Trong ngự thư phòng, Quân Lạc Huy mỉm cười và nói với đại hán trước mặt: “Rất vui vì chúng ta lại gặp nhau, Tố Hòa Tự Thích.”
“Là tiểu nhân phải cảm tạ ân điển của hoàng thượng mới đúng, mẫu thân được chữa trị cũng là nhờ hoàng thượng. Tiểu nhân đã nói, nếu hoàng thượng cần dùng đến tiểu nhân, tiểu nhân chết cũng không từ.” Tố Hòa Tự Thích nhìn Quân Lạc Huy nói một cách trịnh trọng.
Trầm ngâm một lúc, Quân Lạc Huy mới nói tiếp: “Một hai tháng này ngươi đến doanh trại ở ngoại ô phía Tây đi, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có chiến sự, trẫm rất thích sự dũng cảm của ngươi, mong người đừng để trẫm thất vọng.” Quân Lạc Huy mặc dù biết Tố Hòa Tự Thích là một tướng tài, nhưng mới tiếp xúc chưa được bao lâu nên không tiện thể hiện ra ngoài, để hắn ta đến quân doanh, là rồng hay rắn ắt sẽ phân biệt được thôi, đến lúc đó phong cho hắn ta làm tướng cũng không quá đường đột.
“Những chuyện khác thần không dám nói, nhưng quân doanh quả thật rất thích hợp với thần, chuyện đánh giặc, nếu lúc đó hoàng thượng cần đến thần, thần nhất định sẽ không phụ lòng của hoàng thượng.” Tố Hòa Tự Thích nói chuyện rất tự tin, ngay cả Quân Lạc Huy cũng có thể thấy được tia ngạo mạn từ trong ánh mắt của hắn ta khi nói những lời này.
Nhưng Quân Lạc Huy không hề đi sâu vào, chỉ cần người này có thể giúp hắn giành chiến thắng, những việc khác đối với hắn đều không quan trọng.
Sau khi Tố Hòa Tự Thích lui xuống, Quân Lạc Vũ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói mới lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh tìm được người này ở đâu vậy? Dẫn binh đánh giặc gì đó bây giờ không dám nói, nhưng người này chắc chắn có võ công cao cường, e là đến cả hộ vệ của đệ cũng không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Ha ha... Là huynh nhặt được đó.” Nói xong còn đắc ý nháy mắt với Quân Lạc Vũ, sau khi thấy Quân Lạc Vũ bất lực mắt trợn ngược lên trời mới khẽ cười quay lại hỏi Nghiêm An” Thân Hoài hiện lại đang làm cái gì rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, Thân thái y sau khi chữa bệnh cho mẹ Tố Hòa Tự Thích liền trở về tiệm thuốc Thông Nguyên rồi ạ.”
Ngón tay gõ lên mặ bàn, cũng không biết Quân Lạc Huy nghĩ gì, một lát sau phân phó Nghiêm An: “Đem những dược liệu quý mà trẫm sai ngươi thu gom đưa đến cho Thân Hoài, nhớ kĩ, chia thành từng đợt, đừng có mà đưa hết một lượt.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.” Nói xong Nghiêm An khom lưng lui ra ngoài.
Đến khi ngự thư phòng chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, Quân Lạc Huy mới đổi qua sắc mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp hỏi Quân Lạc Vũ: “Lâm Hựu Tông đâu?” Giờ này Quân Lạc Huy mới hỏi tới chuyện của tể tướng đại nhân.
“Chạy rồi, bắt được khá nhiều vây cánh của lão ta nhưng không bắt được Lâm Hựu Tông.” Trong lời nói của Quân Lạc Vũ có vẻ tiếc nuối.
“Đúng là lão hồ ly, được rồi, đệ cứ lo chuyện mà huynh đã giao đi, chuyện của Lâm Hựu Tông trước mắt đệ không cần quan tâm.” Suy nghĩ một lúc Quân Lạc Huy bèn nói với Quân Lạc Vũ như vậy.
“Được, vậy thần đệ cáo lui trước.”
Sau khi Quân Lạc Vũ lui xuống, Quân Lạc Huy mới cầm bản tấu chương ở kế bên lên, vừa mở ra liền thấy có người nói đến việc ngày hắn về cung để Văn Cảnh Dương đứng cạnh hắn, khẽ nheo mắt lại, Quân Lạc Huy nhìn một lúc rồi cười khẩy, trực tiếp cầm bản tấu qua chỗ giá đèn đốt đi.
