Bằng vốn kinh nghiệm học được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm chính quy được đào tạo tại trường và ở năng khiếu bẩm sinh của bản thân mình, Triệu Vỹ trở thành một huấn luyện viên chính thức. Anh tổ chức, cơ cấu một đội banh không thua gì chuyên nghiệp. Với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, anh khiến người xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đường banh đẹp, những pha nguy hiểm thực sự gây cấn trước khung thành. Và đó cũng là lý do hiến sân cỏ bà Tư mập hôm nay chật ních người xem.
- Này cháu bé cho chú hỏi. Cháu có biết anh chàng tóc dài kia tên gì không?
Đang mơ màng dõi theo vòng lăn của quả banh. Đinh Đang chợt giật mình bởi một bàn tay nhẹ vỗ vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Đinh Đang ngỡ ngàng nhìn người đàn ông lạ. Trông dáng điệu và cách ăn mặc sang trọng của ông, cô biết ông thuộc giới trung lưu và không phải dân bản xứ.
- Nói đi cháu bé! Anh chàng tóc dài ấy tên gì? Bác không rảnh đâu.
- Tên Triệu Vỹ, mà bác hỏi làm gì chứ?
Đôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là người của ba Triệu Vỹ. Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông đi đến vạch vôi trắng hét to:
- Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mười phút sút thủng lưới đối phương. Nếu anh làm được, tôi sẽ ủng hộ đội banh của anh một triệu – Rồi như sợ mọi người chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiền dày. Đặt tất cả vào tay trọng tài, ông gật đầu chào Triệu Vỹ như thể đã thân với anh từ lâu lắm – Ráng lên nghe!
- Tôi sẽ cố gắng! – Dùng tay làm loa hét trả lời ông, Triệu Vỹ tiếp tục đuổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lời cược của ông, trận đấu sôi động hẳn lên. Ai cũng tò mò, hồi hộp. Liệu Triệu Vỹ có lấy nổi một triệu của ông không?
Trong đám đông sôi nổi ồn ào, bàn tán, chỉ có mỗi Đinh Đang là ngồi phụng phịu buồn thiu. Cô nghe giận Triệu Vỹ nhiều. Đã biết không làm được, nhận lời làm gì cho mất uy danh. Tấm lưới bằng sợi ni lon chắc lắm, dễ gì bị trái banh làm thủng? Thì ra… cô cứ ngỡ ông lão kia chơi xỏ, bắt Triệu Vỹ làm lủng theo nghĩa bóng.
Ông không phải nhà thể thao, cũng chẳng phải một huấn luyện viên cần cầu thủ. Chỉ là một thương gia, ông say mê bóng đá như một cổ động viên nhiệt thành trên sân cỏ.
Ông không biết và cũng không ngờ, tít trong con hẻm cụt lại có một sân vận động tuyệt vời như vậy. Mà dù biết, ông cũng chưa chắc phí thời gian quý báu của mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chơi. Vé buộc ông vào cửa phải là trận chung kết, tranh vô địch cấp quốc gia kìa.
Ông chỉ tạm dừng chân bên đường đợi người bạn vào lấy món đồ bị bỏ quên thôi. Thấy trận đấu bên đường, tiện mắt ông nhìn qua giết thời gian. Không ngờ lại phát hiện ra một điều kỳ thú.
Từ phong cách, lối chơi đến kỹ thuật cá nhân. Tuy chưa điêu luyện, nhuần nhuyễn lắm nhưng ở hàng tiền đạo có một chàng cầu thủ, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đường chuyền xa thật chính xác vfa cũng thật là quen.
Ông nhớ ra rồi, không sai được. Đó chính là sở trường của cố vua phá lưới Vương Thanh. Thần tượng một đời ông mến mộ. Tưởng đã mất đi rồi, không ngờ lại được hồi sinh trong cách đá của chàng trai trẻ.
Mắt mờ lệ tiếc thương, trước mặt ông, vua phá lưới Vương Thanh như vẫn còn tồn tại. Hiên ngang một mình một bóng qua mặt hơn ba hậu vệ của đối phương, sút thẳng khung thành, đem chiếc cúp vàng đầu tiên cho nền bóng đá Việt Nam.
