Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùnh hợp, ví dụ như mỗi khi tôi gặp được Nhược Thần, đều ở những thời khắc rất kỳ diệu.
Thành thật mà nói, tôi không thích như vậy lắm. Thử nghĩ mà xem, một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống bình thường của bạn, quấy rầy mọi thứ, làm xáo trộn cả lên, làm cho bạn động lòng, bạn có cảm thấy dễ chịu không?
Nhưng nói như vậy cũng có nghĩa là … có lẽ là … thật sự thì tôi cũng cảm thấy bản thân mình không có chút chí khí nào, nhưng mà … hình như … tôi có chút để ý đến Nhược Thần.
A a a a ~~~ thật không muốn thừa nhận không muốn thừa nhận không muốn thừa nhận !
Nhưng bằng chứng thì chất cao như núi đấy nhé ~~~ tôi nhìn thấy cậu ta, trong lòng vừa vui sướng vừa cảm động, giống như … giống như … Một con cún nhìn thấy chủ nhân thì vui mừng vẫy vẫy đuôi chạy đến vậy …
Còn nữa, khi ông anh đang phát bệnh điên vô cùng nguy hiểm thì, tôi chỉ nghĩ làm sao để giải thích với cậu ta, chẳng lẽ … Chẳng lẽ tôi sợ Nhược Thần hiểu lầm?
Không phải ~~~ đúng là tôi thích ngắm mỹ nam thật, chẳng lẽ có người không thích ngắm mỹ nam sao ~~~
Nhưng mà mỹ nam chỉ để ngắm nhìn từ xa thôi a ~~
Còn tôi, bây giờ phải làm sao đây !
Hic hic …
Hình như tôi đang ngắm một mỹ nam mà không chớp mắt một cái, ngắm tròng mắt của cậu ta này, bờ môi của cậu ta này, cằm của cậu ta này … sao cái gì cũng hoàn mỹ vậy chứ, làm cho tôi vừa ngắm, vừa có thể nghe tiếng tim đập rộn ràng của mình ~~~
Ánh mắt di dời xuống cái cổ thon dài, bên dưới lớp áo T-shirt là bờ vai rộng ấm áp, là thân hình cường tráng ~ oa, xương cốt hiện lên cũng rất rõ nha, ngón tay thon dài đang cầm chặt lấy cổ tay của tôi ~~
Khoan … khoan đã?! Nắm cổ tay của tôi á?
A a a a ~~ tôi đột nhiên hoàn hồn ~~~ “Bặt” một cái, hất nó ra ~~
Ông trời ơi ~~ tôi cũng háo sắc quá đi ~~ còn quên mất mình đang ở tình cảnh gì ~~ hu hu hu hu ~~ tôi đúng là kẻ ngu ngốc mà ~~
Bất quá, tôi lại phát hiện được, gương mặt Nhược Thần đang ửng đỏ nha, lại còn lấy tay hung hăng vuốt tóc nữa chứ, giọng điệu của cậu ta cũng sa sút nhiều hơn ban nãy,
“Du Hoan Hoan, cậu thật sự là làm tôi giật chết mình!”
Tôi? Đang nói tôi sao? Nghi ngờ chỉ vào mũi của mình, kỳ thật nha, hình như tôi đâu có làm nên chuyện gì kinh khủng đâu?
Haiz, đột nhiên, trong lòng tôi cảm thấy thất bại sâu sắc ~~ tôi vừa nháy mắt một cái, cánh tay của thiếu gia đã mạnh mẽ kéo tôi vào trong sảnh ~~
“Cậu … cậu … tôi … tôi …” Trong nháy mắt, tôi như trở thành người ngoài hành tinh khác, lời nói cũng không chút mạch lạc, cứ “cậu cậu tôi tôi”
Đầu của cậu ta đột nhiên rúc vào trong cổ của tôi ~~ tóc gáy của tôi nhất thời dựng ngược cả lên, cánh tay cứng đờ muốn đẩy đầu của cậu ta ra. Mới động đậy thôi, lập tức bị cậu ta kiềm chặt lại.
“Ngoan ngoãn, đừng động đậy ~~ “
Hơi thở ấm áp xuyên qua lọn tóc mềm mại khoan khoái, truyền đến cổ của tôi, ngứa thật đấy, tôi nhè nhẹ gãi cổ.
Không khí giữa hai chúng tôi dần trở nên mờ ám, giống như đôi tình nhân đang giận hờn nhau vậy, còn tôi, dưới một đêm như vầy, lại hoàn toàn say lòng.
Không biết qua bao lâu, ở cổ lại truyền đến một hơi thở nóng bỏng, làm cho mặt tôi đỏ còn hơn con tôm luộc chín nữa. Thiếu gia thỏa mãn ngẩng đầu lên, cánh tay siết chặt lưng tôi, không hề có ý định buông ra. Cậu ta cứ như vậy mà nhìn tôi, trong mắt đều là ngỗ nghịch và ương bướng,
“Cậu, chỉ có thể là cún ngoan của một mình tôi.”
