Chương 12
Trong gương và bên ngoài gương
Bọn trẻ chạy thục mạng, không còn biết trời đất gì nữa. Chúng đâm đầu vô bụi gai, xước cả mặt và cổ. Chúng vấp vào các sợi dây leo chằng chịt dưới chân, té chúi nhủi rồi gượng dậy cà nhắc chạy tiếp. Lúc này chúng không nghĩ tới điều gì khác hơn là chạy và chạy, bất chấp bóng đêm đang lần lượt nhả xuống vô số những mảng tối khắp khu rừng.
Nguyên, Kăply, Êmê, Păng Ting, Suku và K’Tub, những đứa đã từng chứng kiến sức mạnh và sự tàn phá khủng khiếp của thần chú Điểu sát tinh trong tấm gương đồng ở văn phòng hiệu trưởng, bị kích động đến mức chúng không nhớ ra là chúng hoàn toàn không nhìn thấy gì trong lúc này. Chúng cắm cúi chạy, té xuống rồi vọt lên để lại té xuống lần nữa khi va phải những vật chướng ngại khác đang chực chờ trước mặt.
Ở phía sau, bọn thằng Tam quýnh quíu chạy theo, cũng té ngã và trầy xước nhiều không kém, nhưng không đứa nào dám xuýt xoa hay rên rỉ.
- Chạy đi đâu nữa! Tụi bay đã tới giờ tận số rồi!
Giọng nói mềm mại nhưng đầy sát khí của trùm Bastu bất thần vang lên đâu đó trên tàng cây khiến bọn Kăply có cảm giác cồn cào như có một con gì đó đang quậy tưng trong bao tử và tụi nó phải cố hết sức để đừng ói ra.
Kăply run bắn khi nghe tiếng Balibia phụ họa:
- Ngày mai là chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên rồi, thưa ngài.
Nó ngoái nhìn qua vai, tuyệt vọng thở một hơi dài, biết rằng không còn mong đợi gì ở sứ giả Badd nữa. Chắc chắn Badd đã chống không lại Bastu và bỏ chạy rồi.
- Balibia, ngươi vòng ra phía trước lùa bọn nhóc lại đây!
Tiếng của trùm Bastu lại cất lên, thản nhiên như thể kêu Balibia lùa bắt một bầy thỏ.
- Suku, làm sao đây nhóc? - Păng Ting lo lắng hỏi.
- Em chưa nghĩ ra cách nào hết, chị Păng Ting. - Suku nói như mếu.
Păng Ting cắn môi:
- Hổng lẽ tụi mình chịu chết ở đây?
Nguyên trầm giọng:
- Quẹo trái!
Và nó lập tức quẹo ngang. Cả bọn lật đật chạy theo Nguyên, hoàn toàn máy móc, dĩ nhiên không chút xíu hy vọng gì. Ngay cả Nguyên cũng thừa biết quẹo trái hay quẹo phải cũng chẳng giúp ích được gì cho tụi nó trong lúc này. Trùm Bastu và Balibia chặn hai đầu buộc nó phải thoát sang trái hoặc phải, đó là quyết định hoàn toàn bản năng của một con thú bị dồn vào chân tường, không hề tính toán và thiệt ra thì dù muốn Nguyên cũng không có đủ thì giờ để tính toán.
Mới chạy vài ba bước, Nguyên vô cùng kinh ngạc khi nhận ra mình vừa đâm đầu đánh sầm vào một cái gì đó không giống chút nào với một gốc cây.
Nguyên nhăn nhó xoa trán và nghe vang lên bên tai liên tiếp những tiếng va đập, biết là đám bạn của nó cũng đang dộng đầu vô vật đó.
Nó đưa tay ra phía trước rờ rẫm, cảm giác đang sờ lên một mặt phẳng, một cái gì đó từa tựa như một tấm ván hay một bức vách.
- Tất cả cùng nắm tay nhau và đi theo tôi.
Nguyên quay ra sau thấp giọng nói và thận trọng dò dẫm đi men theo bức vách.
- Cái gì thế, anh K’Brăk? - K’Tub thì thào hỏi.
- Anh không biết. - Nguyên đáp lại bằng giọng muỗi vo ve. - Hình như là một ngôi nhà.
- Một ngôi nhà ư? - Bolobala ngạc nhiên.
- Đừng nói chuyện nữa! - Nguyên suỵt khẽ.
Đúng lúc đó, bọn trẻ nghe tiếng trùm Bastu văng vẳng trên đầu:
- Sao lâu thế, Balibia?
- Bọn nhóc hình như không chịu tiến tới nữa, thưa ngài. - Tiếng Balibia ngập ngừng.
- Tụi nó không tiến tới thì ngươi tiến tới! - Giọng trùm Bastu bực bội. - Ta không nghĩ là ngươi không biết phải làm gì để tóm cổ tụi nó.
Bọn Kăply thót bụng lại khi nghe tiếng các cành cây gãy răng rắc trên đầu, đoán là bàn tay máu của Balibia đang điên cuồng sờ soạng phía trên.
- Đây rồi. - Nguyên reo khẽ khi bàn tay nó phát hiện được một cánh cửa, bây giờ thì nó tin chắc đây là một ngôi nhà.
Chẳng mấy chốc bọn trẻ đã xuyên qua cánh cửa và khi tụi nó đã vào hết bên trong, cánh cửa vừa mở hé đã tự động đóng sập lại.
