Lâm Lan đem Sơn Nhi giao cho Ngân Liễu, bản thân đi Triêu Huy đường.
Lý Minh Tắc đang cùng Hoa Văn Bách đi ra ngoài, thấy Lâm Lan, Lý Minh Tắc nói: "Đệ muội, em tới vừa lúc, Hoa viện sử đang muốn tìm em nói tình hình bệnh của bà nội."
Lâm Lan khẽ khom người thi lễ: "Đại ca bận rộn cứ đi đi, nơi này giao lại cho muội."
Lý Minh Tắc thực sự mệt mỏi, hắn luôn nép dưới cánh Hàn Thị, chưa bao giờ sống mà phải quan tâm việc vặt, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là đọc sách, hắn là thiếu gia không tim không phổi, hồ đồ sống, hôm nay, cha già cùng Hàn Thị không có ở đây, Minh Doãn thì tận biên quan xa xôi, hắn thân là con trai lớn Lý gia, bụng làm dạ chịu, huống chi hắn sắp làm cha rồi, cho nên, không muốn cũng phải học, tự mình làm mọi việc.
"Vậy chuyện này giao lại cho đệ muội."
Lý Minh Tắc xoay người chắp tay tới Hoa Văn Bách, vội vàng rời đi.
Đợi Lý Minh Tắc đi xa, Lâm Lan xin lỗi: "Thật là làm phiền huynh."
Nàng biết Hoa Văn Bách cũng rất bận rộn, Thái y viện không phải là nơi có thể qua quýt, tất cả mọi thứ đều phải hoàn hảo, những thái y mới vào đều phải qua xét duyệt của hắn, rồi dược liệu cũng phải kiểm tra thực hư thế nào, định kỳ triệu tập nhóm thái y nghiên cứu và thảo luận bệnh tình của mọi người, nhất là gần đây, phượng thể Thái hậu ngày càng sa sút, Thái y viện càng bận rộn. Theo Hoa Văn Diên nói, có khi mấy ngày hắn không về nhà, về nhà thì cũng đã muộn, rạng sáng hôm sau đã lại tiến cung. Cứ như vậy, hắn tới được đây thật sự là rất khó khăn.
Hoa Văn Bách cười ảm đạm: "Tai biến là chứng bệnh ta vẫn muốn nghiên cứu, ta đây coi như là công tư trọn vẹn đôi đường rồi."
Lâm Lan cười cười, trong lòng biết Hoa Văn Bách nói như vậy là vì để cho nàng an tâm, Lâm Lan mời hắn tới tiền sảnh ngồi.
"Hôm nay ánh mắt lão thái thái mê man, thần trí càng ngày càng hồ đồ..."
Hoa Văn Bách ngồi vào chỗ của mình, có chút tiếc nuối nói: "Lâm đại phu, cô nên sớm chuẩn bị..." Lâm Lan yên lặng hồi lâu, buồn bã nói: "Ta biết rồi..."
Hậu sự của lão thái thái đang được chuẩn bị, quan tài áo liệm... năm ngoái phát bệnh cũng đã chuẩn bị, hiện giờ chỉ chờ đại bá phụ chạy tới. Nhiều năm qua, lão thái thái che chở cho Hàn Thị, kết quả, phát bệnh vì Hàn Thị. Bệnh tình nặng lên cũng vì Hàn Thị làm loạn.
Cũng không biết, thời điểm lão thái thái thần trí thanh minh, có oán hận Hàn Thị không, oán hận chính mình đã nhìn lầm người? Có áy náy với Diệp Thị không? Trong lòng lão thái thái nghĩ như thế nào, hôm nay không ai có thể biết rồi, thật sự cũng không quan trọng nữa, bọn họ chỉ là vãn bối, chỉ có thể hết sức để cho bà cầm cự thêm vài ngày trên cõi dương thế mà thôi, cho tròn chữ "hiếu tâm".
