Kăply tặc lưỡi, thất vọng. Nó không ngờ câu giải đáp lại đơn giản đến thế. Thì ra xưa nay Păng Ting đã mô phỏng thời trang của các thế giới khác, trong đó có thế giới của Nguyên và Kăply, bằng cách nhìn vào chiếc hộp liên giới này. Dĩ nhiên, nếu Păng Ting có mang chiếc hộp theo người, Kăply cũng rất muốn nhìn về làng Ke một cái để xem mọi người ở làng đang sống như thế nào, nhưng dù sao thì nỗi khao khát đó cũng không đến mức cháy bỏng lắm. Chỉ chốc lát nữa thôi, nó và Nguyên đã có mặt ở làng mình rồi.
Nghĩ đến Nguyên, Kăply đảo mắt tìm nhưng nó chỉ thấy toàn cây xanh. Những viên kẹo bọc giấy màu lủng lẳng trên các cành nhánh như những ngọn đèn chùm, trông thật đẹp mắt.
Biết bao giờ mình mới quay lại công viên độc đáo này nữa nhỉ? Kăply bần thần tự hỏi và ngước mắt nhìn lên cao, bâng khuâng dõi mắt theo những đám mây trắng đang bềnh bồng trên nền trời xanh thẳm như những chiếc thuyền khổng lồ lênh đênh trên biển cả. Chết rồi! Kăply hoảng hốt nhớ tới lời dặn của thầy N’Trang Long khi nhận thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu.
- K’Brăk ơi! Về thôi!
Kăply kêu lên đến lần thứ hai thì Nguyên, Êmê và Suku từ trên đỉnh đồi thi nhau chạy xuống.
- A, anh K’Brêt. – Vừa tới nơi, Suku hấp tấp chìa tay ra. – Hai chiếc áo tàng hình hôm qua em cho anh mượn đâu?
Nguyên vỗ vai thằng oắt:
- Đòi làm gì. Để tụi anh giữ làm kỉ niệm.
- Đúng rồi đó. – Kăply nhe răng cười.
- Kỉ niệm á? – Ánh mắt Suku đi qua đi lại giữa Nguyên và Kăply. – Hai anh bắt đầu lãng mạn từ lúc nào thế?
Nguyên không đáp, cố tình phi thật nhanh xuống chân đồi mặc tụi Êmê hối hả đuổi theo, miệng la chí chóe.
Một lúc lâu, Nguyên vẫn không lơi chân. Nó muốn đến nơi hẹn với thầy N’Trang Long càng sớm càng tốt. Nó muốn rời xa những đứa bạn của nó thật nhanh. Nó sợ nấn ná, nó sợ cứ nhìn mãi những gương mặt thân thuộc của Êmê, Păng Ting, Suku, K’Tub, Mua nó sẽ không cầm lòng được. Cũng như Kăply, mới vừa rồi đây nó đã nghe thấy tiếng gì như tiếng thở dài vẳng ra từ đáy lòng nó khi nó bấm bụng hứa với Êmê biết bao nhiêu là chuyện – những chuyện mà nó biết nó không bao giờ thực hiện được. Anh K’Brăk nè, hôm nào mình đến cửa hiệu của lão Seradion chơi nữa nhé? Êmê nói. Và nó “Ừ”, khổ sở khi không nghĩ ra cách trả lời nào khác. Êmê lại nói: Em muốn nghe ban nhạc cà rốt của lão chơi nhạc như thế nào? Và nó lại “Ừ”, lòng trống rỗng. Êmê nắm tay nó: Rồi hôm nào anh nói thầy Yan Dran dạy vẽ cho em nhé? – Ừ, hôm nào! Nó thở ra, câu trả lời của nó giống hệt câu trả lời của Kăply với nhỏ Mua. Cả thái độ cũng giống nữa, vì lúc nói câu đó nó vội vã quay đi để Êmê không nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của nó.
Nguyên vừa chạy vừa lúc lắc đầu thật mạnh. Nhưng những hình ảnh về Êmê, về tụi bạn vẫn cứ bám chặt lấy nó, như thể tất cả những kỉ niệm ngọt ngào ở xứ Lang Biang đã được cột chặt vào tâm trí nó bằng một sợi xích vô hình nhưng cực kỳ vững chắc.
oOo
Nguyên và Kăply xuôi xuống hết sườn đồi đã thấy thầy N’Trang Long đứng đợi tụi nó ngay cạnh con suối nhỏ.
Hai đứa chui ra khỏi áo tàng hình:
- Chào thầy ạ.
Khi nãy tụi nó phải dùng hai chiếc áo này mới lẻn đi được. Vừa vô phòng, quẳng cặp sách lên bàn là tụi nó khoác vội áo tàng hình vào người và chuồn đi ngay, mặc dù cả Nguyên lẫn Kăply đều rất muốn được nhìn thấy bà Êmô lần cuối, nếu được thì tìm cách ôm hôn bà một cái trước khi đi, vì quả thật thì tụi nó rất yêu quý bà.
Lúc đi ngang qua chiếc bàn ăn giữa vườn, thấy thằng Đam Pao và con Chơleng đang loay hoay dọn các món ăn quen thuộc, tụi nó bỗng thấy một cái gì nó như là sự nghẹn ngào đột ngột dâng lên trong ngực khiến cả hai phải đứng lại một hồi mới tiếp tục bước đi được.
