Nhiếp Minh vội vàng chạy từ nhà ra ngoài đường, nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
“Đến nghĩa trang thành phố!” Anh hối thúc lái xe.
Nghĩa trang thành phố được xây dựng ở vùng ngoại thành, xung quanh thanh nhã, tĩnh lặng và trang nghiêm. Một hàng dài những bia mộ màu trắng được xếp một cách ngay ngắn. Lúc này chỉ có chưa tới mười người đứng trước mộ của bạn bè thân thích đã qua đời, lặng yên than khóc. Trong không khí tràn đầy vẻ trang nghiêm thần thánh.
Nhiếp Minh đầu đầy mồ hôi xông vào nghĩa trang, vừa chạy vừa nhìn chăm chú vào mỗi bia mộ, tựa như đang tìm một cái gì đó. Mấy người ở đó nhăn mày lại, nhìn anh với một ánh mắt khác thường.
Hai mươi phút sau, Nhiếp Minh đứng trước một bia mộ, dừng lại tại đó.
Anh chầm chậm ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng trên bồn hoa cao chưa tới 30cm đặt trước bia mộ - trên đó trồng một vài bông hoa màu trắng cùng vàng nhạt.
Nhiếp Minh nuốt nước bọt. Anh thò tay vào trong đống đất trồng hoa đó, mò mẫm một hồi - đột nhiên, tay anh ngừng lại.
Anh lấy ra một cái túi nilon từ trong bồn hoa. Anh có thể cảm thấy được bên trong là những mảnh giấy nhỏ đã bị xé vụn.
Nhiếp Minh phủ lại đất lên chỗ hoa đó, nhẹ nhàng vỗ hai lần, khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó. Sau đó, hai tay anh run rẩy mở túi nilon, lôi tờ giấy bên trong ra, trên giấy chỉ viết đúng một câu.
Sau khi Nhiếp Minh xem xong, sắc mặt liền tái nhợt, toàn thân run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
“Là vậy sao... Hóa ra là như vậy! Từ lúc bắt đầu, mình đã nghĩ sai hết rồi...” Anh kêu lên đầy hoảng sợ.
Đột nhiên, Nhiếp Minh ngẩng đầu lên thật mạnh, tựa như nhớ tới điều gì đó, anh chạy vội về phía cổng chính của nghĩa trang, bắt một chiếc taxi lại.
“Đến trang viên của Vu gia ở thành Bắc! Nhanh lên!” Nhiếp Minh kêu to.
Sau khi tới nơi, Nhiếp Minh điên cuồng vọt tới cổng chính của trang viên Vu gia, khiến quản gia đang đứng ở cửa cũng phải khiếp sợ.
“Nhiếp Minh? Sao cậu lại...” Quản gia nhìn Nhiếp Minh đầu đầy mồ hôi cùng với vẻ mặt kinh hoảng thì cảm thấy rất khó hiểu.
Nhiếp Minh bắt lấy bả vai lão quản gia, lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi Tống Tĩnh Từ có tới đây hay không?”
Thân thể quản gia lùi về phía sau, rõ ràng là đã bị dọa sợ, ấp úng nói: “Có, cô Tống... Đại khái khoảng một tiếng trước đã dẫn theo em trai của mình đến đây.”
Nhiếp Minh buông lão quản gia ra, liều mạng chạy về phía nhà chính của Vu gia.
Nhiếp Minh chạy đến trước cửa, đẩy cánh cửa khép hờ ra, miệng anh thở phì phò, hai mắt trừng lớn - Vu Kiệt đang ngồi trong phòng khách uống cà phê, xem báo và nữ giúp việc ở bên cạnh cùng giật nảy mình. Cốc cà phê trong tay Vu Kiệt bị rung khiến cà phê sánh ra, rơi trên đùi cậu ta.
“Nhiếp Minh? Anh làm gì ở đây?” Vu Kiệt cau mày, nghi hoặc hỏi.
Nhiếp Minh bước vài bước đã tới trước mặt Vu Kiệt, lớn tiếng hỏi: “Tống Tĩnh Từ đâu?”
“Tống Tĩnh Từ? Tôi làm sao mà biết được? Sao cô ta có thể ở chỗ của tôi được cơ chứ?” Vu Kiệt dùng một ánh mắt kì quái quan sát Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Trời ơi...”
Dường như Vu Kiệt còn muốn hỏi cái gì, Nhiếp Minh đã xoay người lại, chạy ra ngoài cửa.
Đột nhiên, anh dừng bước, xoay người lại lần nữa, nhìn về phía Vu Kiệt hỏi: “Lần trước cậu có nói với tôi, cha cậu có một người bạn thường xuyên tới nhà tìm, có đúng không?”
Vu Kiệt khẽ gật đầu.
“Tên ông ta là gì?” Nhiếp Minh vội vàng hỏi.
“Là Hàn Trạch, trước kia tôi toàn gọi ông ấy là chú Hàn.” Vu Kiệt nói, “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Nhiếp Minh không hề để ý đến câu hỏi của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Trước kia ông ta thường xuyên tới nhà cậu?”
“Thường xuyên tới, vừa tới liền cùng cha tôi trò chuyện mấy tiếng liền. Chẳng qua sau khi cha tôi qua đời, tôi cũng không gặp ông ấy nữa.”