Cái này ~ là đang ra lệnh cho tôi sao? Nhưng mà … tại sao … tôi lại … cam tâm tình nguyện gật đầu chứ???!!!!
Du Hoan Hoan à Du Hoan Hoan, mày tự bán rẻ mình rồi! ! Trong lòng, một âm thanh yếu ớt gọi tôi lại, nhưng có vẻ như mỹ nam đã chiếm được phần thắng áp đảo rồi.
Cậu ta nhếch nhẹ môi nhìn tôi, sau đó, nhắc đến như vô ý: “Đúng rồi, cậu nhận được thư báo trúng tuyển đại học chưa?”
Gật đầu.
“Đại học T đúng không?”
Lại gật đầu.
“Khoa công nghệ kỹ thuật?”
Lại gật đầu lần nữa.
“Sao cái gì cậu cũng biết vậy?” Rốt cuộc, tôi mới nhớ là nên hỏi cậu ta.
Thiếu gia nháy mắt vài cái với tôi, cười mà không nói. Còn thừa nước đục thả câu?! Giận nha ~~ tôi nhíu chặt lông mày, tỏ vẻ bực mình, cậu ta vẫn còn cười vui vẻ cho được.
Sau đó cậu ta buông tôi ra, chỉ về sau lưng tôi, “Anh của cậu ngồi như vậy hẳn là mệt lắm ~”
Tôi quay đầu lại, mặt mày xụ xuống ~ cái tên lén la lén lút ngồi bên cạnh bồn hoa đang thò đầu ra nhìn lén đó, còn không phải đầu heo thì là ai chứ?! Còn dám trốn nữa ~ đừng có né, kính mắt của anh có phản quang đó!!!! Tôi đã nói rồi, nho nhã cái gì chứ, toàn là giả tạo thôi!!!
Nhược Thần buồn cười nhìn tôi chạy về phía hắn, còn vẫy tay chào tạm biệt với tôi, sau đó xoay người đi lên lầu, cậu ta đột nhiên dừng lại.
“Quên nói cho cậu biết, tôi cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi.”
Tôi chợt dừng lại, yên lặng nghe!
Cậu ta không quay đầu lại, nhưng lời cậu ta vừa nói, làm cho tôi thật lâu sau đó cũng không quên được.
“Đại học T, khoa Điện tử thông tin, cùng ngành với cậu đấy.”
Thành thật mà nói, tôi không thích như vậy lắm. Thử nghĩ mà xem, một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống bình thường của bạn, quấy rầy mọi thứ, làm xáo trộn cả lên, làm cho bạn động lòng, bạn có cảm thấy dễ chịu không?
Nhưng nói như vậy cũng có nghĩa là … có lẽ là … thật sự thì tôi cũng cảm thấy bản thân mình không có chút chí khí nào, nhưng mà … hình như … tôi có chút để ý đến Nhược Thần.
A a a a ~~~ thật không muốn thừa nhận không muốn thừa nhận không muốn thừa nhận !
Nhưng bằng chứng thì chất cao như núi đấy nhé ~~~ tôi nhìn thấy cậu ta, trong lòng vừa vui sướng vừa cảm động, giống như … giống như … Một con cún nhìn thấy chủ nhân thì vui mừng vẫy vẫy đuôi chạy đến vậy …
Còn nữa, khi ông anh đang phát bệnh điên vô cùng nguy hiểm thì, tôi chỉ nghĩ làm sao để giải thích với cậu ta, chẳng lẽ … Chẳng lẽ tôi sợ Nhược Thần hiểu lầm?
Không phải ~~~ đúng là tôi thích ngắm mỹ nam thật, chẳng lẽ có người không thích ngắm mỹ nam sao ~~~
Nhưng mà mỹ nam chỉ để ngắm nhìn từ xa thôi a ~~
Còn tôi, bây giờ phải làm sao đây !
Hic hic …
Hình như tôi đang ngắm một mỹ nam mà không chớp mắt một cái, ngắm tròng mắt của cậu ta này, bờ môi của cậu ta này, cằm của cậu ta này … sao cái gì cũng hoàn mỹ vậy chứ, làm cho tôi vừa ngắm, vừa có thể nghe tiếng tim đập rộn ràng của mình ~~~
Ánh mắt di dời xuống cái cổ thon dài, bên dưới lớp áo T-shirt là bờ vai rộng ấm áp, là thân hình cường tráng ~ oa, xương cốt hiện lên cũng rất rõ nha, ngón tay thon dài đang cầm chặt lấy cổ tay của tôi ~~
Khoan … khoan đã?! Nắm cổ tay của tôi á?
