Cầm chắc hộp gỗ trắc mà Quân Ngạc Lân ném qua, sau khi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, Quân Lạc Huy mới cẩn thận đặt chiếc hộp lên mặt bàn, bề ngoài chiếc hộp trông rất bình thường, vuông vức, đến cả hoa văn cũng không có, nhưng Quân Lạc Huy biết, nếu không biết bí mật bên trong thì tuyệt đối không mở được.
Quân Lạc Huy nhìn chiếc hộp gỗ trắc trước mặt không chớp mắt, sau khi hít một hơi thật sâu mới bắt đầu mở chiếc hộp gỗ trắc này.
Văn Cảnh Dương ngồi bên cạnh có chút hiều kỳ nhìn chiếc hộp gỗ trắc trên bàn, cậu theo Quân Lạc Huy suốt một đường đến đây nhưng cũng không biết thứ mà Quân Lạc Huy đang tìm là gì, xem ra là chiếc hôm đang ở trước mặt này rồi, nhưng trong đó là thứ gì mới được chứ? Khiến thần sắc Quân Lạc Huy như đối đầu với kẻ địch lớn mạnh.
Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy đặt chiếc hộp gỗ trắc lên sát mặt bàn, sau đó liên tục dùng ngón tay khéo léo ấn lên mặt trên và bốn mặt trái phải, trước sau của chiếc hộp, Văn Cảnh Dương thấy động tác của Quân Lạc Huy, vốn tưởng hắn đang kiểm tra chiếc hộp, nhưng ngay lập tức cậu liền phát hiện, khi Quân Lạc Huy thỉnh thoảng dùng ngón tay ấn chiếc hộp, chiếc hộp có chút lảo đảo, hình vuông ban đầu vốn chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng dần dần như nở ra, to hơn hẳn ban đầu.
Văn Cảnh Dương nhìn động tác của Quân Lạc Huy một lúc mới ngập ngừng nói: “Đây là khóa cửu khiếu?” Văn Cảnh Dương khi nói lời này, trong ánh mắt còn có chút kinh ngạc, chuyện này không thể trách cậu làm quá, loại khóa này ra đời hơn 100 năm trước, là nơi tốt nhất để cất giữ những vật quan trọng, không có phương pháp đặc biệt tuyệt đối không mở ra được, nhưng phương pháp chế tạo cái khóa này vô cùng ngặt nghèo, vì vậy rất ít được lưu truyền lại.
“Nhóc con có mắt nhìn lắm.” Người trả lời Văn Cảnh Dương là Quân Ngạc Lân, đời nay những thứ như này còn rất ít, ông không ngờ người trẻ tuổi trước mặt này lại biết được.
Sau khi thu lại ánh nhìn khỏi chiếc hộp cửu khiếu trên bàn, cậu khẽ cười và nói với Quân Ngạc Lân: “Bình thường con thích đọc sách, cũng có tìm hiểu vài món linh tinh trong dân gian, khóa cửu khiếu này là con đọc được từ một cuốn sách cổ.”
“Ổ? Ngươi cũng thích đọc sách sao? Trong căn nhà này của ta có không ít sách cổ, có hứng thú lát nữa có thể theo ta đi xem.” Người trả lời là Huyền Khanh ngồi bên cạnh Quân Ngạc Lân, ông thích đàn, người xưa có nói cầm kỳ thư họa, do đó ông rất có hứng thú với sách, để giành được tình cảm của ông, từ trước Quân Ngạc Lân đã thu thập không ít những thứ có liên quan đến bốn món này.
Trong lúc mọi người nói chuyện, động tác của Quân Lạc Huy dần dần bước vào giai đoạn kết thúc, sau tiếng “tách” cuối cùng dường như là một loại âm thanh máy móc nào đó, chiếc hộp gỗ trắc trên bàn hoàn toàn nở ra lớn hơn ban đầu một vòng, sau đó hai tay Quân Lạc Huy dùng sức tách phần gỗ trắc trên đỉnh đầu của chiếc hộp gỗ trắc này ra hai bên.