Cái đề tài này có chút trầm trọng, Hoa Văn Bách cân nhắc từ ngữ, nhìn Lâm Lan ảm đạm, không biết nên an ủi thế nào, lặng yên hồi lâu, tìm đề tài: "Gần đây, bệnh đau nửa đầu của Thái hậu nặng lên. Thường trắng đêm không ngủ, không ăn uống được gì, Thái y viện đã làm đủ từ xoa bóp, bổ gan thông đàm, nuôi máu mà cũng không có hiệu quả gì, Hoàng thượng vì chuyện này hết sức lo lắng, không biết Lâm đại phu có gì cao kiến gì không?"
Lâm Lan nghĩ ngợi, chứng thiên đầu thống là bởi vì gan hư đàm hỏa tích tụ lại, y pháp Thái y viện hẳn là chữa trị được, nhưng chứng bệnh của Thái hậu chẳng những không giảm mà ngược lại càng tăng lên, hẳn là do Thái hậu suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện không thuận, Thái hậu có thể không thượng hỏa trong lòng sao? Nếu giờ phút này Hoàng thượng bảo đảm khi ngài long ngự chầu trời, ngôi vị Hoàng đế cho Thái tử thừa thế, đoán chừng bệnh Thái hậu lập tức sẽ tốt lên. Dĩ nhiên, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hứa hẹn như vậy, cho nên, bệnh của Thái hậu cũng không tốt lên được rồi.
"Hoa huynh sử dụng đúng phương pháp trị thiên đầu thống rồi, đổi là ta, cũng chỉ có thể đưa ra biện pháp như vậy, thiên đầu thống là bệnh không phải chỉ một thời ba khắc liền khỏi." Lời Lâm Lan dịu dàng uyển chuyển, chuyện Thái hậu, nàng chớ nhúng tay thì tốt hơn.
Hoa Văn Bách nhíu mày thở dài nói: "Đúng vậy! Lật giở sách thuốc rồi mà không tìm được biện pháp tốt hơn, aiz! Ta nghe nói cô dùng phương pháp châm cứu cho Bùi phu nhân chữa thiên đầu thống rất có hiệu quả, có phải vậy không..."
Lâm Lan cười nói: "Bệnh của Bùi phu nhân không giống Thái hậu, một là chứng thiên đầu thống của Bùi phu nhân không nặng như Thái hậu, hai là... Tích tụ trong lòng Bùi phu nhân, ta còn có thể nói mấy câu vui vẻ khuyên giải, tâm bệnh Thái hậu, ai có thể khuyên? Phương pháp châm cứu chỉ là phụ trợ mà thôi, phải trị tận gốc, phải tìm hiểu từ nguyên nhân, Hoa huynh, có một số việc, không phải là ta và huynh hết sức là có thể làm được."
Trong lòng Hoa Văn Bách sáng tỏ, thoải mái mà cười, rốt cuộc vẫn là Lâm Lan lợi hại, một câu nói, bệnh Thái hậu là tâm bệnh, hắn không có cách nào hóa giải. Tiễn Hoa Văn Bách, Lâm Lan muốn đi gặp Đinh Nhược Nghiên, thương lượng với cô ấy việc lo hậu sự thế nào cho lão thái thái, loại chuyện này, Lâm Lan nửa chữ không biết.
Hai đời, nàng chỉ đưa tiễn mẫu thân Thẩm Thị, nhưng nhà nghèo làm tang sự không có chú ý như vậy, huống chi, lúc ấy nàng còn nhỏ, đều là trưởng bối trong thôn cùng đại ca tổ chức, nàng chỉ biết khóc lóc mà thôi. Đi tới Vi Vũ các vừa đúng gặp Xảo Quyên, Xảo Quyên nói, lão phu nhân Đinh gia tới, đang ở trên lầu nói chuyện cùng đại thiếu phu nhân. Lâm Lan cùng Đinh phu nhân từng có lúc lời qua tiếng lại, chạm mặt sợ là lúng túng, liền dặn dò Xảo Quyên, đợi Đinh phu nhân đi thì báo cho nàng một tiếng.
