Lúc này, Văn Cảnh Dương mới yên tâm được một lúc lại bắt đầu lo lắng, cậu quay đầu nhìn bốn phía, ngọn lửa bây giờ lớn hơn nhiều so với lúc cậu mới vào, các luồng nóng táp vào, cảnh tượng trước mắt từ vui thành buồn, Văn Cảnh Dương sốt ruột nói với người đang nắm chặt tay cậu nói: “Ngươi ra ngoài rồi sao lại vào làm gì! Ngươi biết thân phận của ngươi là gì không! Sao phải mạo hiểm vào chứ! Ngươi...”
“Tại vì ngươi vào trong tìm ta! Ngươi ở trong đám cháy, đừng nói ở đây toàn lửa, cho dù là địa ngục ta cũng sẽ tới!” Quân Lạc Huy không hề do dự nói với Văn Cảnh Dương đang nóng nảy với hắn, sau đó không đợi Văn Cảnh Dương nói tiếp, kéo Văn Cảnh Dương đi về phía sân đang cháy dữ dội nhất.
Văn Cảnh Dương bị cậu nói của Quân Lạc Huy làm cho sững sờ, đành để mặc người trước mặt kéo mình đi về phía trước, cậu không nói gì cả chỉ nắm chặt tay của Quân Lạc Huy, còn về bọn họ đi đâu lúc này, Văn Cảnh Dương không hỏi, cậu chỉ cần đi theo người đàn ông trước mặt này là được rồi.
Hai người đi đến khu vực sân đã bị lửa phong tỏa hoàn toàn, Quân Lạc Huy liếc nhìn về một phía của ngọn lửa, không nói lời nào cởi áo đã ướt sũng, quay lại che chắn cẩn thận cho Văn Cảnh Dương, không đợi Văn Cảnh Dương kịp hiểu chuyện gì liền ôm lấy eo cậu ẵm lên.
Khi Văn Cảnh Dương cảm giác mình bị hẫng lên, liền lập tức bị Quân Lạc Huy ẵm lên lao về phía trước. Lúc này cậu mới hiểu ra Quân Lạc Huy muốn ôm cậu xông qua tường lửa, nhớ đến áo ngoài của Quân Lạc Huy lúc này đang khoác trên người cậu, người này cho cậu mọi sự bảo hộ tốt nhất, có một người coi trọng mình như vậy, cậu còn cầu mong gì nữa chứ?
Sau khi lao qua khỏi tường lửa, Quân Lạc Huy đặt Văn Cảnh Dương xuống, Văn Cảnh Dương vội vàng lấy y phục ướt trên đầu mình xuống, sau đó liền thấy tóc của Quân Lạc Huy có vẻ cháy xém, trong lòng có chút xót xa, không nói lời nào lấy áo khoác trên người mình xuống khoác lên cho Quân Lạc Huy.
“Sau này ta sẽ đi theo ngươi, nhưng ta không cần người bảo vệ ta như vậy.” Nói xong Văn Cảnh Dương lại nói tiếp hai chữ: “Đi thôi...”
Đối với thái độ của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy có chút ngỡ ngàng, nhưng liền sau đó ánh mắt sáng lên, sau khi khẽ cười thành tiếng liền tiếp tục kéo Văn Cảnh Dương đi về phía trước, nếu không phải vẫn còn đang ở trong đám cháy, Quân Lạc Huy chắc sẽ không ngừng hét lên.
Từ phía ngoài sân nhìn vào, đây có lẽ là nơi bị lửa thiêu nghiêm trọng nhất, thế mà bên trong lại có một chỗ trống khá trống trải. Quân Lạc Huy tiếp tục dẫn Văn Cảnh Dương đi về trước, sau đó ở chỗ giàn hoa bị sập, Quân Lạc Huy dùng khúc gỗ bị gãy bên cạnh đẩy giàn hoa ra, tiếp đó mở một cánh cửa bí mật bên dưới giàn hoa ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy đường hầm này, Văn Cảnh Dương mới biết Quân Lạc Huy lúc nãy ở trong sân đã thoát ra bằng cách nào. Không nhiều lời, hai người chân tay nhanh nhẹn nhảy vào trong đường hầm. Mặt đất bị thiêu nóng đến mức khi Văn Cảnh Dương nhảy xuống, mặt đất phía bên cạnh khiến tay cậu bị phỏng đến phồng rộp cả lên.
