- Mà nói cho ta biết... Tại sao mi lại học đại học
- Mi nghĩ trình độ của ta không học đượng đại học sao ?
- Nói ! ( Tôi véo nó 1 cái )
- Ay.... Mi bớt bạo lực đi 1 tí được không
- Được được... thì ta cũng giống mi.... làm lại giấy khai sinh thôi..... Dương Nhật Vũ..... Cái tên cũng không tồi.... Không thay đổi thì làm sao có thể xác nhận được là em trai của mi chứ
- Cái gì ? Thay đổi bao giờ ?
- 1 năm trước ... Khi ta được nghỉ hè lớp 10 ta đã được đặc cách lên lớp 12 luôn . Xong nghe ba mẹ nói mi thay đổi giấy khai sinh nên ta cũng thay đổi luôn... Bây giờ thì mi và ta bằng tuổi nhau đấy.... Bây giờ xét theo gia tộc thì mi phải gọi ta là anh trai đấy.... haha
- MI thích chết không ? _ BỐP BỐP _ ( Tôi nện cho nó mấy quả vào đầu khá đau )
- Đùa tí thôi mà.... Ay da......
- Nói cho ta biết . XE , quần áo , tiền bạc ... tất cả ở đâu ra ? Tiền của cái tập đoàn gì gì đấy hả?
- Không ! Ta kiếm được !
- Kiếm được????!!!!!!
- Phải ! Ta làm cho anh Dương được 1 số tiền kha khá... Sau đó ta đầu tư vào cổ phiếu và trở thành giàu có
- Ôi ! Thật không thể tin được
- Bây giờ ta không còn là đàn em của anh Dương nữa nhưng vẫn là anh em tốt , sống chết có nhau
Tôi há hốc mồm để nuốt hết những lời nói của thằng Hải ! À không giờ phải gọi nó là thằng Vũ mới đúng.... Mặt thì nhìn non choẹt , vắt mũi chưa sạch mà ăn nói già đời
- À ! Thằng này , sao 3 năm nay mày không sang thăm chị mày ? Kiểu như ta chả có thằng em như mi ý ! ( Tôi lườm nó )
- Mi cứ làm như ta rảnh lắm ý . Cái đợt mi bị bệnh ý , ta định sang rồi nhưng không được... Ta có nhiều việc quá... À mà mi gặp anh..... à mà thôi không có gì
- Cứ nói đi ! Không sao đâu. Ta bây giờ đâu phải là Lương Oải Hương , ta là Dương Nhật Linh . Nói cách khác bây giờ ta la Jenny William . Ngươi vừa định nói về tên Dương đúng không . Ta học cùng lớp với cậu ta . Lương Oải Hương xưa quen người tên Dương còn bây giờ Dương Nhật Linh này chả quen ai tên Dương
- Anh ấy đã đợi cô suốt 3 năm qua... và khi tỉnh dậy.... anh ấy đã đi tìm mi , ta phải giả như không biết... Cuối cùng là không có tung tích gì ... Cuối cùng mi còn nhớ lá thư mi gửi ta để đưa anh ấy không ? Sau khi đọc xong , anh ấy lại càng trở nên lạnh nhạt , anh ấy bỏ cuộc và không tìm mi nữa... Cả Thái Minh cũng vậy , Lyn đã đưa lá thư mi gửi Lyn trước ngày đính hôn .....
- Bây giờ chắc họ phải đang tranh giành cái tập đoàn gì gì đấy... Họ sẽ trở nên chín chắn hơn thôi . Ta.... đã quá đau khổ rồi . Nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ ta sợ ta sẽ lạc vào quan đường hối hận 1 lần nữa
(* chú thích :
< Lá thư Hương gửi cho Dương > : Dương à ! Có khi bức thư này đến tay cậu là một thời gian dài nữa.... Và khi cậu đọc được lá thư này thì cũng là lúc tôi rời xa nơi này rất lâu rồi . Tôi sẽ bắt đầu lại tất cả... Cảm ơn cậu đã bảo vệ , chở che cho tôi trong suốt những ngày tháng nam qua... Nhưng tôi đã quá đau khổ rồi... Tôi sẽ trả ơn cậu vào 1 ngày gần nhất.. Tuy nhiên hãy bắt đầu lại những tháng ngày chưa quen nhay đi . Tôi xin cậu đấy ! Làm ơn.....!!