Trở lại Lạc Hà trai, không thấy đám người Như Ý đâu, chỉ có Vân Anh ngồi ở hành lang thêu hoa, thỉnh thoảng từ gian phòng phía Đông truyền ra âm thanh chơi đùa.
Vân Anh thấy nhị thiếu phu nhân trở lại, vội vàng đặt mẫu thêu xuống, chào đón: "Nhị thiếu phu nhân..."
Lâm Lan chỉ chỉ gian phòng phía Đông, hỏi: "Bên trong đang làm cái gì vậy?"
Vân Anh cười trả lời: "Ngân Liễu tỷ tỷ, Như Ý tỷ tỷ cùng Cẩm Tú tỷ tỷ, còn có Chu mama đang giúp Sơn Nhi thiếu gia tắm gội."
Lâm Lan ngạc nhiên, một củ cải bé tẹo mà cần nhiều người hầu hạ tắm rửa vậy sao? Lâm Lan rất nhanh hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, trong phòng, Sơn Nhi ở trong thùng tắm của nàng như bơi trong cái hồ nhỏ, lượn qua lượn lại như diều đứt dây, thùng tắm lớn, đám Ngân Liễu không bắt được cu cậu, tuy nhiên, Lâm Lan cho là, mọi người căn bản không muốn làm tiểu quỷ mất hứng, còn phụ họa theo bằng cách té nước, ngay cả Chu mama cũng tham gia náo nhiệt.
"Ai u! Thiếu gia của ta ơi! Mau dừng lại, nước lạnh rồi..." Chu mama tươi cười nói, trong mắt tràn ngập sủng nịch.
"Để cho ta chơi một lát nữa!" Sơn Nhi hắt cánh hoa lên Ngân Liễu, Ngân Liễu ướt nhẹp, tuy nhiên không hề buồn phiền, ngược lại còn đại chiến té nước với cu cậu.
Sơn Nhi cười khanh khách, khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy bọt nước, thân thể mập mạp trắng trẻo như đồng tử trong tranh, thật là khiến người ta yêu thích không thôi.
"Khụ khụ... " Lâm Lan ho hai tiếng.
Lúc này mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của Lâm Lan, vội vã dừng tay, cúi đầu mà đứng, vẻ mặt ngượng ngùng. Sơn Nhi vội vàng ngồi xuống thùng tắm, làm ra bộ dạng chân thành: Đang tắm! Lâm Lan quét qua một lượt, ai nấy mặt mũi, thân thể đầy nước.
Trong lòng thầm than, mới có một ngày mà phòng nàng đã ra cái dạng này, thật khó tưởng tượng, nếu Sơn Nhi ở nơi này hai tháng, Lạc Hà trai của nàng sẽ bị cu cậu biến thành hình dạng gì đây, có phải sẽ bị cu cậu hủy đi không. Lâm Lan cảm thấy phải đưa Sơn Nhi vào quy củ.
"Sơn Nhi, ta cho đệ một khắc đồng hồ, sau một khắc, đệ còn chưa chỉnh tề đi ra ngoài, ta lập tức đem đệ trở về." Lâm Lan lạnh mặt nói, dứt lời xoay người rời đi.
Sơn Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng Lâm Lan, Chu mama chỉ chỉ Sơn Nhi, cảnh cáo cu cậu. Bốn người ba chân bốn cẳng mò Sơn Nhi ra khỏi thùng tắm.
Lâm Lan bình tĩnh ngồi trong phòng uống trà, một bên nhìn đồng hồ trên bàn. Không tới một khắc đồng hồ, Chu mama dắt Sơn Nhi ăn mặc chỉnh tề đi vào.
Sơn Nhi như thể không phải mình vừa là kẻ đầu sỏ làm người ta tức giận, nhào tới trong ngực Lâm Lan, vươn bàn tay mập mạp trắng nõn đến dưới cánh mũi Lâm Lan, cười hì hì, giọng nói non nớt vang lên: "Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ ngửi đi, Sơn Nhi có thơm không?"
