Lâm Lan nghe được câu "Nghĩ đưa ta vào chỗ chết..." trong lòng đột nhiên căng thẳng, động tác lau tóc dừng lại, khẩn trương nói: "Tần gia làm gì với chàng?"
Ánh mắt Lý Minh Doãn lạnh lùng, nhìn ánh nến nhảy nhót trên giá, trầm trầm nói: "Không có gì, mấy tên giặc cỏ thôi, bị Ninh Hưng giải quyết rồi." H
ắn không dám nói cho Lan Nhi một màn nguy hiểm trên sơn đạo kia. Hắn nói nhẹ, Lâm Lan không hỏi nữa, không cần hỏi cũng biết lần này hắn trở lại không dễ dàng gì, trong tâm lặng lẽ thở dài, vuốt ve bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Tần gia sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn, bao nhiêu người muốn Tần gia rơi đài. Hoàng thượng chính là người đầu tiên, ngoại thích quá mạnh, xưa nay tối kỵ, aiz! Thái tử có Tần gia là chỗ dựa sau lưng, địa vị của hắn có thể vững chắc như núi, lại không biết hắn sẽ bại vì Tần gia, nếu không có Tần gia, Hoàng thượng có lẽ cũng sẽ không sinh ra loại tâm tư này. Chàng đã làm chuyện chàng nên làm, việc còn lại, để người khác làm! Chúng ta yên ổn sinh sống cuộc sống của chúng ta..."
Dừng một chút, Lâm Lan cúi đầu nói: "Đứng mũi chịu sào không phải là chuyện tốt gì."
Lý Minh Doãn dần nới lỏng hai tay, rầu rĩ hừ một tiếng: "Tần gia không ngã, chúng ta đừng nghĩ có cuộc sống yên ổn, chuyện này, ta đã nắm chắc tâm lý, sẽ xử lý tới nơi tới chốn."
Lâm Lan thu khăn bông lại, uyển chuyển nói: "Không còn sớm, chàng đi ngủ đi."
Đợi Lâm Lan cất khăn bông trở lại, Lý Minh Doãn đã lên giường, tựa vào gối mềm, hai tay gối đầu, mâu quang trầm trầm không biết đang suy nghĩ gì. Lâm Lan do dự, tắt đèn, chậm rãi leo lên giường, vừa muốn nằm xuống, Lý Minh Doãn liền đưa tay qua, mò vào trong ngực nàng.
Lâm Lan xê dịch thân thể, tìm vị trí thoải mái, cứ như vậy tựa sát vào hắn, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ, ngủ đi!"
Lý Minh Doãn cũng nằm xuống. Cứ như vậy lẳng lặng nằm, Lâm Lan nghe trên người hắn mùi thơm ngát, cảm thụ được lồng ngực ấm áp của hắn, trong lòng không khỏi hiện lên chút xao động. Vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng còn đang trong kỳ giữ hiếu lão thái thái, aiz... Lâm Lan nhắm mắt lại, điều hòa hô hấp, cố gắng bài trừ hết thảy tạp niệm.
Đang lúc Lâm Lan sắp mơ màng, hắn xoay người nàng lại, ôm chặt lấy, lông mi nàng khẽ rung động. Nơi nào đấy đứng thẳng trêu chọc nàng. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn gương mặt của nàng, ôn nhu hỏi: "Lan Nhi, đã ngủ chưa?"
Lâm Lan mơ mơ màng màng đáp lời: "Ngủ..."
Trong bóng tối, Minh Doãn phì cười một cái, ngủ còn có thể trả lời sao? Đôi môi nóng rực từ từ rời gương mặt nàng, ngậm vành tai mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái, một tay dò vào trong y phục của nàng, dọc theo hông một đường lên phía trước, tới nơi đẫy đà mềm mại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng lại trêu chọc đỉnh núi nhạy cảm.
Nhất thời toàn bộ buồn ngủ của Lâm Lan tiêu tán, thật vất vả đè hỏa xuống, trong nháy mắt bị hắn đốt lên, nàng có chút khát vọng cùng bất an, giãy giãy: "Này... Như vậy không tốt..."
