Chương 3
Người đàn ông ở hẻm Râu Ngô
Văn phòng hiệu trưởng vẫn bừa bộn như một cái nhà kho khi Nguyên và Kăply thò đầu vào. Các loại hũ sành và chai lọ thủy tinh vẫn đầy ắp kê sát tường, và như xưa nay, sắp xếp chẳng theo hàng lối nào hết. Những chiếc mặt nạ rằn ri vẫn từ trên cao nhìn xuống hai đứa trẻ bằng ánh mắt phải nói là đe dọa hết biết.
Khi đã ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc trước bàn giấy theo lời mời rất ư là lịch sự của thầy N’Trang Long, Nguyên vừa bóp cặp chân mỏi nhừ vừa tò mò đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mân mê các pho tượng dựng sát vách, cố sục sạo các khoảng trống để tìm xem cái báo động kế đang nằm ở đâu.
Trong khi đó, Kăply lom lom dán mắt vào vầng trán mênh mông của thầy N’Trang Long, lo lắng chờ xem chừng nào thì thầy mới ngước mắt lên khỏi đống giấy tờ để giũa tụi nó te tua về cái tội xồng xộc chạy lên đây mà hổng chịu về nhà truy tìm báu vật ở lâu đài K’Rahlan theo lời dặn của thầy.
Nhưng như thỉnh thoảng vẫn xảy ra, sau khi chỉ chiếc ghế kêu Nguyên và Kăply ngồi xuống, thầy làm như quên mất hai đứa học trò đang ngồi trước mặt, cứ chúi mũi vô xấp giấy tờ gì đó có vẻ đang làm thầy rất khoái chí.
Căn cứ vào cái cách thầy mê mải dán mình vào mớ giấy má đó, Kăply có cảm tưởng thầy coi tụi nó như hai cái giá mắc nón hay là đồ cóc nhái gì đó, và cái thứ cóc nhái đó sinh ra trên đời chẳng làm được gì ra hồn ngoài chuyện liên tục quấy rầy thầy.
Đúng vào lúc Kăply bắt đầu nghĩ là mình đã xài đến gam nhẫn nại cuối cùng, chuẩn bị quay sang Nguyên để huých cùi chỏ vô hông thằng này thì thầy N’Trang Long bất thần ngẩng đầu lên. Đôi mắt to cồ cộ của thầy chớp chớp như bị chói nắng:
- Ủa, tụi con mò vô phòng ta chỉ để ngồi nghỉ mệt hay sao mà im ru bà rù vậy hả?
- Dạ, tụi con…
Kăply ấp úng, câu hỏi có vẻ giễu cợt của thầy hiệu trưởng làm nó đột nhiên quên mất nó lên đây để làm gì.
- Chắc thầy có đọc những phát biểu của Thám tử Eakar trên tờ Tin nhanh N, S & D?
Nguyên hấp tấp đỡ lời bạn, cố nói thật chậm để thăm dò phản ứng trên mặt thầy, ngạc nhiên thấy thầy chẳng lộ chút giận dữ nào hết.
- Có chớ. – Thầy N’Trang Long thản nhiên đáp, bàn tay theo thói quen đưa lên mò mẫm chỗ râu cằm. – Nhà đại thám tử của chúng ta lần này không biết là lần thứ mấy lại cho mình là tài ba nhất xứ rồi.
Câu nói mơ hồ của thầy hiệu trưởng khiến bọn trẻ không biết phải hướng suy nghĩ của mình vào đâu. Kăply nhìn chăm chăm vào bàn tay thầy hiệu trưởng, rụt rè thông báo:
- Báo Tin nhanh N, S & D mấy bữa nay bán chạy lắm đó thầy.
- Họ đưa tin giật gân kiểu đó, không bán chạy mới là lạ, con à. – Thầy N’Trang Long gật gù đáp, vẫn bằng vẻ bình tĩnh hiếm có.
Nguyên liếm đôi môi khô rang, lấy hết can đảm để xì ra cả đống câu hỏi mà nó chôn chặt trong lòng từ hôm qua đến giờ:
- Thế thầy có biết thủ phạm vụ này là ai không hả thầy? Thám tử Eakar có thiệt là đã bịa chuyện để hại thầy không? Lão Ôkô Na không dính gì vào đây, đúng không thầy?
Trước những thắc mắc dồn dập của Nguyên, thầy N’Trang Long trố mắt nhìn sững nó như thể nó vừa làm một chuyện gì đó vô cùng lố bịch:
- Con làm sao thế hở con? Bộ con nghĩ ta sắp sửa chuyển sang nghề thám tử như Eakar sao?
