Hai người nói là cùng nhau đi WC, nhưng rốt cuộc giới tính không giống nhau, đi tới cửa thì tách ra.
“Tớ chờ cậu ra.”
Cố Dật Nhĩ vừa nghe lời này thì không bình tĩnh nổi, rõ như ban ngày rằng Tư Dật đứng ở cửa WC nữ chờ cô, nếu như bị người khác thấy không chừng lại bị đồn bậy như thế nào cũng không biết được đâu.
Cố Dật Nhĩ há miệng thở dốc, cự tuyệt: “Không cần.”
Tư Dật không nghe cô, chỉ nhẹ giọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu có thể nói bây giờ.”
Tư Dật mím môi, ánh mắt dao động trong chốc lát: “Dăm ba câu nói không rõ được, cậu mau đi WC đi, đừng nhịn hỏng bây giờ.”
“Cậu!” Cố Dật Nhĩ cắn môi, giận dữ nói, “Chờ lâu rồi đừng có mà mất kiên nhẫn!”
Tư Dật vừa nghe lời này ngược lại cười, nhướng mày nói: “Yên tâm đi, bao lâu tớ cũng chờ cậu.”
Đề tài càng ngày càng đi xa, Cố Dật Nhĩ không dây dưa với cậu nữa, xoay người đi vào WC nữ.
Từ xưa đến nay nhà vệ sinh công cộng lúc nào cũng có cái quy luật rất kỳ quái, đó chính là WC nam vĩnh viễn có phòng trống, WC nữ vĩnh viễn làm việc hết công suất, phảng phất như bàng quang của các đồng chí nữ trên cả nước đều thống nhất đi làm, hơn nữa còn là dựa theo thời gian tiêu chuẩn của khu Đông Bát Bắc Kinh.
Cố Dật Nhĩ nhìn mỗi phòng đều biểu thị có người, hơn nữa phía ngoài còn có người xếp hàng là biết thời gian không thể nhanh được.
Cô tùy tiện tìm một chỗ xếp hàng chờ.
Bởi vì sợ Tư Dật ở bên ngoài chờ lâu, chính mình lại vội vã đi WC, Cố Dật Nhĩ có chút nóng vội dậm chân.
Nhưng đời mà, càng gấp thì người trong phòng WC cô đang xếp hàng đi càng lâu.
Nữ sinh cấp ba không cần dặm lại trang điểm, thời gian lâu như vậy chỉ có thể là trốn trong WC chơi đến mê mẩn rồi.
Cố Dật Nhĩ ước chừng đợi năm phút, cuối cùng nghe được bên trong có tiếng xả nước vang lên.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, cửa WC mở ra.
Xuất hiện trong tầm mắt không phải là đồng phục của Tứ Trung mà là một chiếc áo sơmi màu trắng bình thường, tóc nâu dài hơi uốn rũ trước ngực, có vẻ thành thục quyến rũ.
Tứ Trung quy định, trong thời gian ở trường nhất định phải mặc đồng phục, nữ sinh có thể để tóc dài, nhưng tuyệt đối không thể nhuộm tóc.
Nhìn gương mặt có chút quen thuộc trước mắt nhưng Cố Dật Nhĩ không thể nhớ nổi đây là ai.
Nhưng cô gái lại chào hỏi trước: “Là em à, em gái nhỏ.”
Cố Dật Nhĩ mở to hai mắt, là cô gái trẻ mà năm ngoái cô gặp ở trước cửa nhà Tư Dật.
Nửa năm không thấy, cô ta đã hoàn toàn không còn dáng vẻ học sinh ngây thơ của khi đó, so với vẻ vâng vâng dạ dạ lúc đó dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt thanh tú kia nay lại trang điểm thật đậm, đôi mắt dưới đường kẻ mắt đen xì lộ ra vẻ tang thương và vô vọng.
“Em vào đi.”
Cô gái nhẹ nhàng nói với cô một câu rồi vòng qua cô đi đến bồn rửa tay.
Cố Dật Nhĩ ngơ ngác đi vào WC đóng cửa lại, tay đặt lên lưng quần lại nghĩ vì sao cô gái này xuất hiện ở đây.
Trong WC còn lưu lại mùi nước hoa trên người cô ta.
Cô mặc kệ tất cả mở cửa WC chạy ra ngoài.
Giống như cô đoán, cô gái kia tới tìm Tư Dật, hai người đứng ở cửa WC, dường như có chuyện gì muốn nói.
Sắc mặt của Tư Dật không tốt, cằm căng chặt, ánh mắt sắc bén, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc nãy nói chuyện với cô.
Cố Dật Nhĩ đi đến bên cạnh Tư Dật kéo kéo tay áo cậu.
Tư Dật thấy cô tới, ánh mắt thoáng buông lỏng một chút.
“Tớ có chút việc muốn xử lý, cậu về phòng học trước đi.” Cậu mỉm cười, cúi đầu nói với cô.
Nói xong câu này, cậu xoay người đi về hướng ngược với phòng học.
Cô gái kia cười cười với Cố Dật Nhĩ rồi đuổi theo bước chân của Tư Dật.
Cố Dật Nhĩ sững sờ tại chỗ, không biết cô gái kia rốt cuộc là ai, cũng không biết tại sạo ánh mắt của Tư Dật nhìn cô ta lại phức tạp như vậy.
Người chung quanh hiển nhiên có cùng suy nghĩ với cô, lúc này hai ba người vây một chỗ khe khẽ nói nhỏ suy đoán Tư Dật có quan hệ gì với người phụ nữ kia.
“Cô gái kia là ai thế?”
“Không biết, nhìn rất trẻ, hay là chị gái?”
“Tớ nghe nói Tư Dật là con một mà…”
“Nhìn quan hệ của hai người đó có vẻ rất phức tạp.”
“Có khi nào là tình chị em không? Bây giờ không phải siêu lưu hành lái máy bay sao?”
“Ối đệch, giống, không thấy Cố Dật Nhĩ đang thất thần ở kia sao? Tình tay ba rồi.”
“Bảo sao Tư Dật lạnh lùng với các nữ sinh khác, bày đặt nửa ngày hóa ra là thích kiểu này.”
Nói ra suy đoán không đáng tin cậy này là hai nữ sinh, càng nói càng hưng phấn, hận không thể ngay lập tức viết ra một câu chuyện xưa cẩu huyết.
Ánh mắt Cố Dật Nhĩ lạnh lẽo đi đến gần hai nữ sinh kia, khóe môi hơi cong lên: “Không đi viết tiểu thuyết thật là đáng tiếc.”
Một nữ sinh trong đó tức khắc có chút chột dạ, không phục giương giọng phản bác: “Tùy tiện nói một tý thì có làm sao?”
Cố Dật Nhĩ ghé sát vào nữ sinh kia, duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc mái của cô ta, nhỏ giọng nói: “Có rảnh làm paparazzi thì còn không bằng thành thật ngồi ở lớp làm thêm vài đề toán nâng cao thành tích học tập đi.”
