Lý Kính Nhân nhìn sắc mặt vợ chồng đại ca cũng biết lúc này đại ca, đại tẩu thảm rồi, vốn định thu mua Xuân Hạnh đối phó vợ Minh Doãn, ai ngờ Xuân Hạnh lâm trận phản chiến. Lý Kính Nhân không đời nào tin Xuân Hạnh đột nhiên lương tâm trỗi dậy, đích thị là vợ Minh Doãn sớm đã có chuẩn bị.
Đại ca bởi vì trong nhà là lão đại, lại thêm thân phận địa vị của nhị ca, mọi người ở quê mới nịnh nọt đại ca, để cho đại ca đứng đầu một tộc, thật ra thì đại ca chẳng có bao nhiêu khả năng, keo kiệt kể từ lời nói, nói như thế để rõ ràng, nếu bàn về mưu trí, thật sự làm cho người ta không dám khen tặng, đại tẩu thì càng đừng nói nữa, xuất thân nhà nghèo, muốn kiến thức không có kiến thức, muốn thủ đoạn không có thủ đoạn, vậy mà học người ta suốt ngày gây chuyện lục đục, âm mưu quỷ kế, giờ thì tốt lắm, tự mình bêu xấu mình!
Không phải là hắn thân làm đệ đệ lại muốn bỏ đá xuống giếng, đại ca đại tẩu an nhàn quen, được thổi phồng quá mức nên đã quên mất chính bản thân mình, để cho bọn họ chịu chút giáo huấn, chịu chút đau khổ cũng là tốt, xưa đâu bằng nay, Lý gia mất đi núi dựa là nhị ca, nếu đại ca không chịu học tập một chút cái gì gọi là biết ý, cái gì gọi là ẩn nhẫn, sau này còn gặp nhiều thua thiệt, huống chi, hôm nay nếu không đem khí diễm đại ca đè xuống hoàn toàn, chuyện này còn có tranh chấp, cho nên, Lý Kính Nhân lên tiếng hỏi thăm: "Xuân Hạnh, ngươi có ý gì?"
Chúc mama cũng nói: "Xuân Hạnh, ngươi cớ gì nói ra lời ấy?"
Xuân Hạnh áy náy không chịu nổi, một bộ dạng vô cùng đau đớn, khóc càng thêm phần thảm thiết: "Đại phu nhân, chuyện ngài phân phó, nô tỳ thật sự không thể đáp ứng, mấy ngày nay nô tỳ đều thấy ác mộng, mộng thấy lão thái thái trách cứ nô tỳ tại sao muốn nói dối, mộng thấy bị quỷ sai đem nô tỳ quẳng vào địa ngục, cắt lưỡi nô tỳ, đại phu nhân, những thứ này... nô tỳ trả lại cho đại phu nhân..."
Xuân Hạnh vừa nói vừa run rẩy đưa tay lấy một gói đồ trong lòng ngực ra, hai tay dâng lên, khăn mở ra, bên trong là một thỏi bạc, còn có một cái trâm cài tóc và vòng tay.
Du Thị né như né rắn độc, đầu óc trống rỗng, chân tay lảo đảo, đụng vào ghế phía sau, thiếu chút nữa ngã ra, bà ta sợ hãi kêu: "Xuân... Xuân Hạnh, ngươi... ngươi làm cái gì vậy? Ta... Ta chưa từng cho ngươi những đồ này."
Chúc mama tiến lên một bước, đem đồ trên tay Xuân Hạnh cẩn thận quan sát.
Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bà nhìn chằm chằm vào Du Thị, chất vấn: "Đại phu nhân, nếu lão nô nhớ không lầm, trâm cài này là sinh thần bốn mươi lăm tuổi của đại phu nhân, là lễ vật lão thái thái tặng phu nhân! Phía trên còn có khắc ấn ký "Chu Ký Châu Bảo Hành".
Chúc mama cười lạnh: "Trâm cài này, là lão nô tự mình đến Chu Ký Châu Bảo Hành mua."
