Cô Bé Ngốc Của Tôi​

Q.1 - Chương 32 - Anh Ngoan Lắm, Nhưng Anh Rất Nhớ Em.

/59


Phòng ngủ 402 có hai sinh viên học ngành Thương mại Quốc tế nổi tiếng trong ký túc xá, một người được mệnh danh là ‘Thần Ngủ’ - Lạc Thưởng Nhi và một người nữa được gọi mà ‘Giáo chủ’ giấc ngủ là Hàn Triệt.

Lúc Hàn Triệt tỉnh giấc đã hơn 8 giờ. Lạc Thưởng Nhi đưa kiệt tác mà cô vẫn tự hào từ tối qua đến giờ cho Hàn Triệt nghe. Hàn Triệt dụi hai mắt lim dim buồn ngủ, nói giọng coi thường:

- Đây chẳng phải là tiếng giật bồn cầu thôi sao?! Thưởng Nhi, cậu nhàm chán quá hả?!

Haha!! Vu Doanh, Liên Y và Lạc Thưởng Nhi cùng nhau cười lăn lộn...

Câu trả lời này ngoài suy đoán của Lạc Thưởng Nhi, cô ngửa mặt ngã trên giường cười sặc sụa.

Hàn Triệt không rõ vì sao các bạn lại cười to như thế, lắc đầu nói:

- Điên rồi! Mấy cậu điên hết rồi!

- Từ từ, cực phẩm còn ở phía sau, mau tới đây nghe!

Lạc Thưởng Nhi hưng phấn, dùng sức rút tai nghe điện thoại ra, sau đó âm thanh từ từ vang ra.

Hàn Triệt vừa đắp chăn vừa hỏi:

- Mấy cậu sao dạy trễ vậy? Không đi học sao?

- Hôm nay không có tiết. Thầy Thẩm nghỉ có việc – Liên Y trả lời thờ ơ, lắng tai nghe tiếng thu âm của Lạc Thưởng Nhi.

Điện thoại yên ắng một hồi, sau đó vang lên tiếng hét hung dữ:

-- Anh Hoa! Anh Hoa!! --

Đây rõ ràng là giọng nói của Liên Y!

Mặt Liên Y ngơ ngác: “Cái này... là giọng mình?!”

Vẫn chưa hết, mấy giây sau:

-- ... Anh Hoa... Người ta... Yêu anh.... --

Tiếng ghi âm của Liên Y nghe thật buồn nôn, hai người kia trợn mắt há miệng nhìn nhau, tay chặn chặn cổ họng.

Liên Y cũng choáng váng, lắp bắp nói:

- Cái đó... không phải mình... là mình đâu[吧]...

Hàn Triệt giải thích dùm Liên Y:

- Dĩ nhiên không phải ba[爸] cậu, là giọng của cậu. Còn gì hay không?

(*) chữ 吧 và 爸 (cha, ba) đồng âm, đều đọc là ‘ba’

Lạc Thưởng Nhi nhìn Hàn Triệt mỉm cười đầy thâm ý, nghe tiếp ---

-- PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! PIU ! --

Âm thanh giống như đứa trẻ đang mô phỏng theo tiếng bắn súng, sau đó mọi người nghe thấy giọng Hàn Triệt lầu bầu:

-- Đừng ồn ào... ngủ... ngủ đi.... --

- Ha ha ha ha ha !!

Vu Doanh và Liên Y ôm nhau cười nghiêng ngã, sao có thể hay như thế chứ!!

Lạc Thưởng Nhi lại nói:

- Chưa đâu, cái này không phải mắc cười nhất.

Cô ấn ấn điện thoại vài cái, nghe thấy tiếng nghiến răng két két của Vu Doanh. Thói quen ngủ nghiến răng này của Vu Doanh, lúc đầu mọi người vừa ở chung đều bị dọa sợ, dần dần cũng quen. Đến khúc này Lạc Thưởng Nhi thả tay ra, cả ba cô gái đều không có phản ứng gì, chăm chú nghe.

Trong điện thoại vang vang tiếng ghi âm, là giọng nói hoảng sợ của Hàn Triệt:

-- Đừng.... đừng ăn tôi!! --

Sau đó một giây, liền nghe thấy tiếng Vu Doanh mơ hồ thốt lên:

-- Này... Còn dám chạy?! --

Không biết là vô tình hay cố ý, hai câu nói mớ này lại ăn khớp đến thế!

