và Độc Nhẫn, sức ăn của Nhan Nhược Bình hôm qua khiếp quá, nên lương thực muốn hết sạchm hai người họ lại phải dùng khinh công phi thân trở lại Vân Khê trấn bổ sung lương thực và thuốc men theo lời dặn dò của Nhan Nhược Bình. Tới chính ngọ cả hai đều trở về. Tất cả lại cùng lên đường hướng về phía ngọn núi cao ngất đằng xa.
Nhan Nhược Bình một tay cầm kẹo hồ lô, vừa ăn vừa hát nghe rất vui tai:
“Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt
Trẻ em xuyên những viên kẹo Hồ Lô xinh xắn qua thanh tre, biểu tượng cho hạnh phúc và sum vầy
Gắn kết hạnh phúc và sum vầy thành xâu chuỗi, không có những xấu xa và không có nhọc nhằn
Dù đứng ở vị trí cao bạn nên xem là xa vời, hãy đương đầu với những lời thách thức
Không khí xung quanh đó tấm lòng rộng mở, bạn sẽ trẻ ra đến 20 tuổi
Trẻ em xuyên những viên kẹo Hồ Lô xinh xắn qua thanh tre, biểu tượng cho hạnh phúc và sum vầy
Gắn kết hạnh phúc và sum vầy thành xâu chuỗi, không có những xấu xa và không có nhọc nhằn
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt
Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Những dãy núi màu đỏ sẽ chảy ra và kết nối lại thành những vòng tròn kẹo Hồ Lô
Ăn vào rồi mọi bệnh tật sẽ được chữa trị và bạn lại muốn ăn, bạn sẽ trẻ lại 20 tuổi
Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt…”
“nương tử nàng hát thật hay” – Lãnh Thiên vô tay lốp bốp khen Nhan Nhược Bình làm lỗ mũi nàng to lên đỏ chót như kẹo hồ lô. Mọi người cũng đồng thanh vỗ tai, giọng hát của nàng thật ngọt ngào, thanh âm trong trẻo, lời bài hát tinh nghịch làm không khí trở nên vui tươi hơn
“có sát khí” – Nhan Nhược Bình đang hát vui vẻ bỗng trầm mặc lại, nàng hiện tại vô cùng phòng bị và cẩn thận bị một lần phải nhớ chứ
“sát khí không tiến lại gần chúng ta, nương tử quá nhạy bén rồi” – Lãnh Thiên nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói
“các ngươi nghĩ bọn nhân sĩ võ lâm có kéo cả hết vào đây săn kho báu không?” – Nhan Nhược Bình thắc mắc quét ánh mắt khắp mọi người
“không đâu phu nhân, sáng nay bọn thuộc hạ mua đồ, thấy vẫn còn khá nhiều ở ngoài rừng, có lẽ chỉ có một số đánh hơi mà vào” – Độc Nhẫn đem sự tình ngoài rừng kể tất cho nàng nghe
“kho báu?” – Hoạ Tâm không khỏi tò mò
“haizz za ta cũng không muốn giấu gì ngươi, có lẽ bảo vật của Hoạ gia các ngươi là kho báu làm bọn giang hồ thuật sĩ tới Vân Khê trấn để săn đấy, ta vốn chẳng ham trường đao ta cũng rất tò mò muốn xem cây dao ấy thôi, bản thân ta và Thiên cũng sở hữu hai thần khí rồi, ngươi không trách ta chứ” – Nhan Nhược Bình thở dài nhìn Hoạ Tâm.
Vừa nhắc tới hai chữ trường đao đã làm Lãnh Thiên, Độc Nhẫn và Độc Kiêu hơi kinh ngạc nhìn, hoá ra nàng đã đoán biết kho báu là gì. Công tình bọn họ y lệnh nàng đi săn mà công cốc
“khoe khoang nữa” – cáo tinh cười khẩy nhìn Nhan Nhược Bình
“kệ ta, hơi đâu tới ngươi, lo ăn kẹo hồ lô của ngươi đi, nhiều chuyện” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn cáo tinh rồi lại quay ánh mắt tội lỗi nhìn Hoạ Tâm
“không phu nhân, có gì đâu, ta giờ là người của phu nhân mà, phu nhân đừng nói chuyện khách khí, chẳng hay Hoạ Tâm có thể tò mò về hai bảo vật của phu nhân không?” – Hoạ Tâm mỉm cười nhìn Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi
“ân, đây là Ngọc tâm tiêu, còn cây kiếm bọc vai trên lưng Thiên là âm dương kiếm” – Nhan Nhược Bình một tay lấy ra Ngọc tâm tiêu, một tay lấy chỉ vào âm dương kiếm
Nhắc tới âm dương kiếm, Độc Kiêu và cáo tinh không khỏi có ánh mắt sợ sệt nhìn Lãnh Thiên, cái cảnh hôm nào thật là đáng kinh hãi mà. Lãnh Thiên cũng đáp trả bằng mâu quang lạnh lẽo như muốn bắn ra 4 chữ NHÌN GÌ MÀ NHÌN.
Hoạ Tâm cả kinh thốt lên: “Ngọc tâm tiêu nổi tiếng giang hồ cùng với âm dương kiếm của Mai tiền bối danh trấn võ lâm sao, ôi thật là mở rộng tầm mắt” – Hoạ Tâm vui sướng ngắm nghía Ngọc Tâm tiêu
“Mai tiền bối?” – Nhan Nhược Bình bắn cho Lãnh Thiên ánh nhìn tò mò
“là người làm ra âm dương kiếm, ta sẽ kể nàng nghe sau, ăn tiếp đi” – Lãnh Thiên xoa đầu nàng, đưa cho nàng mấy cây kẹo hồ lô.