Cánh tay nhỏ bé múp míp thịt huơ qua huơ lại trước mắt Lâm Lan, nàng hận không bắt được mà hung hăng cắn một ngụm. Tiểu quỷ này, còn dám giở trò với nàng sao? Nhưng mà, răng trắng môi hồng, mập mạp trắng nõn, mắt to trong sáng láng, cộng thêm khuôn mặt tươi cười hàm ý lấy lòng, đích xác là tiểu chính thái mà!
Lâm Lan không khỏi nghĩ, nếu như Sơn Nhi là một đứa trẻ xa lạ, đột nhiên có người nói cho nàng biết, đây là đứa bé do lão cha chồng cùng vợ bé sinh ra, là em chồng nàng, nàng có thể tiếp nhận không? Theo tính tình của nàng, sợ là cả liếc mắt nhìn cũng không, nói gì mà hài tử là vô tội, đều là giọng điệu thánh mẫu mà thôi... aiz... Tình cảm là thứ quyết định mọi việc, nàng thích Sơn Nhi, thương Sơn Nhi không chỉ mới ngày hôm nay, nàng thật sự thích thằng bé, bao gồm cả Dung Nhi nhà Kiều Vân Tịch, cho nên, mặc dù hiện tại biết Sơn Nhi là đệ đệ của mình, nàng cũng không có biện pháp đẩy cu cậu ra.
Thân thể nhỏ bé mềm nhũn dựa trong ngực nàng khiến nàng muốn tức giận cũng không thể. Lâm Lan cố gắng lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Sơn Nhi, sau này không được tắm quá hai khắc, vạn nhất cảm lạnh thì phải uống thuốc, đệ có muốn uống thuốc đắng không?"
Sơn Nhi vội vàng lắc đầu.
"Ở với tỷ tỷ thì phải nghe lời tỷ tỷ nói... bằng không, tỷ tỷ sẽ tức giận." Lâm Lan tiếp tục làm mặt lanh.
Sơn Nhi liền vội vàng gật đầu: "Sơn Nhi sẽ rất nghe lời."
Lúc này Lâm Lan mới thả lỏng cơ mặt, xoa xoa đầu Sơn Nhi: "Đứa bé biết nghe lời, người lớn mới thích, nhanh đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đi ăn cơm."
Sơn Nhi "chút" một cái lên mặt Lâm Lan, nịnh hót: "Lan Nhi tỷ tỷ thật tốt."
Lâm Lan kinh ngạc, tiểu quỷ này, thật biết lấy lòng. Ánh mắt Chu mama không rời khỏi Sơn Nhi, cười nói: "Trong nhà có đứa trẻ thật là vui."
Lâm Lan vỗ vỗ Sơn Nhi, để cho cu cậu đi ra ngoài tìm Ngân Liễu. Sơn Nhi "dạ" một tiếng, đôi chân ngắn ngủn lạch bạch đi ra, Chu mama sợ cu cậu té, vội vàng muốn đi dìu. "Chu mama, mama ở lại, ta có lời muốn nói với mama."
Chu mama không thể làm gì khác hơn là đứng lại, vẫn không quên dặn dò Sơn Nhi: "Sơn Nhi thiếu gia, ngài chạy chậm chút..."
Lâm Lan để cho Chu mama đóng cửa lại. Chu mama vừa đóng cửa vừa cười nói: "Sơn Nhi thiếu gia thật khiến người ta yêu thương không thôi."
"Sơn Nhi là đệ đệ ta."
Lâm Lan nói ngay vào điểm chính, chuyện này, nàng không muốn làm lớn, nhưng phải nói cho Chu mama, để Chu mama có cân nhắc trong lòng.
Chu mama giật mình sửng sốt, chậm rãi xoay người lại, không thể tin được, bà nhìn nhị thiếu phu nhân, chỉ thấy nhị thiếu phu nhân nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đệ đệ cùng cha khác mẹ."