- Á... á... á... Kăply sợ hãi thét lên khi nghe tiếng sập cửa đánh “rầm”.
- Mày có im đi không! - Nguyên nổi quạu.
- Chẳng có gì phải sợ, K’Brêt. - Mua dịu dàng trấn an Kăply. - Dù chủ nhân ngôi nhà này là ai, chắc chắn họ cũng không thể đáng sợ bằng trùm Hắc Ám.
Kăply dần bình tĩnh. Nó cố dán miệng mình lại, im lặng đi theo các bạn.
Khi bọn trẻ đẩy thêm một lần cửa nữa, đứa nào đứa nấy điếng hồn tưởng như mình vừa rơi vào một ngọn núi lửa đang phun. Hàng trăm ngọn nến chiếu sáng lòa khiến tụi nó phải nhắm nghiền mắt lại.
Khi Kăply rụt rè he hé mắt ra, nó ngỡ ngàng nhận ra cả bọn đang ở trong một căn phòng rộng với những đồ trang trí có hình thù và màu sắc hết sức kỳ quái.
Chính giữa phòng là một cái bàn dài bày hai mâm trái cây ngon mắt, mỗi bên kê năm chiếc ghế như dành sẵn cho tụi nó.
- Lạ thiệt. - Êmê lẩm bẩm. - Hình như chủ nhà biết bọn mình sẽ vào đây.
K’Tub nhìn hai mâm trái cây đầy vun, nuốt nước bọt:
- Chúng ta ngồi vào chứ, chị Êmê?
Kan Tô bước lại cầm lên một trái táo, phân vân:
- Nhỡ họ tẩm thuốc độc hay thuốc mê...
- Không có đâu, anh Kan Tô. - Suku nhún vai nói, dưới ánh nến lung linh đôi mắt của nó sáng ngời như hai vì sao. - Nếu muốn hại chúng ta, chủ nhân nơi đây không cần phải làm thế.
- Ngươi nói đúng đó, nhóc. - Một giọng nói ấm áp cất lên từ bên trái.
Bọn trẻ giật mình ngoảnh lại, chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện bất ngờ của người lạ mặt, đã nghe một giọng nói khác từ bên phải:
- Dĩ nhiên chúng ta là bạn chứ không phải là thù.
Bây giờ thì bọn Kăply đã thấy rõ hai người đàn ông mặc áo ngắn bằng len và quần lông thú, mặt mày hiền từ đứng ở hai đầu căn phòng, đang tươi cười nhìn tụi nó. Họ như hiện ra từ không khí, hoàn toàn đột ngột, nhưng không có vẻ gì ác ý.
Suku mấp máy môi:
- Các ngài là...
- Hai anh em ta là chủ nhân nơi đây. - Người đàn ông bên trái mỉm cười, mặt ông mịn màng và láng o như vừa được đánh bóng, có cảm giác trước đây một phút ông còn ở trên sân khấu.
Ông khoát tay:
- Bọn ngươi ngồi vào bàn đi. Đã lâu lắm bọn ta không có khách tới thăm.
Người đàn ông bên phải có khuôn mặt hum húp, híp mắt nói:
- Bọn ngươi nên cảm ơn số phận. Không phải ngày nào hai anh em ta cũng đãi tiệc linh đình như thế này đâu.
Hai mâm trái cây thì không thể gọi là linh đình, nhưng Kăply không còn tâm trí đâu để nghĩ đến lối nói khoa trương đó. Nó đang nhìn sững hai vị chủ nhà, thấy họ vừa nói vừa tiến lại hai phía đầu bàn, huơ tay một cái, lôi ra mỗi người một chiếc ghế từ trong không trung đặt xuống đất, y như cái cách mà thầy Haifai vẫn khoái biểu diễn.
Thấy hai người đàn ông đã ngồi vào bàn, bọn trẻ lục tục ngồi xuống theo. Nhưng Kăply vừa đặt mông xuống đã bật ngay dậy, mắt lấm lét liếc ra cửa, nói nhanh:
- Ngoài kia...
- Nhóc ngươi ngồi xuống đi! - Người đàn ông bên trái phẩy tay về phía Kăply. - Bọn đó không vào đây được đâu.
Kăply vẫn chưa cảm thấy yên tâm. Nó liếm môi, mắt vẫn thăm dò chỗ khung cửa:
- Có lẽ các ngài chưa biết những kẻ bên ngoài đáng sợ như thế nào...
- Ta biết bọn đó. - Người bên phải hừ mũi. - Nhưng trùm Bastu và Balibia chỉ đáng sợ với người khác chứ không hù dọa được anh em ta đâu. Bọn ngươi cứ bình tĩnh đánh chén đi.
Trước thái độ bình thản của hai vị chủ nhà, bọn trẻ cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm từng phút một. Tụi nó nhìn hai người đàn ông bằng ánh mắt cảm kích và bắt đầu lấy lại thần sắc.
K’Tub nhanh nhẩu thò tay nhón một chùm nho:
- Vậy thì xin phép được tự nhiên nha.
Nguyên cắn một miếng táo và chúi đầu vào tai Suku, thì thào:
- Em có biết hai người này không, Suku?
