Editor: Trần Thu Lệ
“Không có, anh cảm thấy việc mình bị thương cũng không đóng góp lớn cho xã hội và quốc gia bằng việc kết hôn với em.” Lý Thanh Lưu nói vô cùng nghiêm túc, Lộ Phi Nhi tức giận duỗi chân ra muốn đá, chỉ tiếc cô đã quên bản thân mình đang mặc chiếc váy cưới thật dài, Lý Thanh Lưu nhanh chóng ôm lấy cô, vừa đỡ lại vừa nói:
“Ôi chao! Làm anh sợ muốn chết, may mắn là anh phản ứng nhanh, hai khối thịt này đã xẹp lép rồi, nếu còn ngã như vậy nữa thì phải làm sao?”
Lộ Phi Nhi không biết phải nói sao cho được.
“Hứ! Anh sẽ gặp quả báo.” Đây là đe dọa trần trụi nha! Chỉ có điều Lý Thanh Lưu thích nhất dáng vẻ uy hiếp như vậy của cô.
Chỉ có điều Lý Thanh Lưu cũng không cười được bao lâu, thợ trang điểm cầm hộp phấn son đi về phía anh.
“Cô muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu vô cùng nghiêm túc hỏi, nếu như không có Lộ Phi Nhi là cô dâu ở bên cạnh vui vẻ xem kịch vui thì cô thợ trang điểm này thật sự có thể bị hù dọa.
“Trang điểm nha! Cô dâu của anh đã trang điểm rồi, nếu anh không trang điểm thì trông có vẻ hơi đen.”
“Ha ha, tôi là đàn ông mà! Hơi đen mới tốt chứ! Tôi không cần phải trang điểm đâu.” Lý Thanh Lưu vừa nói với thợ trang điểm, vừa nhìn Lộ Phi Nhi thấy cô cười vui vẻ.
“Không được, mau mau, đời này em chỉ có một cơ hội này thôi, em cũng không muốn có gì phải hối tiếc, nhanh lên. Nếu không thì trừ bớt tiền tiêu vặt của anh.” Lộ Phi Nhi uy hiếp nói.
“Cái gì? Em...” Lý Thanh Lưu kích động tột độ, hiện tại anh vô cùng thê thảm, tiền gửi ngân hàng bị tịch thu rồi. Hàng tháng chỉ có thể nhận tiền tiêu vặt, thực ra Lộ Phi Nhi vẫn cấp thêm cho anh một ngàn đồng, lqd chỉ có điều tiền này là tiền dùng lúc khẩn cấp, nếu dùng hết là phải báo cáo sổ sách với Lộ Phi Nhi. Hơn nữa, nam tử hán đại trượng phu, có rất nhiều biện pháp.
“Suy nghĩ kỹ đi!” Điệu bộ Lộ Phi Nhi như chuẩn bị khấu trừ tiền tiêu vặt tới nơi.
“Được rồi, cô ít sờ mó ít một chút cho tôi đấy!”
Lộ Phi Nhi ở bên cạnh nhìn cái này rất vui vẻ đấy! Hiện tại, nếu để cho đồng đội của Lý Thanh Lưu thấy hình ảnh này của anh, không biết đã vui vẻ thành bộ dáng gì nữa đấy? Vẻ mặt hiện giờ của anh giống như nuốt phải ruồi vậy, rất buồn cười.
Nếu dưới tình huống bình thường, thì bọn họ phải chụp mất một ngày, nhưng mà Lý Thanh Lưu và Lộ Phi đều không có sức kiên nhẫn ấy rồi. Lúc tẩy trang thế như lại gây khó khăn cho Lộ Phi Nhi, sau khi dùng lqd xà bông hoàn toàn không thể tẩy được, sau đó vẫn là thợ trang điểm dùng nước tẩy trang mới rửa sạch sẽ được, lông mi dính trên mí mắt dùng keo dính cao su nên cũng khó lấy xuống. Cuối cùng cũng tẩy xong, nhưng trên da mặt lại cảm thấy rất khô ráp. Lộ Phi Nhi thở ra một hơi, thì ra là làn da cũng cần phải hô hấp, các nhà khoa học đúng là không lừa chúng ta!
Chờ Lộ Phi Nhi xuất hiện, Lý Thanh Lưu cũng đi tới nhìn trái nhìn phải, sau đó nở nụ cười ha ha,
“Làm sao vậy? Anh cười cái gì?” Lộ Phi Nhi rất khó hiểu, chẳng lẽ trên mặt còn có chỗ chưa rửa sao?