< Lá thư Hương gửi cho Thái Minh > : Anh hãy hạnh phúc.... Hãy đem lại hạnh phúc cho Lyn đi. Coi như đây là nguyện ước cuối cùng của em khi em rẽ sang bước ngoặt mới để làm lại cuộc đời.. Sau đó , anh đừng coi em như quen biết... Hãy trở về với điểm xuất phát của mình.. Em cũng vậy . Dành tình cảm cho hai người 1 lúc quả là sự ngu ngốc nhất của đời em . Từ khi nào , 2 người đã nhẹ nhàng bước vào trong đời em . Em không còn đủ dũng cảm để bước vào trận chiến này nữa ... Hôm nay em viết lá thư này cũng chính là ngày đính hôn của anh với Lyn... Chúc 2 người anh phúc.. E chỉ có thể lựa chọn cách ra đi để tất cả được bình yên... Xin anh.... Nếu 1 ngày nào sso em trở lại hãy coi em như không hề quen biết ..... !
*)
- Thôi bây giờ mi lạc quan như vậy là ổn rồi
- Bây giờ ta đã là 1 đứa con gái hồn nhiên , vui tươi , lạc quan . ta sẽ không đau 1 lần nữa ( Tôi cười khoái chí )... – Thôi ! Mi về thăm ba mẹ đi ! Đúng là thằng bất hiếu mà....
-Cái gì? Mi bất hiếu thì có!1
- ( Bốp bốp ) Này thì bất hiếu ! ( Tôi lại miễn phí cho nó vài quả cốc )
Nó định trả thù , đưa tay lên cốc lại nhưng bị tôi chặn trước bẻ tay... kaka ... dân karate chính hiệu mà
- AAAAAAAA ! Chị ơi ! Em xin chị ! Em biết lỗi rồi mà... híc híc híc..... Chị yêu chị tha cho đứa em trai bé bỏng này đi.. Sai tay em rồi chị ơi...
- Lần sau mà thế thì liệu đòn nha cưng ( Tôi nhả tay ra )
- Võ công thâm hậu quá !
- Xời........ chuyện.... à mà này... Ở trường mi đừng tỏ vẻ quen biết ta ... rắc rối lắm
- Chẳng biết hôm nay ai nhìn thấy thằng em đẹp trai này mà chạy thộc mạng ra đứng gần đâu
- Mi... mi..... Mí thích tiếp không ???
- Thôi ! Thôi ! Đùa tí
- Nhớ chưa !
- Khiếp ! Được quen vơí hot boy sướng quá lại còn....
- CÁI GÌ?
- À không ! Biết rồi biết rồi..... Không quen
- Mi nghĩ trình độ của ta không học đượng đại học sao ?
- Nói ! ( Tôi véo nó 1 cái )
- Ay.... Mi bớt bạo lực đi 1 tí được không
- Được được... thì ta cũng giống mi.... làm lại giấy khai sinh thôi..... Dương Nhật Vũ..... Cái tên cũng không tồi.... Không thay đổi thì làm sao có thể xác nhận được là em trai của mi chứ
- Cái gì ? Thay đổi bao giờ ?
- 1 năm trước ... Khi ta được nghỉ hè lớp 10 ta đã được đặc cách lên lớp 12 luôn . Xong nghe ba mẹ nói mi thay đổi giấy khai sinh nên ta cũng thay đổi luôn... Bây giờ thì mi và ta bằng tuổi nhau đấy.... Bây giờ xét theo gia tộc thì mi phải gọi ta là anh trai đấy.... haha
- MI thích chết không ? _ BỐP BỐP _ ( Tôi nện cho nó mấy quả vào đầu khá đau )
- Đùa tí thôi mà.... Ay da......
- Nói cho ta biết . XE , quần áo , tiền bạc ... tất cả ở đâu ra ? Tiền của cái tập đoàn gì gì đấy hả?
- Không ! Ta kiếm được !
- Kiếm được????!!!!!!