Hai người ngồi ở phía đội diện bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến thứ trong chiếc hộp, nhưng Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy thì nhìn chằm chằm chiếc hộp không chớp mắt. Trong đó là ngọc tỷ màu xanh lam nhạt, Quân Lạc Huy hết sức cẩn thận lấy ngọc tỷ từ trong lớp vải hoa văn màu vàng trong chiếc hộp ra, lật mặt dưới của ngọc tỷ xem, quả nhiên có tám chữ: “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.”
Sau khi xác nhận ngọc tỷ trong tay, Quân Lạc Huy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đặt ngọc tỷ vào lại hộp gỗ và quay đầu lại nói với Quân Ngạc Lân: “Đa tạ thái gia gia đã giúp con hoàn thành ý nguyện, đồng ý truyền lại ngọc tỷ truyền quốc cho con.”
“Từ lâu ta đã không thèm thứ này rồi, cứ tưởng cha ngươi sẽ đến lấy, ai ngờ đến đời của ngươi mới đến tìm ta.” Quân Ngạc Lân khoát tay nói tiếp: “Ta giữ thứ này hoàn toàn là ý của Quân Minh Thành, nói cái gì mà khi nào ta quay về thì ngai vàng vẫn là của ta, ta đã từ bỏ thứ đó rồi, sao có thể trở về chứ? Nhưng tiểu tử đó kiên quyết đưa cho ta, ta cũng hết cách, vốn tưởng con trai hắn ta sẽ đến lấy không ngờ đến đời cháu của hắn ta, cũng chính là người mới đến lấy thứ này về.”
Những lời này khiến Quân Lạc Huy có chút trầm lặng, Quân Lạc Huy từ các văn kiện mật ít nhiều cũng biết tại sao thái gia gia của hắn làm như vậy, nhưng đối với việc phụ hoàng hắn tại sao không lấy về mà lại chia bản đồ của nơi này làm hai phần đưa cho hai huynh đệ hắn, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy có chút chua xót.
Phụ hoàng hắn đến lúc chết cũng không xác định được hai huynh đệ hắn ai mới là thái tử thật sự trong lòng ông ấy, nhất định muốn một trong hai người bọn họ lấy ngọc tỷ này về mới thật sự trở thành thiên tử, để bọn họ tàn sát lần nhau và để ông trời quyết định, Quân Lạc Huy bất giác cảm thấy phụ hoàng của hắn đúng là có chút buồn cười.
Hít một hơi thật sâu để bình tâm lại trước những cảm xúc dâng trào trong lòng, ngước mắt lên thấy ánh mắt có chút lo lắng của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy khẽ cười ra hiệu bản thân không sao, đồ đã đến tay, vậy hắn cũng không muốn đùa giỡn với đại ca của hắn nữa.
“Bây giờ cũng trễ rồi, đêm nay các người ở đây nghỉ ngơi tạm một đêm đi, ngày mai Nhạc Lân đưa các ngươi ra, nơi này mà các ngươi tự đi phải tốn nhiều thời gian lắm.” Huyền Khanh mỉm cười nói ra đề nghị của ông, mặc dù vẻ mặt Quân Ngạc Lân bên cạnh ông thể hiện rõ không đồng ý nhưng lời ông đã nói ra nên cũng không quan tâm Quân Ngạc Lân có đồng ý hay không nữa.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy sau khi trao đổi ánh mắt với nhau liền quyết định tạm thời ở đây một đêm, Huyền Khanh thấy bọn họ đồng ý liền nói: “Vậy được, lát nữa cho hai ngươi nếm thử tài nấu ăn của ta, đừng thấy ta từng tuổi này, mấy năm này tài nghệ nấu nướng của ta cũng không tệ đâu.” Nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài, động tác dứt khoát hoàn toàn không giống những người già cùng lứa tuổi của ông.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy vội vàng cảm ơn, mà Văn Cảnh Dương lập tức đứng lên nói: “Huyền lão, để con phụ ông.” Nói rồi vội vã đi theo, về phía Quân Lạc Huy ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Văn Cảnh Dương thì ngay lập tức nhận được một cái liếc xéo từ Quân Ngạc Lân, chỉ thấy ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên nhìn bọn họ nhe răng cười với bọn họ, hàm răng trắng như râu tóc của ông lộ cả ra ngoài, sau đó trong lời nói mang theo một chút sát khí: “Tiểu tử, để Huyền Khanh hầu hạ ngươi? Chán sống rồi! Còn không mau đi giúp một tay!”