Sáu người đi chừng khoảng 2 ngày thì tới ngọn núi cao sừng sững ấy. Ngọn núi tuy cao nhưng không phải đứng thẳng dốc hẹp mà thoai thoải hai bên triền núi. Nhưng họ gặp phải một chướng ngại vật nho nhỏ, đó là khoảng hơn 30 cao thủ võ lâm tụ tập bên dưới núi, Nhan Nhược Bình đeo mạng sa và nhàn nhạt nói:
“Thiên, đeo mặt nạ vào đi, lấy thân phận Độc Lãnh, 3 ngươi che mặt đi, tránh chúng nhận ra các ngươi về sau”
Ý tứ của nàng họ đều hiểu, Nhan Nhược Bình vốn là muốn tha cho bọn họ một mạng, nên tránh sau này thấy mặt lại nhận ra người của Độc Lãnh cùng mặt thật của y. Chỉ cần bọn chúng chưa thấy mặt thật của Độc Lãnh thì vẫn còn có thể sống. Nói đoạn cả 6 người nhảy ra. Nàng cao giọng quát: “bọn người kia, khôn hồn biến khỏi đây”
“các ngươi là ai” – 1 lão già béo ú nghếch mặt lên hỏi
“bọn ta là, Độc Lãnh ngươi trả lời đi” – Nhan Nhược Bình chỉ vào Lãnh Thiên lạnh giọng nói
Hơn 30 cao thủ võ lâm đồng thanh hô to: “ĐỘC LÃNH”
Lão già béo ú vẫn cao giọng chế giễu: “đừng tưởng mượn danh hắn thì bọn ta sợ, hắn tuyệt không gần nữ nhi, các ngươi muốn dụ sao, tưởng bọn ta là oa nhi à, cút đi”
Gịong vừa buông từ tim hiển hiện một lỗ tròn, máu chảy ra xối xả, đầu lăn lông lốc, tứ chi rời rạc, bổ nhào xuống đất. Đây chính là chiêu thức của Độc Lãnh mà người trên giang hồ đúc kết lại từ những cái xác. Khi Độc Lãnh ra tay, kềnh lực tập trung ở đỉnh giữa hai ngón trỏ và giữa, vận dụng phong thương truyền sát lực thẳng tim, quét qua tứ chi và cuối cùng là cổ. Kết quả, đầu và tứ chi rời rác, từ tim xuất hiện một lỗ tròn. Sát khí nồng đượm đến choáng ngợp thế kia. Đây quả thật chính là Độc Lãnh. Còn ai dám nghi ngờ. Tất cả cao thủ võ lâm mặt mày đại biến, mặt cắt không còn một chút máu, tay chân run lẩy bẩy, không dám thở mạnh, tất cả quì phịch xuống, dập đầu lạy, van nài: “Độc Lãnh xin tha mạng”
1 chữ CÚT từ miệng Lãnh Thiên vang lên, bọn cao thủ võ lâm vắt giò lên cổ chạy thục mạng để lại tràng cười vỡ bụng, chảy cả nước mắt của Nhan Nhược Bình
“hahaha, giống đám cẩu chạy loạn quá nga, ôi chết cười mất, hahaha”
Độc Kiêu, Độc Nhẫn và Hoạ Tâm lắc đầu cười khổ vì nàng. Cả sáu người tiếp tục đi thẳng lên núi theo hứơng phát sáng của Hắc thạch mà không gặp bất kì trở ngại nào. Đi hơn 1 ngày đường là tới đỉnh núi. Phong cảnh thân núi rất đẹp, cây cối um tùm, trái cây lủng lẳng, nhưng tới đỉnh núi nơi đây heo hút, có chút mờ ảo lạnh lẽo, vì núi rất cao, những làn mây vây chằng lấy nơi đây.
Ánh sáng của Hắc thạch chỉ thẳng vào hang động phía Bắc. Cả bọn lũ rũ kéo nhau vào. Theo quan sát của họ, hang động này cao và khá ẩm ướt, rêu mọc đầy, xung quang chẳng có gì hết, họ dắt nhau vào sâu bên trong, Nhan Nhược Bình thì nép sát Lãnh Thiên, vốn nàng sợ ma, hang lại tối quá, chỉ có một đốm lửa nhỏ do cáo tinh tạo ra. Khỏi phải nói lúc cáo tinh tạo ra lửa Độc Nhẫn và Hoạ Tâm muốn chết giấc luôn. Nhan Nhược Bình tuy cũn ngạc nhiên nhưng không tới nỗi kinh hãi như hai người kia, còn Lãnh Thiên và Độc Kiêu thì chứng kiến hơn thế nữa rồi, lấy đâu ra mà kinh với chả ngạc.
Vào sâu bên trong khoảng 1 canh giờ đường (2 tiếng) thì tới đường cùng trong đây chỉ xuất hiện duy nhất một thứ chính là bộ xương khô. Bên trong xương tay có cầm một ngọc bội, Hoạ Tâm ánh mắt thống khổ, chạy ào tới ôm chặt bộ xương khô gào khóc: “là ngọc bội của mẫu thân, đây là phụ thân, là phụ thân, tại sao lại như thế, phụ thânnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn”
Nhan Nhược Bình bất giác hiểu ra, ảo não thở dài nhẹ giọng: “Thật không ngờ suốt 5 năm tìm kiếm, cuối cùng đổi lại là một bộ xương khô, bởi thế ở đời khi còn sống nên trân trọng những gì trước mắt, để rồi sau này không phải hối hận. Cũng như phu thân của Hoạ Tâm vì mải theo đuổi tuyệt học võ công, mà bây giờ bỏ mạng nơi này, đến chết chỉ có thể nắm chặt trong tay tín vật của thê tử, cuộc đời vốn không chẳng bằng phẳng gì, tất cả đều thiên biến vạn hoá, khó mà lường trước được, mọi thứ đều xoay vờn trong trò đùa của lão Thiên mà”. Nói đoạn tới đây, Nhan Nhược Bình tiến nhẹ lại ôm Hoạ Tâm vào lòng vỗ về: “đừng khóc, tất cả là ý thiên, chẳng phải bọn ta là người thân của ngươi sao, ngoan, đừng khóc”
“phu nhânnnnnnnnnnnn” – Hoạ Tâm vùi mặt vào lòng Nhan Nhược Bình nức nở suốt 1 canh giờ mệt quá ngủ thiếp đi. Nhan Nhược Bình hai cánh tay tê rần vẫn một mực ôm chặt Hoạ Tâm để nàng cảm thấy hơi ấm của tình thâm.
“cảm ơn mọi người đã an táng phụ thân ta, đời này ta gặp được mọi người thật không uổng kiếp sống này” – Hoạ Tâm nức nở quì xuống cúi đầu lạy mọi người. Nhan Nhược Bình đỡ nàng dậy, nhẹ giọng nói
“ngươi thật là, ta không muốn tổn thọ đâu, cái này ngươi tính sao?”
“phụ thân chết nhưng mối thù gia tộc vẫn còn, ta sẽ tu luyện lại nội công cùng Trường lạc tâm pháp của trường đao”
“vậy ngươi cũng nên bọc vải cây trường đao này luôn đi”
“dạ phu nhân, Hoạ Tâm biết rồi, phu nhân thật nhìn xa trọng rộng”
“trở về Vân Khê trấn đi, chuẩn bị xuất phát đi Kinh thành” – Lãnh Thiên lạnh giọng nói. Nhan Nhược Bình nghe thấy kinh thành thì háo hức ngay, vốn nơi đó là nơi sầm uất bật nhất Lãnh Long quốc mà, với một người ham náo nhiệt thì đúng là nhất nhất rồi còn gì.
Sáng hôm sau cỗ xe ngựa cẩm đã xuất phát rời khỏi Vân Khê trấn theo hướng Đông về Kinh thành. Trên đường đi họ phải băng qua huyện Nam Châu.