“Lông mày của em, ha ha...” Lý Thanh Lưu chỉ vào mặt Lộ Phi Nhi cười thật to.
“Lông mày của em thế nào hả?” Lộ Phi Nhi vừa hỏi vừa đi đến bàn trang điểm soi gương, vừa nhìn thấy cũng đau khổ hạ thấp mặt xuống.
“Vợ, hiện tại lông mày của em giống như tỳ nữ thời nhà Đường vậy. Chỉ còn có hai hạt đậu nhỏ thôi. Ha ha...” Mặc dù Lý Thanh Lưu thấy bà xã tức giận nhưng mà vẫn không nhịn được vui vẻ, anh nói không sai, hiện tại lông mày của Lộ Phi Nhi chỉ còn lại có chút xíu thôi.
Hai người ra khỏi cửa hiệu chụp ảnh, vội vàng đến cửa hàng bán đồ trang điểm mua bút kẻ lông mày, nhưng từ trước đến giờ Lộ Phi Nhi cũng không có trang điểm, giờ bảo cô vẽ lông mày giống như bảo cô vẽ giun vậy. Vẫn là tay của Lý Thanh Lưu có vẻ khéo hơn.
“Đội trưởng, anh nói xem nếu em không có anh thì phải làm sa bây giờ?” Lộ Phi Nhi thừa cơ hội này trình diễn với Lý Thanh Lưu một chút.
“Đúng nha! Chỉ mong về sau lúc anh đi làm nhiệm vụ, em đừng để mình bị treo bánh mì nướng trên cổ là được.” Lý Thanh Lưu cười cô.
“Nói bậy, em còn có sở trường lớn nhất là đồ ăn thì sao?” Lộ Phi Nhi không phục
“Vậy không phải là mấy cái sao?”
“Đó mới không phải, thật ra sở trường lớn nhất của em chính là nấu mì gói, tuyệt đối đảm bảo nấu hết sức lực.” Lộ Phi Nhi kiêu ngạo nói, nhưng Lý Thanh Lưu lại dừng bước, nghiêm túc nhìn Lộ Phi Nhi.
“Em phải đồng ý với anh sau này không được ăn mì gói nữa.”
“Đó là một nét thanh xuân mãi mãi của em!” Thực ra cũng là chất bảo quản quá nhiều, Lý Thanh Lưu cũng chỉ đau lòng cho bản thân cô, “Em biết rồi, nghe lời anh, sau này em sẽ không ăn nữa.” Đây là cam đoan của cô.
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của vợ chồng Lý Vệ Dân, rốt cuộc tài xế taxi cũng đưa Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi trở về. Lộ Phi Nhi vẫn được trở lại đơn vị cũ như ước nguyện ban đầu, thứ nhất bởi vì đây là lqd thường lệ, trong thời gian thực tập biểu hiện của Lộ Phi Nhi rất tốt, không có lý do gì phải từ chối. Thứ hai, hiện tại chỗ dựa của Lộ Phi Nhi vô cùng vững chắc nên không ai dám gian lận.
Trở lại căn nhà nhỏ của mình, nhiệm vụ thứ nhất của Lộ Phi Nhi chính là cất giấu tiền bạc, không có cách nào nha! Cô là người nghèo, chưa từng nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy. Còn Lý Thanh Lưu lại là người mặc
kệ tiền bạc, chỉ là trong lòng anh cũng hiểu rõ, Lộ Phi Nhi biết anh là người gian xảo biết bao nhiêu, thừa dịp lúc anh vào nhà vệ sinh, Lộ Phi Nhi láy thẻ tiền lương của anh, biên lai gửi tiền, còn có đồ vật mà anh quý trọng nhất, tìm những chỗ giấu xung quanh, giấu một hồi lâu cuối cùng cũng thành công, lau mồ hôi, trong lòng Lộ Phi Nhi cảm thán! Có một ông xã thông minh cũng thật sự rất phiền phức.
Vốn dĩ Lộ Phi Nhi muốn mời người trong cục cảnh sát ăn cơm, nhân tiện công bố tin tức bọn họ kết hôn một chút, nào là cấp trên, nào là đồng nghiệp, cũng đều phải thông báo hết. Chỉ có điều vào lúc này, đột nhiên Lý Thanh Lưu nhận được nhiệm vụ khẩn nên phải trở về đơn vị.