Khi cháy gần đến tay Quân Lạc Huy mới quăng bản tấu đi, nhưng sau khi đọc liên tiếp mấy bản tấu Quân Lạc Huy liền phát hiện, những kẻ này khi mình trở về, chuyện đầu tiên bẩm báo không phải là việc công mà là việc nhà của hoàng đế hắn, người đứng bên cạnh hắn là ai, đứng như thế nào, nếu không lên tiếng nói mấy câu dường như không có cảm giác tồn tại.
Quân Lạc Huy không có thời gian đốt từng bản tấu chướng mắt này, dứt khoát khỏi nhìn cho đỡ phiền, đứng lên rời khỏi thư án. Quân Lạc Huy có chút nhớ nhung cái người chấp quay về Minh Nhược Hiên kia, cũng không biết bây giờ cậu đang làm gì?
...
Văn Cảnh Dương nhìn nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở trước mặt, trên môi nở nụ cười như có như không, chỉ lo chú ý thưởng thức tách trà trong tay, không hề có ý định tiếp đãi nữ nhân trước mặt này, đến người nữ nhân ngồi ở hàng đầu nói: “Văn quân đúng là có bản lĩnh, im hơi lặng tiếng lại giành được hoàng thượng từ tay của chúng muội muội đây, Văn quân ngài là một nam nhân tranh sủng với tỷ muội chúng ta, không lẽ không thấy xấu hổ sao?”
Câu này khó nghe đến nổi Lục Tam đứng sau lưng Văn Cảnh Dương cũng phải tức giận trừng mắt với cô ta, nhưng người đàn bà này lại hoàn toàn không cho rằng điều mình nói có gì không đúng, trên mặt còn nở một nụ cười khiến người khác cảm thấy thân thiết.
“Cô!” Lục Tam chưa nói xong đã bị Văn Cảnh Dương phất tay cắt ngang, sau đó mới thấy Văn Cảnh Dương lần đầu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nói chuyện xấc xược này.
“Tấn phi xem cô nói kìa, Văn Cảnh Dương ta từ lúc nào mà tranh giành chứ? Cô cho rằng thứ mà hậu cung các cô giành nhau chết đi sống lại, ta nhất định phải tham dự sao? Mặc dù ta gả cho nam nhân nhưng không có nghĩa ta là nữ nhân, nếu cô còn nói chuyện không khách sáo nữa thì ta đành phải mời cô ra ngoài.” Đối với người đàn bà đầu tiên đến cung của cậu, Văn Cảnh Dương cảm thấy có hơi tức cười, người đàn bà này không lẽ không hiểu chim đầu đàn sẽ bị bắn sao? Không lẽ gấp đi đầu thai?
“Ha! Không giành? Nam nhân khi đã không cần thể diện còn ghê hơn nữ nhân, bổn cung chỉ có thể nói thủ đoạn của Văn quân lợi hại, cũng không biết sao hoàng thượng lại nhìn trúng một nam nhân như ngươi...” Vừa nói vừa che miệng cười, giống như nghĩ đến một câu chuyện cười nào đó, lại nói tiếp: “Không lẽ muốn thử thứ gì mới mẻ sao? “Đường thủy” thử nhiều rồi, muốn thử “đường bộ” của nam nhân sao?”
Câu nói này triệt để phá hỏng việc nghỉ ngơi của Văn Cảnh Dương, thì ra nữ nhân khi nói chuyện lại có thể khó nghe đến vậy, đúng là người đàn bà chanh chua. Từ ghế đứng lên, Văn Cảnh Dương đi đến trước mặt Nhu Y, từ trên nhìn xuống dưới: “Nhu Quang Nghĩa, buôn bán chức quan, kết bè kết phái, tham ô ba trăm hai mươi vạn lượng bạc mà triều đình sai hắn tu sửa đường sông... Tấn phi, loại gấm Tứ Xuyên trên người cô, e là cũng không phải đồ trong cung nhỉ?”
Nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, sắc mặt Tấn phi khẽ thay đổi, sau đó cô ta lập tức đứng dậy: “Ngậm máu phun người! Sao ngươi lại dám vu khống ta!”
