IV BUỔI DIỄN TẬP CỦA BAN KỊCH NGHỆ
Hi hi, tôi cần phải nhắc lại một lần nữa, vị trí của người nhắc vở quả thật là một chỗ đặc biệt để xem kịch đấy! Không những có thể nhìn rõ mồn một những hóa trang của mỗi diễn viên trên sân khấu, mà ở cái ô này mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, gió không thể thổi đến, mưa không thể tạt vào, thật là thoải mái!
Đương nhiên rồi, nếu không cần cứ phải ngước lên nhìn, và kế bên có thể để một lon Coca bự và một bịch khoai tây chiên thì hay biết mấy.
“Dương Hạ Chí! Dương Hạ Chí!”
Hả? Có người kêu mình kìa! Chết lại lơ đễnh nữa rồi!
“A… chị, chị Lai Tử…”
Tôi còn đang nghĩ là có thể mang mấy cái gối ở nhà đến lót sau lưng thì thoải mái biết bao, nào ngờ bị chị Lai Tử đứng mé bên phải trên đầu nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi nhìn về phía anh Nam Xuyên ở mé bên trái, cũng thấy anh ta cũng đang lắc đầu.
Hả? Chẳng lẽ mình lại làm sai chuyện gì sao?
“Dương Hạ Chí! Cô làm cái gì thế hả? Cô không thấy tôi quên lời thoại rồi à? Còn ở đó mà đứng mơ mộng giữa ban ngày! Thật là đáng ghét!” Chị Lai Tử nói.
Chết rồi, tôi còn nhớ là nãy diễn tập tôi còn đọc một hơi gần hết những lời thoại của chị Lai Tử, lưỡi muốn đơ ra luôn. Tưởng nãy giờ co thể nghĩ ngơi một chút, ai ngờ cái chị Lai Tử này vẫn cứ ba câu thì quên hết hai rồi.
Chán thật, tôi cứ nghĩ là trí nhớ của mình kém lắm rồi, nào ngờ người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của trường Úc Văn lại kém trí nhớ hơn cả tôi nữa. Thật không biết trí nhớ kém như thế thì làm sao mà làm diễn viên được chứ?
Nhưng mà cũng kỳ, bình thường ngay cả học một từ tiếng Anh thôi cũng khiến tôi buồn ngủ muốn chết, nhưng lại học thuộc lời thoại nhanh đến thế? Xem ra mình không phải là không còn chỗ nào xài được, không chừng sau này mình còn có thể làm một người nhắc vở nổi tiếng nữa!
(Lời bình: Trời, A Mộc nói không sai mà! Lý tưởng của cậu luôn nhỏ bé như thế!)
“Ơ… Em…” Tôi mới vừa định mỉm cười giải thích, nào ngời chị Lai Tử chẳng cho cơ hội, quay về phía anh Nam Xuyên tỏ ra vô cùng oán trách, “Nam Xuyên…”
Úi… Nghe giọng chị ta mà nhột cả người, gai ốc nổi lên…
“Anh tìm đâu ra con bé này thế? Thật là dở hơi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu! Hại mọi người phải bắt đầu lại từ đầu!”
“Cô luôn nói cô ấy làm gì? Một đứa trẻ mà bị mắng cả ngày không tốt cho sự phát triển, cô có biết không? Cô xem cô ấy kìa, 15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy! Cô là chị lớp lớn không thể đối xử với cô ấy tốt hơn một chút sao?” Anh Nam Xuyên nói.
Tôi trề môi đứng cúi đầu trong cái ô đó, tôi hy vọng mình có thể ẩn thân như nhẫn giả vậy, chẳng ai có thể nhìn thấy… Nghe anh Nam Xuyên đang bênh vực tôi, nhưng không biết sao mấy lời nói tốt của anh lại khiến tôi buồn thêm: “15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy”
“Nam Xuyên, em cũng muốn tốt với cô ta lắm chứ! Nhưng anh nhìn kìa, lớn đầu thế này rồi mà cứ nằm mơ giữa ban ngày thôi hay sao ấy. Ngay cả chuyện có chút xíu ấy thôi mà cũng không xong, thật chẳng hiểu để cô ta lại đây làm gì nữa? Người như thế này sao không sớm đuổi khỏi Ban Kịch nghệ đi cho rồi?” Chị Lai Tử bất mãn nói.
Anh Nam Xuyên chỉ vào trán chị Lai Tử, giận đùng đùng: “Còn cô thì sao? Lớn đầu thế này, chỉ có mấy câu thoại thôi mà cũng không thuộc, thật chẳng biết để cô làm nữ chính để làm gì nữa?”
“Nam Xuyên, anh…” Chị Lai Tử dường như còn tức hơn tôi nữa, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Thật không thẹn là nữ vai chính, chỉ chớp mắt một cái là khóc rồi! Những người làm việc bên dưới vội déo chị Lai Tử qua một bên an ủi.
