Cô Bé Ngốc Của Tôi​

Q.1 - Chương 26 - Mưu Kế Ngọt Ngào

/59


Văn Trạch nhận ra anh cần phải dùng phương pháp làm rung động lòng người để thu phục giang sơn.

Anh vén chăn xuống giường.

- Anh đi đâu vậy ? - Lạc Thưởng Nhi hỏi.

- Chờ anh một chút - Văn Trạch quay đầu cúi người hôn lên khóe môi của cô.

Cô mỉm cười nhìn bóng lưng của anh lắc đầu một cái.

- Không biết lại định giở trò gì nữa đây!

Không lâu sau Văn Trạch cầm theo một chiếc ghi ta điện Ibanez Jem trở về.

Lạc Thưởng Nhi nhìn anh hoài nghi. Chiếc guitar điện này có thân có màu trắng sữa. Màu sơn nước bóng bóng loáng lộng lẫy, các dây đàn đậm nhạt càng làm cho hoa văn xoắn ốc trên nó thêm bắt mắt, hòa hợp một cách kỳ lạ.

Lạc Thưởng Nhi ngơ ngác nhìn, anh định....

Văn trạch ngồi xuống sàn trước cửa sổ sát đất. Đôi mắt rũ xuống chăm chú nhìn cây đàn guitar điện trong tay.

Lạc Thưởng Nhi không biết sao, nhìn anh giống như một tay guitar chuyên nghiệp, có điều cô không nói gì, chỉ nhìn anh đầy hứng thú.

Cửa sổ sát đất sau lưng Văn Trạch không có kéo rèm lên. Trong bóng đêm mông lung, hẳn là phải có ánh trăng sáng trong trẻo mờ ảo chiếu vào. Nhưng bởi vì bên trong phòng sáng choang, bên ngoài lại là một mảng sơn sắc mờ ảo. Trong khung cảnh mờ ảo Lạc Thưởng Nhi nhìn Văn Trạch ngồi đó tao nhã, đẹp như ảnh chụp trong tạp chí vậy.

Cô dùng một câu rất nghệ thuật nói: Anh chính là ánh sáng, anh ở đâu ánh mắt cô liền dõi theo tới đó.

Văn Trạch ở trong màn đêm bắt đầu gảy dây đàn, Lạc Thưởng Nhi mê mẩn nhìn dáng vẻ chân thành của anh, tận sâu trong thâm tâm cảm thấy con tim trước nay chưa bao giờ nóng bỏng đến thế. Cô thầm nghĩ lúc này nếu như bên cạnh Văn Trạch lại có thêm một lò sưởi âm tường đang hoạt động vậy thì sẽ có hỏa hoạn mất.

Giai điệu du dương vang lên, là một khúc nhạc vui vẻ Văn Trạch bắt đầu hát khẽ, anh hơi ngẩng đầu, mắt nhắm lại, vẻ mặt như đang chìm đắm vào dòng nhạc...

Lạc Thưởng Nhi chưa từng nghe qua khúc nhạc guitar nào mê hoặc lòng người đến như vậy.

Giai điệu hợp âm trong suốt hòa cùng giọng ngâm êm tai của Văn Trạch như hợp lại thành một thể.

Khúc dạo nhạc hay như thế ...

Cô hoàn toàn say đắm trong làn điệu mê hoặc lòng người, không cách nào tự kiềm chế được.

Ô la la la la la~

Một buổi trưa đầy ánh nắng mặt trời nào đó

Ánh nắng chiếu soi vào người mà tôi yêu nhất.

Áo cưới xinh đẹp thuần khiết trong tủ kính.

Cả đời chỉ có thể mặc một lần.

Cô gái thanh xuân.

Chưa từng hôn môi trêu chọc ai.

Em cười ngây thơ.

Nói với anh.

Sẽ vì anh, đội lên chiếc khăn voan trắng hoàn mỹ.

Anh nhớ ngày hôm đó, ánh nắng xuyên qua những tán cây xanh.

