- Cô ta cái thá gì nhỉ? Dù sao cũng chỉ là một đứa con nuôi!
- Hừ, một bước hóa phượng vậy mà cô ta chỉ nhìn Pháp sư thường chúng ta bằng nửa con mắt!
Ta nhấm nháp cốc trà, rất chăm chú nghe bản tin đang lan rộng khắp trường. Cô ta ở đây hẳn là Akemi, cô ta hiện đang rất nổi tiếng với danh nghĩa là bạn gái của Kenshin. Đương nhiên những thốt ra những lời lẽ ban nãy đều là những kẻ mang lòng đố kị với Akemi mà thôi. Tin từ Hoàng Gia được truyền đến, rằng: Sawada Ryan vì cái chết của em gái đã tình nguyện đến Akahitoha để tĩnh tâm. Điều đó đồng nghĩa với việc Kenshin là anh hùng trên một mặt trận, sẽ chẳng còn ai là đối thủ của cậu ta nữa và lẽ dĩ nhiên, hắn ta cũng trở thành thần tượng duy nhất của các cô gái.
Đối với ta mà nói, tin tức này đặc biệt gây hứng thú. Akemi cũng như ta thôi - một con cờ mặc Kenshin sử dụng. Một đứa con gái đơn thuần như Akemi, thật dễ dàng để moi móc thông tin và điều khiển không phải sao? Ta rất mong chờ, cái ngày Akemi phải chịu đựng nỗi đau giống như ta.
Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều việc ta phải để phòng. Hẳn là gia đình ta đã biết được sự thật trong buổi hành hình đấy thế nên mới có chuyện họ giấu nhẹm và bịa ra một câu chuyện đáng cười để che đậy. Và nếu vậy, có phải là họ đang đi tìm ta? Tìm đứa con gái mang tội nghiệt đầy mình của họ?
- Shirai! Cô đang ngu ngơ cái gì? Mau lên, đến giờ ngoại khóa chiều rồi, lần này là ở nhà kính! - Một đứa con gái chạy đến chỗ ta, vừa nói vừa giật quyển sách trong tay ta và chạy biến.
Ta mặc kệ, tự hỏi rằng cô ta liệu có đọc được nó khi nó được viết bằng chữ nổi và ta có nên cúp tiết khi giáo viên dạy ngoại khóa năm thứ nhất là cô Hanaka hay không? Nhưng đến cuối cùng ta vẫn với lấy cây gậy...bước đi.
Nhà kính là nơi trồng các loại cây có tác dụng làm hồi phục vết thương, các loại cỏ dùng làm bùa phép và thứ trúc đặc biệt được sử dụng như một vật liệu làm mũi tên thanh tẩy. Khi ta đến nơi này, tất cả các thành viên trong lớp đều đã xếp hàng, mong muốn mình không bị chú ý của ta tất nhiên cũng theo đó mà phá sản. Ta ghét ánh mắt kì lạ của cô Hanaka hướng về phía ta, nói đúng hơn là ta sợ nó. Thế nhưng mỗi khi ta cố gắng tránh càng xa càng tốt thì người phụ nữ khó đoán này càng lấn tới dò hỏi. Khi đó, thần kinh của ta đều căng lên, không một phút thả lỏng, cứ sợ rằng chỉ cần sao nhãng một chút thôi ta cũng sẽ bị phát rác thân phận.
Trái tim ta đã bị băng tuyết làm đông cứng, không tin ai, không yêu ai. Trong mọi trường hợp, ta đều không thể không đề phòng. Bị rắn cắn một lần sẽ sợ dây thừng, bị tên bắn một lần sẽ sợ cành cong, ta vĩnh viễn không thể tin ai được nữa.
- Nào các em, hôm nay tôi sẽ dậy các em làm bùa trừ tà. Vì để làm một lá bùa thật sự hiệu nghiệm cần phải hết sức chú ý nên cô đã mời một pháp sinh năm thứ 2 đến chia sẻ kinh nghiệm và hướng dẫn các em chi tiết hơn.
