Mã Hữu Lương tức dựng râu trợn mắt, hận không thể một tát đánh chết tên không đầu óc này, khẩn cấp chạy đi chết vậy sao, đến lúc đó huynh đệ đại doanh Bắc Sơn làm bia đỡ đạn, toàn bộ công lao để cho tiểu tử Ninh Hưng chiếm, thép tốt đâu phải chỉ dùng làm mũi đao? Đám nhóc này sao không hiểu nỗi khổ tâm của hắn?
"Các ngươi gấp cái con khỉ gì? Tất cả mọi người đi đánh giặc, ai hộ tống Lý đại nhân? Đừng quên nhiệm vụ chuyến này của chúng ta là gì?"
Mặc dù Mã Hữu Lương rất muốn chửi con mẹ nó nhưng e ngại Lý đại nhân ở đây, không thể làm gì khác hơn là đè cơn tức xuống. Đám người Phạm Đức hiển nhiên không lĩnh hội được "khổ tâm" của Mã Hữu Lương, không cam lòng nói tiếp: "Ninh Tướng quân mang theo hai nghìn huynh đệ ra chiến trường, tốt xấu gì đại doanh Bắc Sơn cũng là một phần đại quân, chẳng lẽ chỉ mình đại doanh Tây Sơn anh dũng chiến đấu, đại doanh Bắc Sơn chỉ là đám hèn nhát sao."
Tức giận trong lòng Mã Hữu Lương bốc lên, mắng: "Điều binh khiển tướng như thế nào chưa tới lượt các ngươi phải dạy, các ngươi nghe lệnh ta, bảo vệ an toàn Lý đại nhân mới là nhiệm vụ hàng đầu, còn lắm điều nữa, có tin ta cắt chức ngươi."
Lý Minh Doãn cười nhạt nói: "Mọi người đồng lòng đền nợ nước, đáng kính, đáng ca ngợi, có điều mọi người đừng cho rằng rút lui nghĩa là sợ chết, mọi việc phải nhìn đại cục làm trọng."
Lâm Lan thật sự không ngờ Mã Hữu Lương lại có hành động như thế, nhớ ngày đó, trận chiến Từ Châu, Thang Ân Bá cũng như thế, để bảo tồn thực lực của mình, lâm trận bỏ chạy, làm hại quân lính hăng hái chiến đấu một mình, cuối cùng toàn quân bị diệt. Nói thật, để cho Mã Hữu Lương hộ tống mới là không yên lòng. Vì thế, vu vơ nói thầm một câu: "Kiểu như các ngươi hễ mở mồm là đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn, rõ là không một lòng. (Thang Ân Bá) Tuy Lâm Lan nói thầm nhưng ai nấy trong phòng nghị sự đều nghe rõ ràng.
Mặt Mã Hữu Lương liền biến sắc, tâm tư tiểu nhân bị đâm trúng, người nói là phu nhân Lý đại nhân, hắn không dám vô lễ, nhưng nếu lời này hắn không cãi lại thì không chịu nổi, liền nói: "Lời ấy của Lâm đại phu không đúng! Chúng ta là từ đại doanh Bắc Sơn tới, ngày thường quen miệng, nhất thời không đổi được, chúng ta là người thô kệch, không nói lời méo mó, lời đến lưỡi rồi còn phải cuốn lại ba vòng."
Lâm Lan không chút để ý, cười nói: "Mã Tướng quân gấp cái gì? Ta chỉ tùy việc mà xét, bất luận các vị tới từ đại doanh Bắc Sơn hay đại doanh Tây Sơn thì đều là hộ vệ quân Hoàng thượng đích thân ngự chỉ, các vị cứ luôn đem xuất thân của mình giắt khóe miệng, người khác nghe được, khó tránh sẽ nghĩ khác."
"Lâm đại phu nói rất đúng, nếu tất cả mọi người là hộ vệ quân, Ninh tướng quân nên đối xử bình đẳn, không thể mỗi lần có chuyện tốt đều chỉ phân cho huynh đệ mình, còn chúng ta chỉ là con mẹ kế." Phạm Đức vốn tính bộc tuệch, không biết có nghe ra ý trong lời Lâm Lan không.
