Sau khi Ám Tầm quay lại thì nhỏ tiếng thì thầm vào tai Quân Lạc Huy điều gì đó, vẻ mặt Quân Lạc Huy vốn đã dịu đi rất nhiều khi gặp được Văn Cảnh Dương, bây giờ lại trở nên nghiêm túc, sau đó gọi mọi người: “Lập tức lên đường, còn không đi thì thật sự sẽ bị tên kia bao vây ở đây.”
“Bọn ta đã đưa người đến cho ngươi, chuyện tiếp theo bọn ta không dính vào nữa.” Người nói là Giang Ngộ Kỳ, sau khi hắn ta ôm quyền chào Quân Lạc Huy xong thì kéo Vu Lâm Tiêu đi ra ngoài.
Vu Lâm Tiêu gật đầu, nhìn mọi người với vẻ ái ngại, để mặc Giang Ngộ Kỳ kéo mình ra ngoài, với thân phận là người giang hồ, sau khi biết thân phận những người này là ai, bọn họ không tiện dính sâu vào, vì vậy khi Giang Ngộ Kỳ nói đi, Vu Lâm Tiêu cũng không phản đối.
Quân Lạc Huy cũng không giữ bọn họ lại, cũng gật đầu chào, Văn Cảnh Dương thì cất tiếng nói: “Vu đại phu, Giang huynh, mấy ngày qua, cảm ơn hai người.”
Giang Ngộ Kỳ nghe thấy cũng chỉ vẫy tay, biểu thị không cần cảm ơn, thấy hai người bọn họ sắp ra khỏi rừng cây, Thân Hoài nãy giờ dựa vào gốc cây nhắm mắt mới mở mắt ra, lớn tiếng gọi hai người sắp ra khỏi rừng cây: “Đợi đã!”
Vu Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt quay đầu lại: “Sư đệ?”
Thấy dáng vẻ mừng rỡ của Vu Lâm Tiêu, trên mặt Thân Hoài lộ ra vẻ không tự nhiên hiếm có, tầm mắt hơi dời đi: “Sư huynh không phải tinh thông giải cổ sao? Ta biết trên người sư huynh có một con cổ lúc trước nuôi, có thể ngăn ngừa cổ trùng, có thể cho chúng ta mượn dùng không?”
Nghe thấy yêu cầu của Thân Hoài, nụ cười trên mặt Vu Lâm Tiêu lại càng sâu hơn, chịu hỏi mượn đồ của hắn ta tức là vẫn còn xem hắn ta là sư huynh, Vu Lâm Tiêu không hề do dự mà gật đầu: “Được, nhưng lúc trả, phải do đích thân ngươi đem về Dược Cốc trả.”
Điều kiện này làm mặt Thân Hoài hơi sượng lại, khi nghe tiếng cười chế giễu, Thân Hoài ngẩng đầu lên trừng mắt nói với Vu Lâm Tiêu, kẻ đang cười nhạo mình kia: “Được.” Liền sau đó một cái hộp màu đỏ sậm bay về phía Thân Hoài, sau khi vững vàng bắt lấy, Thân Hoài nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Đợi Giang Ngộ Kỳ và Vu Lâm Tiêu đi khỏi, Thân Hoài với nét mặt buồn bực đưa cái hộp màu đỏ cho Quân Lạc Huy và nói: “Vì giúp ngài mà ta sắp bán mình luôn rồi, không biết việc làm này của thần có thể đổi được những gì?”
Quân Lạc Huy nhận lấy cái hộp màu đỏ sậm, xoay người lại bỏ vào trong túi gấm ở thắt lưng của Văn Cảnh Dương, nói một cách hiển nhiên: “Những thứ ngươi cần ta đều có thể đồng ý, những chuyện ngươi làm bây giờ không phải đều là việc ngươi nên làm sao? Được rồi, đừng phí lời nữa, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Văn Cảnh Dương muốn ngăn cản động tác của Quân Lạc Huy, nhưng ánh mắt kiên định của Quân Lạc Huy làm cậu câm nín, còn Thân Hoài đã lên ngựa nhìn thấy bộ dạng của hai người họ thì lên tiếng: “Đừng đùn đẩy qua lại nữa, ngươi cứ cầm đi, chỉ cần ngươi không rời khỏi thiếu gia thì ngài ấy cũng sẽ không sao cả. Mà ta nghĩ hai người có phải cũng nên để ý đến người khác không, dù sao trong đoàn chúng ta vẫn còn một cô gái khác, không phải sao?”