Càng nhìn, càng mê, càng thấy giống. Nếu không lỡ hẹn cùng người bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong trận đấu. Không, không thể…. đi khi chưa xem chàng trai đó làm bàn được. Đặt cược một triệu đồng, ông chỉ muốn Triệu Vỹ đá nhanh lên.
Đã là phút thứ chín rồi, bóng người bạn đã thấp thoáng sau hàng dâm bụt mà Triệu Vỹ vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhỏ nhoi nào trước khung thành đội banh. Thất vọng, ông toan nổ máy xe, chợt nghe tiếng cổ động viên đậy lên từ một phía:
- Hay lắm Triệu Vỹ, ráng lên.
Một mình một bóng, Triệu Vỹ khéo léo lừa chân thoát khỏi sự kèm sát của hai hậu vệ, vượt qua hàng phòng thủ đối diện với khung thành. Hồi hộp quá! Anh sẽ sút hướng nào? Mỗi người suy một cách.
Một quả bóng xà ư? Vâng, đúng là một quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tính theo lối nhận xét của bình luận viên, đã làm thủ môn phải bó tay bất lực nhìn quả bóng xuyên đùi thủng lưới nhà.
- Tuyệt lắm – Cười mãn nguyện, người đàn ông đề máy, chở người bạn lao ra đường cái trước khi mọi người kịp nhận ra mình. Lòng nhủ lòng sẽ còn quay trở lại tìm Triệu Vỹ.
Sau cú sút của anh cũng vừa đúng chín mươi phút cho trận đấu tạm dừng. Tỷ số 5-0 nghiêng về đội Tự Cường. Nhưng trên đài cao nhận giải, Triệu Vỹ vẫn vui vẻ tặng lại quả banh da kèm năm trăm ngàn ủng hộ của người đàn ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần đoàn kết, anh hy vọng gặp lại đội bạn trong một dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hơn.
Ai cũng hài lòng, vui vẻ trước cách cư xử nhân ái của anh. Vòng người tan dần trong tiếng xì xào về một đường banh đẹp xa dần.
Xách thùng nước bước theo Triệu Vỹ, Đinh Đang cứ thắc mắc trong lòng. Rõ ràng lưới chưa bị thủng sao ông ta lạithua như vậy chứ? Kỳ lạ thật.
Lại rút thêm một triệu trong tài khoản của ba, Đinh Đang thấy mình dạo này xài tiền mau hết quá. Mới một triệu trong tuần trước, giờ lại thêm một triệu. Cứ đà này, chẳng bao lâu cô xài sạch tiền của ba trong công ty quá.
Nhưng biết làm sao, số tiền lời ít ỏi của cô, cộng thêm với tiền lương ít ỏi của anh, không đủ cho cô chi xài dù tằn tiện. Lúc này trời mưa gió thất thường, bánh bị ế hoài, chưa lỗ là may lắm.
Là thủ quỷ của đội banh, trăm vật trăm xài đều qua tay cô. Thêm phần chẳng biết chi li tính toán, chẳng mấy chốc ba triệu đồng bay vèo như không khí vào mấy chuyện không đâu.
Sao bây giờ? Đinh Đang không dám cho anh biết, sợ anh buồn, anh nản chí mà uổng công trình. Dù sao bây giờ đội banh Tự Cường của anh và cô cũng ít nhiều đựơc người ta chú ý.
Cô thì sầu, thì mất ngủ bỏ ăn như viên thủ quỷ chẳng may bị thụt két, trong lúc Triệu Vỹ vẫn vô tâm, vẫn đinh ninh quĩ banh còn nhiều lắm. Hết sai cô chi sắm vật này món nọ, đến thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch mới của mình.
Không thể để guồng máy đình trệ khi mới bắt đầu vận hành suôn sẻ. Cắn răng gồng hết về mình, cô quyết tâm giúp đội banh vững mạnh.
Và dù không ai dậy, Đinh Đang cũng biết rằng: điều kiện thiết yếu tạo nên thực lực của một đội banh là cầu thủ. Muốn thi đấu tốt, thể lực của họ phải dồi dào. Lúc trước theo ba đến sân gol, cô để ý nghe các huấn luyện viên thường đề cập đến vấn đề này. Họ bảo: kỹ thuật vận động viên của ta rất khá, chỉ kém thể lực, chạy không lại nên mới để thua thôi.