"Lan Nhi, nơi này lớn lên rất nhiều." Hô hấp của hắn thô nặng, ngón tay linh hoạt cởi vạt áo nàng, cởi nửa xiêm y của nàng ra, cúi đầu hôn lên nơi đẫy đà kia.
"Chàng nói, chàng có thể nhẫn... " Lâm Lan vô lực đẩy hắn.
Hắm liếm láp nụ hoa, hàm hồ nói: "Nếu ta có thể nhẫn, ta không phải là nam nhân..."
Lúc này hắn chỉ muốn nàng. Để giải nỗi khổ tương tư. Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên nơi cứng rắn kia, làm cho nàng hiểu rõ hắn có bao nhiêu khát vọng. Lâm Lan bị hơi thở nóng bỏng của hắn bao phủ.
Hơi thở của nàng cũng dần mất quy luật, khẽ hổn hển: "Như vậy thật không tốt..."
Hắn nhanh chóng cởi xiêm y hai người ra, tay dọc theo bụng nàng đi xuống tìm kiếm, tách chân nàng ra, một mảnh ướt át, trong lòng vui mừng, một bên hôn nàng, một bên ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, mọi việc có ta đây! Trong viện này, ai dám nói huyên thuyên..."
"Nhưng là... Nhưng là..." Hắn ngăn miệng nàng lại, đem sự bất an của nàng nuốt vào bụng, triền miên hôn, đầu lưỡi gỡ mở môi của nàng, cùng nàng dây dưa, tay vẫn miệt mài thăm dò chỗ ướt át kia.
"Lan Nhi, ta muốn hư hỏng, nàng có muốn ta không..."
Lâm Lan bị hắn trêu chọc tinh thần mê loạn, cả người nóng lên giống như bị lửa thiêu, nào còn nói ra câu, chỉ có thể bất lực gọi tên của hắn: "Minh Doãn, Minh Doãn..."
Lý Minh Doãn cũng không kiềm chế được nữa, phủ lên trên người nàng, chậm rãi vùi thứ nóng rực của mình vào thân thể nàng. Cảm nhận được nàng chặt chẽ cùng run sợ, hắn bất an hỏi: "Có đau không?"
Lâm Lan khẽ chau mày lắc đầu. Lý Minh Doãn mừng rỡ, thời gian dần qua trơn động, lúc đầu nhẹ nhàng dò vào, lâu rồi không gần nhau, nàng cần quá trình thích ứng, hắn không thể nóng vội, đợi đến khi nàng yêu kiều kêu nhiều tiếng, Lý Minh Doãn không băn khoăn gì nữa, động tác càn rỡ, muốn đi xa bên trong hơn, cứ như vậy, dây dưa, không ngừng không nghỉ...
Cũng không biết trải qua bao lâu, cả người Lâm Lan bủn rủn, ngay cả nói cũng không ra câu, hắn mới phát tác đi ra ngoài, hai ngươi một thân mồ hôi. "Lan Nhi, mới vừa rồi có làm nàng mệt không?"
Lý Minh Doãn bình ổn lại, nghĩ đến vừa rồi thô lỗ, trong lòng bất an. Lâm Lan đẩy hắn: "Chàng đè ta đây không thở nổi."
Lý Minh Doãn khẽ cười, ôm nàng trở mình: "Vậy cho nàng đè ta."
Lâm Lan đập hắn hai cái, sẵng giọng: "Không cần, ta phải đi tắm, một thân mồ hôi, khó chịu chết đi."
Đáy mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt: "Cứ thế này đi."
Lâm Lan cảm giác được vật còn đang trong cơ thể nàng có dấu hiệu hồi phục, rất không thành thật giật giật, lập tức chống lên lồng ngực hắn, ngồi thẳng dậy: "Không được, ta chịu không nổi."
Hắn cười, gắt gao chế trụ nàng: "Nó không nỡ đi ra ngoài, Lan Nhi, nơi này của nàng thật tốt..."