Câu nói này khiến Văn Cảnh Dương có chút ngượng ngùng, ánh mắt bất giác nhìn qua Tuyên Vũ, thấy Tuyên Vũ đỏ mặt nhìn qua chỗ khác, mà chuyện này hoàn toàn là do hai người bọn họ gây ra. Nhưng Quân Lạc Huy lại vô cùng hài lòng với câu nói đó của Thân Hoài, thấy Văn Cảnh Dương muốn tự mình cưỡi ngựa, Quân Lạc Huy không nói lời nào, cũng leo lên ngựa, ôm Văn Cảnh Dương vào lòng, kéo dây cương.
Thấy Văn Cảnh Dương như muốn nói gì đó, Quân Lạc Huy liền nói: “Tuyên Vũ muốn đi cùng chúng ta, Tuyên Vũ chắc sẽ không ngại chúng ta thế nào đâu, hơn nữa ngươi không được rời khỏi ta, cưỡi ngựa tất nhiên phải cưỡi cùng nhau rồi, đi thôi!”
Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người thân mật với Quân Lạc Huy, ít nhiều cũng khiến Văn Cảnh Dương có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ kĩ thì Quân Lạc Huy nói cũng không sai, 'Bỏ đi, cứ vậy đi.' Có trời biết, cái “Bỏ đi” này không chỉ dừng lại ở việc cưỡi ngựa.
Sáu người gấp rút lên đường, sau năm ngày đã đến một thành lớn của Giang Nam, trong năm ngày bọn họ đã đi qua ba trấn nhỏ, có thể nói là dùng tốc độ nhanh nhất để đến núi Thái Hành Sơn, đương nhiên, khi vào thành vào trấn, mỗi người một ngựa, cho dù Quân Lạc Huy không chịu cũng phải chịu, ai bảo hai người đàn ông cùng cưỡi một con ngựa qua nổi bật làm chi.
Lúc ở cổng thành, bọn họ đã phát hiện bầu không khí trong thành có gì đó không ổn, sắc mặt người đi đường vô cùng háo hức, trong thành như sắp có đại hỉ, sau khi mọi người liếc mắt nhìn nhau, quyết định để Tuyên Vũ ra mặt hỏi thăm người đi đường: “Vị đại thúc này, không biết là có chuyện gì hả? Sao mọi người lại phấn khởi quá vậy?”
Đại thúc bị bọn họ chặn lại, sau khi đánh giá bọn họ một lượt liền nói: “À, lúc nãy ngoài cổng thành mới dán cáo thị, đó là đại hỉ nha, nghe nói đại hoàng tử được cho là đã chết, thật ra lại không chết, giờ còn quay về, ai da, không nói với các ngươi nữa, vì chuyện vui này mà đại xá thiên hạ, ta phải mau về nói cho bà vợ nhà ta biết, đệ đệ của nàng ấy sắp được ra tù rồi.” Nói xong liền cuống quýt rời đi.
Tuyên Vũ quay lại kể cho mọi người nghe, Quân Lạc Huy nheo mắt lại, những người khác thì sắc mặt nghiêm trọng, qua một lúc Quân Lạc Huy mới lên tiếng: “Đến chỗ dán cáo thị xem xem.” Nói xong liền kêu Văn Cảnh Dương và mọi người cùng đi về phía cổng thành.
Lúc này, ngoài cổng thành tụ tập rất nhiều người, có người vào thành buôn bán, chỗ cáo thị càng khỏi phải nói, tầng tầng lớp lớp toàn là lão bá tánh, nhóm người Quân Lạc Huy ngồi trên ngựa, lợi dụng chiều cao của ngựa nhìn vào trong, phát hiện bảng vàng quả nhiên được dán bên cạnh cáo thị.
Để Tuyên Vũ ở lại canh chừng, mọi người xuống ngựa, với sự giúp sức của Ám Lân và Ám Tầm, mọi người chen được lên trước đám người, quả nhiên nhìn thấy bảng vàng viết: “Nhờ trời phù hộ triều đại Quân Nguyên... Đại hoàng tử Quân Lạc Hải đại nạn không chết, nhân dịp này đại xá thiên hạ, chia vui cùng dân chúng.”
