Nhất định phải công nhận, thời tiết giống như buổi chiều hôm nay, nếu không đi dạo phố cùng bạn gái, ăn thử quà vặt, uống đồ uống trái cây đông lạnh, thật sự là quá có lỗi với chính mình rồi.
Ít nhất thì Ôn Diên cảm thấy như vậy: Ông xã ở công ty, con thì ở trường, mà buổi chiều cô lại không phải đi làm - như vậy thì còn chờ gì nữa?
Cô tao nhã ngồi trên ghế sofa, bấm số điện thoại của Chu Linh - tuy không phải là người bạn tốt nhất, nhưng có thể chắc chắn là, buổi chiều Chu Linh rất rảnh rỗi.
Sau ba tiếng tút tút, điện thoại có người nhận.
“Này, Chu tiểu thư yêu quý, buổi chiều có rảnh không?” Ôn Diên dùng âm thanh ngọt ngào nói.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dốc của một người phụ nữ, qua vài giây đồng hồ, Ôn Diên nghe được tiếng dường như là hét lên của Chu Linh: “Trời ạ! Thật sự xảy ra rồi! Trời ạ, mình nên làm gì đây?”
Ôn Diên cảm thấy khó hiểu: “Hả, Chu Linh? Cậu sao thế?”
Chu Linh vẫn lặp lại câu nói kia, dường như cô ấy còn khóc nức nở: “Ôi trời ơi! Rốt cuộc mình nên làm gì đây? Mình... Ôi, trời ạ!”
Ôn Diên ngồi dậy từ trên ghế sofa: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chu Linh, cậu bình tĩnh một chút!”
Qua nửa phút, Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại cũng bình tĩnh lại, cô thở ra một hơi thật dài: “Ôn Diên sao? Mình... Mình thật sự không biết nói như thế nào nữa.”
“Vậy thì nói điều mình tò mò nhất, ví dụ như, vì sao sau khi nhận điện thoại cậu lại có phản ứng này?”
“Mình... Có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng mình vẫn nói cho cậu biết... Đêm qua mình... Mơ thấy ác mộng.”
“Nói tiếp đi.”
“Mình mơ thấy một số việc, trong đó, có một chuyện rất đáng sợ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” Cô lại kích động kêu lên: “Trời ạ, những chuyện đó đều linh nghiệm hết vào ngày hôm nay!”
“Là những chuyện gì?”
“Đầu tiên, mình mơ lúc mình đang ăn sáng thì chồng mình nhận được điện thoại, nói với anh ấy hôm nay anh ấy phải đi Quảng Châu. Kết quả là, sáng hôm nay lúc mình đang ăn sáng, điện thoại di động của anh ấy vang lên - giống hệt như trong giấc mộng, cấp trên của anh ấy muốn anh ấy buổi chiều lên máy bay đến Quảng Châu họp!”
“Cậu chắc chắn đêm qua anh ấy không nói chuyện đó cho cậu biết?”
“Chính anh ấy sáng nay cũng mới biết!”
“Như vậy, còn có chuyện gì linh nghiệm nữa không?”
“Đúng rồi, giấc mơ thứ hai mình mơ cũng thế - buổi chiều hôm nay khoảng hai giờ cậu sẽ gọi điện thoại cho mình, rủ mình đi dạo phố. Điều này đã xảy ra, không phải sao?”
Ôn Diên sửng sốt một chút: “Chu Linh, cậu đang đùa mình sao?”
“Tin mình đi.” Chu Linh cười khổ nói: “So với bất cứ ai mình đều hy vọng đó là một trò đùa, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.”
“Vậy thì, cậu còn mơ thấy những chuyện gì nữa?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, cuối cùng, cô nói: “Mình mơ thấy một trận động đất, sẽ xảy ra vào bảy giờ tối ngày hôm nay.”
“... Cho nên, cậu cho rằng nó cũng sẽ xảy ra?”
“Mình còn có thể nghĩ như thế nào? Hai chuyện lúc trước đều linh nghiệm!”
Ôn Diên nhíu mày nghĩ ngợi: “Cậu xem, Chu Linh, có lẽ hai chuyện trước chỉ là trùng hợp. Chuyện chồng cậu đi họp là chuyện xảy ra thường ngày, mà mình thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại hẹn cậu đi dạo phố, những chuyện này lại trùng hợp với giấc mơ, điều này cũng không quá kỳ lạ, có đúng không?”
“Không, cậu không hiểu.” Chu Linh đau khổ nói: “Cảm giác này của mình sẽ không sai! Cậu biết không? Đây không phải là lần đầu tiên.”
“Có ý gì?”