- Tụi con đã sẵn sàng hết rồi đó chớ?
Giọng nói trầm ấm của thầy N’Trang Long cất lên kéo hai đứa trẻ ra khỏi những mắt lưới cảm xúc cứ quấn lấy tụi nó hai ngày nay.
- Dạ, thưa thầy.
Kăply đáp và tò mò quét mắt ra bốn phía.
- Đằng kia kìa. – Thầy N’Trang Long chỉ tay vào một bụi cây rậm ở phía xa xa. – Ở chỗ đó có một lối qua lại giữa hai thế giới.
Kăply mừng quýnh:
- Thế mai mốt tụi con có thể quay lại đây được hả thầy?
- Thế giới của tụi con là thế giới thứ ba. Xứ Lang Biang mà tụi con sắp rời bỏ thuộc về thế giới thứ nhất. Còn nhiều thế giới khác nữa cùng tồn tại song song với chúng ta. Các thế giới đều có những chỗ giáp mí với nhau, đó chính là nơi xuất hiện những hành lang xuyên thế giới. Nhưng chỉ những ai sống trong thế giới thứ nhất và thế giới thứ tư mới có đủ năng lực đi ra khỏi thế giới của mình.
- Nhưng tụi con đã đến được đây? – Kăply kêu lên.
- Dĩ nhiên là ta đâu có đui. – Thầy N’Trang Long khẽ nhăn mặt. – Nhưng chỉ khi nào người của chúng ta cố tình đưa tụi con đến thì tụi con mới đến được.
- Có nghĩa là tụi con không đến đây được nhưng thầy và các bạn đi thăm tụi con thì được chứ gì? – Kăply hỏi lại bằng giọng khấp khởi, mắt nó dán cứng vào vầng trán rộng của vị hiệu trưởng. Rõ ràng nó đang hồi hộp rình một cái gật đầu.
- Về lý thuyết dĩ nhiên là được. – Lâu thật lâu, thầy N’Trang Long mới cất tiếng, Nguyên và Kăply nhận ngay ra sự đắn đo trong cái cách thầy mò tay lên chòm râu cằm. – Nhưng xưa nay chỉ những ai bức bách hoặc liều lĩnh lắm mới nghĩ đến chuyện xâm nhập vào thế giới khác.
Kăply há hốc miệng thay cho câu hỏi “Sao vậy thầy?”.
- Đại khái đó là một hành động nguy hiểm. – Thầy N’Trang Long vừa nói vừa nhìn đứa học trò. – Nó có thể làm nổ ra xung đột giữa các thế giới. Nói tóm lại vì lý do an ninh, điều đó không được phép. Cũng như con không được phép hả họng ra giữa một nơi gió máy như thế này, Kăply à.
Câu cuối cùng, thầy chuyển qua bông đùa nhưng Kăply không thể ép mình cười được. Nó ngậm miệng lại nhưng mặt thì xịu xuống, cảm thấy niềm hi vọng của mình vừa bị ai phũ phàng giật mất.
- Thầy ơi, thế còn K’Brăk và K’Brêt thì sao hở thầy? – Nguyên băn khoăn. – Sẽ không ai phát hiện ra tụi nó đi vắng thời gian qua chứ?
- Chuyện đó không thể giấu được, con à. Vấn đề là lúc nào thì nên nói ra. – Thầy N’Trang Long đột nhiên đăm chiêu, Nguyên thấy rõ trán thầy cau lại. – Ta biết tất cả các siêu phù thủy đều nghi ngờ chim thần Garuda không phải là linh vật ở thế giới thứ nhất, chỉ có điều họ không tiện thắc mắc công khai thôi. Hơn nữa giấu mà làm gì, khi chính ta cũng cho rằng lịch sử Lang Biang cần ghi nhận hiện tượng có một không hai này: chiến binh giữ đền đời thứ ba là những sứ giả đến từ thế giới khác.
Thầy N’Trang Long thở ra:
- Nếu vai trò cứu tinh của tụi con được chính thức thừa nhận, Hội đồng Lang Biang và cư dân ở đây sẽ có cái nhìn thân thiện và cởi mở hơn về các thế giới khác. Lúc đó những quy định về việc đi lại giữa các thế giới sẽ được nới lỏng và biết đâu nhờ vậy ta và bọn nhóc ở đây sẽ có dịp đến thăm tụi con vào một ngày đẹp trời nào đó.
- Tuyệt quá, thầy! – Kăply reo to, cố giữ đôi chân không nhảy bật lên.
- Nếu điều đó xảy ra, còn có thêm một cái tuyệt nữa. – Như không nghe thấy Kăply (mặc dù rõ ràng là thầy nghe thấy khi chôm chữ “tuyệt” của nó), thầy N’Trang Long tiếp tục những ý nghĩ trong đầu. – Ka Ming, K’Srêgơl, K’Brăk và K’Brêt lúc đó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm về tội tùy tiện xâm nhập thế giới thứ ba. Cả tội trạng của K’Tul cũng sẽ được ân xá.
Ông K’Tul âm mưu tráo người bằng cách dụ K’Brăk và K’Brêt tới làng Ke rồi đưa tụi nó về đây. Chuyện này thì Nguyên và Kăply đã biết. Nhưng tụi nó không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại nhắc tới bà Ka Ming và ông K’Srêgơl.
Nguyên ngơ ngác:
- Ba của K’Brêt mất tích mười hai năm nay rồi mà thầy?