Thầy nhịp những ngón tay to như quả chuối xuống đống giấy tờ trước mặt, tặc tặc lưỡi:
- Ta đang suy nghĩ. Mọi chuyện đang dừng lại ở chỗ suy nghĩ, con à. Mà khổ nỗi, những suy nghĩ của ta mấy hôm nay chỉ mới nhúc nhích được có chút xíu thôi. Nói chung là chẳng có gì đáng kể hết.
Thầy hướng tia nhìn lên trần nhà như thể tránh thổ lộ sự bất lực của mình qua ánh mắt:
- Vụ này nhìn bề ngoài thì có vẻ vô cùng đơn giản nhưng bên trong lại lắt lẻo trăm bề. Dù sao thì ta cũng có thể khẳng định với tụi con điều này: Thứ nhất, thám tử Eakar không bao giờ có ý định hãm hại ta. Ông ta là con người hời hợt nhưng lại khoái huênh hoang, và Ama Đliê đã lợi dụng điểm yếu này của Eakar để công kích ta. Thứ hai, các con có thể yên tâm rằng vụ này không dính dáng gì đến người của trường Đămri.
Kăply không nhịn được, ý nghĩ trong đầu nó gần như tự động bật ra thành lời:
- Như vậy là Eakar nói xạo hả thầy?
- Thú thiệt là ta cũng hổng biết Eakar có nói xạo không nữa.
Nguyên và Kăply có cảm tưởng tụi nó đang rơi vào một chỗ nào đó rất mù mờ. Mà không mù mờ sao được khi mà tụi nó đang ngờ rằng chính thầy N’Trang Long cũng không nắm chắc những gì mình nói. Nguyên chợt nhớ đến một chuyện quan trọng:
- Nhưng vụ này chắc là có liên quan đến phe Hắc Ám phải không thầy?
Thầy N’Trang Long chép miệng:
- Có vụ rắc rối nào ở trên đời mà không liên quan đến phe Hắc Ám hả tụi con?
Ánh mắt thầy đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng không muốn các con phí công sức vào cái chuyện lôm côm này. – Đang nói, thầy làm như giật mình nhớ ra. – Ủa, mà hình như ta nhớ là ta đã dặn thầy Haifai nói lại với tụi con điều này rồi mà. Hay là ta nhớ lộn không biết?
- Thầy có dặn, thưa thầy. – Kăply láu táu. – Thầy bảo nhiệm vụ hàng đầu của tụi con là nhanh chóng tìm cho bằng được báu vật ở lâu đài K’Rahlan.
- Con nói hay lắm, K’Brêt. Hình như bao giờ con cũng nói rất hay thì phải. – Thầy N’Trang Long nheo mắt nhìn Kăply, và lời khen tặng của thầy khiến nó nhột nhạt đến mức chỉ mong đừng bao giờ nghe thêm một lời khen như thế nữa trong đời.
Như chưa cho thế là đủ, thầy khẽ nhún vai, vờ ngạc nhiên:
- Ủa, ta tưởng sau khi nghe ta nói như vậy thì các con sẽ không ngồi ì ra trong phòng ta nữa chớ?
Lần này câu đuổi khéo của thầy tráng lên mặt Nguyên và Kăply một thứ gì đó giống như nước cà chua ép và lập tức dựng hai đứa lên khỏi ghế.
oOo
Xuống tới sân trường, mặt trời vẫn chưa chịu lặn trên gương mặt của Kăply. Nó thụi tay vô lưng Nguyên, giọng hầm hầm:
- Tại mày đó. Thầy Haifai đã nói như vậy rồi mà mày còn rủ tao mò lên trển.
Nguyên né người qua một bên để đề phòng cú thụi thứ hai, điềm tĩnh nói:
- Nếu không mò lên đó, làm sao tụi mình biết được lão Eakar không hoàn toàn phịa chuyện. Vụ này thiệt là quái đản.
- Nhưng thầy N’Trang Long đã quả quyết thủ phạm không dính dáng gì đến trường Đămri kia mà. – Kăply giương mắt nhìn bạn, nôn nóng chờ một cái gật đầu.
- Vậy mới khó nghĩ. – Nguyên đăm chiêu, Kăply thấy rõ một sợi tóc vừa rời theo tay bạn, cứ như thể Nguyên không dứt tóc thì ý nghĩ sẽ đóng cục lại. – Rõ ràng bất chấp sự nghi ngờ của Eakar, thầy N’Trang Long có vẻ không muốn can thiệp vào vụ này. Có lẽ thầy cho rằng đó là chuyện của Cục an ninh chứ không phải chuyện của nhà trường.
Khi Nguyên nói tiếp, Kăply thấy trán bạn nó đột ngột nhăn tít:
- Nhưng nếu thế thì tại sao thầy không thẳng thừng và công khai bác bỏ những tuyên bố hồ đồ của Eakar?