Nếu bị những người khác nói như vậy, nữ sinh kia khả năng sẽ lớn tiếng phản kích, nhưng người trước mắt này là thủ khoa toàn khóa, là học sinh xuất sắc toàn năng được cả trường công nhận, cô ta há miệng muốn phản bác lại không nói được một lời.
Nữ sinh trừng mắt nhìn cô, lui về phía sau vài bước.
Một nữ sinh khác thấy vậy tuy rằng không nghe thấy Cố Dật Nhĩ vừa mới nói gì, lại cũng đoán được một chút, ôm ngực trêu chọc nói: “Cố Dật Nhĩ, cậu khẩn trương như vậy có phải là cậu thích Tư Dật rồi không?”
“Ba ba thích con trai mình, không được sao?” Cố Dật Nhĩ mỉm cười.
Hai nữ sinh mắt to trừng mắt nhỏ, không biết cô đang nói cái gì.
“Nói bậy ít thôi, đọc nhiều sách vào.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, ngữ khí ôn nhu, “Còn có, đừng làm mấy chuyện khiến tôi khó chịu.”
Cô nói với giọng rất nhẹ nhàng, thần sắc ôn hòa như cũ, nhưng trong bông có kim uy hiếp, chỉ có hai nữ sinh trước mắt nghe được.
Cố Dật Nhĩ nói xong những lời này, cũng không về phòng học, mà hướng về phía Tư Dật vừa mới đi.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, một đám học sinh vây quanh đó sôi nổi tan đi.
Hai nữ sinh vừa về đến phòng học đã nói với các bạn trong lớp chuyện bị Cố Dật Nhĩ dùng ngôn ngữ uy hiếp.
Những người khác đều cười: “Cố Dật Nhĩ? Hai ngươi không bị làm sao chứ, cậu ấy nổi tiếng là tốt tính đấy, trước nay chưa tức giận với ai bao giờ.”
“……” Nhưng mà người vừa nãy có vẻ mặt tiếu lí tàng đao kia chính là Cố Dật Nhĩ nha!
***
Cố Dật Nhĩ từ hành lang nhìn ra ngoài khu dạy học thấy Tư Dật và người phụ nữ kia đang hướng đến cái đình nhỏ bên hồ.
Cô nghe được tiếng chuông vào lớp, nhưng đầu óc còn chưa kịp suy xét Tư Dật và đi học cái nào quan trọng hơn thì chân đã đi theo xuống lầu.
Xung quanh đình được trồng đầy cây, mùa này đúng lúc cành lá tươi tốt đến mức ánh mặt trời cũng chỉ có thể xuyên thấu luồn lách mà chiếu xuống, là nơi ẩn nấp cực kỳ tốt, bởi vậy bị trường học coi là địa điểm tuần tra quan trọng để bắt các cặp yêu sớm, chủ nhiệm giáo dục tại đây bắt được không ít cặp, lập được chiến công rất nhiều lần.
Cô lặng lẽ vén nhánh cây lên, tránh sau một thân cây to lớn, dựng lỗ tai nghe hai người kia nói chuyện
“Cô chính là Địch Linh?” Ngữ khí của Tư Dật rất bình tĩnh.
Địch Linh có chút kinh ngạc: “Cậu biết tên của tôi sao?”
“Nghe ba tôi nói.”
“Thư ký đến cái này cũng nói với cậu à.” Địch Linh cười khổ một tiếng, ánh mắt tuyệt vọng, “Vậy ông ấy có nói với cậu tôi đã bị đuổi học, không thể tiếp tục đến trường không?”
Tư Dật có chút kinh ngạc: “Cô bị đuổi học?”
“Tôi biết là thư ký Tư tìm người làm, tôi đi hỏi lãnh đạo nhà trường về lý do tôi bị đuổi học, bọn họ đều ấp úng không thể trả lời, chỉ nói là tác phong của tôi có vấn đề. Bây giờ tôi đã không thể liên lạc được với thư ký Tư, hơn nữa ông ấy còn phái người cảnh cáo tôi, nếu còn dám đi quấy rầy phu nhân của ông ấy thì sẽ khiến cho tôi cả đời này cũng không thể đi học được nữa. Tôi nghe người ta nói cậu học ở đây nên muốn đến đây tìm cậu.”
Tư Dật có chút buồn cười: “Cô tìm tôi thì có ích gì?”
Địch Linh cắn môi, bụp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tư Dật: “Tư công tử, tôi cầu xin cậu, chuyện này hết thảy đều là do tôi không biết tốt xấu, là tôi có lỗi, cầu xin cậu nói một tiếng với thư ký Tư, đừng đuổi học tôi được không?”
Tư Dật lui về phía sau một bước, nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên: “Cô mau đứng lên đi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tự cô tạo nghiệt thì phải gánh vác hậu quả!”
Địch Linh vẫn chưa hết hy vọng, nước mắt quanh mi lại dùng đầu gối lết về phía trước: “Tôi đến từ tỉnh lẻ, cha mẹ vay tiền cho tôi học âm nhạc, nếu như để bọn họ biết tôi bị đuổi học thì nhà tôi cũng xong đời rồi.”
“Vậy tại sao cô còn làm ra chuyện như vậy?” Tư Dật thần sắc chán ghét, ngữ khí lạnh băng, “Cô không cảm thấy ghê tởm sao?”
“Ngày đó tôi bị học tỷ đưa đi, chị ấy nói có thể giúp tôi tìm được kim chủ, giúp tôi không cần lo lắng tiền học với sinh hoạt phí trong mấy năm tới, tôi chỉ muốn giúp trong nhà giảm bớt một chút gánh nặng, tôi thật sự không biết sự tình sao lại biến thành như vậy.” Địch Linh bi thương kêu thảm, hai tay chống đất, dập đầu thật mạnh lên nền gạch lạnh băng, “Tôi, tôi, ngoại trừ hôm đó thư ký Tư đưa tôi về thì chúng tôi không có ngầm gặp nhau lần nào, ông ấy vẫn luôn cự tuyệt tôi, là tôi nghe lời học tỷ nói, bị ma xui quỷ ám mới đi tìm số điện thoại của Tư phu nhân, tôi thật sự không biết sẽ khiến Tư phu nhân tổn thương đến vậy!”
Chính người phụ nữ khóc lóc sướt mướt trước mắt này suýt nữa huỷ hoại gia đình cậu.
Tư Dật châm chọc cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi: “Cô đi đi.”
Mắt thấy cậu rời đi, Địch Linh vội vàng đứng lên, kéo tay lại từ phía sau ngăn cản cậu: “Tư công tử, cầu xin cậu giúp tôi đi! Tôi thật sự cùng đường rồi!”
Tư Dật cực kỳ chán ghét cô ta, cậu nhíu chặt mày dùng sức hất văng tay cô ta ra: “Cô đừng chạm vào tôi!”