Hai người vật lộn đến quá nửa đêm, Lâm Lan đã mệt tới mức cả ngón tay cũng không muốn động, Lý Minh Doãn đứng dậy đi bưng nước nóng tới, giúp nàng lau khô thân thể, lúc này mới thỏa mãn ôm nàng nằm ngủ. Cảm giác ngủ đêm nay thật ngọt ngào, một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Lý Minh Doãn mở mắt ra, nhìn người trong ngực, thỏa mãn thở ra, si ngốc nhìn một lúc lâu, mới rón rén đứng dậy. Sau khi rửa mặt, đổi xiêm áo xong, phân phó đám người Ngân Liễu không được đánh thức nhị thiếu phu nhân, một mình đi Từ Đường, dâng hương cho lão thái thái, sau đó đi dạo trong phủ một vòng, xem xét thủ vệ trong phủ, mặc dù Tần gia hiện tại tự lo không xong, nhưng không thể buông lỏng đề phòng.
Khi Lâm Lan mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, nhìn ra cửa sổ sáng rỡ, Lâm Lan kinh hãi vội vàng ngồi dậy, trên người đau nhừ, thật giống như bị đánh một trận.
"Tỉnh rồi sao? Ngủ có ngon giấc không?" Thanh âm Lý Minh Doãn ở ngoài trướng ôn nhu vang lên.
Lâm Lan vén màn, thấy Lý Minh Doãn quần áo chỉnh tề, một bộ thần thanh khí sảng, nhàn nhã trên ghế dựa đọc sách.
"Chàng làm gì mà dậy không gọi ta?" Lâm Lan bực mình nói.
Lúc này, nàng không thể ngủ trễ như vậy, việc này, khẳng định bọn hạ nhân biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thử nghĩ xem cũng mất thể diện.
Lý Minh Doãn khẽ cười, để sách xuống, đi tới bên giường, dùng móc cố định màn lại, cười nói: "Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đánh thức nàng."
Lâm Lan liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tại chàng, ta không còn mặt mũi nào đi ra ngoài."
Lý Minh Doãn hì hì lấy lòng: "Ừ ừ, là ta không phải, điều này cũng không có gì không tốt, tất cả mọi người hiểu rõ, nhân chi thường tình thôi mà."
Lâm Lan đập cái gối lên người hắn, hiểu hiểu cái đầu chàng ấy! Da mặt nàng không dày được như hắn.
Lý Minh Doãn nhận lấy gối, cười ha ha trả lại: "Hết giận chưa? Chưa hết thì đập thêm đi."
Lâm Lan không chút khách khí tàn nhẫn đập tiếp: "Tối nay chàng qua thư phòng ngủ một mình."
"Trừ phi nàng cùng đi." Lý Minh Doãn cười nói.
Lâm Lan mặc kệ hắn, xuống giường mang giầy, chịu đựng đau nhức, vào phòng tắm. Lý Minh Doãn cười cười, đi ra ngoài gọi Ngân Liễu đi vào hầu hạ. Không bao lâu, Ngân Liễu cúi đầu bật cười đi ra, tới phòng thuốc tìm mấy vị thuốc. Dùng xong cơm trưa, Lý Minh Doãn lại đọc sách, Lâm Lan xem quần áo trẻ con Chu mama đem tới.
"Nhỏ như vậy, thật đáng yêu... "
Lâm Lan yêu thích không buông tay, xem kỹ từng món: "Chu mama, tay nghề của mama thật tinh tế, đường may tinh mịn, vượt qua các tú nương tú phường Diệp Thị rồi."
Chu mama cười nói: "Tiểu hài tử da dẻ non mềm, phải chọn vải mềm mại nhất, khi may giấu kỹ đầu sợi chỉ, nếu không, đứa nhỏ sẽ không thoải mái."
"Thật là dày công nghiên cứu." Lâm Lan tấm tắc, nàng không thông thạo nữ công, nàng cũng từng nghĩ vì Minh Doãn mà học, đáng tiếc không thể gượng ép, đành phải thôi.
"Đợi nhị thiếu phu nhân có tiểu thiếu gia, lão nô sẽ làm vài món, một năm bốn mùa lão nô bao hết toàn bộ." Chu mama cười ha ha nói.
Lâm Lan đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Còn sớm quá!"
"Cũng không sớm, nhị thiếu phu nhân qua năm cũng mười tám rồi, nhiều thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đã làm mẹ rồi." Chu mama cười nói.