Lý Minh Tắc đang cùng Hoa Văn Bách đi ra ngoài, thấy Lâm Lan, Lý Minh Tắc nói: "Đệ muội, em tới vừa lúc, Hoa viện sử đang muốn tìm em nói tình hình bệnh của bà nội."
Lâm Lan khẽ khom người thi lễ: "Đại ca bận rộn cứ đi đi, nơi này giao lại cho muội."
Lý Minh Tắc thực sự mệt mỏi, hắn luôn nép dưới cánh Hàn Thị, chưa bao giờ sống mà phải quan tâm việc vặt, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là đọc sách, hắn là thiếu gia không tim không phổi, hồ đồ sống, hôm nay, cha già cùng Hàn Thị không có ở đây, Minh Doãn thì tận biên quan xa xôi, hắn thân là con trai lớn Lý gia, bụng làm dạ chịu, huống chi hắn sắp làm cha rồi, cho nên, không muốn cũng phải học, tự mình làm mọi việc.
"Vậy chuyện này giao lại cho đệ muội."
Lý Minh Tắc xoay người chắp tay tới Hoa Văn Bách, vội vàng rời đi.
Đợi Lý Minh Tắc đi xa, Lâm Lan xin lỗi: "Thật là làm phiền huynh."
Nàng biết Hoa Văn Bách cũng rất bận rộn, Thái y viện không phải là nơi có thể qua quýt, tất cả mọi thứ đều phải hoàn hảo, những thái y mới vào đều phải qua xét duyệt của hắn, rồi dược liệu cũng phải kiểm tra thực hư thế nào, định kỳ triệu tập nhóm thái y nghiên cứu và thảo luận bệnh tình của mọi người, nhất là gần đây, phượng thể Thái hậu ngày càng sa sút, Thái y viện càng bận rộn. Theo Hoa Văn Diên nói, có khi mấy ngày hắn không về nhà, về nhà thì cũng đã muộn, rạng sáng hôm sau đã lại tiến cung. Cứ như vậy, hắn tới được đây thật sự là rất khó khăn.
Hoa Văn Bách cười ảm đạm: "Tai biến là chứng bệnh ta vẫn muốn nghiên cứu, ta đây coi như là công tư trọn vẹn đôi đường rồi."
Lâm Lan cười cười, trong lòng biết Hoa Văn Bách nói như vậy là vì để cho nàng an tâm, Lâm Lan mời hắn tới tiền sảnh ngồi.
"Hôm nay ánh mắt lão thái thái mê man, thần trí càng ngày càng hồ đồ..."
Hoa Văn Bách ngồi vào chỗ của mình, có chút tiếc nuối nói: "Lâm đại phu, cô nên sớm chuẩn bị..." Lâm Lan yên lặng hồi lâu, buồn bã nói: "Ta biết rồi..."
Hậu sự của lão thái thái đang được chuẩn bị, quan tài áo liệm... năm ngoái phát bệnh cũng đã chuẩn bị, hiện giờ chỉ chờ đại bá phụ chạy tới. Nhiều năm qua, lão thái thái che chở cho Hàn Thị, kết quả, phát bệnh vì Hàn Thị. Bệnh tình nặng lên cũng vì Hàn Thị làm loạn.
Cũng không biết, thời điểm lão thái thái thần trí thanh minh, có oán hận Hàn Thị không, oán hận chính mình đã nhìn lầm người? Có áy náy với Diệp Thị không? Trong lòng lão thái thái nghĩ như thế nào, hôm nay không ai có thể biết rồi, thật sự cũng không quan trọng nữa, bọn họ chỉ là vãn bối, chỉ có thể hết sức để cho bà cầm cự thêm vài ngày trên cõi dương thế mà thôi, cho tròn chữ "hiếu tâm".
