Chương 2: Cảnh hôn
Cố Nham khẽ mỉm cười, môi mỏng chậm rãi mở ra, "Kỳ thật, ngành giải trí không như thế giới bên ngoài nói. . . Khoa trương."
Anh dùng hai từ "Khoa trương" này rất uyển chuyển.
Đường Chi Hạ quẫn bách khó tả, hận không thể lập tức tàng hình.
Anh yên đứng ở đằng kia nhìn cô, thân hình anh thon dài, tư thái lại phong nhã.
Anh cũng đã 27 tuổi, so sánh cùng mấy tiểu thịt tươi mới vào nghề quả thực một trời một vực. Đường Chi Hạ cảm giác được trên người anh tiết ra hormon nam tính nhàn nhạt, mê người khó tả.
"Thầy, ngài đang đi dạo à?" Đường Chi Hạ nhìn dáng vẻ anh dưới ngọn đèn đường, có vẻ anh tựa hồ không để ý đến cô.
Cố Nham nhìn phía sau cô, Tân Tĩnh vừa nói điện thoại vừa đi đến, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh rõ nét. Anh thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Đường Chi Hạ, để lại nụ cười ấm áp trước nay chưa từng có, "Tạm biệt."
Anh vừa đi, Đường Chi Hạ hít thật sâu rồi thở dài một hơi. Bên cạnh, Trần Thiển kích động nắm chặt tay cô, "Chi Hạ, Cố đại thần đấy! Chị vào nghề hai năm trời, đây là lần đầu tiên chị thấy thần tượng gần như vậy đấy! Em là phúc tinh của chị!"
Đường Chi Hạ bất đắc dĩ cười một tiếng, "Chị đoán xem vừa nãy Cố ảnh đế có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?"
Trần Thiển: ". . . Chắc không đâu. Cố ảnh đế không đời nào đi nghe lén. Em không được nói anh ấy như vậy."
Thật là tự lừa dối bản thân!!!
***
10 phút trước, Tân Tĩnh vừa ra khỏi phòng rửa tay liền nhận được cuộc gọi của đạo diễn Đường, ông cùng cô hàn huyên một chút về Đường Chi Hạ. Lúc đầu cô tưởng kẻ nào muốn lừa mình, khi nghe đạo diễn Đường nói xong, có phấn khích đến suýt vồ ếch!!!
Đạo diễn Đường đề nghị Chi Hạ thử vai cho « Lone War » đó !!!
Tân Tĩnh có chút không dám tin, nghi ngờ bản thân bị lãng tai nên nghe nhầm, hỏi lại, "Đạo diễn Đường, ý ông là muốn cùng Đường Chi Hạ hợp tác?"
Đạo diễn Đường cười cười, "Buổi tối nay tôi vô tình gặp được nha đầu đó, cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, có nét phù hợp với vai diễn này. Nhân vật này lên hình chỉ có ba mươi giây. . ."
Tân Tĩnh cố gắng kiềm chế cảm giác hưng phấn, ba mươi giây hay ba giây cũng là vàng từ trên trời rơi xuống. Trong ngành có bao nhiêu là vai diễn kinh điển phụ thuộc vào mấy giây lên hình đã đưa diễn viên lên đỉnh cao sự nghiệp, như diều gặp gió.
Cúp điện thoại, Tân Tĩnh nhanh chân đến cạnh Chi Hạ, nói "Ngày mai chúng ta đến thành phố đến Thượng Hải."
Đường Chi Hạ sững sờ, "Có chuyện gì ạ?"
" Đạo diễn Đường nãy trực tiếp gọi cho chị, kêu em thử một vai trong « Lone War » ." Trong giọng nói của cô xen lẫn vui sướng. Có lẽ nhờ bộ phim này Chi Hạ sẽ được debut chính thức.
" « Lone War »? Bộ phim mà Cố Nham diễn vai chính?" Đường Chi Hạ có nghe qua tin tức, hình như phim gần đóng máy?
"Đúng. Không uổng công tối nay chúng ta lăn lội đến đây. Em thật có duyên với bộ phim này a~"
Đường Chi Hạ thoảng qua vẻ trầm ngâm, "Vai diễn gì?"