Lâm Lan tự nhủ trong lòng, đó là tàn phá, mười lăm mười sáu tuổi, thân thể chưa trổ mã xong! Cũng khó trách người cổ đại tuổi thọ không dài, cũng vì nguyên nhân chịu giày vò quá sớm.
Ngân Liễu bưng chén thuốc đi vào: "Nhị thiếu phu nhân, thuốc đây ạ."
Chu mama quan tâm nói: "Nhị thiếu phu nhân, thân thể người không thoải mái?"
Lời Chu mama còn chưa dứt, Lý Minh Doãn bên trong ba bước vọt ra: "Lan Nhi, nàng bị bệnh?"
Sắc mặt Lâm Lan vô cùng quẫn bách, khoát tay ra hiệu Ngân Liễu cùng Chu mama lui ra: "Hai người đi ra ngoài đi."
Chu mama không hiểu ra sao, Ngân Liễu vội vã kéo bà lui xuống. Lý Minh Doãn ăn năn: "Có phải tối hôm qua làm nàng bị thương?"
Lâm Lan trừng mắt hắn một cái, bưng bát thuốc thổi mấy cái, nhíu mày một hơi uống cạn. Lý Minh Doãn ở một bên lo lắng: "Lan Nhi, nàng có ổn không? Hay là mời đại phu nhé?"
Lâm Lan đặt chén thuốc xuống: "Đắng chết mất, chàng lấy cho ta mấy miếng mứt mơ."
Lý Minh Doãn vội cầm mứt mơ tới, Lâm Lan ngậm mứt mơ, cái đắng dần tan đi, lúc này mới nói: "Lúc này chàng mới biết lo lắng hả, sao tối hôm qua không chịu suy nghĩ?"
Lý Minh Doãn thẹn đỏ mặt. Lâm Lan nhìn bộ dạng của hắn, không thể nào mà giận được, kỳ thật tối hôm qua chính nàng cũng muốn, không có cách nào khắc chế, đó là nhân chi thường tình.
Lâm Lan chậm rãi nói: "Bây giờ chúng ta đang chịu tang, không thể có em bé."
Ánh mắt Lý Minh Doãn lạnh lùng, nhìn ánh nến nhảy nhót trên giá, trầm trầm nói: "Không có gì, mấy tên giặc cỏ thôi, bị Ninh Hưng giải quyết rồi." H
ắn không dám nói cho Lan Nhi một màn nguy hiểm trên sơn đạo kia. Hắn nói nhẹ, Lâm Lan không hỏi nữa, không cần hỏi cũng biết lần này hắn trở lại không dễ dàng gì, trong tâm lặng lẽ thở dài, vuốt ve bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Tần gia sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn, bao nhiêu người muốn Tần gia rơi đài. Hoàng thượng chính là người đầu tiên, ngoại thích quá mạnh, xưa nay tối kỵ, aiz! Thái tử có Tần gia là chỗ dựa sau lưng, địa vị của hắn có thể vững chắc như núi, lại không biết hắn sẽ bại vì Tần gia, nếu không có Tần gia, Hoàng thượng có lẽ cũng sẽ không sinh ra loại tâm tư này. Chàng đã làm chuyện chàng nên làm, việc còn lại, để người khác làm! Chúng ta yên ổn sinh sống cuộc sống của chúng ta..."
Dừng một chút, Lâm Lan cúi đầu nói: "Đứng mũi chịu sào không phải là chuyện tốt gì."
Lý Minh Doãn dần nới lỏng hai tay, rầu rĩ hừ một tiếng: "Tần gia không ngã, chúng ta đừng nghĩ có cuộc sống yên ổn, chuyện này, ta đã nắm chắc tâm lý, sẽ xử lý tới nơi tới chốn."
Lâm Lan thu khăn bông lại, uyển chuyển nói: "Không còn sớm, chàng đi ngủ đi."
