Vì không thể bay nên tôi đã nghe lời mẹ sống ở kí túc xá của trường. Mẹ tôi đúng là hiểu tôi hơn ai hết, bà chọn cho tôi một căn phòng nằm ở một nơi yên tĩnh, xung quanh có nhiều cây cối vây quanh. Tôi sẽ sống an phận ở đây hết 3 năm, sống sao cho ý nghĩa.
“Cạch”
Tiếng cách cửa gỗ ma sát phát ra, một cô gái dễ thương bước vào với một túi hành lí cùng vô số đồ lỉnh kỉnh. Tôi nghĩ đó là bạn cùng phòng của tôi.
Có vẻ như đối phương chưa nhận ra sựcó mặt của tôi, cô ấy hồn nhiên làm động tác cổ động tình thần rồi gật đầu hài lòng. Hành động ấy khiến tôi không thể nào không phì cười, cô ấy tạo cho tôi một cảm giác rất thoải mái. Có vẻ như cô ấy bị tiếng cười của tôi làm chấn kinh, khuôn mặt cô ấy biến đổi từ màu này sang màu nọ, từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, cuối cùng cô ấy nở một nụ cười thật tươi, xoè bàn tay ra và nói:
-Làm quen nhé! Mình là Hondo Akêmi!
-Uh, Mình là Sawada Emi! – Bằng một cách rụt rè, tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy. Thật hạnh phúc, cuối cùng thì cũng có người không kì thị tôi, cuối cùng thì tôi cũng có bạn rồi.
Tối đến, cả tôi và Akêmi đều không ngủ, chúng tôi tâm sự, tám những chuyện vẩn vơ. Tôi chợt nhận ra cô bạn của tôi cũng rất cô độc…..giống hệt như chính tôi vậy.
------------------------
Sáng hôm sau.
-Cả lớp thực hành theo lí thuyết đã học nhé! – Cô giáo đưa ra đề bài và nhắn nhủ Pháp sinh.
Tôi đứng lặng, mím môi thở dài. Tôi ghét thực hành pháp thuật, đơn giản vì tôi không có khả năng làm điều đó, một lần nữa tôi lại phải đối mặt với sự bỏ rơi, sự lạc lõng.
Nếu như tôi không phải là em sinh đôi của anh tôi thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ huyết thống của mình, nghi ngờ ba mẹ hiện giờ của mình không phải là những người sinh ra mình và nghi ngờ mình không phải là một Pháp sư.
-Emi!
-Eh?
-Đến lượt em rồi!
-Em…..
Như chợt nhớ ra điều gì, cô giáo bối rối nhìn tôi:
-Cô xin lỗi, em chỉ cần quan sát thôi!
Tôi cúi đầu, kìm nén những giọt nước mắt. Tôi cảm nhận được, cả thế giới đang cười nhạo tôi, họ cho tôi là con ngốc.
Nếu như tôi sinh ra trong một gia đình tầm thường hơn thì có lẽ nỗi nhục sẽ được giảm bớt. Đúng như anh tôi nói, tôi đang vẽ bẩn lên mặt anh có điều không chỉ vẽ riêng mình anh, tôi còn vẽ bẩn lên cả gia đình tôi nữa. Thật xấu xa, đáng ra tôi không nên có mặt trên đời này. Tôi đang nghĩ vậy và có lẽ là những người khác cũng nghĩ như thế.
“Pặp”
Một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi giật mình ngẩng đầu, một nụ cười ấp áp đã đập vào mắt khiến suy nghĩ ban nãy của tôi tan biến đi như chưa từng có. Tôi cười đáp lại, hít một hơi thật sâu để giữ lại bình tĩnh, ít ra thì vẫn có người quen tâm tôi như Akêmi chẳng hạn.
----------------
Tiết thực hành qua đi, ai cũng ngước lại nhìn tôi với ánh mắt đầy sự xem thương. Tôi mặc kệ, không để tâm đến điều đó nữa. Vui vẻ cầm tay Akêmi, chúng tôi quyết định đến khuôn viên của trường thăm thú. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Vừa bước đến ngưỡng cửa Akêmi đã đụng phải một cô nàng xinh đẹp đến yêu kiều nhưng rõ ràng đó không phải là sự vô tình, cô nàng kia đã cố ý.
Nếu không nhầm thì cô ta là một quận chúa ở phía Tây, tên gọi thì tôi không nhớ nhưng thân phận thì cũng xếp vào loại quý tộc.