Nên … từ hôm nay, cô quyết bồi dưỡng thể lực cho đội banh, nhất là Triệu Vỹ. Vừa lao lực cực nhọc trên bến cảng, lại vừa lao tâm chạy đôn chạy đáo lo cho đội banh, anh bây giờ ốm nhom, xanh mét như người bịnh.
Rút tìên từ ngân hàng xong, Đinh Đang chạy ngay ra chợ mua một con gà. Chẳng biết làm món cầu kỳ, cô thấy nấu cháo, xé phay là gọn nhất. Chiều nay tập xong, cô sẽ mời cả đội banh vào bồi dưỡng, và nhất định cô phải ép Triệu Vỹ ăn hết cái đùi gà cho bằng được.
Có một đôi dép lạ đặt ngay ngạch cửa, làm bước chân cô bỗng e dè. Ai thế nhỉ? Đi đôi dép đẹp và sang vậy chắc là phải giàu lắm. Hỏng lẽ lại thêm một mạnh thường quân đến ủnghộ đội banh? Ôi! Trúng mánh rồi, trống tim Đinh Đang đập nhanh, mừng rỡ. Đẩy cửa thật nhẹ nhàng, cô nhón chân lịch sự. Chưa kịp nhìn mặt người đó cô đã cúi đầu chào:
- Chào bác! Xin lỗi vì đã…
Câu chào chui tọt vào bụng khi người đàn ông quay đầu lại. Đôi mắt chớp lia, cô như không tin những gì mình vừa thấy kia là sự thật. Lẽ nào vị mạnh thường quân sang trọng kia lại là.. bà của cô?
Mình nằm mơ thôi, Đinh Đang cắn mạnh vào môi đau điếng. Sự thật hiển nhiên rồi mà cô chẳng dám tin, chẳng dám mừng rỡ ào lên gọi một tiếng ba thương nhớ. Cứ ngây người ra, đôi mắt mở to cô nhìn ông không chớp.
Phần ông Hưng, tuy cũng có bất ngờ nhưng không đến nỗi quá bàng hoàng như Đinh Đang. Dù sao, tâm lý ông cũng có chuẩn bị rồi. Lặng người ra nhìn cô, ông chỉ vì quá xúc động, quá giận thôi.
Lúc nghe chị giúp việc về học lại, ông đã giận lắm rồi, nhưng không ngờ đến đây, quan sát nơi ăn chốn ở của cô xong ông càng thấy giận hơn. Một tiếng ngồi chờ con, ông suy diễn bao nhiêu việc. Nghĩ đến cảnh con đêm hôm khuya khoắt, lạnh lẽo bên đường bán từng cái bánh bao, ông nghe đau nhói trong lòng. Nước mắt tuôn tràn, vừa thương vừa giận. Ông nghĩ mình phải đánh cho Đinh Đang một trận nên thân.
Vậy mà… giờ đây nhìn thấy Đinh Đang tròn xoe mắt nhìn ông, ông nghe bao giận hờn tan biến. Đầy ắp nỗi nhớ thương, mi mắt cay xè, ông chỉ biết ào lên ôm lấy con, khàn giọng nói:
- Về với ba đi con!
Cảm động, thương ba lắm, nhưng nghe thấy chữ về, Đinh Đang bỗng cảnh giác ngay. Cô nhìn ông như không hiểu:
- Về đâu chứ?
- Thì về nhà mình chứ về đâu nữa – Ôm Đinh Đang vào lòng, ông nhẹ vuốt mái tóc thơm mùi nắng của con – Chị Lan đã kể ba nghe, con ở đây thật là cực khổ, về với ba đi Đinh Đang!
- Chị Lan này thật là nhiều chuyện quá! – Bực bội trách chị ta xong, cô quay qua ôm cổ ông cười tươi rói – Chỉ nói xạo đó ba, con ở đây sướng thấy mồ, có cực khổ gì đâu?
