Cố Chấp Cuồng

Chương 43

/45


“Hôm nay anh nợ em một “ân huệ” lớn rồi.” Lục Tắc Linh cùng Bạch Dương sánh bước đi tới, mỉm cười trêu ghẹo Bạch Dương.

"Vậy phải làm sao trả bây giờ?" Bạch Dương làm mặt hề: "Nếu không anh lấy thân báo đáp nha?"

Lục Tắc Linh dùng ánh mắt đánh giá anh ta từ trên xuống, cuối cùng bĩu môi: “Anh đây rõ ràng là lấy oán trả ơn”

Hai người cười rộ lên, cũng quăng mất việc vừa đau khổ vì chuyện tình cảm.

"Em sau này định thế nào?" Bạch Dương hỏi cô.

Lục Tắc Linh cúi đầu nhìn mũi chân mình nhỏ giọng nói: “Lấy chồng, mặc quần áo, ăn cơm. Tìm một người đàn ông giàu có thay đổi cuộc sống cũng không tệ.”

Bạch Dương vuốt vuốt cái mũi, chọc cô: "Đồ ham tiền."

Lục Tắc Linh không nói gì, chào tạm biệt với anh ta sau đó xoay người lên lầu.

Một giây sau khi rời đi, trên mặt Bạch Dương dần dần biến mất sự vui vẻ, tươi cười vừa rồi.

Kì thật làm người rất mệt mỏi, rõ ràng đau khổ, lại ra vẻ tươi cười, bởi vì bản chất con người là dối trá, không muốn người khác thấy mình yếu đuối.

Cô cũng từng tưởng tượng nếu có một ngày, cô có thể cùng một người đàn ông khác tương thân tương ái (yêu thương nhau), sau đó đến trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm kiêu ngạo nói với anh: “Nhìn đi, tôi đã không còn yêu anh nữa.”

Nhưng cô từ đầu không có lo lắng này, lúc anh gọi tên cô, cô gần như quăng mũ cởi giáp (đầu hàng không điều kiện), nếu không phải lúc đó Bạch Dương đang ôm cô có lẽ lời cũng thoát ra khỏi miệng. (đại ý là nếu lúc đó Bạch Dương không ôm lấy cô thì cô đã lao vao vòng tay ai đó, an ủi ai đó…..)

Cô từng bước đi lên cầu thang, càng lên cao người càng tỉnh táo, gương mặt đau khổ của ba cũng dần dần xuất hiện tràn ngập trong đầu cô.

"Ba sợ có một ngày ngủ không tỉnh dậy nữa. Ba thực sự sợ có tiếc nuối, sợ không nhìn thấy con gái mình lập gia đình."

Lời nói của ba không ngừng lặp lại bên tai, giọng nói mệt mỏi bất lực, không đành lòng. Trong lòng đau khổ giống như đột nhiên ăn phải thứ gì thật chua thật đắng cũng thật cay, trong miệng không có chút ngọt nào. Nước mắt Lục Tắc Linh kìm không được ào ạt chảy ra.

Cô biết mình nên tìm một người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con. Cứ cùng Thịnh Nghiệp Sâm dây dưa thế này sẽ không có kết quả tốt. Trả giá bốn năm, thứ cuối cùng nhận được là cái gì cô đều ghi nhớ rất rõ. Một người, té ngã lần đầu là không cẩn thận, lần thứ hai là không nên sống, lần thứ ba, chính là chết chưa hết tội.

Đưa tay lau mặt xong, cầm chìa khóa mở cửa.

Cô về buổi tối, nên rất nhẹ nhàng rón rén đi vào. Trong phòng rất bừa bộn, cô dọn dẹp này nọ một chút, trong phòng khách đồ chất thành đống.

Lúc cô phát hiện ra Thịnh Nghiệp Sâm thì khoảng cách của hai người chỉ còn một bước ngắn.

