Hạ Đồng ngồi xụ mặt bên cạnh anh, đi với anh lúc nào cô cũng chịu thiệt thòi cả. Cầu mong là cho cô ngồi đây suốt buổi tiệc đi, khỏi gặp rắc rối.
-Dương Tử, anh cùng Hạ Đồng đến sao?
Phía xa vang lên một giọng nữ quen thuộc, Hạ Đồng theo bản năng ngẩng đầu lên ngước nhìn.
-Lúc nãy cô cũng có mặt, sao còn hỏi?-Dương Tử lạnh nhạt trả lời
Sa Sa có chút tối sầm mặt mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, nói:
-Ý tớ, đến với tư cách partner [1] hay trợ lý?
[1] partner: bạn đôi, cặp hay bạn gái.
Hạ Đồng nghe từ partner xong muốn hét lên hai từ "Không phải" nhưng mà chỉ trừng to mắt nhìn Sa Sa, cái quái gì đang diễn ra vậy?
-Ở trường, là trợ lý. Nhưng, trong buổi tiệc, là partner của tôi.-Dương Tử lạnh nhạt trả lời
Hạ Đồng nghe xong kinh hoảng nhìn Dương Tử, anh vừa nói cái gì vậy? Partner, partner, cô thù hai từ này rồi đó.
-Hình như, hình như anh, anh nhầm rồi...-Hạ Đồng nhìn anh ấp úng nói
-Hử?-Dương Tử quay sang nhìn cô, ánh mắt bắn ra từng tảng băng
-Không có gì.-Hạ Đồng xụ mặt cúi đầu xuống
-Biết rồi, còn không đi?-Dương Tử đánh ánh mắt lạnh như băng qua cho Sa Sa
Sa Sa mím môi, hai tay siết chặt, mặt một mảng đen một mảng đỏ, căm hờn nhìn Dương Tử rồi đến Hạ Đồng.
-Còn gì nữa?-Dương Tử nhẫn nại hỏi lại
-Không.
Sa Sa bặm môi đáp, sau đó dùng ánh mắt hung ác nhìn cô, chỉ là cô cúi đầu xuống không biết đến, Sa Sa nện gõ bỏ đi.
Hạ Đồng phồng mang trợn má ngồi bên cạnh Dương Tử, đi với anh vừa áp lực vừa thiệt thòi mà. Không được mở miệng, không được ăn, không được hành động tùy ý, mọi chuyện nghe anh, cô đúng là sống dở chết dở mà!!!
Dương Tử khóe môi cong lên một đường, ngửa đầu uống cạn ly champange trong tay.
Ở một chỗ khác của buổi tiệc, ánh mắt đó nãy giờ vẫn quan sát cả hai, con ngươi thâm thúy xẹt qua tia khác lạ, tay cầm ly rượu vang trắng khẽ lắc lắc, anh còn định cùng cô dự tiệc, đáng tiếc, lại chậm một bước.
Hạ Đồng cầm ly vodka pha soda uống một ngụm, dự tiệc sinh nhật lại ngồi ở đây, đáng lí phải có màn cắt bánh kem, tặng quà hoặc đại khái là hát bài hát sinh nhật chứ, bây giờ cô đã hiểu vì sao mấy người làm trong nhà Chính lại nói sinh nhật anh buồn rồi.
-Dương Tử, sinh nhật vui vẻ.-một giọng nam dễ nghe, mang theo sự vui vẻ vang lên
Dương Tử hơi nâng môi, nhẹ người đứng lên, Hạ Đồng đương nhiên cũng vội vã đứng theo.
Người con trai đó dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, bộ âu phục xám khoác lên mình càng tôn lên khí chất của anh.
-Đến trễ.-Dương Tử chỉ nói đúng hai từ
-Sinh nhật cậu, tớ nhường.-người con trai bật cười, sau đó cầm lấy cocktail từ tay phục vụ, uống một hơi cạn sạch
-Đã được chưa?-anh ta lật úp chiếc ly trống trơn xuống, nhìn Dương Tử
-Được.-Dương Tử cười xã giao nói
Lúc này ánh mắt anh ta mới dừng trên người cô, nhìn tổng quá một lượt cũng thầm đánh giá, đến một lúc mới nói:
-Girlfriend?