Trong đường hầm, Quân Lạc Huy đưa cánh cửa về vị trí cũ, tiếp đó liền đốt đuốc thắp sáng, Văn Cảnh Dương thấy lòng bàn tay của Quân Lạc Huy còn nhiều vết phồng nước hơn tây cậu, đỏ rực cả một mảng. May mắn thay, cánh cửa của căn đường hầm này được làm từ một loại đá nham thạch, nếu là sắt thì bọn họ hoàn toàn không cần nghĩ đến con đường này, bởi vì sắt bị đốt cháy hoàn toàn không thể cầm bằng tay không cầm được.
Trong địa đạo chỉ có một ngọn đuốc lúc trước Quân Lạc Huy để lại, cũng may lúc đó hắn tâm linh tương thông để lại một ngọn đuốc, nếu không bây giờ hay người chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối mà đi.
Văn Cảnh Dương lấy ngọn đuốc trong tay Quân Lạc Huy qua và nói: “Lát nữa để ta cầm cho, bây giờ phải giúp ngươi băng bó bàn tay lại đã, sao lúc nãy lại không dùng vải bao tay lại rồi hãy làm? Để bị thương thành thế nào rồi?”
Quân Lạc Huy để Văn Cảnh Dương tùy ý xử lý, hắn hưởng thụ dáng vẻ lo lắng của người trước mắt này, khi nghe Văn Cảnh Dương hỏi, hắn cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Cẩn phải khởi động cơ quan, bọc vải khó thao tác.”
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương cũng không nói gì thêm, chỉ cẩn thận băng bó vết thương trên tay Quân Lạc Huy, sau khi Văn Cảnh Dương giúp hắn băng bó xong, Quân Lạc Huy thấp giọng gọi Văn Cảnh Dương: “Cảnh Dương...”
“Hử...?” Văn Cảnh Dương nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, bị Quân Lạc Huy hôn một cách mạnh mẽ, trong nụ hôn đó có sự mãnh liệt và thiết tha. Sau khi mở đôi môi của Văn Cảnh Dương ra, lưỡi Quân Lạc Huy linh hoạt tiến vào trong, dây dưa cùng với lưỡi của Văn Cảnh Dương, khiến cậu ở thế bị động, phải cùng múa với mình.
Bàn tay được Văn Cảnh Dương băng bó xong, lúc này một tay đã sớm đỡ lấy thắt lưng của Văn Cảnh Dương, một tay đỡ lấy sau gáy của Văn Cảnh Dương, để cả người Văn Cảnh Dương dính chặt vào hắn.
Văn Cảnh Dương bị nụ hôn nồng nhiệt của Quân Lạc Huy làm cho giật mình, sau đó cậu mới bắt đầu thử đáp lại, cậu hưởng ứng theo động tác của Quân Lạc Huy một cách vụng về, nhưng lại không biết rằng hành động này xem chút nữa đã “đốt cháy” Quân Lạc Huy, khiến hắn muốn “xử tử” cậu ngay tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Quân Lạc Huy mới buông Văn Cảnh Dương ra, sau đó lại nghe thấy giọng Quân Lạc Huy khàn giọng nói: “Cảnh Dương, ta sắp nhịn không nổi rồi, nếu không phải do thời gian và địa điểm không cho phép, ta thậm chí muốn “làm chuyện đó” với ngươi ngay tại đây!” Nói xong câu này, Quân Lạc Huy kéo tay Văn Cảnh Dương đặt lên vật đã sớm ngẩng đầu ở chỗ bụng dưới và tiếp tục nói: “Về cung rồi, đưa ngươi cho ta, có được không?”
Hành động của Quân Lạc Huy khiến toàn thân Văn Cảnh Dương xấu hổ vô cùng, nhưng sau những gì đã trải qua ngày hôm nay, trong lòng Văn Cảnh Dương đã sớm không còn kháng cự, cho dù đó là một hồi ức không tốt. Cậu cũng nguyện vì người trước mặt, người luôn đặt cậu ở vị trí trong tim mà thử lại một lần nữa.
Khẽ gật đầu đồng ý, sau đó Văn Cảnh Dương mới đổi đề tài nói: “Địa đạo này thông đi đâu?”