Vu Doanh và Liên Y cười không thở nổi, Hàn Triệt cũng dở khóc dở cười:

- Thưởng Nhi, cậu cả đêm không ngủ, là vì vừa sạc điện thoại vừa thu cái này?!

Lạc Thưởng Nhi đắc ý cực kỳ:

- Đây chính là kiệt tác ngàn năm có một! Có câu nhiếp ảnh gia vì tha thiết muốn có một bức ảnh hoàn mỹ như mơ ước mà trắng đêm không ngủ đó thôi! Đây gọi là nghệ thuật!

- Còn ‘nghệ thuật’ nữa chứ!! Phải nói là cậu làm chuyện xấu mới đúng! - Hàn Triệt gãi đầu tóc rối bời, dường như nhớ ra một cái gì đó, nói – A!! Hôm nay cả ngày không có tiết, chiều nay không phải ông chồng cậu sẽ xuất ngoại sao? Cậu có định đến công ty gặp anh ta không? Tiện thể nhìn xem anh ta làm việc như thế nào, có phụ nữ nào khác bên cạnh không...

Lạc Thưởng Nhi nắm chặt điện thoại, nụ cười trên mặt dần tan ra, cô im lặng suy nghĩ: “Đến Lang Hoa tìm anh ấy sao? Như vậy có làm phiền anh ấy không? Nhưng mà mình thật sự rất nhớ...”

Hàn Triệt vốn chỉ là nói đùa. Nhìn lại thấy Lạc Thưởng Nhi suy tư mất hồn, bèn nghiêm chỉnh nói:

- Mình thấy cậu cứ đi đi. Thật đấy!

Liên Y và Vu Doanh cười no cũng dần tỉnh táo lại, tán thành với ý của Hàn Triệt:

- Đúng đó! Cậu đi đi! Hiếm khi có ngày không có tiết. Chiều nay anh ta đi rồi, hai người nửa tháng sau mới gặp lại. Mỗi lần nhìn cậu như hòn vọng phu mặt mũi như đưa đám, tụi mình đều không biết làm gì cho cậu.

Thật sự có nên đi không?

***

Lạc Thưởng Nhi ngẩng đầu nhìn tòa nhà Đại Lang Hoa cao 28 tầng.

Lạc Thưởng Nhi không điện thoại cho anh. Một mặt được các bạn cổ vũ, mặt khác cô thật sự rất muốn gặp anh...

Lạc Thưởng Nhi quyết định đi đến quầy tiếp tân, lễ phép hỏi thăm:

- Tôi không có hẹn trước, cho hỏi tôi có thể gặp chủ tịch Văn được không?

Cô gái cười tươi nhìn Lạc Thưởng Nhi hỏi:

- Xin hỏi, cô muốn tìm chủ tịch Văn là vì việc công hay việc tư vậy?

- Việc tư... – Lạc Thưởng Nhi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

- Chủ tịch đang cùng hội đồng quản trị chuẩn bị cho lịch trình chiều này. Như vậy đi, tôi giúp cô gọi điện thoại cho trợ lý giám đốc hỏi thăm thử. Tiểu thư, có thể cho tôi biết họ tên của cô không?

- Lạc Thưởng Nhi.

Lạc Thưởng Nhi biết kỳ thật đến tìm Văn Trạch nhất định không dễ gì gặp được. Tiếp tân tuy rằng phục vụ rất khách khí nhưng trong ánh mắt tràn đầy đánh giá và nghi hoặc.

- Tiểu Nguyệt, chủ tịch có khách... À được... Chào ngài, Tổng giám đốc! Là như vầy...

Khiến cho Lạc Thưởng Nhi bất ngờ vô cùng, đó là sự xuất hiện ngoài ý muốn của Sử Lan Khả. Cô ấy đi nhanh như gió, tóc quăn dài rối tung xõa trên vai lưng, một phong cách thật nổi bật.

Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác một hồi, mới nhớ tới phải chào hỏi:

- Chào chị Khả Khả.

Sử Lan Khả gật đầu xem như đáp lại, vội vàng nói:

- Nhanh theo chị lên lầu, Văn Trạch mới vừa vào phòng họp, may là chị quay về tìm thư ký đang giữ tài liệu họp, nếu không em chỉ có thể đợi.