- Chị Lan không nói xạo, chính mắt ba cũng thấy hết rồi, con ở đây bán bánh bao cực khổ lắm! Thôi bỏ đi, theo ba về – Nói đến đây, ông lại mủi lòng, đưa tay chậm mắt.
- Có cực khổ gì đâu, ba thiệt là.. – Khó chịu vì nước mắt của ông, Đinh Đang nhăn mặt.
- Đinh Đang, về đi con – Kiên nhẫn, ông nắm lấy tay con.
- Trời ơi, hôm nay sao ba dai vậy? Con đã nói không về là không về mà – Cù nhầy cù nhưa mãi, bực mình quá Đinh Đang hét lên.
- Tại sao con không về chứ? Ở chỗ này có gì lưu luyến hả? Cái thằng khốn đó là ai? – Chịu hết nổi, ông nói luôn cái bí mật mình đã hứa với người giúp việc sẽ dấu kín.
- Thằng khốn nào – Hét hỏi lại ông rồi Đinh Đang mới hiểu. Cô nghe giận phừng phừng chị Lan. Chắc chị ta nói xấu Triệu Vỹ hết lời rồi, nên ba mới gọi Triệu Vỹ là thằng khốn – Ba đừng nói ẩu nghe, người ta là người đàng hoàng đó.
Tưởng Đinh Đang sẽ sợ xanh mặt đây đẩy chối. Không ngờ cô lại binh ra mặt, ông càng tức điên lên. Sẵn cây thước của Tuyết Ngân trước mặt, ông cầm lấy đập mạnh xuống bàn.
- Còn nói nữa, khai mau, quan hệ của con và thằng ấy thế nào rồi?
- Quan hệ gì? – Chưa từng thấy ba giận như vậy, Đinh Đang thoáng chùn lòng. Cô e dè đưa mắt nhìn cây thước.
- Có phải con và nó đã yêu nhau rồi không? – Cây thước lại đập chát xuống bàn.
Giật nảy lên vì sợ, nhưng Đinh Đang lại nổi nóng lên. Quá lắm mà, ba dám nghĩ cô hư thân mất nết như vậy hả? Tức quá, cô trợn mắt lên, hét lớn:
- Yêu hồi nào chứ? Ba không được xúc phạm con.
- Không yêu sao không chịu về? Bán bánh bao có gì vui mà đòi ở? – Cây thước lại đập xuống bàn gần tay Đinh Đang như cảnh cáo. Sẽ là cô chứ không phải cái bàn đâu nếu còn bướng.
- Có, sao không – Lùi về sau một bước, né tầm cây thước, Đinh Đang cãi lý – Ba thử ở lại bán một bữa coi có vui không?
- Không vui gì cả, vào dọn đồ về lập tức – Chỉa cây thước vào người đ, ông ra tối hậu thư – Mau lên!
- Không đi đó – Dậm mạnh chân, Đinh Đang chu môi phụng phịu – Giỏi thì đánh chết luôn đi!
- Còn thách hả? – Cây thước đập mạnh vào mông đau điếng, cùng lúc cánh cửa bật mở vội vàng. Một gã con trai lao vào nhanh như gió.
Không nhìn thấy ông, hắn nắm tay Đinh Đang nói luôn một tràng dài:
- Đinh Đang, lớn chuyện rồi! Bà Tư mập đã bán miếng đất của tụi mình. Ông chủ mới bảo từ nay không cho tụi mình chơi banh ở đó nữa. Chưa hết, ông ta còn cho máy cày ủi hết cỏ chúng ta trồng đem bỏ.
- Thiệt không? – Quên mất cơn đau và người cha đang hầm hầm giận của mình. Đinh Đang hỏi khẩn trương.
- Thật – Gã con trai cũng khẩn trương gật đầu – Mấy anh trong đội banh đang cãi lý với người ta. Anh Vỹ bảo tôi vào nói cho Đinh Đang biết.
- Được rồi, để tôi ra – Quẹt nhanh dòng nước mắt Đinh Đang ào ra cửa, bỏ mặc ông Hưng cùng cơn giận, cùng cây thước đứng chơ vơ một mình trong căn phòng vắng. Gã thanh niên cũng hối hả theo sau Đinh Đang, không kịp nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của ông.