Cái đề tài này có chút trầm trọng, Hoa Văn Bách cân nhắc từ ngữ, nhìn Lâm Lan ảm đạm, không biết nên an ủi thế nào, lặng yên hồi lâu, tìm đề tài: "Gần đây, bệnh đau nửa đầu của Thái hậu nặng lên. Thường trắng đêm không ngủ, không ăn uống được gì, Thái y viện đã làm đủ từ xoa bóp, bổ gan thông đàm, nuôi máu mà cũng không có hiệu quả gì, Hoàng thượng vì chuyện này hết sức lo lắng, không biết Lâm đại phu có gì cao kiến gì không?"
Lâm Lan nghĩ ngợi, chứng thiên đầu thống là bởi vì gan hư đàm hỏa tích tụ lại, y pháp Thái y viện hẳn là chữa trị được, nhưng chứng bệnh của Thái hậu chẳng những không giảm mà ngược lại càng tăng lên, hẳn là do Thái hậu suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện không thuận, Thái hậu có thể không thượng hỏa trong lòng sao? Nếu giờ phút này Hoàng thượng bảo đảm khi ngài long ngự chầu trời, ngôi vị Hoàng đế cho Thái tử thừa thế, đoán chừng bệnh Thái hậu lập tức sẽ tốt lên. Dĩ nhiên, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hứa hẹn như vậy, cho nên, bệnh của Thái hậu cũng không tốt lên được rồi.
"Hoa huynh sử dụng đúng phương pháp trị thiên đầu thống rồi, đổi là ta, cũng chỉ có thể đưa ra biện pháp như vậy, thiên đầu thống là bệnh không phải chỉ một thời ba khắc liền khỏi." Lời Lâm Lan dịu dàng uyển chuyển, chuyện Thái hậu, nàng chớ nhúng tay thì tốt hơn.
Hoa Văn Bách nhíu mày thở dài nói: "Đúng vậy! Lật giở sách thuốc rồi mà không tìm được biện pháp tốt hơn, aiz! Ta nghe nói cô dùng phương pháp châm cứu cho Bùi phu nhân chữa thiên đầu thống rất có hiệu quả, có phải vậy không..."
Lâm Lan cười nói: "Bệnh của Bùi phu nhân không giống Thái hậu, một là chứng thiên đầu thống của Bùi phu nhân không nặng như Thái hậu, hai là... Tích tụ trong lòng Bùi phu nhân, ta còn có thể nói mấy câu vui vẻ khuyên giải, tâm bệnh Thái hậu, ai có thể khuyên? Phương pháp châm cứu chỉ là phụ trợ mà thôi, phải trị tận gốc, phải tìm hiểu từ nguyên nhân, Hoa huynh, có một số việc, không phải là ta và huynh hết sức là có thể làm được."
Trong lòng Hoa Văn Bách sáng tỏ, thoải mái mà cười, rốt cuộc vẫn là Lâm Lan lợi hại, một câu nói, bệnh Thái hậu là tâm bệnh, hắn không có cách nào hóa giải. Tiễn Hoa Văn Bách, Lâm Lan muốn đi gặp Đinh Nhược Nghiên, thương lượng với cô ấy việc lo hậu sự thế nào cho lão thái thái, loại chuyện này, Lâm Lan nửa chữ không biết.
Hai đời, nàng chỉ đưa tiễn mẫu thân Thẩm Thị, nhưng nhà nghèo làm tang sự không có chú ý như vậy, huống chi, lúc ấy nàng còn nhỏ, đều là trưởng bối trong thôn cùng đại ca tổ chức, nàng chỉ biết khóc lóc mà thôi. Đi tới Vi Vũ các vừa đúng gặp Xảo Quyên, Xảo Quyên nói, lão phu nhân Đinh gia tới, đang ở trên lầu nói chuyện cùng đại thiếu phu nhân. Lâm Lan cùng Đinh phu nhân từng có lúc lời qua tiếng lại, chạm mặt sợ là lúng túng, liền dặn dò Xảo Quyên, đợi Đinh phu nhân đi thì báo cho nàng một tiếng.
