Người đó lại gần, đặt nhẹ tay lên vai nó vỗ vỗ rồi mỉm cười nói:
- Chà! Còn nhớ anh không vậy ?
Cả căn tin đều nhìn về phía nó, bắt đầu nổi lên những lời xì xầm bàn tán.
Nó vẫn đứng im không phải vì nó không nhận ra người đang đứng trước mặt nó, nó chắc chắn phải nhận ra chứ, người này là anh trai nó mà chẳng qua nó quá ngạc nhiên đó thôi. Nó cứ nhìn trân trối, hai mắt mở to, khuân mặt ngầu hết sức.
- Ôi lâu lắm mới thấy khuôn mặt cún con này nhỉ Mik! Anh vừa nói vừa lấy hai tay véo má nó
Hành động trên khiến tất cả nữ sinh trong căn tin
.
Như thoát khỏi cơn mê, nó lắp bắp:
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Thì nhớ cưng quá nên về học trường này! Vừa nói anh tiếp tục hành động trêu đùa của mình bằng hành động véo mũi nó.
Việc làm này khiến các nữ sinh một lần nữa mất máu.
- Thật không đây, cứ tưởng quên em rồi chứ! Nó cười tinh nghịch.
Đúng là bấy lâu nay, nó cứ nghĩ là anh đã quên mình vì trong suốt 3 năm xa cách chỉ liên lạc với nhau trong vòng một tháng, kể từ đó cả hai anh em đều không liên lạc gì nữa.
- Quên sao được! À anh có một người bạn muốn giới thiệu với em! Anh kéo tay cô gái lúc nãy đến gần nó:
-Đây là Hoàng Ngọc My- bạn thân của anh
- Chào chị, nó nói nhẹ nhàng.
- Umk, chào em, không ngờ lại trùng hợp thế này!
- Ăn gì chưa? Hôm nay anh mời
Nó lắc đầu rồi quay sang akemi:
- Bạn đi cùng cho vui nha!
Akemi chưa kịp trả lời thì………
- Ai đây? Anh nó hỏi
- Bạn cùng phòng với em, akemi chan!
- Chà dễ thương nhỉ, chẳng bù với em!-anh nó cười rồi lại quay sang akemi:
- Đi ăn cùng chúng tôi cho vui nhé!
Lần đầu tiên có một người con trai thân thiện với mình như vậy akemi thấy hơi ngượng ngưng rồi cũng gật đầu.
Cả bốn người ăn uống vui vẻ t
rước con mắt thắc mắc của rất nhiều người.
——————————–
Chiều, 1h00
Nó đang rất vui vì được gặp lại người anh trai, chắc mọi người thắc mắc vì sao Vương Nhật Nam lại là anh trai của nó phải không? Đơn giản là anh Nam là con nuôi của bác nó, nhưng bác nó cũng bị giết như ba mẹ nó nhưng với thời gian sớm hơn và anh đã sang Việt Nam trước nó. Khi còn ở Nhật hai anh em chẳng thân thiết với nhau mấy nhưng khi về Việt Nam lại thân như anh em ruột. Tuổi thoe cảu hai anh em cứ thế trôi qua cho đến khi anh nó được nhận làm con nuôi của một gia đình pháp sư quý tộc rồi trở lại Nhật Bản. Cuối cùng thì hai anh em cũng gặp lại nhau. Số mệnh quả khó đoán.
1h10
Nó vội vàng dắt con ngựa đến khu tập phía Tây, nếu đến chậm chỉ có nước chết. Tuy nhiên con ngựa hôm nay hơi lạ thì phải, cứ đừ dừ sao ấy!
Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xanh thiên thân cùng một chiếc quần ngố trắng, chân đi giày đặc dụng dành cho việc cưỡi ngựa, mái tóc đã đuợc buộc lên cao gọn gàng, tóm lại là nó bây giờ rất rễ thương./ Mọi người có thắc mắc tại sao nó lại không mặc đồ vu nữ không ?Đơn giản đó là điều không bắt buộc, akemi không có quần nên mới phải mặc thôi.
Từ đằng xa nó thấy hắn đã đứng đợi từ trước, áo xám quần đen, đúng phong cách riêng biết của hắn.
- Cô muộn 20…. giây. Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói
- Tính đến từng giây sao’! nó đang vui vẻ đã bị hắn biến thành tức giận.
- Cô nghĩ ai cũng xuề xoà về thời gian như cô đấy à! hắn vẫn nói đều đều
Nó không nói gì nữa vì chuyện này qua đúng.
- Lên ngựa đi, cho nó đi đường zic zăc
ấy.
Nó phụng phụi làm theo, hôm qua mới biết cưỡi hôm nay đã bắt cho ngựa đi ziz zăc, đúng là làm khó người khác.