Mình cũng có phần quá đáng. Đinh Đang đi rồi, cơn giận dịu đi, ông thoáng nghe hối hận. Đánh con mạnh như vậy chắc là nó đau lắm. Nhịp cây thước xuống tay, ông thầm tính nỗi đau của con rồi nghe xót xa lòng.
- Này cháu bé cho chú hỏi. Cháu có biết anh chàng tóc dài kia tên gì không?
Đang mơ màng dõi theo vòng lăn của quả banh. Đinh Đang chợt giật mình bởi một bàn tay nhẹ vỗ vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Đinh Đang ngỡ ngàng nhìn người đàn ông lạ. Trông dáng điệu và cách ăn mặc sang trọng của ông, cô biết ông thuộc giới trung lưu và không phải dân bản xứ.
- Nói đi cháu bé! Anh chàng tóc dài ấy tên gì? Bác không rảnh đâu.
- Tên Triệu Vỹ, mà bác hỏi làm gì chứ?
Đôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là người của ba Triệu Vỹ. Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông đi đến vạch vôi trắng hét to:
- Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mười phút sút thủng lưới đối phương. Nếu anh làm được, tôi sẽ ủng hộ đội banh của anh một triệu – Rồi như sợ mọi người chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiền dày. Đặt tất cả vào tay trọng tài, ông gật đầu chào Triệu Vỹ như thể đã thân với anh từ lâu lắm – Ráng lên nghe!
- Tôi sẽ cố gắng! – Dùng tay làm loa hét trả lời ông, Triệu Vỹ tiếp tục đuổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lời cược của ông, trận đấu sôi động hẳn lên. Ai cũng tò mò, hồi hộp. Liệu Triệu Vỹ có lấy nổi một triệu của ông không?
Trong đám đông sôi nổi ồn ào, bàn tán, chỉ có mỗi Đinh Đang là ngồi phụng phịu buồn thiu. Cô nghe giận Triệu Vỹ nhiều. Đã biết không làm được, nhận lời làm gì cho mất uy danh. Tấm lưới bằng sợi ni lon chắc lắm, dễ gì bị trái banh làm thủng? Thì ra… cô cứ ngỡ ông lão kia chơi xỏ, bắt Triệu Vỹ làm lủng theo nghĩa bóng.
Ông không phải nhà thể thao, cũng chẳng phải một huấn luyện viên cần cầu thủ. Chỉ là một thương gia, ông say mê bóng đá như một cổ động viên nhiệt thành trên sân cỏ.
Ông không biết và cũng không ngờ, tít trong con hẻm cụt lại có một sân vận động tuyệt vời như vậy. Mà dù biết, ông cũng chưa chắc phí thời gian quý báu của mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chơi. Vé buộc ông vào cửa phải là trận chung kết, tranh vô địch cấp quốc gia kìa.
Ông chỉ tạm dừng chân bên đường đợi người bạn vào lấy món đồ bị bỏ quên thôi. Thấy trận đấu bên đường, tiện mắt ông nhìn qua giết thời gian. Không ngờ lại phát hiện ra một điều kỳ thú.
Từ phong cách, lối chơi đến kỹ thuật cá nhân. Tuy chưa điêu luyện, nhuần nhuyễn lắm nhưng ở hàng tiền đạo có một chàng cầu thủ, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đường chuyền xa thật chính xác vfa cũng thật là quen.
Ông nhớ ra rồi, không sai được. Đó chính là sở trường của cố vua phá lưới Vương Thanh. Thần tượng một đời ông mến mộ. Tưởng đã mất đi rồi, không ngờ lại được hồi sinh trong cách đá của chàng trai trẻ.
Mắt mờ lệ tiếc thương, trước mặt ông, vua phá lưới Vương Thanh như vẫn còn tồn tại. Hiên ngang một mình một bóng qua mặt hơn ba hậu vệ của đối phương, sút thẳng khung thành, đem chiếc cúp vàng đầu tiên cho nền bóng đá Việt Nam.
Càng nhìn, càng mê, càng thấy giống. Nếu không lỡ hẹn cùng người bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong trận đấu. Không, không thể…. đi khi chưa xem chàng trai đó làm bàn được. Đặt cược một triệu đồng, ông chỉ muốn Triệu Vỹ đá nhanh lên.