RỌC RỌC RỌC!!!!!! Hai bạch mã kéo cỗ cẩm khoảng hai ngày hai đêm cuối cùng đã tới Nam Châu. Nam Châu non nước thanh bình, cảnh vật thanh trong, người dân nơi đây trầm lặng, phố xá không tấp nập như Vân Khê trấn, nhưng được cái thêin nhiên ưu đãi nên số người nghèo ở đây thực ít hơn các nơi khác. Sáu người họ dừng chân tại một quán trọ, nghỉ ngơi cho lại sức.
“nương tử à, ăn chậm thôi, nào uống canh đi” – Lãnh Thiên lại tiếp tục làm công việc thường nhật là đút canh cho nàng uống.
“phu nhân người thật hạnh phúc nha” – Hoạ Tâm cười nói
“ta thấy là ngươi cũng chọn đi, Độc Nhẫn hay Độc Kiêu ta làm mai cho” – Nhan Nhược Bình trêu chọc.
“phu nhân” – Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm hầm hộc nhìn nàng, cớ sao phu nhân cứ đem họ ra chọc ghẹo mãi thế.
Ăn no nê nàng xoa xoa cái bụng, một tay kéo lấy túi tiền trong người Lãnh Thiên, một tay kéo Hoạ Tâm một cái vèo chạy đi dạo phố, hết hàng bánh này tới hàng kẹo khác. Vừa ăn no nê thế mà bao tử vẫn còn chỗ chứa. Kinh thật, ăn thế mà không tròn quay cũng đáng nể thật nga
PHẶT!!!!
“bà nội nó, dám giật tiền của nãi nãi, đứng lại đó cho ta, ta lột da ngươi, chơi trên đầu trên cổ nãi nãi ngươi hả” – Nhan Nhược Bình phùng mang trợn má chửi, đuổi theo tên trộm mệt bở hơi tai, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, chạy 1 hồi mới giật mình tự chửi mình: “thiên ơi, sao con ngu quá, con có kin công mà” (fox: tội chị giờ mới biết mình ngu ~ NNB: ta cắt tứ chi ngươi à, câm họng ~ fox: *bịt miệng*)
Nàng vận kinh công hai bước là tới trước mặt tên trộm. Nàng nắm cổ áo hắn, tát cho 2 bạt tai, sẵng giọng quát: “chạy gì dữ vậy, còn dám cướp túi tiền của nãi nãi nữa, đúng là chán sống rồi”
“cô nương tha cho ta, ta không đủ tiền chữa bệnh cho mẫu thân ta, ta cũng đâu đi cướp như thế này, ta làm việc cực lực cũng không đủ, mẫu thân ta bệnh rất nặng” – tên cướp quì xuống khóc lóc. Nhan Nhược Bình nhìn hắn hồi lâu thì đưa hết túi tiền cho hắn. Tên cướp cảm tạ rối rít rồi chạy ù đi.
Nhan Nhược Bình cũng đâu phải tin người toàn bộ, ý của nàng là theo dõi nếu thật như hắn nói thì nàng bỏ qua, còn giả dối thì giết hắn nếu còn đồng bọn thì tiễn đi luôn. Nàng bí mật theo dõi hắn, đến một căn rách nát, quả thật có một người phụ nữ gầy ốm, nét mặt xanh xao, ho sặc sụa.
“mẫu thân, có tiền rồi, mẫu thân sẽ không chết đâu” – tên trộm ôm chặt người phụ nữ ấy
Nàng bất giác rơi một giọt lệ thầm nghĩ còn mẹ thật tuyệt, không giống như nàng mẹ đã ly khai, cha thì bỏ mặc. Nàng phóng thêm một túi tiền đầy vào căn nhà rách nát rồi tự mỉm cười cất gót dời lưng đi.
Quay trở lại hàng bánh lúc nãy vẫn thấy Hoạ Tâm đứng đó đợi nàng. Nhìn thấy nàng, Hoạ Tâm mừng rỡ nói: “phu nhân, người lần sau đừng bỏ đi như thế, ta lo”. Nhan Nhược Bình ngắt mũi nàng, nhẹ giọng nói: “ừ biết rồi”. Đi dạo được nửa canh giờ, Hoạ Tâm nảy ra đề nghị:
“phu nhân, ở ngoại thành Nam Châu có một bờ núi cao, rất mát mẻ, ngắm phong cảnh hùng vĩ rất là thoải mái, thư thái”
“nga, ngươi nói đúng, đi thôi”
Cả hai người họ mướn lấy hai con ngựa, phi ra ngoại ô Nam Châu hít thở không khí an lành nơi đây
“cảm giác đứng nơi đây giống như nắm trọn mọi thứ” – Nhan Nhược Bình đứng trên bờ núi cao, giang tay đón lấy từng luồng gió mát của thiên nhiên sảng khoái hét lên
XOẸT!!!
“Á” – Nhan Nhược Bình rướm tay ra sau nhưng không chờm tới, từ lưng một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra thấm đẫm hồng y, khuôn mặt trắng bệch, môi trở nên thâm đen, móng tay bắt đầu chuyển sang màu đen, nàng quay người lại, sức lực không còn, thanh âm đứt khúc vang lên: “Hoạ Tâm…..ơ…sao lại…………”
Lời chưa dứt nàng ăn tiếp một chưởng nhắm thẳng hướng vực thẳm bằng lực rơi cực hạn, nàng bay thẳng xuống dưới mất hút, chỉ còn nghe văng vẳng một tràng cười man dại.
~~~~~~~~~~~
“giờ tí một khắc rồi sao phu nhân và Hoạ Tâm đi chơi vẫn chưa về” – Độc Kiêu bồn chồn không yên.
“đi tìm” – Lãnh Thiên lạnh giọng ra lệnh rồi bước nhanh ra ngoài. Cả ba bóng dáng lùng sục trong đêm tối vẫn tìm kiếm suốt một canh giờ vẫn không thấy người, các tửu lâu đã đóng cửa rồi, lòng họ đều bồn chồn, lo lắng, cứ phập phồng như có chuyện gì xảy ra, nhưng không lý giải được là chuyện gì thì thấy một con cẩu ngậm một chiếc hài thêu hoa từ đâu chạy ra, Lãnh Thiên nhanh gọn lấy ngay chiếc hài từ miệng nó. Độc Nhẫn sững sốt nói: “đây là hài của Hoạ Tâm mà”.
Cả ba tiến bước tới vào một con hẻm đầy rác thì thấy một thân người đang nằm đó. Độc Nhẫn tiến lại, đỡ thân người ấy lên, sờ nhẹ lên động mạch vẫn còn thở, cũng may chỉ là bị điểm huyệt, y lấy tay giải huyệt, bóng dáng ấy từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy cả ba người thì vui mừng, nhưng ngó lại thì sầm mặt hỏi: “phu nhân đâu? Phu nhân không sao chứ?”. Nghe tới đây, Lãnh Thiên nắm mạnh lấy bả vai của Hoạ Tâm, lạnh giọng hỏi: “sao ngươi ở đây?”.