-Động não đi.-Dương Tử lạnh lùng liếc anh ta một cái
-À...
Anh ta à một tiếng rõ dài, quay sang bắt chuyện với cô.
-Xin chào, tôi là Đình Hiên.
-Chào anh.-Hạ Đồng lịch sự đáp lại
-Có thể nhảy một bản không?-Đình Hiên nhã nhặn sau đó vươn tay ra
Hạ Đồng tròn mắt nhìn Đình Hiên, có hai lí do cô không thể nhảy với anh ta, thứ nhất cô không biết nhảy, nói chính xác cô chưa hề nhảy gì cả, thứ hai, cô và anh ta chỉ quen đúng năm phút mà thôi.
-Sẽ không từ chối chứ?-Đình Hiên nở nụ cười tỏa sáng, một lần nữa hỏi
Hạ Đồng không biết nên từ chối làm sao, thì cánh tay nãy giờ ôm eo cô buông cô ra, nắm lấy cổ tay Đình Hiên.
-Đi mà tìm Tuyết Ny nhảy.-Dương Tử bỏ tay Đình Hiên ra, lạnh lùng nói
-Không lẽ cậu so đo với mình.-Đình Hiên cười đầy hàm ý
-Thế nào?-Dương Tử nhướn mày hỏi
-Tuyết Ny đang nhảy với Thiên, không thấy sao?-Đình Hiên nói, ánh mắt chuyển sang giữa phòng tiệc, nơi mọi người đang hòa vào điệu nhạc
Hạ Đồng có thể nhanh chóng nhìn thấy Thiên, anh đang nhảy cùng với một cô gái, anh vẫn như thế, ôn nhu, nhẹ nhàng, ấm áp. Cô gái nhảy cùng anh, khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm, chiếc váy đen kiểu cúp ngực, váy xòe rộng càng làm cô gái xinh lung linh, đôi môi đỏ hằn lên nụ cười tươi.
-Người đi cùng tớ, tớ còn chưa nhảy, khi nào đến cậu.-Dương Tử lạnh lùng nói một câu
Hạ Đồng ngước nhìn anh, ai nói cho cô biết, đang xảy ra gì vậy???
-Làm gì căng thế, xem như tớ chưa từng nói đi, tớ đi ra đằng kia một lát.-Đình Hiên nở nụ cười, sau đó nhìn cô một lúc mới rời đi.
Hạ Đồng khẽ thở hắt ra, dự tiệc sinh nhật của anh, không vui tí nào. Thà cô ở nhà còn sướng hơn nữa.
Hạ Đồng thấy Dương Tử nhìn mình, sau đó hiểu chuyện ngồi trở lại chiếc ghế sô pha, hai tay cầm ly rượu vodka lẫn soda lúc nãy uống một ngụm.
Cứ tưởng cô sẽ ngồi ở đây cùng anh đến tàn tiệc, ai mà ngờ Đình Hiên vừa đi được mười phút, lại có người con trai khác đi đến.
Người đến lần này, làm cô có chút hoảng hốt!!!
-Anh Lăng Hạo.-Hạ Đồng thấy Lăng Hạo đang đứng trước mặt mình, khẩn trương đứng bật dậy
-Sao không nghe điện thoại?-Lăng Hạo hai tay đút vào túi quần, hỏi
-Em bỏ trong ví, không nghe được.-Hạ Đồng vội vàng giải thích
-Được rồi. Nhảy cùng anh một bản!??-Lăng Hạo nở nụ cười êm ả như dòng suối trong
-Em...-Hạ Đồng lắp bắp nói chẳng thành lời, cô rất muốn nhận lời, nhưng mà Dương Tử lại đang ngồi cạnh cô.
-Anh sẽ dạy nhóc nhảy.-Lăng Hạo lặp lại
Hạ Đồng liếm đôi môi khô khốc, khó khăn nói:
-Em... em cũng muốn nhưng...
