Trình Du nhìn đám giấy ăn để quên trên ghế sô pha, trong đầu lướt qua những ngón tay tinh tế của cô, nhớ đến cô lười nhác lại cực kỳ xấu hổ ma sát hai đầu gối, nơi đó trắng như tuyết, không hề nhận ra dáng vẻ đã từng bị chà đạp.
Tự an ủi cũng ngại ngùng.
Hắn nghĩ.
Trình Du chuyển tâm sửa lại máy điều hòa, lúc hồi thần lại phát hiện bản thân có điều khác thường, không khỏi liếc xuống nhìn giữa hai chân mình.
Nơi đó đã phồng đến lợi hại, bị vải vóc va sát lại càng cương cứng sưng đaụ
Hắn bỏ công cụ xuống, trầm mặc.
Phòng bên cạnh, ngoài tiếng quạt kêu lạch cạch thì vô cùng yên tĩnh, bên trong hồi lâu vẫn không vang lên tiếng động.
Trình Du nhảy lên ban công bước vào, dễ dàng đứng vững châm một điếu thuốc.
Ngôi nhà này thiết kế ban công rất phổ thông, từ trên nóc nhà có căng một sợi xích sắt để phơi quần áo, những đồ đạc khác cũng không có nhiềụ Hắn nhìn chằm chằm vào sợi xích sắt kia, trong đầu lướt qua nhiều ý nghĩ, sau đó bước vào.
Trong phòng, thiếu nữ đang nằm sấp trên bàn ngủ say.
Màn hình vi tính đang chiếu lặp lại đoạn video của một nam minh tinh nào đó, anh ta tổ chức họp báo, gật đầu chào đám fan. Bên cạnh có người che một chiếc ô màu đen rất lớn, nam minh tinh xuyên qua màn mưa lên xe, góc nhìn nghiêng khoe xương hàm vô cùng đẹp đẽ.
Thiếu nữ kề sát mặt lên trên bàn gỗ, bên dưới lớp váy ngủ đơn bạc không có quần lót, bắp đùi tinh tế hơi mở rộng, đầu ngón tay có đính một ít chất lỏng rủ xuống giữa hai chân cô. Dáng vẻ này giống như buồn ngủ quá mà thiếp mất lúc nào không hay.
Trình Du nhìn một lát, hắn ngồi xuống, chuyển điếu thuốc lá sang tay khác, sau đó nắm lấy cổ chân vô cùng non mềm của cô.
Bắp đùi bị đẩy ra.
Bên trong trắng nõn không có lông mao.
Trình Du cũng từng gặp được bạch hổ không có lông, nhưng mà bẩm sinh đã mềm mịn như này hắn chưa từng thấy.
Hắn không dự định sẽ chạm vào cô sớm như vậy. Ai ngờ cô nửa điểm cũng không biết đề phòng, một mực để hắn trông thấy một màn sắc tình. Video trong máy tính vẫn phát đi phát lại nhiều lần, tiếng fan hò hét chói tai cũng không đánh thức được cô. Mới tự an ủi một lát đã mệt thành vậy, tương lai bị thao không biết sẽ yêu kiều đến mức nào.
Miệng ngậm điếu thuốc lá, ngón tay thô dài mò sâu vào trong khe huyệt non mềm. Đường kính chỗ này nhỏ đến mức chưa bằng đốt ngón tay của hắn, Trình Du không khỏi nhíu mày. Hắn chỉ đành tách khe hở ra, tìm đến nội hạch non mịn đang gồ lên. Lòng bàn tay hắn phủ lên xoa nắn nội hạch vô cùng có kỹ thuật.
“Nhóc con… Phun ra ngoài.”
Hắn híp mắt nhìn vào nơi đó, giọng nói trầm khàn từ tốn.
/315
|