- Không, anh K’Brăk. - Thằng oắt trầm ngâm. - Xứ Lang Biang có không ít những cặp anh em nổi tiếng như Mackeno. - Macketa, Buriam. - Buriăk, Pôcô. - Pôca... nhưng hai người này thì em chưa nghĩ ra họ là ai. Thiệt ra ở xứ này, những người dám chống lại trùm Hắc Ám đâu có nhiều!
Nguyên tính hỏi tiếp nhưng người đàn ông mặt láng đã hắng giọng:
- Ta không hiểu được bọn ngươi đã làm gì đến nỗi trùm Hắc Ám phải đích thân truy sát các ngươi.
Người đàn ông mặt hum húp tiếp lời:
- Theo chỗ ta biết thì xưa nay Bastu rất ít khi tự mình ra tay.
- Hắn muốn ngăn cản tụi tôi đến núi Lưng Chừng. - K’Tub vọt miệng nhanh đến mức Nguyên không kịp ngăn cản.
- Ra vậy. - Người đàn ông mặt láng tròn mắt. - Thì ra trong bọn ngươi có kẻ sắp trở thành chiến binh giữ đền. Chắc đó là hậu duệ nhà K’Rahlan?
Không đợi bọn trẻ trả lời, ông lim dim mắt, gật gù:
- Tuyệt lắm! Thật là tuyệt!
Đang hào hứng, thốt nhiên ông lộ vẻ băn khoăn:
- Nhưng bọn nhóc ngươi mò mẫm đến núi Lưng Chừng như thế này thì thiệt là nguy hiểm.
Ông hướng mắt vào mặt Nguyên:
- Nhóc ngươi là con trai của K’Rahlan phải không?
- Vâng. - Nguyên gật đầu. - Tôi là K’Brăk.
Ông nhìn Nguyên chăm chăm, mày cau lại, rồi ông đưa tay véo môi mình một cái, tặc lưỡi nói:
- Theo ta biết, lâu đài K’Rahlan hiện đang cất giấu một báu vật. Nếu có được vật đó trong tay, ngươi có thể an toàn đến núi Lưng Chừng.
Câu nói của người đàn ông làm Nguyên khẽ rung người một cái: rất nhanh, nó nhớ ngay đến những hành vi đáng ngờ của ông K’Tul. Như vậy là người đàn ông này nói thật. Nguyên chột dạ nghĩ. Hóa ra giáo phái Madagui biết được bí mật đó từ lâu và đã phái ông K’Tul và bà Êmô đến nằm vùng trong lâu đài K’Rahlan để thay nhau lùng kiếm.
Phải cố lắm Nguyên mới kềm được một tiếng reo khi bất ngờ biết được sứ mạng cụ thể của ông K’Tul, mặc dù nó vẫn chưa biết báu vật mà người đàn ông mặt láng vừa nhắc đến là vật gì. Nó khẽ đưa mắt nhìn Kăply, bắt gặp thằng này cũng đang nhìn lại mình đầy ngụ ý.
- Ở lâu đài K’Rahlan không có báu vật gì hết á. - K’Tub vùng nói.
- Tôi cũng nghĩ là không có. - Êmê tiếp lời, chiếc mũi hếch của nó quay qua quay lại một cách nóng nảy giữa hai vị chủ nhà như nòng đại liên đang muốn khạc đạn. - Có lẽ hai ngài nghe phải tin đồn thất thiệt rồi.
Như không nghe thấy K’Tub và Êmê, ánh mắt người đàn ông mặt láng vẫn bám cứng lấy khuôn mặt đang thần ra của Nguyên:
- Thế nào, K’Brăk? Ta nói có đúng không?
Nguyên phân vân đánh mắt sang phía Êmê và K’Tub, không biết nên trả lời như thế nào để hai đứa này đừng bị sốc. Nó đưa tay dứt mạnh một sợi tóc, đầu xoay như chong chóng, cảm thấy cái ước muốn được biết báu vật đó là vật gì nóng bỏng trong đầu, đến mức nó có cảm giác nó sắp xịt khói ra đằng tai.
- Như vậy có nghĩa là ngươi không phủ nhận những gì ta nói? - Người đàn ông mặt láng mỉm cười.
Nguyên thấp thỏm hỏi lại:
Nhưng ngài có thể nói cho tôi biết vật đó là vật gì không?
Có vẻ như người đàn ông hoàn toàn bất ngờ trước thắc mắc của Nguyên. Ông há hốc miệng, chồm người tới trước như để nhìn nó cho rõ hơn, bất kể cái chuyện chóp mũi ông sắp ủi đổ mâm trái cây trước mặt:
- Ngươi thiệt không biết vật đó là vật gì ư?
- Không. - Nguyên lo lắng đáp, không hiểu tại sao người đàn ông bị kích động dữ vậy.
- Tức là ngươi cũng cóc biết vật đó đang được cất giấu ở đâu?
- Tôi... tôi... không biết. Nguyên nói giọng run run, thái độ và ngữ điệu của người đàn ông khiến nó linh cảm sắp xảy ra một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Quả như nó nghĩ, trước vẻ mặt hoang mang của bọn trẻ, người đàn ông thình lình bật ngửa người ra sau, ngước mặt lên trần nhà, bật cười điên dại:
- Há... há... há...