Thấy Văn Cảnh Dương đã đồng ý, Quân Lạc Huy siết chặt nắm tay. Cơn đau trong lòng bàn tay nói cho hắn biết đây không phải là mơ. Hít một hơi thật sâu. Quân Lạc Huy đè nén dục vọng sắp đốt cháy hắn và nói: “Địa đạo này dẫn ra ngoài thành, cũng may có địa đạo này, nếu không lần này đúng thật là bị Quân Lạc Hải chơi một vố rồi.”
Người trước mắt da mặt mỏng, nếu đã hứa với hắn thì hắn cũng không thể được nước làm tới nữa, đúng không? Chuyển đề tài cũng đúng lúc làm dịu đi dục vọng sắp bùng nổ của hắn, có trời biết hắn nhẫn nhịn cực khổ thế nào.
Văn Cảnh Dương đã sớm rút tay lại nhưng vẫn còn cảm nhận được hơi nóng khi nãy chạm vào, lòng bàn tay nóng lên, cũng không biết là do vết phồng nước làm hay là do hơi ấm còn sót lại do chạm phải chỗ kia. Nghĩ đến điều này khiến toàn thân Văn Cảnh Dương đều cảm thấy không ổn, lắc lắc đầu, Văn Cảnh Dương đi trước về phía trước: “Chúng ta đi thôi, người ở bên ngoài chắc lo lắng lắm rồi.”
Nhìn đôi tai đỏ rực dưới ánh lửa, Quân Lạc Huy chỉ thấy lòng mình ngứa ngáy thêm vài phần. Địa đạo này chỉ có một con đường, không có bất kỳ ngã rẽ nào, cho nên dù hai người có không tập trung đi cũng không đến nỗi không ra ngoài được.
Thậm chí khi bọn họ đi đến cuối đường, hai người cũng không nói với nhau câu nào. Sau khi đến cuối đường, Quân Lạc Huy định tháo băng ra để mở cơ quan nhưng bị Văn Cảnh Dương ngăn lại: “Ngươi nói phải làm thế nào, ta làm cho...”
Nghe Văn Cảnh Dương nói vậy, Quân Lạc Huy không do dự liền nói cho cậu biết cách mở cơ quan. Đây cũng là người đầu tiên ngoài hắn ra biết được điều này. Địa đạo này sau khi được xây xông chỉ có hắn biết, hắn từng nói hắn không tin bất cứ ai, và tất nhiên, không bao gồm Văn Cảnh Dương trong đó. Người này tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, vì vậy Văn Cảnh Dương vừa hỏi, hắn không hề do dự liền nói ngay.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa cơ quan kia bèn mở ra, hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, Văn Cảnh Dương cảm giác như cậu được sống lại thêm một lần nữa, so với cảm giác trong đám cháy vừa rồi giống như thiên đàng và địa ngục.
Giây phút bọn họ bò ra khỏi cửa hầm, Văn Cảnh Dương nghe thấy giọng nói chắc nịch của Quân Lạc Huy vang lên từ phía sau: “Cảnh Dương, trở về chúng ta liền sinh hoạt vợ chồng!”
Lời này khiến động tác duỗi người của Văn Cảnh Dương bỗng cứng đờ, sau đó cậu có chút xấu hổ và tức giận nhỏ tiếng la Quân Lạc Huy: “Không phải đã đồng ý rồi sao? Sao còn nhắc tới nữa?!” Hơn nữa còn là ở ngoài! Mặc dù là một buổi tối trăng sáng sao thưa nhưng cũng là đang ở ngoài đó được không, chẳng may có người nghe thấy thì sao?
Vừa nói xong liền thấy Quân Lạc Huy cười toe toét, hắn sẽ không nói cho Văn Cảnh Dương biết rằng do hắn lo lắng nên đành phải xác nhận lại lần nữa, chỉ sợ mấy chuyện lúc này là do mình ở trong hầm tưởng tượng ra.
Nhưng tất nhiên, chuyện sinh hoạt vợ chồng mà Quân Lạc Huy mong ước đã lâu phải gác lại phía sau rồi. Bởi vì lúc này đây, kinh thành đang chìm trong biển lửa, đợi đến khi bọn họ về lại trong thành, đa số người trong thành đều rút ra ngoài thành rồi, trong thành chỉ còn người của đội cứu hỏa mà thôi.
Thấy cảnh tượng trong thành, dục vọng có cháy bỏng thế nào cũng phải tan biến thôi. Khi tìm thấy Ám Tầm luôn chờ ở cổng thành, Quân Lạc Huy dặn dò: “Giúp trẫm gọi tất cả mọi người đến tường thành, còn nữa, kêu Ám Kì về cung lấy long bào của trẫm tới đây, không được chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất!”