“Cậu có ấn tượng đặc biệt gì đối với ông
“Đến nghĩa trang thành phố!” Anh hối thúc lái xe.
Nghĩa trang thành phố được xây dựng ở vùng ngoại thành, xung quanh thanh nhã, tĩnh lặng và trang nghiêm. Một hàng dài những bia mộ màu trắng được xếp một cách ngay ngắn. Lúc này chỉ có chưa tới mười người đứng trước mộ của bạn bè thân thích đã qua đời, lặng yên than khóc. Trong không khí tràn đầy vẻ trang nghiêm thần thánh.
Nhiếp Minh đầu đầy mồ hôi xông vào nghĩa trang, vừa chạy vừa nhìn chăm chú vào mỗi bia mộ, tựa như đang tìm một cái gì đó. Mấy người ở đó nhăn mày lại, nhìn anh với một ánh mắt khác thường.
Hai mươi phút sau, Nhiếp Minh đứng trước một bia mộ, dừng lại tại đó.
Anh chầm chậm ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng trên bồn hoa cao chưa tới 30cm đặt trước bia mộ - trên đó trồng một vài bông hoa màu trắng cùng vàng nhạt.
Nhiếp Minh nuốt nước bọt. Anh thò tay vào trong đống đất trồng hoa đó, mò mẫm một hồi - đột nhiên, tay anh ngừng lại.
Anh lấy ra một cái túi nilon từ trong bồn hoa. Anh có thể cảm thấy được bên trong là những mảnh giấy nhỏ đã bị xé vụn.
Nhiếp Minh phủ lại đất lên chỗ hoa đó, nhẹ nhàng vỗ hai lần, khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó. Sau đó, hai tay anh run rẩy mở túi nilon, lôi tờ giấy bên trong ra, trên giấy chỉ viết đúng một câu.
Sau khi Nhiếp Minh xem xong, sắc mặt liền tái nhợt, toàn thân run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
“Là vậy sao... Hóa ra là như vậy! Từ lúc bắt đầu, mình đã nghĩ sai hết rồi...” Anh kêu lên đầy hoảng sợ.
Đột nhiên, Nhiếp Minh ngẩng đầu lên thật mạnh, tựa như nhớ tới điều gì đó, anh chạy vội về phía cổng chính của nghĩa trang, bắt một chiếc taxi lại.
“Đến trang viên của Vu gia ở thành Bắc! Nhanh lên!” Nhiếp Minh kêu to.
Sau khi tới nơi, Nhiếp Minh điên cuồng vọt tới cổng chính của trang viên Vu gia, khiến quản gia đang đứng ở cửa cũng phải khiếp sợ.
“Nhiếp Minh? Sao cậu lại...” Quản gia nhìn Nhiếp Minh đầu đầy mồ hôi cùng với vẻ mặt kinh hoảng thì cảm thấy rất khó hiểu.
Nhiếp Minh bắt lấy bả vai lão quản gia, lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi Tống Tĩnh Từ có tới đây hay không?”
Thân thể quản gia lùi về phía sau, rõ ràng là đã bị dọa sợ, ấp úng nói: “Có, cô Tống... Đại khái khoảng một tiếng trước đã dẫn theo em trai của mình đến đây.”
Nhiếp Minh buông lão quản gia ra, liều mạng chạy về phía nhà chính của Vu gia.
Nhiếp Minh chạy đến trước cửa, đẩy cánh cửa khép hờ ra, miệng anh thở phì phò, hai mắt trừng lớn - Vu Kiệt đang ngồi trong phòng khách uống cà phê, xem báo và nữ giúp việc ở bên cạnh cùng giật nảy mình. Cốc cà phê trong tay Vu Kiệt bị rung khiến cà phê sánh ra, rơi trên đùi cậu ta.
“Nhiếp Minh? Anh làm gì ở đây?” Vu Kiệt cau mày, nghi hoặc hỏi.
Nhiếp Minh bước vài bước đã tới trước mặt Vu Kiệt, lớn tiếng hỏi: “Tống Tĩnh Từ đâu?”
“Tống Tĩnh Từ? Tôi làm sao mà biết được? Sao cô ta có thể ở chỗ của tôi được cơ chứ?” Vu Kiệt dùng một ánh mắt kì quái quan sát Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Trời ơi...”
Dường như Vu Kiệt còn muốn hỏi cái gì, Nhiếp Minh đã xoay người lại, chạy ra ngoài cửa.
Đột nhiên, anh dừng bước, xoay người lại lần nữa, nhìn về phía Vu Kiệt hỏi: “Lần trước cậu có nói với tôi, cha cậu có một người bạn thường xuyên tới nhà tìm, có đúng không?”
Vu Kiệt khẽ gật đầu.
“Tên ông ta là gì?” Nhiếp Minh vội vàng hỏi.
“Là Hàn Trạch, trước kia tôi toàn gọi ông ấy là chú Hàn.” Vu Kiệt nói, “Anh hỏi cái này để làm gì?”
Nhiếp Minh không hề để ý đến câu hỏi của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Trước kia ông ta thường xuyên tới nhà cậu?”
“Thường xuyên tới, vừa tới liền cùng cha tôi trò chuyện mấy tiếng liền. Chẳng qua sau khi cha tôi qua đời, tôi cũng không gặp ông ấy nữa.”
“Cậu có ấn tượng đặc biệt gì đối với ông
/64
|