Ừ… Là con gái xinh đẹp có thể chiếm ưu thế hơn, người đẹp khóc thì đáng thương làm sao, ai cũng thông cảm. Nhưng còn mình sao chẳng có ai xót thương, chẳng ai thèm để ý tới. Trên đời này thật không công bằng, sao Thượng Đế không nặn tôi thành một người đẹp nhỉ? Lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Anh Nam Xuyên đi đến chỗ tôi: “Này, cô bé, đường có buồn rầu nữa. Lai Tử là như thế đấy, được mọi người chiều chuộng mãi nên hư người rồi, miệng lưỡi cũng hơi dữ dội. Nhưng thực ra lòng dạ cô ta cũng không xấu lắm đâu, đừng tính toán với cô ấy làm gì.”
Tôi nén lòng lau nước mắt: “Dạ… Em biết rồi…”
“Mau lau nước mắt đi.” Nói rồi anh Nam Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi: “Vốn đã phát triển không tốt rồi lại còn khóc nữa thì không lớn lên nổi nữa đâu, thế thì khó coi lắm!”
“Anh Nam Xuyên, mọi người ở đây chẳng có ai thích em cả, chỉ có anh là tốt với em thôi. Nhưng em biết mục đích của anh là gì rồi.” Tôi nói.
Anh Nam Xuyên chút nữa té lọt xuống cái ô này của tôi. “Trời ơi! Sao em lại nói chuyện khó nghe thế? Sao lại nói anh có mục đích chứ? Xem ra tốt với em cũng không được nữa. Thế thì em tự lo thân mình đi.” Nói xong, anh Nam Xuyên gõ lên đầu tôi rồi bỏ đi.
“Này! Anh Nam Xuyên! Em không có ý đó! Em…” Tôi ngốc thật mà! Đến ngay cả người quan tâm cuối cùng tới mình mà cũng bị mình chọc tức bỏ đi. Dương Hạ Chí ơi! Mày nhìn lại mày đi, quả thật là hết thuốc chữa rồi. Mày đúng là… Cho dù là biết là anh Nam Xuyên muốn lợi dụng mày để trị khỏi bệnh “mù đường” của Nguyên Dạ mới tốt thế này với mày, nhưng cũng đừng nên nói ra chứ! Hu hu… Ngốc! Ngốc quá!
Tôi còn đang hối hận tột cùng thì một luồng gió lạnh thổi qua: “Dương Hạ Chí! Tránh Nam Xuyên xa ra một chút! Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô!”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả? Không phải thế đâu, chị Lai Tử hiểu lầm em rồi! Chị đừng có đi, nghe em nói nè! Đừng đi…”
Rồi, cả hai người nam nữ chính trong Ban Kịch nghệ mình đều đắc tội, cái gã Nguyên Dạ đó lại chẳng có ấn tượng gì tốt ở mình, những người làm việc khác cũng bị mình hại phải làm lại từ đầu hoài nên cũng trở nên ghét mình, đến ngay cả anh Đa Lâm tốt bụng cũng đành nhìn tôi thở dài…
Dương Hạ Chí à Dương Hạ Chí. Mày chỉ là một con ký sinh trùng trong Ban Kịch nghệ thôi… Mày còn mặt mũi nào mà sống trên đười này nữa chứ… Hu hu hu…
Anh Đa Lâm nói lớn: “Thôi được rồi! Các bộ phận chuẩn bị làm lại, chúng ta làm lại lần nữa. Ok?”
Mọi người chán nản gật đầu: “Được”.
“Dạ.” Tôi cũng cúi đầu nói nhỏ một tiếng rồi chui người vào cái ô đó.
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Hôm nay, tôi tổng kết lại những nguyên nhân mà mình khiến người ta ghét. Đó chính là do mình không được xinh đẹp.
Nhất định là thế. Coi chị Lai Tử, tính tình thì xấu, trí nhớ cũng kém, lại hay chửi người khác… Nhưng ai cũng thích chị ấy.
Trên thế giới này thật không công bằng, tại sao lại không chia cho tôi chút xíu ưu điểm nào hết vậy? Nếu có thể khiến tôi ngu như trái dưa thì sao không thể ban cho tôi gương mặt đẹp được chứ? Thực ra, yêu cầu của mình cũng đâu có cao đâu, tôi chỉ muốn mặt mình nhỏ đi một chút, lỗ mũi có thể đứng lên một chút, miệng nhỏ lại một chút, mắt lớn một chút, thân người cao cao một chút, ngực lớn lên một chút, mông cao một chút….
(Lời bình: Tớ thấy cậu nên đi thẩm mỹ viện cho rồi).