- Ờ, khó hiểu ghê há.
Kăply nói như đưa đẩy, rồi dỏng tai lên chờ xem thằng bạn đại ca của mình giải thích như thế nào. Nhưng Nguyên dường như đang bị thu hút bởi một chuyện khác. Nó đập tay lên trán một cái “bốp”, giọng bài hãi:
- Chết rồi! Khi nãy tao có hỏi về vai trò của lão Ôkô Na trong vụ này mà hổng nghe thầy ừ hử gì hết.
- Hổng lẽ mày nghi ngờ lão Ôkô Na là thủ phạm? – Kăply níu tay bạn, run run hỏi lại, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế. – Ờ… ờ… đúng rồi… lão già này chỉ xuất hiện… ban đêm…
Bất thần Kăply ré lên:
- Không đúng! Không thể như thế được! Chính thầy N’Trang Long đã khẳng định trường Đămri không dính gì vô đây hết.
- Kăply! – Nguyên nhìn bạn, giọng ráo hoảnh. – Đừng quên lão Ôkô Na không phải là người của trường Đămri. Thậm chí ngay cả giáo sư Akô Nô nếu nói cho đúng ra cũng không phải nốt.
- Thế… thế…. – Kăply lắp bắp, mặt xạm như đất, không nhận ra mình đang cà lăm.
- Mày cẩn thận kẻo nuốt mất cái lưỡi đó. – Nguyên hừ mũi. – Thiệt ra tao chỉ nghĩ thế thôi. Không có gì là chắc chắn hết.
Nguyên chép miệng nói thêm, mặc dù trong thâm tâm nó cũng không rõ có nên tin vào những gì nó đang nói hay không:
- Tao không tưởng tượng được thầy N’Trang Long lại giấu tụi mình một chuyện động trời như vậy.
Nguyên đã không tin lời mình, Kăply dễ gì tin. Đầu óc nó lúc này đang đặc lại như một khúc gỗ, nếu không có tiếng con nhỏ Bolobala thình lình vọng tới chắc nó không biết làm sao để dứt ra khỏi cơn mụ mị:
- K’Brăk! K’Brêt!
Kăply ngơ ngác ngẩng lên, thấy Bolobala từ chỗ quầy bánh Nhớ dai của mụ Gian phóng tới như một con mèo đen khổng lồ, phía sau thấp thoáng những khuôn mặt quen thuộc của tụi Êmê, Păng Ting và K’Tub.
- Có phăng ra được đầu mối nào chưa, anh K’Brăk? – Êmê chạy sau Bolobala nhưng câu hỏi lại đến trước.
- Chẳng có gì rõ ràng hết, Êmê à.
Giọng Nguyên xuôi xị đến mức K’Tub phải trố mắt:
- Bộ thầy N’Trang Long không bình luận gì về vụ này sao?
- Thầy chỉ bảo vụ này không dính dáng gì đến trường Đămri thôi.
Êmê thở phào:
- Thiệt ra tụi mình cũng chỉ cần thầy xác nhận vậy thôi.
Kăply liếc Êmê, tính xì ra những nghi ngờ của tụi nó đối với lão Ôkô Na, nhưng thấy Nguyên làm như không muốn nhắc gì đến chuyện này, nó quyết định làm thinh luôn.
Păng Ting lúc lắc mớ tóc kiểu cọ trông như hai cánh bướm khổng lồ, chép miệng:
- Tụi em cũng chẳng ai tin tên thủ phạm là người của trường Đămri, nhất là sáng nay chị Bolobala vừa phát hiện một nhân vật rất khả nghi…
Những ánh mắt săm soi của tụi bạn làm mặt Bolobala nóng lên. Nó đưa tay giật giật cổ áo chùng, như thể làm vậy thì nó cảm thấy tự nhiên hơn:
- K’Brăk, K’Brêt! Sáng nay lúc tôi ôm cặp ra khỏi nhà một đoạn, lúc quẹo sang đường Ma Ya bỗng thấy một người đàn ông từ trong hẻm Râu Ngô đi ra. Trông ông ta rất lạ, tóc húi trọc, trông rất giống thằng Đăm Krông. Mấy bạn còn nhớ thằng Đăm Krông chớ?
- Nhớ. – Nguyên gật đầu. – Đó là thằng nhãi buôn bán macorana tụi mình từng gặp trong rừng bữa trước phải không?