-Nhóc muốn là được rồi.-Lăng Hạo nói, sau đó rút hai tay từ trong túi quần ra, tay trái chắp sau lưng, tay phải đưa đến trước mặt cô
Hạ Đồng cắn cắn môi dưới, ai nói cho cô rốt cục đang xảy ra chuyện gì đi, sao Lăng Hạo lại trước mặt Dương Tử mời cô nhảy với anh chứ?
Hạ Đồng phân vân đưa tay ra nhưng lại cứ lo sợ mà hơi rụt về rồi lại đưa ra, cô muốn nhảy cùng Lăng Hạo, nhưng mà Dương Tử, chắc chắn sẽ giết cô mất.
Ngay khoảnh khắc tay Hạ Đồng gần chạm vào tay Lăng Hạo, lại có một bàn tay nắm cánh tay kia của cô, bàn tay ấy, lạnh giá đến nhường nào, không hề có độ ấm áp, Hạ Đồng sợ hãi nhìn Dương Tử, bàn tay kia định nắm tay Lăng Hạo rơi vào giữa không trung.
Hạ Đồng thấy Dương Tử nhìn mình, ánh mắt hết năm phần băng lạnh, năm phần kia cũng chẳng kém phần u ám.
-Không lẽ chỉ nhảy một bản, cũng cần giữ chặt vậy sao?-lời nói Lăng Hạo rõ ràng đang mỉa mai
Dương Tử lại không trả lời, cười lạnh nhìn Lăng Hạo, anh vẫn ngồi trên ghế sô pha hoàng gia, một tay cầm tay Hạ Đồng, đến một lúc mới lãnh đạm bá đạo tuyên bố:
-Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
Một luồng gió lốc mang theo tất cả tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh vang lên không ngớt.
Hạ Đồng choáng váng nhìn Dương Tử, cái gì mà thứ của tôi, cái gì mà không cho ai chạm vào, cô rõ ràng là con người chứ có phải là đồ vật của riêng anh đâu mà anh nói vậy.
-Hình như, cậu hơi nhầm nhỉ? Buồn cười, thứ của cậu sao?-Lăng Hạo cười giễu
-Lâm Hạ Đồng hôm nay đi cùng tôi đến dự tiệc, trên danh nghĩa là bạn gái của tôi.
Dương Tử lúc này mới đứng thẳng người dậy, buông bàn tay cầm tay cô ra, trực tiếp ôm eo cô, kéo cô vào người mình.
Đầu óc Hạ Đồng hoàn toàn trống rỗng, rốt cục đang diễn trò gì vậy? Sao cô lại kẹt vào thế dở khóc dở cười này vậy?????????
-Chỉ là trên danh nghĩa, là thật hãy nói với tôi.-Lăng Hạo ánh mắt xẹt qua tia lạnh băng không thua kém Dương Tử
Đồng thời vươn tay nắm bàn tay còn lại của Hạ Đồng.
Hạ Đồng bây giờ, một người nắm tay mình, còn người kia ôm eo mình, cô kẹt vào giữa cả hai, có nên khóc không? Chắc nên rồi!!! Làm ơn, bỏ ra đi, cô chưa muốn nổi tiếng đâu, ai cũng nhìn cả.
-Cậu muốn đối đầu với tôi?-Dương Tử cười lại như không có
-Từ trước đến giờ đều vậy.-Lăng Hạo nhếch mép cười nhạt
-Được thôi, cho cậu.-Dương Tử cười lạnh, tiếp theo là buông bàn tay băng giá đang ôm eo cô ra, y như đang trao trả cho Lăng Hạo
Lòng Hạ Đồng đột nhiên nhói lên một trận mạnh mẽ, một cảm giác lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, còn lạnh hơn ánh mắt của anh nhìn cô, lạnh hơn giọng nói của anh và còn lạnh hơn bàn tay vừa cầm tay cô, ôm eo cô.
Thì ra, đối với anh, cô có cũng được, không có cũng chẳng sao!!!