Hơi lùi ra sau hai bước, Văn Cảnh Dương phủi phủi áo khoác, bộ dạng giống như sợ bệnh truyền nhiễm: “Phải hay không hoàng thượng sẽ tự định đoạt, ta chỉ nói cho cô nghe những điều ta biết mà thôi, à, đúng rồi, quên nói với cô, cái gọi là tranh sủng à... Điều đó ta chẳng cần đâu.” Dứt lời liền xoay người nói với Lục Tam bên cạnh: “Tiễn khách.”
Mặt Tấn phi tái mét, một lúc lâu mới nghiến răng xoay người rời đi, khi rời đi trong mắt còn lóe lên tia nghiêm nghị, chính là không biết cô ta nghĩ những gì.
“Tam Nhi, đưa bức thư này đến ngự thư phòng, đưa xong người liền trở về, không đủ người đúng là có chút phiền a.” Sau khi ở trước thư án viết gì đó xong, Văn Cảnh Dương mới gấp thư lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì rồi đưa cho Lục Tam.
“Ai, nô tài đi ngay, nhưng công tử, một mình ngài ở đây có được không?” Hắn ta đã chạy ba chuyến rồi, công tử nhà hắn sao không chịu tìm thêm mấy nô tài nữa chứ!
Vẫy vẫy tay đuổi Lục Tam đi xong, Văn Cảnh Dương mới xoa xoa trán, cậu quả thật muốn tự mình xử lý nhưng cứ từng người đến cửa tìm thế này thì đúng thật là vấn đề, lấy một lá thư được kẹp trong sách, Văn Cảnh Dương dùng bút lông chấm vào mực đỏ khoanh tròn lên tờ giấy kia.
Trên tờ giấy bây giờ viết tên rất nhiều người, hiện đã bị khoanh đỏ ba chỗ, tên của Tấn phi Nhu Y được liệt kê nổi bật trên đó.. Nhìn những cái tên này, Văn Cảnh Dương thở dài rồi tự nhủ: “Đầu mấy người này rốt cuộc là nghĩ cái gì, nóng lòng cho con gái họ đến chỗ mình để vạch trần sao?”
Danh sách là trước đây Quân Lạc Huy đưa cho cậu, bên trên toàn bọ đều là những người có vấn đề, trùng hợp là những người này đều có con gái trong hậu cung, Quân Lạc Huy đưa danh sách cho cậu là để cậu chú ý những người này, không ngờ cậu mới về có một ngày đã có ba người đến tìm cậu.
“Các nàng muốn lấy gì từ chỗ của mình?” Văn Cảnh Dương tuyệt đối không cho rằng những nữ nhân này đến đây là vì ghen tuông, có thể trở thành nữ nhân trong hậu cung đều không phải là đồ ngốc, gấp như vậy là muốn chết sao?
Văn Cảnh Dương đối với điểm này có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra được điều gì, đang cau mày suy nghĩ, Văn Cảnh Dương đột nhiên nghĩ ra, cậu chợt phát hiện những người này đến đây tìm cậu đều có một điểm chung, đó chính là những người này luôn tìm cách chọc giận cậu.
“Chính là muốn xem Quân Lạc Huy có ra mặt giúp mình hay không? Hay là các nàng đang muốn thăm dò điều gì?” Văn Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào những cái tên trên giấy, đang không nghĩ ra được gì thì lại lần nữa nghe thấy tiếng cầu kiến vang lên.
Âm thanh này kéo Văn Cảnh Dương từ trong suy nghĩ trở về, lần này Văn Cảnh Dương thật sự nhíu mày, mấy người này giống như đã hẹn trước, người này vừa đi thì người kia tới, nhưng đều không tụ tập lại với nhau.
Quay người bước ra ngoài mở cửa, Văn Cảnh Dương nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của một nữ nhân đang đứng trước cửa, thấy mặt chưa chào hỏi đã mở miệng châm chọc: “Ổ? Văn quân điện hạ được hoàng thượng chúng ta cực kỳ sủng hạnh sao đến người mở cửa cũng không có? Chậc chậc chậc, ta nghe nói Văn quân rất được hoàng thượng yêu thích, bộ dạng này cũng nghèo đói quá nhỉ? Ai da... Thì ra là như vậy, nam nhân không mang thai sử dụng thì tiện hơn nè.”
