Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 50: Sống và chết (63)

/50


Vào căn phòng Akemi đang dưỡng thương, ta đảo mắt khắp một lượt rồi ngồi xuống. Akemi vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt vì mất máu mà trở nên tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng đổi tư thế cho Akemi, cố gắng không đụng đến vết thương sau lưng cô ấy rồi trực tiếp xòe tay, dần luồng linh lực xuyên qua lớp băng dày, trị liệu vết thương. Có lẽ bị nguồn linh lực mang tính hàn của ta tác động nên Akemi bất giác rùng mình, hai mày chau lại rồi đột ngột mở mắt. Ban đầu là khó hiểu rồi khi ý thức được sự việc, Akemi nhìn ta với cái nhìn khó tin, dường như không thể đoán được lí do ta trị liệu cho cô ta.

Nếu là trước đây Emi hẳn sẽ nói thẳng rằng ở đây không thiếu người mang nguyên tố thủy, mà so với ta linh lực không những mạnh hơn mà thần chú trị liệu cũng nắm chắc hơn nữa. Chẳng qua họ đều là nam, cực kì bất tiện. Còn nếu là ta vài tháng trước thì có lẽ sẽ để mặc Akemi hấp hối, để ý một chút cũng sẽ cảm thấy lãng phí.

Nhưng ta bây giờ thì khác, con người ta hiện giờ thế nào ta cũng không đoán nổi. Một kẻ sắp chết có lẽ đang nghĩ làm thế nào để sống có ích trong những ngày cuối đời mặc dù thâm tâm ta không lương thiện gì cho lắm.

Con người thật sự phức tạp, pháp sư cũng vậy. Họ rất dễ thay đổi, dễ bị cám dỗ, bị thù hận chi phối nhưng đối mặt với cái chết thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Họ sẽ thu mình lại, cam chịu và tự mình gặm nhấm một nỗi sợ gọi là sợ chết.

Ta bây giờ đang sợ chết, ngày mai ta lại càng sợ và cho đến ngày kia nỗi sợ hẳn lại càng tăng thêm. Ta biết, ta sắp mất tất cả, mặc dù thứ ta có cũng không nhiều.

Ta vừa nở một nụ cười giễu vừa thu lại luồng linh lực trong bàn tay, khẽ nói:

- Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến Tokyo!

- Tại sao lại cứu tôi? Chúng ta vốn không phải là bạn! - Giương đôi mắt nâu nhìn ta, Akemi kéo kéo áo, khẽ hỏi.

- Bây giờ hoàn toàn có thể bắt đầu! - Ta cười nhẹ, cảm thấy cái chết thật kì diệu. Nó có thể khiến ta thèm khát nhiều thứ, ví như...tình bạn.

Ta biết Akemi chưa từng thật lòng với Emi, nếu có thì cũng chỉ là trong thoáng chốc. Nhưng mà Emi thì đã từng rất thật lòng coi Akemi là bạn. Thế nên bây giờ ta muốn đòi công bằng một chút, ta cũng muốn được người khác yêu quý thật lòng cho dù người đó đã từng phản bội ta, chính xác hơn là cho dù người đó gian dối, chưa từng thật lòng.

Gần đây, ta đột nhiên cảm thấy mình khác trước rất nhiều, khác Emi, khác cả Ime nữa. Ta bây giờ là ai? Đó là một câu hỏi lớn. Có điều, câu trả lời không quan trọng lắm, con người này khiến ta thanh thản, ít nhất là như vậy.

- Cô thật sự muốn kết bạn cũng tôi à Misuzu? Sao tình địch có thể làm bạn với nhau chứ? - Giọng nói của Akemi đầy hoài nghi

Ta cụp mắt, cười trừ:

- Tôi không phải Misuzu, quận chúa! Tôi là Sawada Emi!

Akemi giật mình, trợn tròn mắt, mãi một lúc sau cô ta mới lắp bắt:

- Không phải Sawada Emi...đã chết rồi sao?