Nghe Chúc mama nói ra lai lịch trâm cài. Chuyện Du Thị mua chuộc Xuân Hạnh thật sự không phải là xạo, mọi người đều hướng Du Thị quăng tới ánh mắt khinh bỉ, dĩ nhiên Lý Kính Nghĩa nhìn Du Thị với tâm tình khác, lão là giận, lão là hận, là oán, xú nương tử này, thật là bại sự hơn thành sự.
Mặt Du Thị xám như tro tàn, giờ phút này bà ta phảng phất như người chết đuối, bà ta nghĩ giãy dụa thoát khỏi khốn cảnh. Đột nhiên thực tế làm cho bà ta lo sợ không yên, chỉ có thể suy yếu giải thích: "Việc này... việc này, ta cũng không biết tại sao vật này ở trên tay Xuân Hạnh... Chẳng... Chẳng lẽ nó ăn trộm... Đúng vậy, là nó ăn trộm, nhất định là..."
Xuân Hạnh kinh ngạc nhìn đại phu nhân, khóc hô: "Đại phu nhân, ngài không thể ngậm máu phun người! Những đồ này rõ ràng là ngài cho nô tỳ, để cho nô tỳ vu hãm nhị thiếu phu nhân cùng Chúc mama thông đồng, mưu đồ bí mật cướp lấy di sản của lão thái thái, đại phu nhân, ngài còn đáp ứng sau khi chuyện thành công sẽ trọng thưởng cho nô tỳ, mang nô tỳ về với ông bà. Cho nô tỳ một mối hôn sự tốt... Đại phu nhân, tất cả đều là chính miệng ngài nói với nô tỳ!"
Lý Kính Nhân thật sự thấy đại tẩu hành động quá đáng khinh, quá kỳ cục rồi. "Đại tẩu, tẩu làm như vậy, thật là quá đáng."
Lý Kính Nhân tức giận chỉ vào mặt bà ta nói. Lâm Lan không nói một lời, chỉ nhìn đại bá phụ và đại bá mẫu, xem bọn họ thu xếp như thế nào. Du Thị biết mình có mười cái miệng cũng không thể nói rõ ràng. Thật là một nước cờ sai, cả bàn đều thua, bà ta không ngờ tới Xuân Hạnh lại thay đổi, Du Thị bất lực nhìn hướng lão gia, trước mắt, bà ta vô lực vãn hồi cục diện.
Lý Kính Nghĩa không có ngu đến nỗi thừa nhận lão biết chuyện này, Du Thị tự mình rước lấy nhục, lão không muốn bị ướt cùng, lúc này trầm mặt quát: "Du Thị, ai bảo bà làm như vậy? Đồ không có đầu óc, vốn đang lúc bớt một chuyện là bớt phiền, bà còn làm chuyện khôn vặt này làm gì?"
Du Thị quả thật tức muốn chết, lão gia chẳng những không giúp bà ta, còn trách mắng bà ta trước mặt mọi người, bà ta hao hết tâm tư, trên nhảy dưới né là vì cái gì? Còn không phải là vì duy trì lợi ích cho lão gia? Hiện tại lại chửi bà ta là đồ không có đầu óc, ngu xuẩn...
Thấy Du Thị lộ ra thần sắc phẫn hận, Lý Kính Nghĩa cũng biết tình hình xấu đi, vội nói: "Bà còn không mau cút xuống, chuyện này, không tới phiên bà."
Lý Kính Nghĩa vội vàng đuổi Du Thị.
Nhưng Du Thị đã tức giận váng đầu, nào còn có thể lĩnh hội "dụng tâm" của lão gia, bà ta liều lĩnh hướng lão gia nói: "Lý Kính Nghĩa, ông là đồ không có lương tâm, tôi làm như vậy không phải đều là vì ông sao? Ông lại phủi tay sạch sẽ, để một mình tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác, ông đúng là khốn kiếp..."