Trước khi ra cửa, Lộ Phi Nhi thiếu chút nữa ôm lấy chân của Lý Thanh Lưu, không ngừng nói này nói nọ, không ngừng dặn dò.
“Này, anh phải ăn cơm đầy đủ có biết không?”
“Ừ, anh biết rồi, em cũng vậy, đừng quên em đã đồng ý với anh không được ăn mì gói nữa đấy.” Lý Thanh Lưu phải đi ngay, anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng trong lúc này ngược lại anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Từ trước đến giờ em nói chuyện đều giữ lời.” Lộ Phi Nhi nói lời này giọng điệu có phần không nắm chắc.
“Đúng rồi, anh nói này bà xã, em có thể lúc nào cũng đừng gọi anh là Đội trưởng hay là này không?” Lý Thanh Lưu thật sự không hiểu, vì sao Lộ Phi Nhi đã chính thức trở thành bà xã của anh rồi, vậy mà lúc ở chung cô vẫn cứ không được tự nhiên như thế?
“Vậy anh nói xem phải gọi anh là gì?” Lộ Phi Nhi nghĩ đến vấn đề xưng hô liền muốn tức giận.
“Gọi ông xã, không phải hiện tại rất thịnh hành kiểu kêu như vậy sao?”
“Ông xã? Anh cho rằng người khác gọi như vậy thì em cũng sẽ gọi sao? Không phải anh đã là ông xã của người khác rồi sao?” Lý Thanh Lưu nhìn sắc mặt của Lộ Phi Nhi không được tốt, thông minh như anh làm sao có thể không nhận ra có phải Lộ Phi Nhi đang tức giận hay không chứ? Cố gắng suy nghĩ, mới nhớ tới lần trước đã bị Lộ Phi Nhi tìm được một bức thư tình. Thật sự là hối hận vạn phần mà! Nếu động tác của anh nhanh một chút, thì nhất định sẽ không bị cô nhìn thấy, Lý Thanh Lưu rất hiểu bà xã của mình, bình thường là người vô cùng thoải mái, nhưng có đôi khi lại vô cùng cố chấp, dù có mười cái đầu của con trâu cũng kéo không lại, hay nói cách khác, một người phụ nữ như vậy mà một khi nhẫn tâm thì tuyệt đối sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn anh.
“Vậy thì gọi kiểu khác, gọi Đội trưởng nghe rất phân biệt đấy!” Lý Thanh Lưu nghiêm mặt lên, nếu lúc này mà cợt nhả, nhất định sẽ làm cho Lộ Phi Nhi càng thêm tức giận.
“Gọi như thế nào? Anh yêu? Thật buồn nôn! Thanh Lưu? Không được, nhìn bố mẹ đặt tên cho anh, giống như những người bình thường vậy, không gọi!” Trong lòng Lộ Phi Nhi không ngừng nhớ lại hình ảnh người khác kêu chồng mình như thế nào.
“Không gọi nữa, anh phải đi rồi.” Lý Thanh Lưu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, anh thật sự phải đi.
“Vậy rốt cuộc em nên gọi là gì hả?” Lộ Phi Nhi vẫn đang còn rối rắm vấn đề này,Lý Thanh Lưu vừa dùng sức ôm lấy vừa hôn cô.
“Vậy mẹ em gọi bố em như thế nào hả? Chúng ta cũng cứ gọi như vậy đi.” Lý Thanh Lưu vừa nói, vừa đi ra, Lộ Phi Nhi bj hôn đầu óc có chút choáng váng, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
“Học theo mẹ em? Anh….. anh nói thật đấy hả?” Lộ Phi Nhi đuổi theo tới cửa.
“Đúng, cứ quyết định như vậy đi.” Trong nháy mắt Lý Thanh Lưu đã di chuyển xuống tầng hai rồi.
Chưa qua được mấy ngày, Lộ Phi Nhi gọi điện thoại chi Lý Thanh Lưu, cô gọi rất nhiều lần, rốt cuộc đến buổi tối anh cũng mở máy.
“Bà xã, có chuyện gì à? Sao lại gọi điện cho anh nhiều cuộc như vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Em đã quên mình cất sổ tiết kiệm ở chỗ nào mất rồi.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn duy trì im lặng, phỏng đoán đang ngửa mặt lên trời thở dài, một lát sau mới nghe âm thanh bất đắc dĩ, “Ở phía trên tủ treo quần áo, đi tìm đi!”