Đã là phút thứ chín rồi, bóng người bạn đã thấp thoáng sau hàng dâm bụt mà Triệu Vỹ vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhỏ nhoi nào trước khung thành đội banh. Thất vọng, ông toan nổ máy xe, chợt nghe tiếng cổ động viên đậy lên từ một phía:
- Hay lắm Triệu Vỹ, ráng lên.
Một mình một bóng, Triệu Vỹ khéo léo lừa chân thoát khỏi sự kèm sát của hai hậu vệ, vượt qua hàng phòng thủ đối diện với khung thành. Hồi hộp quá! Anh sẽ sút hướng nào? Mỗi người suy một cách.
Một quả bóng xà ư? Vâng, đúng là một quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tính theo lối nhận xét của bình luận viên, đã làm thủ môn phải bó tay bất lực nhìn quả bóng xuyên đùi thủng lưới nhà.
- Tuyệt lắm – Cười mãn nguyện, người đàn ông đề máy, chở người bạn lao ra đường cái trước khi mọi người kịp nhận ra mình. Lòng nhủ lòng sẽ còn quay trở lại tìm Triệu Vỹ.
Sau cú sút của anh cũng vừa đúng chín mươi phút cho trận đấu tạm dừng. Tỷ số 5-0 nghiêng về đội Tự Cường. Nhưng trên đài cao nhận giải, Triệu Vỹ vẫn vui vẻ tặng lại quả banh da kèm năm trăm ngàn ủng hộ của người đàn ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần đoàn kết, anh hy vọng gặp lại đội bạn trong một dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hơn.
Ai cũng hài lòng, vui vẻ trước cách cư xử nhân ái của anh. Vòng người tan dần trong tiếng xì xào về một đường banh đẹp xa dần.
Xách thùng nước bước theo Triệu Vỹ, Đinh Đang cứ thắc mắc trong lòng. Rõ ràng lưới chưa bị thủng sao ông ta lạithua như vậy chứ? Kỳ lạ thật.
Lại rút thêm một triệu trong tài khoản của ba, Đinh Đang thấy mình dạo này xài tiền mau hết quá. Mới một triệu trong tuần trước, giờ lại thêm một triệu. Cứ đà này, chẳng bao lâu cô xài sạch tiền của ba trong công ty quá.
Nhưng biết làm sao, số tiền lời ít ỏi của cô, cộng thêm với tiền lương ít ỏi của anh, không đủ cho cô chi xài dù tằn tiện. Lúc này trời mưa gió thất thường, bánh bị ế hoài, chưa lỗ là may lắm.
Là thủ quỷ của đội banh, trăm vật trăm xài đều qua tay cô. Thêm phần chẳng biết chi li tính toán, chẳng mấy chốc ba triệu đồng bay vèo như không khí vào mấy chuyện không đâu.
Sao bây giờ? Đinh Đang không dám cho anh biết, sợ anh buồn, anh nản chí mà uổng công trình. Dù sao bây giờ đội banh Tự Cường của anh và cô cũng ít nhiều đựơc người ta chú ý.
Cô thì sầu, thì mất ngủ bỏ ăn như viên thủ quỷ chẳng may bị thụt két, trong lúc Triệu Vỹ vẫn vô tâm, vẫn đinh ninh quĩ banh còn nhiều lắm. Hết sai cô chi sắm vật này món nọ, đến thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch mới của mình.
Không thể để guồng máy đình trệ khi mới bắt đầu vận hành suôn sẻ. Cắn răng gồng hết về mình, cô quyết tâm giúp đội banh vững mạnh.
Và dù không ai dậy, Đinh Đang cũng biết rằng: điều kiện thiết yếu tạo nên thực lực của một đội banh là cầu thủ. Muốn thi đấu tốt, thể lực của họ phải dồi dào. Lúc trước theo ba đến sân gol, cô để ý nghe các huấn luyện viên thường đề cập đến vấn đề này. Họ bảo: kỹ thuật vận động viên của ta rất khá, chỉ kém thể lực, chạy không lại nên mới để thua thôi.