Đợi Lâm Lan cất khăn bông trở lại, Lý Minh Doãn đã lên giường, tựa vào gối mềm, hai tay gối đầu, mâu quang trầm trầm không biết đang suy nghĩ gì. Lâm Lan do dự, tắt đèn, chậm rãi leo lên giường, vừa muốn nằm xuống, Lý Minh Doãn liền đưa tay qua, mò vào trong ngực nàng.
Lâm Lan xê dịch thân thể, tìm vị trí thoải mái, cứ như vậy tựa sát vào hắn, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ, ngủ đi!"
Lý Minh Doãn cũng nằm xuống. Cứ như vậy lẳng lặng nằm, Lâm Lan nghe trên người hắn mùi thơm ngát, cảm thụ được lồng ngực ấm áp của hắn, trong lòng không khỏi hiện lên chút xao động. Vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng còn đang trong kỳ giữ hiếu lão thái thái, aiz... Lâm Lan nhắm mắt lại, điều hòa hô hấp, cố gắng bài trừ hết thảy tạp niệm.
Đang lúc Lâm Lan sắp mơ màng, hắn xoay người nàng lại, ôm chặt lấy, lông mi nàng khẽ rung động. Nơi nào đấy đứng thẳng trêu chọc nàng. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn gương mặt của nàng, ôn nhu hỏi: "Lan Nhi, đã ngủ chưa?"
Lâm Lan mơ mơ màng màng đáp lời: "Ngủ..."
Trong bóng tối, Minh Doãn phì cười một cái, ngủ còn có thể trả lời sao? Đôi môi nóng rực từ từ rời gương mặt nàng, ngậm vành tai mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái, một tay dò vào trong y phục của nàng, dọc theo hông một đường lên phía trước, tới nơi đẫy đà mềm mại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng lại trêu chọc đỉnh núi nhạy cảm.
Nhất thời toàn bộ buồn ngủ của Lâm Lan tiêu tán, thật vất vả đè hỏa xuống, trong nháy mắt bị hắn đốt lên, nàng có chút khát vọng cùng bất an, giãy giãy: "Này... Như vậy không tốt..."
"Lan Nhi, nơi này lớn lên rất nhiều." Hô hấp của hắn thô nặng, ngón tay linh hoạt cởi vạt áo nàng, cởi nửa xiêm y của nàng ra, cúi đầu hôn lên nơi đẫy đà kia.
"Chàng nói, chàng có thể nhẫn... " Lâm Lan vô lực đẩy hắn.
Hắm liếm láp nụ hoa, hàm hồ nói: "Nếu ta có thể nhẫn, ta không phải là nam nhân..."
Lúc này hắn chỉ muốn nàng. Để giải nỗi khổ tương tư. Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên nơi cứng rắn kia, làm cho nàng hiểu rõ hắn có bao nhiêu khát vọng. Lâm Lan bị hơi thở nóng bỏng của hắn bao phủ.
Hơi thở của nàng cũng dần mất quy luật, khẽ hổn hển: "Như vậy thật không tốt..."
Hắn nhanh chóng cởi xiêm y hai người ra, tay dọc theo bụng nàng đi xuống tìm kiếm, tách chân nàng ra, một mảnh ướt át, trong lòng vui mừng, một bên hôn nàng, một bên ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, mọi việc có ta đây! Trong viện này, ai dám nói huyên thuyên..."
"Nhưng là... Nhưng là..." Hắn ngăn miệng nàng lại, đem sự bất an của nàng nuốt vào bụng, triền miên hôn, đầu lưỡi gỡ mở môi của nàng, cùng nàng dây dưa, tay vẫn miệt mài thăm dò chỗ ướt át kia.
"Lan Nhi, ta muốn hư hỏng, nàng có muốn ta không..."
Lâm Lan bị hắn trêu chọc tinh thần mê loạn, cả người nóng lên giống như bị lửa thiêu, nào còn nói ra câu, chỉ có thể bất lực gọi tên của hắn: "Minh Doãn, Minh Doãn..."
Lý Minh Doãn cũng không kiềm chế được nữa, phủ lên trên người nàng, chậm rãi vùi thứ nóng rực của mình vào thân thể nàng. Cảm nhận được nàng chặt chẽ cùng run sợ, hắn bất an hỏi: "Có đau không?"