Nhìn mấy lời tâng bốc trên bảng vàng, sắc mặt Quân Lạc Huy vô cùng u ám, mặc dù trước khi hắn quyết định làm vậy đã nghĩ tới việc Quân Lạc Hải sẽ có hành động, nhưng không ngờ Quân Lạc Hải lại hành động nhanh như vậy, xem ra trong triều hiện nay có không ít móng vuốt của Quân Lạc Hải ha, nếu không trong năm ngày ngắn ngủi, Quân Lạc Hải làm sao có thể thuận lợi làm ra bảng vàng chứ?
“Thiếu gia, chuyện này...”, Văn Cảnh Dương nhìn thấy bảng vàng mặt cũng biến sắc, cậu biết Quân Lạc Huy trước đó cố ý giả chết, cậu không tin Quân Lạc Huy không dùng chuyện này để gây chuyện, nếu không cẩn thận, Quân Lạc Huy có lẽ đã chết thật.
“Đi.” Quân Lạc Huy nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng nói xong liền kéo Văn Cảnh Dương ra ngoài trước, sau khi thoát ra khỏi đám đông, mọi người liền tìm một căn nhà nhỏ có sân, sau khi trả đủ tiền cho chủ nhân, bọn người Quân Lạc Huy ở lại căn nhà này.
Ở đại sảnh của căn nhà này, Quân Lạc Huy ngồi ở vị trí chủ nhà nhìn mọi người, ngoài trừ Thân Hoài với dáng vẻ không quan tâm ra, bốn người còn lại đều có chút lo lắng.
“Đừng lo, lúc làm ta đã biết trước sẽ thế này, chuyện trong triều đã có Kì Vương lo, yên tâm đi, Quân Lạc Hải không làm được trò trống gì đâu. Hơn nữa, nhân cơ hội này nhổ luôn gốc rễ của đại hoàng tử trong triều. Đợi lấy được đồ về, chúng ta sẽ giải quyết triệt để mối họa Quân Lạc Hải này.” Quân Lạc Huy vừa nghiêm túc vừa thong thả nói, mặc dù vừa nãy khi thấy bảng vàng, sắc mặt hắn rất khó coi nhưng đó chỉ là do hành động trắng trợn của Quân Lạc Hải mà thôi.
Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, trong lòng Văn Cảnh Dương cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng hiện tại trong lòng cậu còn có một thắc mắc khác: “Thiếu gia, sao phải mua căn nhà này? Không phải chúng ta cần mau chóng đến núi Thái Hành Sơn sao?”
Nghe Văn Cảnh Dương hỏi, Quân Lạc Huy nhướng mày nói: “Thấy ngươi mấy ngày nay đi đường vất vả, ta đau lòng, muốn ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nhưng nói xong lại thấy Văn Cảnh Dương cau mày, câu này hình như nịnh không đúng chỗ, Quân Lạc Huy vội vã sửa lại: “Được rồi... Nói giỡn thôi, mua căn nhà này là để ở đây chờ một người, có lẽ đêm nay người đó sẽ tới, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.”
Những lời này mới khiến Văn Cảnh Dương thoải mái hơn, gì mà vì cậu làm trễ nải hành trình, mấy chuyện như vậy cậu không muốn chút nào. Có thời gian nghỉ ngơi, Văn Cảnh Dương bèn nói: “Để ta đi nấu mì cho mọi người, mấy món khác không biết chứ một tô mì ăn tạm thì được.”
“Không được!” Nhưng lời đề nghị của cậu lập tức bị Quân Lạc Huy phản đối, mì Văn Cảnh Dương nấu là độc quyền của hắn, sao có thể chia sẻ với người khác được chứ? Ngay sau đó liền phân phó: “Để Tuyên Vũ đi đi, cô ấy là con gái, chắc là phải nấu ăn được chứ hả?”
Thân Hoài vẻ mặt bỡn cợt nhìn Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy, ngáp một cái nói: “Có người chính là độc tài, đúng là độc tài nha.”
Câu này khiến Văn Cảnh Dương có chút ngượng ngùng, nhưng thấy nét hiển nhiên trên mặt Quân Lạc Huy, cả Văn Cảnh Dương cũng bất giác thấy có chút buồn cười, đồng thời trong lòng còn gợn sóng. Nhưng cuối cùng cũng không để Tuyên Vũ đi nấu, Văn Cảnh Dương nói với Tuyên Vũ: “Đi tửu lầu mua vài món về đi.”
Nghe Văn Cảnh Dương nói câu này, Tuyên Vũ lặng lẽ thở phào, nếu thật sự để cô nấu, vậy là tới công chuyện đó, dù không phải là không biết nấu, nhưng mùi vị không ra làm sao, cô không muốn lại cho Quân Lạc Huy cái cớ hành hạ mình, có trời biết khẩu vị của vị hoàng đế này cao cấp cỡ nào.