Lý Kính Nghĩa vừa quẫn vừa giận, máu sôi giần giật cả người, tiến lên vung tay cho Du Thị một cái tát, lại liên tiếp đấm mấy cú, Du Thị đụng cái ghế té lăn trên đất.
"Đồ đàn bà ngu xuẩn, lại dám cuồng ngôn, xem bổn lão gia đánh chết ngươi." Lý Kính Nghĩa tức tối, hai mắt trợn tròn, lồng ngực phập phồng.
Du Thị choáng váng, sửng sốt một lúc lâu mới òa khóc, vừa khóc vừa mắng: "Thời gian qua không có cách nào, lão bà đầu óc không rõ ràng, đáng ra nên để lại đồ cho nhi tử thì lại giao cho người ngoài, tiểu nhân không có lương tâm, muốn lấy đồ về lại không có bản lãnh... Ta làm sao mạng khổ như vậy..."
Lý Kính Nghĩa bị Du Thị náo, gương mặt lúc xanh lúc trắng, hận không thể kéo bà ta lên cho thêm mấy cái tát nữa. Mọi người thờ ơ lạnh nhạt nhìn trận khôi hài này, không ai lên tiếng khuyên ngăn.
Lý Kính Nhân âm thầm lắc đầu: Mất mặt....! Mất mặt....!
Chúc mama âm thầm may mắn: Trước khi mất, lão thái thái đúng là suy nghĩ cẩn thận, nếu đem đồ giao cho bọn họ, vậy thì xong hết. Lý Minh Tắc cùng Lý Minh Châu nhìn tình hình trước mắt, không khỏi nhớ lại cha mẹ mình, Lý gia suy bại tựa hồ cũng từ chuyện cha mẹ cãi cọ phản bội nhau, hôm nay đại bá phụ cùng đại bá mẫu lại giẫm lên vết xe đổ, hai người nhất thời muôn vàn cảm khái. Lâm Lan cười lạnh, với chút khôn vặt ấy mà các ngươi cũng muốn đi tính toán người à?
Vẫn là Lý Kính Nhân nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: "Đại ca, chuyện này, đại ca muốn nói tiếp không?"
Lý Kính Nghĩa vô cùng oán hận nhìn những người trước mắt, cho dù trong lòng lão có một vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng biết hôm nay chuyện không thể thành, lão ảo não khẽ hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của tam đệ.
Chúc mama nhàn nhạt nói: "Thật ra thì, nguyện vọng của lão thái thái không phải là lúc lâm chung mới nói ra, mà là đã sớm có chuẩn bị, đúng là, lúc đầu lão thái thái vốn định đem đồ giao cho đại lão gia, nhưng lời nói của đại lão gia thật sự khiến lão thái thái thất vọng, cho nên lão thái thái sửa lại chủ ý, đại lão gia nên tự xét lại."
Lý Kính Nghĩa cả giận: "Bổn lão gia làm việc không tới phiên một mụ nô tỳ xen vào."
"Đại ca, đại ca nên tôn trọng Chúc mama, bà ấy là lão nhân Lý gia chúng ta." Lý Kính Nhân không vui nói.
"Lão nhân, lão nhân như thế nào? Bà ta có biết mình là lão nhân Lý gia không, nếu biết, vì sao cùi chỏ lại hướng ra ngoài, thế là sao." Lý Kính Nghĩa hận độc Chúc mama, chính mụ nô tỳ bất tử này làm hư đại sự của hắn.
Lâm Lan tiến lên mấy bước, kéo Xuân Hạnh: "Ngươi xuống trước đi."
Xuân Hạnh rưng rưng gật đầu, lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Du di nương tinh thần hoảng hốt đứng ở ngoài cửa, Xuân Hạnh lau nước mắt, nói: "Du di nương, nhị thiếu phu nhân là người tốt, đại phu nhân không đáng tin."
Dứt lời, lập tức rời đi, Du di nương lảo đảo, may dựa được vào cây cột mới không té ngã.