Đầu có hoàn toàn ngây dại, cứ đứng trân trân tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn anh, đến nổi chớp mắt một cái cũng không có, cô đáng lẽ phải vui chứ, vì sao lại khó chịu thế này, vì sao lại giận anh thế này
-Dương Tử, anh cùng Hạ Đồng đến sao?
Phía xa vang lên một giọng nữ quen thuộc, Hạ Đồng theo bản năng ngẩng đầu lên ngước nhìn.
-Lúc nãy cô cũng có mặt, sao còn hỏi?-Dương Tử lạnh nhạt trả lời
Sa Sa có chút tối sầm mặt mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, nói:
-Ý tớ, đến với tư cách partner [1] hay trợ lý?
[1] partner: bạn đôi, cặp hay bạn gái.
Hạ Đồng nghe từ partner xong muốn hét lên hai từ "Không phải" nhưng mà chỉ trừng to mắt nhìn Sa Sa, cái quái gì đang diễn ra vậy?
-Ở trường, là trợ lý. Nhưng, trong buổi tiệc, là partner của tôi.-Dương Tử lạnh nhạt trả lời
Hạ Đồng nghe xong kinh hoảng nhìn Dương Tử, anh vừa nói cái gì vậy? Partner, partner, cô thù hai từ này rồi đó.
-Hình như, hình như anh, anh nhầm rồi...-Hạ Đồng nhìn anh ấp úng nói
-Hử?-Dương Tử quay sang nhìn cô, ánh mắt bắn ra từng tảng băng
-Không có gì.-Hạ Đồng xụ mặt cúi đầu xuống
-Biết rồi, còn không đi?-Dương Tử đánh ánh mắt lạnh như băng qua cho Sa Sa
Sa Sa mím môi, hai tay siết chặt, mặt một mảng đen một mảng đỏ, căm hờn nhìn Dương Tử rồi đến Hạ Đồng.
-Còn gì nữa?-Dương Tử nhẫn nại hỏi lại
-Không.
Sa Sa bặm môi đáp, sau đó dùng ánh mắt hung ác nhìn cô, chỉ là cô cúi đầu xuống không biết đến, Sa Sa nện gõ bỏ đi.
Hạ Đồng phồng mang trợn má ngồi bên cạnh Dương Tử, đi với anh vừa áp lực vừa thiệt thòi mà. Không được mở miệng, không được ăn, không được hành động tùy ý, mọi chuyện nghe anh, cô đúng là sống dở chết dở mà!!!
Dương Tử khóe môi cong lên một đường, ngửa đầu uống cạn ly champange trong tay.
Ở một chỗ khác của buổi tiệc, ánh mắt đó nãy giờ vẫn quan sát cả hai, con ngươi thâm thúy xẹt qua tia khác lạ, tay cầm ly rượu vang trắng khẽ lắc lắc, anh còn định cùng cô dự tiệc, đáng tiếc, lại chậm một bước.
Hạ Đồng cầm ly vodka pha soda uống một ngụm, dự tiệc sinh nhật lại ngồi ở đây, đáng lí phải có màn cắt bánh kem, tặng quà hoặc đại khái là hát bài hát sinh nhật chứ, bây giờ cô đã hiểu vì sao mấy người làm trong nhà Chính lại nói sinh nhật anh buồn rồi.
-Dương Tử, sinh nhật vui vẻ.-một giọng nam dễ nghe, mang theo sự vui vẻ vang lên
Dương Tử hơi nâng môi, nhẹ người đứng lên, Hạ Đồng đương nhiên cũng vội vã đứng theo.
Người con trai đó dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, bộ âu phục xám khoác lên mình càng tôn lên khí chất của anh.
-Đến trễ.-Dương Tử chỉ nói đúng hai từ
-Sinh nhật cậu, tớ nhường.-người con trai bật cười, sau đó cầm lấy cocktail từ tay phục vụ, uống một hơi cạn sạch
-Đã được chưa?-anh ta lật úp chiếc ly trống trơn xuống, nhìn Dương Tử
-Được.-Dương Tử cười xã giao nói
Lúc này ánh mắt anh ta mới dừng trên người cô, nhìn tổng quá một lượt cũng thầm đánh giá, đến một lúc mới nói:
-Girlfriend?