“... Có chuyện này mình chưa bao giờ nói với cậu. Lúc mình học trung học, có một đêm mình thấy bạn tốt của mình - đó là một bạn nam trong lớp học, cậu ấy bị rơi xuống sông và chết đuối... Lúc ấy mình cũng không để ý, bởi vì chẳng qua đây chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng, ngày hôm sau sau khi tan học, cậu ta thật sự nhảy xuống sông bơi với các bạn khác, sau đó...” Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại khóc lên.
“Làm sao? Cậu ta thật sự chết đuối?” Ôn Diên nôn nóng hỏi.
“... Đúng vậy, cậu biết không? Lúc ấy mình rất thích cậu ta, mình vẫn luôn thầm mến cậu ấy, nhưng mình lại biết trước cũng như chứng kiến cái chết của cậu ấy, điều này đối với mình mà nói thì quá tàn nhẫn!” Chu Linh khóc không thành tiếng.
“Cậu đã nói chuyện này với người khác chưa?”
“Lúc ấy mình nói chuyện này với mấy người bạn thân, nhưng không ai tin mình cả, các cậu ấy đều cho rằng mình bị điên.”
Ôn Diên nhíu chặt lông mày, cô bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Như vậy, mình muốn nói, cho dù cậu thật sự có thể đoán được những chuyện xảy ra trong tương lai qua giấc mơ, thì cũng không cần thiết phải sốt sắng, đau khổ như thế, đúng không? Cậu hoàn toàn có thể chuyển đến một nơi an toàn để lánh nạn trước khi trận động đất xảy ra mà.” Ôn Diên nói.
“Nhưng mà, trời ạ! Mình còn mơ tới một chuyện đáng sợ hơn! Nó khiến cho chân tay mình luống cuống! Mình không biết nên làm gì bây giờ!”
“Chờ một chút.” Ôn Diên có chút mông lung: “Cậu nói là, trong giấc mơ của cậu còn có chuyện tệ hơn so với trận động đất sao? Mình thực sự không nghĩ ra, còn có chuyện gì tệ hơn nữa đây?”
“Đương nhiên là có! Mình mơ thấy mình chết! Giống như đang xem một bộ phim vậy, rõ ràng thấy mình nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng còn có vết máu! Ôi! Trời ạ, rốt cuộc mình nên làm gì đây?”
“Cậu tỉnh táo lại đã, Chu Linh. Cậu... chết như thế nào? Ý mình là, trong mơ ý.”
“Mình không nhớ gì cả! Cậu biết đấy, mỗi người đều khó có khả năng nhớ hoàn chỉnh giấc mộng của mình. Thật đáng chết, đúng lúc mình cũng không nhớ nổi là mình đã chết như thế nào nữa!”
“Cứ cẩn thận nhớ lại xem, Chu Linh.”
“Mình chỉ nhớ là vào một buổi sáng, còn lại thì không nghĩ ra. Nhưng, mình lại có thể nhớ rõ cảm giác của mình trong mơ, trước khi chết mình vô cùng sợ hãi và bất an! Nhưng mình lại quên nguyên nhân gì khiến mình như vậy, đây thật sự là ác mộng!”
“Để mình giúp cậu, Chu Linh, bắt đầu từ giấc mộng thứ nhất của cậu, cẩn thận nhớ lại xem.”
“Được rồi, để mình thử lại lần nữa. Hừm... Mình mơ thấy, mình cùng chồng mình, con gái ngồi trên bàn ăn cơm, lúc ấy mình ngồi bên tay trái của chồng, sau đó, điện thoại của anh ấy vang lên, công ty gọi anh ấy đến Quảng Châu họp... Những điều này đều giống hệt những chuyện xảy ra sáng nay! Tiếp đó, mình nhận được cuộc điện thoại của cậu, đúng vậy, giống như bây giờ. Sau đó, dường như cậu đã làm vỡ một cái bình màu xanh...”
“Chờ một chút, cậu nói mình làm vỡ một cái bình màu xanh? Điều này không đúng, hôm nay mình có làm vỡ cái bình gì đâu.”
“Có trời mới biết, có lẽ những chuyện mình thấy trong mơ có một số không chính xác hoàn toàn.”
Ôn Diên vui vẻ cười rộ lên: “Chu Linh, cậu xem, cậu mơ thấy rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ một số ít linh nghiệm, điều này cho thấy những điều cậu ‘thấy trước’ cũng không phải là chính xác trăm phần trăm. Cho nên cậu không cần lo lắng như vậy, đây chỉ là một ác mộng bình thường mà thôi.”
Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại dường như đã tốt hơn rất nhiều: “Thật sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tốt quá rồi. Mình cũng hy vọng là như cậu nói.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Đi tắm đi, rồi nghe nhạc, mọi
/64
|