Hoạ Tâm hốt hoảng trả lời: “ta bị dụ lại đây, người đó điểm huyệt ta và đánh ngất”
“là ai?” – Lãnh Thiên mâu quang co lại, có chút sát khí toả ra
“không biết, chỉ thấy ả có một vết sẹo trên mặt”
Độc Kiêu sửng sốt, bàng hoàng nhìn chủ nhân nói: “chẳng lẽ là Phong Hoa, không lẽ phu nhân gặp chuyện”
Lãnh Thiên gằng lên từng tiếng, giọng nói trong đêm như tiếng ác quỉ ngất lên, nghe mà sởn gai ốc: “tìm phu nhân, giết ả ta”
Độc Nhẫn đón lấy lệnh bài của Lãnh Thiên đi tìm tri huyện huyện Nam Châu phối hợp tìm kiếm. Cảm giác đau đớn thống khổ mới hôm nào nay lại tái ập tới, lòng Lãnh Thiên trùng trùng lo âu, sợ hãi, sợ sẽ một lần nữa mất nàng, tim y thắt lại từng cơn, khuôn mặt thoáng hiện sự bi ai. Y tự dằn vặt, tự trách mình tại sao lại rời nàng, đáng lẽ nửa bước cũng không nên xa nàng, phải luôn ở bên nàng. Nạn vừa qua lại tiếp nạn, tất cả là tại y, y thật đáng chết mà. Ngươi của y y cũng không bao vệ được, lại để nàng liên tiếp mà gặp nạn. Trong đêm tối, nhìn dáng lưng ấy thật thê lương và cô độc.
Suốt một ngày một đêm, cuộc tìm kiếm vẫn không ngừng diễn ra nhưng vẫn không tìm thấy Nhan Nhược Bình cũng như con ả Phong Hoa
~~~~~~~~~~~
“um…khụ khụ…..ngô…đau quá”
“tỉnh rồi hả, coi vậy mà dai mạng thật” – 1 giọng nói vang lên (nghe giọng mà không thấy người ở đâu) ngữ điệu châm chọc, giọng nói lạnh lùng
“ngô…um đau, đây là đâu, khụ khụ…”
“đây là nơi ở của ta, ngươi là cái kẻ vô duyên từ đâu bay xuống, cũng may ông trời thương ngươi, cho rớt ngay ao cá của ta, không thì ngươi đi chầu diêm vương rồi”
“là ngươi cứu ta, hihi, cảm ơn, ta là Nhan Nhược Bình, ngươi ở đâu vậy ra đi” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng nói bất chợt hét toáng lên: “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“điếc tai quá, câm họng đi” – giọng nói có phần tức giận
”y phục của ta, tại sao lại,
ta…….ngươi……..AAAAAAAAAAAA” – Nhan Nhược Bình thất kinh hét lên. Y phục nàng mặc là hồng y, nhưng tại sao lại đổi thành y phục nam nhân.
“ngươi rớt ngay ao cá, ướt sũng, vết thương sau lưng lại sâu, bị độc, ta thay y phục của ta cho ngươi, ngươi không cần hốt hoảng, có nhiêu ta đều thấy” – giọng nói có phần đểu vả. Gịong nói vừa buông, một nam tử tay cầm chén thuốc từ từ đi vào, bước tới sát giường. Nhan Nhược Bình mặt mày đang đỏ lên vì tức giận, chợt há hốc mồm, hai mắt mở to, tay vươn lên sờ nhẹ, bất tri bất giác nói: “hảo mềm nha, hảo soái ca”
Hắc y nam tử sửng sốt trước lời nói của nàng, miệng nhếch nhẹ cười khẩy nói: “ngươi thật háo sắc”. Nhan Nhược Bình nghe xong rụt tay lại tự chửi mình: “nga, có phu quân rồi mà sao mình con mê trai vậy trời, mình thật hết thuốc chữa mà” Đang tự chửi mình nàng mới chợt nhớ ra cái vụ y phục, nàng trợn mắt quát: “ngươi mới là cái kẻ biến thái, dám tự tiện thay y phục cho ta”. Do nàng động thân hơi mạnh làm vết thương rướm máu, đau đớn ập tới, nàng nhăn mặt, khẽ rên.
Hắc y nam tử cười khẩy, rồi lật nàng lại, bế nàng lên bước ra khỏi phòng, đi một mạch tới ao cá, y nâng tay lên cởi nhẹ nút thắt trên áo nàng, Nhan Nhược Bình thắc mắc hỏi: “muốn làm gì?”. Hắc y nam tử cười khẩy trả lời: “chửi ta biến thái, thì ta cho ngươi xem thử ta biến thái cỡ nào, ta cho ngươi loà lỗ tắm với cá, thả rắn độc xuống rỉa chết ngươi”. Nhan Nhược Bình tái mặt, bóp mạnh bàn tay y đang cởi nút thắt trên áo nàng, hung hăng đẩy ra. Hắc y nam tử liền nâng thân thể nàng lên, không cần biết loà lỗ hay không quăng thẳng xuống nước. Nhan Nhược Bình nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy cổ y, mặt vùi vào cổ y cắn mạnh một cái rồi rấm rức khóc: “ô ô ngươi bắt nạt ta ô ô, đồ biến thái”. Biểu hiện của nàng ngoài sức tưởng tượng của y, đã khóc mà vẫn còn ráng cắn y, chửi y thêm nữa chứ.
Y thở dài bế nàng trở lại giường, cầm lấy chén thuốc chìa tận mặt Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói: “uống đi”. Nhan Nhược Bình vùi đầu vào chăn khóc thật to, miệng gào lên: “biến thái mau xin lỗi ta”. Y thực sự hết biết với nàng, quả là một cô nương rắc rối, y lật chăn ra, bế nàng lại ghế, đặt nàng lên đùi mình, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: “nín đi, uống thuốc đi, ngươi muốn bị độc phát chết à”. Nghe tới chết, Nhan Nhược Bình trợn mắt nhìn hắn rồi giựt lấy bát thuốc uống một hơi. Uống xong, do khóc một trận kèm theo vết thương trên lưng và chén thuốc có vị an thần, nàng ngã vào ngực y. Hơi thở đều đều tiến vào giấc ngủ. Tay Nhan Nhược Bình bất giác nắm chặt lấy vạt áo của y, làm y không cách nào đặt nàng lại giường nên đành phải ngồi đó ôm nàng để nàng ngủ. Trong mơ Nhan Nhược Bình mơ thấy đang ôm chặt Lãnh Thiên phi ngựa hưởng thụ gió mát. Ngoài mơ nàng nở nhẹ một nụ cười. Thật không ngờ nụ cười ấy làm cho hắc y nam tử có cảm giác khác lạ, từ người nàng thoát ra một mùi thơm nhẹ làm y cảm thấy dễ chịu khoan khoái.