- K’Srêgơl mất tích là mất tích ở đây thôi, chứ ổng đâu có hóa thành cát bụi. – Thầy N’Trang Long nhún vai. – Mười hai năm nay cái tên chết nhát đó vẫn trốn chui nhủi ở làng Ke và đang dạy học loăng quăng gì dưới đó.
Nguyên và Kăply “ơ” lên một tiếng, và như không cưỡng được cả hai cùng chìa vẻ mặt kinh dị vào mắt nhau, hai cái miệng cùng há ra sửng sốt:
- Thầy Râu Bạc?
- Trước đó một năm, Ka Ming sau khi được bọn ta cứu thoát cũng hốt hoảng chạy xuống làng Ke, nhưng chừng một thời gian ngắn cô ta lại quay trở về. Chỉ có K’Srêgơl là ở lì dưới đó. Thiệt tình!
Ngay lập tức, Nguyên nghĩ ngay đến mụ phù thủy mà thầy Râu Bạc đã kể cho tụi nó nghe hôm trước. Bây giờ thì Nguyên hiểu ra ngọn đồi ở quê nó sở dĩ mang tên đồi Phù Thủy chính là bắt nguồn từ sự xuất hiện của bà Ka Ming.
- Sao hết bà Ka Ming đến ông K’Srêgơl rồi đến K’Brăk và K’Brêt, tất cả đều đổ xô đến làng Ke mà không chịu đến nơi nào khác hả thầy? – Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Đơn giản là ở thế giới thứ ba thì làng Ke chính là điểm giáp mí với thế giới thứ nhất. Lát nữa tụi con chui vô bụi cây đằng kia thì lúc đi ra thế nào cũng đụng phải ngọn đồi ở làng Ke. Cho nên mới có chuyện buồn cười: K’Tul đâu có biết khi ổng đẩy thằng nhóc K’Brêt xuống làng Ke thì đã có ba nó đợi sẵn ở dưới.
- Không đúng đâu, thầy. – Như chợt nghĩ ra điều gì, Kăply đột ngột la lên. – Mụ phù thủy đó đến làng Ke lâu lắm rồi. Cả thầy Râu Bạc cũng vậy. Ông ngoại con và ông nội của Nguyên từng là học trò của thầy Râu Bạc. Nếu thầy bảo ông K’Srêgơl mới đến làng Ke hồi mười hai năm trước thì con nghĩ…
- Kăply. – Thầy N’Trang Long phác một cử chỉ như thể muốn nói trước khi “con nghĩ” thì hãy nghe “ta nói” đã. – Tại tụi con chưa biết điều này: thời gian ở thế giới thứ nhất chỉ bằng 1/10 thời gian ở thế giới thứ ba…
Mặt tái mét, Nguyên run run hỏi lại:
- Tức là một năm ở đây bằng mười năm ở làng Ke hả thầy?
- Không xong rồi, thầy ơi. – Kăply nhảy tưng tưng như đứng trên ổ kiến lửa. – Tụi con đã ở đây được bốn, năm tháng rồi, hổng lẽ khi quay về làng Ke, tụi con đã mười tám, mười chín tuổi?
- Chính xác là như vậy đó con. – Thầy N’Trang Long thản nhiên.
- Thế thì chết tụi con rồi. – Kăply mếu xệch miệng, giọng nghe như sắp khóc. – Ở làng Ke, con trai tuổi đó đều bị ba mẹ bắt lấy vợ hết đó thầy.
- Làm gì mà con sắp ngất xỉu thế, Kăply. – Thầy N’Trang Long hấp háy mắt, cố làm ra vẻ nghiêm nghị. – Ta tưởng đó là chuyện vui chứ đâu phải chuyện buồn…
Rồi thấy thằng nhóc có vẻ sắp lăn đùng ra thiệt, thầy vội nói thêm:
- Thôi, được rồi. Nói vậy chứ ta đâu nỡ để các con lâm vào cảnh khó xử. Lát nữa ta sẽ dán ở bụi cây mà tụi con sắp chui vô một lá bùa nén thời gian để điều chỉnh lại sự chênh lệch giữa hai thế giới. Tóm lại, tụi con ra đi như thế nào thì sẽ trở về như thế nấy.
Câu nói của thầy hiệu trưởng y như làn gió mát và làn gió vô hình đó lập tức quét sạch vẻ lo lắng trên mặt hai đứa trẻ.
Kăply sung sướng giơ tay lên nhưng nó chưa kịp vỗ tay đã thõng xuống, nín thở nghiêng tai lắng nghe.
Một tiếng sáo du dương vẳng tới từ đâu đó bên kia suối. Tiếng sáo lúc đứt lúc nối trong gió nhưng nghe rõ mồn một và âm thanh thoắt vui thoắt buồn của nó cho thấy người thổi sáo dường như đang vật lộn với những cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau.
- Tiên ông Pi Năng Súp hả thầy? – Nguyên mấp máy môi.
- Tụi con đi theo ta.
Thầy N’Trang Long buông gọn, rồi không để hai đứa học trò kịp thắc mắc về câu trả lời không hề giống trả lời chút nào của mình, thầy dẫn Nguyên và Kăply đi xuôi theo dòng suối, tiến về phía bụi cây mà theo thầy nói thì lát nữa tụi nó sẽ chui vô đó.