Lý Minh Doãn im lặng nhìn Mã Hữu Lương, Lâm Lan châm biếm mấy câu này đúng là cần thiết, Mã Hữu Lương nhỏ nhặt tính toán chiếm công lao, nhưng đừng tưởng người ta ai cũng là người ngu. Sắc mặt Mã Hữu Lương trở nên khó coi, ôm quyền nói với Lý Minh Doãn: "Lý đại nhân, mạt tướng tuyệt không hai lòng, nếu Lý đại nhân không tin, xin hãy miễn chức mạt tướng."
Lý Minh Doãn cười nhạt một tiếng, muốn bãi chức ngươi, cần gì phải phiền toái như vậy, hẳn hắn đã quên, Minh Doãn hắn có quyền chỉ huy toàn bộ đại quân, sở dĩ không động tới hắn là sợ các huynh đệ Bắc Sơn làm loạn, nếu như Mã Hữu Lương tỉnh ngộ thì thôi, ngược lại khăng khăng cố chấp, hắn đã có biện pháp thu thập.
"Mã Tướng quân nói vậy, bổn quan còn có thể không tin Mã Tướng quân?"
Lý Minh Doãn cười nhạt nói, lại quay sang đám người Phạm Đức: "Tâm tình mọi người bổn quan hiểu rõ, Ninh Tướng quân tuyệt không xem nhẹ ý mọi người, đi xuống trước đi!"
Đang nói thì nghe tiếng hét hò rung trời vang lên, người Đột Quyết đánh tới dưới thành rồi. Mọi người biến sắc. Lý Minh Doãn lập tức nói: "Tất cả mau tập hợp, chuẩn bị nghênh chiến."
Hiện tại có đi được hay không chưa rõ, cứ chuẩn bị sẵn sàng đã. Đám người Phạm Đức nghiêm nghị lĩnh mệnh, lui xuống. Mã Hữu Lương nói: "Mạt tướng cũng đi ra ngoài an bài một chút." Lý Minh Doãn khẽ gật đầu. Lâm Lan thấy tất cả mọi người đi ra ngoài mới nói: "Xem ra người đại doanh Bắc Sơn không chịu nổi rồi." Lý Minh Doãn thở dài nói: "Đều là nam tử hán, nếu Mã Tướng quân có thể vứt bỏ cái tôi thì sẽ như hổ thêm cánh."
"Đoán chừng Mã Hữu Lương còn như thế này vài lần, uy tín của hắn sẽ mất sạch, đến lúc đó sắp xếp lại biên chế đội ngũ, cái gì đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn nhập lại hết, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, để xem làm sao." Lâm Lan khịt mũi nói.
Lý Minh Doãn nhếch mày, thầm nghĩ, biện pháp này rất tốt, làm xáo trộn, sau đó chỉnh đốn lại. Lâm Phong cùng Triệu Trác Nghĩa đi vào.
Lý Minh Doãn hỏi: "Tình hình bên ngoài thê nào?"
Lâm Phong nói: "Người Đột Quyết bắt đầu cường công rồi, ba cổng thành phía Đông, Tây, Bắc đều bị công kích."
"Ngươi đi ngó chừng, có biến tùy thời tới báo."
Lâm Phong nhìn thấy em gái, trong lòng lại thấy nghi ngờ, tuy nhiên tình huống khẩn cấp, không phải là lúc nói chuyện, liền không mở miệng, ôm quyền thi lễ, lui ra. Người Đột Quyết lần này dồn hết sức lực, không chiếm được thành không bỏ qua, tướng sĩ Sa Dật cũng rất kiên cường, chiến đấu qua hai canh giờ vẫn bất phân thắng bại. Lâm Lan nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều thương binh, rất muốn đi phòng y dược hỗ trợ nhưng Minh Doãn không đồng ý, chỉ cần hắn gật đầu, muốn kéo Lâm Lan về coi như là không thể, nàng mà đi cứu người, xem chừng là xông thẳng lên tường thành, quá nguy hiểm.
