BỐP!!! mày ngay cả mẹ mày và em mày mày cũng đánh sao, đứa con thiếu gia giáo như mày giống ai hả?
“người ta nói con gái giống cha con trai giống mẹ đấy”- nàng nhếch miệng nói với ánh cười trong mắt
Lão cha nghiêm mặt, nhìn nàng đầy tức giận, giơ tay lên cho nàng 1 bạt tai tiếp theo
“cha à, đánh 1 cái thôi chứ, được thế đánh mãi à” – nàng cầm chặt bàn tay của lão cha rồi hất ra không để lão đánh thêm bạt tai nào nữa.
Lão cha tối sầm mặt lại, tựa hồ muốn tiến tới may miệng nàng lại, đập cho 1 trận. Lão vốn là thương nhân, lại có máu mặt, trên thương trường nghe tới tên lão ai mà không sợ. Cái gì có thể kiếm ra tiền, lão đều làm hết. Bạn thân của lão là lão già của hắc bang. Thậm chí lão hứa gả đứa con gái thứ 2 thân yêu của lão cho con trai của lão già hắc bang để kết thông gia và cũng chẳng thiệt thòi gì đứa con gái thân yêu của lão. Sản nghiệp hắc bang chỉ có thể nói là nhiều, rất nhiều, con gái lão sẽ ăn sung mặc sướng thôi. Nào ngờ lão lại không thể trị được đứa con gái lớn. Lão có thể đuổi nó đi, chẳng thèm nhận nó là con. Nhưng ai chả biết nàng là con lão, để thiên hạ đồn đại ngay cả đứa con ruột cũng vứt bỏ thì mất cả thể diện. Đối với lão thể diện, mặt mũi là quan trọng hơn cả. Lão ngồi xuống sofa, nhấm nháp ly rượu quản gia đem tới, hít 1 hơi, nhắm mắt buông lỏng người và nói: “đứa con bất hiếu, tao cấp cho mày 1 căn nhà nhỏ, ra ngoài sống riêng, dù sao cũng là con tao, tao cũng không để mày chết đói, miễn sao mày đừng về đây gây ầm ĩ nữa”
“shit, cũng đựơc, khỏe thân, bất quá, có tiền xài ngu gì không nhận” – nàng vừa nghe xong có chút kinh ngạc, như chẳng tin vào tai mình, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, nàng rủa thầm trong bụng rồi nàng nhếch miệng cười và quay đi. Khi tới cầu thang, nàng không quay lưng lại, vẫn cứ bước lên nhưng nói vọng lại: “cảm ơn cha nha” rồi cười lớn. Thật ra nàng cũng chẳng buồn, vốn dĩ nàng chán ghét lão cha, 2 con ả kia lắm rồi, nay dọn ra ở 1 mình tuy không có ngươi hầu hạ như ở đây nhưng được rảnh mắt yên tai, khỏe, đúng là khoẻ.
Sáng hôm sau, nàng xách vali chuẩn bị ra cửa thì chạm mặt 2 con ả đang nhìn nàng cười khiêu khích. Nàng biết bọn họ dĩ nhiên là kẻ vui nhất trong nhà rồi. Nhưng bất quá nàng chả để tâm. Trong nhà chỉ có lão quản gia là tốt với nàng, lão muốn theo nàng để chăm sóc cho nàng nhưng lão cha lại không cho, lệnh lão cha là bắt nàng sống 1 mình. Nàng cũng có chân tay, nào sợ đâu. Nàng ôm lão quản gia 1 cái và nói: “chú Phúc, giữ gìn sức khoẻ nha”
“Tiểu thơ, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe, có gì thì gọi cho chú Phúc này liền nha”
Nàng mỉm cười rồi rời đi….
“người ta nói con gái giống cha con trai giống mẹ đấy”- nàng nhếch miệng nói với ánh cười trong mắt
Lão cha nghiêm mặt, nhìn nàng đầy tức giận, giơ tay lên cho nàng 1 bạt tai tiếp theo
“cha à, đánh 1 cái thôi chứ, được thế đánh mãi à” – nàng cầm chặt bàn tay của lão cha rồi hất ra không để lão đánh thêm bạt tai nào nữa.
Lão cha tối sầm mặt lại, tựa hồ muốn tiến tới may miệng nàng lại, đập cho 1 trận. Lão vốn là thương nhân, lại có máu mặt, trên thương trường nghe tới tên lão ai mà không sợ. Cái gì có thể kiếm ra tiền, lão đều làm hết. Bạn thân của lão là lão già của hắc bang. Thậm chí lão hứa gả đứa con gái thứ 2 thân yêu của lão cho con trai của lão già hắc bang để kết thông gia và cũng chẳng thiệt thòi gì đứa con gái thân yêu của lão. Sản nghiệp hắc bang chỉ có thể nói là nhiều, rất nhiều, con gái lão sẽ ăn sung mặc sướng thôi. Nào ngờ lão lại không thể trị được đứa con gái lớn. Lão có thể đuổi nó đi, chẳng thèm nhận nó là con. Nhưng ai chả biết nàng là con lão, để thiên hạ đồn đại ngay cả đứa con ruột cũng vứt bỏ thì mất cả thể diện. Đối với lão thể diện, mặt mũi là quan trọng hơn cả. Lão ngồi xuống sofa, nhấm nháp ly rượu quản gia đem tới, hít 1 hơi, nhắm mắt buông lỏng người và nói: “đứa con bất hiếu, tao cấp cho mày 1 căn nhà nhỏ, ra ngoài sống riêng, dù sao cũng là con tao, tao cũng không để mày chết đói, miễn sao mày đừng về đây gây ầm ĩ nữa”
“shit, cũng đựơc, khỏe thân, bất quá, có tiền xài ngu gì không nhận” – nàng vừa nghe xong có chút kinh ngạc, như chẳng tin vào tai mình, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, nàng rủa thầm trong bụng rồi nàng nhếch miệng cười và quay đi. Khi tới cầu thang, nàng không quay lưng lại, vẫn cứ bước lên nhưng nói vọng lại: “cảm ơn cha nha” rồi cười lớn. Thật ra nàng cũng chẳng buồn, vốn dĩ nàng chán ghét lão cha, 2 con ả kia lắm rồi, nay dọn ra ở 1 mình tuy không có ngươi hầu hạ như ở đây nhưng được rảnh mắt yên tai, khỏe, đúng là khoẻ.
Sáng hôm sau, nàng xách vali chuẩn bị ra cửa thì chạm mặt 2 con ả đang nhìn nàng cười khiêu khích. Nàng biết bọn họ dĩ nhiên là kẻ vui nhất trong nhà rồi. Nhưng bất quá nàng chả để tâm. Trong nhà chỉ có lão quản gia là tốt với nàng, lão muốn theo nàng để chăm sóc cho nàng nhưng lão cha lại không cho, lệnh lão cha là bắt nàng sống 1 mình. Nàng cũng có chân tay, nào sợ đâu. Nàng ôm lão quản gia 1 cái và nói: “chú Phúc, giữ gìn sức khoẻ nha”
“Tiểu thơ, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe, có gì thì gọi cho chú Phúc này liền nha”
Nàng mỉm cười rồi rời đi….
/78
|