Hai mươi con mắt của bọn Kăply lúc này đổ dồn vào người đàn ông mặt láng, cố tìm hiểu xem việc gì đã khiến ông ta phát rồ như vậy và điều đó liệu có phải là dấu hiệu cực xấu cho tụi nó hay không.
Và tất cả đều rụng rời khi ông ta ngồi bật dậy: trước mặt tụi nó người đàn ông mặt láng không còn khoác chiếc áo ngắn bằng len nữa mà thay vào đó là chiếc áo chùng màu mỡ gà với những đường viền màu cánh gián thanh nhã, thậm chí gọi ông ta là người đàn ông mặt láng cũng là gọi theo ấn tượng ban đầu, còn bây giờ khó mà biết khuôn mặt ông như thế nào: lúc này che ngang mặt ông là một tấm sa mỏng màu xanh ngọc và từ đằng sau tấm vải im lìm như tấm vải tang đó, một cặp mắt sáng quắc đang chiếu ra những tia sáng lạnh lùng và chết chóc.
- Trùm Hắc Ám!
Kăply rú lên, giọng lạc hẳn, đầu óc đột ngột tê liệt, chỉ chút xíu nữa là ngất đi.
Trước sự biến đổi bất ngờ này, những đứa còn lại cũng rất muốn hét lên một tiếng gì đó nhưng mọi cái lưỡi đã líu lại. Cả bọn nhanh chóng nhận ra cơ thể của tụi nó đã bị sự sợ hãi xâm chiếm và đánh quỵ: không đứa nào nhúc nhích nổi dù đứa nào cũng nghĩ ngay đến chuyện vùng dậy và bỏ chạy.
- Bọn ngươi nhận ra được ngài sao?
Ở phía đầu bàn đối diện, người đàn ông có khuôn mặt hum húp nhẹ nhàng cất tiếng. Bọn Kăply rất muốn ngó qua người đàn ông đó một cái nhưng không cái cổ nào trong mười cái cổ có thể cử động được. Nhưng dù không quay lại, tụi nó vẫn nhận ra giọng nói quen thuộc của tả hộ pháp Balibia và có thể mường tượng được bên dưới cái đầu trọc lóc như một quả dưa, hắn đang chành đôi môi xám ngoét đắc ý mỉm cười.
Tụi mình rơi vào bẫy rồi! Nguyên than thầm, cố làm mọi cách để đầu óc đừng trở nên mụ mị. Ở bên cạnh, dường như tụi bạn nó cũng đang nỗ lực xốc lại bản thân, Nguyên đoán ra điều đó qua những tiếng khịt mũi khe khẽ đang ngập ngừng phát ra từ một đứa nào đó.
Trùm Bastu xoáy đôi mắt sáng rực vào mặt Nguyên, hắng giọng:
- Có ít nhất là hai lý do để ngươi phải chết trong đêm nay, K’Brăk. Là tiểu chủ nhân của lâu đài K’Rahlan, ngươi đương nhiên sẽ là thủ lĩnh tương lai của phe Ánh Sáng, đó là lý do thứ nhất. Ngươi đã được chọn làm chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang, đó là lý do thứ hai. Trong cả hai vai trò, ngươi đều trở thành kẻ đối địch nguy hiểm nhất của ta, ngươi cũng biết mà, phải không?
Nguyên không có bất cứ một cử chỉ gì cho thấy là nó đang nghe câu hỏi của trùm Bastu. Nhưng trùm Bastu rõ ràng là cũng không thèm chờ đợi Nguyên trả lời. Hắn hỏi như thuận miệng, rồi thong thả tiếp:
- Lẽ ra thì ngươi có thể sống lâu hơn một chút, K’Brăk. Nhưng tiếc là ngươi chẳng biết chút gì về điều bí mật trọng đại nhất trong những điều bí mật ở xứ Lang Biang trong vòng ba trăm năm trở lại đây. Mạng sống của ngươi xét cho cùng chẳng có ích gì cho ta hết.
Tấm khăn che mặt của trùm Bastu khẽ lay động, và bọn Kăply run bắn khi nghe hắn tuyên án tử hình bằng một giọng mượt mà đến khó tin:
- Vì thế mà bây giờ ngươi phải chết!
Êmê suýt òa ra khóc mặc dù nó chưa thấy trùm Bastu nhúc nhích gì sau câu nói. Nó rất muốn hét lên để kêu gọi tụi bạn vùng dậy tấn công đối phương như nó đã từng làm nhưng không hiểu sao lần này nó bắt gặp mình đang vô cùng lưỡng lự. Có lẽ cái uy danh của trùm Hắc Ám khiến nó ngần ngại và cảm thấy mất hết tự tin.
Trong lúc đó, Bolobala bất thần văng ra khỏi ghế và té đánh bịch xuống sàn nhà một cú như trời giáng. Tiếp theo là tiếng trùm Bastu cười khảy:
- Hừm, một buyagan tép riu như ngươi mà cũng đòi đánh lén ta sao!
Trùm Bastu vừa nói vừa từ từ đứng lên.
Bọn Kăply đưa mắt tuyệt vọng nhìn nhau, mồ hôi ướt đẫm sau gáy. Đang chưa biết phải phản ứng như thế nào, thình lình tụi nó nghe thấy một giọng nói khẩn cấp vang lên trong đầu: “Bỏ trái lê vô miệng, đừng nuốt, nhai ra nước và phun ra thật nhanh”.