Lâm Lan khẽ chau mày lắc đầu. Lý Minh Doãn mừng rỡ, thời gian dần qua trơn động, lúc đầu nhẹ nhàng dò vào, lâu rồi không gần nhau, nàng cần quá trình thích ứng, hắn không thể nóng vội, đợi đến khi nàng yêu kiều kêu nhiều tiếng, Lý Minh Doãn không băn khoăn gì nữa, động tác càn rỡ, muốn đi xa bên trong hơn, cứ như vậy, dây dưa, không ngừng không nghỉ...
Cũng không biết trải qua bao lâu, cả người Lâm Lan bủn rủn, ngay cả nói cũng không ra câu, hắn mới phát tác đi ra ngoài, hai ngươi một thân mồ hôi. "Lan Nhi, mới vừa rồi có làm nàng mệt không?"
Lý Minh Doãn bình ổn lại, nghĩ đến vừa rồi thô lỗ, trong lòng bất an. Lâm Lan đẩy hắn: "Chàng đè ta đây không thở nổi."
Lý Minh Doãn khẽ cười, ôm nàng trở mình: "Vậy cho nàng đè ta."
Lâm Lan đập hắn hai cái, sẵng giọng: "Không cần, ta phải đi tắm, một thân mồ hôi, khó chịu chết đi."
Đáy mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt: "Cứ thế này đi."
Lâm Lan cảm giác được vật còn đang trong cơ thể nàng có dấu hiệu hồi phục, rất không thành thật giật giật, lập tức chống lên lồng ngực hắn, ngồi thẳng dậy: "Không được, ta chịu không nổi."
Hắn cười, gắt gao chế trụ nàng: "Nó không nỡ đi ra ngoài, Lan Nhi, nơi này của nàng thật tốt..."
Hai người vật lộn đến quá nửa đêm, Lâm Lan đã mệt tới mức cả ngón tay cũng không muốn động, Lý Minh Doãn đứng dậy đi bưng nước nóng tới, giúp nàng lau khô thân thể, lúc này mới thỏa mãn ôm nàng nằm ngủ. Cảm giác ngủ đêm nay thật ngọt ngào, một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Lý Minh Doãn mở mắt ra, nhìn người trong ngực, thỏa mãn thở ra, si ngốc nhìn một lúc lâu, mới rón rén đứng dậy. Sau khi rửa mặt, đổi xiêm áo xong, phân phó đám người Ngân Liễu không được đánh thức nhị thiếu phu nhân, một mình đi Từ Đường, dâng hương cho lão thái thái, sau đó đi dạo trong phủ một vòng, xem xét thủ vệ trong phủ, mặc dù Tần gia hiện tại tự lo không xong, nhưng không thể buông lỏng đề phòng.
Khi Lâm Lan mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, nhìn ra cửa sổ sáng rỡ, Lâm Lan kinh hãi vội vàng ngồi dậy, trên người đau nhừ, thật giống như bị đánh một trận.
"Tỉnh rồi sao? Ngủ có ngon giấc không?" Thanh âm Lý Minh Doãn ở ngoài trướng ôn nhu vang lên.
Lâm Lan vén màn, thấy Lý Minh Doãn quần áo chỉnh tề, một bộ thần thanh khí sảng, nhàn nhã trên ghế dựa đọc sách.
"Chàng làm gì mà dậy không gọi ta?" Lâm Lan bực mình nói.
Lúc này, nàng không thể ngủ trễ như vậy, việc này, khẳng định bọn hạ nhân biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thử nghĩ xem cũng mất thể diện.
Lý Minh Doãn khẽ cười, để sách xuống, đi tới bên giường, dùng móc cố định màn lại, cười nói: "Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đánh thức nàng."
Lâm Lan liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tại chàng, ta không còn mặt mũi nào đi ra ngoài."
Lý Minh Doãn hì hì lấy lòng: "Ừ ừ, là ta không phải, điều này cũng không có gì không tốt, tất cả mọi người hiểu rõ, nhân chi thường tình thôi mà."
Lâm Lan đập cái gối lên người hắn, hiểu hiểu cái đầu chàng ấy! Da mặt nàng không dày được như hắn.