Lời này khiến Quân Lạc Huy rùng mình, từ trên ghế bật dậy giống như bị điện giật, cũng không màng tới ngọc tỷ trên bàn, vội nhấc chân chạy theo phía sau Văn Cảnh Dương nói: “Ta cũng tới phụ một tay!” Có trời biết cả đời này của hắn chỉ được người khác hầu hạ, cái gọi là giúp đỡ hoàn toàn là nói theo phản xạ mà thôi, hắn đảm bảo nếu hắn không nói vậy, thái gia gia của hắn tuyệt đối sẽ cho hắn đẹp mặt, thông qua hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài có thể thấy được điều đó.
Bữa tối này được cả ba người hợp tác làm ra, Văn Cảnh Dương còn có thể giúp đỡ rửa rau này nọ, về phần Quân Lạc Huy chỉ có chẻ củi mà thôi, nhưng cảm giác cũng rất mới mẻ khiến Quân Lạc Huy khá vui vẻ, làm không biết mệt.
Đồ ăn rất thơm, cũng không biết là do tay nghê của Huyền Khanh giỏi hay do bữa ăn này có một phần công sức của bọn họ, tóm lại là ngon hơn so với bữa ăn thường ngày. Sau bữa tối, hai người Huyền Khanh và Quân Ngạc Lân nói phải ra ngoài tiêu thực, hai người cùng theo họ ra ngoài, vừa ra đến cửa đã thấy hai ông lão bước đi nhẹ nhàng trên mặt nước đi tới căn nhà chòi giữa hồ nước.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy sau khi nhìn nhau thì cùng thở dài, bọn họ không cần nghĩ đến căn căn nhà chòi giữa hồ nữa, bên bờ hồ đến cả một cái bè trúc cũng không có, do đó bọn họ chỉ đành tản bộ bên bờ hồ, nói chứ cho dù là đi dạo bên bờ hồ cũng khiến tâm trạng con người trở nên dễ chịu hơn.
Không lâu sau, có tiếng cổ cầm từ căn nhà chòi ở giữa hồ truyền đến, tiếng đàn như tiếng nước chảy, giống như tiếng đàn của tiên nhân, khiến hai người đang đi dạo trên bờ bất giác dừng bước, ánh mắt nhìn về phía giữa hồ.
Trong bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, Quân Lạc Huy đột nhiên nói: “Ngươi thích nơi này không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Văn Cảnh Dương vốn đang đắm mình trong bầu không khí yên tĩnh thuận miệng trả lời: “Sao có thể không thích một nơi yên tĩnh như vậy?” Dứt lời liền không nói thêm, chỉ thấy Văn Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt như thể hoàn toàn hòa vào tiếng đàn.
Quân Lạc Huy thấy dáng vẻ của Văn Cảnh Dương, lặng lẽ nắm tay Văn Cảnh Dương, như do tiếng đàn, Văn Cảnh Dương không cự tuyệt, để mặc Quân Lạc Huy nắm tay mình, đến khi Văn Cảnh Dương cảm thấy tay mình lên cao, mu bàn tay còn chạm vào một nơi mềm mại, cậu mới mở mắt.
Đập vào mắt là cảnh tượng Quân Lạc Huy lúc này đang cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu, việc này khiến cậu bất ngờ muốn rút tay lại, nhưng bàn tay nắm tay cậu lại siết chặt, sau đó Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy ngẩng đầu lên nói với cậu: “Có một ngày ta sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn, ngươi thích nơi này, vậy ta hứa, sau này chúng ta sẽ đến đây sống.”
Lời này khiến Văn Cảnh Dương ngạc nhiên, miệng cậu hơi mở ra chứng tỏ lời nói của Quân Lạc Huy làm cậu bị chấn động, mất một lúc Văn Cảnh Dương mới nói: “Hoàng thượng, ngài có lòng rồi, nhưng xin ngài hãy nhớ rằng, ngài là hoàng thượng.”