Nhan Nhược Bình một tay cầm kẹo hồ lô, vừa ăn vừa hát nghe rất vui tai:
“Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt
Trẻ em xuyên những viên kẹo Hồ Lô xinh xắn qua thanh tre, biểu tượng cho hạnh phúc và sum vầy
Gắn kết hạnh phúc và sum vầy thành xâu chuỗi, không có những xấu xa và không có nhọc nhằn
Dù đứng ở vị trí cao bạn nên xem là xa vời, hãy đương đầu với những lời thách thức
Không khí xung quanh đó tấm lòng rộng mở, bạn sẽ trẻ ra đến 20 tuổi
Trẻ em xuyên những viên kẹo Hồ Lô xinh xắn qua thanh tre, biểu tượng cho hạnh phúc và sum vầy
Gắn kết hạnh phúc và sum vầy thành xâu chuỗi, không có những xấu xa và không có nhọc nhằn
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt
Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Những dãy núi màu đỏ sẽ chảy ra và kết nối lại thành những vòng tròn kẹo Hồ Lô
Ăn vào rồi mọi bệnh tật sẽ được chữa trị và bạn lại muốn ăn, bạn sẽ trẻ lại 20 tuổi
Trẻ em cho rằng kẹo Hồ Lô có vị ngọt, trong vị ngọt lại có vị chua
Trẻ em nói rằng kẹo Hồ Lô có vị chua, trong vị chua lại có vị ngọt…”
“nương tử nàng hát thật hay” – Lãnh Thiên vô tay lốp bốp khen Nhan Nhược Bình làm lỗ mũi nàng to lên đỏ chót như kẹo hồ lô. Mọi người cũng đồng thanh vỗ tai, giọng hát của nàng thật ngọt ngào, thanh âm trong trẻo, lời bài hát tinh nghịch làm không khí trở nên vui tươi hơn
“có sát khí” – Nhan Nhược Bình đang hát vui vẻ bỗng trầm mặc lại, nàng hiện tại vô cùng phòng bị và cẩn thận bị một lần phải nhớ chứ
“sát khí không tiến lại gần chúng ta, nương tử quá nhạy bén rồi” – Lãnh Thiên nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói
“các ngươi nghĩ bọn nhân sĩ võ lâm có kéo cả hết vào đây săn kho báu không?” – Nhan Nhược Bình thắc mắc quét ánh mắt khắp mọi người
“không đâu phu nhân, sáng nay bọn thuộc hạ mua đồ, thấy vẫn còn khá nhiều ở ngoài rừng, có lẽ chỉ có một số đánh hơi mà vào” – Độc Nhẫn đem sự tình ngoài rừng kể tất cho nàng nghe
“kho báu?” – Hoạ Tâm không khỏi tò mò
“haizz za ta cũng không muốn giấu gì ngươi, có lẽ bảo vật của Hoạ gia các ngươi là kho báu làm bọn giang hồ thuật sĩ tới Vân Khê trấn để săn đấy, ta vốn chẳng ham trường đao ta cũng rất tò mò muốn xem cây dao ấy thôi, bản thân ta và Thiên cũng sở hữu hai thần khí rồi, ngươi không trách ta chứ” – Nhan Nhược Bình thở dài nhìn Hoạ Tâm.
Vừa nhắc tới hai chữ trường đao đã làm Lãnh Thiên, Độc Nhẫn và Độc Kiêu hơi kinh ngạc nhìn, hoá ra nàng đã đoán biết kho báu là gì. Công tình bọn họ y lệnh nàng đi săn mà công cốc
“khoe khoang nữa” – cáo tinh cười khẩy nhìn Nhan Nhược Bình
“kệ ta, hơi đâu tới ngươi, lo ăn kẹo hồ lô của ngươi đi, nhiều chuyện” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn cáo tinh rồi lại quay ánh mắt tội lỗi nhìn Hoạ Tâm
“không phu nhân, có gì đâu, ta giờ là người của phu nhân mà, phu nhân đừng nói chuyện khách khí, chẳng hay Hoạ Tâm có thể tò mò về hai bảo vật của phu nhân không?” – Hoạ Tâm mỉm cười nhìn Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi
“ân, đây là Ngọc tâm tiêu, còn cây kiếm bọc vai trên lưng Thiên là âm dương kiếm” – Nhan Nhược Bình một tay lấy ra Ngọc tâm tiêu, một tay lấy chỉ vào âm dương kiếm
Nhắc tới âm dương kiếm, Độc Kiêu và cáo tinh không khỏi có ánh mắt sợ sệt nhìn Lãnh Thiên, cái cảnh hôm nào thật là đáng kinh hãi mà. Lãnh Thiên cũng đáp trả bằng mâu quang lạnh lẽo như muốn bắn ra 4 chữ NHÌN GÌ MÀ NHÌN.
Hoạ Tâm cả kinh thốt lên: “Ngọc tâm tiêu nổi tiếng giang hồ cùng với âm dương kiếm của Mai tiền bối danh trấn võ lâm sao, ôi thật là mở rộng tầm mắt” – Hoạ Tâm vui sướng ngắm nghía Ngọc Tâm tiêu
“Mai tiền bối?” – Nhan Nhược Bình bắn cho Lãnh Thiên ánh nhìn tò mò
“là người làm ra âm dương kiếm, ta sẽ kể nàng nghe sau, ăn tiếp đi” – Lãnh Thiên xoa đầu nàng, đưa cho nàng mấy cây kẹo hồ lô.