Văn Cảnh Dương đứng ở cửa, vẻ mặt sầm xuống, bây giờ cậu hoàn toàn chắc chắn những người này đang muốn chọc giận cậu, toàn chọn những câu nói khó nghe mà nói, hơi nheo mắt lại đánh giá người đàn bà trước mặt này, từ trong trí nhớ đối chiều với những cái tên trên tờ giấy kia, Văn Cảnh Dương xác định được người đàn bà trước mặt này là ai.
Môi cong lên, Văn Cảnh Dương nói câu đầu tiên sau khi gặp người đàn bà này: “Ai sai các cô đến chọc giận ta? Hả?”
“Ngươi, người nói cái gì? Hơ! Muội muội ta chẳng qua là hiếu kì, tại sao một nam nhân như người lại được hoàng thượng yêu thích mà thôi, còn muốn thỉnh giáo ca ca dạy muội muội nữa, dù sao đi nữa hoàng thượng cũng cần phải có con nối dõi, ca ca dạy muội muội làm sao lấy lòng hoàng thượng, đối với hoàng thượng cũng tốt, không phải sao?” Dùng khăn lụa che miệng lại, vị phi tử này không tiếc công sức mỉa mai.
Đã biết rõ những người này là đang muốn chọc giận cậu, nếu đã vậy thì càng không để bọn họ đạt được ý nguyện, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương đột nhiên bật cười, sau đó thấy cậu nháy mắt với nữ nhân kia: “Muốn biết sao?” Ngập ngừng một lúc, Văn Cảnh Dương nói tiếp: “Trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi cô biến thành ta.” Câu này nói một cách rất tự nhiên, Văn Cảnh Dương liếc nhìn sắc mặt của nữ nhân đứng ở cửa không ngừng biến đổi, sau đó không khách sáo mà đóng cửa lại. Cậu hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến nữ nhân này, hơn nữa, cậu quyết định rồi, hôm nay gặp nhiêu đây người thôi, cậu muốn xem xem những người này sau khi gặp được cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Quay về trong, Văn Cảnh Dương đi thẳng đến thư phòng, Văn Cảnh Dương ngồi dựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi xoa xoa trán, nghe tiếng đẩy cửa, Văn Cảnh Dương không mở mắt mà phân phó: “Tam Nhi, đi pha cho ta ly trà, có hơi khát nè.”
Một lát sau nghe tiếng tách trà được đặt xuống, Văn Cảnh Dương mới mở mắt, sau đó liền thấy một người đang đứng trước mặt mình cười rạng rỡ. Người kia cầm tách trà vốn dĩ pha cho cậu nhập một ngụm, dưới ánh nhìn của cậu, đối phương hôn lên môi cậu.
Không cự tuyệt để mặc đối phương hành động, sau khi nhận tách trà từ đối phương đưa qua, môi và lưỡi của hai người giao thoa với nhau một lúc mới tách ra, sau đó liền nghe đối phương nói: “Ái khanh có hài lòng với sự hầu hạ của trẫm không? Hử?”
“Ô... Hầu hạ cũng được lắm, hoàng thượng sao lại đến đây?” Văn Cảnh Dương sau khi cười thì hỏi Quân Lạc Huy lúc này đang xuất hiện trước mặt cậu.
“Nhận được vài tin tức, sợ ngươi thiệt thòi, xử lý xong chuyện trên tay lập tức đến đây.” Vừa nói Quân Lạc Huy vừa đứng thẳng lên, đến bên còn lại của chiếc ghế ngồi xuống, sau đó Quân Lạc Huy mới nói tiếp: “Ta nghe nói mấy phi tử sau khi từ chỗ ngươi về đều phải truyền thái y hết rồi, hình như bị thương không nhẹ.”
Câu này khiến Văn Cảnh Dương hơi ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra, đồng thời càng có chút dở khóc dở cười, lắc đầu vừa cười vừa nói: “Thì ra mục đích của đám người này là vậy, hoàng thượng, ngày mai chắc chắn ngài sẽ nhận được vô số bản tố cáo liên quan đến thần.”
Quân Lạc Huy nghe xong cũng nhìn Văn Cảnh Dương cười và nói: “Bọn họ có thể thử xem.”