- Phải ! Ta làm cho anh Dương được 1 số tiền kha khá... Sau đó ta đầu tư vào cổ phiếu và trở thành giàu có
- Ôi ! Thật không thể tin được
- Bây giờ ta không còn là đàn em của anh Dương nữa nhưng vẫn là anh em tốt , sống chết có nhau
Tôi há hốc mồm để nuốt hết những lời nói của thằng Hải ! À không giờ phải gọi nó là thằng Vũ mới đúng.... Mặt thì nhìn non choẹt , vắt mũi chưa sạch mà ăn nói già đời
- À ! Thằng này , sao 3 năm nay mày không sang thăm chị mày ? Kiểu như ta chả có thằng em như mi ý ! ( Tôi lườm nó )
- Mi cứ làm như ta rảnh lắm ý . Cái đợt mi bị bệnh ý , ta định sang rồi nhưng không được... Ta có nhiều việc quá... À mà mi gặp anh..... à mà thôi không có gì
- Cứ nói đi ! Không sao đâu. Ta bây giờ đâu phải là Lương Oải Hương , ta là Dương Nhật Linh . Nói cách khác bây giờ ta la Jenny William . Ngươi vừa định nói về tên Dương đúng không . Ta học cùng lớp với cậu ta . Lương Oải Hương xưa quen người tên Dương còn bây giờ Dương Nhật Linh này chả quen ai tên Dương
- Anh ấy đã đợi cô suốt 3 năm qua... và khi tỉnh dậy.... anh ấy đã đi tìm mi , ta phải giả như không biết... Cuối cùng là không có tung tích gì ... Cuối cùng mi còn nhớ lá thư mi gửi ta để đưa anh ấy không ? Sau khi đọc xong , anh ấy lại càng trở nên lạnh nhạt , anh ấy bỏ cuộc và không tìm mi nữa... Cả Thái Minh cũng vậy , Lyn đã đưa lá thư mi gửi Lyn trước ngày đính hôn .....
- Bây giờ chắc họ phải đang tranh giành cái tập đoàn gì gì đấy... Họ sẽ trở nên chín chắn hơn thôi . Ta.... đã quá đau khổ rồi . Nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ ta sợ ta sẽ lạc vào quan đường hối hận 1 lần nữa
(* chú thích :
< Lá thư Hương gửi cho Dương > : Dương à ! Có khi bức thư này đến tay cậu là một thời gian dài nữa.... Và khi cậu đọc được lá thư này thì cũng là lúc tôi rời xa nơi này rất lâu rồi . Tôi sẽ bắt đầu lại tất cả... Cảm ơn cậu đã bảo vệ , chở che cho tôi trong suốt những ngày tháng nam qua... Nhưng tôi đã quá đau khổ rồi... Tôi sẽ trả ơn cậu vào 1 ngày gần nhất.. Tuy nhiên hãy bắt đầu lại những tháng ngày chưa quen nhay đi . Tôi xin cậu đấy ! Làm ơn.....!!
< Lá thư Hương gửi cho Thái Minh > : Anh hãy hạnh phúc.... Hãy đem lại hạnh phúc cho Lyn đi. Coi như đây là nguyện ước cuối cùng của em khi em rẽ sang bước ngoặt mới để làm lại cuộc đời.. Sau đó , anh đừng coi em như quen biết... Hãy trở về với điểm xuất phát của mình.. Em cũng vậy . Dành tình cảm cho hai người 1 lúc quả là sự ngu ngốc nhất của đời em . Từ khi nào , 2 người đã nhẹ nhàng bước vào trong đời em . Em không còn đủ dũng cảm để bước vào trận chiến này nữa ... Hôm nay em viết lá thư này cũng chính là ngày đính hôn của anh với Lyn... Chúc 2 người anh phúc.. E chỉ có thể lựa chọn cách ra đi để tất cả được bình yên... Xin anh.... Nếu 1 ngày nào sso em trở lại hãy coi em như không hề quen biết ..... !
*)
- Thôi bây giờ mi lạc quan như vậy là ổn rồi
- Bây giờ ta đã là 1 đứa con gái hồn nhiên , vui tươi , lạc quan . ta sẽ không đau 1 lần nữa ( Tôi cười khoái chí )... – Thôi ! Mi về thăm ba mẹ đi ! Đúng là thằng bất hiếu mà....
-Cái gì? Mi bất hiếu thì có!1
- ( Bốp bốp ) Này thì bất hiếu ! ( Tôi lại miễn phí cho nó vài quả cốc )
Nó định trả thù , đưa tay lên cốc lại nhưng bị tôi chặn trước bẻ tay... kaka ... dân karate chính hiệu mà
- AAAAAAAA ! Chị ơi ! Em xin chị ! Em biết lỗi rồi mà... híc híc híc..... Chị yêu chị tha cho đứa em trai bé bỏng này đi.. Sai tay em rồi chị ơi...
- Lần sau mà thế thì liệu đòn nha cưng ( Tôi nhả tay ra )
- Võ công thâm hậu quá !
- Xời........ chuyện.... à mà này... Ở trường mi đừng tỏ vẻ quen biết ta ... rắc rối lắm
- Chẳng biết hôm nay ai nhìn thấy thằng em đẹp trai này mà chạy thộc mạng ra đứng gần đâu
- Mi... mi..... Mí thích tiếp không ???
- Thôi ! Thôi ! Đùa tí
- Nhớ chưa !
- Khiếp ! Được quen vơí hot boy sướng quá lại còn....
- CÁI GÌ?
- À không ! Biết rồi biết rồi..... Không quen
/110
|