- Đúng rồi. Ý tôi muốn nói là… là…. – Bolobala tặc tặc lưỡi, bối rối khi cố diễn tả chính xác những cảm giác của mình. – nghĩa là ý tôi muốn nói ông ta trông rất ngầu. Hôm trước tôi đã trông thấy ông ta một lần, cũng ở trong hẻm Râu Ngô đi ra nhưng không chú ý lắm. Nhưng sáng nay lúc tôi nhìn thấy ông ta thì ông ta đang cầm trên tay hai cây đinh dài…
Rõ ràng Bolobala rụt cổ lại khi thuật đến chỗ này, cứ như thể nó vừa nhắc đến một con ma cà rồng. Kăply nghe tim đập binh binh, cố nghiến chặt răng để không ợ ra một tiếng rên. Nguyên cũng liên tục máy môi để bắt mình tập trung, nhất là chi tiết hai chiếc đinh làm nó quan tâm quá xá cỡ.
Phải mất một lúc Bolobala mới bình tĩnh kể tiếp:
- Ông ta vừa đi vừa gõ hai cây đinh vào nhau làm phát ra những tiếng lanh canh…
Nhưng rồi nó lại đột ngột ngưng ngang khiến Kăply lên tiếng giục:
- Rồi sao nữa?
- Hết rồi. – Bolobala đập tay lên chiếc cặp sách, mặt ửng lên. – Vừa nhác thấy hai cây đinh là tôi… co giò chạy thẳng.
- Trời đất! – Kăply ré lên tiếc nuối. – Lẽ ra bạn phải bí mật theo dõi…
- Lúc đó, Bolobala đang trên đường đến trường, K’Brêt. – Nguyên bênh vực Bolobala, giọng nghiêm nghị, cố hết sức để không nhìn Êmê. – Hơn nữa, một mình Bolobala bám theo người đàn ông đó thì thiệt là nguy hiểm.
- Đúng rồi đó, anh K’Brêt. Anh đừng quên nạn nhân của tên tội phạm này luôn luôn là phụ nữ. – Êmê vọt miệng hùa theo Nguyên, và sự ủng hộ bất ngờ của nó khiến thằng này cảm thấy như có ai vừa nhấc tảng đá ra khỏi ngực mình.
Nguyên nói tiếp, đã vững tâm hơn:
- Điều quan trọng là Bolobala đã nhìn thấy những cây đinh trên tay ông ta. Đó là một phát hiện đầy ý nghĩa.
- Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là vũ khí mà ông ta dùng để gây án mấy bữa nay. – K’Tub hùng hổ vọt miệng, cảm thấy lúc này mà không tham gia góp ý thì đúng là không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
- Vẫn còn chỗ để nghi ngờ, K’Tub à. – Nguyên nhìn thằng oắt, mắt nheo lại, óc nó vẫn không gột bỏ được những ám ảnh về lão quái Ôkô Na. – Anh không nghĩ thủ phạm lại to gan đến mức dám chường mặt ra giữa ban ngày ban mặt.
Păng Ting lắc đầu một cách không cần thiết, như cố làm cho mái tóc hình cánh bướm không ngớt lay động:
- Anh K’Brăk. Anh đã từng nói là phe Hắc Ám thường có những hành động vượt ra ngoài lý lẽ thông thường.
- Ừ. – Nguyên gật đầu. – Có lẽ chúng ta không nên coi thường người đàn ông này…
- Bây giờ mình phải làm gì đây, anh K’Brăk? – K’Tub nôn nóng hỏi, nó đổi chân liên tục như đang đứng trên tổ kiến. – Chắc chắn là tụi mình phải tìm cho ra ông ta chứ?
- Nếu đúng như Bolobala nói thì có lẽ tụi mình nên mai phục trong hẻm Râu Ngô. – Êmê hiến kế.
- Anh cũng nghĩ như em, Êmê. Đó là nơi ông ta thường xuất hiện. – Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt tán thưởng, vừa nhích người ra xa để phòng trường hợp Êmê vì quá phấn khởi mà quàng lấy vai nó.
K’Tub bóp chặt hai nắm tay, mặt rạng ra, như nãy giờ nó chỉ chờ có thế:
- Vậy chúng ta tới đó ngay bây giờ chứ?
Nguyên lừ mắt nhìn thằng oắt:
- Bộ em muốn ba em và dì Êmô làm ầm lên khi tất cả chúng ta đều đồng loạt vắng mặt ở bàn ăn hả, K’Tub?
Nguyên hắng giọng một tiếng như diễn giả thử micro rồi quay đầu một vòng, nghiêm trang tiếp:
- Chiều nay, sau khi ăn trưa xong, chúng ta sẽ gặp nhau ở trước Cửa hiệu thất tình…
- Không! Không! – Tiếng Êmê hét ầm.
- Sao lại không? – Nguyên sửng sốt nhìn Êmê, nhưng rồi nó sực hiểu ra. – À, chúng ta không hẹn trước Cửa hiệu thất tình mà sẽ gặp nhau chỗ tiệm BAY LÊN NÀO của mụ Kibo.