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương liền hiểu ý, Quân Lạc Huy là muốn khôi phục lại thân phận. Cũng đúng, lúc này hắn thân là hoàng đế mà còn không xuất hiện thì đúng thật là làm lung lay lòng dân. Trước khi long bào được đưa đến, Văn Cảnh Dương lấy nước ở bên cạnh cẩn thận giúp Quân Lạc Huy chỉnh đốn lại diện mạo, nhìn thấy vết tàn tro trên mặt và mái tóc cháy xém của người này, trong lòng Văn Cảnh Dương khó tránh khỏi dao động lần nữa, bộ dạng hiện tại của người này có điểm nào ra dáng hoàng đế chứ?
Đợi đến khi Văn Cảnh Dương giúp Quân Lạc Huy chỉnh lý lại có thể gặp người, Ám Tầm cũng gọi tất cả những người có thể phát biểu tại hiện trường vụ cháy lên trên tường thành. Sau khi trên tường thành tập hợp đủ mọi người, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: “Chuyện ta sai đội cứu hỏa làm trước khi ta vào trong, đã làm thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, đã chặn được đám lửa cháy lan rồi nhưng muốn dập lửa vẫn còn có chút khó khăn.” Trả lời là Ám Tầm, người phụ trách truyền lệnh.
Trong lúc mọi người đang cau mày, Văn Cảnh Dương ở bên cạnh nói: “Ta lại có cách, chỉ là không biết có thích hợp hay không?”
“Ổ? Cách gì, ngươi cứ nói.” Ngay lập tức, Quân Lạc Huy nói vậy, không cần biết là cách gì, nghe đã rồi nói, nói không chừng làm được thì sao?
“Đổ đầy nước vào những thứ đại loại như túi, rồi dùng máy bắn đá ném chúng vào lửa, cách này thế nào?” Đắn đo một lúc, Văn Cảnh Dương mới lên tiếng nói ra cách của mình.
Đừng nói chứ, cậu vừa mới nói xong, mắt của mọi người đã sáng rực lên, cách này được!
Quân Lạc Huy lập tức phân phó xuống, sai người của đội cứu hỏa đi làm những việc này, trực tiếp dùng lệnh vua. Những trang bị dùng trong chiến tranh, nếu không có quân lệnh của nguyên soái hoặc lệnh vua, thật sự là không điều động được.
“Tại vì ngươi vào trong tìm ta! Ngươi ở trong đám cháy, đừng nói ở đây toàn lửa, cho dù là địa ngục ta cũng sẽ tới!” Quân Lạc Huy không hề do dự nói với Văn Cảnh Dương đang nóng nảy với hắn, sau đó không đợi Văn Cảnh Dương nói tiếp, kéo Văn Cảnh Dương đi về phía sân đang cháy dữ dội nhất.
Văn Cảnh Dương bị cậu nói của Quân Lạc Huy làm cho sững sờ, đành để mặc người trước mặt kéo mình đi về phía trước, cậu không nói gì cả chỉ nắm chặt tay của Quân Lạc Huy, còn về bọn họ đi đâu lúc này, Văn Cảnh Dương không hỏi, cậu chỉ cần đi theo người đàn ông trước mặt này là được rồi.
Hai người đi đến khu vực sân đã bị lửa phong tỏa hoàn toàn, Quân Lạc Huy liếc nhìn về một phía của ngọn lửa, không nói lời nào cởi áo đã ướt sũng, quay lại che chắn cẩn thận cho Văn Cảnh Dương, không đợi Văn Cảnh Dương kịp hiểu chuyện gì liền ôm lấy eo cậu ẵm lên.
Khi Văn Cảnh Dương cảm giác mình bị hẫng lên, liền lập tức bị Quân Lạc Huy ẵm lên lao về phía trước. Lúc này cậu mới hiểu ra Quân Lạc Huy muốn ôm cậu xông qua tường lửa, nhớ đến áo ngoài của Quân Lạc Huy lúc này đang khoác trên người cậu, người này cho cậu mọi sự bảo hộ tốt nhất, có một người coi trọng mình như vậy, cậu còn cầu mong gì nữa chứ?