Trong gương và bên ngoài gương
Bọn trẻ chạy thục mạng, không còn biết trời đất gì nữa. Chúng đâm đầu vô bụi gai, xước cả mặt và cổ. Chúng vấp vào các sợi dây leo chằng chịt dưới chân, té chúi nhủi rồi gượng dậy cà nhắc chạy tiếp. Lúc này chúng không nghĩ tới điều gì khác hơn là chạy và chạy, bất chấp bóng đêm đang lần lượt nhả xuống vô số những mảng tối khắp khu rừng.
Nguyên, Kăply, Êmê, Păng Ting, Suku và K’Tub, những đứa đã từng chứng kiến sức mạnh và sự tàn phá khủng khiếp của thần chú Điểu sát tinh trong tấm gương đồng ở văn phòng hiệu trưởng, bị kích động đến mức chúng không nhớ ra là chúng hoàn toàn không nhìn thấy gì trong lúc này. Chúng cắm cúi chạy, té xuống rồi vọt lên để lại té xuống lần nữa khi va phải những vật chướng ngại khác đang chực chờ trước mặt.
Ở phía sau, bọn thằng Tam quýnh quíu chạy theo, cũng té ngã và trầy xước nhiều không kém, nhưng không đứa nào dám xuýt xoa hay rên rỉ.
- Chạy đi đâu nữa! Tụi bay đã tới giờ tận số rồi!
Giọng nói mềm mại nhưng đầy sát khí của trùm Bastu bất thần vang lên đâu đó trên tàng cây khiến bọn Kăply có cảm giác cồn cào như có một con gì đó đang quậy tưng trong bao tử và tụi nó phải cố hết sức để đừng ói ra.
Kăply run bắn khi nghe tiếng Balibia phụ họa:
- Ngày mai là chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên rồi, thưa ngài.
Nó ngoái nhìn qua vai, tuyệt vọng thở một hơi dài, biết rằng không còn mong đợi gì ở sứ giả Badd nữa. Chắc chắn Badd đã chống không lại Bastu và bỏ chạy rồi.
- Balibia, ngươi vòng ra phía trước lùa bọn nhóc lại đây!
Tiếng của trùm Bastu lại cất lên, thản nhiên như thể kêu Balibia lùa bắt một bầy thỏ.
- Suku, làm sao đây nhóc? - Păng Ting lo lắng hỏi.
- Em chưa nghĩ ra cách nào hết, chị Păng Ting. - Suku nói như mếu.
Păng Ting cắn môi:
- Hổng lẽ tụi mình chịu chết ở đây?
Nguyên trầm giọng:
- Quẹo trái!
Và nó lập tức quẹo ngang. Cả bọn lật đật chạy theo Nguyên, hoàn toàn máy móc, dĩ nhiên không chút xíu hy vọng gì. Ngay cả Nguyên cũng thừa biết quẹo trái hay quẹo phải cũng chẳng giúp ích được gì cho tụi nó trong lúc này. Trùm Bastu và Balibia chặn hai đầu buộc nó phải thoát sang trái hoặc phải, đó là quyết định hoàn toàn bản năng của một con thú bị dồn vào chân tường, không hề tính toán và thiệt ra thì dù muốn Nguyên cũng không có đủ thì giờ để tính toán.
Mới chạy vài ba bước, Nguyên vô cùng kinh ngạc khi nhận ra mình vừa đâm đầu đánh sầm vào một cái gì đó không giống chút nào với một gốc cây.
Nguyên nhăn nhó xoa trán và nghe vang lên bên tai liên tiếp những tiếng va đập, biết là đám bạn của nó cũng đang dộng đầu vô vật đó.
Nó đưa tay ra phía trước rờ rẫm, cảm giác đang sờ lên một mặt phẳng, một cái gì đó từa tựa như một tấm ván hay một bức vách.
- Tất cả cùng nắm tay nhau và đi theo tôi.
Nguyên quay ra sau thấp giọng nói và thận trọng dò dẫm đi men theo bức vách.
- Cái gì thế, anh K’Brăk? - K’Tub thì thào hỏi.
- Anh không biết. - Nguyên đáp lại bằng giọng muỗi vo ve. - Hình như là một ngôi nhà.
- Một ngôi nhà ư? - Bolobala ngạc nhiên.
- Đừng nói chuyện nữa! - Nguyên suỵt khẽ.
Đúng lúc đó, bọn trẻ nghe tiếng trùm Bastu văng vẳng trên đầu:
- Sao lâu thế, Balibia?
- Bọn nhóc hình như không chịu tiến tới nữa, thưa ngài. - Tiếng Balibia ngập ngừng.
- Tụi nó không tiến tới thì ngươi tiến tới! - Giọng trùm Bastu bực bội. - Ta không nghĩ là ngươi không biết phải làm gì để tóm cổ tụi nó.
Bọn Kăply thót bụng lại khi nghe tiếng các cành cây gãy răng rắc trên đầu, đoán là bàn tay máu của Balibia đang điên cuồng sờ soạng phía trên.
- Đây rồi. - Nguyên reo khẽ khi bàn tay nó phát hiện được một cánh cửa, bây giờ thì nó tin chắc đây là một ngôi nhà.
Chẳng mấy chốc bọn trẻ đã xuyên qua cánh cửa và khi tụi nó đã vào hết bên trong, cánh cửa vừa mở hé đã tự động đóng sập lại.