2 tiếng sau…..
- Làm được đấy, giờ thì phi ngựa đến gốc cây tùng rồi quay lại đây để tôi tính thời gian. – Hắn vừa nói vừa chỉ vào cây tùng cao chót vót ở đằng xa
Nó làm theo, phi ngựa đến gốc cây tùng nhưng vừa đi được một đoạn thì……..
“Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Con ngựa không tuân theo sự điều khiển của nó nữa mà đang phi với vận tốc cực lớn, nước dãi từ miệng chảy ra ngày càng nhiều.
Nó sợ hãi, nó đã lệch hướn so với cây tùng, cố cầm chặt dây cương đến mức nào thì nó cũng phải bỏ ra vì trước mặt nó là……………
một vực thẳm. Với vận tốc như thế thì mọi người chắc cũng hiểu nó đáp đất không nhẹ nhàng chút nào, con ngựa ngu ngốc thảm hơn tự lao mình xuống vực. Nó vẫn còn chưa hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầy khuôn mặt, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ lên thiên đàng. Nó muốn đứng dậy để đi bộ về nhưng nó chợt nhận ra, chân nó đã bị…..gãy.Thoả nào nó lại đau đến vậy, đễ xương liền được ít nhất cũng phải 15′. Quá đau nó bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê và khóc nhiều hơn khio thấy một thừ động đậy tiến về phía mình……là rắn- một con rắn to đang từ từ trườn về phía nó.Nó thật sự không hiểu, đáng ra rắn bây giờ phải tìm chỗ chú đông rồu chứ, sao lại…….. Nó bây giờ gần như đứng tim, không thể chạy được, vết thương vẫn chưa liền, phải làm sao đây? Trong đầu nó hình ảnh duy nhất hiện lên là hắn, nhưng ở đây quá xa nó không thể hét lên đuợc mà nó cũng không đủ sức hét lên nữa chỉ biết chống hai tay xuống đất và cố dịch chuyển nhưng so với tốc đọ một con rắn thì……….., con rắn vẫn tiến về phía nó từ từ……..
———————
Trong lúc đó
- Cô ta đang làm cái quái gì vậy? Bình thường cũng phải về từ mấy phút trước rồi chứ!
Bằng khả năng đặc biệt hắn đã xác định đuợc vị trí của nó, nó lệch so với gốc cây tùng………………
- Chà! Còn nhớ anh không vậy ?
Cả căn tin đều nhìn về phía nó, bắt đầu nổi lên những lời xì xầm bàn tán.
Nó vẫn đứng im không phải vì nó không nhận ra người đang đứng trước mặt nó, nó chắc chắn phải nhận ra chứ, người này là anh trai nó mà chẳng qua nó quá ngạc nhiên đó thôi. Nó cứ nhìn trân trối, hai mắt mở to, khuân mặt ngầu hết sức.
- Ôi lâu lắm mới thấy khuôn mặt cún con này nhỉ Mik! Anh vừa nói vừa lấy hai tay véo má nó
Hành động trên khiến tất cả nữ sinh trong căn tin
.
Như thoát khỏi cơn mê, nó lắp bắp:
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Thì nhớ cưng quá nên về học trường này! Vừa nói anh tiếp tục hành động trêu đùa của mình bằng hành động véo mũi nó.
Việc làm này khiến các nữ sinh một lần nữa mất máu.
- Thật không đây, cứ tưởng quên em rồi chứ! Nó cười tinh nghịch.
Đúng là bấy lâu nay, nó cứ nghĩ là anh đã quên mình vì trong suốt 3 năm xa cách chỉ liên lạc với nhau trong vòng một tháng, kể từ đó cả hai anh em đều không liên lạc gì nữa.
- Quên sao được! À anh có một người bạn muốn giới thiệu với em! Anh kéo tay cô gái lúc nãy đến gần nó:
-Đây là Hoàng Ngọc My- bạn thân của anh
- Chào chị, nó nói nhẹ nhàng.
- Umk, chào em, không ngờ lại trùng hợp thế này!
- Ăn gì chưa? Hôm nay anh mời
Nó lắc đầu rồi quay sang akemi:
- Bạn đi cùng cho vui nha!
Akemi chưa kịp trả lời thì………
- Ai đây? Anh nó hỏi
- Bạn cùng phòng với em, akemi chan!
- Chà dễ thương nhỉ, chẳng bù với em!-anh nó cười rồi lại quay sang akemi:
- Đi ăn cùng chúng tôi cho vui nhé!
Lần đầu tiên có một người con trai thân thiện với mình như vậy akemi thấy hơi ngượng ngưng rồi cũng gật đầu.