“Thật sao? Được rồi, anh chờ em chút.” Lộ Phi Nhi vội vàng lấy cái ghế đứng lên, quả nhiên đã tìm thấy. Chuyện này không thể trách cô, lúc cô giâu đã đổi đi đổi lại quá nhiều chỗ cho nên cuối cùng cô đã quên mình để ở chỗ nào. Cô đã nói mà, Lý Thanh Lưu nhất định sẽ biết cô để ở đâu.
“Đã tìm được chưa?” Trong giọng nói của Lý Thanh Lưu còn mang theo ý cười.
“Tìm được rồi. Anh nói xem, có phải anh đã trộm tiền tiêu vặt rồi phải không hả?” Bộ dạng của Lộ Phi Nhi có thể nói là đang tính toán sổ sách.
“Em cô gái này thật sự là không nói đạo lý mà, chính anh đã giúp em tìm được, bây giờ lại tới tính sổ anh, em nói đi, có phải em đang cố ý thăm dò anh không?” Lần này Lý Thanh Lưu thật sự nở nụ cười, thực ra anh cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh đến bây giờ bọn họ vẫn chưa được gọi là hai vợ chồng chính thức chung sống với nhau, bởi vì, không biết gia đình người khác như thế nào, bọn họ cũng phải như thế ấy, chỉ có điều thấy bộ dạng Lộ Phi Nhi thích thú, anh cũng vui lòng phối hợp.
“Vậy có phải anh nhìn lén em giấu đúng không? Anh gian xảo quá rồi đấy!” Lộ Phi Nhi nghĩ tới đây, trong lòng lại vui lên, choáng nha có thể nói là đã tóm được nhược điểm của anh rồi.
“Đừng hướng về phía anh làm gì? Đúng rồi, gần đây anh rất bận nên không thể gọi điện thoại, có việc gì thì viết thư đi!”
“Vậy được rồi! Nhớ chú ý thân thể đấy! Còn nữa, lúc ăn cơm đừng scó gấp gáp, bộ dạng anh ăn cơm cứ như muốn cướp đoạt cơm vậy, dạ dày của anh vốn dĩ đã không tốt, nếu ăn cơm nhanh lại càng không tốt hơn. Còn nữa, đừng có lúc nào cũng dùng nước lạnh gội đầu, đối với thân thể cũng không tốt, có biết không?...” Lộ Phi Nhi cảm thấy hiện giờ tâm trạng của cô rất kém, cô thấy không nỡ, muốn tranh thủ nói thật nhiều, cô cảm thấy Lý Thanh Lưu sẽ bận rộn ngay lập tức, rất nhanh sẽ cúp điện thoại, nhưng mà cô còn quá nhiều điều muốn nói, càng nói sốt ruột, càng nói lại càng lộn xộn, thật ra những điều thật sự cô muốn nói cũng không phải là những thứ này.
“Được, anh biết rõ, em cũng phải nghe lời, nhớ phải dọn dẹp nhà cửa đấy. có biết không?” Lý Thanh Lưu biết bà xã mình rất ghét việc để cho người khác vào nhà mình, cho nên từ trước tới giờ bọn họ đều tự mình dọn dẹp vệ sinh, không phải không thích sạch sẽ, chỉ là lúc cô chuyên tâm vào một sự kiện nào đó, thì cô có thể coi như không có tất cả mọi thứ.
“Em cúp đây.” Lộ Phi Nhi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được.
“Được, anh biết rồi. Đi ngủ sớm một chút.”
Cúp điện thoại, nước mắt Lộ Phi Nhi liền rơi xuống, cô biết Lý Thanh Lưu cũng rất nhớ cô, nhưng lại không muốn cô đau lòng, không muốn cô lại càng nhớ đến anh hơn cho nên không nói gì cả, cho nên cũng không biểu hiện một chút nào. Lộ Phi Nhi biết, nếu cô khóc với anh, thì chính là dao động lòng quân, việc này sẽ khiến cho anh ở phương xa thêm đau khổ. Cho nên không nói gì cả. Chỉ là, yêu là cần phải kể ra, có thể nói là giãi bày tâm tư, không nói là bởi vì quá yêu rồi.