Sau khi dùng bữa tối mà Tuyên Vũ mua ở tửu lầu về, bọn người Thân Hoài biết ý đều rời khỏi đại sảnh, để hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy ở riêng với nhau, Quân Lạc Huy kéo tay Văn Cảnh Dương nói: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc trở về, Cảnh Dương, ngươi có bằng lòng làm hoàng hậu của ta không?”
Những lời nói đột ngột này làm Văn Cảnh Dương sợ hãi, hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi Quân Lạc Huy gọi tên cậu lần nữa, Văn Cảnh Dương mới bừng tỉnh lại, sau đó nói: “Chuyện này tuyệt đối không được.”
“Tại sao?” Quân Lạc Huy cau mày hỏi, cậu bằng lòng, hắn liền để Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu của hắn, chuyện này có gì mà không được?
Văn Cảnh Dương chỉ nhắm mắt, lắc đầu, không nói gì thêm, chuyện này muốn hắn làm sao nói? Làm nam phi còn chưa đủ sao? Để cậu làm hoàng hậu, để một nam nhân như cậu quản lý cả một hậu cung toàn nữ nhân. Giúp Quân Lạc Huy sắp xếp mấy chuyện phòng the, đây không phải là chuyện nực cười sao?
Điều này cũng giúp Văn Cảnh Dương ý thức được rằng, sau khi cậu chập nhận Quân Lạc Huy, khi về cung cậu sẽ đối diện với những chuyện gì, những chuyện trước đây không để ý sẽ dần dần chiếm lấy trái tim cậu, vậy có khi nào cậu sẽ trở thành kiểu oán phụ trong thâm cung không? Chỉ cần nghĩ đến đó, Văn Cảnh Dương đã rùng mình, với cậu mà nói đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương rũ mắt xuống, hành động né tránh hắn khiến hắn khẽ cau mày, Quân Lạc Huy đang định hỏi tiếp thì nghe tiếng Ám Tầm bẩm báo: “Thiếu gia, Kì Vương đến rồi.”
Nghe báo, Quân Lạc Huy lặng lẽ thở dài, sau khi nhìn Văn Cảnh Dương một cái, Quân Lạc Huy mới nói với bên ngoài: “Cho Kì Vương vào đi.”
Không lâu sau, một người mặc áo choàng màu xanh lam nhạt bước vào: “Ca!” Cùng đi vào là một thanh niên mặc áo choàng màu xanh đậm.
“Thuộc hạ tham kiến thiếu gia.” Thanh niên mặc áo choàng xanh đậm kia hành lễ với Quân Lạc Huy.
Văn Cảnh Dương vốn đang cúi đầu, khi nghe gọng nói liền ngẩng đầu lên, thấy người đã lâu không gặp, Văn Cảnh Dương mở to mắt, có chút không chắc chắn cất tiếng gọi: “Đại ca?”
Người đến chính là Văn Cảnh Thịnh, đại ca của Văn Cảnh Dương, ban đầu hắn ta bị Quân Lạc Huy điều đến Giang Nam điều tra vụ án lương thực, sau đó cả Quân Lạc Vũ cũng bị Quân Lạc Huy phái đến Giang Nam, Quân Lạc Huy liền bảo Văn Cảnh Thịnh hỗ trợ Quân Lạc Vũ làm việc.
“Tiểu đệ.” Đáp lại Văn Cảnh Dương một câu, từ nụ cười rạng rỡ của Văn Cảnh Thịnh có thể nhìn ra được hắn ta vui cỡ nào khi gặp lại đệ đệ, nay đã thành phi tử.
“Bọn ta đã đưa người đến cho ngươi, chuyện tiếp theo bọn ta không dính vào nữa.” Người nói là Giang Ngộ Kỳ, sau khi hắn ta ôm quyền chào Quân Lạc Huy xong thì kéo Vu Lâm Tiêu đi ra ngoài.
Vu Lâm Tiêu gật đầu, nhìn mọi người với vẻ ái ngại, để mặc Giang Ngộ Kỳ kéo mình ra ngoài, với thân phận là người giang hồ, sau khi biết thân phận những người này là ai, bọn họ không tiện dính sâu vào, vì vậy khi Giang Ngộ Kỳ nói đi, Vu Lâm Tiêu cũng không phản đối.