Ta gật đầu, đáp:

- Đã chết, tái sinh bộ mặt mới rồi sẽ lại chết!

- Cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy? - Akemi khó hiểu

Ta không trả lời, tôn nghiêm của một người mang trong mình dòng máy cao quý không cho phép ta công bố thời điểm biến mất khỏi cõi đời để đổi lấy sự thương hại.

Chết cũng phải sao cho thật kiêu hãnh!

- Nghỉ ngơi đi! Thời gian nghỉ không nhiều đâu! - Vừa nói ta vừa đứng dậy, kéo cửa., bước ra.

Đột nhiên, từ đằng sau giọng của Akemi đột nhiên vọng lại:

- Emi - chan! Chúng ta có thể là bạn sao?

Ta đưa mắt nhìn lên bầu trời, khẽ cười trừ một tiếng rồi đáp:

- Uk!

Chúng ta sẽ là bạn trong khoảng thời gian 3 tháng cuối cùng của ta. Mặc dù ta đã từng ghét, rất ghét, từng thù và hận cô, nhưng giờ đây dù không muốn nhưng ta vẫn muốn lưu lại vài ấn tượng tốt đẹp. Trải qua mấy tháng thôi, ta cứ như đã qua rất nhiều tuổi, từng trải quá rồi vậy.

Bước xuống thềm, ta đi giày bước vào khuôn viên của nhà trọ trong vô định và bắt gặp một người ta không muốn thấy: Kenshin!

- Akemi sao rồi? - Hắn ta lên tiếng hỏi

- Đã ổn! - Ta khẽ đáp, hướng cái nhìn đến đôi mắt đen tuyệt đẹp của người trước mặt.

Hắn gật đầi, bước lên vài bước đến cạnh ta, thì thào:

- Đáng ra Emi bây giờ sẽ không cứu Akemi, dù là lí do gì đi chăng nữa!

- Nếu không cứu cô ta sẽ làm chậm thời gian của cuộc hành trình! - Ta viện lí do, bỏ qua khoảng cách rất gần với con người ta căm hận.

- Cho dù là như vậy, thì cô cũng sẽ không cứu! - Kenshin khẳng định, chắc như đinh đóng cột sau đó hắn lại vội chuyển đề tài: Ryan đã trở về, cô không mừng sao? Hoặc cô không tò mò khi hắn xuất hiện ở thời điểm nay ư?

- Kenshin! - Ta cười nhạt, không trả lời câu hỏi của hắn: Người vắt kiệt giá trị của ta! Sao ngươi không hỏi thẳng, ba của ta - Bá tước đang suy tính điều gì.

- Rất thông minh! - Kenshin nhún vai, rồi tiến thêm một bước, gần như đã đi vượt qua ta, tấm lưng rộng khẽ đụng lưng ta, từ đằng sau nói vọng lại: Nhưng mà khả năng che giấu của Emi dường như còn tốt hơn nhiều! Cô và Ryan đang che giấu điều gì vậy?

Ta nhắm mắt, buông thả bản thân mà dựa vào tấm lưng rộng đằng sau, dồn toàn bộ trọng lựng vào đó. Trong chốc lát, thân hình người nào đó trở nên cứng đờ.

Ta không hề mở mắt cũng không nói gì, chỉ khẽ cười. Với Akemi ta còn không nói, huống chi là Kenshin - người đã giẫm nát niềm kiêu hãnh của một công nương là ta trong chốn ngục tù. Chẳng lẽ ta lại nói với hắn rằng, ta đã thua và sớm sẽ chết. Không phải định mệnh mà là một lời nguyền, có từ khi ta chưa được sinh ra.

Sinh ra là một kẻ khuyết tật, ta đã thua sức mạnh của hắn.

Rồi lại ngây thơ yêu hắn trước, yêu hắn rất chân thành, ta đã thua trong mưu kế của hắn.