Trở lại Lạc Hà trai, không thấy đám người Như Ý đâu, chỉ có Vân Anh ngồi ở hành lang thêu hoa, thỉnh thoảng từ gian phòng phía Đông truyền ra âm thanh chơi đùa.
Vân Anh thấy nhị thiếu phu nhân trở lại, vội vàng đặt mẫu thêu xuống, chào đón: "Nhị thiếu phu nhân..."
Lâm Lan chỉ chỉ gian phòng phía Đông, hỏi: "Bên trong đang làm cái gì vậy?"
Vân Anh cười trả lời: "Ngân Liễu tỷ tỷ, Như Ý tỷ tỷ cùng Cẩm Tú tỷ tỷ, còn có Chu mama đang giúp Sơn Nhi thiếu gia tắm gội."
Lâm Lan ngạc nhiên, một củ cải bé tẹo mà cần nhiều người hầu hạ tắm rửa vậy sao? Lâm Lan rất nhanh hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, trong phòng, Sơn Nhi ở trong thùng tắm của nàng như bơi trong cái hồ nhỏ, lượn qua lượn lại như diều đứt dây, thùng tắm lớn, đám Ngân Liễu không bắt được cu cậu, tuy nhiên, Lâm Lan cho là, mọi người căn bản không muốn làm tiểu quỷ mất hứng, còn phụ họa theo bằng cách té nước, ngay cả Chu mama cũng tham gia náo nhiệt.
"Ai u! Thiếu gia của ta ơi! Mau dừng lại, nước lạnh rồi..." Chu mama tươi cười nói, trong mắt tràn ngập sủng nịch.
"Để cho ta chơi một lát nữa!" Sơn Nhi hắt cánh hoa lên Ngân Liễu, Ngân Liễu ướt nhẹp, tuy nhiên không hề buồn phiền, ngược lại còn đại chiến té nước với cu cậu.
Sơn Nhi cười khanh khách, khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy bọt nước, thân thể mập mạp trắng trẻo như đồng tử trong tranh, thật là khiến người ta yêu thích không thôi.
"Khụ khụ... " Lâm Lan ho hai tiếng.
Lúc này mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của Lâm Lan, vội vã dừng tay, cúi đầu mà đứng, vẻ mặt ngượng ngùng. Sơn Nhi vội vàng ngồi xuống thùng tắm, làm ra bộ dạng chân thành: Đang tắm! Lâm Lan quét qua một lượt, ai nấy mặt mũi, thân thể đầy nước.
Trong lòng thầm than, mới có một ngày mà phòng nàng đã ra cái dạng này, thật khó tưởng tượng, nếu Sơn Nhi ở nơi này hai tháng, Lạc Hà trai của nàng sẽ bị cu cậu biến thành hình dạng gì đây, có phải sẽ bị cu cậu hủy đi không. Lâm Lan cảm thấy phải đưa Sơn Nhi vào quy củ.
"Sơn Nhi, ta cho đệ một khắc đồng hồ, sau một khắc, đệ còn chưa chỉnh tề đi ra ngoài, ta lập tức đem đệ trở về." Lâm Lan lạnh mặt nói, dứt lời xoay người rời đi.
Sơn Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng Lâm Lan, Chu mama chỉ chỉ Sơn Nhi, cảnh cáo cu cậu. Bốn người ba chân bốn cẳng mò Sơn Nhi ra khỏi thùng tắm.
Lâm Lan bình tĩnh ngồi trong phòng uống trà, một bên nhìn đồng hồ trên bàn. Không tới một khắc đồng hồ, Chu mama dắt Sơn Nhi ăn mặc chỉnh tề đi vào.
Sơn Nhi như thể không phải mình vừa là kẻ đầu sỏ làm người ta tức giận, nhào tới trong ngực Lâm Lan, vươn bàn tay mập mạp trắng nõn đến dưới cánh mũi Lâm Lan, cười hì hì, giọng nói non nớt vang lên: "Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ ngửi đi, Sơn Nhi có thơm không?"