Địch Linh bị cậu hất mạnh lui về phía sau vài bước, cắn răng tiến lên, hai tay gắt gao ôm vòng lấy bả vai Tư Dật.
Tư Dật ghê tởm đến mức muốn nôn, dùng sức bẻ tay cô ta: “Cút đi! Ghê tởm!”
Vóc dáng người phụ nữ thấp hơn Tư Dật, sức lực không bằng cậu, chỉ có thể cậy mạnh quấn lấy Tư Dật, biểu tình không nhu nhược đáng thương giống như vừa nãy mà trở nên có chút điên cuồng đáng sợ, gào rống như là điên rồi: “Mấy người các người có tiền có quyền đều là súc sinh không có tình thương không bằng heo chó! Ba cậu là súc sinh! Cậu là con trai ông ta cũng là tiểu súc sinh! Cả nhà các ngươi đều là súc sinh!”
Cố Dật Nhĩ vẫn luôn trốn sau thân cây rốt cuộc không nhịn được vọt ra, chuẩn bị giúp Tư Dật xử lý bà điên này.
Quản cái gì mà thanh quan khó đoạn việc nhà, bắt nạt Tư Dật là không được!
Dám chạm vào con trai cô, cô không đánh cô ta thành cái tổ ong thì thật có lỗi với Tổ quốc.
Tư Dật thấy cô xuất hiện thì cực kỳ ngạc nhiên.
Khiến cậu nhất thời quên kéo Địch Linh ra, mà chỉ trợn to mắt nhìn cô: “Nhĩ Đóa, sao cậu lại ở đây!”
“Để bảo vệ con trai!” Cố Dật Nhĩ rống xong những lời này thì dùng sức bẻ cánh tay Địch Linh ra.
Địch Linh đi giày cao gót, Cố Dật Nhĩ thấp hơn một chút, thân hình cũng nhỏ gầy hơn cô ta.
Nhưng cũng bởi vì Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên xuất hiện khiến cô ta bị hoảng sợ, Địch Linh theo bản năng buông lỏng cánh tay, bị Cố Dật Nhĩ kéo ra đẩy ngã lên mặt đất.
Địch Linh chống đất đứng lên, con mắt đỏ rực cười to một tiếng, hai bàn tay giơ lên vọt về hướng Tư Dật.
Tư Dật vội vã kéo Cố Dật Nhĩ bảo vệ ở sau người, cũng không tránh bàn tay của Địch Linh.
Cậu cho rằng bàn tay này phải dừng ở trên mặt mình.
Cố Dật Nhĩ từ dưới cánh tay phải cậu chạy tới, ngược lại bảo vệ Tư Dật ở phía sau, bàn tay của người phụ nữ kia nâng cao, rơi vào khoảng không, chỉ đánh vào không khí.
Địch Linh nhanh chóng giơ một bàn tay khác lên hướng về phía má Cố Dật Nhĩ: “Mày quản chuyện của người khác làm gì!”
Trên gương mặt trắng nõn của Cố Dật Nhĩ nháy mắt nhiều thêm một vết bàn tay nhìn rất ghê người.
Tư Dật ôm mặt cô, trái tim muốn vỡ vụn: “Có đau không?”
Cố Dật Nhĩ bị tát má phải, lúc này mắt bên phải đã đau đến chảy nước mắt, cô cắn môi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Mỹ nhân cứu anh hùng, ba ba có soái không?”
“Cậu còn có tâm tình nói đùa nữa, ông đây đau lòng muốn chết rồi!”
Tư Dật nghiêng đầu nhìn Địch Linh, con mắt trợn trừng muốn nứt ra, quát lên: “Cô dám đánh cậu ấy!”
Địch Linh lui về phía sau vài bước, ngoài mạnh trong yếu quát: “Mày dám đánh tao à!”
“Cậu ấy không dám nhưng tôi dám.” Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Đàn ông không thể đánh phụ nữ, vậy phụ nữ có thể đánh phụ nữ chứ?”
Cố Dật Nhĩ vừa dứt lời, còn chưa chờ hai người kia phản ứng lại đã trực tiếp một bước xông lên trước, nhấc chân đạp một cái vào bụng Địch Linh.
Địch Linh ôm bụng ngã xuống đất.
Tư Dật trợn mắt há hốc mồm, cậu quen Cố Dật Nhĩ lâu như vậy, hôm nay mới biết được cô biết võ.
Cố Dật Nhĩ khóa ngồi trên người Địch Linh, hai tay kéo lấy cổ áo sơmi của cô ta, mạnh mẽ túm cô ta từ trên mặt đất lên.
Địch Linh đau đớn nhăn chặt mày, giãy giụa nói: “Buông tôi ra.”
“Lúc đánh người sao không thấy ăn nói khép nép như vậy?” Ánh mắt Cố Dật Nhĩ u ám, ngữ khí lại thực dịu dàng, “Từ ngày bắt đầu làm tiểu tam cho người ta mà không đoán được mình sẽ có ngày hôm nay sao?”
Địch Linh giơ một bàn tay lên bẻ tay cô.
Cố Dật Nhĩ hất tay cô ta ra, tát vào mặt cô ta một cái.
“Trả lại cho cô.”
Sau đó lại một cái nữa.
“Ăn miếng trả miếng.”
Tát xong hai bàn tay, Cố Dật Nhĩ cảm thấy mỹ mãn đứng lên, thổi thổi bụi trên tay như là giải quyết xong con mồi.
Ánh mắt Địch Linh như muốn giết cô.
“Tao không phải là tiểu tam! Mày đánh một người vô tội, tao muốn báo công an bắt mày!”
Cô ta một là không thật sự phát sinh cái gì với thư ký Tư, hai là cũng không mang đến cho nhà họ Tư thương tổn cụ thể gì, sao đã được gọi là tiểu tam.
Cố Dật Nhĩ không e dè nhìn cô ta, vô tội chớp chớp mắt: “Tiểu thư, một người một khi có suy nghĩ phá hoại gia đình người khác, vậy thì từ một khắc bắt đầu đó, cô chính là tiểu tam.”
“Tao không phải! Tao với thư ký Tư căn bản là không có chuyện gì xảy ra cả!”
“Nếu chú Tư không kiên định cự tuyệt cô như vậy, cô còn không phải là tiểu tam sao?” Cố Dật Nhĩ thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh băng, “Cho đến lúc này, cô chỉ biết dùng rất nhiều lý do qua loa lấy lệ để tránh đi cái thân phận dơ bẩn độc ác này, dùng sự bất đắc dĩ của cô, dùng việc chú Tư không cự tuyệt, dùng loại lời nói ngu xuẩn như một cây làm chẳng nên non để tìm chút an ủi tâm lý!”
Địch Linh nhất thời nghẹn lời không nói được câu gì.