Lâm Lan móc từ trong tay áo ra một cái bảo lưu dấu của ấn triện, chậm rãi đi về phía đại bá phụ: "Đại bá phụ, đây là bảo lưu dấu gốc của ấn triện lão thái thái lưu lại, ông cũng biết bảo lưu dấu gốc của ấn triện này đại biểu cái gì..."
Trong lòng Lý Kính Nghĩa kinh hãi, lão dĩ nhiên biết bảo lưu dấu gốc của ấn triện là cái gì, người nào có bảo lưu dấu gốc của ấn triện, người đó chính là gia chủ Lý gia, không nghĩ tới, lão thái thái đem vật này giao cho vợ Minh Doãn.
"Đây là lão thái thái giao cho Minh Doãn, lão thái thái có nói, sau này nhà này giao cho Minh Doãn, hôm nay Minh Doãn tại biên quan xa xôi, vậy thì do ta thay mặt hành chức gia chủ, đại bá phụ, tam bá phụ, hai người có ý kiến gì không?" Lâm Lan chậm rãi nói.
Lý Kính Nhân nói: "Nếu là ý tứ lão thái thái, tam thúc phụ tất nhiên tuân theo."
Lý Kính Nghĩa liếc Lâm Lan một cái, không lên tiếng.
Du Thị vốn đang ngồi dưới đất khóc, nhìn Lâm Lan lấy ra bảo lưu dấu gốc của ấn triện, kinh ngạc quên cả khóc, bà ta ngồi đó không ai tới khuyên nhủ, càng không có người đến đỡ dậy, thật sự xấu hổ, ấm ức tự mình bò dậy.
Lâm Lan đưa ánh mắt nhìn đám người Minh Tắc, Minh Đống, bọn họ đều không có dị nghị, Lâm Lan khẽ gật đầu: "Nếu tất cả mọi người không có dị nghị gì, hôm nay ta cả gan nói lên mấy câu. Đại bá phụ, thật ra thì ta ta không hề để ý tới ít đồ lão thái thái lưu lại này, người có bản lãnh sẽ không ngó chừng đồ của lão nhân không tha."
Lý Kính Nghĩa trong lòng xem thường: Lời hay ai không biết nói, ngươi không hứng thú sao còn không mau đem đồ lão thái thái lưu lại đem ra!
Lâm Lan sao có thể nhìn không thấu tâm tư đại bá phụ, không nhanh không chậm nói: "Cháu dâu có Hồi Xuân Đường làm ăn náo nhiệt, dẫu gì bản thân cũng được Hoàng thượng phong là giáo úy thái y, Minh Doãn càng không cần phải nói, xuất thân Trạng nguyên, là học sĩ trẻ tuổi nhất Hàn Lâm viện, mặc dù cha chồng xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng vẫn ủy thác trách nhiệm nặng nề cho Minh Doãn, tương lai Minh Doãn thế nào, phàm là có chút nhãn lực cũng có thể đoán ra được! Nhưng đây là lời dặn dò lúc lâm chung của lão thái thái, cháu dâu không thể cãi di mệnh của lão thái thái, không thể làm gì khác hơn là nhận trọng trách này. Việc khác cháu dâu không dám nói, nhưng cháu dâu có thể bảo đảm, Lý gia ở trên tay cháu dâu sẽ không lụn bại, đại bá phụ, di sản lão thái thái đại bá phụ đừng tơ vương nữa, bá phụ hẳn là rõ ràng, chuyện này đã thành định cục, bá phụ náo loạn cũng không giải quyết được gì, chỉ làm chuyện cười cho người ngoài mà thôi, mặc dù bá phụ không phải là gia chủ, nhưng dù gì cũng vẫn là đại lão gia Lý gia, nói chuyện làm việc cũng nên phù hợp với thân phận của mình mới phải."
Mấy câu phía sau nàng nhấn mạnh, mặt Lý Kính Nghĩa trắng bệch, nhưng mà lời Lâm Lan nói..., cũng làm cho lão phải suy tính một lần nữa, về lý, đây là di mệnh của lão thái thái, lão muốn ồn ào là không thể nào, về quyền thế, tiền đồ Minh Doãn có lẽ thật không hạn chế, nếu đắc tội vợ Minh Doãn quá lớn, chỉ sợ tương lai có chỗ tốt sẽ không tới phiên lão.