Sau khi lao qua khỏi tường lửa, Quân Lạc Huy đặt Văn Cảnh Dương xuống, Văn Cảnh Dương vội vàng lấy y phục ướt trên đầu mình xuống, sau đó liền thấy tóc của Quân Lạc Huy có vẻ cháy xém, trong lòng có chút xót xa, không nói lời nào lấy áo khoác trên người mình xuống khoác lên cho Quân Lạc Huy.
“Sau này ta sẽ đi theo ngươi, nhưng ta không cần người bảo vệ ta như vậy.” Nói xong Văn Cảnh Dương lại nói tiếp hai chữ: “Đi thôi...”
Đối với thái độ của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy có chút ngỡ ngàng, nhưng liền sau đó ánh mắt sáng lên, sau khi khẽ cười thành tiếng liền tiếp tục kéo Văn Cảnh Dương đi về phía trước, nếu không phải vẫn còn đang ở trong đám cháy, Quân Lạc Huy chắc sẽ không ngừng hét lên.
Từ phía ngoài sân nhìn vào, đây có lẽ là nơi bị lửa thiêu nghiêm trọng nhất, thế mà bên trong lại có một chỗ trống khá trống trải. Quân Lạc Huy tiếp tục dẫn Văn Cảnh Dương đi về trước, sau đó ở chỗ giàn hoa bị sập, Quân Lạc Huy dùng khúc gỗ bị gãy bên cạnh đẩy giàn hoa ra, tiếp đó mở một cánh cửa bí mật bên dưới giàn hoa ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy đường hầm này, Văn Cảnh Dương mới biết Quân Lạc Huy lúc nãy ở trong sân đã thoát ra bằng cách nào. Không nhiều lời, hai người chân tay nhanh nhẹn nhảy vào trong đường hầm. Mặt đất bị thiêu nóng đến mức khi Văn Cảnh Dương nhảy xuống, mặt đất phía bên cạnh khiến tay cậu bị phỏng đến phồng rộp cả lên.
Trong đường hầm, Quân Lạc Huy đưa cánh cửa về vị trí cũ, tiếp đó liền đốt đuốc thắp sáng, Văn Cảnh Dương thấy lòng bàn tay của Quân Lạc Huy còn nhiều vết phồng nước hơn tây cậu, đỏ rực cả một mảng. May mắn thay, cánh cửa của căn đường hầm này được làm từ một loại đá nham thạch, nếu là sắt thì bọn họ hoàn toàn không cần nghĩ đến con đường này, bởi vì sắt bị đốt cháy hoàn toàn không thể cầm bằng tay không cầm được.
Trong địa đạo chỉ có một ngọn đuốc lúc trước Quân Lạc Huy để lại, cũng may lúc đó hắn tâm linh tương thông để lại một ngọn đuốc, nếu không bây giờ hay người chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối mà đi.
Văn Cảnh Dương lấy ngọn đuốc trong tay Quân Lạc Huy qua và nói: “Lát nữa để ta cầm cho, bây giờ phải giúp ngươi băng bó bàn tay lại đã, sao lúc nãy lại không dùng vải bao tay lại rồi hãy làm? Để bị thương thành thế nào rồi?”
Quân Lạc Huy để Văn Cảnh Dương tùy ý xử lý, hắn hưởng thụ dáng vẻ lo lắng của người trước mắt này, khi nghe Văn Cảnh Dương hỏi, hắn cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Cẩn phải khởi động cơ quan, bọc vải khó thao tác.”
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương cũng không nói gì thêm, chỉ cẩn thận băng bó vết thương trên tay Quân Lạc Huy, sau khi Văn Cảnh Dương giúp hắn băng bó xong, Quân Lạc Huy thấp giọng gọi Văn Cảnh Dương: “Cảnh Dương...”
“Hử...?” Văn Cảnh Dương nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, bị Quân Lạc Huy hôn một cách mạnh mẽ, trong nụ hôn đó có sự mãnh liệt và thiết tha. Sau khi mở đôi môi của Văn Cảnh Dương ra, lưỡi Quân Lạc Huy linh hoạt tiến vào trong, dây dưa cùng với lưỡi của Văn Cảnh Dương, khiến cậu ở thế bị động, phải cùng múa với mình.
Bàn tay được Văn Cảnh Dương băng bó xong, lúc này một tay đã sớm đỡ lấy thắt lưng của Văn Cảnh Dương, một tay đỡ lấy sau gáy của Văn Cảnh Dương, để cả người Văn Cảnh Dương dính chặt vào hắn.