Tiếng của cô Hanaka vừa dứt, tiếng mở cánh cửa của nhà kính vang lên, một bóng người mặc đồng phục năm thứ 2 xuất hiện, đổi lấy bao ánh mắt ngỡ ngàng.
- Có lẽ tôi không cần phải giới thiệu gì nhiều, cậu ấy đã quá nổi tiếng rồi nhỉ? - Giọng cô Hanaka nghe qua có chút mỉa mai.
Kenshin đáp lại bằng một cái gật nhẹ, lên tiếng:
- Chào mọi người, tôi là Sonozako Raito, rất vui được làm quen!
Ta khẽ mím môi. Là cố ý, tình huống này nhất định là do người phụ nữ đó bày ra nhằm thử ta. Không thể có chuyện trùng hợp ở đây được, bất cứ pháp sinh năm thứ 2 nào cũng đều nắm rõ cách làm bùa, tại sao nhất thiết phài là hắn ta?
- Được rồi, tất cả tự thanh rửa mình bằng nước thánh, sau đó tôi sẽ hướng dẫn cụ thể!
Cố ra vẻ bình thản nhất có thể, ta chọc chọc cây gậy, tiến về phía giếng nước thánh.
- Bạn là Shirai đúng không nhỉ? Shirai Misuzu?
Ta khó hiểu, cứng ngắc quay đầu và ngay lập tức bắt gặp cái nhìn dò xét của Kenshin, hiển nhiên đằng sau cậu ta cũng có vài ánh mắt tò mò của những kẻ nhiều chuyện.
- Vâng, là tôi, xin hỏi người đang nói là...
- À, thật xin lỗi, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thấy bạn tết tóc lệch trông dễ thương lắm! - Hắn bật cười, sau đó bỏ qua ta mà tiến về phía giếng nước thánh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, câu nói của hắn ta lan rộng, hàng loạt cô gái tết tóc lệch đến lớp, một cảnh tượng khiến ta dở khóc dở cười. Ta nhớ rõ, hắn ta chưa khen Emi được một câu nào.
----------
Vứt quyển sách lên bàn, ta bật đèn, lấy ra tấm gương nạm ngọc, lẩm bẩm một câu thần chú. Rất nhanh mặt gương phản chiếu khuôn mặt xa lạ dần nhòe đi như một mặt hồ đang phẳng lặng bổng gợn sóng lăn tăn. Một lúc sau, hình ảnh người đàn ông tóc đỏ hiện lên, ta đặt tấm gương lên bàn, chờ người kia lên tiếng.
- Xem cô đang rất ổn, công nương!
- Có vài trục trặc nằm ngoài kế hoạch, ta cần ông giúp đỡ! Ông có người gài để tiếp ứng đấy chứ?
Ông ta cười nhếch mép, hai bàn tay đan vào nhau, nói:
- Đương nhiên có nhưng trục trặc có lớn đến vậy không? Tôi chưa nhận được tin tốt lành nào từ công nương cả.
Ta nheo mắt, tỏ vẻ tức giận:
- Ông có thứ uy hiếp tôi không phải sao? Mà nếu như trục trặc này gây ảnh hưởng đến truyện lớn, ông không hối hận chứ?
Ông ta nhắm mắt, im lặng, nhưng ta biết ông ta đang suy nghĩ. Rất lâu, rất lâu sau đó ta tưởng ông ta đã ngủ thì đột nhiên ông ta mới lên tiếng:
- Cô biết bá tước Watanabe chứ, ông ta là người của ta.
- Cảm ơn! - Ta cười nhẹ, đưa tay vuốt tấm gương, hình ảnh của ông ta dần chìm vào bóng tối.
Xem nào, ta đang đợi thời cơ. Và thời cơ rốt cuộc cũng đã đến rồi!