Có một tảng đá to bên kia suối, đối diện với bụi cây. Rêu xanh và các loại dây leo bám quanh tảng đá khiến nó trông giống như một hòn núi nhỏ. Có một thằng nhóc cỡ tuổi Kăply ngồi thõng chân trên chóp tảng đá, đang lim dim mắt say sưa thổi sáo. Mặt trời ban trưa nhả xuống trên đầu trên vai nó từng mảng nắng nhưng thằng nhóc dường như không cảm thấy nóng bức. Nó cũng không hề hay biết có ba người đang đứng ở bờ suối bên kia lặng lẽ quan sát nó.
- Tụi con biết ai đó không?
Ngay từ khi nhìn thấy thằng nhóc lạ mặt này, Nguyên và Kăply đã hồi hộp căng mắt nhìn và cả hai tin chắc mình chưa gặp qua nó lần nào. Lâu nay ở xứ Lang Biang, tụi nó chưa từng trông thấy đứa con trai nào khôi ngô như vậy. Gương mặt trắng trẻo, trán rộng và phẳng, chiếc mũi nhỏ và thanh mảnh như mũi con gái, Nguyên và Kăply không nhìn thấy đôi mắt của thằng nhóc nhưng phải công nhận hai hàng lông mày của nó đẹp và dài như hai lưỡi kiếm vẽ bằng bút lông. Cả đôi môi của nó nữa, nếu không bị ống sáo che khuất, Nguyên và Kăply tin rằng tụi nó sẽ nhìn thấy một đôi môi hồng như hai cánh hoa đào. Tất cả được viền quanh bởi những lọn tóc vàng óng ả xõa xuống hai bên vai, trông nó như các chàng trai Bạch kỳ lân được thu nhỏ nhưng thanh tú và đáng yêu hơn.
- Ai vậy thầy? – Kăply tò mò hỏi.
- Giáo sư Akô Nô đó.
Thầy N’Trang Long nói khẽ, gần như thì thầm, nhưng với Nguyên và Kăply tiết lộ của thầy không khác nào một tiếng sét.
Kăply nhảy dựng, đã rất muốn ré lên nhưng nó vừa ngoác miệng, thầy N’Trang Long đã đưa một ngón tay lên môi, ra dấu bảo nó đừng có mà làm ầm lên một cách ngu ngốc.
Kăply nhích lại gần thầy hiệu trưởng, hạ giọng vo ve như muỗi kêu:
- Sao lại là thầy Akô Nô được hả thầy? Thầy Akô Nô mới có mười tuổi, lại để tóc trái đào…
“Thằng nhóc đó chính là giáo sư Akô Nô.” Lần này cả Kăply lẫn Nguyên đều nghe giọng nói của thầy N’Trang Long vang lên trong đầu mình. “Hổng biết ổng làm sao mà mới có một ngày một đêm, ổng đã lớn thêm được ba, bốn tuổi. Giỏi thiệt!”
Nguyên mấp máy môi, không nhận ra nó vừa đưa tay dứt tóc:
- Nhưng thầy Akô Nô đã trở về núi Lưng Chừng…
“Con đừng quên núi Lưng Chừng là hòn núi không ở cố định một chỗ. Có khi hiện giờ nó ở rất gần đây cũng nên. Hơn nữa, nếu giáo sư Akô Nô đã kịp lớn lên nhanh đến vậy thì rất có thể ổng đã tìm được cách thoát khỏi tình trạng khốn khổ của mình.”
Thầy N’Trang Long nói một hơi dài. Có lẽ đây là dịp cuối cùng để thầy dùng thuật thần giao cách cảm trò chuyện với Nguyên và Kăply nên thầy có vẻ không muốn kết thúc cuộc đối thoại quá sớm.
“Thiệt tình mà nói thì giáo sư Akô Nô muốn gửi gắm điều gì trong tiếng sáo họa may chỉ có Păng Sur biết chứ ta đâu có hiểu cái cóc khô gì. Ta thì ta chỉ thấy ổng thổi sáo chẳng ra cái con khỉ gì hết. Chậc, cứ cái đà này, ta nghi chắc ổng còn làm khổ lỗ tai của ta và Pi Năng Súp dài dài. Thiệt bó tay ổng luôn!”
Nguyên nghiêm trang nói, cố kiềm một tiếng cười khi nghe những lời than vãn của thầy N’Trang Long:
- Tụi con lại chào từ biệt thầy Akô Nô…
- Không cần đâu. Ta nghĩ tụi con không nên quấy rầy ổng trong lúc này. Hơn nữa, đã tới giờ tụi con phải lên đường rồi.
Thầy N’Trang Long dẫn Nguyên và Kăply đến trước bụi cây, lấy trong túi lá bùa vẽ hình chiếc đồng hồ cát cẩn thận ghim lên nhánh lá.
Thầy bước lui lại một bước, đặt tay lên vai hai đứa trẻ, trầm ngâm một lúc rồi tặc lưỡi nói:
- Thôi, tụi con bước vô đi.
Trong một thoáng, Nguyên và Kăply nhận thấy một cảm giác gì đó như là sự mất mát đang lấp đầy tụi nó. Cặp chân tụi nó tự nhiên trở nên yếu đuối và giống như không còn hơi sức, cứ đứng ì ra.
- Đi đi tụi con.
Như nhận ra sự bịn rịn của hai đứa trẻ, thầy N’Trang Long cất tiếng giục.
“Chúc tụi con lên đường bình an.”