Tân Tĩnh trịnh trọng nhìn cô, "Là mối tình đầu của nam chính. Vai diễn này họ vẫn chưa thể tìm được diễn viên nữ thích hợp." Nếu Chi Hạ diễn thành công vai diễn này, con đường sau này sẽ vô cùng rộng mở.
Đường Chi Hạ vô ý thức nói, "Diễn cùng Cố Nham?"
"Kỹ thuật diễn của Cố ảnh đế được cả người trong lẫn ngoài ngành giải trí công nhận, nếu cùng anh ta hợp ta em sẽ học hỏi được rất nhiều. Tạo dựng được mối quan hệ tốt với anh ta càng có lợi cho em hơn."
Đôi mắt Đường Chi Hạ lóe lên một tia bất đắc dĩ, chỉ là ngay trước khi Tân tỷ đến đây đã phát sinh một số chuyện, cô mơ hồ không biết có thể thuận lợi cầm trong tay vai diễn này không. Ngô, đừng nói là đúng hay sai. Cô nhìn Trần Thiển lắc đầu, ý nói sự tình vừa nãy tạm thời không nói với Tân Tĩnh thì hơn.
***
Cố Nham vừa trở về nhà, trong nhà tất cả đền bật, nhìn ngôi nhà to lớn nhưng lại cảm thấy trống trải.
Mẹ Cố nghe thấy có động tĩnh, từ phòng ngủ đi ra, trên mặt còn đắp mặt lạ."Con về rồi? Bộ phim kia quay xong?"
"Chưa ạ. Hôm nay có chút việc, con về nhà một chuyến ạ."
Mẹ Cố vỗ vỗ mặt, "Lần này quay xong phim con muốn nghỉ ngơi bao lâu?"
Cố Nham thoảng qua trầm tư, "Con chưa nghĩ đến."
Mẹ Cố nháy mắt mấy cái, "Tháng sau là sinh nhật con, năm nay lại tổ chức cùng fan hâm mộ sao?"
Trong ngành giải trí Cố Nham nổi tiếng đối xử với fan hôm mộ rất sủng ái, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc.
"Công ty đã sắp xếp xong xuôi." Anh xuất đạo đã được bảy năm rồi. Nhiều năm như vậy, người hâm mộ vẫn trung thành với anh. Rất nhiều bài đăng và video của Cố Nham bị fan hâm mộ tự ý chia sẻ trên Weibo, Baidu, Youku. . Công ty từng cân nhắc thu hồi các tài khoản đó lại nhưng anh không đồng ý. Fan hâm mộ coi anh là thần tượng, còn anh coi fan hâm mộ là người thân, là anh chị em. Mối quan hệ này rất kỳ diệu, tựa như đồng hành cùng nhau trên con đường trưởng thành và thành công.
Fan hâm mộ của anh lấy tên: Tam sinh tam thế. Bắt nguồn từ tên của anh.
Mẹ Cố than, "Con sắp 27 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Mấy bà bạn của mẹ hỏi thăm, mẹ ngại muốn tàng hình a~"
Mẹ Cố là giáo sư đại học, ở trường mỗi ngày nhìn các cặp tình nhân ân ân ái ái lại nghĩ đến thằng con trai sắp 30 tuổi của mìn. Chẳng lẽ bà cùng chồng đã giáo dục sai cách.
Cố Nham lại nghĩ buổi tối hai cô gái kia cũng bàn bạc về vấn đề tuổi tác của anh mà thấy đau đầu: "Con sẽ cố gắng nhanh chóng kết hôn."
Mẹ Cố ngây người, "Thật sao?? Gần đây con gặp quen được cô gái nào phù hợp rồi a?"
Cố Nham bật cười, "Mẹ nghỉ sớm."
Mẹ Cố lấy mặt nạ xuống, hỏi "Khi nào con có thời gian?"
"Có chuyện gì mẹ?"
"Lần trước cha con đi dự tiệc gặp được vợ chồng Mục tổng, Đại Khê đã kí hợp đồng với công ty điện ảnh. Khi nào con có thời gian hai nhà gặp mặt, ăn bữa cơm."