“Là tiểu nhân phải cảm tạ ân điển của hoàng thượng mới đúng, mẫu thân được chữa trị cũng là nhờ hoàng thượng. Tiểu nhân đã nói, nếu hoàng thượng cần dùng đến tiểu nhân, tiểu nhân chết cũng không từ.” Tố Hòa Tự Thích nhìn Quân Lạc Huy nói một cách trịnh trọng.
Trầm ngâm một lúc, Quân Lạc Huy mới nói tiếp: “Một hai tháng này ngươi đến doanh trại ở ngoại ô phía Tây đi, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có chiến sự, trẫm rất thích sự dũng cảm của ngươi, mong người đừng để trẫm thất vọng.” Quân Lạc Huy mặc dù biết Tố Hòa Tự Thích là một tướng tài, nhưng mới tiếp xúc chưa được bao lâu nên không tiện thể hiện ra ngoài, để hắn ta đến quân doanh, là rồng hay rắn ắt sẽ phân biệt được thôi, đến lúc đó phong cho hắn ta làm tướng cũng không quá đường đột.
“Những chuyện khác thần không dám nói, nhưng quân doanh quả thật rất thích hợp với thần, chuyện đánh giặc, nếu lúc đó hoàng thượng cần đến thần, thần nhất định sẽ không phụ lòng của hoàng thượng.” Tố Hòa Tự Thích nói chuyện rất tự tin, ngay cả Quân Lạc Huy cũng có thể thấy được tia ngạo mạn từ trong ánh mắt của hắn ta khi nói những lời này.
Nhưng Quân Lạc Huy không hề đi sâu vào, chỉ cần người này có thể giúp hắn giành chiến thắng, những việc khác đối với hắn đều không quan trọng.
Sau khi Tố Hòa Tự Thích lui xuống, Quân Lạc Vũ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói mới lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh tìm được người này ở đâu vậy? Dẫn binh đánh giặc gì đó bây giờ không dám nói, nhưng người này chắc chắn có võ công cao cường, e là đến cả hộ vệ của đệ cũng không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Ha ha... Là huynh nhặt được đó.” Nói xong còn đắc ý nháy mắt với Quân Lạc Vũ, sau khi thấy Quân Lạc Vũ bất lực mắt trợn ngược lên trời mới khẽ cười quay lại hỏi Nghiêm An” Thân Hoài hiện lại đang làm cái gì rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, Thân thái y sau khi chữa bệnh cho mẹ Tố Hòa Tự Thích liền trở về tiệm thuốc Thông Nguyên rồi ạ.”
Ngón tay gõ lên mặ bàn, cũng không biết Quân Lạc Huy nghĩ gì, một lát sau phân phó Nghiêm An: “Đem những dược liệu quý mà trẫm sai ngươi thu gom đưa đến cho Thân Hoài, nhớ kĩ, chia thành từng đợt, đừng có mà đưa hết một lượt.”
“Dạ, nô tài đi làm ngay.” Nói xong Nghiêm An khom lưng lui ra ngoài.
Đến khi ngự thư phòng chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, Quân Lạc Huy mới đổi qua sắc mặt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp hỏi Quân Lạc Vũ: “Lâm Hựu Tông đâu?” Giờ này Quân Lạc Huy mới hỏi tới chuyện của tể tướng đại nhân.
“Chạy rồi, bắt được khá nhiều vây cánh của lão ta nhưng không bắt được Lâm Hựu Tông.” Trong lời nói của Quân Lạc Vũ có vẻ tiếc nuối.
“Đúng là lão hồ ly, được rồi, đệ cứ lo chuyện mà huynh đã giao đi, chuyện của Lâm Hựu Tông trước mắt đệ không cần quan tâm.” Suy nghĩ một lúc Quân Lạc Huy bèn nói với Quân Lạc Vũ như vậy.
“Được, vậy thần đệ cáo lui trước.”
Sau khi Quân Lạc Vũ lui xuống, Quân Lạc Huy mới cầm bản tấu chương ở kế bên lên, vừa mở ra liền thấy có người nói đến việc ngày hắn về cung để Văn Cảnh Dương đứng cạnh hắn, khẽ nheo mắt lại, Quân Lạc Huy nhìn một lúc rồi cười khẩy, trực tiếp cầm bản tấu qua chỗ giá đèn đốt đi.