Người đàn ông ở hẻm Râu Ngô
Văn phòng hiệu trưởng vẫn bừa bộn như một cái nhà kho khi Nguyên và Kăply thò đầu vào. Các loại hũ sành và chai lọ thủy tinh vẫn đầy ắp kê sát tường, và như xưa nay, sắp xếp chẳng theo hàng lối nào hết. Những chiếc mặt nạ rằn ri vẫn từ trên cao nhìn xuống hai đứa trẻ bằng ánh mắt phải nói là đe dọa hết biết.
Khi đã ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc trước bàn giấy theo lời mời rất ư là lịch sự của thầy N’Trang Long, Nguyên vừa bóp cặp chân mỏi nhừ vừa tò mò đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mân mê các pho tượng dựng sát vách, cố sục sạo các khoảng trống để tìm xem cái báo động kế đang nằm ở đâu.
Trong khi đó, Kăply lom lom dán mắt vào vầng trán mênh mông của thầy N’Trang Long, lo lắng chờ xem chừng nào thì thầy mới ngước mắt lên khỏi đống giấy tờ để giũa tụi nó te tua về cái tội xồng xộc chạy lên đây mà hổng chịu về nhà truy tìm báu vật ở lâu đài K’Rahlan theo lời dặn của thầy.
Nhưng như thỉnh thoảng vẫn xảy ra, sau khi chỉ chiếc ghế kêu Nguyên và Kăply ngồi xuống, thầy làm như quên mất hai đứa học trò đang ngồi trước mặt, cứ chúi mũi vô xấp giấy tờ gì đó có vẻ đang làm thầy rất khoái chí.
Căn cứ vào cái cách thầy mê mải dán mình vào mớ giấy má đó, Kăply có cảm tưởng thầy coi tụi nó như hai cái giá mắc nón hay là đồ cóc nhái gì đó, và cái thứ cóc nhái đó sinh ra trên đời chẳng làm được gì ra hồn ngoài chuyện liên tục quấy rầy thầy.
Đúng vào lúc Kăply bắt đầu nghĩ là mình đã xài đến gam nhẫn nại cuối cùng, chuẩn bị quay sang Nguyên để huých cùi chỏ vô hông thằng này thì thầy N’Trang Long bất thần ngẩng đầu lên. Đôi mắt to cồ cộ của thầy chớp chớp như bị chói nắng:
- Ủa, tụi con mò vô phòng ta chỉ để ngồi nghỉ mệt hay sao mà im ru bà rù vậy hả?
- Dạ, tụi con…
Kăply ấp úng, câu hỏi có vẻ giễu cợt của thầy hiệu trưởng làm nó đột nhiên quên mất nó lên đây để làm gì.
- Chắc thầy có đọc những phát biểu của Thám tử Eakar trên tờ Tin nhanh N, S & D?
Nguyên hấp tấp đỡ lời bạn, cố nói thật chậm để thăm dò phản ứng trên mặt thầy, ngạc nhiên thấy thầy chẳng lộ chút giận dữ nào hết.
- Có chớ. – Thầy N’Trang Long thản nhiên đáp, bàn tay theo thói quen đưa lên mò mẫm chỗ râu cằm. – Nhà đại thám tử của chúng ta lần này không biết là lần thứ mấy lại cho mình là tài ba nhất xứ rồi.
Câu nói mơ hồ của thầy hiệu trưởng khiến bọn trẻ không biết phải hướng suy nghĩ của mình vào đâu. Kăply nhìn chăm chăm vào bàn tay thầy hiệu trưởng, rụt rè thông báo:
- Báo Tin nhanh N, S & D mấy bữa nay bán chạy lắm đó thầy.
- Họ đưa tin giật gân kiểu đó, không bán chạy mới là lạ, con à. – Thầy N’Trang Long gật gù đáp, vẫn bằng vẻ bình tĩnh hiếm có.
Nguyên liếm đôi môi khô rang, lấy hết can đảm để xì ra cả đống câu hỏi mà nó chôn chặt trong lòng từ hôm qua đến giờ:
- Thế thầy có biết thủ phạm vụ này là ai không hả thầy? Thám tử Eakar có thiệt là đã bịa chuyện để hại thầy không? Lão Ôkô Na không dính gì vào đây, đúng không thầy?
Trước những thắc mắc dồn dập của Nguyên, thầy N’Trang Long trố mắt nhìn sững nó như thể nó vừa làm một chuyện gì đó vô cùng lố bịch:
- Con làm sao thế hở con? Bộ con nghĩ ta sắp sửa chuyển sang nghề thám tử như Eakar sao?