Quân Lạc Huy nghe Văn Cảnh Dương nói khẽ cau mày, người này lại không tin lời của mình sao? Hắn không giải thích mà dùng sức kéo người vào lòng ôm thật chặt, sau đó hai tay đặt bên tai Văn Cảnh Dương, khẽ cúi đầu chạm trán của mình vào trán của Văn Cảnh Dương, khoảng cách gần như vậy, hơi thở khi nói chuyện của Quân Lạc Huy có thể thổi vào mặt Văn Cảnh Dương: “Ta chắc chắn ngày này không còn xa nữa, nếu ngươi thích, cho dù khó đến đâu ta cũng sẽ làm được, tin ta, Cảnh Dương.”
Có thể là do tiếng đàn mê hoặc, cũng có thể là do bầu không khí lúc này quá tốt đẹp, sâu trong tim Văn Cảnh Dương tựa hồ tin tưởng lời Quân Lạc Huy nói, khẽ đáp lời, ngay sau đó là một nụ hôn vô cùng tự nhiên, Văn Cảnh Dương cảm thấy nụ hôn này hình như có chút ngọt ngào mà trước đây chưa từng có.
Hai người giữa hồ khi thấy hành động của hai người trên bờ, Quân Ngạc Lân bất giác cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt...”
......
Sau một đêm ở bên hồ giữa ngọn núi, sáng sớm ngày thứ hai, Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đang ngủ trên giường liền bị Quân Ngạc Lân gọi dậy, sau khi hai người bọn họ ăn sáng xong thì mặt mũi đen xì nói ngay: “Được rồi, không có chuyện gì nữa thì hai ngươi đem đồ xéo đi, đừng tưởng ta không biết hôm qua ở bờ hồ hai người nói cái gì, thích chỗ của ta, còn muốn ở đây? Hừ hừ, ta nói nè, không có cửa! Đi lẹ lên, đi nhanh lên!”
Nhưng lời này khiến mặt Văn Cảnh Dương bỗng chốc đỏ bừng, sau bữa tối ngày hôm qua bọn họ không gặp nhau nữa, không ngờ những lời nói của cậu và Quân Lạc Huy bên bờ hồ tối qua đều bị nghe thấy hết, sao không ngượng ngùng cho được, khi được Quân Ngạc Lân đưa về bờ sông đối diện dưới núi, Văn Cảnh Dương đều không dám nhìn Quân Ngạc Lân, chuyện này với cậu mà nói có chút xấu hổ.
Quân Lạc Huy thì chỉ nhướng mày không nói gì, dù sao chuyện này nhất thời cũng không làm được, đợi đến lúc đó hắn sẽ có cách khiến ông lão này đồng ý.
Sau khi qua sông, Quân Ngạc Lân khịt mũi rồi ngồi thuyền quay về, một lời tạm biệt cũng không có, thấy bóng dáng Quân Ngạc Lân đi ra, Văn Cảnh Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quân Ngạc Lân ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Quân Lạc Huy ít nhất cũng nắm lấy tay Văn Cảnh Dương còn trong tay hắn rồi mới quay đầu đi lên bờ, sau khi bọn họ xuống thuyền, Ám Lân và Ám Tầm lập tức đến trước mặt bọn họ.
“Thiếu gia, từ qua đến giờ đã có mấy đợt người từ trên núi xuống, thuộc hạ đều giải quyết xong rồi, người trong chùa thuộc hạ không động đến.” Người nói là Ám Lân, báo cáo ngắn gọn rõ ràng tình hình từ hôm qua đến nay cho Quân Lạc Huy biết.
Quân Lạc Huy nghe xong thì gật đầu, kế đó quay đầu lại nhìn dãy núi đối diện bên kia sông, sau đó mới nói: “Đi thôi, chúng ta hồi kinh.” Quân Lạc Huy khi nói câu này, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm, hắn quyết định, sau khi hồi kinh nhất định phải dọn dẹp toàn bộ đám người vướng tay vướng chân kia, cho dù máu chảy thành sông cũng không tiếc.
Đồ đã trong tay, vậy hắn cũng không cần phải thận trọng như lúc đến nữa, Bây giờ đồ đạc đã trong tay, anh không còn cần phải thận trọng như lúc đến nữa, thay vì đi theo con đường đầy cỏ dại, lần này bọn họ đi theo con đường mòn dẫn thẳng lên chùa trên núi Thái Hành Sơn.
Đường này đi rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã đến nơi được gọi là chùa Hồng Lâm, từ sau núi vào chùa Hồng Lâm, vừa vào cửa đã gặp một đám người khiến Quân Lạc Huy bọn họ dừng bước.