"Mục tổng đồng ý?"
"Cha mẹ không lay chuyển được con cái, Mục gia cũng chỉ có mỗi đứa con gái. Mục tổng dù không muốn vẫn phải thỏa hiệp."
Cố Nham ngữ khí thanh đạm, "Chờ con về nói sau."
Đường Chi Hạ hiếm có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối lại không có khóa phụ đạo nào. Cô thoải mái tập những bài thể hình đơn giản, cô vuốt vuốt chân trắng nõn lốm đốm những vết bầm tím xanh do lúc tập múa không cẩn thận bị thương. May mắn vẫn chưa đến mùa hè, nếu để người ngoài nhìn được thực sự dọa người.
Đường Chi Hạ sống một mình trong căn hộ rộng gần 100m vuông. Căn hộ này do công ty thuê cho cô, an ninh chặt chẽ, cũng tiện đường đi lại. Sao cũng được, cô chỉ muốn thanh tịnh. Cô nằm trên ghế salon dài, trên tay cầm quyển « Diễn viên tự tu dưỡng bản thân » cũ kĩ
Đường Chi Hạ lật nhẹ trang giấy, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đêm nay, trong giấc mơ. Cô mơ thấy rất nhiều người, cô đang tìm một người, nhưng người ấy ở bao xa cô không thể thấy được... Đến khi cô kéo tay một người đàn ông...
Anh ta quay người lại... là Cố Nham
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần của Đường Chi Hạ không tốt lắm, Tân Tĩnh có chút bận tâm."Đừng lo lắng, đạo diễn Đường chủ động tìm đến em chắc chắn đã có lòng tin rất lớn."
Đường Chi Hạ khịt mũi. "Tân tỷ, vai diễn kia có cảnh hôn."
Tân Tĩnh: ". . . Vậy em cũng chẳng thiệt thòi gì a. Cố Nham là ảnh đế, tướng mạo đều tốt. Em không biết có mơ cũng không đếm hết được số người muốn cùng anh ta quay cảnh hôn đâu." Cô cố ý nói chuyện hài hước để xua tan sự căng thẳng của Chi Hạ
Đường Chi Hạ cười nói: "Những cảnh hôn lúc trước của Cố Nham đều dùng thế thân hoặc mượn góc quay." Anh rất lịch sự, dù phải cùng diễn viên nữ tiếp xúc thân thể đều tránh né
Tân Tĩnh: "Người nước ngoài chẳng phải rất thoải mái sao? Chi Hạ, chị nhớ em 24 tuổi rồi, chẳng nhẽ chưa từng có bạn trai?"
Trần Thiển nhỏ giọng nhắc nhở: "Tân tỷ, Chi Hạ hiện tại mới 22 tuổi, đổi tuổi tác. . ."
Tân Tĩnh cũng bó tay a...
Đường Chi Hạ nhịn không được ý cười, nhún nhún vai, "Em ở nước ngoài chăm chỉ học tập, làm gì có thời gian yêu đương."
Tân Tĩnh: "Người ngoại quốc thẩm mỹ có vấn đề sao? Đến cả tiểu tiên nữ thấy cũng vô cảm?"
Trần Thiển phụ họa: "Bông hoa tinh khiết như Đường Chi Hạ không phải loại hình họ theo đuổi a~."
Tân Tĩnh thuận miệng hỏi một câu, "Vậy sao vừa về nước em đã muốn tiến vào giới giải trí?" Lúc cô nhận được sơ yếu lý lịch của Chi Hạ, nhìn gương mặt trời phú này đã không do dự hẹn cô nhanh chóng ký hợp đồng. Lại nói, cô cũng không rõ hoàn cảnh gia đình của Đường Chi Hạ, chỉ biết là cha mẹ của cô ấy hiện tại sống ở Mỹ, chắc cô cũng sống bên Mỹ từ nhỏ rồi.
Đường Chi Hạ nở nụ cười, dáng tươi cười ôn hòa, "*Cơ duyên xảo hợp a." Nói xong cô ngáp một cái.