-Xin lỗi! – Akêmi hạ mình, cúi đầu theo phong cách một cô gái truyền thống.
Tưởng chừng mọi việc chỉ có thế nhưng khi chúng tôi định bước đi thì cô ta lại cố tình chắn đường. Tôi bực mình, rõ ràng là cô ta gây chiến.
-Còn có chuyện gì sao? – Tôi hỏi.
Cô ta nhìn tôi chằm chặp ra vẻ khinh thường.
-Có gì đâu, công nương! – Cô gái đằng sau cô ta lên tiếng.
Hừ, nhấn mạnh hai từ cuối à. Nhìn tôi thấy ngứa mắt sao?
-Tôi khônghỏi….- Tôi còn chưa kịp nói hết thì vị quận chúa kiêu sa kia đã cướp lời:
-Ta không cần một lời xin lỗi từ loại thấp hèn như cô ta – đôi mắt cô nàng liếc Akêmi một lượt rồi phán – hơn nữa….
Tôi tức giận thật rồi. Không những cướp lời tôi, cô nàng quận chúa này còn lăng nhục người bạn duy nhất của tôi nữa. Sự phẫn nộ dâng trào, tôi trả đũa bằng cách cắt ngang câu nói của cô ta:
-Câm miêng!
-Ngươi…..ngươi….- cô nàng sửng sốt, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
-Ngươi? Quận chúa có biết mình đang nói với ai không? Tuy đây là trường học nhưng không có nghĩa là cô có thể lộng hành vô phép.
-Ta……
Tôi bật cười, tiếp tục lấn tới. Khả năng nói xoáy người khác của tôi chỉ xếp sau anh tôi thôi, bởi vì đây là điểm mà tôi được thừa hưởng từ người ba yêu quý.
-Quỳ xuống cho ta!
Tôi biết giờ tôi đang là trung điểm nhưng dù gì tôi cũng là công nương, tôi không cho phép kẻ khác hạ nhục mình và bạn mình như thế. Tôi phải mạnh mẽ để bảo vệ những người yêu thương tôi. Tôi nhận ra tiếp tục chịu đựng chỉ là một hành động ngu xuẩn mà thôi.
Dù rất căm tức nhưng cô nàng quận chúa kia cũng phải quỳ xuống, hạ mình xin lỗi. Tôi hất mặt, chẳng thèm liếc qua cô ta một cái. Xoay gót bước đi, tôi bỏ qua những ánh mắt sửng sốt hướng về tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Cạch”
Tiếng cách cửa gỗ ma sát phát ra, một cô gái dễ thương bước vào với một túi hành lí cùng vô số đồ lỉnh kỉnh. Tôi nghĩ đó là bạn cùng phòng của tôi.
Có vẻ như đối phương chưa nhận ra sựcó mặt của tôi, cô ấy hồn nhiên làm động tác cổ động tình thần rồi gật đầu hài lòng. Hành động ấy khiến tôi không thể nào không phì cười, cô ấy tạo cho tôi một cảm giác rất thoải mái. Có vẻ như cô ấy bị tiếng cười của tôi làm chấn kinh, khuôn mặt cô ấy biến đổi từ màu này sang màu nọ, từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, cuối cùng cô ấy nở một nụ cười thật tươi, xoè bàn tay ra và nói:
-Làm quen nhé! Mình là Hondo Akêmi!
-Uh, Mình là Sawada Emi! – Bằng một cách rụt rè, tôi nắm lấy bàn tay của cô ấy. Thật hạnh phúc, cuối cùng thì cũng có người không kì thị tôi, cuối cùng thì tôi cũng có bạn rồi.
Tối đến, cả tôi và Akêmi đều không ngủ, chúng tôi tâm sự, tám những chuyện vẩn vơ. Tôi chợt nhận ra cô bạn của tôi cũng rất cô độc…..giống hệt như chính tôi vậy.
------------------------
Sáng hôm sau.
-Cả lớp thực hành theo lí thuyết đã học nhé! – Cô giáo đưa ra đề bài và nhắn nhủ Pháp sinh.
Tôi đứng lặng, mím môi thở dài. Tôi ghét thực hành pháp thuật, đơn giản vì tôi không có khả năng làm điều đó, một lần nữa tôi lại phải đối mặt với sự bỏ rơi, sự lạc lõng.
Nếu như tôi không phải là em sinh đôi của anh tôi thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ huyết thống của mình, nghi ngờ ba mẹ hiện giờ của mình không phải là những người sinh ra mình và nghi ngờ mình không phải là một Pháp sư.