“Bất luận nguyên nhân gì cũng không thể trở thành lý do cho cô bao biện chuyện phá hoại gia đình người khác! Tiện nhân chính là tiện nhân, không biết xấu hổ chính là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ chính là vô liêm sỉ!” Cố Dật Nhĩ phẫn nộ tới cực điểm, giận dữ nhìn cô ta, “Nhà nghèo là phải tìm kim chủ sao? Điều kiện không tốt là muốn tìm người bao dưỡng à? Cô không tay không chân hay là bại não mà một hai phải dựa vào đàn ông mới có thể sống sót! Tự cô lao động kiếm tiền thì chết à? Dựa vào cái gì trách người khác không buông tay! Cô là quốc bảo hay là tiên nữ, muốn làm đĩ lại còn đòi lập bàn thờ trinh tiết, mặt mũi cô cũng lớn quá rồi đấy.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Tao cũng không muốn thế, nhưng tao thật sự không còn cách nào…” Địch Linh ôm mặt khóc nức nở.
Cố Dật Nhĩ nhắm mắt, con người vĩnh viễn đều là như thế này.
Người phụ nữ trước mắt này như vậy mà người mẹ kia của cô cũng thế.
Vĩnh viễn có một trăm lý do để giải thích cho việc ngoại tình, các loại bất đắc dĩ, các loại cầm lòng không được, các loại vô tâm.
Hoặc tê thanh nứt phổi, hoặc nhẹ nhàng bâng quơ, cho như thế nào cũng không chịu thừa nhận sự thật.
Một hai phải phủ thêm một tầng túi da bất đắc dĩ cho xương cốt phạm tiện, phảng phất người sai chính là người bị tổn thương kia.
“Mau cút đi.” Trầm mặc thật lâu sau Tư Dật thấp giọng nói.
Địch Linh run rẩy đứng lên, khóc như hoa lê đái vũ nhìn cậu, giống như vừa phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn.
Cố Dật Nhĩ cười cười: “Tiểu thư, lần sau lúc nói mình không có tiền thì nhớ rõ đừng mặc áo sơ mi Gucci, cũng nhớ che hết dấu hôn trên cổ đi, nhìn giả lắm.”
Địch Linh che cổ chật vật rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, đình nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cố Dật Nhĩ không nhìn Tư Dật, ôm mặt chuẩn bị rời đi.
“Không được đi.” Tư Dật lôi kéo tay cô túm cô tới trước mặt mình, “Cho tớ xem.”
Cố Dật Nhĩ vừa mới một bộ không sợ hy sinh mỹ nhân cứu anh hùng nháy mắt xịt lốp, lại biến trở về tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn ngày xưa, cúi đầu không cho cậu xem.
Cô không ngẩng đầu, cậu chẳng lẽ lại không thể cúi đầu sao.
Tư Dật khom lưng nhìn cô, ánh mắt Cố Dật Nhĩ hoảng hốt, vội ngẩng đầu lên trốn ánh mắt cậu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tớ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chứ không phải muốn làm hoà với cậu đâu.”
“Tớ biết, tớ biết.” Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô, đau lòng trong ánh mắt đã sắp vỡ thành từng mảnh từng mảnh, “Đau không?”
Thanh âm nhỏ nhẹ, như là lông chim, nhẹ nhàng phất quá trái tim cô.
Cố Dật Nhĩ chép miệng: “Cậu nói đi?”
Tư Dật kéo cô ngồi xuống ghế đá, nửa quỳ ở trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Tớ thổi cho cậu.”
Cậu nâng mặt cô, hô hấp ấm áp lướt qua, đau xót phảng phất thật sự từ một khắc kia đã biến mất toàn bộ.
Cố Dật Nhĩ um một tiếng: “Vẫn đau.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cậu buồn cười: “Vậy thổi đến khi nào cậu không đau nữa mới thôi.”
Cứ như vậy qua hai ba phút, Tư Dật không thổi nữa, Cố Dật Nhĩ vốn đã hưởng thụ nhắm hai mắt lại, cảm giác được cậu không thổi nữa lại mở mắt ra.
“Chưa hết đau.”
Giọng nói nũng nịu, chính cô cũng chưa ý thức được mình lại giở trò tùy hứng rồi.
“Nhĩ Đóa.” Trong ánh mắt Tư Dật như có những ngôi sao lấp lánh, “Tớ xin lỗi.”
Cái gì mà thắng với thua, chỉ cần có thể làm cô vui vẻ thì thua cả đời cũng đã sao.
Lúc cô bị đánh, trái tim cậu giống như bị ném xuống mặt đất dẫm đến vỡ nát, nếu không phải cô động thủ trước, cậu cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì với người phụ nữ kia.
Nhĩ Đóa trước mắt này biết võ, căn bản không nhu nhược như cậu tưởng.
Cô nóng giận cũng rất đáng sợ.
Nhưng cậu lại vui vẻ muốn chết.
Một cô gái có thể văn võ như vậy lại nguyện ý làm nũng với cậu, cậu làm gì còn sức lực cự tuyệt.
Làm nũng cả đời cũng được.
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, muốn nói cái gì đó cho tiêu tán bớt cái không khí ái muội khiến tim đập không ngừng này: “Khụ, vừa nãy có phải ba cực kỳ đẹp trai không?”
Tư Dật nghiêm túc gật đầu: “Soái ngây người.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Dịu dàng trong mắt cậu giống như những ánh sao bị nghiền vụn, một khi trút xuống thì khó mà thu hồi được.
Cố Dật Nhĩ cũng cười, nụ cười giống như ngọn gió mát giữa trưa, giống như hạt thóc vàng trong ruộng lúa, như vỏ sò mắc cạn trên bãi biển được tắm gội bởi ánh mặt trời, khiến người ta cực kỳ thoải mái, rồi lại xinh đẹp không dời mắt được.
Môi châu lung lay tựa sắp đổ, như đầu cành đậu khấu sắp rơi xuống một viên hồng châu.
Chiếm tiện nghi thì chiếm tiện nghi đi.
Không sao cả.
Cố Dật Nhĩ cười cười, đột nhiên thần sắc có chút thống khổ.
Tư Dật hoảng loạn: “Sao thế? Còn đau không?”
Cố Dật Nhĩ kẹp hai chân, ôm bụng: “Tớ quên đi WC…”
“……”
Haizzzzz, cô đấy.
***
Năm phút sau.
“Xông lên đi! WC ở ngay trước mắt rồi!”
Cố Dật Nhĩ mặt đỏ bừng: “Nói nhỏ chút được không!”
“Không phải là tớ sợ cậu đi luôn trong quần sao, nếu không tớ cõng cậu nhé?”
“Biến, chỉ một chữ, tớ chỉ nói một lần.”
Mỹ nữ cứu anh hùng cái khỉ gì, cứu đứa con trai ngốc nghếch thôi, ba ba muốn đi WC kêu lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe thấy sao.
Mất hết hình tượng rồi, mệt muốn chết.
