Đột nhiên Mai Đức vỗ một phát vào đùi của mình: “Tại sao chúng ta lại chậm chạp như vậy cơ chứ! Bây giờ mới nhớ tới người bạn mà Dư Huy đến thăm hoàn toàn có thể là Lý Viễn!”
“Lý Viễn là một trong bốn người các anh...”
Mai Đức nhìn Trịnh Tiệp gật gật đầu: “Cậu ấy cũng là người tham gia vào chuyện này. Hồi trước chúng tôi cũng thử đi tìm cậu ấy nhưng hoàn toàn không tìm được, cậu ấy giống như đã biến mất rồi vậy, không hề liên lạc với mọi người. Không nghĩ rằng vậy mà cậu ấy cùng Dư Huy vẫn còn giữ liên lạc với nhau.”
Trịnh Tiệp suy nghĩ: “Thế nhưng, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe Dư Huy nhắc tới người này.”
“Chuyện này cũng không hề kì lạ.” Mai Đức nói, “Dư Huy cũng giống như chúng tôi, không hề mong rằng bí mật này bị lộ ra, cho nên đương nhiên cậu ấy cũng không muốn cô biết tới người trong bí mật này.”
“Nhưng tao vẫn không hiểu - Dư Huy tìm được Lý Viễn, chẳng lẽ Lý Viễn nói cho cậu ấy biết được điều gì sao? Hoặc là hai người bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì đó, thế cho nên Dư Huy mới có dự cảm mình sẽ là ‘người thứ hai’ bị giết hại?” Viên Tân nói.
“Chờ một chút.” Mai Đức đột nhiên nói, “Lời nói của mày rất mâu thuẫn.”
“Hả?”
“Mày nói ‘Dư Huy cảm thấy cậu ta có thể sẽ trở thành người thứ hai bị giết hại’. Nhưng mày không phát hiện ra sao? Chúng ta có tổng cộng là bốn người, tao, mày và Lý Viễn đều còn sống, vậy thì làm sao mà Dư Huy có thể là ‘người thứ hai’ bị giết hại, vậy thì đầu tiên...”
Mai Đức nói tới đây thì nhìn Viên Tân đang há miệng nhìn mình rồi ngừng lại.
Qua vài giây, dường như anh mới kịp phản ứng, trong nháy mắt liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Trời ơi, Viên Tân, chẳng lẽ mày cũng cảm thấy...”
Viên Tân nhìn chăm chú vào anh: “Không ai nói cho chúng ta biết Lý Viễn còn sống. Trên thực tế, chúng ta cũng chưa từng đi tìm cậu ta.”
“Chẳng lẽ, Lý Viễn... Lý Viễn cậu ta đã trở thành người đầu tiên bị giết hại?” Mai Đức cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Đợi một chút, tao hiểu rồi.” Viên Tân hô lên kinh ngạc, “Chúng ta cần phải làm một giả thuyết như: Dư Huy tới thăm Lý Viễn, kết quả lại phát hiện rằng Lý Viễn đã chết, hơn nữa dựa theo lời nguyền rủa trong cuốn sổ kia - đương nhiên cậu ta sẽ rất sợ hãi, do đó lo lắng mình sẽ trở thành người thứ hai bị giết - bây giờ tất cả đều trở nên liền mạch rồi!”
“Nhưng cậu ta lại không nghĩ rằng mình sẽ chết nhanh như vậy.” Mai Đức nói, “Có thể vấn đề là Lý Viễn thực sự giống như chúng ta suy đoán - cậu ta thực sự đã dựa vào lời nguyền rủa trong cuốn sổ đó sao?”
“Mày nhớ ra gì rồi sao? Mai Đức, cuốn sổ kia viết ‘Người đầu tiên’ chết như thế nào?”
“Tao có chút...” Mai Đức cảm thấy suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn, anh dùng tay vỗ vào trán, “Để tao nghĩ đã...”
Im lặng vài phút, Mai Đức từ từ ngẩng đầu lên.
“Hình như tao nhớ ra rồi.” Anh nói.
“Trên đó viết gì?” Viên Tân căng thẳng hỏi.
“Hình như là ‘Người đầu tiên sẽ chết giống như cái chết của tao’.” Mai Đức nói.
“Cái gì?” Viên Tân có chút nghe không rõ, “Cái gì mà là ‘Cái chết giống tao’?”