Lạc Thưởng Nhi nói lời cảm ơn, vô cùng cảm kích Sử Lan Khả.

Phòng làm việc của Văn Trạch ở tầng cao nhất, đúng là chỗ cao thì lạnh lẽo.

Ngẫm nghĩ lại, gần đây hẳn là anh bận đến mức không thấy được ánh mặt trời. Nhất định áp lực công việc rất lớn, không biết rốt cuộc anh có phải bán mạng làm việc hay không nữa...

Sử Lan Khả cũng không vào chung với cô, vội vã đưa cô đến phòng, vội vã rời đi.

Thâm tâm Lạc Thưởng Nhi rối loạn, cô suy nghĩ khi Văn Trạch mở cửa vào, cô sẽ nói lời gì động viên anh. Cô âm thầm làm nháp vài lần trong lòng.

Bỗng nhiên lúc này cửa mở ra.

Văn Trạch tay vẫn nắm vặn cửa, kinh ngạc nhìn cô. Hai người nhìn nhau, nhất thời quên mất phải nói gì.

Thời gian giống như trôi qua rất lâu, lại giống như chưa được bao lâu. Lúc Lạc Thưởng Nhi còn thất thần nhìn người trước mặt âu phục nhã nhặn, Văn Trạch kinh ngạc một lúc, lập tức liền ôm chầm lấy cô gái đang ngơ ngác vào lòng.

- Sao em lại đến đây? – Văn Trạch tựa lên bả vai gầy gò của cô hít một hơi thật sâu.

Lời nói Lạc Thưởng Nhi chuẩn bị lúc nãy giờ đây quên sạch, chỉ ôm anh thật chặt không lên tiếng.

Văn Trạch ôm hông cô, đầu nặng nề đặt lên vai cô, hai chân thon dài bước trên mặt đất, kéo theo thân thể cô cứ như đang khiêu vũ, giọng anh mềm mại lại giống như đang làm nũng:

- Sao em lại đến đây? – Văn Trạch lặp lại lần nữa, giọng nói khàn khàn, tràn đầy nhu tình.

Lạc Thưởng Nhi vỗ nhẹ sống lưng Văn Trạch, hình ảnh anh tuấn mà cô ngày nhớ đêm mong đột ngột xuất hiện trước mặt, làm cô quên mất phải nói gì.

Vừa nghĩ đến sắc mặt của anh tiều tụy, mệt mỏi như vừa mới ngủ dậy, trái tim cô như bị ai đó nhéo đến khó chịu, cô đau lòng hỏi:

- Anh ngủ không đủ giấc sao? Chú Văn của em không ngoan ư?

- Anh rất ngoan, nhưng anh nhớ em quá...

Văn Trạch cọ qua cọ lại trên vai cô, ôm lấy cô từng bước từng đi đến phòng nghỉ nhỏ bên hông phòng làm việc.

Lạc Thưởng Nhi ý thức được mình bị đẩy ngã, sau đó bị môi Văn Trạch vây lấy. Anh hôn lên môi mềm của cô. Hôn cô đến mức khiến cô không tự chủ khép hờ đôi mắt. Hôn cô đến mức khiến hai gò má cô ửng hồng.

Lạc Thưởng Nhi nghe từ dưới cổ mình truyền đến một giọng nói trầm ấm:

- Em có nhớ anh không? Hử?

Cô đẩy anh ra một chút, luồng tay vài mái tóc ngắn đen nhánh, sờ lên cái trán bóng loáng của anh, vuốt ve bờ môi khi cười sẽ hiện lên hai lúm đồng tiền trên má.

Anh bắt bàn tay đang di chuyển khắp mặt anh, nhìn sâu vào mắt cô, bướng bỉnh như đứa trẻ hỏi:

- Nói cho anh biết, có nhớ anh hay không?

Lạc Thưởng Nhi nhìn sâu vào đôi mắt không suốt không đáy của anh, nhấc người dậy một chút hôn lên chóp mũi anh nói:

- Em mỗi ngày đều là một chuyện... Đó là nhớ đến anh...

Văn Trạch gần như điên cuồng, lại tiếp tục hôn lên môi Lạc Thưởng Nhi, một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ nhiệt tình...

/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status