Lý Minh Doãn nhận lấy gối, cười ha ha trả lại: "Hết giận chưa? Chưa hết thì đập thêm đi."
Lâm Lan không chút khách khí tàn nhẫn đập tiếp: "Tối nay chàng qua thư phòng ngủ một mình."
"Trừ phi nàng cùng đi." Lý Minh Doãn cười nói.
Lâm Lan mặc kệ hắn, xuống giường mang giầy, chịu đựng đau nhức, vào phòng tắm. Lý Minh Doãn cười cười, đi ra ngoài gọi Ngân Liễu đi vào hầu hạ. Không bao lâu, Ngân Liễu cúi đầu bật cười đi ra, tới phòng thuốc tìm mấy vị thuốc. Dùng xong cơm trưa, Lý Minh Doãn lại đọc sách, Lâm Lan xem quần áo trẻ con Chu mama đem tới.
"Nhỏ như vậy, thật đáng yêu... "
Lâm Lan yêu thích không buông tay, xem kỹ từng món: "Chu mama, tay nghề của mama thật tinh tế, đường may tinh mịn, vượt qua các tú nương tú phường Diệp Thị rồi."
Chu mama cười nói: "Tiểu hài tử da dẻ non mềm, phải chọn vải mềm mại nhất, khi may giấu kỹ đầu sợi chỉ, nếu không, đứa nhỏ sẽ không thoải mái."
"Thật là dày công nghiên cứu." Lâm Lan tấm tắc, nàng không thông thạo nữ công, nàng cũng từng nghĩ vì Minh Doãn mà học, đáng tiếc không thể gượng ép, đành phải thôi.
"Đợi nhị thiếu phu nhân có tiểu thiếu gia, lão nô sẽ làm vài món, một năm bốn mùa lão nô bao hết toàn bộ." Chu mama cười ha ha nói.
Lâm Lan đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Còn sớm quá!"
"Cũng không sớm, nhị thiếu phu nhân qua năm cũng mười tám rồi, nhiều thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đã làm mẹ rồi." Chu mama cười nói.
Lâm Lan tự nhủ trong lòng, đó là tàn phá, mười lăm mười sáu tuổi, thân thể chưa trổ mã xong! Cũng khó trách người cổ đại tuổi thọ không dài, cũng vì nguyên nhân chịu giày vò quá sớm.
Ngân Liễu bưng chén thuốc đi vào: "Nhị thiếu phu nhân, thuốc đây ạ."
Chu mama quan tâm nói: "Nhị thiếu phu nhân, thân thể người không thoải mái?"
Lời Chu mama còn chưa dứt, Lý Minh Doãn bên trong ba bước vọt ra: "Lan Nhi, nàng bị bệnh?"
Sắc mặt Lâm Lan vô cùng quẫn bách, khoát tay ra hiệu Ngân Liễu cùng Chu mama lui ra: "Hai người đi ra ngoài đi."
Chu mama không hiểu ra sao, Ngân Liễu vội vã kéo bà lui xuống. Lý Minh Doãn ăn năn: "Có phải tối hôm qua làm nàng bị thương?"
Lâm Lan trừng mắt hắn một cái, bưng bát thuốc thổi mấy cái, nhíu mày một hơi uống cạn. Lý Minh Doãn ở một bên lo lắng: "Lan Nhi, nàng có ổn không? Hay là mời đại phu nhé?"
Lâm Lan đặt chén thuốc xuống: "Đắng chết mất, chàng lấy cho ta mấy miếng mứt mơ."
Lý Minh Doãn vội cầm mứt mơ tới, Lâm Lan ngậm mứt mơ, cái đắng dần tan đi, lúc này mới nói: "Lúc này chàng mới biết lo lắng hả, sao tối hôm qua không chịu suy nghĩ?"
Lý Minh Doãn thẹn đỏ mặt. Lâm Lan nhìn bộ dạng của hắn, không thể nào mà giận được, kỳ thật tối hôm qua chính nàng cũng muốn, không có cách nào khắc chế, đó là nhân chi thường tình.
Lâm Lan chậm rãi nói: "Bây giờ chúng ta đang chịu tang, không thể có em bé."
/342
|