Thầy nhịp những ngón tay to như quả chuối xuống đống giấy tờ trước mặt, tặc tặc lưỡi:
- Ta đang suy nghĩ. Mọi chuyện đang dừng lại ở chỗ suy nghĩ, con à. Mà khổ nỗi, những suy nghĩ của ta mấy hôm nay chỉ mới nhúc nhích được có chút xíu thôi. Nói chung là chẳng có gì đáng kể hết.
Thầy hướng tia nhìn lên trần nhà như thể tránh thổ lộ sự bất lực của mình qua ánh mắt:
- Vụ này nhìn bề ngoài thì có vẻ vô cùng đơn giản nhưng bên trong lại lắt lẻo trăm bề. Dù sao thì ta cũng có thể khẳng định với tụi con điều này: Thứ nhất, thám tử Eakar không bao giờ có ý định hãm hại ta. Ông ta là con người hời hợt nhưng lại khoái huênh hoang, và Ama Đliê đã lợi dụng điểm yếu này của Eakar để công kích ta. Thứ hai, các con có thể yên tâm rằng vụ này không dính dáng gì đến người của trường Đămri.
Kăply không nhịn được, ý nghĩ trong đầu nó gần như tự động bật ra thành lời:
- Như vậy là Eakar nói xạo hả thầy?
- Thú thiệt là ta cũng hổng biết Eakar có nói xạo không nữa.
Nguyên và Kăply có cảm tưởng tụi nó đang rơi vào một chỗ nào đó rất mù mờ. Mà không mù mờ sao được khi mà tụi nó đang ngờ rằng chính thầy N’Trang Long cũng không nắm chắc những gì mình nói. Nguyên chợt nhớ đến một chuyện quan trọng:
- Nhưng vụ này chắc là có liên quan đến phe Hắc Ám phải không thầy?
Thầy N’Trang Long chép miệng:
- Có vụ rắc rối nào ở trên đời mà không liên quan đến phe Hắc Ám hả tụi con?
Ánh mắt thầy đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng không muốn các con phí công sức vào cái chuyện lôm côm này. – Đang nói, thầy làm như giật mình nhớ ra. – Ủa, mà hình như ta nhớ là ta đã dặn thầy Haifai nói lại với tụi con điều này rồi mà. Hay là ta nhớ lộn không biết?
- Thầy có dặn, thưa thầy. – Kăply láu táu. – Thầy bảo nhiệm vụ hàng đầu của tụi con là nhanh chóng tìm cho bằng được báu vật ở lâu đài K’Rahlan.
- Con nói hay lắm, K’Brêt. Hình như bao giờ con cũng nói rất hay thì phải. – Thầy N’Trang Long nheo mắt nhìn Kăply, và lời khen tặng của thầy khiến nó nhột nhạt đến mức chỉ mong đừng bao giờ nghe thêm một lời khen như thế nữa trong đời.
Như chưa cho thế là đủ, thầy khẽ nhún vai, vờ ngạc nhiên:
- Ủa, ta tưởng sau khi nghe ta nói như vậy thì các con sẽ không ngồi ì ra trong phòng ta nữa chớ?
Lần này câu đuổi khéo của thầy tráng lên mặt Nguyên và Kăply một thứ gì đó giống như nước cà chua ép và lập tức dựng hai đứa lên khỏi ghế.
oOo
Xuống tới sân trường, mặt trời vẫn chưa chịu lặn trên gương mặt của Kăply. Nó thụi tay vô lưng Nguyên, giọng hầm hầm:
- Tại mày đó. Thầy Haifai đã nói như vậy rồi mà mày còn rủ tao mò lên trển.
Nguyên né người qua một bên để đề phòng cú thụi thứ hai, điềm tĩnh nói:
- Nếu không mò lên đó, làm sao tụi mình biết được lão Eakar không hoàn toàn phịa chuyện. Vụ này thiệt là quái đản.
- Nhưng thầy N’Trang Long đã quả quyết thủ phạm không dính dáng gì đến trường Đămri kia mà. – Kăply giương mắt nhìn bạn, nôn nóng chờ một cái gật đầu.
- Vậy mới khó nghĩ. – Nguyên đăm chiêu, Kăply thấy rõ một sợi tóc vừa rời theo tay bạn, cứ như thể Nguyên không dứt tóc thì ý nghĩ sẽ đóng cục lại. – Rõ ràng bất chấp sự nghi ngờ của Eakar, thầy N’Trang Long có vẻ không muốn can thiệp vào vụ này. Có lẽ thầy cho rằng đó là chuyện của Cục an ninh chứ không phải chuyện của nhà trường.
Khi Nguyên nói tiếp, Kăply thấy trán bạn nó đột ngột nhăn tít:
- Nhưng nếu thế thì tại sao thầy không thẳng thừng và công khai bác bỏ những tuyên bố hồ đồ của Eakar?