Nụ cười tinh nghịch của em cứ quanh quẩn mãi trong anh.

A...

La la la la la ~

Nắm tay em cùng nhau rượt đuổi trên con đường không người.

Rồi dừng chân ôm nhau cười sảng khoái trong làn gió.

Biển người mênh mông, gặp được em đâu phải chuyện dễ dàng.

Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Trong sáng như ánh trăng rằm về đêm.

Anh đã yêu em.

Vẫn đang yêu em.

Và sẽ vĩnh viễn yêu em.

Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Oh~

Phải! Em ấm áp hơn cả ánh mặt trời...

Từ đầu đến cuối Văn Trạch đều dùng thủ pháp “finger style” gảy đàn, động tác thành thạo, ca từ tự nhiên ấm áp.

Finger style là cách chơi nhạc chỉ dùng ngón tay móc dây, không dùng phím gảy.

Văn Trạch kết thúc dòng nhạc khi ánh mắt Lạc Thưởng Nhi vẫn còn đang vô cùng quyến luyến. Trái tim đập dồn dập của cô vẫn còn chưa bình tĩnh.

Văn Trạch dừng lại, mu bàn tay chống ở dưới cằm. Anh nheo mắt cười nhìn cô. Cô vẫn còn đang thất thần, ánh mắt sùng bái khiến cho tâm tình tự đại, đắc ý của Văn Trạch tăng vọt.

- Nè, tỉnh lại đi!

Lạc Thưởng Nhi lẩm bẩm nói:

- Thật giỏi... Anh biết đàn sao?

Văn Trạch xem thường nói:

- Cái này có là gì, anh còn biết rất nhiều thứ. Nếu em đồng ý, anh có thể dùng ‘lạc hồng’ của đêm đầu tiên vẽ thành một đóa hoa hồng xinh đẹp làm kỉ niệm.

....

Cái người này....

Mặt Lạc Thưởng Nhi đỏ bừng, vội la lên:

- Anh đáng ghét! Anh giữ nó làm cái gì!

Được tiện nghi xong liền hư hỏng như vậy!

Văn Trạch không để ý đến vẻ luống cuống của cô, nét mặt bỗng dưng thay đổi, dịu dàng tình tứ nói:

- Bài hát này tặng em, nghe hay không?

Lạc Thưởng Nhi gật đầu:

- Rất hay, anh viết lúc nào thế?

- Không có viết. Nghĩ được gì hát ra đó thôi.

...

- Vậy lỡ như chưa nghĩ ra thì phải làm sao? – Ánh mắt Lạc Thưởng Nhi sùng bái và ngọn lửa hưng phấn trong cô càng tăng vùn vụt.

- Thì đệm ‘la la la’ là được.

...

Ngất!

Cô còn tưởng anh sẽ vỗ ngực, hào hùng nói “Làm gì có chuyện đó!” cơ chứ.

Văn Trạch nhìn vẻ mặt quyến luyến thiết tha của Lạc Thưởng Nhi, cầm đàn lên biểu diễn lần thứ hai.

Vẫn là giai điệu dịu dàng, lãng mạn. Lạc Thưởng Nhi lại lần nữa chìm đắm trong đó.

Văn Trạch từng chút từng chút di chuyển sát dần vào cô, cô ngồi ở cạnh giường cúi đầu nhìn anh không chớp mắt. Ánh mắt cô nhìn anh chậm rãi đến gần mình.

Anh mỉm cười, thâm tình chân thành nhìn vào đôi mắt cô.

Văn Trạch hát vừa xong câu cuối, nhanh như cắt ngẩng đầu bắt lấy môi cô.

Lạc Thưởng Nhi không tự chủ nhắm mắt lại, ôm lấy cổ của Văn Trạch, nhẹ nhàng đáp lại tình cảm dịu dàng của anh.

Văn Trạch vừa hôn vừa nghĩ: Bé con! Dám dày vò anh như vậy! Bây giờ đến phiên anh...