- Á... á... á... Kăply sợ hãi thét lên khi nghe tiếng sập cửa đánh “rầm”.
- Mày có im đi không! - Nguyên nổi quạu.
- Chẳng có gì phải sợ, K’Brêt. - Mua dịu dàng trấn an Kăply. - Dù chủ nhân ngôi nhà này là ai, chắc chắn họ cũng không thể đáng sợ bằng trùm Hắc Ám.
Kăply dần bình tĩnh. Nó cố dán miệng mình lại, im lặng đi theo các bạn.
Khi bọn trẻ đẩy thêm một lần cửa nữa, đứa nào đứa nấy điếng hồn tưởng như mình vừa rơi vào một ngọn núi lửa đang phun. Hàng trăm ngọn nến chiếu sáng lòa khiến tụi nó phải nhắm nghiền mắt lại.
Khi Kăply rụt rè he hé mắt ra, nó ngỡ ngàng nhận ra cả bọn đang ở trong một căn phòng rộng với những đồ trang trí có hình thù và màu sắc hết sức kỳ quái.
Chính giữa phòng là một cái bàn dài bày hai mâm trái cây ngon mắt, mỗi bên kê năm chiếc ghế như dành sẵn cho tụi nó.
- Lạ thiệt. - Êmê lẩm bẩm. - Hình như chủ nhà biết bọn mình sẽ vào đây.
K’Tub nhìn hai mâm trái cây đầy vun, nuốt nước bọt:
- Chúng ta ngồi vào chứ, chị Êmê?
Kan Tô bước lại cầm lên một trái táo, phân vân:
- Nhỡ họ tẩm thuốc độc hay thuốc mê...
- Không có đâu, anh Kan Tô. - Suku nhún vai nói, dưới ánh nến lung linh đôi mắt của nó sáng ngời như hai vì sao. - Nếu muốn hại chúng ta, chủ nhân nơi đây không cần phải làm thế.
- Ngươi nói đúng đó, nhóc. - Một giọng nói ấm áp cất lên từ bên trái.
Bọn trẻ giật mình ngoảnh lại, chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện bất ngờ của người lạ mặt, đã nghe một giọng nói khác từ bên phải:
- Dĩ nhiên chúng ta là bạn chứ không phải là thù.
Bây giờ thì bọn Kăply đã thấy rõ hai người đàn ông mặc áo ngắn bằng len và quần lông thú, mặt mày hiền từ đứng ở hai đầu căn phòng, đang tươi cười nhìn tụi nó. Họ như hiện ra từ không khí, hoàn toàn đột ngột, nhưng không có vẻ gì ác ý.
Suku mấp máy môi:
- Các ngài là...
- Hai anh em ta là chủ nhân nơi đây. - Người đàn ông bên trái mỉm cười, mặt ông mịn màng và láng o như vừa được đánh bóng, có cảm giác trước đây một phút ông còn ở trên sân khấu.
Ông khoát tay:
- Bọn ngươi ngồi vào bàn đi. Đã lâu lắm bọn ta không có khách tới thăm.
Người đàn ông bên phải có khuôn mặt hum húp, híp mắt nói:
- Bọn ngươi nên cảm ơn số phận. Không phải ngày nào hai anh em ta cũng đãi tiệc linh đình như thế này đâu.
Hai mâm trái cây thì không thể gọi là linh đình, nhưng Kăply không còn tâm trí đâu để nghĩ đến lối nói khoa trương đó. Nó đang nhìn sững hai vị chủ nhà, thấy họ vừa nói vừa tiến lại hai phía đầu bàn, huơ tay một cái, lôi ra mỗi người một chiếc ghế từ trong không trung đặt xuống đất, y như cái cách mà thầy Haifai vẫn khoái biểu diễn.
Thấy hai người đàn ông đã ngồi vào bàn, bọn trẻ lục tục ngồi xuống theo. Nhưng Kăply vừa đặt mông xuống đã bật ngay dậy, mắt lấm lét liếc ra cửa, nói nhanh:
- Ngoài kia...
- Nhóc ngươi ngồi xuống đi! - Người đàn ông bên trái phẩy tay về phía Kăply. - Bọn đó không vào đây được đâu.
Kăply vẫn chưa cảm thấy yên tâm. Nó liếm môi, mắt vẫn thăm dò chỗ khung cửa:
- Có lẽ các ngài chưa biết những kẻ bên ngoài đáng sợ như thế nào...
- Ta biết bọn đó. - Người bên phải hừ mũi. - Nhưng trùm Bastu và Balibia chỉ đáng sợ với người khác chứ không hù dọa được anh em ta đâu. Bọn ngươi cứ bình tĩnh đánh chén đi.
Trước thái độ bình thản của hai vị chủ nhà, bọn trẻ cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm từng phút một. Tụi nó nhìn hai người đàn ông bằng ánh mắt cảm kích và bắt đầu lấy lại thần sắc.
K’Tub nhanh nhẩu thò tay nhón một chùm nho:
- Vậy thì xin phép được tự nhiên nha.
Nguyên cắn một miếng táo và chúi đầu vào tai Suku, thì thào:
- Em có biết hai người này không, Suku?