Một thanh niên dừng chân mỉm cười nói với bọn họ: “Đã lâu không gặp, nhị đệ.”
Quân Lạc Huy nhìn chiếc hộp gỗ trắc trước mặt không chớp mắt, sau khi hít một hơi thật sâu mới bắt đầu mở chiếc hộp gỗ trắc này.
Văn Cảnh Dương ngồi bên cạnh có chút hiều kỳ nhìn chiếc hộp gỗ trắc trên bàn, cậu theo Quân Lạc Huy suốt một đường đến đây nhưng cũng không biết thứ mà Quân Lạc Huy đang tìm là gì, xem ra là chiếc hôm đang ở trước mặt này rồi, nhưng trong đó là thứ gì mới được chứ? Khiến thần sắc Quân Lạc Huy như đối đầu với kẻ địch lớn mạnh.
Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy đặt chiếc hộp gỗ trắc lên sát mặt bàn, sau đó liên tục dùng ngón tay khéo léo ấn lên mặt trên và bốn mặt trái phải, trước sau của chiếc hộp, Văn Cảnh Dương thấy động tác của Quân Lạc Huy, vốn tưởng hắn đang kiểm tra chiếc hộp, nhưng ngay lập tức cậu liền phát hiện, khi Quân Lạc Huy thỉnh thoảng dùng ngón tay ấn chiếc hộp, chiếc hộp có chút lảo đảo, hình vuông ban đầu vốn chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng dần dần như nở ra, to hơn hẳn ban đầu.
Văn Cảnh Dương nhìn động tác của Quân Lạc Huy một lúc mới ngập ngừng nói: “Đây là khóa cửu khiếu?” Văn Cảnh Dương khi nói lời này, trong ánh mắt còn có chút kinh ngạc, chuyện này không thể trách cậu làm quá, loại khóa này ra đời hơn 100 năm trước, là nơi tốt nhất để cất giữ những vật quan trọng, không có phương pháp đặc biệt tuyệt đối không mở ra được, nhưng phương pháp chế tạo cái khóa này vô cùng ngặt nghèo, vì vậy rất ít được lưu truyền lại.
“Nhóc con có mắt nhìn lắm.” Người trả lời Văn Cảnh Dương là Quân Ngạc Lân, đời nay những thứ như này còn rất ít, ông không ngờ người trẻ tuổi trước mặt này lại biết được.
Sau khi thu lại ánh nhìn khỏi chiếc hộp cửu khiếu trên bàn, cậu khẽ cười và nói với Quân Ngạc Lân: “Bình thường con thích đọc sách, cũng có tìm hiểu vài món linh tinh trong dân gian, khóa cửu khiếu này là con đọc được từ một cuốn sách cổ.”
“Ổ? Ngươi cũng thích đọc sách sao? Trong căn nhà này của ta có không ít sách cổ, có hứng thú lát nữa có thể theo ta đi xem.” Người trả lời là Huyền Khanh ngồi bên cạnh Quân Ngạc Lân, ông thích đàn, người xưa có nói cầm kỳ thư họa, do đó ông rất có hứng thú với sách, để giành được tình cảm của ông, từ trước Quân Ngạc Lân đã thu thập không ít những thứ có liên quan đến bốn món này.
Trong lúc mọi người nói chuyện, động tác của Quân Lạc Huy dần dần bước vào giai đoạn kết thúc, sau tiếng “tách” cuối cùng dường như là một loại âm thanh máy móc nào đó, chiếc hộp gỗ trắc trên bàn hoàn toàn nở ra lớn hơn ban đầu một vòng, sau đó hai tay Quân Lạc Huy dùng sức tách phần gỗ trắc trên đỉnh đầu của chiếc hộp gỗ trắc này ra hai bên.
Hai người ngồi ở phía đội diện bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến thứ trong chiếc hộp, nhưng Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy thì nhìn chằm chằm chiếc hộp không chớp mắt. Trong đó là ngọc tỷ màu xanh lam nhạt, Quân Lạc Huy hết sức cẩn thận lấy ngọc tỷ từ trong lớp vải hoa văn màu vàng trong chiếc hộp ra, lật mặt dưới của ngọc tỷ xem, quả nhiên có tám chữ: “Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.”