“Tớ chờ cậu ra.”
Cố Dật Nhĩ vừa nghe lời này thì không bình tĩnh nổi, rõ như ban ngày rằng Tư Dật đứng ở cửa WC nữ chờ cô, nếu như bị người khác thấy không chừng lại bị đồn bậy như thế nào cũng không biết được đâu.
Cố Dật Nhĩ há miệng thở dốc, cự tuyệt: “Không cần.”
Tư Dật không nghe cô, chỉ nhẹ giọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cậu có thể nói bây giờ.”
Tư Dật mím môi, ánh mắt dao động trong chốc lát: “Dăm ba câu nói không rõ được, cậu mau đi WC đi, đừng nhịn hỏng bây giờ.”
“Cậu!” Cố Dật Nhĩ cắn môi, giận dữ nói, “Chờ lâu rồi đừng có mà mất kiên nhẫn!”
Tư Dật vừa nghe lời này ngược lại cười, nhướng mày nói: “Yên tâm đi, bao lâu tớ cũng chờ cậu.”
Đề tài càng ngày càng đi xa, Cố Dật Nhĩ không dây dưa với cậu nữa, xoay người đi vào WC nữ.
Từ xưa đến nay nhà vệ sinh công cộng lúc nào cũng có cái quy luật rất kỳ quái, đó chính là WC nam vĩnh viễn có phòng trống, WC nữ vĩnh viễn làm việc hết công suất, phảng phất như bàng quang của các đồng chí nữ trên cả nước đều thống nhất đi làm, hơn nữa còn là dựa theo thời gian tiêu chuẩn của khu Đông Bát Bắc Kinh.
Cố Dật Nhĩ nhìn mỗi phòng đều biểu thị có người, hơn nữa phía ngoài còn có người xếp hàng là biết thời gian không thể nhanh được.
Cô tùy tiện tìm một chỗ xếp hàng chờ.
Bởi vì sợ Tư Dật ở bên ngoài chờ lâu, chính mình lại vội vã đi WC, Cố Dật Nhĩ có chút nóng vội dậm chân.
Nhưng đời mà, càng gấp thì người trong phòng WC cô đang xếp hàng đi càng lâu.
Nữ sinh cấp ba không cần dặm lại trang điểm, thời gian lâu như vậy chỉ có thể là trốn trong WC chơi đến mê mẩn rồi.
Cố Dật Nhĩ ước chừng đợi năm phút, cuối cùng nghe được bên trong có tiếng xả nước vang lên.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, cửa WC mở ra.
Xuất hiện trong tầm mắt không phải là đồng phục của Tứ Trung mà là một chiếc áo sơmi màu trắng bình thường, tóc nâu dài hơi uốn rũ trước ngực, có vẻ thành thục quyến rũ.
Tứ Trung quy định, trong thời gian ở trường nhất định phải mặc đồng phục, nữ sinh có thể để tóc dài, nhưng tuyệt đối không thể nhuộm tóc.
Nhìn gương mặt có chút quen thuộc trước mắt nhưng Cố Dật Nhĩ không thể nhớ nổi đây là ai.
Nhưng cô gái lại chào hỏi trước: “Là em à, em gái nhỏ.”
Cố Dật Nhĩ mở to hai mắt, là cô gái trẻ mà năm ngoái cô gặp ở trước cửa nhà Tư Dật.
Nửa năm không thấy, cô ta đã hoàn toàn không còn dáng vẻ học sinh ngây thơ của khi đó, so với vẻ vâng vâng dạ dạ lúc đó dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt thanh tú kia nay lại trang điểm thật đậm, đôi mắt dưới đường kẻ mắt đen xì lộ ra vẻ tang thương và vô vọng.
“Em vào đi.”
Cô gái nhẹ nhàng nói với cô một câu rồi vòng qua cô đi đến bồn rửa tay.
Cố Dật Nhĩ ngơ ngác đi vào WC đóng cửa lại, tay đặt lên lưng quần lại nghĩ vì sao cô gái này xuất hiện ở đây.
Trong WC còn lưu lại mùi nước hoa trên người cô ta.
Cô mặc kệ tất cả mở cửa WC chạy ra ngoài.
Giống như cô đoán, cô gái kia tới tìm Tư Dật, hai người đứng ở cửa WC, dường như có chuyện gì muốn nói.
Sắc mặt của Tư Dật không tốt, cằm căng chặt, ánh mắt sắc bén, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc nãy nói chuyện với cô.
Cố Dật Nhĩ đi đến bên cạnh Tư Dật kéo kéo tay áo cậu.
Tư Dật thấy cô tới, ánh mắt thoáng buông lỏng một chút.
“Tớ có chút việc muốn xử lý, cậu về phòng học trước đi.” Cậu mỉm cười, cúi đầu nói với cô.
Nói xong câu này, cậu xoay người đi về hướng ngược với phòng học.
Cô gái kia cười cười với Cố Dật Nhĩ rồi đuổi theo bước chân của Tư Dật.
Cố Dật Nhĩ sững sờ tại chỗ, không biết cô gái kia rốt cuộc là ai, cũng không biết tại sạo ánh mắt của Tư Dật nhìn cô ta lại phức tạp như vậy.
Người chung quanh hiển nhiên có cùng suy nghĩ với cô, lúc này hai ba người vây một chỗ khe khẽ nói nhỏ suy đoán Tư Dật có quan hệ gì với người phụ nữ kia.
“Cô gái kia là ai thế?”
“Không biết, nhìn rất trẻ, hay là chị gái?”
“Tớ nghe nói Tư Dật là con một mà…”
“Nhìn quan hệ của hai người đó có vẻ rất phức tạp.”
“Có khi nào là tình chị em không? Bây giờ không phải siêu lưu hành lái máy bay sao?”
“Ối đệch, giống, không thấy Cố Dật Nhĩ đang thất thần ở kia sao? Tình tay ba rồi.”
“Bảo sao Tư Dật lạnh lùng với các nữ sinh khác, bày đặt nửa ngày hóa ra là thích kiểu này.”
Nói ra suy đoán không đáng tin cậy này là hai nữ sinh, càng nói càng hưng phấn, hận không thể ngay lập tức viết ra một câu chuyện xưa cẩu huyết.
Ánh mắt Cố Dật Nhĩ lạnh lẽo đi đến gần hai nữ sinh kia, khóe môi hơi cong lên: “Không đi viết tiểu thuyết thật là đáng tiếc.”
Một nữ sinh trong đó tức khắc có chút chột dạ, không phục giương giọng phản bác: “Tùy tiện nói một tý thì có làm sao?”
Cố Dật Nhĩ ghé sát vào nữ sinh kia, duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc mái của cô ta, nhỏ giọng nói: “Có rảnh làm paparazzi thì còn không bằng thành thật ngồi ở lớp làm thêm vài đề toán nâng cao thành tích học tập đi.”