Hi hi, tôi cần phải nhắc lại một lần nữa, vị trí của người nhắc vở quả thật là một chỗ đặc biệt để xem kịch đấy! Không những có thể nhìn rõ mồn một những hóa trang của mỗi diễn viên trên sân khấu, mà ở cái ô này mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, gió không thể thổi đến, mưa không thể tạt vào, thật là thoải mái!
Đương nhiên rồi, nếu không cần cứ phải ngước lên nhìn, và kế bên có thể để một lon Coca bự và một bịch khoai tây chiên thì hay biết mấy.
“Dương Hạ Chí! Dương Hạ Chí!”
Hả? Có người kêu mình kìa! Chết lại lơ đễnh nữa rồi!
“A… chị, chị Lai Tử…”
Tôi còn đang nghĩ là có thể mang mấy cái gối ở nhà đến lót sau lưng thì thoải mái biết bao, nào ngờ bị chị Lai Tử đứng mé bên phải trên đầu nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi nhìn về phía anh Nam Xuyên ở mé bên trái, cũng thấy anh ta cũng đang lắc đầu.
Hả? Chẳng lẽ mình lại làm sai chuyện gì sao?
“Dương Hạ Chí! Cô làm cái gì thế hả? Cô không thấy tôi quên lời thoại rồi à? Còn ở đó mà đứng mơ mộng giữa ban ngày! Thật là đáng ghét!” Chị Lai Tử nói.
Chết rồi, tôi còn nhớ là nãy diễn tập tôi còn đọc một hơi gần hết những lời thoại của chị Lai Tử, lưỡi muốn đơ ra luôn. Tưởng nãy giờ co thể nghĩ ngơi một chút, ai ngờ cái chị Lai Tử này vẫn cứ ba câu thì quên hết hai rồi.
Chán thật, tôi cứ nghĩ là trí nhớ của mình kém lắm rồi, nào ngờ người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của trường Úc Văn lại kém trí nhớ hơn cả tôi nữa. Thật không biết trí nhớ kém như thế thì làm sao mà làm diễn viên được chứ?
Nhưng mà cũng kỳ, bình thường ngay cả học một từ tiếng Anh thôi cũng khiến tôi buồn ngủ muốn chết, nhưng lại học thuộc lời thoại nhanh đến thế? Xem ra mình không phải là không còn chỗ nào xài được, không chừng sau này mình còn có thể làm một người nhắc vở nổi tiếng nữa!
(Lời bình: Trời, A Mộc nói không sai mà! Lý tưởng của cậu luôn nhỏ bé như thế!)
“Ơ… Em…” Tôi mới vừa định mỉm cười giải thích, nào ngời chị Lai Tử chẳng cho cơ hội, quay về phía anh Nam Xuyên tỏ ra vô cùng oán trách, “Nam Xuyên…”
Úi… Nghe giọng chị ta mà nhột cả người, gai ốc nổi lên…
“Anh tìm đâu ra con bé này thế? Thật là dở hơi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu! Hại mọi người phải bắt đầu lại từ đầu!”
“Cô luôn nói cô ấy làm gì? Một đứa trẻ mà bị mắng cả ngày không tốt cho sự phát triển, cô có biết không? Cô xem cô ấy kìa, 15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy! Cô là chị lớp lớn không thể đối xử với cô ấy tốt hơn một chút sao?” Anh Nam Xuyên nói.
Tôi trề môi đứng cúi đầu trong cái ô đó, tôi hy vọng mình có thể ẩn thân như nhẫn giả vậy, chẳng ai có thể nhìn thấy… Nghe anh Nam Xuyên đang bênh vực tôi, nhưng không biết sao mấy lời nói tốt của anh lại khiến tôi buồn thêm: “15 tuổi mà còn như đứa học sinh tiểu học ấy”
“Nam Xuyên, em cũng muốn tốt với cô ta lắm chứ! Nhưng anh nhìn kìa, lớn đầu thế này rồi mà cứ nằm mơ giữa ban ngày thôi hay sao ấy. Ngay cả chuyện có chút xíu ấy thôi mà cũng không xong, thật chẳng hiểu để cô ta lại đây làm gì nữa? Người như thế này sao không sớm đuổi khỏi Ban Kịch nghệ đi cho rồi?” Chị Lai Tử bất mãn nói.
Anh Nam Xuyên chỉ vào trán chị Lai Tử, giận đùng đùng: “Còn cô thì sao? Lớn đầu thế này, chỉ có mấy câu thoại thôi mà cũng không thuộc, thật chẳng biết để cô làm nữ chính để làm gì nữa?”
“Nam Xuyên, anh…” Chị Lai Tử dường như còn tức hơn tôi nữa, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Thật không thẹn là nữ vai chính, chỉ chớp mắt một cái là khóc rồi! Những người làm việc bên dưới vội déo chị Lai Tử qua một bên an ủi.