Dương Vạn Lý vội vã tới báo: "Lý đại nhân, thuộc hạ phái ra hai tốp thám báo, đến hiện tại không có người nào trở lại, sợ rằng phía sau có dị thường."
Lý Minh Doãn rùng mình, quả nhiên không ngoài sở liệu, người Đột Quyết sẽ không bỏ qua đường tiếp tế Âm Sơn, Lý Minh Doãn vốn đã lo lắng an nguy Sa Dật, giờ còn lo lắng bên Thắng Châu hơn.
Lâm Lan cũng gấp: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không nói chúng ta không thể rút lui, vạn nhất người Đột Quyết chiếm lại được đường tiếp tế Âm Sơn, tấn công Thắng Châu thì làm sao bây giờ?"
Dương Vạn Lý nói: "Điểm này không cần lo lắng, Phùng đại nhân đã tăng cường phòng ngự ba cửa ải, đổi khẩu lệnh thông hành, người Đột Quyết muốn dùng quỷ kế vượt qua kiểm tra là không thể nào, về việc tấn công, ba cửa ải này thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, không dễ dàng bị chiếm."
Lý Minh Doãn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, giây lát dừng bước, trong mắt lộ ra kiên quyết, ra lệnh: "Dương huyện úy, chuyện này không phải chuyện đùa, kính xin ông phái người thăm dò tình hình đường tiếp tế Âm Sơn."
Dương Vạn Lý nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ tự mình đi một chuyến, xác minh tình hình."
Vừa nói lập tức rời đi. Lý Minh Doãn gọi với lại: "Dương đại nhân..."
Dương Vạn Lý xoay người: "Lý đại nhân còn có gì phân phó?"
Lý Minh Doãn hít sâu một hơi, nói: "Ông cẩn thận một chút, nếu tình hình không ổn, lập tức rút lui, an toàn làm đầu."
Nếu không phải tình huống nghiêm trọng, Lý Minh Doãn chắc chắn không để cho Dương Vạn Lý tự mình đi mạo hiểm, cho nên, phải dặn dò một câu. Ánh mắt Dương Vạn Lý lóe lên: "Thuộc hạ đã hiểu."
"Các ngươi gấp cái con khỉ gì? Tất cả mọi người đi đánh giặc, ai hộ tống Lý đại nhân? Đừng quên nhiệm vụ chuyến này của chúng ta là gì?"
Mặc dù Mã Hữu Lương rất muốn chửi con mẹ nó nhưng e ngại Lý đại nhân ở đây, không thể làm gì khác hơn là đè cơn tức xuống. Đám người Phạm Đức hiển nhiên không lĩnh hội được "khổ tâm" của Mã Hữu Lương, không cam lòng nói tiếp: "Ninh Tướng quân mang theo hai nghìn huynh đệ ra chiến trường, tốt xấu gì đại doanh Bắc Sơn cũng là một phần đại quân, chẳng lẽ chỉ mình đại doanh Tây Sơn anh dũng chiến đấu, đại doanh Bắc Sơn chỉ là đám hèn nhát sao."
Tức giận trong lòng Mã Hữu Lương bốc lên, mắng: "Điều binh khiển tướng như thế nào chưa tới lượt các ngươi phải dạy, các ngươi nghe lệnh ta, bảo vệ an toàn Lý đại nhân mới là nhiệm vụ hàng đầu, còn lắm điều nữa, có tin ta cắt chức ngươi."
Lý Minh Doãn cười nhạt nói: "Mọi người đồng lòng đền nợ nước, đáng kính, đáng ca ngợi, có điều mọi người đừng cho rằng rút lui nghĩa là sợ chết, mọi việc phải nhìn đại cục làm trọng."