Nếu bị những người khác nói như vậy, nữ sinh kia khả năng sẽ lớn tiếng phản kích, nhưng người trước mắt này là thủ khoa toàn khóa, là học sinh xuất sắc toàn năng được cả trường công nhận, cô ta há miệng muốn phản bác lại không nói được một lời.
Nữ sinh trừng mắt nhìn cô, lui về phía sau vài bước.
Một nữ sinh khác thấy vậy tuy rằng không nghe thấy Cố Dật Nhĩ vừa mới nói gì, lại cũng đoán được một chút, ôm ngực trêu chọc nói: “Cố Dật Nhĩ, cậu khẩn trương như vậy có phải là cậu thích Tư Dật rồi không?”
“Ba ba thích con trai mình, không được sao?” Cố Dật Nhĩ mỉm cười.
Hai nữ sinh mắt to trừng mắt nhỏ, không biết cô đang nói cái gì.
“Nói bậy ít thôi, đọc nhiều sách vào.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, ngữ khí ôn nhu, “Còn có, đừng làm mấy chuyện khiến tôi khó chịu.”
Cô nói với giọng rất nhẹ nhàng, thần sắc ôn hòa như cũ, nhưng trong bông có kim uy hiếp, chỉ có hai nữ sinh trước mắt nghe được.
Cố Dật Nhĩ nói xong những lời này, cũng không về phòng học, mà hướng về phía Tư Dật vừa mới đi.
Lúc này chuông vào lớp vang lên, một đám học sinh vây quanh đó sôi nổi tan đi.
Hai nữ sinh vừa về đến phòng học đã nói với các bạn trong lớp chuyện bị Cố Dật Nhĩ dùng ngôn ngữ uy hiếp.
Những người khác đều cười: “Cố Dật Nhĩ? Hai ngươi không bị làm sao chứ, cậu ấy nổi tiếng là tốt tính đấy, trước nay chưa tức giận với ai bao giờ.”
“……” Nhưng mà người vừa nãy có vẻ mặt tiếu lí tàng đao kia chính là Cố Dật Nhĩ nha!
***
Cố Dật Nhĩ từ hành lang nhìn ra ngoài khu dạy học thấy Tư Dật và người phụ nữ kia đang hướng đến cái đình nhỏ bên hồ.
Cô nghe được tiếng chuông vào lớp, nhưng đầu óc còn chưa kịp suy xét Tư Dật và đi học cái nào quan trọng hơn thì chân đã đi theo xuống lầu.
Xung quanh đình được trồng đầy cây, mùa này đúng lúc cành lá tươi tốt đến mức ánh mặt trời cũng chỉ có thể xuyên thấu luồn lách mà chiếu xuống, là nơi ẩn nấp cực kỳ tốt, bởi vậy bị trường học coi là địa điểm tuần tra quan trọng để bắt các cặp yêu sớm, chủ nhiệm giáo dục tại đây bắt được không ít cặp, lập được chiến công rất nhiều lần.
Cô lặng lẽ vén nhánh cây lên, tránh sau một thân cây to lớn, dựng lỗ tai nghe hai người kia nói chuyện
“Cô chính là Địch Linh?” Ngữ khí của Tư Dật rất bình tĩnh.
Địch Linh có chút kinh ngạc: “Cậu biết tên của tôi sao?”
“Nghe ba tôi nói.”
“Thư ký đến cái này cũng nói với cậu à.” Địch Linh cười khổ một tiếng, ánh mắt tuyệt vọng, “Vậy ông ấy có nói với cậu tôi đã bị đuổi học, không thể tiếp tục đến trường không?”
Tư Dật có chút kinh ngạc: “Cô bị đuổi học?”
“Tôi biết là thư ký Tư tìm người làm, tôi đi hỏi lãnh đạo nhà trường về lý do tôi bị đuổi học, bọn họ đều ấp úng không thể trả lời, chỉ nói là tác phong của tôi có vấn đề. Bây giờ tôi đã không thể liên lạc được với thư ký Tư, hơn nữa ông ấy còn phái người cảnh cáo tôi, nếu còn dám đi quấy rầy phu nhân của ông ấy thì sẽ khiến cho tôi cả đời này cũng không thể đi học được nữa. Tôi nghe người ta nói cậu học ở đây nên muốn đến đây tìm cậu.”
Tư Dật có chút buồn cười: “Cô tìm tôi thì có ích gì?”
Địch Linh cắn môi, bụp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tư Dật: “Tư công tử, tôi cầu xin cậu, chuyện này hết thảy đều là do tôi không biết tốt xấu, là tôi có lỗi, cầu xin cậu nói một tiếng với thư ký Tư, đừng đuổi học tôi được không?”
Tư Dật lui về phía sau một bước, nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên: “Cô mau đứng lên đi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tự cô tạo nghiệt thì phải gánh vác hậu quả!”
Địch Linh vẫn chưa hết hy vọng, nước mắt quanh mi lại dùng đầu gối lết về phía trước: “Tôi đến từ tỉnh lẻ, cha mẹ vay tiền cho tôi học âm nhạc, nếu như để bọn họ biết tôi bị đuổi học thì nhà tôi cũng xong đời rồi.”
“Vậy tại sao cô còn làm ra chuyện như vậy?” Tư Dật thần sắc chán ghét, ngữ khí lạnh băng, “Cô không cảm thấy ghê tởm sao?”
“Ngày đó tôi bị học tỷ đưa đi, chị ấy nói có thể giúp tôi tìm được kim chủ, giúp tôi không cần lo lắng tiền học với sinh hoạt phí trong mấy năm tới, tôi chỉ muốn giúp trong nhà giảm bớt một chút gánh nặng, tôi thật sự không biết sự tình sao lại biến thành như vậy.” Địch Linh bi thương kêu thảm, hai tay chống đất, dập đầu thật mạnh lên nền gạch lạnh băng, “Tôi, tôi, ngoại trừ hôm đó thư ký Tư đưa tôi về thì chúng tôi không có ngầm gặp nhau lần nào, ông ấy vẫn luôn cự tuyệt tôi, là tôi nghe lời học tỷ nói, bị ma xui quỷ ám mới đi tìm số điện thoại của Tư phu nhân, tôi thật sự không biết sẽ khiến Tư phu nhân tổn thương đến vậy!”
Chính người phụ nữ khóc lóc sướt mướt trước mắt này suýt nữa huỷ hoại gia đình cậu.
Tư Dật châm chọc cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi: “Cô đi đi.”
Mắt thấy cậu rời đi, Địch Linh vội vàng đứng lên, kéo tay lại từ phía sau ngăn cản cậu: “Tư công tử, cầu xin cậu giúp tôi đi! Tôi thật sự cùng đường rồi!”
Tư Dật cực kỳ chán ghét cô ta, cậu nhíu chặt mày dùng sức hất văng tay cô ta ra: “Cô đừng chạm vào tôi!”