Ừ… Là con gái xinh đẹp có thể chiếm ưu thế hơn, người đẹp khóc thì đáng thương làm sao, ai cũng thông cảm. Nhưng còn mình sao chẳng có ai xót thương, chẳng ai thèm để ý tới. Trên đời này thật không công bằng, sao Thượng Đế không nặn tôi thành một người đẹp nhỉ? Lòng tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Anh Nam Xuyên đi đến chỗ tôi: “Này, cô bé, đường có buồn rầu nữa. Lai Tử là như thế đấy, được mọi người chiều chuộng mãi nên hư người rồi, miệng lưỡi cũng hơi dữ dội. Nhưng thực ra lòng dạ cô ta cũng không xấu lắm đâu, đừng tính toán với cô ấy làm gì.”
Tôi nén lòng lau nước mắt: “Dạ… Em biết rồi…”
“Mau lau nước mắt đi.” Nói rồi anh Nam Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi: “Vốn đã phát triển không tốt rồi lại còn khóc nữa thì không lớn lên nổi nữa đâu, thế thì khó coi lắm!”
“Anh Nam Xuyên, mọi người ở đây chẳng có ai thích em cả, chỉ có anh là tốt với em thôi. Nhưng em biết mục đích của anh là gì rồi.” Tôi nói.
Anh Nam Xuyên chút nữa té lọt xuống cái ô này của tôi. “Trời ơi! Sao em lại nói chuyện khó nghe thế? Sao lại nói anh có mục đích chứ? Xem ra tốt với em cũng không được nữa. Thế thì em tự lo thân mình đi.” Nói xong, anh Nam Xuyên gõ lên đầu tôi rồi bỏ đi.
“Này! Anh Nam Xuyên! Em không có ý đó! Em…” Tôi ngốc thật mà! Đến ngay cả người quan tâm cuối cùng tới mình mà cũng bị mình chọc tức bỏ đi. Dương Hạ Chí ơi! Mày nhìn lại mày đi, quả thật là hết thuốc chữa rồi. Mày đúng là… Cho dù là biết là anh Nam Xuyên muốn lợi dụng mày để trị khỏi bệnh “mù đường” của Nguyên Dạ mới tốt thế này với mày, nhưng cũng đừng nên nói ra chứ! Hu hu… Ngốc! Ngốc quá!
Tôi còn đang hối hận tột cùng thì một luồng gió lạnh thổi qua: “Dương Hạ Chí! Tránh Nam Xuyên xa ra một chút! Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô!”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả? Không phải thế đâu, chị Lai Tử hiểu lầm em rồi! Chị đừng có đi, nghe em nói nè! Đừng đi…”
Rồi, cả hai người nam nữ chính trong Ban Kịch nghệ mình đều đắc tội, cái gã Nguyên Dạ đó lại chẳng có ấn tượng gì tốt ở mình, những người làm việc khác cũng bị mình hại phải làm lại từ đầu hoài nên cũng trở nên ghét mình, đến ngay cả anh Đa Lâm tốt bụng cũng đành nhìn tôi thở dài…
Dương Hạ Chí à Dương Hạ Chí. Mày chỉ là một con ký sinh trùng trong Ban Kịch nghệ thôi… Mày còn mặt mũi nào mà sống trên đười này nữa chứ… Hu hu hu…
Anh Đa Lâm nói lớn: “Thôi được rồi! Các bộ phận chuẩn bị làm lại, chúng ta làm lại lần nữa. Ok?”
Mọi người chán nản gật đầu: “Được”.
“Dạ.” Tôi cũng cúi đầu nói nhỏ một tiếng rồi chui người vào cái ô đó.
NHẬT KÝ TẨY XÓA CỦA TIỂU CHÍ
Hôm nay, tôi tổng kết lại những nguyên nhân mà mình khiến người ta ghét. Đó chính là do mình không được xinh đẹp.
Nhất định là thế. Coi chị Lai Tử, tính tình thì xấu, trí nhớ cũng kém, lại hay chửi người khác… Nhưng ai cũng thích chị ấy.
Trên thế giới này thật không công bằng, tại sao lại không chia cho tôi chút xíu ưu điểm nào hết vậy? Nếu có thể khiến tôi ngu như trái dưa thì sao không thể ban cho tôi gương mặt đẹp được chứ? Thực ra, yêu cầu của mình cũng đâu có cao đâu, tôi chỉ muốn mặt mình nhỏ đi một chút, lỗ mũi có thể đứng lên một chút, miệng nhỏ lại một chút, mắt lớn một chút, thân người cao cao một chút, ngực lớn lên một chút, mông cao một chút….
(Lời bình: Tớ thấy cậu nên đi thẩm mỹ viện cho rồi).
/59
|