Khi cháy gần đến tay Quân Lạc Huy mới quăng bản tấu đi, nhưng sau khi đọc liên tiếp mấy bản tấu Quân Lạc Huy liền phát hiện, những kẻ này khi mình trở về, chuyện đầu tiên bẩm báo không phải là việc công mà là việc nhà của hoàng đế hắn, người đứng bên cạnh hắn là ai, đứng như thế nào, nếu không lên tiếng nói mấy câu dường như không có cảm giác tồn tại.
Quân Lạc Huy không có thời gian đốt từng bản tấu chướng mắt này, dứt khoát khỏi nhìn cho đỡ phiền, đứng lên rời khỏi thư án. Quân Lạc Huy có chút nhớ nhung cái người chấp quay về Minh Nhược Hiên kia, cũng không biết bây giờ cậu đang làm gì?
...
Văn Cảnh Dương nhìn nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở trước mặt, trên môi nở nụ cười như có như không, chỉ lo chú ý thưởng thức tách trà trong tay, không hề có ý định tiếp đãi nữ nhân trước mặt này, đến người nữ nhân ngồi ở hàng đầu nói: “Văn quân đúng là có bản lĩnh, im hơi lặng tiếng lại giành được hoàng thượng từ tay của chúng muội muội đây, Văn quân ngài là một nam nhân tranh sủng với tỷ muội chúng ta, không lẽ không thấy xấu hổ sao?”
Câu này khó nghe đến nổi Lục Tam đứng sau lưng Văn Cảnh Dương cũng phải tức giận trừng mắt với cô ta, nhưng người đàn bà này lại hoàn toàn không cho rằng điều mình nói có gì không đúng, trên mặt còn nở một nụ cười khiến người khác cảm thấy thân thiết.
“Cô!” Lục Tam chưa nói xong đã bị Văn Cảnh Dương phất tay cắt ngang, sau đó mới thấy Văn Cảnh Dương lần đầu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người đàn bà nói chuyện xấc xược này.
“Tấn phi xem cô nói kìa, Văn Cảnh Dương ta từ lúc nào mà tranh giành chứ? Cô cho rằng thứ mà hậu cung các cô giành nhau chết đi sống lại, ta nhất định phải tham dự sao? Mặc dù ta gả cho nam nhân nhưng không có nghĩa ta là nữ nhân, nếu cô còn nói chuyện không khách sáo nữa thì ta đành phải mời cô ra ngoài.” Đối với người đàn bà đầu tiên đến cung của cậu, Văn Cảnh Dương cảm thấy có hơi tức cười, người đàn bà này không lẽ không hiểu chim đầu đàn sẽ bị bắn sao? Không lẽ gấp đi đầu thai?
“Ha! Không giành? Nam nhân khi đã không cần thể diện còn ghê hơn nữ nhân, bổn cung chỉ có thể nói thủ đoạn của Văn quân lợi hại, cũng không biết sao hoàng thượng lại nhìn trúng một nam nhân như ngươi...” Vừa nói vừa che miệng cười, giống như nghĩ đến một câu chuyện cười nào đó, lại nói tiếp: “Không lẽ muốn thử thứ gì mới mẻ sao? “Đường thủy” thử nhiều rồi, muốn thử “đường bộ” của nam nhân sao?”
Câu nói này triệt để phá hỏng việc nghỉ ngơi của Văn Cảnh Dương, thì ra nữ nhân khi nói chuyện lại có thể khó nghe đến vậy, đúng là người đàn bà chanh chua. Từ ghế đứng lên, Văn Cảnh Dương đi đến trước mặt Nhu Y, từ trên nhìn xuống dưới: “Nhu Quang Nghĩa, buôn bán chức quan, kết bè kết phái, tham ô ba trăm hai mươi vạn lượng bạc mà triều đình sai hắn tu sửa đường sông... Tấn phi, loại gấm Tứ Xuyên trên người cô, e là cũng không phải đồ trong cung nhỉ?”
Nghe những lời Văn Cảnh Dương nói, sắc mặt Tấn phi khẽ thay đổi, sau đó cô ta lập tức đứng dậy: “Ngậm máu phun người! Sao ngươi lại dám vu khống ta!”