Sáu người đi chừng khoảng 2 ngày thì tới ngọn núi cao sừng sững ấy. Ngọn núi tuy cao nhưng không phải đứng thẳng dốc hẹp mà thoai thoải hai bên triền núi. Nhưng họ gặp phải một chướng ngại vật nho nhỏ, đó là khoảng hơn 30 cao thủ võ lâm tụ tập bên dưới núi, Nhan Nhược Bình đeo mạng sa và nhàn nhạt nói:
“Thiên, đeo mặt nạ vào đi, lấy thân phận Độc Lãnh, 3 ngươi che mặt đi, tránh chúng nhận ra các ngươi về sau”
Ý tứ của nàng họ đều hiểu, Nhan Nhược Bình vốn là muốn tha cho bọn họ một mạng, nên tránh sau này thấy mặt lại nhận ra người của Độc Lãnh cùng mặt thật của y. Chỉ cần bọn chúng chưa thấy mặt thật của Độc Lãnh thì vẫn còn có thể sống. Nói đoạn cả 6 người nhảy ra. Nàng cao giọng quát: “bọn người kia, khôn hồn biến khỏi đây”
“các ngươi là ai” – 1 lão già béo ú nghếch mặt lên hỏi
“bọn ta là, Độc Lãnh ngươi trả lời đi” – Nhan Nhược Bình chỉ vào Lãnh Thiên lạnh giọng nói
Hơn 30 cao thủ võ lâm đồng thanh hô to: “ĐỘC LÃNH”
Lão già béo ú vẫn cao giọng chế giễu: “đừng tưởng mượn danh hắn thì bọn ta sợ, hắn tuyệt không gần nữ nhi, các ngươi muốn dụ sao, tưởng bọn ta là oa nhi à, cút đi”
Gịong vừa buông từ tim hiển hiện một lỗ tròn, máu chảy ra xối xả, đầu lăn lông lốc, tứ chi rời rạc, bổ nhào xuống đất. Đây chính là chiêu thức của Độc Lãnh mà người trên giang hồ đúc kết lại từ những cái xác. Khi Độc Lãnh ra tay, kềnh lực tập trung ở đỉnh giữa hai ngón trỏ và giữa, vận dụng phong thương truyền sát lực thẳng tim, quét qua tứ chi và cuối cùng là cổ. Kết quả, đầu và tứ chi rời rác, từ tim xuất hiện một lỗ tròn. Sát khí nồng đượm đến choáng ngợp thế kia. Đây quả thật chính là Độc Lãnh. Còn ai dám nghi ngờ. Tất cả cao thủ võ lâm mặt mày đại biến, mặt cắt không còn một chút máu, tay chân run lẩy bẩy, không dám thở mạnh, tất cả quì phịch xuống, dập đầu lạy, van nài: “Độc Lãnh xin tha mạng”
1 chữ CÚT từ miệng Lãnh Thiên vang lên, bọn cao thủ võ lâm vắt giò lên cổ chạy thục mạng để lại tràng cười vỡ bụng, chảy cả nước mắt của Nhan Nhược Bình
“hahaha, giống đám cẩu chạy loạn quá nga, ôi chết cười mất, hahaha”
Độc Kiêu, Độc Nhẫn và Hoạ Tâm lắc đầu cười khổ vì nàng. Cả sáu người tiếp tục đi thẳng lên núi theo hứơng phát sáng của Hắc thạch mà không gặp bất kì trở ngại nào. Đi hơn 1 ngày đường là tới đỉnh núi. Phong cảnh thân núi rất đẹp, cây cối um tùm, trái cây lủng lẳng, nhưng tới đỉnh núi nơi đây heo hút, có chút mờ ảo lạnh lẽo, vì núi rất cao, những làn mây vây chằng lấy nơi đây.
Ánh sáng của Hắc thạch chỉ thẳng vào hang động phía Bắc. Cả bọn lũ rũ kéo nhau vào. Theo quan sát của họ, hang động này cao và khá ẩm ướt, rêu mọc đầy, xung quang chẳng có gì hết, họ dắt nhau vào sâu bên trong, Nhan Nhược Bình thì nép sát Lãnh Thiên, vốn nàng sợ ma, hang lại tối quá, chỉ có một đốm lửa nhỏ do cáo tinh tạo ra. Khỏi phải nói lúc cáo tinh tạo ra lửa Độc Nhẫn và Hoạ Tâm muốn chết giấc luôn. Nhan Nhược Bình tuy cũn ngạc nhiên nhưng không tới nỗi kinh hãi như hai người kia, còn Lãnh Thiên và Độc Kiêu thì chứng kiến hơn thế nữa rồi, lấy đâu ra mà kinh với chả ngạc.
Vào sâu bên trong khoảng 1 canh giờ đường (2 tiếng) thì tới đường cùng trong đây chỉ xuất hiện duy nhất một thứ chính là bộ xương khô. Bên trong xương tay có cầm một ngọc bội, Hoạ Tâm ánh mắt thống khổ, chạy ào tới ôm chặt bộ xương khô gào khóc: “là ngọc bội của mẫu thân, đây là phụ thân, là phụ thân, tại sao lại như thế, phụ thânnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn”
Nhan Nhược Bình bất giác hiểu ra, ảo não thở dài nhẹ giọng: “Thật không ngờ suốt 5 năm tìm kiếm, cuối cùng đổi lại là một bộ xương khô, bởi thế ở đời khi còn sống nên trân trọng những gì trước mắt, để rồi sau này không phải hối hận. Cũng như phu thân của Hoạ Tâm vì mải theo đuổi tuyệt học võ công, mà bây giờ bỏ mạng nơi này, đến chết chỉ có thể nắm chặt trong tay tín vật của thê tử, cuộc đời vốn không chẳng bằng phẳng gì, tất cả đều thiên biến vạn hoá, khó mà lường trước được, mọi thứ đều xoay vờn trong trò đùa của lão Thiên mà”. Nói đoạn tới đây, Nhan Nhược Bình tiến nhẹ lại ôm Hoạ Tâm vào lòng vỗ về: “đừng khóc, tất cả là ý thiên, chẳng phải bọn ta là người thân của ngươi sao, ngoan, đừng khóc”
“phu nhânnnnnnnnnnnn” – Hoạ Tâm vùi mặt vào lòng Nhan Nhược Bình nức nở suốt 1 canh giờ mệt quá ngủ thiếp đi. Nhan Nhược Bình hai cánh tay tê rần vẫn một mực ôm chặt Hoạ Tâm để nàng cảm thấy hơi ấm của tình thâm.
“cảm ơn mọi người đã an táng phụ thân ta, đời này ta gặp được mọi người thật không uổng kiếp sống này” – Hoạ Tâm nức nở quì xuống cúi đầu lạy mọi người. Nhan Nhược Bình đỡ nàng dậy, nhẹ giọng nói
“ngươi thật là, ta không muốn tổn thọ đâu, cái này ngươi tính sao?”
“phụ thân chết nhưng mối thù gia tộc vẫn còn, ta sẽ tu luyện lại nội công cùng Trường lạc tâm pháp của trường đao”
“vậy ngươi cũng nên bọc vải cây trường đao này luôn đi”
“dạ phu nhân, Hoạ Tâm biết rồi, phu nhân thật nhìn xa trọng rộng”
“trở về Vân Khê trấn đi, chuẩn bị xuất phát đi Kinh thành” – Lãnh Thiên lạnh giọng nói. Nhan Nhược Bình nghe thấy kinh thành thì háo hức ngay, vốn nơi đó là nơi sầm uất bật nhất Lãnh Long quốc mà, với một người ham náo nhiệt thì đúng là nhất nhất rồi còn gì.
Sáng hôm sau cỗ xe ngựa cẩm đã xuất phát rời khỏi Vân Khê trấn theo hướng Đông về Kinh thành. Trên đường đi họ phải băng qua huyện Nam Châu.