Tái sinh với con người mới nhưng vẫn yêu hắn, là ta thua tình yêu của ta!

Trước giờ ta đã nghĩ chất độc hận thù đã làm máu ta ô uế, nuôi dưỡng ta trở thành một con quỷ. Nhốt chặt mặt tốt vào sâu thẳm, chỉ còn lại dòng máu đen với tâm hồn trống rỗng hẳn là ta sẽ không ngại tất cả mà điên cuồng trả thù. Nhưng ta đã quên rằng, sự hận thù này là do hắn mà ra, là bởi vì yêu hắn. Cho nên mỗi lần đối mặt, dòng máu vấn sôi trào, nhắc nhở về tình cảm đã tưởng như đã chết.

Ta yêu Kenshin, vì yêu nên mới hận, vì yêu mới căm thù!

Sự ghét bỏ lớn nhất chẳng phải hận mà là lãng quên, ấy vậy mà, ta không quên được!

Mục đích của Kenshin, ta vẫn còn rất mơ hồ. Và cho đến lúc này có lẽ là chỉ có một câu hỏi ta rất muốn biết câu trả lời, một câu hỏi mà khi ở trong ngục ta đã không có đủ dũng cảm để đối mặt với đáp án. Đó là:

- Kenshin! Bạn có từng yêu Emi dù chỉ là một chút không? - Ta đang đánh cược, một ván cược không mất thứ gì để đặt và cũng chẳng có gì đảm bảo là sẽ thắng.

Thân hình của người đằng sau càng trở nên cứng đờ. Mà bởi vì hắn đừng đằng sau nên ta cũng chẳng thấy được biểu cảm của hắn.

Không khí xung quanh bất chợt trở nên ngột ngạt.

Ta nghĩ hắn sẽ phải nghĩ rất lâu rồi mới trả lời, hoặc cũng có thể hắn sẽ không nói. Thế nhưng rất nhanh, ta lại có được đáp án:

- Tôi yêu Emi đủ có thể chết vì Emi! Nhưng mà Emi này, tôi sống vì gia đình đã chết của tôi!- Đáp án vừa thốt ra cũng là lúc tấm lưng rộng của Kenshin dịch chuyển, cậu ta đang tiến về phía trước.

Mất điểm tựa, ta hơi chao đảo nhưng rồi lại đững vững, cũng có thể ta đã không được thả lỏng mọi thứ như trước đây, luôn sẵn sàng trong trường hợp Kenshin dời đi như vậy. Xoay người, ta khẽ hỏi:

- Không thể buông bỏ mọi thứ sao?

Kenshin không dừng lại, nhưng vẫn để lại câu trả lời:

- Có thể! Nhưng là khi tôi đã chết!

Ta cười, cứng nhắc.

Giữa sống và chết là một ranh giới rất mong manh. Sinh mệnh so với tình yêu và tình bạn, tình thân và tình người còn mong manh hơn nhiều. Giây phút này ta sống, nhưng ai biết được giây phút sau đã chết hay chưa.

Ta đang gánh chịu một lời nguyền.

Ta đang bước dần đến cái chết. Vậy mà lúc này, ta lại biết được ta đã từng có tình thân, tình bạn và tình yêu.

Ta hối hận, nhưng không cách nào sửa chữa!

Đột nhiên ta muốn kéo Kenshin đi cùng! Đi đến kết thúc của sinh mệnh!

Cùng chết!

Cùng chết?

Ta đột nhiên muốn cười to bởi suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Và rồi, ta cười thật! Nhưng nụ cười này không phát ra tiếng như ý muốn, khóe môi của ta chỉ nhếch lên đủ để mỉa mai sự ngu ngốc của chính ta mà thôi.

Với linh lực ngày một suy yếu hiện giờ ta làm sao có thể kéo Kenshin chết cùng được chứ.

Đây, đúng là một sự thật đáng cười mà!