Hơi lùi ra sau hai bước, Văn Cảnh Dương phủi phủi áo khoác, bộ dạng giống như sợ bệnh truyền nhiễm: “Phải hay không hoàng thượng sẽ tự định đoạt, ta chỉ nói cho cô nghe những điều ta biết mà thôi, à, đúng rồi, quên nói với cô, cái gọi là tranh sủng à... Điều đó ta chẳng cần đâu.” Dứt lời liền xoay người nói với Lục Tam bên cạnh: “Tiễn khách.”
Mặt Tấn phi tái mét, một lúc lâu mới nghiến răng xoay người rời đi, khi rời đi trong mắt còn lóe lên tia nghiêm nghị, chính là không biết cô ta nghĩ những gì.
“Tam Nhi, đưa bức thư này đến ngự thư phòng, đưa xong người liền trở về, không đủ người đúng là có chút phiền a.” Sau khi ở trước thư án viết gì đó xong, Văn Cảnh Dương mới gấp thư lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì rồi đưa cho Lục Tam.
“Ai, nô tài đi ngay, nhưng công tử, một mình ngài ở đây có được không?” Hắn ta đã chạy ba chuyến rồi, công tử nhà hắn sao không chịu tìm thêm mấy nô tài nữa chứ!
Vẫy vẫy tay đuổi Lục Tam đi xong, Văn Cảnh Dương mới xoa xoa trán, cậu quả thật muốn tự mình xử lý nhưng cứ từng người đến cửa tìm thế này thì đúng thật là vấn đề, lấy một lá thư được kẹp trong sách, Văn Cảnh Dương dùng bút lông chấm vào mực đỏ khoanh tròn lên tờ giấy kia.
Trên tờ giấy bây giờ viết tên rất nhiều người, hiện đã bị khoanh đỏ ba chỗ, tên của Tấn phi Nhu Y được liệt kê nổi bật trên đó.. Nhìn những cái tên này, Văn Cảnh Dương thở dài rồi tự nhủ: “Đầu mấy người này rốt cuộc là nghĩ cái gì, nóng lòng cho con gái họ đến chỗ mình để vạch trần sao?”
Danh sách là trước đây Quân Lạc Huy đưa cho cậu, bên trên toàn bọ đều là những người có vấn đề, trùng hợp là những người này đều có con gái trong hậu cung, Quân Lạc Huy đưa danh sách cho cậu là để cậu chú ý những người này, không ngờ cậu mới về có một ngày đã có ba người đến tìm cậu.
“Các nàng muốn lấy gì từ chỗ của mình?” Văn Cảnh Dương tuyệt đối không cho rằng những nữ nhân này đến đây là vì ghen tuông, có thể trở thành nữ nhân trong hậu cung đều không phải là đồ ngốc, gấp như vậy là muốn chết sao?
Văn Cảnh Dương đối với điểm này có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ một vòng cũng không nghĩ ra được điều gì, đang cau mày suy nghĩ, Văn Cảnh Dương đột nhiên nghĩ ra, cậu chợt phát hiện những người này đến đây tìm cậu đều có một điểm chung, đó chính là những người này luôn tìm cách chọc giận cậu.
“Chính là muốn xem Quân Lạc Huy có ra mặt giúp mình hay không? Hay là các nàng đang muốn thăm dò điều gì?” Văn Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào những cái tên trên giấy, đang không nghĩ ra được gì thì lại lần nữa nghe thấy tiếng cầu kiến vang lên.
Âm thanh này kéo Văn Cảnh Dương từ trong suy nghĩ trở về, lần này Văn Cảnh Dương thật sự nhíu mày, mấy người này giống như đã hẹn trước, người này vừa đi thì người kia tới, nhưng đều không tụ tập lại với nhau.
Quay người bước ra ngoài mở cửa, Văn Cảnh Dương nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của một nữ nhân đang đứng trước cửa, thấy mặt chưa chào hỏi đã mở miệng châm chọc: “Ổ? Văn quân điện hạ được hoàng thượng chúng ta cực kỳ sủng hạnh sao đến người mở cửa cũng không có? Chậc chậc chậc, ta nghe nói Văn quân rất được hoàng thượng yêu thích, bộ dạng này cũng nghèo đói quá nhỉ? Ai da... Thì ra là như vậy, nam nhân không mang thai sử dụng thì tiện hơn nè.”