RỌC RỌC RỌC!!!!!! Hai bạch mã kéo cỗ cẩm khoảng hai ngày hai đêm cuối cùng đã tới Nam Châu. Nam Châu non nước thanh bình, cảnh vật thanh trong, người dân nơi đây trầm lặng, phố xá không tấp nập như Vân Khê trấn, nhưng được cái thêin nhiên ưu đãi nên số người nghèo ở đây thực ít hơn các nơi khác. Sáu người họ dừng chân tại một quán trọ, nghỉ ngơi cho lại sức.
“nương tử à, ăn chậm thôi, nào uống canh đi” – Lãnh Thiên lại tiếp tục làm công việc thường nhật là đút canh cho nàng uống.
“phu nhân người thật hạnh phúc nha” – Hoạ Tâm cười nói
“ta thấy là ngươi cũng chọn đi, Độc Nhẫn hay Độc Kiêu ta làm mai cho” – Nhan Nhược Bình trêu chọc.
“phu nhân” – Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm hầm hộc nhìn nàng, cớ sao phu nhân cứ đem họ ra chọc ghẹo mãi thế.
Ăn no nê nàng xoa xoa cái bụng, một tay kéo lấy túi tiền trong người Lãnh Thiên, một tay kéo Hoạ Tâm một cái vèo chạy đi dạo phố, hết hàng bánh này tới hàng kẹo khác. Vừa ăn no nê thế mà bao tử vẫn còn chỗ chứa. Kinh thật, ăn thế mà không tròn quay cũng đáng nể thật nga
PHẶT!!!!
“bà nội nó, dám giật tiền của nãi nãi, đứng lại đó cho ta, ta lột da ngươi, chơi trên đầu trên cổ nãi nãi ngươi hả” – Nhan Nhược Bình phùng mang trợn má chửi, đuổi theo tên trộm mệt bở hơi tai, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, chạy 1 hồi mới giật mình tự chửi mình: “thiên ơi, sao con ngu quá, con có kin công mà” (fox: tội chị giờ mới biết mình ngu ~ NNB: ta cắt tứ chi ngươi à, câm họng ~ fox: *bịt miệng*)
Nàng vận kinh công hai bước là tới trước mặt tên trộm. Nàng nắm cổ áo hắn, tát cho 2 bạt tai, sẵng giọng quát: “chạy gì dữ vậy, còn dám cướp túi tiền của nãi nãi nữa, đúng là chán sống rồi”
“cô nương tha cho ta, ta không đủ tiền chữa bệnh cho mẫu thân ta, ta cũng đâu đi cướp như thế này, ta làm việc cực lực cũng không đủ, mẫu thân ta bệnh rất nặng” – tên cướp quì xuống khóc lóc. Nhan Nhược Bình nhìn hắn hồi lâu thì đưa hết túi tiền cho hắn. Tên cướp cảm tạ rối rít rồi chạy ù đi.
Nhan Nhược Bình cũng đâu phải tin người toàn bộ, ý của nàng là theo dõi nếu thật như hắn nói thì nàng bỏ qua, còn giả dối thì giết hắn nếu còn đồng bọn thì tiễn đi luôn. Nàng bí mật theo dõi hắn, đến một căn rách nát, quả thật có một người phụ nữ gầy ốm, nét mặt xanh xao, ho sặc sụa.
“mẫu thân, có tiền rồi, mẫu thân sẽ không chết đâu” – tên trộm ôm chặt người phụ nữ ấy
Nàng bất giác rơi một giọt lệ thầm nghĩ còn mẹ thật tuyệt, không giống như nàng mẹ đã ly khai, cha thì bỏ mặc. Nàng phóng thêm một túi tiền đầy vào căn nhà rách nát rồi tự mỉm cười cất gót dời lưng đi.
Quay trở lại hàng bánh lúc nãy vẫn thấy Hoạ Tâm đứng đó đợi nàng. Nhìn thấy nàng, Hoạ Tâm mừng rỡ nói: “phu nhân, người lần sau đừng bỏ đi như thế, ta lo”. Nhan Nhược Bình ngắt mũi nàng, nhẹ giọng nói: “ừ biết rồi”. Đi dạo được nửa canh giờ, Hoạ Tâm nảy ra đề nghị:
“phu nhân, ở ngoại thành Nam Châu có một bờ núi cao, rất mát mẻ, ngắm phong cảnh hùng vĩ rất là thoải mái, thư thái”
“nga, ngươi nói đúng, đi thôi”
Cả hai người họ mướn lấy hai con ngựa, phi ra ngoại ô Nam Châu hít thở không khí an lành nơi đây
“cảm giác đứng nơi đây giống như nắm trọn mọi thứ” – Nhan Nhược Bình đứng trên bờ núi cao, giang tay đón lấy từng luồng gió mát của thiên nhiên sảng khoái hét lên
XOẸT!!!
“Á” – Nhan Nhược Bình rướm tay ra sau nhưng không chờm tới, từ lưng một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra thấm đẫm hồng y, khuôn mặt trắng bệch, môi trở nên thâm đen, móng tay bắt đầu chuyển sang màu đen, nàng quay người lại, sức lực không còn, thanh âm đứt khúc vang lên: “Hoạ Tâm…..ơ…sao lại…………”
Lời chưa dứt nàng ăn tiếp một chưởng nhắm thẳng hướng vực thẳm bằng lực rơi cực hạn, nàng bay thẳng xuống dưới mất hút, chỉ còn nghe văng vẳng một tràng cười man dại.
~~~~~~~~~~~
“giờ tí một khắc rồi sao phu nhân và Hoạ Tâm đi chơi vẫn chưa về” – Độc Kiêu bồn chồn không yên.
“đi tìm” – Lãnh Thiên lạnh giọng ra lệnh rồi bước nhanh ra ngoài. Cả ba bóng dáng lùng sục trong đêm tối vẫn tìm kiếm suốt một canh giờ vẫn không thấy người, các tửu lâu đã đóng cửa rồi, lòng họ đều bồn chồn, lo lắng, cứ phập phồng như có chuyện gì xảy ra, nhưng không lý giải được là chuyện gì thì thấy một con cẩu ngậm một chiếc hài thêu hoa từ đâu chạy ra, Lãnh Thiên nhanh gọn lấy ngay chiếc hài từ miệng nó. Độc Nhẫn sững sốt nói: “đây là hài của Hoạ Tâm mà”.
Cả ba tiến bước tới vào một con hẻm đầy rác thì thấy một thân người đang nằm đó. Độc Nhẫn tiến lại, đỡ thân người ấy lên, sờ nhẹ lên động mạch vẫn còn thở, cũng may chỉ là bị điểm huyệt, y lấy tay giải huyệt, bóng dáng ấy từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy cả ba người thì vui mừng, nhưng ngó lại thì sầm mặt hỏi: “phu nhân đâu? Phu nhân không sao chứ?”. Nghe tới đây, Lãnh Thiên nắm mạnh lấy bả vai của Hoạ Tâm, lạnh giọng hỏi: “sao ngươi ở đây?”.