Nên … từ hôm nay, cô quyết bồi dưỡng thể lực cho đội banh, nhất là Triệu Vỹ. Vừa lao lực cực nhọc trên bến cảng, lại vừa lao tâm chạy đôn chạy đáo lo cho đội banh, anh bây giờ ốm nhom, xanh mét như người bịnh.
Rút tìên từ ngân hàng xong, Đinh Đang chạy ngay ra chợ mua một con gà. Chẳng biết làm món cầu kỳ, cô thấy nấu cháo, xé phay là gọn nhất. Chiều nay tập xong, cô sẽ mời cả đội banh vào bồi dưỡng, và nhất định cô phải ép Triệu Vỹ ăn hết cái đùi gà cho bằng được.
Có một đôi dép lạ đặt ngay ngạch cửa, làm bước chân cô bỗng e dè. Ai thế nhỉ? Đi đôi dép đẹp và sang vậy chắc là phải giàu lắm. Hỏng lẽ lại thêm một mạnh thường quân đến ủnghộ đội banh? Ôi! Trúng mánh rồi, trống tim Đinh Đang đập nhanh, mừng rỡ. Đẩy cửa thật nhẹ nhàng, cô nhón chân lịch sự. Chưa kịp nhìn mặt người đó cô đã cúi đầu chào:
- Chào bác! Xin lỗi vì đã…
Câu chào chui tọt vào bụng khi người đàn ông quay đầu lại. Đôi mắt chớp lia, cô như không tin những gì mình vừa thấy kia là sự thật. Lẽ nào vị mạnh thường quân sang trọng kia lại là.. bà của cô?
Mình nằm mơ thôi, Đinh Đang cắn mạnh vào môi đau điếng. Sự thật hiển nhiên rồi mà cô chẳng dám tin, chẳng dám mừng rỡ ào lên gọi một tiếng ba thương nhớ. Cứ ngây người ra, đôi mắt mở to cô nhìn ông không chớp.
Phần ông Hưng, tuy cũng có bất ngờ nhưng không đến nỗi quá bàng hoàng như Đinh Đang. Dù sao, tâm lý ông cũng có chuẩn bị rồi. Lặng người ra nhìn cô, ông chỉ vì quá xúc động, quá giận thôi.
Lúc nghe chị giúp việc về học lại, ông đã giận lắm rồi, nhưng không ngờ đến đây, quan sát nơi ăn chốn ở của cô xong ông càng thấy giận hơn. Một tiếng ngồi chờ con, ông suy diễn bao nhiêu việc. Nghĩ đến cảnh con đêm hôm khuya khoắt, lạnh lẽo bên đường bán từng cái bánh bao, ông nghe đau nhói trong lòng. Nước mắt tuôn tràn, vừa thương vừa giận. Ông nghĩ mình phải đánh cho Đinh Đang một trận nên thân.
Vậy mà… giờ đây nhìn thấy Đinh Đang tròn xoe mắt nhìn ông, ông nghe bao giận hờn tan biến. Đầy ắp nỗi nhớ thương, mi mắt cay xè, ông chỉ biết ào lên ôm lấy con, khàn giọng nói:
- Về với ba đi con!
Cảm động, thương ba lắm, nhưng nghe thấy chữ về, Đinh Đang bỗng cảnh giác ngay. Cô nhìn ông như không hiểu:
- Về đâu chứ?
- Thì về nhà mình chứ về đâu nữa – Ôm Đinh Đang vào lòng, ông nhẹ vuốt mái tóc thơm mùi nắng của con – Chị Lan đã kể ba nghe, con ở đây thật là cực khổ, về với ba đi Đinh Đang!
- Chị Lan này thật là nhiều chuyện quá! – Bực bội trách chị ta xong, cô quay qua ôm cổ ông cười tươi rói – Chỉ nói xạo đó ba, con ở đây sướng thấy mồ, có cực khổ gì đâu?
- Chị Lan không nói xạo, chính mắt ba cũng thấy hết rồi, con ở đây bán bánh bao cực khổ lắm! Thôi bỏ đi, theo ba về – Nói đến đây, ông lại mủi lòng, đưa tay chậm mắt.
- Có cực khổ gì đâu, ba thiệt là.. – Khó chịu vì nước mắt của ông, Đinh Đang nhăn mặt.