Địch Linh bị cậu hất mạnh lui về phía sau vài bước, cắn răng tiến lên, hai tay gắt gao ôm vòng lấy bả vai Tư Dật.
Tư Dật ghê tởm đến mức muốn nôn, dùng sức bẻ tay cô ta: “Cút đi! Ghê tởm!”
Vóc dáng người phụ nữ thấp hơn Tư Dật, sức lực không bằng cậu, chỉ có thể cậy mạnh quấn lấy Tư Dật, biểu tình không nhu nhược đáng thương giống như vừa nãy mà trở nên có chút điên cuồng đáng sợ, gào rống như là điên rồi: “Mấy người các người có tiền có quyền đều là súc sinh không có tình thương không bằng heo chó! Ba cậu là súc sinh! Cậu là con trai ông ta cũng là tiểu súc sinh! Cả nhà các ngươi đều là súc sinh!”
Cố Dật Nhĩ vẫn luôn trốn sau thân cây rốt cuộc không nhịn được vọt ra, chuẩn bị giúp Tư Dật xử lý bà điên này.
Quản cái gì mà thanh quan khó đoạn việc nhà, bắt nạt Tư Dật là không được!
Dám chạm vào con trai cô, cô không đánh cô ta thành cái tổ ong thì thật có lỗi với Tổ quốc.
Tư Dật thấy cô xuất hiện thì cực kỳ ngạc nhiên.
Khiến cậu nhất thời quên kéo Địch Linh ra, mà chỉ trợn to mắt nhìn cô: “Nhĩ Đóa, sao cậu lại ở đây!”
“Để bảo vệ con trai!” Cố Dật Nhĩ rống xong những lời này thì dùng sức bẻ cánh tay Địch Linh ra.
Địch Linh đi giày cao gót, Cố Dật Nhĩ thấp hơn một chút, thân hình cũng nhỏ gầy hơn cô ta.
Nhưng cũng bởi vì Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên xuất hiện khiến cô ta bị hoảng sợ, Địch Linh theo bản năng buông lỏng cánh tay, bị Cố Dật Nhĩ kéo ra đẩy ngã lên mặt đất.
Địch Linh chống đất đứng lên, con mắt đỏ rực cười to một tiếng, hai bàn tay giơ lên vọt về hướng Tư Dật.
Tư Dật vội vã kéo Cố Dật Nhĩ bảo vệ ở sau người, cũng không tránh bàn tay của Địch Linh.
Cậu cho rằng bàn tay này phải dừng ở trên mặt mình.
Cố Dật Nhĩ từ dưới cánh tay phải cậu chạy tới, ngược lại bảo vệ Tư Dật ở phía sau, bàn tay của người phụ nữ kia nâng cao, rơi vào khoảng không, chỉ đánh vào không khí.
Địch Linh nhanh chóng giơ một bàn tay khác lên hướng về phía má Cố Dật Nhĩ: “Mày quản chuyện của người khác làm gì!”
Trên gương mặt trắng nõn của Cố Dật Nhĩ nháy mắt nhiều thêm một vết bàn tay nhìn rất ghê người.
Tư Dật ôm mặt cô, trái tim muốn vỡ vụn: “Có đau không?”
Cố Dật Nhĩ bị tát má phải, lúc này mắt bên phải đã đau đến chảy nước mắt, cô cắn môi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Mỹ nhân cứu anh hùng, ba ba có soái không?”
“Cậu còn có tâm tình nói đùa nữa, ông đây đau lòng muốn chết rồi!”
Tư Dật nghiêng đầu nhìn Địch Linh, con mắt trợn trừng muốn nứt ra, quát lên: “Cô dám đánh cậu ấy!”
Địch Linh lui về phía sau vài bước, ngoài mạnh trong yếu quát: “Mày dám đánh tao à!”
“Cậu ấy không dám nhưng tôi dám.” Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Đàn ông không thể đánh phụ nữ, vậy phụ nữ có thể đánh phụ nữ chứ?”
Cố Dật Nhĩ vừa dứt lời, còn chưa chờ hai người kia phản ứng lại đã trực tiếp một bước xông lên trước, nhấc chân đạp một cái vào bụng Địch Linh.
Địch Linh ôm bụng ngã xuống đất.
Tư Dật trợn mắt há hốc mồm, cậu quen Cố Dật Nhĩ lâu như vậy, hôm nay mới biết được cô biết võ.
Cố Dật Nhĩ khóa ngồi trên người Địch Linh, hai tay kéo lấy cổ áo sơmi của cô ta, mạnh mẽ túm cô ta từ trên mặt đất lên.
Địch Linh đau đớn nhăn chặt mày, giãy giụa nói: “Buông tôi ra.”
“Lúc đánh người sao không thấy ăn nói khép nép như vậy?” Ánh mắt Cố Dật Nhĩ u ám, ngữ khí lại thực dịu dàng, “Từ ngày bắt đầu làm tiểu tam cho người ta mà không đoán được mình sẽ có ngày hôm nay sao?”
Địch Linh giơ một bàn tay lên bẻ tay cô.
Cố Dật Nhĩ hất tay cô ta ra, tát vào mặt cô ta một cái.
“Trả lại cho cô.”
Sau đó lại một cái nữa.
“Ăn miếng trả miếng.”
Tát xong hai bàn tay, Cố Dật Nhĩ cảm thấy mỹ mãn đứng lên, thổi thổi bụi trên tay như là giải quyết xong con mồi.
Ánh mắt Địch Linh như muốn giết cô.
“Tao không phải là tiểu tam! Mày đánh một người vô tội, tao muốn báo công an bắt mày!”
Cô ta một là không thật sự phát sinh cái gì với thư ký Tư, hai là cũng không mang đến cho nhà họ Tư thương tổn cụ thể gì, sao đã được gọi là tiểu tam.
Cố Dật Nhĩ không e dè nhìn cô ta, vô tội chớp chớp mắt: “Tiểu thư, một người một khi có suy nghĩ phá hoại gia đình người khác, vậy thì từ một khắc bắt đầu đó, cô chính là tiểu tam.”
“Tao không phải! Tao với thư ký Tư căn bản là không có chuyện gì xảy ra cả!”
“Nếu chú Tư không kiên định cự tuyệt cô như vậy, cô còn không phải là tiểu tam sao?” Cố Dật Nhĩ thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh băng, “Cho đến lúc này, cô chỉ biết dùng rất nhiều lý do qua loa lấy lệ để tránh đi cái thân phận dơ bẩn độc ác này, dùng sự bất đắc dĩ của cô, dùng việc chú Tư không cự tuyệt, dùng loại lời nói ngu xuẩn như một cây làm chẳng nên non để tìm chút an ủi tâm lý!”
Địch Linh nhất thời nghẹn lời không nói được câu gì.