Sau khi xác nhận ngọc tỷ trong tay, Quân Lạc Huy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đặt ngọc tỷ vào lại hộp gỗ và quay đầu lại nói với Quân Ngạc Lân: “Đa tạ thái gia gia đã giúp con hoàn thành ý nguyện, đồng ý truyền lại ngọc tỷ truyền quốc cho con.”
“Từ lâu ta đã không thèm thứ này rồi, cứ tưởng cha ngươi sẽ đến lấy, ai ngờ đến đời của ngươi mới đến tìm ta.” Quân Ngạc Lân khoát tay nói tiếp: “Ta giữ thứ này hoàn toàn là ý của Quân Minh Thành, nói cái gì mà khi nào ta quay về thì ngai vàng vẫn là của ta, ta đã từ bỏ thứ đó rồi, sao có thể trở về chứ? Nhưng tiểu tử đó kiên quyết đưa cho ta, ta cũng hết cách, vốn tưởng con trai hắn ta sẽ đến lấy không ngờ đến đời cháu của hắn ta, cũng chính là người mới đến lấy thứ này về.”
Những lời này khiến Quân Lạc Huy có chút trầm lặng, Quân Lạc Huy từ các văn kiện mật ít nhiều cũng biết tại sao thái gia gia của hắn làm như vậy, nhưng đối với việc phụ hoàng hắn tại sao không lấy về mà lại chia bản đồ của nơi này làm hai phần đưa cho hai huynh đệ hắn, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy có chút chua xót.
Phụ hoàng hắn đến lúc chết cũng không xác định được hai huynh đệ hắn ai mới là thái tử thật sự trong lòng ông ấy, nhất định muốn một trong hai người bọn họ lấy ngọc tỷ này về mới thật sự trở thành thiên tử, để bọn họ tàn sát lần nhau và để ông trời quyết định, Quân Lạc Huy bất giác cảm thấy phụ hoàng của hắn đúng là có chút buồn cười.
Hít một hơi thật sâu để bình tâm lại trước những cảm xúc dâng trào trong lòng, ngước mắt lên thấy ánh mắt có chút lo lắng của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy khẽ cười ra hiệu bản thân không sao, đồ đã đến tay, vậy hắn cũng không muốn đùa giỡn với đại ca của hắn nữa.
“Bây giờ cũng trễ rồi, đêm nay các người ở đây nghỉ ngơi tạm một đêm đi, ngày mai Nhạc Lân đưa các ngươi ra, nơi này mà các ngươi tự đi phải tốn nhiều thời gian lắm.” Huyền Khanh mỉm cười nói ra đề nghị của ông, mặc dù vẻ mặt Quân Ngạc Lân bên cạnh ông thể hiện rõ không đồng ý nhưng lời ông đã nói ra nên cũng không quan tâm Quân Ngạc Lân có đồng ý hay không nữa.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy sau khi trao đổi ánh mắt với nhau liền quyết định tạm thời ở đây một đêm, Huyền Khanh thấy bọn họ đồng ý liền nói: “Vậy được, lát nữa cho hai ngươi nếm thử tài nấu ăn của ta, đừng thấy ta từng tuổi này, mấy năm này tài nghệ nấu nướng của ta cũng không tệ đâu.” Nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài, động tác dứt khoát hoàn toàn không giống những người già cùng lứa tuổi của ông.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy vội vàng cảm ơn, mà Văn Cảnh Dương lập tức đứng lên nói: “Huyền lão, để con phụ ông.” Nói rồi vội vã đi theo, về phía Quân Lạc Huy ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Văn Cảnh Dương thì ngay lập tức nhận được một cái liếc xéo từ Quân Ngạc Lân, chỉ thấy ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên nhìn bọn họ nhe răng cười với bọn họ, hàm răng trắng như râu tóc của ông lộ cả ra ngoài, sau đó trong lời nói mang theo một chút sát khí: “Tiểu tử, để Huyền Khanh hầu hạ ngươi? Chán sống rồi! Còn không mau đi giúp một tay!”