Đại ca bởi vì trong nhà là lão đại, lại thêm thân phận địa vị của nhị ca, mọi người ở quê mới nịnh nọt đại ca, để cho đại ca đứng đầu một tộc, thật ra thì đại ca chẳng có bao nhiêu khả năng, keo kiệt kể từ lời nói, nói như thế để rõ ràng, nếu bàn về mưu trí, thật sự làm cho người ta không dám khen tặng, đại tẩu thì càng đừng nói nữa, xuất thân nhà nghèo, muốn kiến thức không có kiến thức, muốn thủ đoạn không có thủ đoạn, vậy mà học người ta suốt ngày gây chuyện lục đục, âm mưu quỷ kế, giờ thì tốt lắm, tự mình bêu xấu mình!
Không phải là hắn thân làm đệ đệ lại muốn bỏ đá xuống giếng, đại ca đại tẩu an nhàn quen, được thổi phồng quá mức nên đã quên mất chính bản thân mình, để cho bọn họ chịu chút giáo huấn, chịu chút đau khổ cũng là tốt, xưa đâu bằng nay, Lý gia mất đi núi dựa là nhị ca, nếu đại ca không chịu học tập một chút cái gì gọi là biết ý, cái gì gọi là ẩn nhẫn, sau này còn gặp nhiều thua thiệt, huống chi, hôm nay nếu không đem khí diễm đại ca đè xuống hoàn toàn, chuyện này còn có tranh chấp, cho nên, Lý Kính Nhân lên tiếng hỏi thăm: "Xuân Hạnh, ngươi có ý gì?"
Chúc mama cũng nói: "Xuân Hạnh, ngươi cớ gì nói ra lời ấy?"
Xuân Hạnh áy náy không chịu nổi, một bộ dạng vô cùng đau đớn, khóc càng thêm phần thảm thiết: "Đại phu nhân, chuyện ngài phân phó, nô tỳ thật sự không thể đáp ứng, mấy ngày nay nô tỳ đều thấy ác mộng, mộng thấy lão thái thái trách cứ nô tỳ tại sao muốn nói dối, mộng thấy bị quỷ sai đem nô tỳ quẳng vào địa ngục, cắt lưỡi nô tỳ, đại phu nhân, những thứ này... nô tỳ trả lại cho đại phu nhân..."
Xuân Hạnh vừa nói vừa run rẩy đưa tay lấy một gói đồ trong lòng ngực ra, hai tay dâng lên, khăn mở ra, bên trong là một thỏi bạc, còn có một cái trâm cài tóc và vòng tay.
Du Thị né như né rắn độc, đầu óc trống rỗng, chân tay lảo đảo, đụng vào ghế phía sau, thiếu chút nữa ngã ra, bà ta sợ hãi kêu: "Xuân... Xuân Hạnh, ngươi... ngươi làm cái gì vậy? Ta... Ta chưa từng cho ngươi những đồ này."
Chúc mama tiến lên một bước, đem đồ trên tay Xuân Hạnh cẩn thận quan sát.
Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bà nhìn chằm chằm vào Du Thị, chất vấn: "Đại phu nhân, nếu lão nô nhớ không lầm, trâm cài này là sinh thần bốn mươi lăm tuổi của đại phu nhân, là lễ vật lão thái thái tặng phu nhân! Phía trên còn có khắc ấn ký "Chu Ký Châu Bảo Hành".
Chúc mama cười lạnh: "Trâm cài này, là lão nô tự mình đến Chu Ký Châu Bảo Hành mua."
Nghe Chúc mama nói ra lai lịch trâm cài. Chuyện Du Thị mua chuộc Xuân Hạnh thật sự không phải là xạo, mọi người đều hướng Du Thị quăng tới ánh mắt khinh bỉ, dĩ nhiên Lý Kính Nghĩa nhìn Du Thị với tâm tình khác, lão là giận, lão là hận, là oán, xú nương tử này, thật là bại sự hơn thành sự.