Ta khẽ thở dài, xoay người lại hòng nhìn được bóng dáng của con người vô tình kia để rồi ngạc nhiên khi nhìn thấy Kenshin không cách xa so với chỗ ta đang đứng lắm, hắn đứng quay lưng với ta, hai tay đút trong túi quần, thản nhiên đối mặt với một người đối diện. Ta không thể nhận ra đó là ai cho đến khi người đó không chút khách khí giáng một cú đấm về phía Kenshin, lực đủ để nửa trên của hắn ngả sang một bên.

Không rõ là do quá bất ngờ hay không muốn tránh mà Kenshin đã lãnh trọn cú đấm ấy. Trong khoảng khác đó, ta đã nhận ra người đó - một thiếu niên tóc đen với đôi mắt màu hổ phách. Là Ryan!

- Chắn đường tôi trong nhiều phút, chỉ đến khi công nương yêu quý của anh quay lại mới ra tay. Gây ấn tượng như vậy liệu có lộ liễu quá không? - Kenshin đưa tay lên khóe miệng, lâu đi vệt máu tươi mới rỉ. Đôi mắt sâu của hắn nhìn ta đầy hàm ý.

"Bốp!"

Một cú đấm nữa lại được tung ra, lực mạnh hơn nhiều so với cú đấm ban nãy. Bất ngờ là Kenshin một lần nữa hứng trọn nó.

Ta nhíu mày, đột nhiên nhận ra Ryan chưa bao giờ lỗ mãng đánh người như vậy và Kenshin cũng chưa bao giờ chật vật như bây giờ.

Ta có nên cảm thấy may mắn khi chứng kiến Lần Đầu Tiên của hai thiếu niên xuất sắc này hay không?

- Thằng rác rưởi, tốt nhất là mày đừng lại gần em gái tao lần nữa. Tao không chắc là sẽ chỉ đấm "chay" nếu mày cố ý có lần sau! - Ryan nghiến răng, rõ ràng đang rất giận.

Đáp lại sự giận dữ ấy chỉ là sự bình thản của Kenshin. Hắn hơi nhún vai, nhườn mày nói:

- Vậy sao? Nhưng liệu công tước có chắc tôi nên tránh xa Emi không? Hay là người đó nên là anh, kẻ bệnh hoạn yêu em gái mình nhỉ? - Vẻ giễu cợt của Kenshin vụt tắt thay vào đó là sự nghiêm túc, lạnh lẽo cực điểm.

Ta chấn động và hiễn nhiên, Ryan cũng thế!

Mấp máy đôi môi, ta run run hỏi:

- Người đang nói cái gì vậy?

Kenshin hừ lạnh, nhàn nhạt nói:

- Emi không biết sao? Anh trai song sinh của Emi luôn nhìn cô với cái nhìn của một người đang yêu đấy! Cứ như thể thiếu cô hắn sẽ không sống nổi vậy. Thật ghê tởm và tội lỗi!

Ta không biết làm sao Kenshin biết được chuyện này nhưng thái độ khinh miệt và giễu cợt tình cảm người khác của hắn khiến ta tức giận muốn điên lên. Và cơn giận ấy càng trở nên dữ dội khi ta bắt gặp biểu cảm của Ryan. Anh ấy vẫn đứng đó, chỉ là đã cúi đầu xuống, đôi mắt hổ phách đã bị mái tóc đen che khuất, ở bên hông, hai bàn tay đâng siết chặt lại đến tứa máu.

Không biết dũng khí từ đâu mà có, ta bước vội đến, hung hăng vung tay giáng một bạt tai xuống khuôn mặt đã từng xuất hiện rất nhiều trong giấc mộng của ta kia. Nhưng lần này, không trúng! Hắn dễ dàng bắt lấy cổ tay ta, khóa chặt.

- Tôi nói không đúng sao? - Kenshin trầm giọng hỏi, bàn tay gia tăng lực, siết cổ tay ta đến phát đau.