“Không có, anh cảm thấy việc mình bị thương cũng không đóng góp lớn cho xã hội và quốc gia bằng việc kết hôn với em.” Lý Thanh Lưu nói vô cùng nghiêm túc, Lộ Phi Nhi tức giận duỗi chân ra muốn đá, chỉ tiếc cô đã quên bản thân mình đang mặc chiếc váy cưới thật dài, Lý Thanh Lưu nhanh chóng ôm lấy cô, vừa đỡ lại vừa nói:
“Ôi chao! Làm anh sợ muốn chết, may mắn là anh phản ứng nhanh, hai khối thịt này đã xẹp lép rồi, nếu còn ngã như vậy nữa thì phải làm sao?”
Lộ Phi Nhi không biết phải nói sao cho được.
“Hứ! Anh sẽ gặp quả báo.” Đây là đe dọa trần trụi nha! Chỉ có điều Lý Thanh Lưu thích nhất dáng vẻ uy hiếp như vậy của cô.
Chỉ có điều Lý Thanh Lưu cũng không cười được bao lâu, thợ trang điểm cầm hộp phấn son đi về phía anh.
“Cô muốn làm gì?” Lý Thanh Lưu vô cùng nghiêm túc hỏi, nếu như không có Lộ Phi Nhi là cô dâu ở bên cạnh vui vẻ xem kịch vui thì cô thợ trang điểm này thật sự có thể bị hù dọa.
“Trang điểm nha! Cô dâu của anh đã trang điểm rồi, nếu anh không trang điểm thì trông có vẻ hơi đen.”
“Ha ha, tôi là đàn ông mà! Hơi đen mới tốt chứ! Tôi không cần phải trang điểm đâu.” Lý Thanh Lưu vừa nói với thợ trang điểm, vừa nhìn Lộ Phi Nhi thấy cô cười vui vẻ.
“Không được, mau mau, đời này em chỉ có một cơ hội này thôi, em cũng không muốn có gì phải hối tiếc, nhanh lên. Nếu không thì trừ bớt tiền tiêu vặt của anh.” Lộ Phi Nhi uy hiếp nói.
“Cái gì? Em...” Lý Thanh Lưu kích động tột độ, hiện tại anh vô cùng thê thảm, tiền gửi ngân hàng bị tịch thu rồi. Hàng tháng chỉ có thể nhận tiền tiêu vặt, thực ra Lộ Phi Nhi vẫn cấp thêm cho anh một ngàn đồng, lqd chỉ có điều tiền này là tiền dùng lúc khẩn cấp, nếu dùng hết là phải báo cáo sổ sách với Lộ Phi Nhi. Hơn nữa, nam tử hán đại trượng phu, có rất nhiều biện pháp.
“Suy nghĩ kỹ đi!” Điệu bộ Lộ Phi Nhi như chuẩn bị khấu trừ tiền tiêu vặt tới nơi.
“Được rồi, cô ít sờ mó ít một chút cho tôi đấy!”
Lộ Phi Nhi ở bên cạnh nhìn cái này rất vui vẻ đấy! Hiện tại, nếu để cho đồng đội của Lý Thanh Lưu thấy hình ảnh này của anh, không biết đã vui vẻ thành bộ dáng gì nữa đấy? Vẻ mặt hiện giờ của anh giống như nuốt phải ruồi vậy, rất buồn cười.
Nếu dưới tình huống bình thường, thì bọn họ phải chụp mất một ngày, nhưng mà Lý Thanh Lưu và Lộ Phi đều không có sức kiên nhẫn ấy rồi. Lúc tẩy trang thế như lại gây khó khăn cho Lộ Phi Nhi, sau khi dùng lqd xà bông hoàn toàn không thể tẩy được, sau đó vẫn là thợ trang điểm dùng nước tẩy trang mới rửa sạch sẽ được, lông mi dính trên mí mắt dùng keo dính cao su nên cũng khó lấy xuống. Cuối cùng cũng tẩy xong, nhưng trên da mặt lại cảm thấy rất khô ráp. Lộ Phi Nhi thở ra một hơi, thì ra là làn da cũng cần phải hô hấp, các nhà khoa học đúng là không lừa chúng ta!
Chờ Lộ Phi Nhi xuất hiện, Lý Thanh Lưu cũng đi tới nhìn trái nhìn phải, sau đó nở nụ cười ha ha,
“Làm sao vậy? Anh cười cái gì?” Lộ Phi Nhi rất khó hiểu, chẳng lẽ trên mặt còn có chỗ chưa rửa sao?