-Động não đi.-Dương Tử lạnh lùng liếc anh ta một cái
-À...
Anh ta à một tiếng rõ dài, quay sang bắt chuyện với cô.
-Xin chào, tôi là Đình Hiên.
-Chào anh.-Hạ Đồng lịch sự đáp lại
-Có thể nhảy một bản không?-Đình Hiên nhã nhặn sau đó vươn tay ra
Hạ Đồng tròn mắt nhìn Đình Hiên, có hai lí do cô không thể nhảy với anh ta, thứ nhất cô không biết nhảy, nói chính xác cô chưa hề nhảy gì cả, thứ hai, cô và anh ta chỉ quen đúng năm phút mà thôi.
-Sẽ không từ chối chứ?-Đình Hiên nở nụ cười tỏa sáng, một lần nữa hỏi
Hạ Đồng không biết nên từ chối làm sao, thì cánh tay nãy giờ ôm eo cô buông cô ra, nắm lấy cổ tay Đình Hiên.
-Đi mà tìm Tuyết Ny nhảy.-Dương Tử bỏ tay Đình Hiên ra, lạnh lùng nói
-Không lẽ cậu so đo với mình.-Đình Hiên cười đầy hàm ý
-Thế nào?-Dương Tử nhướn mày hỏi
-Tuyết Ny đang nhảy với Thiên, không thấy sao?-Đình Hiên nói, ánh mắt chuyển sang giữa phòng tiệc, nơi mọi người đang hòa vào điệu nhạc
Hạ Đồng có thể nhanh chóng nhìn thấy Thiên, anh đang nhảy cùng với một cô gái, anh vẫn như thế, ôn nhu, nhẹ nhàng, ấm áp. Cô gái nhảy cùng anh, khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm, chiếc váy đen kiểu cúp ngực, váy xòe rộng càng làm cô gái xinh lung linh, đôi môi đỏ hằn lên nụ cười tươi.
-Người đi cùng tớ, tớ còn chưa nhảy, khi nào đến cậu.-Dương Tử lạnh lùng nói một câu
Hạ Đồng ngước nhìn anh, ai nói cho cô biết, đang xảy ra gì vậy???
-Làm gì căng thế, xem như tớ chưa từng nói đi, tớ đi ra đằng kia một lát.-Đình Hiên nở nụ cười, sau đó nhìn cô một lúc mới rời đi.
Hạ Đồng khẽ thở hắt ra, dự tiệc sinh nhật của anh, không vui tí nào. Thà cô ở nhà còn sướng hơn nữa.
Hạ Đồng thấy Dương Tử nhìn mình, sau đó hiểu chuyện ngồi trở lại chiếc ghế sô pha, hai tay cầm ly rượu vodka lẫn soda lúc nãy uống một ngụm.
Cứ tưởng cô sẽ ngồi ở đây cùng anh đến tàn tiệc, ai mà ngờ Đình Hiên vừa đi được mười phút, lại có người con trai khác đi đến.
Người đến lần này, làm cô có chút hoảng hốt!!!
-Anh Lăng Hạo.-Hạ Đồng thấy Lăng Hạo đang đứng trước mặt mình, khẩn trương đứng bật dậy
-Sao không nghe điện thoại?-Lăng Hạo hai tay đút vào túi quần, hỏi
-Em bỏ trong ví, không nghe được.-Hạ Đồng vội vàng giải thích
-Được rồi. Nhảy cùng anh một bản!??-Lăng Hạo nở nụ cười êm ả như dòng suối trong
-Em...-Hạ Đồng lắp bắp nói chẳng thành lời, cô rất muốn nhận lời, nhưng mà Dương Tử lại đang ngồi cạnh cô.
-Anh sẽ dạy nhóc nhảy.-Lăng Hạo lặp lại
Hạ Đồng liếm đôi môi khô khốc, khó khăn nói:
-Em... em cũng muốn nhưng...