- Ngươi đúng là đồ rác rưởi, Kenshin! Ngươi nghĩ một anh trai yêu em gái mình là sai sao? Ngươi gọi người không thể thiếu ta là tội nhân, gọi tình yêu người ấy dành cho ta là tội lỗi à?

- Đừng nói nữa! Những gì hắn ta nói là thật, không sai chút nào! - Ryan gào lên, đau khổ đưa hai bàn tay đang tứa máu lên, ôm lấy khuôn mặt: Anh yêu em! Đó là tội, và anh sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội lỗi của mình! - Nước mắt anh ứa ra, thoát ra khỏi kẽ tay, hòa với máu, chảy xuống. Trong nỗi đau đớn, giọng anh trở nên ngắt quãng: Là anh...người nên tránh xa em phải là anh mới đúng! Anh không thể để tình cảm dơ bẩn của mình làm ô uế em được!

Ta lắc đầu, cứng nhắc. Nước mắt đột nhiên ứa ra, theo gò má, lăn xuống.

Không phải đâu! Ryan mà Emi lẫn Ime biết không phải như thế này.

Ryan luôn kiêu hãnh, Ryan tài năng, Ryan như ngôi sao sáng chói biến đi đâu mất rồi?

Ryan sao có thể chật vật, yếu đuối như thế này?

Vùng mạnh ra khỏi bàn tay của Kenshin, ta chìa tay về người anh trai song sinh của mình, thì thào:

- Không đâu, Ryan! Anh cũng biết mà, đúng không? Em cũng rất bẩn, rất bẩn ấy. Vậy nên anh không cần lo, cũng không phải tránh xa em, nếu không em sẽ nghĩ anh ghét em đó!

- Ha...hahahaha! - Ryan lùi lại vài bước, cười điên dại, lí trí dường như không còn tồn tại: Thần linh đã dạy rằng nếu như chân ngươi chót nhúng chàm thì hãy chặt nó đi, nếu như tay ngươi vấy máu thì hãy cắt phăng nó đi và nếu như đôi mắt ngươi đã nhìn thấy những gì dơ bẩn thì hãy lôi nó ra, hãy để ngươi được trong sạch, có vậy mới có thể qua cổng thiên đường. Vậy mà anh chẳng thể nào cắt bỏ được tình cảm này, anh thật sự phát điên rồi!

Rồi anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kenshin bằng đôi mắt trợn tròn, hằn học và hoang dại:

- Kenshin, mày đừng vội đắc ý! Một kẻ như mày rồi cũng sẽ cô độc đến chết thôi, vĩnh viễn không được yêu thương và sẽ mãi như thế, một mình! - Ryan đay nghiến rồi xoay người, sử dụng năng lực phi thân đi, mất hút giữa nền trời đông xám xịt.

Ta chết lặng, cánh tay vẫn vươn ra, chưa hề buông xuống.

Sao anh lại trở nên như vậy? Sao ta lại thành ra thế này? Chuyện gì đã xảy ra với hai anh em chúng ta thế?

Hơn chục năm sống trên đời, ta biết cuộc sông của mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng ta vẫn cứ tồn tại với linh hồn mục rỗng. Ta đẫ nghĩ anh thật may mắn, anh tốt hơn ta nhiều nhưng dường như ta sai rồi.

Ta khóc!

Rồi rất lâu, rất lâu sau, hai cánh tay của ta thõng xuống, cả cơ thể như bị rút hết sự sống, ngã vật xuống. Đất trời như chao đào.

"Ta nguyền rủa những đứa trẻ mà sau này các ngươi sẽ sinh ra. Chúng sẽ chịu một số mệnh khắc nghiệt, bị dày vò giữa những cái tôi của bản thân, chịu đau đớn, đày đọa bởi chính tình yêu của mình và chết khi tâm hồn hoàn toàn ô uế. Vật hiến tế để lời nguyền trở thành hiện thực chính là... sinh mệnh của ta!"


/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status