“Lông mày của em, ha ha...” Lý Thanh Lưu chỉ vào mặt Lộ Phi Nhi cười thật to.
“Lông mày của em thế nào hả?” Lộ Phi Nhi vừa hỏi vừa đi đến bàn trang điểm soi gương, vừa nhìn thấy cũng đau khổ hạ thấp mặt xuống.
“Vợ, hiện tại lông mày của em giống như tỳ nữ thời nhà Đường vậy. Chỉ còn có hai hạt đậu nhỏ thôi. Ha ha...” Mặc dù Lý Thanh Lưu thấy bà xã tức giận nhưng mà vẫn không nhịn được vui vẻ, anh nói không sai, hiện tại lông mày của Lộ Phi Nhi chỉ còn lại có chút xíu thôi.
Hai người ra khỏi cửa hiệu chụp ảnh, vội vàng đến cửa hàng bán đồ trang điểm mua bút kẻ lông mày, nhưng từ trước đến giờ Lộ Phi Nhi cũng không có trang điểm, giờ bảo cô vẽ lông mày giống như bảo cô vẽ giun vậy. Vẫn là tay của Lý Thanh Lưu có vẻ khéo hơn.
“Đội trưởng, anh nói xem nếu em không có anh thì phải làm sa bây giờ?” Lộ Phi Nhi thừa cơ hội này trình diễn với Lý Thanh Lưu một chút.
“Đúng nha! Chỉ mong về sau lúc anh đi làm nhiệm vụ, em đừng để mình bị treo bánh mì nướng trên cổ là được.” Lý Thanh Lưu cười cô.
“Nói bậy, em còn có sở trường lớn nhất là đồ ăn thì sao?” Lộ Phi Nhi không phục
“Vậy không phải là mấy cái sao?”
“Đó mới không phải, thật ra sở trường lớn nhất của em chính là nấu mì gói, tuyệt đối đảm bảo nấu hết sức lực.” Lộ Phi Nhi kiêu ngạo nói, nhưng Lý Thanh Lưu lại dừng bước, nghiêm túc nhìn Lộ Phi Nhi.
“Em phải đồng ý với anh sau này không được ăn mì gói nữa.”
“Đó là một nét thanh xuân mãi mãi của em!” Thực ra cũng là chất bảo quản quá nhiều, Lý Thanh Lưu cũng chỉ đau lòng cho bản thân cô, “Em biết rồi, nghe lời anh, sau này em sẽ không ăn nữa.” Đây là cam đoan của cô.
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của vợ chồng Lý Vệ Dân, rốt cuộc tài xế taxi cũng đưa Lý Thanh Lưu và Lộ Phi Nhi trở về. Lộ Phi Nhi vẫn được trở lại đơn vị cũ như ước nguyện ban đầu, thứ nhất bởi vì đây là lqd thường lệ, trong thời gian thực tập biểu hiện của Lộ Phi Nhi rất tốt, không có lý do gì phải từ chối. Thứ hai, hiện tại chỗ dựa của Lộ Phi Nhi vô cùng vững chắc nên không ai dám gian lận.
Trở lại căn nhà nhỏ của mình, nhiệm vụ thứ nhất của Lộ Phi Nhi chính là cất giấu tiền bạc, không có cách nào nha! Cô là người nghèo, chưa từng nhìn thấy qua nhiều tiền như vậy. Còn Lý Thanh Lưu lại là người mặc
kệ tiền bạc, chỉ là trong lòng anh cũng hiểu rõ, Lộ Phi Nhi biết anh là người gian xảo biết bao nhiêu, thừa dịp lúc anh vào nhà vệ sinh, Lộ Phi Nhi láy thẻ tiền lương của anh, biên lai gửi tiền, còn có đồ vật mà anh quý trọng nhất, tìm những chỗ giấu xung quanh, giấu một hồi lâu cuối cùng cũng thành công, lau mồ hôi, trong lòng Lộ Phi Nhi cảm thán! Có một ông xã thông minh cũng thật sự rất phiền phức.
Vốn dĩ Lộ Phi Nhi muốn mời người trong cục cảnh sát ăn cơm, nhân tiện công bố tin tức bọn họ kết hôn một chút, nào là cấp trên, nào là đồng nghiệp, cũng đều phải thông báo hết. Chỉ có điều vào lúc này, đột nhiên Lý Thanh Lưu nhận được nhiệm vụ khẩn nên phải trở về đơn vị.