- Không, anh K’Brăk. - Thằng oắt trầm ngâm. - Xứ Lang Biang có không ít những cặp anh em nổi tiếng như Mackeno. - Macketa, Buriam. - Buriăk, Pôcô. - Pôca... nhưng hai người này thì em chưa nghĩ ra họ là ai. Thiệt ra ở xứ này, những người dám chống lại trùm Hắc Ám đâu có nhiều!
Nguyên tính hỏi tiếp nhưng người đàn ông mặt láng đã hắng giọng:
- Ta không hiểu được bọn ngươi đã làm gì đến nỗi trùm Hắc Ám phải đích thân truy sát các ngươi.
Người đàn ông mặt hum húp tiếp lời:
- Theo chỗ ta biết thì xưa nay Bastu rất ít khi tự mình ra tay.
- Hắn muốn ngăn cản tụi tôi đến núi Lưng Chừng. - K’Tub vọt miệng nhanh đến mức Nguyên không kịp ngăn cản.
- Ra vậy. - Người đàn ông mặt láng tròn mắt. - Thì ra trong bọn ngươi có kẻ sắp trở thành chiến binh giữ đền. Chắc đó là hậu duệ nhà K’Rahlan?
Không đợi bọn trẻ trả lời, ông lim dim mắt, gật gù:
- Tuyệt lắm! Thật là tuyệt!
Đang hào hứng, thốt nhiên ông lộ vẻ băn khoăn:
- Nhưng bọn nhóc ngươi mò mẫm đến núi Lưng Chừng như thế này thì thiệt là nguy hiểm.
Ông hướng mắt vào mặt Nguyên:
- Nhóc ngươi là con trai của K’Rahlan phải không?
- Vâng. - Nguyên gật đầu. - Tôi là K’Brăk.
Ông nhìn Nguyên chăm chăm, mày cau lại, rồi ông đưa tay véo môi mình một cái, tặc lưỡi nói:
- Theo ta biết, lâu đài K’Rahlan hiện đang cất giấu một báu vật. Nếu có được vật đó trong tay, ngươi có thể an toàn đến núi Lưng Chừng.
Câu nói của người đàn ông làm Nguyên khẽ rung người một cái: rất nhanh, nó nhớ ngay đến những hành vi đáng ngờ của ông K’Tul. Như vậy là người đàn ông này nói thật. Nguyên chột dạ nghĩ. Hóa ra giáo phái Madagui biết được bí mật đó từ lâu và đã phái ông K’Tul và bà Êmô đến nằm vùng trong lâu đài K’Rahlan để thay nhau lùng kiếm.
Phải cố lắm Nguyên mới kềm được một tiếng reo khi bất ngờ biết được sứ mạng cụ thể của ông K’Tul, mặc dù nó vẫn chưa biết báu vật mà người đàn ông mặt láng vừa nhắc đến là vật gì. Nó khẽ đưa mắt nhìn Kăply, bắt gặp thằng này cũng đang nhìn lại mình đầy ngụ ý.
- Ở lâu đài K’Rahlan không có báu vật gì hết á. - K’Tub vùng nói.
- Tôi cũng nghĩ là không có. - Êmê tiếp lời, chiếc mũi hếch của nó quay qua quay lại một cách nóng nảy giữa hai vị chủ nhà như nòng đại liên đang muốn khạc đạn. - Có lẽ hai ngài nghe phải tin đồn thất thiệt rồi.
Như không nghe thấy K’Tub và Êmê, ánh mắt người đàn ông mặt láng vẫn bám cứng lấy khuôn mặt đang thần ra của Nguyên:
- Thế nào, K’Brăk? Ta nói có đúng không?
Nguyên phân vân đánh mắt sang phía Êmê và K’Tub, không biết nên trả lời như thế nào để hai đứa này đừng bị sốc. Nó đưa tay dứt mạnh một sợi tóc, đầu xoay như chong chóng, cảm thấy cái ước muốn được biết báu vật đó là vật gì nóng bỏng trong đầu, đến mức nó có cảm giác nó sắp xịt khói ra đằng tai.
- Như vậy có nghĩa là ngươi không phủ nhận những gì ta nói? - Người đàn ông mặt láng mỉm cười.
Nguyên thấp thỏm hỏi lại:
Nhưng ngài có thể nói cho tôi biết vật đó là vật gì không?
Có vẻ như người đàn ông hoàn toàn bất ngờ trước thắc mắc của Nguyên. Ông há hốc miệng, chồm người tới trước như để nhìn nó cho rõ hơn, bất kể cái chuyện chóp mũi ông sắp ủi đổ mâm trái cây trước mặt:
- Ngươi thiệt không biết vật đó là vật gì ư?
- Không. - Nguyên lo lắng đáp, không hiểu tại sao người đàn ông bị kích động dữ vậy.
- Tức là ngươi cũng cóc biết vật đó đang được cất giấu ở đâu?
- Tôi... tôi... không biết. Nguyên nói giọng run run, thái độ và ngữ điệu của người đàn ông khiến nó linh cảm sắp xảy ra một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Quả như nó nghĩ, trước vẻ mặt hoang mang của bọn trẻ, người đàn ông thình lình bật ngửa người ra sau, ngước mặt lên trần nhà, bật cười điên dại:
- Há... há... há...