* Cơ duyên xảo hợp: [机缘巧合] : "Cơ duyên" [机缘] là "cơ hội và duyên phận", "xảo hợp" [巧合] là "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp"
Tân Tĩnh thấy vậy khuyên cô ngủ một lát.
Trên đường đi, Tân Tĩnh một mực tại bận bịu, không ngừng cùng đối tác bàn bạc công việc. Cô không chỉ làm người đại diện cho Đường Chi Hạ mà còn có một nghệ sĩ nữa, lúc này cô đang tìm hợp đồng làm việc mới cho nghệ sĩ đó.
Đường Chi Hạ nhìn ra ngoài cửa xe, ánh nắng sớm xuyên qua kính chiếu lên gương mặt cô càng làm nổi bật ngũ quan đẹp không chút khuyết điểm.
Sau hai giờ chạy xe mới đến trường quay
Đoàn làm phim « Lone War » nghe nói đọa diễn Đường đã tìm được "mối tình đầu" của Cố Nham. Mới sáng sớm thành viên công tác trong đoàn đã đến đông đủ, một phần hiếu kì suy nghĩ nữ diễn viên này là ai, một phần mong « Lone War » thuận lợi mở tiệc đóng máy
Đạo diễn Đường liếc sang Cố Nham đang ngồi trước máy quay, "Sao lại kêu ta tìm nha đầu kia? Cố Nham, tôi là bia đỡ đạn của cậu a?"
Cố Nham đứng lên, "Tôi chỉ đề cử thôi, người quyết định cuối cùng là chú."
Đao diễn Đường bậtcười: "Phải xem biểu hiện của cô ấy đã. Được rồi! Mọi người vào vị trí chuẩn bị quay đi."
Đường Chi Hạ vừa đến, ánh mắt của mọi người không hẹn đều nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi kinh diễm. Với ngoại hình này hẳn là cô ấy được sinh ra để ăn bát cơm này đi, không có gì lạ khi cô lọt vào mắt xanh của đạo diễn Đường.
Chi Hạ lẳng lặng đứng ở đằng kia tuy không nói lời nào mà toát lên vẻ duyên dáng yêu kiều. Khí chất nhiều khi không thể lời một lời hai miêu tả hết được.
Chỉ chốc lát sau Chi Hạ đã hóa trang thành học sinh dân quốc, tóc được tết đuôi sam hai bên. Đạo diễn Đường rất hài lòng với hình tượng này của cô. Nhất là khi cô đứng tại bên cạnh Cố Nham ông cuối cũng đã tìm được cảm giác .
Ánh mắt Đường Chi Hạ lặng lẽ dò xét anh mấy lần, anh mặc bộ áo dài thời Tôn Trung Sơn, nhìn anh có phần nho nhã lại cực kì soái a~.
Đạo diễn Đường nhanh chóng phân tích nhân vật cho Đường Chi Hạ, "Đây là cảnh nam chính cùng mối tình đầu nói lời cáo biệt, chẳng ai ngờ rằng lại là cả đời biệt ly. Chi Hạ, cô phải diễn tả được sự đơn thuần và ngoan cường của nữ chính!"
Đường Chi Hạ gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Đạo diễn Đường: "Tôi cho hai người hai mươi phút chuẩn bị. Cố Nham, Đường Chi Hạ là lần đầu đóng phim, cậu chỉ dẫn cô ấy đi. "
Đường Chi Hạ nhìn qua Cố Nham, "Cố lão sư, làm phiền ngài."
Cố Nham gật gật đầu, "Đoạn diễn này nam nữ chính có cảnh hôn."
Đường Chi Hạ ngây người, nhất thời không khống chế được cảm xúc sững sờ trên mặt.
Cố Nham tự nhiên nói, "Em nghĩ sao?"
Đường Chi Hạ nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Cảnh hôn này là do anh chủ động, cô không có đến một câu thoại. "Cần luyện tập cảnh hôn trước ạ?"
Cố Nham mấp máy khóe môi, bỗng nhiên cười một tiếng."Không cần hồi hộp."