Trước khi ra cửa, Lộ Phi Nhi thiếu chút nữa ôm lấy chân của Lý Thanh Lưu, không ngừng nói này nói nọ, không ngừng dặn dò.
“Này, anh phải ăn cơm đầy đủ có biết không?”
“Ừ, anh biết rồi, em cũng vậy, đừng quên em đã đồng ý với anh không được ăn mì gói nữa đấy.” Lý Thanh Lưu phải đi ngay, anh có rất nhiều điều muốn nói nhưng trong lúc này ngược lại anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Từ trước đến giờ em nói chuyện đều giữ lời.” Lộ Phi Nhi nói lời này giọng điệu có phần không nắm chắc.
“Đúng rồi, anh nói này bà xã, em có thể lúc nào cũng đừng gọi anh là Đội trưởng hay là này không?” Lý Thanh Lưu thật sự không hiểu, vì sao Lộ Phi Nhi đã chính thức trở thành bà xã của anh rồi, vậy mà lúc ở chung cô vẫn cứ không được tự nhiên như thế?
“Vậy anh nói xem phải gọi anh là gì?” Lộ Phi Nhi nghĩ đến vấn đề xưng hô liền muốn tức giận.
“Gọi ông xã, không phải hiện tại rất thịnh hành kiểu kêu như vậy sao?”
“Ông xã? Anh cho rằng người khác gọi như vậy thì em cũng sẽ gọi sao? Không phải anh đã là ông xã của người khác rồi sao?” Lý Thanh Lưu nhìn sắc mặt của Lộ Phi Nhi không được tốt, thông minh như anh làm sao có thể không nhận ra có phải Lộ Phi Nhi đang tức giận hay không chứ? Cố gắng suy nghĩ, mới nhớ tới lần trước đã bị Lộ Phi Nhi tìm được một bức thư tình. Thật sự là hối hận vạn phần mà! Nếu động tác của anh nhanh một chút, thì nhất định sẽ không bị cô nhìn thấy, Lý Thanh Lưu rất hiểu bà xã của mình, bình thường là người vô cùng thoải mái, nhưng có đôi khi lại vô cùng cố chấp, dù có mười cái đầu của con trâu cũng kéo không lại, hay nói cách khác, một người phụ nữ như vậy mà một khi nhẫn tâm thì tuyệt đối sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn anh.
“Vậy thì gọi kiểu khác, gọi Đội trưởng nghe rất phân biệt đấy!” Lý Thanh Lưu nghiêm mặt lên, nếu lúc này mà cợt nhả, nhất định sẽ làm cho Lộ Phi Nhi càng thêm tức giận.
“Gọi như thế nào? Anh yêu? Thật buồn nôn! Thanh Lưu? Không được, nhìn bố mẹ đặt tên cho anh, giống như những người bình thường vậy, không gọi!” Trong lòng Lộ Phi Nhi không ngừng nhớ lại hình ảnh người khác kêu chồng mình như thế nào.
“Không gọi nữa, anh phải đi rồi.” Lý Thanh Lưu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, anh thật sự phải đi.
“Vậy rốt cuộc em nên gọi là gì hả?” Lộ Phi Nhi vẫn đang còn rối rắm vấn đề này,Lý Thanh Lưu vừa dùng sức ôm lấy vừa hôn cô.
“Vậy mẹ em gọi bố em như thế nào hả? Chúng ta cũng cứ gọi như vậy đi.” Lý Thanh Lưu vừa nói, vừa đi ra, Lộ Phi Nhi bj hôn đầu óc có chút choáng váng, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
“Học theo mẹ em? Anh….. anh nói thật đấy hả?” Lộ Phi Nhi đuổi theo tới cửa.
“Đúng, cứ quyết định như vậy đi.” Trong nháy mắt Lý Thanh Lưu đã di chuyển xuống tầng hai rồi.
Chưa qua được mấy ngày, Lộ Phi Nhi gọi điện thoại chi Lý Thanh Lưu, cô gọi rất nhiều lần, rốt cuộc đến buổi tối anh cũng mở máy.
“Bà xã, có chuyện gì à? Sao lại gọi điện cho anh nhiều cuộc như vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Em đã quên mình cất sổ tiết kiệm ở chỗ nào mất rồi.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn duy trì im lặng, phỏng đoán đang ngửa mặt lên trời thở dài, một lát sau mới nghe âm thanh bất đắc dĩ, “Ở phía trên tủ treo quần áo, đi tìm đi!”