Hoạ Tâm hốt hoảng trả lời: “ta bị dụ lại đây, người đó điểm huyệt ta và đánh ngất”
“là ai?” – Lãnh Thiên mâu quang co lại, có chút sát khí toả ra
“không biết, chỉ thấy ả có một vết sẹo trên mặt”
Độc Kiêu sửng sốt, bàng hoàng nhìn chủ nhân nói: “chẳng lẽ là Phong Hoa, không lẽ phu nhân gặp chuyện”
Lãnh Thiên gằng lên từng tiếng, giọng nói trong đêm như tiếng ác quỉ ngất lên, nghe mà sởn gai ốc: “tìm phu nhân, giết ả ta”
Độc Nhẫn đón lấy lệnh bài của Lãnh Thiên đi tìm tri huyện huyện Nam Châu phối hợp tìm kiếm. Cảm giác đau đớn thống khổ mới hôm nào nay lại tái ập tới, lòng Lãnh Thiên trùng trùng lo âu, sợ hãi, sợ sẽ một lần nữa mất nàng, tim y thắt lại từng cơn, khuôn mặt thoáng hiện sự bi ai. Y tự dằn vặt, tự trách mình tại sao lại rời nàng, đáng lẽ nửa bước cũng không nên xa nàng, phải luôn ở bên nàng. Nạn vừa qua lại tiếp nạn, tất cả là tại y, y thật đáng chết mà. Ngươi của y y cũng không bao vệ được, lại để nàng liên tiếp mà gặp nạn. Trong đêm tối, nhìn dáng lưng ấy thật thê lương và cô độc.
Suốt một ngày một đêm, cuộc tìm kiếm vẫn không ngừng diễn ra nhưng vẫn không tìm thấy Nhan Nhược Bình cũng như con ả Phong Hoa
~~~~~~~~~~~
“um…khụ khụ…..ngô…đau quá”
“tỉnh rồi hả, coi vậy mà dai mạng thật” – 1 giọng nói vang lên (nghe giọng mà không thấy người ở đâu) ngữ điệu châm chọc, giọng nói lạnh lùng
“ngô…um đau, đây là đâu, khụ khụ…”
“đây là nơi ở của ta, ngươi là cái kẻ vô duyên từ đâu bay xuống, cũng may ông trời thương ngươi, cho rớt ngay ao cá của ta, không thì ngươi đi chầu diêm vương rồi”
“là ngươi cứu ta, hihi, cảm ơn, ta là Nhan Nhược Bình, ngươi ở đâu vậy ra đi” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng nói bất chợt hét toáng lên: “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
“điếc tai quá, câm họng đi” – giọng nói có phần tức giận
”y phục của ta, tại sao lại,
ta…….ngươi……..AAAAAAAAAAAA” – Nhan Nhược Bình thất kinh hét lên. Y phục nàng mặc là hồng y, nhưng tại sao lại đổi thành y phục nam nhân.
“ngươi rớt ngay ao cá, ướt sũng, vết thương sau lưng lại sâu, bị độc, ta thay y phục của ta cho ngươi, ngươi không cần hốt hoảng, có nhiêu ta đều thấy” – giọng nói có phần đểu vả. Gịong nói vừa buông, một nam tử tay cầm chén thuốc từ từ đi vào, bước tới sát giường. Nhan Nhược Bình mặt mày đang đỏ lên vì tức giận, chợt há hốc mồm, hai mắt mở to, tay vươn lên sờ nhẹ, bất tri bất giác nói: “hảo mềm nha, hảo soái ca”
Hắc y nam tử sửng sốt trước lời nói của nàng, miệng nhếch nhẹ cười khẩy nói: “ngươi thật háo sắc”. Nhan Nhược Bình nghe xong rụt tay lại tự chửi mình: “nga, có phu quân rồi mà sao mình con mê trai vậy trời, mình thật hết thuốc chữa mà” Đang tự chửi mình nàng mới chợt nhớ ra cái vụ y phục, nàng trợn mắt quát: “ngươi mới là cái kẻ biến thái, dám tự tiện thay y phục cho ta”. Do nàng động thân hơi mạnh làm vết thương rướm máu, đau đớn ập tới, nàng nhăn mặt, khẽ rên.
Hắc y nam tử cười khẩy, rồi lật nàng lại, bế nàng lên bước ra khỏi phòng, đi một mạch tới ao cá, y nâng tay lên cởi nhẹ nút thắt trên áo nàng, Nhan Nhược Bình thắc mắc hỏi: “muốn làm gì?”. Hắc y nam tử cười khẩy trả lời: “chửi ta biến thái, thì ta cho ngươi xem thử ta biến thái cỡ nào, ta cho ngươi loà lỗ tắm với cá, thả rắn độc xuống rỉa chết ngươi”. Nhan Nhược Bình tái mặt, bóp mạnh bàn tay y đang cởi nút thắt trên áo nàng, hung hăng đẩy ra. Hắc y nam tử liền nâng thân thể nàng lên, không cần biết loà lỗ hay không quăng thẳng xuống nước. Nhan Nhược Bình nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy cổ y, mặt vùi vào cổ y cắn mạnh một cái rồi rấm rức khóc: “ô ô ngươi bắt nạt ta ô ô, đồ biến thái”. Biểu hiện của nàng ngoài sức tưởng tượng của y, đã khóc mà vẫn còn ráng cắn y, chửi y thêm nữa chứ.
Y thở dài bế nàng trở lại giường, cầm lấy chén thuốc chìa tận mặt Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói: “uống đi”. Nhan Nhược Bình vùi đầu vào chăn khóc thật to, miệng gào lên: “biến thái mau xin lỗi ta”. Y thực sự hết biết với nàng, quả là một cô nương rắc rối, y lật chăn ra, bế nàng lại ghế, đặt nàng lên đùi mình, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: “nín đi, uống thuốc đi, ngươi muốn bị độc phát chết à”. Nghe tới chết, Nhan Nhược Bình trợn mắt nhìn hắn rồi giựt lấy bát thuốc uống một hơi. Uống xong, do khóc một trận kèm theo vết thương trên lưng và chén thuốc có vị an thần, nàng ngã vào ngực y. Hơi thở đều đều tiến vào giấc ngủ. Tay Nhan Nhược Bình bất giác nắm chặt lấy vạt áo của y, làm y không cách nào đặt nàng lại giường nên đành phải ngồi đó ôm nàng để nàng ngủ. Trong mơ Nhan Nhược Bình mơ thấy đang ôm chặt Lãnh Thiên phi ngựa hưởng thụ gió mát. Ngoài mơ nàng nở nhẹ một nụ cười. Thật không ngờ nụ cười ấy làm cho hắc y nam tử có cảm giác khác lạ, từ người nàng thoát ra một mùi thơm nhẹ làm y cảm thấy dễ chịu khoan khoái.
/78
|