Mặt Du Thị xám như tro tàn, giờ phút này bà ta phảng phất như người chết đuối, bà ta nghĩ giãy dụa thoát khỏi khốn cảnh. Đột nhiên thực tế làm cho bà ta lo sợ không yên, chỉ có thể suy yếu giải thích: "Việc này... việc này, ta cũng không biết tại sao vật này ở trên tay Xuân Hạnh... Chẳng... Chẳng lẽ nó ăn trộm... Đúng vậy, là nó ăn trộm, nhất định là..."
Xuân Hạnh kinh ngạc nhìn đại phu nhân, khóc hô: "Đại phu nhân, ngài không thể ngậm máu phun người! Những đồ này rõ ràng là ngài cho nô tỳ, để cho nô tỳ vu hãm nhị thiếu phu nhân cùng Chúc mama thông đồng, mưu đồ bí mật cướp lấy di sản của lão thái thái, đại phu nhân, ngài còn đáp ứng sau khi chuyện thành công sẽ trọng thưởng cho nô tỳ, mang nô tỳ về với ông bà. Cho nô tỳ một mối hôn sự tốt... Đại phu nhân, tất cả đều là chính miệng ngài nói với nô tỳ!"
Lý Kính Nhân thật sự thấy đại tẩu hành động quá đáng khinh, quá kỳ cục rồi. "Đại tẩu, tẩu làm như vậy, thật là quá đáng."
Lý Kính Nhân tức giận chỉ vào mặt bà ta nói. Lâm Lan không nói một lời, chỉ nhìn đại bá phụ và đại bá mẫu, xem bọn họ thu xếp như thế nào. Du Thị biết mình có mười cái miệng cũng không thể nói rõ ràng. Thật là một nước cờ sai, cả bàn đều thua, bà ta không ngờ tới Xuân Hạnh lại thay đổi, Du Thị bất lực nhìn hướng lão gia, trước mắt, bà ta vô lực vãn hồi cục diện.
Lý Kính Nghĩa không có ngu đến nỗi thừa nhận lão biết chuyện này, Du Thị tự mình rước lấy nhục, lão không muốn bị ướt cùng, lúc này trầm mặt quát: "Du Thị, ai bảo bà làm như vậy? Đồ không có đầu óc, vốn đang lúc bớt một chuyện là bớt phiền, bà còn làm chuyện khôn vặt này làm gì?"
Du Thị quả thật tức muốn chết, lão gia chẳng những không giúp bà ta, còn trách mắng bà ta trước mặt mọi người, bà ta hao hết tâm tư, trên nhảy dưới né là vì cái gì? Còn không phải là vì duy trì lợi ích cho lão gia? Hiện tại lại chửi bà ta là đồ không có đầu óc, ngu xuẩn...
Thấy Du Thị lộ ra thần sắc phẫn hận, Lý Kính Nghĩa cũng biết tình hình xấu đi, vội nói: "Bà còn không mau cút xuống, chuyện này, không tới phiên bà."
Lý Kính Nghĩa vội vàng đuổi Du Thị.
Nhưng Du Thị đã tức giận váng đầu, nào còn có thể lĩnh hội "dụng tâm" của lão gia, bà ta liều lĩnh hướng lão gia nói: "Lý Kính Nghĩa, ông là đồ không có lương tâm, tôi làm như vậy không phải đều là vì ông sao? Ông lại phủi tay sạch sẽ, để một mình tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác, ông đúng là khốn kiếp..."
Lý Kính Nghĩa vừa quẫn vừa giận, máu sôi giần giật cả người, tiến lên vung tay cho Du Thị một cái tát, lại liên tiếp đấm mấy cú, Du Thị đụng cái ghế té lăn trên đất.
"Đồ đàn bà ngu xuẩn, lại dám cuồng ngôn, xem bổn lão gia đánh chết ngươi." Lý Kính Nghĩa tức tối, hai mắt trợn tròn, lồng ngực phập phồng.