Văn Cảnh Dương đứng ở cửa, vẻ mặt sầm xuống, bây giờ cậu hoàn toàn chắc chắn những người này đang muốn chọc giận cậu, toàn chọn những câu nói khó nghe mà nói, hơi nheo mắt lại đánh giá người đàn bà trước mặt này, từ trong trí nhớ đối chiều với những cái tên trên tờ giấy kia, Văn Cảnh Dương xác định được người đàn bà trước mặt này là ai.
Môi cong lên, Văn Cảnh Dương nói câu đầu tiên sau khi gặp người đàn bà này: “Ai sai các cô đến chọc giận ta? Hả?”
“Ngươi, người nói cái gì? Hơ! Muội muội ta chẳng qua là hiếu kì, tại sao một nam nhân như người lại được hoàng thượng yêu thích mà thôi, còn muốn thỉnh giáo ca ca dạy muội muội nữa, dù sao đi nữa hoàng thượng cũng cần phải có con nối dõi, ca ca dạy muội muội làm sao lấy lòng hoàng thượng, đối với hoàng thượng cũng tốt, không phải sao?” Dùng khăn lụa che miệng lại, vị phi tử này không tiếc công sức mỉa mai.
Đã biết rõ những người này là đang muốn chọc giận cậu, nếu đã vậy thì càng không để bọn họ đạt được ý nguyện, nghĩ vậy Văn Cảnh Dương đột nhiên bật cười, sau đó thấy cậu nháy mắt với nữ nhân kia: “Muốn biết sao?” Ngập ngừng một lúc, Văn Cảnh Dương nói tiếp: “Trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi cô biến thành ta.” Câu này nói một cách rất tự nhiên, Văn Cảnh Dương liếc nhìn sắc mặt của nữ nhân đứng ở cửa không ngừng biến đổi, sau đó không khách sáo mà đóng cửa lại. Cậu hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến nữ nhân này, hơn nữa, cậu quyết định rồi, hôm nay gặp nhiêu đây người thôi, cậu muốn xem xem những người này sau khi gặp được cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Quay về trong, Văn Cảnh Dương đi thẳng đến thư phòng, Văn Cảnh Dương ngồi dựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi xoa xoa trán, nghe tiếng đẩy cửa, Văn Cảnh Dương không mở mắt mà phân phó: “Tam Nhi, đi pha cho ta ly trà, có hơi khát nè.”
Một lát sau nghe tiếng tách trà được đặt xuống, Văn Cảnh Dương mới mở mắt, sau đó liền thấy một người đang đứng trước mặt mình cười rạng rỡ. Người kia cầm tách trà vốn dĩ pha cho cậu nhập một ngụm, dưới ánh nhìn của cậu, đối phương hôn lên môi cậu.
Không cự tuyệt để mặc đối phương hành động, sau khi nhận tách trà từ đối phương đưa qua, môi và lưỡi của hai người giao thoa với nhau một lúc mới tách ra, sau đó liền nghe đối phương nói: “Ái khanh có hài lòng với sự hầu hạ của trẫm không? Hử?”
“Ô... Hầu hạ cũng được lắm, hoàng thượng sao lại đến đây?” Văn Cảnh Dương sau khi cười thì hỏi Quân Lạc Huy lúc này đang xuất hiện trước mặt cậu.
“Nhận được vài tin tức, sợ ngươi thiệt thòi, xử lý xong chuyện trên tay lập tức đến đây.” Vừa nói Quân Lạc Huy vừa đứng thẳng lên, đến bên còn lại của chiếc ghế ngồi xuống, sau đó Quân Lạc Huy mới nói tiếp: “Ta nghe nói mấy phi tử sau khi từ chỗ ngươi về đều phải truyền thái y hết rồi, hình như bị thương không nhẹ.”
Câu này khiến Văn Cảnh Dương hơi ngẩn người, sau đó mới chợt hiểu ra, đồng thời càng có chút dở khóc dở cười, lắc đầu vừa cười vừa nói: “Thì ra mục đích của đám người này là vậy, hoàng thượng, ngày mai chắc chắn ngài sẽ nhận được vô số bản tố cáo liên quan đến thần.”
Quân Lạc Huy nghe xong cũng nhìn Văn Cảnh Dương cười và nói: “Bọn họ có thể thử xem.”
/80
|