Văn Cảnh Dương bị nụ hôn nồng nhiệt của Quân Lạc Huy làm cho giật mình, sau đó cậu mới bắt đầu thử đáp lại, cậu hưởng ứng theo động tác của Quân Lạc Huy một cách vụng về, nhưng lại không biết rằng hành động này xem chút nữa đã “đốt cháy” Quân Lạc Huy, khiến hắn muốn “xử tử” cậu ngay tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Quân Lạc Huy mới buông Văn Cảnh Dương ra, sau đó lại nghe thấy giọng Quân Lạc Huy khàn giọng nói: “Cảnh Dương, ta sắp nhịn không nổi rồi, nếu không phải do thời gian và địa điểm không cho phép, ta thậm chí muốn “làm chuyện đó” với ngươi ngay tại đây!” Nói xong câu này, Quân Lạc Huy kéo tay Văn Cảnh Dương đặt lên vật đã sớm ngẩng đầu ở chỗ bụng dưới và tiếp tục nói: “Về cung rồi, đưa ngươi cho ta, có được không?”
Hành động của Quân Lạc Huy khiến toàn thân Văn Cảnh Dương xấu hổ vô cùng, nhưng sau những gì đã trải qua ngày hôm nay, trong lòng Văn Cảnh Dương đã sớm không còn kháng cự, cho dù đó là một hồi ức không tốt. Cậu cũng nguyện vì người trước mặt, người luôn đặt cậu ở vị trí trong tim mà thử lại một lần nữa.
Khẽ gật đầu đồng ý, sau đó Văn Cảnh Dương mới đổi đề tài nói: “Địa đạo này thông đi đâu?”
Thấy Văn Cảnh Dương đã đồng ý, Quân Lạc Huy siết chặt nắm tay. Cơn đau trong lòng bàn tay nói cho hắn biết đây không phải là mơ. Hít một hơi thật sâu. Quân Lạc Huy đè nén dục vọng sắp đốt cháy hắn và nói: “Địa đạo này dẫn ra ngoài thành, cũng may có địa đạo này, nếu không lần này đúng thật là bị Quân Lạc Hải chơi một vố rồi.”
Người trước mắt da mặt mỏng, nếu đã hứa với hắn thì hắn cũng không thể được nước làm tới nữa, đúng không? Chuyển đề tài cũng đúng lúc làm dịu đi dục vọng sắp bùng nổ của hắn, có trời biết hắn nhẫn nhịn cực khổ thế nào.
Văn Cảnh Dương đã sớm rút tay lại nhưng vẫn còn cảm nhận được hơi nóng khi nãy chạm vào, lòng bàn tay nóng lên, cũng không biết là do vết phồng nước làm hay là do hơi ấm còn sót lại do chạm phải chỗ kia. Nghĩ đến điều này khiến toàn thân Văn Cảnh Dương đều cảm thấy không ổn, lắc lắc đầu, Văn Cảnh Dương đi trước về phía trước: “Chúng ta đi thôi, người ở bên ngoài chắc lo lắng lắm rồi.”
Nhìn đôi tai đỏ rực dưới ánh lửa, Quân Lạc Huy chỉ thấy lòng mình ngứa ngáy thêm vài phần. Địa đạo này chỉ có một con đường, không có bất kỳ ngã rẽ nào, cho nên dù hai người có không tập trung đi cũng không đến nỗi không ra ngoài được.
Thậm chí khi bọn họ đi đến cuối đường, hai người cũng không nói với nhau câu nào. Sau khi đến cuối đường, Quân Lạc Huy định tháo băng ra để mở cơ quan nhưng bị Văn Cảnh Dương ngăn lại: “Ngươi nói phải làm thế nào, ta làm cho...”
Nghe Văn Cảnh Dương nói vậy, Quân Lạc Huy không do dự liền nói cho cậu biết cách mở cơ quan. Đây cũng là người đầu tiên ngoài hắn ra biết được điều này. Địa đạo này sau khi được xây xông chỉ có hắn biết, hắn từng nói hắn không tin bất cứ ai, và tất nhiên, không bao gồm Văn Cảnh Dương trong đó. Người này tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, vì vậy Văn Cảnh Dương vừa hỏi, hắn không hề do dự liền nói ngay.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa cơ quan kia bèn mở ra, hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, Văn Cảnh Dương cảm giác như cậu được sống lại thêm một lần nữa, so với cảm giác trong đám cháy vừa rồi giống như thiên đàng và địa ngục.