- Ờ, khó hiểu ghê há.
Kăply nói như đưa đẩy, rồi dỏng tai lên chờ xem thằng bạn đại ca của mình giải thích như thế nào. Nhưng Nguyên dường như đang bị thu hút bởi một chuyện khác. Nó đập tay lên trán một cái “bốp”, giọng bài hãi:
- Chết rồi! Khi nãy tao có hỏi về vai trò của lão Ôkô Na trong vụ này mà hổng nghe thầy ừ hử gì hết.
- Hổng lẽ mày nghi ngờ lão Ôkô Na là thủ phạm? – Kăply níu tay bạn, run run hỏi lại, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế. – Ờ… ờ… đúng rồi… lão già này chỉ xuất hiện… ban đêm…
Bất thần Kăply ré lên:
- Không đúng! Không thể như thế được! Chính thầy N’Trang Long đã khẳng định trường Đămri không dính gì vô đây hết.
- Kăply! – Nguyên nhìn bạn, giọng ráo hoảnh. – Đừng quên lão Ôkô Na không phải là người của trường Đămri. Thậm chí ngay cả giáo sư Akô Nô nếu nói cho đúng ra cũng không phải nốt.
- Thế… thế…. – Kăply lắp bắp, mặt xạm như đất, không nhận ra mình đang cà lăm.
- Mày cẩn thận kẻo nuốt mất cái lưỡi đó. – Nguyên hừ mũi. – Thiệt ra tao chỉ nghĩ thế thôi. Không có gì là chắc chắn hết.
Nguyên chép miệng nói thêm, mặc dù trong thâm tâm nó cũng không rõ có nên tin vào những gì nó đang nói hay không:
- Tao không tưởng tượng được thầy N’Trang Long lại giấu tụi mình một chuyện động trời như vậy.
Nguyên đã không tin lời mình, Kăply dễ gì tin. Đầu óc nó lúc này đang đặc lại như một khúc gỗ, nếu không có tiếng con nhỏ Bolobala thình lình vọng tới chắc nó không biết làm sao để dứt ra khỏi cơn mụ mị:
- K’Brăk! K’Brêt!
Kăply ngơ ngác ngẩng lên, thấy Bolobala từ chỗ quầy bánh Nhớ dai của mụ Gian phóng tới như một con mèo đen khổng lồ, phía sau thấp thoáng những khuôn mặt quen thuộc của tụi Êmê, Păng Ting và K’Tub.
- Có phăng ra được đầu mối nào chưa, anh K’Brăk? – Êmê chạy sau Bolobala nhưng câu hỏi lại đến trước.
- Chẳng có gì rõ ràng hết, Êmê à.
Giọng Nguyên xuôi xị đến mức K’Tub phải trố mắt:
- Bộ thầy N’Trang Long không bình luận gì về vụ này sao?
- Thầy chỉ bảo vụ này không dính dáng gì đến trường Đămri thôi.
Êmê thở phào:
- Thiệt ra tụi mình cũng chỉ cần thầy xác nhận vậy thôi.
Kăply liếc Êmê, tính xì ra những nghi ngờ của tụi nó đối với lão Ôkô Na, nhưng thấy Nguyên làm như không muốn nhắc gì đến chuyện này, nó quyết định làm thinh luôn.
Păng Ting lúc lắc mớ tóc kiểu cọ trông như hai cánh bướm khổng lồ, chép miệng:
- Tụi em cũng chẳng ai tin tên thủ phạm là người của trường Đămri, nhất là sáng nay chị Bolobala vừa phát hiện một nhân vật rất khả nghi…
Những ánh mắt săm soi của tụi bạn làm mặt Bolobala nóng lên. Nó đưa tay giật giật cổ áo chùng, như thể làm vậy thì nó cảm thấy tự nhiên hơn:
- K’Brăk, K’Brêt! Sáng nay lúc tôi ôm cặp ra khỏi nhà một đoạn, lúc quẹo sang đường Ma Ya bỗng thấy một người đàn ông từ trong hẻm Râu Ngô đi ra. Trông ông ta rất lạ, tóc húi trọc, trông rất giống thằng Đăm Krông. Mấy bạn còn nhớ thằng Đăm Krông chớ?
- Nhớ. – Nguyên gật đầu. – Đó là thằng nhãi buôn bán macorana tụi mình từng gặp trong rừng bữa trước phải không?