Lời này khiến Quân Lạc Huy rùng mình, từ trên ghế bật dậy giống như bị điện giật, cũng không màng tới ngọc tỷ trên bàn, vội nhấc chân chạy theo phía sau Văn Cảnh Dương nói: “Ta cũng tới phụ một tay!” Có trời biết cả đời này của hắn chỉ được người khác hầu hạ, cái gọi là giúp đỡ hoàn toàn là nói theo phản xạ mà thôi, hắn đảm bảo nếu hắn không nói vậy, thái gia gia của hắn tuyệt đối sẽ cho hắn đẹp mặt, thông qua hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài có thể thấy được điều đó.
Bữa tối này được cả ba người hợp tác làm ra, Văn Cảnh Dương còn có thể giúp đỡ rửa rau này nọ, về phần Quân Lạc Huy chỉ có chẻ củi mà thôi, nhưng cảm giác cũng rất mới mẻ khiến Quân Lạc Huy khá vui vẻ, làm không biết mệt.
Đồ ăn rất thơm, cũng không biết là do tay nghê của Huyền Khanh giỏi hay do bữa ăn này có một phần công sức của bọn họ, tóm lại là ngon hơn so với bữa ăn thường ngày. Sau bữa tối, hai người Huyền Khanh và Quân Ngạc Lân nói phải ra ngoài tiêu thực, hai người cùng theo họ ra ngoài, vừa ra đến cửa đã thấy hai ông lão bước đi nhẹ nhàng trên mặt nước đi tới căn nhà chòi giữa hồ nước.
Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy sau khi nhìn nhau thì cùng thở dài, bọn họ không cần nghĩ đến căn căn nhà chòi giữa hồ nữa, bên bờ hồ đến cả một cái bè trúc cũng không có, do đó bọn họ chỉ đành tản bộ bên bờ hồ, nói chứ cho dù là đi dạo bên bờ hồ cũng khiến tâm trạng con người trở nên dễ chịu hơn.
Không lâu sau, có tiếng cổ cầm từ căn nhà chòi ở giữa hồ truyền đến, tiếng đàn như tiếng nước chảy, giống như tiếng đàn của tiên nhân, khiến hai người đang đi dạo trên bờ bất giác dừng bước, ánh mắt nhìn về phía giữa hồ.
Trong bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, Quân Lạc Huy đột nhiên nói: “Ngươi thích nơi này không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Văn Cảnh Dương vốn đang đắm mình trong bầu không khí yên tĩnh thuận miệng trả lời: “Sao có thể không thích một nơi yên tĩnh như vậy?” Dứt lời liền không nói thêm, chỉ thấy Văn Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt như thể hoàn toàn hòa vào tiếng đàn.
Quân Lạc Huy thấy dáng vẻ của Văn Cảnh Dương, lặng lẽ nắm tay Văn Cảnh Dương, như do tiếng đàn, Văn Cảnh Dương không cự tuyệt, để mặc Quân Lạc Huy nắm tay mình, đến khi Văn Cảnh Dương cảm thấy tay mình lên cao, mu bàn tay còn chạm vào một nơi mềm mại, cậu mới mở mắt.
Đập vào mắt là cảnh tượng Quân Lạc Huy lúc này đang cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu, việc này khiến cậu bất ngờ muốn rút tay lại, nhưng bàn tay nắm tay cậu lại siết chặt, sau đó Văn Cảnh Dương thấy Quân Lạc Huy ngẩng đầu lên nói với cậu: “Có một ngày ta sẽ cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn, ngươi thích nơi này, vậy ta hứa, sau này chúng ta sẽ đến đây sống.”
Lời này khiến Văn Cảnh Dương ngạc nhiên, miệng cậu hơi mở ra chứng tỏ lời nói của Quân Lạc Huy làm cậu bị chấn động, mất một lúc Văn Cảnh Dương mới nói: “Hoàng thượng, ngài có lòng rồi, nhưng xin ngài hãy nhớ rằng, ngài là hoàng thượng.”
Quân Lạc Huy nghe Văn Cảnh Dương nói khẽ cau mày, người này lại không tin lời của mình sao? Hắn không giải thích mà dùng sức kéo người vào lòng ôm thật chặt, sau đó hai tay đặt bên tai Văn Cảnh Dương, khẽ cúi đầu chạm trán của mình vào trán của Văn Cảnh Dương, khoảng cách gần như vậy, hơi thở khi nói chuyện của Quân Lạc Huy có thể thổi vào mặt Văn Cảnh Dương: “Ta chắc chắn ngày này không còn xa nữa, nếu ngươi thích, cho dù khó đến đâu ta cũng sẽ làm được, tin ta, Cảnh Dương.”