A a a a ~~ tôi đột nhiên hoàn hồn ~~~ “Bặt” một cái, hất nó ra ~~
Ông trời ơi ~~ tôi cũng háo sắc quá đi ~~ còn quên mất mình đang ở tình cảnh gì ~~ hu hu hu hu ~~ tôi đúng là kẻ ngu ngốc mà ~~
Bất quá, tôi lại phát hiện được, gương mặt Nhược Thần đang ửng đỏ nha, lại còn lấy tay hung hăng vuốt tóc nữa chứ, giọng điệu của cậu ta cũng sa sút nhiều hơn ban nãy,
“Du Hoan Hoan, cậu thật sự là làm tôi giật chết mình!”
Tôi? Đang nói tôi sao? Nghi ngờ chỉ vào mũi của mình, kỳ thật nha, hình như tôi đâu có làm nên chuyện gì kinh khủng đâu?
Haiz, đột nhiên, trong lòng tôi cảm thấy thất bại sâu sắc ~~ tôi vừa nháy mắt một cái, cánh tay của thiếu gia đã mạnh mẽ kéo tôi vào trong sảnh ~~
“Cậu … cậu … tôi … tôi …” Trong nháy mắt, tôi như trở thành người ngoài hành tinh khác, lời nói cũng không chút mạch lạc, cứ “cậu cậu tôi tôi”
Đầu của cậu ta đột nhiên rúc vào trong cổ của tôi ~~ tóc gáy của tôi nhất thời dựng ngược cả lên, cánh tay cứng đờ muốn đẩy đầu của cậu ta ra. Mới động đậy thôi, lập tức bị cậu ta kiềm chặt lại.
“Ngoan ngoãn, đừng động đậy ~~ “
Hơi thở ấm áp xuyên qua lọn tóc mềm mại khoan khoái, truyền đến cổ của tôi, ngứa thật đấy, tôi nhè nhẹ gãi cổ.
Không khí giữa hai chúng tôi dần trở nên mờ ám, giống như đôi tình nhân đang giận hờn nhau vậy, còn tôi, dưới một đêm như vầy, lại hoàn toàn say lòng.
Không biết qua bao lâu, ở cổ lại truyền đến một hơi thở nóng bỏng, làm cho mặt tôi đỏ còn hơn con tôm luộc chín nữa. Thiếu gia thỏa mãn ngẩng đầu lên, cánh tay siết chặt lưng tôi, không hề có ý định buông ra. Cậu ta cứ như vậy mà nhìn tôi, trong mắt đều là ngỗ nghịch và ương bướng,
“Cậu, chỉ có thể là cún ngoan của một mình tôi.”
Cái này ~ là đang ra lệnh cho tôi sao? Nhưng mà … tại sao … tôi lại … cam tâm tình nguyện gật đầu chứ???!!!!
Du Hoan Hoan à Du Hoan Hoan, mày tự bán rẻ mình rồi! ! Trong lòng, một âm thanh yếu ớt gọi tôi lại, nhưng có vẻ như mỹ nam đã chiếm được phần thắng áp đảo rồi.
Cậu ta nhếch nhẹ môi nhìn tôi, sau đó, nhắc đến như vô ý: “Đúng rồi, cậu nhận được thư báo trúng tuyển đại học chưa?”
Gật đầu.
“Đại học T đúng không?”
Lại gật đầu.
“Khoa công nghệ kỹ thuật?”
Lại gật đầu lần nữa.
“Sao cái gì cậu cũng biết vậy?” Rốt cuộc, tôi mới nhớ là nên hỏi cậu ta.
Thiếu gia nháy mắt vài cái với tôi, cười mà không nói. Còn thừa nước đục thả câu?! Giận nha ~~ tôi nhíu chặt lông mày, tỏ vẻ bực mình, cậu ta vẫn còn cười vui vẻ cho được.
Sau đó cậu ta buông tôi ra, chỉ về sau lưng tôi, “Anh của cậu ngồi như vậy hẳn là mệt lắm ~”
Tôi quay đầu lại, mặt mày xụ xuống ~ cái tên lén la lén lút ngồi bên cạnh bồn hoa đang thò đầu ra nhìn lén đó, còn không phải đầu heo thì là ai chứ?! Còn dám trốn nữa ~ đừng có né, kính mắt của anh có phản quang đó!!!! Tôi đã nói rồi, nho nhã cái gì chứ, toàn là giả tạo thôi!!!
Nhược Thần buồn cười nhìn tôi chạy về phía hắn, còn vẫy tay chào tạm biệt với tôi, sau đó xoay người đi lên lầu, cậu ta đột nhiên dừng lại.
“Quên nói cho cậu biết, tôi cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi.”
Tôi chợt dừng lại, yên lặng nghe!
Cậu ta không quay đầu lại, nhưng lời cậu ta vừa nói, làm cho tôi thật lâu sau đó cũng không quên được.
“Đại học T, khoa Điện tử thông tin, cùng ngành với cậu đấy.”
/11
|