Cánh tay nhỏ bé múp míp thịt huơ qua huơ lại trước mắt Lâm Lan, nàng hận không bắt được mà hung hăng cắn một ngụm. Tiểu quỷ này, còn dám giở trò với nàng sao? Nhưng mà, răng trắng môi hồng, mập mạp trắng nõn, mắt to trong sáng láng, cộng thêm khuôn mặt tươi cười hàm ý lấy lòng, đích xác là tiểu chính thái mà!
Lâm Lan không khỏi nghĩ, nếu như Sơn Nhi là một đứa trẻ xa lạ, đột nhiên có người nói cho nàng biết, đây là đứa bé do lão cha chồng cùng vợ bé sinh ra, là em chồng nàng, nàng có thể tiếp nhận không? Theo tính tình của nàng, sợ là cả liếc mắt nhìn cũng không, nói gì mà hài tử là vô tội, đều là giọng điệu thánh mẫu mà thôi... aiz... Tình cảm là thứ quyết định mọi việc, nàng thích Sơn Nhi, thương Sơn Nhi không chỉ mới ngày hôm nay, nàng thật sự thích thằng bé, bao gồm cả Dung Nhi nhà Kiều Vân Tịch, cho nên, mặc dù hiện tại biết Sơn Nhi là đệ đệ của mình, nàng cũng không có biện pháp đẩy cu cậu ra.
Thân thể nhỏ bé mềm nhũn dựa trong ngực nàng khiến nàng muốn tức giận cũng không thể. Lâm Lan cố gắng lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Sơn Nhi, sau này không được tắm quá hai khắc, vạn nhất cảm lạnh thì phải uống thuốc, đệ có muốn uống thuốc đắng không?"
Sơn Nhi vội vàng lắc đầu.
"Ở với tỷ tỷ thì phải nghe lời tỷ tỷ nói... bằng không, tỷ tỷ sẽ tức giận." Lâm Lan tiếp tục làm mặt lanh.
Sơn Nhi liền vội vàng gật đầu: "Sơn Nhi sẽ rất nghe lời."
Lúc này Lâm Lan mới thả lỏng cơ mặt, xoa xoa đầu Sơn Nhi: "Đứa bé biết nghe lời, người lớn mới thích, nhanh đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đi ăn cơm."
Sơn Nhi "chút" một cái lên mặt Lâm Lan, nịnh hót: "Lan Nhi tỷ tỷ thật tốt."
Lâm Lan kinh ngạc, tiểu quỷ này, thật biết lấy lòng. Ánh mắt Chu mama không rời khỏi Sơn Nhi, cười nói: "Trong nhà có đứa trẻ thật là vui."
Lâm Lan vỗ vỗ Sơn Nhi, để cho cu cậu đi ra ngoài tìm Ngân Liễu. Sơn Nhi "dạ" một tiếng, đôi chân ngắn ngủn lạch bạch đi ra, Chu mama sợ cu cậu té, vội vàng muốn đi dìu. "Chu mama, mama ở lại, ta có lời muốn nói với mama."
Chu mama không thể làm gì khác hơn là đứng lại, vẫn không quên dặn dò Sơn Nhi: "Sơn Nhi thiếu gia, ngài chạy chậm chút..."
Lâm Lan để cho Chu mama đóng cửa lại. Chu mama vừa đóng cửa vừa cười nói: "Sơn Nhi thiếu gia thật khiến người ta yêu thương không thôi."
"Sơn Nhi là đệ đệ ta."
Lâm Lan nói ngay vào điểm chính, chuyện này, nàng không muốn làm lớn, nhưng phải nói cho Chu mama, để Chu mama có cân nhắc trong lòng.
Chu mama giật mình sửng sốt, chậm rãi xoay người lại, không thể tin được, bà nhìn nhị thiếu phu nhân, chỉ thấy nhị thiếu phu nhân nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đệ đệ cùng cha khác mẹ."
/342
|