- Hừ, một bước hóa phượng vậy mà cô ta chỉ nhìn Pháp sư thường chúng ta bằng nửa con mắt!
Ta nhấm nháp cốc trà, rất chăm chú nghe bản tin đang lan rộng khắp trường. Cô ta ở đây hẳn là Akemi, cô ta hiện đang rất nổi tiếng với danh nghĩa là bạn gái của Kenshin. Đương nhiên những thốt ra những lời lẽ ban nãy đều là những kẻ mang lòng đố kị với Akemi mà thôi. Tin từ Hoàng Gia được truyền đến, rằng: Sawada Ryan vì cái chết của em gái đã tình nguyện đến Akahitoha để tĩnh tâm. Điều đó đồng nghĩa với việc Kenshin là anh hùng trên một mặt trận, sẽ chẳng còn ai là đối thủ của cậu ta nữa và lẽ dĩ nhiên, hắn ta cũng trở thành thần tượng duy nhất của các cô gái.
Đối với ta mà nói, tin tức này đặc biệt gây hứng thú. Akemi cũng như ta thôi - một con cờ mặc Kenshin sử dụng. Một đứa con gái đơn thuần như Akemi, thật dễ dàng để moi móc thông tin và điều khiển không phải sao? Ta rất mong chờ, cái ngày Akemi phải chịu đựng nỗi đau giống như ta.
Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều việc ta phải để phòng. Hẳn là gia đình ta đã biết được sự thật trong buổi hành hình đấy thế nên mới có chuyện họ giấu nhẹm và bịa ra một câu chuyện đáng cười để che đậy. Và nếu vậy, có phải là họ đang đi tìm ta? Tìm đứa con gái mang tội nghiệt đầy mình của họ?
- Shirai! Cô đang ngu ngơ cái gì? Mau lên, đến giờ ngoại khóa chiều rồi, lần này là ở nhà kính! - Một đứa con gái chạy đến chỗ ta, vừa nói vừa giật quyển sách trong tay ta và chạy biến.
Ta mặc kệ, tự hỏi rằng cô ta liệu có đọc được nó khi nó được viết bằng chữ nổi và ta có nên cúp tiết khi giáo viên dạy ngoại khóa năm thứ nhất là cô Hanaka hay không? Nhưng đến cuối cùng ta vẫn với lấy cây gậy...bước đi.
Nhà kính là nơi trồng các loại cây có tác dụng làm hồi phục vết thương, các loại cỏ dùng làm bùa phép và thứ trúc đặc biệt được sử dụng như một vật liệu làm mũi tên thanh tẩy. Khi ta đến nơi này, tất cả các thành viên trong lớp đều đã xếp hàng, mong muốn mình không bị chú ý của ta tất nhiên cũng theo đó mà phá sản. Ta ghét ánh mắt kì lạ của cô Hanaka hướng về phía ta, nói đúng hơn là ta sợ nó. Thế nhưng mỗi khi ta cố gắng tránh càng xa càng tốt thì người phụ nữ khó đoán này càng lấn tới dò hỏi. Khi đó, thần kinh của ta đều căng lên, không một phút thả lỏng, cứ sợ rằng chỉ cần sao nhãng một chút thôi ta cũng sẽ bị phát rác thân phận.
Trái tim ta đã bị băng tuyết làm đông cứng, không tin ai, không yêu ai. Trong mọi trường hợp, ta đều không thể không đề phòng. Bị rắn cắn một lần sẽ sợ dây thừng, bị tên bắn một lần sẽ sợ cành cong, ta vĩnh viễn không thể tin ai được nữa.
- Nào các em, hôm nay tôi sẽ dậy các em làm bùa trừ tà. Vì để làm một lá bùa thật sự hiệu nghiệm cần phải hết sức chú ý nên cô đã mời một pháp sinh năm thứ 2 đến chia sẻ kinh nghiệm và hướng dẫn các em chi tiết hơn.