“Thật sao? Được rồi, anh chờ em chút.” Lộ Phi Nhi vội vàng lấy cái ghế đứng lên, quả nhiên đã tìm thấy. Chuyện này không thể trách cô, lúc cô giâu đã đổi đi đổi lại quá nhiều chỗ cho nên cuối cùng cô đã quên mình để ở chỗ nào. Cô đã nói mà, Lý Thanh Lưu nhất định sẽ biết cô để ở đâu.
“Đã tìm được chưa?” Trong giọng nói của Lý Thanh Lưu còn mang theo ý cười.
“Tìm được rồi. Anh nói xem, có phải anh đã trộm tiền tiêu vặt rồi phải không hả?” Bộ dạng của Lộ Phi Nhi có thể nói là đang tính toán sổ sách.
“Em cô gái này thật sự là không nói đạo lý mà, chính anh đã giúp em tìm được, bây giờ lại tới tính sổ anh, em nói đi, có phải em đang cố ý thăm dò anh không?” Lần này Lý Thanh Lưu thật sự nở nụ cười, thực ra anh cảm thấy cô vợ nhỏ này của anh đến bây giờ bọn họ vẫn chưa được gọi là hai vợ chồng chính thức chung sống với nhau, bởi vì, không biết gia đình người khác như thế nào, bọn họ cũng phải như thế ấy, chỉ có điều thấy bộ dạng Lộ Phi Nhi thích thú, anh cũng vui lòng phối hợp.
“Vậy có phải anh nhìn lén em giấu đúng không? Anh gian xảo quá rồi đấy!” Lộ Phi Nhi nghĩ tới đây, trong lòng lại vui lên, choáng nha có thể nói là đã tóm được nhược điểm của anh rồi.
“Đừng hướng về phía anh làm gì? Đúng rồi, gần đây anh rất bận nên không thể gọi điện thoại, có việc gì thì viết thư đi!”
“Vậy được rồi! Nhớ chú ý thân thể đấy! Còn nữa, lúc ăn cơm đừng scó gấp gáp, bộ dạng anh ăn cơm cứ như muốn cướp đoạt cơm vậy, dạ dày của anh vốn dĩ đã không tốt, nếu ăn cơm nhanh lại càng không tốt hơn. Còn nữa, đừng có lúc nào cũng dùng nước lạnh gội đầu, đối với thân thể cũng không tốt, có biết không?...” Lộ Phi Nhi cảm thấy hiện giờ tâm trạng của cô rất kém, cô thấy không nỡ, muốn tranh thủ nói thật nhiều, cô cảm thấy Lý Thanh Lưu sẽ bận rộn ngay lập tức, rất nhanh sẽ cúp điện thoại, nhưng mà cô còn quá nhiều điều muốn nói, càng nói sốt ruột, càng nói lại càng lộn xộn, thật ra những điều thật sự cô muốn nói cũng không phải là những thứ này.
“Được, anh biết rõ, em cũng phải nghe lời, nhớ phải dọn dẹp nhà cửa đấy. có biết không?” Lý Thanh Lưu biết bà xã mình rất ghét việc để cho người khác vào nhà mình, cho nên từ trước tới giờ bọn họ đều tự mình dọn dẹp vệ sinh, không phải không thích sạch sẽ, chỉ là lúc cô chuyên tâm vào một sự kiện nào đó, thì cô có thể coi như không có tất cả mọi thứ.
“Em cúp đây.” Lộ Phi Nhi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được.
“Được, anh biết rồi. Đi ngủ sớm một chút.”
Cúp điện thoại, nước mắt Lộ Phi Nhi liền rơi xuống, cô biết Lý Thanh Lưu cũng rất nhớ cô, nhưng lại không muốn cô đau lòng, không muốn cô lại càng nhớ đến anh hơn cho nên không nói gì cả, cho nên cũng không biểu hiện một chút nào. Lộ Phi Nhi biết, nếu cô khóc với anh, thì chính là dao động lòng quân, việc này sẽ khiến cho anh ở phương xa thêm đau khổ. Cho nên không nói gì cả. Chỉ là, yêu là cần phải kể ra, có thể nói là giãi bày tâm tư, không nói là bởi vì quá yêu rồi.
/57
|