Giây phút bọn họ bò ra khỏi cửa hầm, Văn Cảnh Dương nghe thấy giọng nói chắc nịch của Quân Lạc Huy vang lên từ phía sau: “Cảnh Dương, trở về chúng ta liền sinh hoạt vợ chồng!”
Lời này khiến động tác duỗi người của Văn Cảnh Dương bỗng cứng đờ, sau đó cậu có chút xấu hổ và tức giận nhỏ tiếng la Quân Lạc Huy: “Không phải đã đồng ý rồi sao? Sao còn nhắc tới nữa?!” Hơn nữa còn là ở ngoài! Mặc dù là một buổi tối trăng sáng sao thưa nhưng cũng là đang ở ngoài đó được không, chẳng may có người nghe thấy thì sao?
Vừa nói xong liền thấy Quân Lạc Huy cười toe toét, hắn sẽ không nói cho Văn Cảnh Dương biết rằng do hắn lo lắng nên đành phải xác nhận lại lần nữa, chỉ sợ mấy chuyện lúc này là do mình ở trong hầm tưởng tượng ra.
Nhưng tất nhiên, chuyện sinh hoạt vợ chồng mà Quân Lạc Huy mong ước đã lâu phải gác lại phía sau rồi. Bởi vì lúc này đây, kinh thành đang chìm trong biển lửa, đợi đến khi bọn họ về lại trong thành, đa số người trong thành đều rút ra ngoài thành rồi, trong thành chỉ còn người của đội cứu hỏa mà thôi.
Thấy cảnh tượng trong thành, dục vọng có cháy bỏng thế nào cũng phải tan biến thôi. Khi tìm thấy Ám Tầm luôn chờ ở cổng thành, Quân Lạc Huy dặn dò: “Giúp trẫm gọi tất cả mọi người đến tường thành, còn nữa, kêu Ám Kì về cung lấy long bào của trẫm tới đây, không được chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất!”
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Văn Cảnh Dương liền hiểu ý, Quân Lạc Huy là muốn khôi phục lại thân phận. Cũng đúng, lúc này hắn thân là hoàng đế mà còn không xuất hiện thì đúng thật là làm lung lay lòng dân. Trước khi long bào được đưa đến, Văn Cảnh Dương lấy nước ở bên cạnh cẩn thận giúp Quân Lạc Huy chỉnh đốn lại diện mạo, nhìn thấy vết tàn tro trên mặt và mái tóc cháy xém của người này, trong lòng Văn Cảnh Dương khó tránh khỏi dao động lần nữa, bộ dạng hiện tại của người này có điểm nào ra dáng hoàng đế chứ?
Đợi đến khi Văn Cảnh Dương giúp Quân Lạc Huy chỉnh lý lại có thể gặp người, Ám Tầm cũng gọi tất cả những người có thể phát biểu tại hiện trường vụ cháy lên trên tường thành. Sau khi trên tường thành tập hợp đủ mọi người, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: “Chuyện ta sai đội cứu hỏa làm trước khi ta vào trong, đã làm thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, đã chặn được đám lửa cháy lan rồi nhưng muốn dập lửa vẫn còn có chút khó khăn.” Trả lời là Ám Tầm, người phụ trách truyền lệnh.
Trong lúc mọi người đang cau mày, Văn Cảnh Dương ở bên cạnh nói: “Ta lại có cách, chỉ là không biết có thích hợp hay không?”
“Ổ? Cách gì, ngươi cứ nói.” Ngay lập tức, Quân Lạc Huy nói vậy, không cần biết là cách gì, nghe đã rồi nói, nói không chừng làm được thì sao?
“Đổ đầy nước vào những thứ đại loại như túi, rồi dùng máy bắn đá ném chúng vào lửa, cách này thế nào?” Đắn đo một lúc, Văn Cảnh Dương mới lên tiếng nói ra cách của mình.
Đừng nói chứ, cậu vừa mới nói xong, mắt của mọi người đã sáng rực lên, cách này được!
Quân Lạc Huy lập tức phân phó xuống, sai người của đội cứu hỏa đi làm những việc này, trực tiếp dùng lệnh vua. Những trang bị dùng trong chiến tranh, nếu không có quân lệnh của nguyên soái hoặc lệnh vua, thật sự là không điều động được.
/80
|