Thịnh Nghiệp Sâm im lặng ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt xanh mét, mày nhíu lại ngàn câu vạn hác(nói thiệt là không hiểu), ánh mắt nhìn về phía cô cũng sâu xa khó đoán.

"Anh sao có thể vào nhà tôi? Anh không có chìa khóa mà? " Lục Tắc Linh mở miệng hỏi trước.

Thịnh Nghiệp Sâm ném cái chìa khóa trong tay lên bàn trà, cơ thể không dấu vết nhích tới gần, không để ý đến câu hỏi của cô, lại hỏi ngược lại "Em thì sao? Không có gì muốn nói với tôi sao? "

"Tôi có cái gì cần phải nói với anh?"

Thịnh Nghiệp Sâm không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời lạnh nhạt như vậy. Anh đột nhiên đứng lên định bước tới ôm cô, lại bị đống hành lí trước mặt ngăn cản, cô cũng khó khăn né tránh.

Thịnh Nghiệp Sâm lấy tai nạn đó che giấu bi thương trong mắt, anh nhìn cô, hơi thở không ổn định (căn thẳng dồ dập…): "Ngày đó em nói với anh, hai chúng ta trong lúc đó không bình đẳng, không thể ở cùng nhau. Anh đã suy nghĩ rất nghiêm chỉnh, rất lâu, cuối cùng bất chấp khó khăn đi tìm ba em."Anh hít nhẹ một hơi, chậm rãi nói: "Anh cho rằng, những gì đã mất đi đều có thể tìm lại. Anh nợ em, hiện tại sẽ trả lại cho em."

Anh ngẩng đầu ánh mắt một lòng nhìn vào mắt Lục Tắc Linh, ánh mắt như vậy khiến cho người ta không thể nào trốn tránh: "Lục Tắc Linh, chúng ta hiện tại ngang hàng."

Lục Tắc Linh trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn anh, không biết phải trả lời như thế nào, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh thế nào. Hai người cứ ngu ngốc như như vậy đứng đối diện nhau.

Di động của Thịnh Nghiệp Sâm không hợp thời vang lên. Anh cau mày nhìn thoáng qua màn hình di động, cúp điện thoại, nhưng người gọi điện lúc này lại cố chấp, không đến hai giây lại gọi tiếp.

Thịnh Nghiệp Sâm cau mày nhận cuộc gọi, nói được hai câu theo bản năng né đi trước mặt Lục Tắc Linh.

Hắn cả buổi không nói gì, biểu tình cũng rát khó coi, rốt cuộc nhịn không được quát lên: “Lễ phục cái gì? Tiệc rượu là các người tự mình quyết định! Các người tự mình tham gia! Tự mình đính hôn đi! Cmn đừng lôi kéo tôi!” Nói xong, anh hung hăng ném di động lên tường.

Di động bị ném đi trượt thật xa, màn hình thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, giống như tuyết mùa hạ, kết thành băng hoa trên cửa sổ, như sợi tơ tằm dăng mạng dây dưa (chổ này Khuê chém, không hiểu lắm nguyên văn là: ti ti lũ lũ, mạn mạn củ triền.)

Anh thở hổn hển chống nạnh đi qua đi lại (có cảm giác như thấy mấy bà bán cá ngoài chợ), cuối cùng ngẩng đầu: “Em cùng cái tên họ Bạch kia vẫn còn qua lại? Hai người muốn kết hôn với nhau?”

Nguyên bản còn chút u sầu, Lục Tắc Linh bình tĩnh nhìn một màn thình lình xảy ra trước mắt, cuối cùng lại có sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Không phải không yêu, chính là yêu đến mệt mỏi. Cô giống như một người đi trong đêm tối, thấy được, một ngọn nến liền nghĩ đây chính là ánh sáng của mình, lại quên một điều, ngọn nến cũng có lúc sẽ cháy hết, nhanh như vậy dĩ nhiên sẽ cháy thành tro, đây chính là hình thức ở chung của bọn họ.


/45

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status