Tiếng của cô Hanaka vừa dứt, tiếng mở cánh cửa của nhà kính vang lên, một bóng người mặc đồng phục năm thứ 2 xuất hiện, đổi lấy bao ánh mắt ngỡ ngàng.
- Có lẽ tôi không cần phải giới thiệu gì nhiều, cậu ấy đã quá nổi tiếng rồi nhỉ? - Giọng cô Hanaka nghe qua có chút mỉa mai.
Kenshin đáp lại bằng một cái gật nhẹ, lên tiếng:
- Chào mọi người, tôi là Sonozako Raito, rất vui được làm quen!
Ta khẽ mím môi. Là cố ý, tình huống này nhất định là do người phụ nữ đó bày ra nhằm thử ta. Không thể có chuyện trùng hợp ở đây được, bất cứ pháp sinh năm thứ 2 nào cũng đều nắm rõ cách làm bùa, tại sao nhất thiết phài là hắn ta?
- Được rồi, tất cả tự thanh rửa mình bằng nước thánh, sau đó tôi sẽ hướng dẫn cụ thể!
Cố ra vẻ bình thản nhất có thể, ta chọc chọc cây gậy, tiến về phía giếng nước thánh.
- Bạn là Shirai đúng không nhỉ? Shirai Misuzu?
Ta khó hiểu, cứng ngắc quay đầu và ngay lập tức bắt gặp cái nhìn dò xét của Kenshin, hiển nhiên đằng sau cậu ta cũng có vài ánh mắt tò mò của những kẻ nhiều chuyện.
- Vâng, là tôi, xin hỏi người đang nói là...
- À, thật xin lỗi, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thấy bạn tết tóc lệch trông dễ thương lắm! - Hắn bật cười, sau đó bỏ qua ta mà tiến về phía giếng nước thánh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, câu nói của hắn ta lan rộng, hàng loạt cô gái tết tóc lệch đến lớp, một cảnh tượng khiến ta dở khóc dở cười. Ta nhớ rõ, hắn ta chưa khen Emi được một câu nào.
----------
Vứt quyển sách lên bàn, ta bật đèn, lấy ra tấm gương nạm ngọc, lẩm bẩm một câu thần chú. Rất nhanh mặt gương phản chiếu khuôn mặt xa lạ dần nhòe đi như một mặt hồ đang phẳng lặng bổng gợn sóng lăn tăn. Một lúc sau, hình ảnh người đàn ông tóc đỏ hiện lên, ta đặt tấm gương lên bàn, chờ người kia lên tiếng.
- Xem cô đang rất ổn, công nương!
- Có vài trục trặc nằm ngoài kế hoạch, ta cần ông giúp đỡ! Ông có người gài để tiếp ứng đấy chứ?
Ông ta cười nhếch mép, hai bàn tay đan vào nhau, nói:
- Đương nhiên có nhưng trục trặc có lớn đến vậy không? Tôi chưa nhận được tin tốt lành nào từ công nương cả.
Ta nheo mắt, tỏ vẻ tức giận:
- Ông có thứ uy hiếp tôi không phải sao? Mà nếu như trục trặc này gây ảnh hưởng đến truyện lớn, ông không hối hận chứ?
Ông ta nhắm mắt, im lặng, nhưng ta biết ông ta đang suy nghĩ. Rất lâu, rất lâu sau đó ta tưởng ông ta đã ngủ thì đột nhiên ông ta mới lên tiếng:
- Cô biết bá tước Watanabe chứ, ông ta là người của ta.
- Cảm ơn! - Ta cười nhẹ, đưa tay vuốt tấm gương, hình ảnh của ông ta dần chìm vào bóng tối.
Xem nào, ta đang đợi thời cơ. Và thời cơ rốt cuộc cũng đã đến rồi!
/50
|