“Bất luận nguyên nhân gì cũng không thể trở thành lý do cho cô bao biện chuyện phá hoại gia đình người khác! Tiện nhân chính là tiện nhân, không biết xấu hổ chính là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ chính là vô liêm sỉ!” Cố Dật Nhĩ phẫn nộ tới cực điểm, giận dữ nhìn cô ta, “Nhà nghèo là phải tìm kim chủ sao? Điều kiện không tốt là muốn tìm người bao dưỡng à? Cô không tay không chân hay là bại não mà một hai phải dựa vào đàn ông mới có thể sống sót! Tự cô lao động kiếm tiền thì chết à? Dựa vào cái gì trách người khác không buông tay! Cô là quốc bảo hay là tiên nữ, muốn làm đĩ lại còn đòi lập bàn thờ trinh tiết, mặt mũi cô cũng lớn quá rồi đấy.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Tao cũng không muốn thế, nhưng tao thật sự không còn cách nào…” Địch Linh ôm mặt khóc nức nở.
Cố Dật Nhĩ nhắm mắt, con người vĩnh viễn đều là như thế này.
Người phụ nữ trước mắt này như vậy mà người mẹ kia của cô cũng thế.
Vĩnh viễn có một trăm lý do để giải thích cho việc ngoại tình, các loại bất đắc dĩ, các loại cầm lòng không được, các loại vô tâm.
Hoặc tê thanh nứt phổi, hoặc nhẹ nhàng bâng quơ, cho như thế nào cũng không chịu thừa nhận sự thật.
Một hai phải phủ thêm một tầng túi da bất đắc dĩ cho xương cốt phạm tiện, phảng phất người sai chính là người bị tổn thương kia.
“Mau cút đi.” Trầm mặc thật lâu sau Tư Dật thấp giọng nói.
Địch Linh run rẩy đứng lên, khóc như hoa lê đái vũ nhìn cậu, giống như vừa phải chịu ủy khuất cực kỳ lớn.
Cố Dật Nhĩ cười cười: “Tiểu thư, lần sau lúc nói mình không có tiền thì nhớ rõ đừng mặc áo sơ mi Gucci, cũng nhớ che hết dấu hôn trên cổ đi, nhìn giả lắm.”
Địch Linh che cổ chật vật rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, đình nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh.
Cố Dật Nhĩ không nhìn Tư Dật, ôm mặt chuẩn bị rời đi.
“Không được đi.” Tư Dật lôi kéo tay cô túm cô tới trước mặt mình, “Cho tớ xem.”
Cố Dật Nhĩ vừa mới một bộ không sợ hy sinh mỹ nhân cứu anh hùng nháy mắt xịt lốp, lại biến trở về tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn ngày xưa, cúi đầu không cho cậu xem.
Cô không ngẩng đầu, cậu chẳng lẽ lại không thể cúi đầu sao.
Tư Dật khom lưng nhìn cô, ánh mắt Cố Dật Nhĩ hoảng hốt, vội ngẩng đầu lên trốn ánh mắt cậu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tớ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chứ không phải muốn làm hoà với cậu đâu.”
“Tớ biết, tớ biết.” Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô, đau lòng trong ánh mắt đã sắp vỡ thành từng mảnh từng mảnh, “Đau không?”
Thanh âm nhỏ nhẹ, như là lông chim, nhẹ nhàng phất quá trái tim cô.
Cố Dật Nhĩ chép miệng: “Cậu nói đi?”
Tư Dật kéo cô ngồi xuống ghế đá, nửa quỳ ở trước mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Tớ thổi cho cậu.”
Cậu nâng mặt cô, hô hấp ấm áp lướt qua, đau xót phảng phất thật sự từ một khắc kia đã biến mất toàn bộ.
Cố Dật Nhĩ um một tiếng: “Vẫn đau.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cậu buồn cười: “Vậy thổi đến khi nào cậu không đau nữa mới thôi.”
Cứ như vậy qua hai ba phút, Tư Dật không thổi nữa, Cố Dật Nhĩ vốn đã hưởng thụ nhắm hai mắt lại, cảm giác được cậu không thổi nữa lại mở mắt ra.
“Chưa hết đau.”
Giọng nói nũng nịu, chính cô cũng chưa ý thức được mình lại giở trò tùy hứng rồi.
“Nhĩ Đóa.” Trong ánh mắt Tư Dật như có những ngôi sao lấp lánh, “Tớ xin lỗi.”
Cái gì mà thắng với thua, chỉ cần có thể làm cô vui vẻ thì thua cả đời cũng đã sao.
Lúc cô bị đánh, trái tim cậu giống như bị ném xuống mặt đất dẫm đến vỡ nát, nếu không phải cô động thủ trước, cậu cũng không biết mình sẽ làm ra cái gì với người phụ nữ kia.
Nhĩ Đóa trước mắt này biết võ, căn bản không nhu nhược như cậu tưởng.
Cô nóng giận cũng rất đáng sợ.
Nhưng cậu lại vui vẻ muốn chết.
Một cô gái có thể văn võ như vậy lại nguyện ý làm nũng với cậu, cậu làm gì còn sức lực cự tuyệt.
Làm nũng cả đời cũng được.
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, muốn nói cái gì đó cho tiêu tán bớt cái không khí ái muội khiến tim đập không ngừng này: “Khụ, vừa nãy có phải ba cực kỳ đẹp trai không?”
Tư Dật nghiêm túc gật đầu: “Soái ngây người.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Dịu dàng trong mắt cậu giống như những ánh sao bị nghiền vụn, một khi trút xuống thì khó mà thu hồi được.
Cố Dật Nhĩ cũng cười, nụ cười giống như ngọn gió mát giữa trưa, giống như hạt thóc vàng trong ruộng lúa, như vỏ sò mắc cạn trên bãi biển được tắm gội bởi ánh mặt trời, khiến người ta cực kỳ thoải mái, rồi lại xinh đẹp không dời mắt được.
Môi châu lung lay tựa sắp đổ, như đầu cành đậu khấu sắp rơi xuống một viên hồng châu.
Chiếm tiện nghi thì chiếm tiện nghi đi.
Không sao cả.
Cố Dật Nhĩ cười cười, đột nhiên thần sắc có chút thống khổ.
Tư Dật hoảng loạn: “Sao thế? Còn đau không?”
Cố Dật Nhĩ kẹp hai chân, ôm bụng: “Tớ quên đi WC…”
“……”
Haizzzzz, cô đấy.
***
Năm phút sau.
“Xông lên đi! WC ở ngay trước mắt rồi!”
Cố Dật Nhĩ mặt đỏ bừng: “Nói nhỏ chút được không!”
“Không phải là tớ sợ cậu đi luôn trong quần sao, nếu không tớ cõng cậu nhé?”
“Biến, chỉ một chữ, tớ chỉ nói một lần.”
Mỹ nữ cứu anh hùng cái khỉ gì, cứu đứa con trai ngốc nghếch thôi, ba ba muốn đi WC kêu lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe thấy sao.
Mất hết hình tượng rồi, mệt muốn chết.
/108
|