Hai mươi con mắt của bọn Kăply lúc này đổ dồn vào người đàn ông mặt láng, cố tìm hiểu xem việc gì đã khiến ông ta phát rồ như vậy và điều đó liệu có phải là dấu hiệu cực xấu cho tụi nó hay không.
Và tất cả đều rụng rời khi ông ta ngồi bật dậy: trước mặt tụi nó người đàn ông mặt láng không còn khoác chiếc áo ngắn bằng len nữa mà thay vào đó là chiếc áo chùng màu mỡ gà với những đường viền màu cánh gián thanh nhã, thậm chí gọi ông ta là người đàn ông mặt láng cũng là gọi theo ấn tượng ban đầu, còn bây giờ khó mà biết khuôn mặt ông như thế nào: lúc này che ngang mặt ông là một tấm sa mỏng màu xanh ngọc và từ đằng sau tấm vải im lìm như tấm vải tang đó, một cặp mắt sáng quắc đang chiếu ra những tia sáng lạnh lùng và chết chóc.
- Trùm Hắc Ám!
Kăply rú lên, giọng lạc hẳn, đầu óc đột ngột tê liệt, chỉ chút xíu nữa là ngất đi.
Trước sự biến đổi bất ngờ này, những đứa còn lại cũng rất muốn hét lên một tiếng gì đó nhưng mọi cái lưỡi đã líu lại. Cả bọn nhanh chóng nhận ra cơ thể của tụi nó đã bị sự sợ hãi xâm chiếm và đánh quỵ: không đứa nào nhúc nhích nổi dù đứa nào cũng nghĩ ngay đến chuyện vùng dậy và bỏ chạy.
- Bọn ngươi nhận ra được ngài sao?
Ở phía đầu bàn đối diện, người đàn ông có khuôn mặt hum húp nhẹ nhàng cất tiếng. Bọn Kăply rất muốn ngó qua người đàn ông đó một cái nhưng không cái cổ nào trong mười cái cổ có thể cử động được. Nhưng dù không quay lại, tụi nó vẫn nhận ra giọng nói quen thuộc của tả hộ pháp Balibia và có thể mường tượng được bên dưới cái đầu trọc lóc như một quả dưa, hắn đang chành đôi môi xám ngoét đắc ý mỉm cười.
Tụi mình rơi vào bẫy rồi! Nguyên than thầm, cố làm mọi cách để đầu óc đừng trở nên mụ mị. Ở bên cạnh, dường như tụi bạn nó cũng đang nỗ lực xốc lại bản thân, Nguyên đoán ra điều đó qua những tiếng khịt mũi khe khẽ đang ngập ngừng phát ra từ một đứa nào đó.
Trùm Bastu xoáy đôi mắt sáng rực vào mặt Nguyên, hắng giọng:
- Có ít nhất là hai lý do để ngươi phải chết trong đêm nay, K’Brăk. Là tiểu chủ nhân của lâu đài K’Rahlan, ngươi đương nhiên sẽ là thủ lĩnh tương lai của phe Ánh Sáng, đó là lý do thứ nhất. Ngươi đã được chọn làm chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang, đó là lý do thứ hai. Trong cả hai vai trò, ngươi đều trở thành kẻ đối địch nguy hiểm nhất của ta, ngươi cũng biết mà, phải không?
Nguyên không có bất cứ một cử chỉ gì cho thấy là nó đang nghe câu hỏi của trùm Bastu. Nhưng trùm Bastu rõ ràng là cũng không thèm chờ đợi Nguyên trả lời. Hắn hỏi như thuận miệng, rồi thong thả tiếp:
- Lẽ ra thì ngươi có thể sống lâu hơn một chút, K’Brăk. Nhưng tiếc là ngươi chẳng biết chút gì về điều bí mật trọng đại nhất trong những điều bí mật ở xứ Lang Biang trong vòng ba trăm năm trở lại đây. Mạng sống của ngươi xét cho cùng chẳng có ích gì cho ta hết.
Tấm khăn che mặt của trùm Bastu khẽ lay động, và bọn Kăply run bắn khi nghe hắn tuyên án tử hình bằng một giọng mượt mà đến khó tin:
- Vì thế mà bây giờ ngươi phải chết!
Êmê suýt òa ra khóc mặc dù nó chưa thấy trùm Bastu nhúc nhích gì sau câu nói. Nó rất muốn hét lên để kêu gọi tụi bạn vùng dậy tấn công đối phương như nó đã từng làm nhưng không hiểu sao lần này nó bắt gặp mình đang vô cùng lưỡng lự. Có lẽ cái uy danh của trùm Hắc Ám khiến nó ngần ngại và cảm thấy mất hết tự tin.
Trong lúc đó, Bolobala bất thần văng ra khỏi ghế và té đánh bịch xuống sàn nhà một cú như trời giáng. Tiếp theo là tiếng trùm Bastu cười khảy:
- Hừm, một buyagan tép riu như ngươi mà cũng đòi đánh lén ta sao!
Trùm Bastu vừa nói vừa từ từ đứng lên.
Bọn Kăply đưa mắt tuyệt vọng nhìn nhau, mồ hôi ướt đẫm sau gáy. Đang chưa biết phải phản ứng như thế nào, thình lình tụi nó nghe thấy một giọng nói khẩn cấp vang lên trong đầu: “Bỏ trái lê vô miệng, đừng nuốt, nhai ra nước và phun ra thật nhanh”.
/42
|