-Nhóc muốn là được rồi.-Lăng Hạo nói, sau đó rút hai tay từ trong túi quần ra, tay trái chắp sau lưng, tay phải đưa đến trước mặt cô
Hạ Đồng cắn cắn môi dưới, ai nói cho cô rốt cục đang xảy ra chuyện gì đi, sao Lăng Hạo lại trước mặt Dương Tử mời cô nhảy với anh chứ?
Hạ Đồng phân vân đưa tay ra nhưng lại cứ lo sợ mà hơi rụt về rồi lại đưa ra, cô muốn nhảy cùng Lăng Hạo, nhưng mà Dương Tử, chắc chắn sẽ giết cô mất.
Ngay khoảnh khắc tay Hạ Đồng gần chạm vào tay Lăng Hạo, lại có một bàn tay nắm cánh tay kia của cô, bàn tay ấy, lạnh giá đến nhường nào, không hề có độ ấm áp, Hạ Đồng sợ hãi nhìn Dương Tử, bàn tay kia định nắm tay Lăng Hạo rơi vào giữa không trung.
Hạ Đồng thấy Dương Tử nhìn mình, ánh mắt hết năm phần băng lạnh, năm phần kia cũng chẳng kém phần u ám.
-Không lẽ chỉ nhảy một bản, cũng cần giữ chặt vậy sao?-lời nói Lăng Hạo rõ ràng đang mỉa mai
Dương Tử lại không trả lời, cười lạnh nhìn Lăng Hạo, anh vẫn ngồi trên ghế sô pha hoàng gia, một tay cầm tay Hạ Đồng, đến một lúc mới lãnh đạm bá đạo tuyên bố:
-Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
Một luồng gió lốc mang theo tất cả tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh vang lên không ngớt.
Hạ Đồng choáng váng nhìn Dương Tử, cái gì mà thứ của tôi, cái gì mà không cho ai chạm vào, cô rõ ràng là con người chứ có phải là đồ vật của riêng anh đâu mà anh nói vậy.
-Hình như, cậu hơi nhầm nhỉ? Buồn cười, thứ của cậu sao?-Lăng Hạo cười giễu
-Lâm Hạ Đồng hôm nay đi cùng tôi đến dự tiệc, trên danh nghĩa là bạn gái của tôi.
Dương Tử lúc này mới đứng thẳng người dậy, buông bàn tay cầm tay cô ra, trực tiếp ôm eo cô, kéo cô vào người mình.
Đầu óc Hạ Đồng hoàn toàn trống rỗng, rốt cục đang diễn trò gì vậy? Sao cô lại kẹt vào thế dở khóc dở cười này vậy?????????
-Chỉ là trên danh nghĩa, là thật hãy nói với tôi.-Lăng Hạo ánh mắt xẹt qua tia lạnh băng không thua kém Dương Tử
Đồng thời vươn tay nắm bàn tay còn lại của Hạ Đồng.
Hạ Đồng bây giờ, một người nắm tay mình, còn người kia ôm eo mình, cô kẹt vào giữa cả hai, có nên khóc không? Chắc nên rồi!!! Làm ơn, bỏ ra đi, cô chưa muốn nổi tiếng đâu, ai cũng nhìn cả.
-Cậu muốn đối đầu với tôi?-Dương Tử cười lại như không có
-Từ trước đến giờ đều vậy.-Lăng Hạo nhếch mép cười nhạt
-Được thôi, cho cậu.-Dương Tử cười lạnh, tiếp theo là buông bàn tay băng giá đang ôm eo cô ra, y như đang trao trả cho Lăng Hạo
Lòng Hạ Đồng đột nhiên nhói lên một trận mạnh mẽ, một cảm giác lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, còn lạnh hơn ánh mắt của anh nhìn cô, lạnh hơn giọng nói của anh và còn lạnh hơn bàn tay vừa cầm tay cô, ôm eo cô.
Thì ra, đối với anh, cô có cũng được, không có cũng chẳng sao!!!
Đầu có hoàn toàn ngây dại, cứ đứng trân trân tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn anh, đến nổi chớp mắt một cái cũng không có, cô đáng lẽ phải vui chứ, vì sao lại khó chịu thế này, vì sao lại giận anh thế này
/165
|