-Emi!
-Eh?
-Đến lượt em rồi!
-Em…..
Như chợt nhớ ra điều gì, cô giáo bối rối nhìn tôi:
-Cô xin lỗi, em chỉ cần quan sát thôi!
Tôi cúi đầu, kìm nén những giọt nước mắt. Tôi cảm nhận được, cả thế giới đang cười nhạo tôi, họ cho tôi là con ngốc.
Nếu như tôi sinh ra trong một gia đình tầm thường hơn thì có lẽ nỗi nhục sẽ được giảm bớt. Đúng như anh tôi nói, tôi đang vẽ bẩn lên mặt anh có điều không chỉ vẽ riêng mình anh, tôi còn vẽ bẩn lên cả gia đình tôi nữa. Thật xấu xa, đáng ra tôi không nên có mặt trên đời này. Tôi đang nghĩ vậy và có lẽ là những người khác cũng nghĩ như thế.
“Pặp”
Một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi giật mình ngẩng đầu, một nụ cười ấp áp đã đập vào mắt khiến suy nghĩ ban nãy của tôi tan biến đi như chưa từng có. Tôi cười đáp lại, hít một hơi thật sâu để giữ lại bình tĩnh, ít ra thì vẫn có người quen tâm tôi như Akêmi chẳng hạn.
----------------
Tiết thực hành qua đi, ai cũng ngước lại nhìn tôi với ánh mắt đầy sự xem thương. Tôi mặc kệ, không để tâm đến điều đó nữa. Vui vẻ cầm tay Akêmi, chúng tôi quyết định đến khuôn viên của trường thăm thú. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Vừa bước đến ngưỡng cửa Akêmi đã đụng phải một cô nàng xinh đẹp đến yêu kiều nhưng rõ ràng đó không phải là sự vô tình, cô nàng kia đã cố ý.
Nếu không nhầm thì cô ta là một quận chúa ở phía Tây, tên gọi thì tôi không nhớ nhưng thân phận thì cũng xếp vào loại quý tộc.
-Xin lỗi! – Akêmi hạ mình, cúi đầu theo phong cách một cô gái truyền thống.
Tưởng chừng mọi việc chỉ có thế nhưng khi chúng tôi định bước đi thì cô ta lại cố tình chắn đường. Tôi bực mình, rõ ràng là cô ta gây chiến.
-Còn có chuyện gì sao? – Tôi hỏi.
Cô ta nhìn tôi chằm chặp ra vẻ khinh thường.
-Có gì đâu, công nương! – Cô gái đằng sau cô ta lên tiếng.
Hừ, nhấn mạnh hai từ cuối à. Nhìn tôi thấy ngứa mắt sao?
-Tôi khônghỏi….- Tôi còn chưa kịp nói hết thì vị quận chúa kiêu sa kia đã cướp lời:
-Ta không cần một lời xin lỗi từ loại thấp hèn như cô ta – đôi mắt cô nàng liếc Akêmi một lượt rồi phán – hơn nữa….
Tôi tức giận thật rồi. Không những cướp lời tôi, cô nàng quận chúa này còn lăng nhục người bạn duy nhất của tôi nữa. Sự phẫn nộ dâng trào, tôi trả đũa bằng cách cắt ngang câu nói của cô ta:
-Câm miêng!
-Ngươi…..ngươi….- cô nàng sửng sốt, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
-Ngươi? Quận chúa có biết mình đang nói với ai không? Tuy đây là trường học nhưng không có nghĩa là cô có thể lộng hành vô phép.
-Ta……
Tôi bật cười, tiếp tục lấn tới. Khả năng nói xoáy người khác của tôi chỉ xếp sau anh tôi thôi, bởi vì đây là điểm mà tôi được thừa hưởng từ người ba yêu quý.
-Quỳ xuống cho ta!
Tôi biết giờ tôi đang là trung điểm nhưng dù gì tôi cũng là công nương, tôi không cho phép kẻ khác hạ nhục mình và bạn mình như thế. Tôi phải mạnh mẽ để bảo vệ những người yêu thương tôi. Tôi nhận ra tiếp tục chịu đựng chỉ là một hành động ngu xuẩn mà thôi.
Dù rất căm tức nhưng cô nàng quận chúa kia cũng phải quỳ xuống, hạ mình xin lỗi. Tôi hất mặt, chẳng thèm liếc qua cô ta một cái. Xoay gót bước đi, tôi bỏ qua những ánh mắt sửng sốt hướng về tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
/50
|