Lâm Lan thật sự không ngờ Mã Hữu Lương lại có hành động như thế, nhớ ngày đó, trận chiến Từ Châu, Thang Ân Bá cũng như thế, để bảo tồn thực lực của mình, lâm trận bỏ chạy, làm hại quân lính hăng hái chiến đấu một mình, cuối cùng toàn quân bị diệt. Nói thật, để cho Mã Hữu Lương hộ tống mới là không yên lòng. Vì thế, vu vơ nói thầm một câu: "Kiểu như các ngươi hễ mở mồm là đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn, rõ là không một lòng. (Thang Ân Bá) Tuy Lâm Lan nói thầm nhưng ai nấy trong phòng nghị sự đều nghe rõ ràng.
Mặt Mã Hữu Lương liền biến sắc, tâm tư tiểu nhân bị đâm trúng, người nói là phu nhân Lý đại nhân, hắn không dám vô lễ, nhưng nếu lời này hắn không cãi lại thì không chịu nổi, liền nói: "Lời ấy của Lâm đại phu không đúng! Chúng ta là từ đại doanh Bắc Sơn tới, ngày thường quen miệng, nhất thời không đổi được, chúng ta là người thô kệch, không nói lời méo mó, lời đến lưỡi rồi còn phải cuốn lại ba vòng."
Lâm Lan không chút để ý, cười nói: "Mã Tướng quân gấp cái gì? Ta chỉ tùy việc mà xét, bất luận các vị tới từ đại doanh Bắc Sơn hay đại doanh Tây Sơn thì đều là hộ vệ quân Hoàng thượng đích thân ngự chỉ, các vị cứ luôn đem xuất thân của mình giắt khóe miệng, người khác nghe được, khó tránh sẽ nghĩ khác."
"Lâm đại phu nói rất đúng, nếu tất cả mọi người là hộ vệ quân, Ninh tướng quân nên đối xử bình đẳn, không thể mỗi lần có chuyện tốt đều chỉ phân cho huynh đệ mình, còn chúng ta chỉ là con mẹ kế." Phạm Đức vốn tính bộc tuệch, không biết có nghe ra ý trong lời Lâm Lan không.
Lý Minh Doãn im lặng nhìn Mã Hữu Lương, Lâm Lan châm biếm mấy câu này đúng là cần thiết, Mã Hữu Lương nhỏ nhặt tính toán chiếm công lao, nhưng đừng tưởng người ta ai cũng là người ngu. Sắc mặt Mã Hữu Lương trở nên khó coi, ôm quyền nói với Lý Minh Doãn: "Lý đại nhân, mạt tướng tuyệt không hai lòng, nếu Lý đại nhân không tin, xin hãy miễn chức mạt tướng."
Lý Minh Doãn cười nhạt một tiếng, muốn bãi chức ngươi, cần gì phải phiền toái như vậy, hẳn hắn đã quên, Minh Doãn hắn có quyền chỉ huy toàn bộ đại quân, sở dĩ không động tới hắn là sợ các huynh đệ Bắc Sơn làm loạn, nếu như Mã Hữu Lương tỉnh ngộ thì thôi, ngược lại khăng khăng cố chấp, hắn đã có biện pháp thu thập.
"Mã Tướng quân nói vậy, bổn quan còn có thể không tin Mã Tướng quân?"
Lý Minh Doãn cười nhạt nói, lại quay sang đám người Phạm Đức: "Tâm tình mọi người bổn quan hiểu rõ, Ninh Tướng quân tuyệt không xem nhẹ ý mọi người, đi xuống trước đi!"
Đang nói thì nghe tiếng hét hò rung trời vang lên, người Đột Quyết đánh tới dưới thành rồi. Mọi người biến sắc. Lý Minh Doãn lập tức nói: "Tất cả mau tập hợp, chuẩn bị nghênh chiến."
Hiện tại có đi được hay không chưa rõ, cứ chuẩn bị sẵn sàng đã. Đám người Phạm Đức nghiêm nghị lĩnh mệnh, lui xuống. Mã Hữu Lương nói: "Mạt tướng cũng đi ra ngoài an bài một chút." Lý Minh Doãn khẽ gật đầu. Lâm Lan thấy tất cả mọi người đi ra ngoài mới nói: "Xem ra người đại doanh Bắc Sơn không chịu nổi rồi." Lý Minh Doãn thở dài nói: "Đều là nam tử hán, nếu Mã Tướng quân có thể vứt bỏ cái tôi thì sẽ như hổ thêm cánh."