Đó là câu nói cuối cùng Nguyên và Kăply nghe thấy khi tụi nó quay lại nhìn vào ánh mắt trìu mến của thầy hiệu trưởng trước khi mím môi bước chân vào bụi cây, thẫn thờ biết rằng trong tích tắc nữa thôi ở phía sau lưng xứ Lang Biang sẽ lặng thầm khép lại…
Nghĩ đến Nguyên, Kăply đảo mắt tìm nhưng nó chỉ thấy toàn cây xanh. Những viên kẹo bọc giấy màu lủng lẳng trên các cành nhánh như những ngọn đèn chùm, trông thật đẹp mắt.
Biết bao giờ mình mới quay lại công viên độc đáo này nữa nhỉ? Kăply bần thần tự hỏi và ngước mắt nhìn lên cao, bâng khuâng dõi mắt theo những đám mây trắng đang bềnh bồng trên nền trời xanh thẳm như những chiếc thuyền khổng lồ lênh đênh trên biển cả. Chết rồi! Kăply hoảng hốt nhớ tới lời dặn của thầy N’Trang Long khi nhận thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu.
- K’Brăk ơi! Về thôi!
Kăply kêu lên đến lần thứ hai thì Nguyên, Êmê và Suku từ trên đỉnh đồi thi nhau chạy xuống.
- A, anh K’Brêt. – Vừa tới nơi, Suku hấp tấp chìa tay ra. – Hai chiếc áo tàng hình hôm qua em cho anh mượn đâu?
Nguyên vỗ vai thằng oắt:
- Đòi làm gì. Để tụi anh giữ làm kỉ niệm.
- Đúng rồi đó. – Kăply nhe răng cười.
- Kỉ niệm á? – Ánh mắt Suku đi qua đi lại giữa Nguyên và Kăply. – Hai anh bắt đầu lãng mạn từ lúc nào thế?
Nguyên không đáp, cố tình phi thật nhanh xuống chân đồi mặc tụi Êmê hối hả đuổi theo, miệng la chí chóe.
Một lúc lâu, Nguyên vẫn không lơi chân. Nó muốn đến nơi hẹn với thầy N’Trang Long càng sớm càng tốt. Nó muốn rời xa những đứa bạn của nó thật nhanh. Nó sợ nấn ná, nó sợ cứ nhìn mãi những gương mặt thân thuộc của Êmê, Păng Ting, Suku, K’Tub, Mua nó sẽ không cầm lòng được. Cũng như Kăply, mới vừa rồi đây nó đã nghe thấy tiếng gì như tiếng thở dài vẳng ra từ đáy lòng nó khi nó bấm bụng hứa với Êmê biết bao nhiêu là chuyện – những chuyện mà nó biết nó không bao giờ thực hiện được. Anh K’Brăk nè, hôm nào mình đến cửa hiệu của lão Seradion chơi nữa nhé? Êmê nói. Và nó “Ừ”, khổ sở khi không nghĩ ra cách trả lời nào khác. Êmê lại nói: Em muốn nghe ban nhạc cà rốt của lão chơi nhạc như thế nào? Và nó lại “Ừ”, lòng trống rỗng. Êmê nắm tay nó: Rồi hôm nào anh nói thầy Yan Dran dạy vẽ cho em nhé? – Ừ, hôm nào! Nó thở ra, câu trả lời của nó giống hệt câu trả lời của Kăply với nhỏ Mua. Cả thái độ cũng giống nữa, vì lúc nói câu đó nó vội vã quay đi để Êmê không nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của nó.
Nguyên vừa chạy vừa lúc lắc đầu thật mạnh. Nhưng những hình ảnh về Êmê, về tụi bạn vẫn cứ bám chặt lấy nó, như thể tất cả những kỉ niệm ngọt ngào ở xứ Lang Biang đã được cột chặt vào tâm trí nó bằng một sợi xích vô hình nhưng cực kỳ vững chắc.
oOo
Nguyên và Kăply xuôi xuống hết sườn đồi đã thấy thầy N’Trang Long đứng đợi tụi nó ngay cạnh con suối nhỏ.
Hai đứa chui ra khỏi áo tàng hình:
- Chào thầy ạ.
Khi nãy tụi nó phải dùng hai chiếc áo này mới lẻn đi được. Vừa vô phòng, quẳng cặp sách lên bàn là tụi nó khoác vội áo tàng hình vào người và chuồn đi ngay, mặc dù cả Nguyên lẫn Kăply đều rất muốn được nhìn thấy bà Êmô lần cuối, nếu được thì tìm cách ôm hôn bà một cái trước khi đi, vì quả thật thì tụi nó rất yêu quý bà.
Lúc đi ngang qua chiếc bàn ăn giữa vườn, thấy thằng Đam Pao và con Chơleng đang loay hoay dọn các món ăn quen thuộc, tụi nó bỗng thấy một cái gì nó như là sự nghẹn ngào đột ngột dâng lên trong ngực khiến cả hai phải đứng lại một hồi mới tiếp tục bước đi được.
- Tụi con đã sẵn sàng hết rồi đó chớ?
Giọng nói trầm ấm của thầy N’Trang Long cất lên kéo hai đứa trẻ ra khỏi những mắt lưới cảm xúc cứ quấn lấy tụi nó hai ngày nay.
- Dạ, thưa thầy.
Kăply đáp và tò mò quét mắt ra bốn phía.