Nửa giờ sau, mọi người đều vào vị trí trị.
Đọa diễn Đường hô: "Bắt đầu!"
Cố Nham cùng Đường Chi Hạ nói lời tạm biệt, đất nước rơi vào hoạn nạn đúng lúc anh mười tám tuổi, cái tuổi anh có được mối tình đầu đẹp đẽ nhưng lại dứt khoát quyết định tòng quân, lên đường bảo vệ đất nước.
Đường Chi Hạ nhìn anh, phải diễn ánh mắt kiên định nhưng lại có phần miễn cưỡng đối với người mới vào nghề là rất khó.
"Cắt!" Đạo diễn Đường hô một tiếng. "Chi Hạ, cố gắng buông lỏng biểu cảm một chút."
Đường Chi Hạ gật gật đầu, mới diễn một chút mà tay cô đã đổ đầy mồ hôi.
"Nghỉ ngơi năm phút." Đạo diễn Đường hôm nay tính khí cực kì tốt.
Đường Chi Hạ đi không bao xa.
Cố Nham cùng đạo diễn Đường xem lại cảnh diễn vừa nãy. Đường Chi Hạ rất ăn ảnh a... rất nhiều khi lên hình sẽ béo lên mấy phần nhưng cô không hề.
Đọa diễn Đường thấp giọng tán thưởng, "Nha đầu này có khả năng nhận thức rất cao. Nghe nói Tôn Minh không kí hợp đồng với cô bé này, sau này chắc chắn hắn sẽ hối hận."
Cố Nham không nói gì, anh không hề chớp mắt nhìn màn ảnh, giây sau đứng dậy, "Lát mọi người cứ trực tiếp quay, tôi tìm cô ấy."
Đường Chi Hạ xác thực rất hồi hộp, dù sao cũng là lần đầu quay phim, so với thực hành trên lớp và quay phim thật khác nhau một trời một vực. Cô chậm rãi nhắm mắt lại suy nghĩ về cảnh quay vừa nãy.
Lúc này, Cố Nham đứng cạnh cô
Đường Chi Hạ nghiêng đầu, "Cố lão sư —— "
Cố Nham: "Quên đi việc quay phim, quên cả việc em là ai. Coi tôi là người quan trọng nhất với em."
Đường Chi Hạ: ". . . Vâng."
Lần thứ hai quay... hậu trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Gương mặt Cố Nham mang theo sự u sầu, "Anh sẽ trở lại. Anh nhất định sẽ còn sống trở về tìm em."
Đường Chi Hạ nhìn anh, không nói tiếng nào. Dù cho một câu cô cũng không nói nhưng ánh mắt thay cô bộc lộ hết thảy cảm xúc trong lòng. Thiếu nữ ngượng ngùng, lo lắng, do dự, không lỡ rời xa người mình thích... tất cả cô đều diễn đủ.
Cố Nham nâng cằm cô, từ từ cúi đầu xuống
Một giây sau, anh hôn lên khóe môi cô, có cảm giác ấm áp, mềm mềm.
Cho dù Đường Chi Hạ đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi chính thức quay cô vẫn khẩn trương không thôi. Tay cô níu lấy góc áo người đàn ông kia.
"Đừng nhúc nhích!" Anh nhẹ giọng mở miệng.
Đường Chi Hạ bị hơi thở anh chiếm lấy, đầu óc trống rỗng. Đúng vậy, cô không cần làm gì cả. Chỉ cần phối hợp thật tốt với Cố Nham là được!!
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng ấm lên mấy phần.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như thế, cô phát hiện trên mũi Cố Nham có dấu trăng lưỡi liềm, rất nhỏ, nếu như không tới gần căn bản không phát hiện được.
Nụ hôn như chuồn chuồn nước này rất nhanh kết thúc, khoảnh khắc đó, Cố Nham nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô.
Quyến luyến không thôi, nhiều loại cảm xúc giao thoa, hai người như bị mắc kẹt sâu trong vai diễn này.
Bên ngoài Trần Thiển mở to mắt không dám tin, lắp bắp. "Tân tỷ, đây là sự thực ——
/24
|