"Đoán chừng Mã Hữu Lương còn như thế này vài lần, uy tín của hắn sẽ mất sạch, đến lúc đó sắp xếp lại biên chế đội ngũ, cái gì đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn nhập lại hết, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, để xem làm sao." Lâm Lan khịt mũi nói.
Lý Minh Doãn nhếch mày, thầm nghĩ, biện pháp này rất tốt, làm xáo trộn, sau đó chỉnh đốn lại. Lâm Phong cùng Triệu Trác Nghĩa đi vào.
Lý Minh Doãn hỏi: "Tình hình bên ngoài thê nào?"
Lâm Phong nói: "Người Đột Quyết bắt đầu cường công rồi, ba cổng thành phía Đông, Tây, Bắc đều bị công kích."
"Ngươi đi ngó chừng, có biến tùy thời tới báo."
Lâm Phong nhìn thấy em gái, trong lòng lại thấy nghi ngờ, tuy nhiên tình huống khẩn cấp, không phải là lúc nói chuyện, liền không mở miệng, ôm quyền thi lễ, lui ra. Người Đột Quyết lần này dồn hết sức lực, không chiếm được thành không bỏ qua, tướng sĩ Sa Dật cũng rất kiên cường, chiến đấu qua hai canh giờ vẫn bất phân thắng bại. Lâm Lan nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều thương binh, rất muốn đi phòng y dược hỗ trợ nhưng Minh Doãn không đồng ý, chỉ cần hắn gật đầu, muốn kéo Lâm Lan về coi như là không thể, nàng mà đi cứu người, xem chừng là xông thẳng lên tường thành, quá nguy hiểm.
Dương Vạn Lý vội vã tới báo: "Lý đại nhân, thuộc hạ phái ra hai tốp thám báo, đến hiện tại không có người nào trở lại, sợ rằng phía sau có dị thường."
Lý Minh Doãn rùng mình, quả nhiên không ngoài sở liệu, người Đột Quyết sẽ không bỏ qua đường tiếp tế Âm Sơn, Lý Minh Doãn vốn đã lo lắng an nguy Sa Dật, giờ còn lo lắng bên Thắng Châu hơn.
Lâm Lan cũng gấp: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không nói chúng ta không thể rút lui, vạn nhất người Đột Quyết chiếm lại được đường tiếp tế Âm Sơn, tấn công Thắng Châu thì làm sao bây giờ?"
Dương Vạn Lý nói: "Điểm này không cần lo lắng, Phùng đại nhân đã tăng cường phòng ngự ba cửa ải, đổi khẩu lệnh thông hành, người Đột Quyết muốn dùng quỷ kế vượt qua kiểm tra là không thể nào, về việc tấn công, ba cửa ải này thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, không dễ dàng bị chiếm."
Lý Minh Doãn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, giây lát dừng bước, trong mắt lộ ra kiên quyết, ra lệnh: "Dương huyện úy, chuyện này không phải chuyện đùa, kính xin ông phái người thăm dò tình hình đường tiếp tế Âm Sơn."
Dương Vạn Lý nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ tự mình đi một chuyến, xác minh tình hình."
Vừa nói lập tức rời đi. Lý Minh Doãn gọi với lại: "Dương đại nhân..."
Dương Vạn Lý xoay người: "Lý đại nhân còn có gì phân phó?"
Lý Minh Doãn hít sâu một hơi, nói: "Ông cẩn thận một chút, nếu tình hình không ổn, lập tức rút lui, an toàn làm đầu."
Nếu không phải tình huống nghiêm trọng, Lý Minh Doãn chắc chắn không để cho Dương Vạn Lý tự mình đi mạo hiểm, cho nên, phải dặn dò một câu. Ánh mắt Dương Vạn Lý lóe lên: "Thuộc hạ đã hiểu."
/342
|