“Cái chết giống tao...” Mai Đức suy nghĩ, “Thầy Thiện là chết đuối trong
“Lý Viễn là một trong bốn người các anh...”
Mai Đức nhìn Trịnh Tiệp gật gật đầu: “Cậu ấy cũng là người tham gia vào chuyện này. Hồi trước chúng tôi cũng thử đi tìm cậu ấy nhưng hoàn toàn không tìm được, cậu ấy giống như đã biến mất rồi vậy, không hề liên lạc với mọi người. Không nghĩ rằng vậy mà cậu ấy cùng Dư Huy vẫn còn giữ liên lạc với nhau.”
Trịnh Tiệp suy nghĩ: “Thế nhưng, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe Dư Huy nhắc tới người này.”
“Chuyện này cũng không hề kì lạ.” Mai Đức nói, “Dư Huy cũng giống như chúng tôi, không hề mong rằng bí mật này bị lộ ra, cho nên đương nhiên cậu ấy cũng không muốn cô biết tới người trong bí mật này.”
“Nhưng tao vẫn không hiểu - Dư Huy tìm được Lý Viễn, chẳng lẽ Lý Viễn nói cho cậu ấy biết được điều gì sao? Hoặc là hai người bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì đó, thế cho nên Dư Huy mới có dự cảm mình sẽ là ‘người thứ hai’ bị giết hại?” Viên Tân nói.
“Chờ một chút.” Mai Đức đột nhiên nói, “Lời nói của mày rất mâu thuẫn.”
“Hả?”
“Mày nói ‘Dư Huy cảm thấy cậu ta có thể sẽ trở thành người thứ hai bị giết hại’. Nhưng mày không phát hiện ra sao? Chúng ta có tổng cộng là bốn người, tao, mày và Lý Viễn đều còn sống, vậy thì làm sao mà Dư Huy có thể là ‘người thứ hai’ bị giết hại, vậy thì đầu tiên...”
Mai Đức nói tới đây thì nhìn Viên Tân đang há miệng nhìn mình rồi ngừng lại.
Qua vài giây, dường như anh mới kịp phản ứng, trong nháy mắt liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
“Trời ơi, Viên Tân, chẳng lẽ mày cũng cảm thấy...”
Viên Tân nhìn chăm chú vào anh: “Không ai nói cho chúng ta biết Lý Viễn còn sống. Trên thực tế, chúng ta cũng chưa từng đi tìm cậu ta.”
“Chẳng lẽ, Lý Viễn... Lý Viễn cậu ta đã trở thành người đầu tiên bị giết hại?” Mai Đức cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Đợi một chút, tao hiểu rồi.” Viên Tân hô lên kinh ngạc, “Chúng ta cần phải làm một giả thuyết như: Dư Huy tới thăm Lý Viễn, kết quả lại phát hiện rằng Lý Viễn đã chết, hơn nữa dựa theo lời nguyền rủa trong cuốn sổ kia - đương nhiên cậu ta sẽ rất sợ hãi, do đó lo lắng mình sẽ trở thành người thứ hai bị giết - bây giờ tất cả đều trở nên liền mạch rồi!”
“Nhưng cậu ta lại không nghĩ rằng mình sẽ chết nhanh như vậy.” Mai Đức nói, “Có thể vấn đề là Lý Viễn thực sự giống như chúng ta suy đoán - cậu ta thực sự đã dựa vào lời nguyền rủa trong cuốn sổ đó sao?”
“Mày nhớ ra gì rồi sao? Mai Đức, cuốn sổ kia viết ‘Người đầu tiên’ chết như thế nào?”
“Tao có chút...” Mai Đức cảm thấy suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn, anh dùng tay vỗ vào trán, “Để tao nghĩ đã...”
Im lặng vài phút, Mai Đức từ từ ngẩng đầu lên.
“Hình như tao nhớ ra rồi.” Anh nói.
“Trên đó viết gì?” Viên Tân căng thẳng hỏi.
“Hình như là ‘Người đầu tiên sẽ chết giống như cái chết của tao’.” Mai Đức nói.
“Cái gì?” Viên Tân có chút nghe không rõ, “Cái gì mà là ‘Cái chết giống tao’?”
“Cái chết giống tao...” Mai Đức suy nghĩ, “Thầy Thiện là chết đuối trong
/64
|