- Đằng kia kìa. – Thầy N’Trang Long chỉ tay vào một bụi cây rậm ở phía xa xa. – Ở chỗ đó có một lối qua lại giữa hai thế giới.
Kăply mừng quýnh:
- Thế mai mốt tụi con có thể quay lại đây được hả thầy?
- Thế giới của tụi con là thế giới thứ ba. Xứ Lang Biang mà tụi con sắp rời bỏ thuộc về thế giới thứ nhất. Còn nhiều thế giới khác nữa cùng tồn tại song song với chúng ta. Các thế giới đều có những chỗ giáp mí với nhau, đó chính là nơi xuất hiện những hành lang xuyên thế giới. Nhưng chỉ những ai sống trong thế giới thứ nhất và thế giới thứ tư mới có đủ năng lực đi ra khỏi thế giới của mình.
- Nhưng tụi con đã đến được đây? – Kăply kêu lên.
- Dĩ nhiên là ta đâu có đui. – Thầy N’Trang Long khẽ nhăn mặt. – Nhưng chỉ khi nào người của chúng ta cố tình đưa tụi con đến thì tụi con mới đến được.
- Có nghĩa là tụi con không đến đây được nhưng thầy và các bạn đi thăm tụi con thì được chứ gì? – Kăply hỏi lại bằng giọng khấp khởi, mắt nó dán cứng vào vầng trán rộng của vị hiệu trưởng. Rõ ràng nó đang hồi hộp rình một cái gật đầu.
- Về lý thuyết dĩ nhiên là được. – Lâu thật lâu, thầy N’Trang Long mới cất tiếng, Nguyên và Kăply nhận ngay ra sự đắn đo trong cái cách thầy mò tay lên chòm râu cằm. – Nhưng xưa nay chỉ những ai bức bách hoặc liều lĩnh lắm mới nghĩ đến chuyện xâm nhập vào thế giới khác.
Kăply há hốc miệng thay cho câu hỏi “Sao vậy thầy?”.
- Đại khái đó là một hành động nguy hiểm. – Thầy N’Trang Long vừa nói vừa nhìn đứa học trò. – Nó có thể làm nổ ra xung đột giữa các thế giới. Nói tóm lại vì lý do an ninh, điều đó không được phép. Cũng như con không được phép hả họng ra giữa một nơi gió máy như thế này, Kăply à.
Câu cuối cùng, thầy chuyển qua bông đùa nhưng Kăply không thể ép mình cười được. Nó ngậm miệng lại nhưng mặt thì xịu xuống, cảm thấy niềm hi vọng của mình vừa bị ai phũ phàng giật mất.
- Thầy ơi, thế còn K’Brăk và K’Brêt thì sao hở thầy? – Nguyên băn khoăn. – Sẽ không ai phát hiện ra tụi nó đi vắng thời gian qua chứ?
- Chuyện đó không thể giấu được, con à. Vấn đề là lúc nào thì nên nói ra. – Thầy N’Trang Long đột nhiên đăm chiêu, Nguyên thấy rõ trán thầy cau lại. – Ta biết tất cả các siêu phù thủy đều nghi ngờ chim thần Garuda không phải là linh vật ở thế giới thứ nhất, chỉ có điều họ không tiện thắc mắc công khai thôi. Hơn nữa giấu mà làm gì, khi chính ta cũng cho rằng lịch sử Lang Biang cần ghi nhận hiện tượng có một không hai này: chiến binh giữ đền đời thứ ba là những sứ giả đến từ thế giới khác.
Thầy N’Trang Long thở ra:
- Nếu vai trò cứu tinh của tụi con được chính thức thừa nhận, Hội đồng Lang Biang và cư dân ở đây sẽ có cái nhìn thân thiện và cởi mở hơn về các thế giới khác. Lúc đó những quy định về việc đi lại giữa các thế giới sẽ được nới lỏng và biết đâu nhờ vậy ta và bọn nhóc ở đây sẽ có dịp đến thăm tụi con vào một ngày đẹp trời nào đó.
- Tuyệt quá, thầy! – Kăply reo to, cố giữ đôi chân không nhảy bật lên.
- Nếu điều đó xảy ra, còn có thêm một cái tuyệt nữa. – Như không nghe thấy Kăply (mặc dù rõ ràng là thầy nghe thấy khi chôm chữ “tuyệt” của nó), thầy N’Trang Long tiếp tục những ý nghĩ trong đầu. – Ka Ming, K’Srêgơl, K’Brăk và K’Brêt lúc đó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm về tội tùy tiện xâm nhập thế giới thứ ba. Cả tội trạng của K’Tul cũng sẽ được ân xá.
Ông K’Tul âm mưu tráo người bằng cách dụ K’Brăk và K’Brêt tới làng Ke rồi đưa tụi nó về đây. Chuyện này thì Nguyên và Kăply đã biết. Nhưng tụi nó không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại nhắc tới bà Ka Ming và ông K’Srêgơl.
Nguyên ngơ ngác:
- Ba của K’Brêt mất tích mười hai năm nay rồi mà thầy?
- K’Srêgơl mất tích là mất tích ở đây thôi, chứ ổng đâu có hóa thành cát bụi. – Thầy N’Trang Long nhún vai. – Mười hai năm nay cái tên chết nhát đó vẫn trốn chui nhủi ở làng Ke và đang dạy học loăng quăng gì dưới đó.