Cả bốn người ăn uống vui vẻ t
rước con mắt thắc mắc của rất nhiều người.
——————————–
Chiều, 1h00
Nó đang rất vui vì được gặp lại người anh trai, chắc mọi người thắc mắc vì sao Vương Nhật Nam lại là anh trai của nó phải không? Đơn giản là anh Nam là con nuôi của bác nó, nhưng bác nó cũng bị giết như ba mẹ nó nhưng với thời gian sớm hơn và anh đã sang Việt Nam trước nó. Khi còn ở Nhật hai anh em chẳng thân thiết với nhau mấy nhưng khi về Việt Nam lại thân như anh em ruột. Tuổi thoe cảu hai anh em cứ thế trôi qua cho đến khi anh nó được nhận làm con nuôi của một gia đình pháp sư quý tộc rồi trở lại Nhật Bản. Cuối cùng thì hai anh em cũng gặp lại nhau. Số mệnh quả khó đoán.
1h10
Nó vội vàng dắt con ngựa đến khu tập phía Tây, nếu đến chậm chỉ có nước chết. Tuy nhiên con ngựa hôm nay hơi lạ thì phải, cứ đừ dừ sao ấy!
Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xanh thiên thân cùng một chiếc quần ngố trắng, chân đi giày đặc dụng dành cho việc cưỡi ngựa, mái tóc đã đuợc buộc lên cao gọn gàng, tóm lại là nó bây giờ rất rễ thương./ Mọi người có thắc mắc tại sao nó lại không mặc đồ vu nữ không ?Đơn giản đó là điều không bắt buộc, akemi không có quần nên mới phải mặc thôi.
Từ đằng xa nó thấy hắn đã đứng đợi từ trước, áo xám quần đen, đúng phong cách riêng biết của hắn.
- Cô muộn 20…. giây. Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói
- Tính đến từng giây sao’! nó đang vui vẻ đã bị hắn biến thành tức giận.
- Cô nghĩ ai cũng xuề xoà về thời gian như cô đấy à! hắn vẫn nói đều đều
Nó không nói gì nữa vì chuyện này qua đúng.
- Lên ngựa đi, cho nó đi đường zic zăc
ấy.
Nó phụng phụi làm theo, hôm qua mới biết cưỡi hôm nay đã bắt cho ngựa đi ziz zăc, đúng là làm khó người khác.
2 tiếng sau…..
- Làm được đấy, giờ thì phi ngựa đến gốc cây tùng rồi quay lại đây để tôi tính thời gian. – Hắn vừa nói vừa chỉ vào cây tùng cao chót vót ở đằng xa
Nó làm theo, phi ngựa đến gốc cây tùng nhưng vừa đi được một đoạn thì……..
“Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Con ngựa không tuân theo sự điều khiển của nó nữa mà đang phi với vận tốc cực lớn, nước dãi từ miệng chảy ra ngày càng nhiều.
Nó sợ hãi, nó đã lệch hướn so với cây tùng, cố cầm chặt dây cương đến mức nào thì nó cũng phải bỏ ra vì trước mặt nó là……………
một vực thẳm. Với vận tốc như thế thì mọi người chắc cũng hiểu nó đáp đất không nhẹ nhàng chút nào, con ngựa ngu ngốc thảm hơn tự lao mình xuống vực. Nó vẫn còn chưa hoàn hồn, mồ hôi túa ra đầy khuôn mặt, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ lên thiên đàng. Nó muốn đứng dậy để đi bộ về nhưng nó chợt nhận ra, chân nó đã bị…..gãy.Thoả nào nó lại đau đến vậy, đễ xương liền được ít nhất cũng phải 15′. Quá đau nó bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê và khóc nhiều hơn khio thấy một thừ động đậy tiến về phía mình……là rắn- một con rắn to đang từ từ trườn về phía nó.Nó thật sự không hiểu, đáng ra rắn bây giờ phải tìm chỗ chú đông rồu chứ, sao lại…….. Nó bây giờ gần như đứng tim, không thể chạy được, vết thương vẫn chưa liền, phải làm sao đây? Trong đầu nó hình ảnh duy nhất hiện lên là hắn, nhưng ở đây quá xa nó không thể hét lên đuợc mà nó cũng không đủ sức hét lên nữa chỉ biết chống hai tay xuống đất và cố dịch chuyển nhưng so với tốc đọ một con rắn thì……….., con rắn vẫn tiến về phía nó từ từ……..
———————
Trong lúc đó
- Cô ta đang làm cái quái gì vậy? Bình thường cũng phải về từ mấy phút trước rồi chứ!
Bằng khả năng đặc biệt hắn đã xác định đuợc vị trí của nó, nó lệch so với gốc cây tùng………………
/63
|