Du Thị choáng váng, sửng sốt một lúc lâu mới òa khóc, vừa khóc vừa mắng: "Thời gian qua không có cách nào, lão bà đầu óc không rõ ràng, đáng ra nên để lại đồ cho nhi tử thì lại giao cho người ngoài, tiểu nhân không có lương tâm, muốn lấy đồ về lại không có bản lãnh... Ta làm sao mạng khổ như vậy..."
Lý Kính Nghĩa bị Du Thị náo, gương mặt lúc xanh lúc trắng, hận không thể kéo bà ta lên cho thêm mấy cái tát nữa. Mọi người thờ ơ lạnh nhạt nhìn trận khôi hài này, không ai lên tiếng khuyên ngăn.
Lý Kính Nhân âm thầm lắc đầu: Mất mặt....! Mất mặt....!
Chúc mama âm thầm may mắn: Trước khi mất, lão thái thái đúng là suy nghĩ cẩn thận, nếu đem đồ giao cho bọn họ, vậy thì xong hết. Lý Minh Tắc cùng Lý Minh Châu nhìn tình hình trước mắt, không khỏi nhớ lại cha mẹ mình, Lý gia suy bại tựa hồ cũng từ chuyện cha mẹ cãi cọ phản bội nhau, hôm nay đại bá phụ cùng đại bá mẫu lại giẫm lên vết xe đổ, hai người nhất thời muôn vàn cảm khái. Lâm Lan cười lạnh, với chút khôn vặt ấy mà các ngươi cũng muốn đi tính toán người à?
Vẫn là Lý Kính Nhân nhìn không nổi nữa, mở miệng nói: "Đại ca, chuyện này, đại ca muốn nói tiếp không?"
Lý Kính Nghĩa vô cùng oán hận nhìn những người trước mắt, cho dù trong lòng lão có một vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng biết hôm nay chuyện không thể thành, lão ảo não khẽ hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của tam đệ.
Chúc mama nhàn nhạt nói: "Thật ra thì, nguyện vọng của lão thái thái không phải là lúc lâm chung mới nói ra, mà là đã sớm có chuẩn bị, đúng là, lúc đầu lão thái thái vốn định đem đồ giao cho đại lão gia, nhưng lời nói của đại lão gia thật sự khiến lão thái thái thất vọng, cho nên lão thái thái sửa lại chủ ý, đại lão gia nên tự xét lại."
Lý Kính Nghĩa cả giận: "Bổn lão gia làm việc không tới phiên một mụ nô tỳ xen vào."
"Đại ca, đại ca nên tôn trọng Chúc mama, bà ấy là lão nhân Lý gia chúng ta." Lý Kính Nhân không vui nói.
"Lão nhân, lão nhân như thế nào? Bà ta có biết mình là lão nhân Lý gia không, nếu biết, vì sao cùi chỏ lại hướng ra ngoài, thế là sao." Lý Kính Nghĩa hận độc Chúc mama, chính mụ nô tỳ bất tử này làm hư đại sự của hắn.
Lâm Lan tiến lên mấy bước, kéo Xuân Hạnh: "Ngươi xuống trước đi."
Xuân Hạnh rưng rưng gật đầu, lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Du di nương tinh thần hoảng hốt đứng ở ngoài cửa, Xuân Hạnh lau nước mắt, nói: "Du di nương, nhị thiếu phu nhân là người tốt, đại phu nhân không đáng tin."
Dứt lời, lập tức rời đi, Du di nương lảo đảo, may dựa được vào cây cột mới không té ngã.
Lâm Lan móc từ trong tay áo ra một cái bảo lưu dấu của ấn triện, chậm rãi đi về phía đại bá phụ: "Đại bá phụ, đây là bảo lưu dấu gốc của ấn triện lão thái thái lưu lại, ông cũng biết bảo lưu dấu gốc của ấn triện này đại biểu cái gì..."