- Đinh Đang, về đi con – Kiên nhẫn, ông nắm lấy tay con.
- Trời ơi, hôm nay sao ba dai vậy? Con đã nói không về là không về mà – Cù nhầy cù nhưa mãi, bực mình quá Đinh Đang hét lên.
- Tại sao con không về chứ? Ở chỗ này có gì lưu luyến hả? Cái thằng khốn đó là ai? – Chịu hết nổi, ông nói luôn cái bí mật mình đã hứa với người giúp việc sẽ dấu kín.
- Thằng khốn nào – Hét hỏi lại ông rồi Đinh Đang mới hiểu. Cô nghe giận phừng phừng chị Lan. Chắc chị ta nói xấu Triệu Vỹ hết lời rồi, nên ba mới gọi Triệu Vỹ là thằng khốn – Ba đừng nói ẩu nghe, người ta là người đàng hoàng đó.
Tưởng Đinh Đang sẽ sợ xanh mặt đây đẩy chối. Không ngờ cô lại binh ra mặt, ông càng tức điên lên. Sẵn cây thước của Tuyết Ngân trước mặt, ông cầm lấy đập mạnh xuống bàn.
- Còn nói nữa, khai mau, quan hệ của con và thằng ấy thế nào rồi?
- Quan hệ gì? – Chưa từng thấy ba giận như vậy, Đinh Đang thoáng chùn lòng. Cô e dè đưa mắt nhìn cây thước.
- Có phải con và nó đã yêu nhau rồi không? – Cây thước lại đập chát xuống bàn.
Giật nảy lên vì sợ, nhưng Đinh Đang lại nổi nóng lên. Quá lắm mà, ba dám nghĩ cô hư thân mất nết như vậy hả? Tức quá, cô trợn mắt lên, hét lớn:
- Yêu hồi nào chứ? Ba không được xúc phạm con.
- Không yêu sao không chịu về? Bán bánh bao có gì vui mà đòi ở? – Cây thước lại đập xuống bàn gần tay Đinh Đang như cảnh cáo. Sẽ là cô chứ không phải cái bàn đâu nếu còn bướng.
- Có, sao không – Lùi về sau một bước, né tầm cây thước, Đinh Đang cãi lý – Ba thử ở lại bán một bữa coi có vui không?
- Không vui gì cả, vào dọn đồ về lập tức – Chỉa cây thước vào người đ, ông ra tối hậu thư – Mau lên!
- Không đi đó – Dậm mạnh chân, Đinh Đang chu môi phụng phịu – Giỏi thì đánh chết luôn đi!
- Còn thách hả? – Cây thước đập mạnh vào mông đau điếng, cùng lúc cánh cửa bật mở vội vàng. Một gã con trai lao vào nhanh như gió.
Không nhìn thấy ông, hắn nắm tay Đinh Đang nói luôn một tràng dài:
- Đinh Đang, lớn chuyện rồi! Bà Tư mập đã bán miếng đất của tụi mình. Ông chủ mới bảo từ nay không cho tụi mình chơi banh ở đó nữa. Chưa hết, ông ta còn cho máy cày ủi hết cỏ chúng ta trồng đem bỏ.
- Thiệt không? – Quên mất cơn đau và người cha đang hầm hầm giận của mình. Đinh Đang hỏi khẩn trương.
- Thật – Gã con trai cũng khẩn trương gật đầu – Mấy anh trong đội banh đang cãi lý với người ta. Anh Vỹ bảo tôi vào nói cho Đinh Đang biết.
- Được rồi, để tôi ra – Quẹt nhanh dòng nước mắt Đinh Đang ào ra cửa, bỏ mặc ông Hưng cùng cơn giận, cùng cây thước đứng chơ vơ một mình trong căn phòng vắng. Gã thanh niên cũng hối hả theo sau Đinh Đang, không kịp nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của ông.
Mình cũng có phần quá đáng. Đinh Đang đi rồi, cơn giận dịu đi, ông thoáng nghe hối hận. Đánh con mạnh như vậy chắc là nó đau lắm. Nhịp cây thước xuống tay, ông thầm tính nỗi đau của con rồi nghe xót xa lòng.
/30
|