Tất nhiên trong suốt quá trình Văn Trạch vẫn rất nhẹ nhàng.

Anh thừa dịp Lạc Thưởng Nhi đang say mê, lẳng lặng đặt cây guitar điện xuống.

Tối nay, cây đàn này đã hoàn thành sứ mệnh dời đi sự chú ý của bà xã anh một cách thuận lợi.

Văn Trạch chậm rãi di chuyển, Lạc Thưởng Nhi tay quấn lấy cổ anh cũng theo động tác của anh nằm xuống giường.

Văn Trạch mở mắt, đưa tay tắt mấy cái đèn sáng rưng.

Đến khi Lạc Thưởng Nhi thở hổn hển, mở đôi mắt mê mang ra thì cả phòng đã bị bầu không khí mập mờ, mờ ám vây lấy. Văn Trạch nhìn cô, cô vừa định nói gì đó, anh liền lập tức chiếm lấy môi cô lần nữa, dịu dàng liếm láp.

Văn Trạch ôm Lạc Thưởng Nhi lật một vòng, thầm nghĩ:

Nếu lát làm nửa chừng mà bị đẩy ra cũng sẽ không sao...

Lạc Thưởng Nhi bị xoay một vòng đến chóng mặt. Cô ngây ngô để mặc Văn Trạch dẫn dắt. Nào là khó chịu nào là trả thù.... rõ ràng bây giờ cô đã quên sạch trơn.

Văn Trạch kiên nhẫn truyền hết toàn bộ nhiệt độ nóng bỏng của anh sang làn da trơn mịn, mát mẻ của Lạc Thưởng Nhi, khiến cho cô không có cách nào không ham muốn.

Anh thành thạo vuốt ve đôi vai thon gầy, sống lưng bóng loáng, eo nhỏ mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn không chút vết sẹo của cô thiếu nữ xinh đẹp trong lòng.

Văn Trạch kích động vô cùng, nhưng động tác ngược lại ngày càng kiềm chế.

Cảm giác tuyệt vời như vậy, anh thật không muốn mau chóng tiêu xài hết sạch.

Anh từ từ, nhớ kỹ từng cảm xúc tốt đẹp lắng đọng trong lòng.

Anh cởi bỏ quần áo của Lạc Thưởng Nhi, môi vẫn không quên cùng cô triền miên lưu luyến.

Bây giờ cô vô cùng ngoan hiền, không còn lanh lợi nghịch ngợm như cách đây vài giờ.

Vẻ mặt anh chuyên tâm nghiêm túc, khác hẳn với vẻ cợt nhã đấu võ mồm với cô lúc sáng.

Anh tận tình an ủi thân thể của cô gái nhỏ trẻ trung, đáng yêu hoàn toàn thuộc về mình, thở nhẹ bên môi cô cực kỳ thỏa mãn. Lạc Thưởng Nhi cũng uất ức phát hiện ra: “Đụng vào người đàn ông không có gì hay, cả người đều cứng rắn.

Vuốt ve đâu có mềm mại thoải mái như con gái.”

Ặc... Lạc Thưởng Nhi vội vàng đính chính trong lòng: “Mình hoàn toàn bình thường, mình thích đàn ông!”

Văn Trạch chợt cảm thấy người trước mặt đang lơ đãng nghĩ đi đâu, anh không nhẹ không nặng ngậm lấy môi trên của Lạc Thưởng Nhi, lại không nỡ cắn, liếm liếm rồi bỏ qua.

Bất chợt, Lạc Thưởng Nhi nảy sinh một ý nghĩ, tay mò mò vào vị trí mà xưa nay chưa từng sờ qua.

Quần áo Văn Trạch còn chưa kịp cởi đã bị Lạc Thưởng Nhi giở trò lưu manh đùa bỡn. Anh vạn lần không nghĩ đến mới cùng nhau một lần, Lạc Thưởng Nhi lại bạo dạn đưa tay ra sờ, tất nhiên làm anh sợ hết hồn, sau đó kêu lên một tiếng...

/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status