Trong lòng Lý Kính Nghĩa kinh hãi, lão dĩ nhiên biết bảo lưu dấu gốc của ấn triện là cái gì, người nào có bảo lưu dấu gốc của ấn triện, người đó chính là gia chủ Lý gia, không nghĩ tới, lão thái thái đem vật này giao cho vợ Minh Doãn.
"Đây là lão thái thái giao cho Minh Doãn, lão thái thái có nói, sau này nhà này giao cho Minh Doãn, hôm nay Minh Doãn tại biên quan xa xôi, vậy thì do ta thay mặt hành chức gia chủ, đại bá phụ, tam bá phụ, hai người có ý kiến gì không?" Lâm Lan chậm rãi nói.
Lý Kính Nhân nói: "Nếu là ý tứ lão thái thái, tam thúc phụ tất nhiên tuân theo."
Lý Kính Nghĩa liếc Lâm Lan một cái, không lên tiếng.
Du Thị vốn đang ngồi dưới đất khóc, nhìn Lâm Lan lấy ra bảo lưu dấu gốc của ấn triện, kinh ngạc quên cả khóc, bà ta ngồi đó không ai tới khuyên nhủ, càng không có người đến đỡ dậy, thật sự xấu hổ, ấm ức tự mình bò dậy.
Lâm Lan đưa ánh mắt nhìn đám người Minh Tắc, Minh Đống, bọn họ đều không có dị nghị, Lâm Lan khẽ gật đầu: "Nếu tất cả mọi người không có dị nghị gì, hôm nay ta cả gan nói lên mấy câu. Đại bá phụ, thật ra thì ta ta không hề để ý tới ít đồ lão thái thái lưu lại này, người có bản lãnh sẽ không ngó chừng đồ của lão nhân không tha."
Lý Kính Nghĩa trong lòng xem thường: Lời hay ai không biết nói, ngươi không hứng thú sao còn không mau đem đồ lão thái thái lưu lại đem ra!
Lâm Lan sao có thể nhìn không thấu tâm tư đại bá phụ, không nhanh không chậm nói: "Cháu dâu có Hồi Xuân Đường làm ăn náo nhiệt, dẫu gì bản thân cũng được Hoàng thượng phong là giáo úy thái y, Minh Doãn càng không cần phải nói, xuất thân Trạng nguyên, là học sĩ trẻ tuổi nhất Hàn Lâm viện, mặc dù cha chồng xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng vẫn ủy thác trách nhiệm nặng nề cho Minh Doãn, tương lai Minh Doãn thế nào, phàm là có chút nhãn lực cũng có thể đoán ra được! Nhưng đây là lời dặn dò lúc lâm chung của lão thái thái, cháu dâu không thể cãi di mệnh của lão thái thái, không thể làm gì khác hơn là nhận trọng trách này. Việc khác cháu dâu không dám nói, nhưng cháu dâu có thể bảo đảm, Lý gia ở trên tay cháu dâu sẽ không lụn bại, đại bá phụ, di sản lão thái thái đại bá phụ đừng tơ vương nữa, bá phụ hẳn là rõ ràng, chuyện này đã thành định cục, bá phụ náo loạn cũng không giải quyết được gì, chỉ làm chuyện cười cho người ngoài mà thôi, mặc dù bá phụ không phải là gia chủ, nhưng dù gì cũng vẫn là đại lão gia Lý gia, nói chuyện làm việc cũng nên phù hợp với thân phận của mình mới phải."
Mấy câu phía sau nàng nhấn mạnh, mặt Lý Kính Nghĩa trắng bệch, nhưng mà lời Lâm Lan nói..., cũng làm cho lão phải suy tính một lần nữa, về lý, đây là di mệnh của lão thái thái, lão muốn ồn ào là không thể nào, về quyền thế, tiền đồ Minh Doãn có lẽ thật không hạn chế, nếu đắc tội vợ Minh Doãn quá lớn, chỉ sợ tương lai có chỗ tốt sẽ không tới phiên lão.
/342
|