Có thể là do tiếng đàn mê hoặc, cũng có thể là do bầu không khí lúc này quá tốt đẹp, sâu trong tim Văn Cảnh Dương tựa hồ tin tưởng lời Quân Lạc Huy nói, khẽ đáp lời, ngay sau đó là một nụ hôn vô cùng tự nhiên, Văn Cảnh Dương cảm thấy nụ hôn này hình như có chút ngọt ngào mà trước đây chưa từng có.
Hai người giữa hồ khi thấy hành động của hai người trên bờ, Quân Ngạc Lân bất giác cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt...”
......
Sau một đêm ở bên hồ giữa ngọn núi, sáng sớm ngày thứ hai, Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đang ngủ trên giường liền bị Quân Ngạc Lân gọi dậy, sau khi hai người bọn họ ăn sáng xong thì mặt mũi đen xì nói ngay: “Được rồi, không có chuyện gì nữa thì hai ngươi đem đồ xéo đi, đừng tưởng ta không biết hôm qua ở bờ hồ hai người nói cái gì, thích chỗ của ta, còn muốn ở đây? Hừ hừ, ta nói nè, không có cửa! Đi lẹ lên, đi nhanh lên!”
Nhưng lời này khiến mặt Văn Cảnh Dương bỗng chốc đỏ bừng, sau bữa tối ngày hôm qua bọn họ không gặp nhau nữa, không ngờ những lời nói của cậu và Quân Lạc Huy bên bờ hồ tối qua đều bị nghe thấy hết, sao không ngượng ngùng cho được, khi được Quân Ngạc Lân đưa về bờ sông đối diện dưới núi, Văn Cảnh Dương đều không dám nhìn Quân Ngạc Lân, chuyện này với cậu mà nói có chút xấu hổ.
Quân Lạc Huy thì chỉ nhướng mày không nói gì, dù sao chuyện này nhất thời cũng không làm được, đợi đến lúc đó hắn sẽ có cách khiến ông lão này đồng ý.
Sau khi qua sông, Quân Ngạc Lân khịt mũi rồi ngồi thuyền quay về, một lời tạm biệt cũng không có, thấy bóng dáng Quân Ngạc Lân đi ra, Văn Cảnh Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quân Ngạc Lân ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Quân Lạc Huy ít nhất cũng nắm lấy tay Văn Cảnh Dương còn trong tay hắn rồi mới quay đầu đi lên bờ, sau khi bọn họ xuống thuyền, Ám Lân và Ám Tầm lập tức đến trước mặt bọn họ.
“Thiếu gia, từ qua đến giờ đã có mấy đợt người từ trên núi xuống, thuộc hạ đều giải quyết xong rồi, người trong chùa thuộc hạ không động đến.” Người nói là Ám Lân, báo cáo ngắn gọn rõ ràng tình hình từ hôm qua đến nay cho Quân Lạc Huy biết.
Quân Lạc Huy nghe xong thì gật đầu, kế đó quay đầu lại nhìn dãy núi đối diện bên kia sông, sau đó mới nói: “Đi thôi, chúng ta hồi kinh.” Quân Lạc Huy khi nói câu này, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm, hắn quyết định, sau khi hồi kinh nhất định phải dọn dẹp toàn bộ đám người vướng tay vướng chân kia, cho dù máu chảy thành sông cũng không tiếc.
Đồ đã trong tay, vậy hắn cũng không cần phải thận trọng như lúc đến nữa, Bây giờ đồ đạc đã trong tay, anh không còn cần phải thận trọng như lúc đến nữa, thay vì đi theo con đường đầy cỏ dại, lần này bọn họ đi theo con đường mòn dẫn thẳng lên chùa trên núi Thái Hành Sơn.
Đường này đi rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã đến nơi được gọi là chùa Hồng Lâm, từ sau núi vào chùa Hồng Lâm, vừa vào cửa đã gặp một đám người khiến Quân Lạc Huy bọn họ dừng bước.
Một thanh niên dừng chân mỉm cười nói với bọn họ: “Đã lâu không gặp, nhị đệ.”
/80
|