- Đúng rồi. Ý tôi muốn nói là… là…. – Bolobala tặc tặc lưỡi, bối rối khi cố diễn tả chính xác những cảm giác của mình. – nghĩa là ý tôi muốn nói ông ta trông rất ngầu. Hôm trước tôi đã trông thấy ông ta một lần, cũng ở trong hẻm Râu Ngô đi ra nhưng không chú ý lắm. Nhưng sáng nay lúc tôi nhìn thấy ông ta thì ông ta đang cầm trên tay hai cây đinh dài…
Rõ ràng Bolobala rụt cổ lại khi thuật đến chỗ này, cứ như thể nó vừa nhắc đến một con ma cà rồng. Kăply nghe tim đập binh binh, cố nghiến chặt răng để không ợ ra một tiếng rên. Nguyên cũng liên tục máy môi để bắt mình tập trung, nhất là chi tiết hai chiếc đinh làm nó quan tâm quá xá cỡ.
Phải mất một lúc Bolobala mới bình tĩnh kể tiếp:
- Ông ta vừa đi vừa gõ hai cây đinh vào nhau làm phát ra những tiếng lanh canh…
Nhưng rồi nó lại đột ngột ngưng ngang khiến Kăply lên tiếng giục:
- Rồi sao nữa?
- Hết rồi. – Bolobala đập tay lên chiếc cặp sách, mặt ửng lên. – Vừa nhác thấy hai cây đinh là tôi… co giò chạy thẳng.
- Trời đất! – Kăply ré lên tiếc nuối. – Lẽ ra bạn phải bí mật theo dõi…
- Lúc đó, Bolobala đang trên đường đến trường, K’Brêt. – Nguyên bênh vực Bolobala, giọng nghiêm nghị, cố hết sức để không nhìn Êmê. – Hơn nữa, một mình Bolobala bám theo người đàn ông đó thì thiệt là nguy hiểm.
- Đúng rồi đó, anh K’Brêt. Anh đừng quên nạn nhân của tên tội phạm này luôn luôn là phụ nữ. – Êmê vọt miệng hùa theo Nguyên, và sự ủng hộ bất ngờ của nó khiến thằng này cảm thấy như có ai vừa nhấc tảng đá ra khỏi ngực mình.
Nguyên nói tiếp, đã vững tâm hơn:
- Điều quan trọng là Bolobala đã nhìn thấy những cây đinh trên tay ông ta. Đó là một phát hiện đầy ý nghĩa.
- Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là vũ khí mà ông ta dùng để gây án mấy bữa nay. – K’Tub hùng hổ vọt miệng, cảm thấy lúc này mà không tham gia góp ý thì đúng là không còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
- Vẫn còn chỗ để nghi ngờ, K’Tub à. – Nguyên nhìn thằng oắt, mắt nheo lại, óc nó vẫn không gột bỏ được những ám ảnh về lão quái Ôkô Na. – Anh không nghĩ thủ phạm lại to gan đến mức dám chường mặt ra giữa ban ngày ban mặt.
Păng Ting lắc đầu một cách không cần thiết, như cố làm cho mái tóc hình cánh bướm không ngớt lay động:
- Anh K’Brăk. Anh đã từng nói là phe Hắc Ám thường có những hành động vượt ra ngoài lý lẽ thông thường.
- Ừ. – Nguyên gật đầu. – Có lẽ chúng ta không nên coi thường người đàn ông này…
- Bây giờ mình phải làm gì đây, anh K’Brăk? – K’Tub nôn nóng hỏi, nó đổi chân liên tục như đang đứng trên tổ kiến. – Chắc chắn là tụi mình phải tìm cho ra ông ta chứ?
- Nếu đúng như Bolobala nói thì có lẽ tụi mình nên mai phục trong hẻm Râu Ngô. – Êmê hiến kế.
- Anh cũng nghĩ như em, Êmê. Đó là nơi ông ta thường xuất hiện. – Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt tán thưởng, vừa nhích người ra xa để phòng trường hợp Êmê vì quá phấn khởi mà quàng lấy vai nó.
K’Tub bóp chặt hai nắm tay, mặt rạng ra, như nãy giờ nó chỉ chờ có thế:
- Vậy chúng ta tới đó ngay bây giờ chứ?
Nguyên lừ mắt nhìn thằng oắt:
- Bộ em muốn ba em và dì Êmô làm ầm lên khi tất cả chúng ta đều đồng loạt vắng mặt ở bàn ăn hả, K’Tub?
Nguyên hắng giọng một tiếng như diễn giả thử micro rồi quay đầu một vòng, nghiêm trang tiếp:
- Chiều nay, sau khi ăn trưa xong, chúng ta sẽ gặp nhau ở trước Cửa hiệu thất tình…
- Không! Không! – Tiếng Êmê hét ầm.
- Sao lại không? – Nguyên sửng sốt nhìn Êmê, nhưng rồi nó sực hiểu ra. – À, chúng ta không hẹn trước Cửa hiệu thất tình mà sẽ gặp nhau chỗ tiệm BAY LÊN NÀO của mụ Kibo.
/46
|