Nguyên và Kăply “ơ” lên một tiếng, và như không cưỡng được cả hai cùng chìa vẻ mặt kinh dị vào mắt nhau, hai cái miệng cùng há ra sửng sốt:
- Thầy Râu Bạc?
- Trước đó một năm, Ka Ming sau khi được bọn ta cứu thoát cũng hốt hoảng chạy xuống làng Ke, nhưng chừng một thời gian ngắn cô ta lại quay trở về. Chỉ có K’Srêgơl là ở lì dưới đó. Thiệt tình!
Ngay lập tức, Nguyên nghĩ ngay đến mụ phù thủy mà thầy Râu Bạc đã kể cho tụi nó nghe hôm trước. Bây giờ thì Nguyên hiểu ra ngọn đồi ở quê nó sở dĩ mang tên đồi Phù Thủy chính là bắt nguồn từ sự xuất hiện của bà Ka Ming.
- Sao hết bà Ka Ming đến ông K’Srêgơl rồi đến K’Brăk và K’Brêt, tất cả đều đổ xô đến làng Ke mà không chịu đến nơi nào khác hả thầy? – Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Đơn giản là ở thế giới thứ ba thì làng Ke chính là điểm giáp mí với thế giới thứ nhất. Lát nữa tụi con chui vô bụi cây đằng kia thì lúc đi ra thế nào cũng đụng phải ngọn đồi ở làng Ke. Cho nên mới có chuyện buồn cười: K’Tul đâu có biết khi ổng đẩy thằng nhóc K’Brêt xuống làng Ke thì đã có ba nó đợi sẵn ở dưới.
- Không đúng đâu, thầy. – Như chợt nghĩ ra điều gì, Kăply đột ngột la lên. – Mụ phù thủy đó đến làng Ke lâu lắm rồi. Cả thầy Râu Bạc cũng vậy. Ông ngoại con và ông nội của Nguyên từng là học trò của thầy Râu Bạc. Nếu thầy bảo ông K’Srêgơl mới đến làng Ke hồi mười hai năm trước thì con nghĩ…
- Kăply. – Thầy N’Trang Long phác một cử chỉ như thể muốn nói trước khi “con nghĩ” thì hãy nghe “ta nói” đã. – Tại tụi con chưa biết điều này: thời gian ở thế giới thứ nhất chỉ bằng 1/10 thời gian ở thế giới thứ ba…
Mặt tái mét, Nguyên run run hỏi lại:
- Tức là một năm ở đây bằng mười năm ở làng Ke hả thầy?
- Không xong rồi, thầy ơi. – Kăply nhảy tưng tưng như đứng trên ổ kiến lửa. – Tụi con đã ở đây được bốn, năm tháng rồi, hổng lẽ khi quay về làng Ke, tụi con đã mười tám, mười chín tuổi?
- Chính xác là như vậy đó con. – Thầy N’Trang Long thản nhiên.
- Thế thì chết tụi con rồi. – Kăply mếu xệch miệng, giọng nghe như sắp khóc. – Ở làng Ke, con trai tuổi đó đều bị ba mẹ bắt lấy vợ hết đó thầy.
- Làm gì mà con sắp ngất xỉu thế, Kăply. – Thầy N’Trang Long hấp háy mắt, cố làm ra vẻ nghiêm nghị. – Ta tưởng đó là chuyện vui chứ đâu phải chuyện buồn…
Rồi thấy thằng nhóc có vẻ sắp lăn đùng ra thiệt, thầy vội nói thêm:
- Thôi, được rồi. Nói vậy chứ ta đâu nỡ để các con lâm vào cảnh khó xử. Lát nữa ta sẽ dán ở bụi cây mà tụi con sắp chui vô một lá bùa nén thời gian để điều chỉnh lại sự chênh lệch giữa hai thế giới. Tóm lại, tụi con ra đi như thế nào thì sẽ trở về như thế nấy.
Câu nói của thầy hiệu trưởng y như làn gió mát và làn gió vô hình đó lập tức quét sạch vẻ lo lắng trên mặt hai đứa trẻ.
Kăply sung sướng giơ tay lên nhưng nó chưa kịp vỗ tay đã thõng xuống, nín thở nghiêng tai lắng nghe.
Một tiếng sáo du dương vẳng tới từ đâu đó bên kia suối. Tiếng sáo lúc đứt lúc nối trong gió nhưng nghe rõ mồn một và âm thanh thoắt vui thoắt buồn của nó cho thấy người thổi sáo dường như đang vật lộn với những cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau.
- Tiên ông Pi Năng Súp hả thầy? – Nguyên mấp máy môi.
- Tụi con đi theo ta.
Thầy N’Trang Long buông gọn, rồi không để hai đứa học trò kịp thắc mắc về câu trả lời không hề giống trả lời chút nào của mình, thầy dẫn Nguyên và Kăply đi xuôi theo dòng suối, tiến về phía bụi cây mà theo thầy nói thì lát nữa tụi nó sẽ chui vô đó.
Có một tảng đá to bên kia suối, đối diện với bụi cây. Rêu xanh và các loại dây leo bám quanh tảng đá khiến nó trông giống như một hòn núi nhỏ. Có một thằng nhóc cỡ tuổi Kăply ngồi thõng chân trên chóp tảng đá, đang lim dim mắt say sưa thổi sáo. Mặt trời ban trưa nhả xuống trên đầu trên vai nó từng mảng nắng nhưng thằng nhóc dường như không cảm thấy nóng bức. Nó cũng không hề hay biết có ba người đang đứng ở bờ suối bên kia lặng lẽ quan sát nó.
- Tụi con biết ai đó không?
Ngay từ khi nhìn thấy thằng nhóc lạ mặt này, Nguyên và Kăply đã hồi hộp căng mắt nhìn và cả hai tin chắc mình chưa gặp qua nó lần nào. Lâu nay ở xứ Lang Biang, tụi nó chưa từng trông thấy đứa con trai nào khôi ngô như vậy. Gương mặt trắng trẻo, trán rộng và phẳng, chiếc mũi nhỏ và thanh mảnh như mũi con gái, Nguyên và Kăply không nhìn thấy đôi mắt của thằng nhóc nhưng phải công nhận hai hàng lông mày của nó đẹp và dài như hai lưỡi kiếm vẽ bằng bút lông. Cả đôi môi của nó nữa, nếu không bị ống sáo che khuất, Nguyên và Kăply tin rằng tụi nó sẽ nhìn thấy một đôi môi hồng như hai cánh hoa đào. Tất cả được viền quanh bởi những lọn tóc vàng óng ả xõa xuống hai bên vai, trông nó như các chàng trai Bạch kỳ lân được thu nhỏ nhưng thanh tú và đáng yêu hơn.
- Ai vậy thầy? – Kăply tò mò hỏi.
- Giáo sư Akô Nô đó.
Thầy N’Trang Long nói khẽ, gần như thì thầm, nhưng với Nguyên và Kăply tiết lộ của thầy không khác nào một tiếng sét.
Kăply nhảy dựng, đã rất muốn ré lên nhưng nó vừa ngoác miệng, thầy N’Trang Long đã đưa một ngón tay lên môi, ra dấu bảo nó đừng có mà làm ầm lên một cách ngu ngốc.
Kăply nhích lại gần thầy hiệu trưởng, hạ giọng vo ve như muỗi kêu:
- Sao lại là thầy Akô Nô được hả thầy? Thầy Akô Nô mới có mười tuổi, lại để tóc trái đào…
“Thằng nhóc đó chính là giáo sư Akô Nô.” Lần này cả Kăply lẫn Nguyên đều nghe giọng nói của thầy N’Trang Long vang lên trong đầu mình. “Hổng biết ổng làm sao mà mới có một ngày một đêm, ổng đã lớn thêm được ba, bốn tuổi. Giỏi thiệt!”
Nguyên mấp máy môi, không nhận ra nó vừa đưa tay dứt tóc:
- Nhưng thầy Akô Nô đã trở về núi Lưng Chừng…
“Con đừng quên núi Lưng Chừng là hòn núi không ở cố định một chỗ. Có khi hiện giờ nó ở rất gần đây cũng nên. Hơn nữa, nếu giáo sư Akô Nô đã kịp lớn lên nhanh đến vậy thì rất có thể ổng đã tìm được cách thoát khỏi tình trạng khốn khổ của mình.”
Thầy N’Trang Long nói một hơi dài. Có lẽ đây là dịp cuối cùng để thầy dùng thuật thần giao cách cảm trò chuyện với Nguyên và Kăply nên thầy có vẻ không muốn kết thúc cuộc đối thoại quá sớm.
“Thiệt tình mà nói thì giáo sư Akô Nô muốn gửi gắm điều gì trong tiếng sáo họa may chỉ có Păng Sur biết chứ ta đâu có hiểu cái cóc khô gì. Ta thì ta chỉ thấy ổng thổi sáo chẳng ra cái con khỉ gì hết. Chậc, cứ cái đà này, ta nghi chắc ổng còn làm khổ lỗ tai của ta và Pi Năng Súp dài dài. Thiệt bó tay ổng luôn!”
Nguyên nghiêm trang nói, cố kiềm một tiếng cười khi nghe những lời than vãn của thầy N’Trang Long:
- Tụi con lại chào từ biệt thầy Akô Nô…
- Không cần đâu. Ta nghĩ tụi con không nên quấy rầy ổng trong lúc này. Hơn nữa, đã tới giờ tụi con phải lên đường rồi.
Thầy N’Trang Long dẫn Nguyên và Kăply đến trước bụi cây, lấy trong túi lá bùa vẽ hình chiếc đồng hồ cát cẩn thận ghim lên nhánh lá.
Thầy bước lui lại một bước, đặt tay lên vai hai đứa trẻ, trầm ngâm một lúc rồi tặc lưỡi nói:
- Thôi, tụi con bước vô đi.
Trong một thoáng, Nguyên và Kăply nhận thấy một cảm giác gì đó như là sự mất mát đang lấp đầy tụi nó. Cặp chân tụi nó tự nhiên trở nên yếu đuối và giống như không còn hơi sức, cứ đứng ì ra.
- Đi đi tụi con.
Như nhận ra sự bịn rịn của hai đứa trẻ, thầy N’Trang Long cất tiếng giục.
“Chúc tụi con lên đường bình an.”
Đó là câu nói cuối cùng Nguyên và Kăply nghe thấy khi tụi nó quay lại nhìn vào ánh mắt trìu mến của thầy hiệu trưởng trước khi mím môi bước chân vào bụi cây, thẫn thờ biết rằng trong tích tắc nữa thôi ở phía sau lưng xứ Lang Biang sẽ lặng thầm khép lại…
/46
|