Quân Lạc Huy cũng không giữ bọn họ lại, cũng gật đầu chào, Văn Cảnh Dương thì cất tiếng nói: “Vu đại phu, Giang huynh, mấy ngày qua, cảm ơn hai người.”
Giang Ngộ Kỳ nghe thấy cũng chỉ vẫy tay, biểu thị không cần cảm ơn, thấy hai người bọn họ sắp ra khỏi rừng cây, Thân Hoài nãy giờ dựa vào gốc cây nhắm mắt mới mở mắt ra, lớn tiếng gọi hai người sắp ra khỏi rừng cây: “Đợi đã!”
Vu Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt quay đầu lại: “Sư đệ?”
Thấy dáng vẻ mừng rỡ của Vu Lâm Tiêu, trên mặt Thân Hoài lộ ra vẻ không tự nhiên hiếm có, tầm mắt hơi dời đi: “Sư huynh không phải tinh thông giải cổ sao? Ta biết trên người sư huynh có một con cổ lúc trước nuôi, có thể ngăn ngừa cổ trùng, có thể cho chúng ta mượn dùng không?”
Nghe thấy yêu cầu của Thân Hoài, nụ cười trên mặt Vu Lâm Tiêu lại càng sâu hơn, chịu hỏi mượn đồ của hắn ta tức là vẫn còn xem hắn ta là sư huynh, Vu Lâm Tiêu không hề do dự mà gật đầu: “Được, nhưng lúc trả, phải do đích thân ngươi đem về Dược Cốc trả.”
Điều kiện này làm mặt Thân Hoài hơi sượng lại, khi nghe tiếng cười chế giễu, Thân Hoài ngẩng đầu lên trừng mắt nói với Vu Lâm Tiêu, kẻ đang cười nhạo mình kia: “Được.” Liền sau đó một cái hộp màu đỏ sậm bay về phía Thân Hoài, sau khi vững vàng bắt lấy, Thân Hoài nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Đợi Giang Ngộ Kỳ và Vu Lâm Tiêu đi khỏi, Thân Hoài với nét mặt buồn bực đưa cái hộp màu đỏ cho Quân Lạc Huy và nói: “Vì giúp ngài mà ta sắp bán mình luôn rồi, không biết việc làm này của thần có thể đổi được những gì?”
Quân Lạc Huy nhận lấy cái hộp màu đỏ sậm, xoay người lại bỏ vào trong túi gấm ở thắt lưng của Văn Cảnh Dương, nói một cách hiển nhiên: “Những thứ ngươi cần ta đều có thể đồng ý, những chuyện ngươi làm bây giờ không phải đều là việc ngươi nên làm sao? Được rồi, đừng phí lời nữa, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Văn Cảnh Dương muốn ngăn cản động tác của Quân Lạc Huy, nhưng ánh mắt kiên định của Quân Lạc Huy làm cậu câm nín, còn Thân Hoài đã lên ngựa nhìn thấy bộ dạng của hai người họ thì lên tiếng: “Đừng đùn đẩy qua lại nữa, ngươi cứ cầm đi, chỉ cần ngươi không rời khỏi thiếu gia thì ngài ấy cũng sẽ không sao cả. Mà ta nghĩ hai người có phải cũng nên để ý đến người khác không, dù sao trong đoàn chúng ta vẫn còn một cô gái khác, không phải sao?”
Câu nói này khiến Văn Cảnh Dương có chút ngượng ngùng, ánh mắt bất giác nhìn qua Tuyên Vũ, thấy Tuyên Vũ đỏ mặt nhìn qua chỗ khác, mà chuyện này hoàn toàn là do hai người bọn họ gây ra. Nhưng Quân Lạc Huy lại vô cùng hài lòng với câu nói đó của Thân Hoài, thấy Văn Cảnh Dương muốn tự mình cưỡi ngựa, Quân Lạc Huy không nói lời nào, cũng leo lên ngựa, ôm Văn Cảnh Dương vào lòng, kéo dây cương.
Thấy Văn Cảnh Dương như muốn nói gì đó, Quân Lạc Huy liền nói: “Tuyên Vũ muốn đi cùng chúng ta, Tuyên Vũ chắc sẽ không ngại chúng ta thế nào đâu, hơn nữa ngươi không được rời khỏi ta, cưỡi ngựa tất nhiên phải cưỡi cùng nhau rồi, đi thôi!”
Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người thân mật với Quân Lạc Huy, ít nhiều cũng khiến Văn Cảnh Dương có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ kĩ thì Quân Lạc Huy nói cũng không sai, 'Bỏ đi, cứ vậy đi.' Có trời biết, cái “Bỏ đi” này không chỉ dừng lại ở việc cưỡi ngựa.
Sáu người gấp rút lên đường, sau năm ngày đã đến một thành lớn của Giang Nam, trong năm ngày bọn họ đã đi qua ba trấn nhỏ, có thể nói là dùng tốc độ nhanh nhất để đến núi Thái Hành Sơn, đương nhiên, khi vào thành vào trấn, mỗi người một ngựa, cho dù Quân Lạc Huy không chịu cũng phải chịu, ai bảo hai người đàn ông cùng cưỡi một con ngựa qua nổi bật làm chi.
Lúc ở cổng thành, bọn họ đã phát hiện bầu không khí trong thành có gì đó không ổn, sắc mặt người đi đường vô cùng háo hức, trong thành như sắp có đại hỉ, sau khi mọi người liếc mắt nhìn nhau, quyết định để Tuyên Vũ ra mặt hỏi thăm người đi đường: “Vị đại thúc này, không biết là có chuyện gì hả? Sao mọi người lại phấn khởi quá vậy?”
Đại thúc bị bọn họ chặn lại, sau khi đánh giá bọn họ một lượt liền nói: “À, lúc nãy ngoài cổng thành mới dán cáo thị, đó là đại hỉ nha, nghe nói đại hoàng tử được cho là đã chết, thật ra lại không chết, giờ còn quay về, ai da, không nói với các ngươi nữa, vì chuyện vui này mà đại xá thiên hạ, ta phải mau về nói cho bà vợ nhà ta biết, đệ đệ của nàng ấy sắp được ra tù rồi.” Nói xong liền cuống quýt rời đi.
Tuyên Vũ quay lại kể cho mọi người nghe, Quân Lạc Huy nheo mắt lại, những người khác thì sắc mặt nghiêm trọng, qua một lúc Quân Lạc Huy mới lên tiếng: “Đến chỗ dán cáo thị xem xem.” Nói xong liền kêu Văn Cảnh Dương và mọi người cùng đi về phía cổng thành.
Lúc này, ngoài cổng thành tụ tập rất nhiều người, có người vào thành buôn bán, chỗ cáo thị càng khỏi phải nói, tầng tầng lớp lớp toàn là lão bá tánh, nhóm người Quân Lạc Huy ngồi trên ngựa, lợi dụng chiều cao của ngựa nhìn vào trong, phát hiện bảng vàng quả nhiên được dán bên cạnh cáo thị.
Để Tuyên Vũ ở lại canh chừng, mọi người xuống ngựa, với sự giúp sức của Ám Lân và Ám Tầm, mọi người chen được lên trước đám người, quả nhiên nhìn thấy bảng vàng viết: “Nhờ trời phù hộ triều đại Quân Nguyên... Đại hoàng tử Quân Lạc Hải đại nạn không chết, nhân dịp này đại xá thiên hạ, chia vui cùng dân chúng.”
Nhìn mấy lời tâng bốc trên bảng vàng, sắc mặt Quân Lạc Huy vô cùng u ám, mặc dù trước khi hắn quyết định làm vậy đã nghĩ tới việc Quân Lạc Hải sẽ có hành động, nhưng không ngờ Quân Lạc Hải lại hành động nhanh như vậy, xem ra trong triều hiện nay có không ít móng vuốt của Quân Lạc Hải ha, nếu không trong năm ngày ngắn ngủi, Quân Lạc Hải làm sao có thể thuận lợi làm ra bảng vàng chứ?
“Thiếu gia, chuyện này...”, Văn Cảnh Dương nhìn thấy bảng vàng mặt cũng biến sắc, cậu biết Quân Lạc Huy trước đó cố ý giả chết, cậu không tin Quân Lạc Huy không dùng chuyện này để gây chuyện, nếu không cẩn thận, Quân Lạc Huy có lẽ đã chết thật.
“Đi.” Quân Lạc Huy nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng nói xong liền kéo Văn Cảnh Dương ra ngoài trước, sau khi thoát ra khỏi đám đông, mọi người liền tìm một căn nhà nhỏ có sân, sau khi trả đủ tiền cho chủ nhân, bọn người Quân Lạc Huy ở lại căn nhà này.
Ở đại sảnh của căn nhà này, Quân Lạc Huy ngồi ở vị trí chủ nhà nhìn mọi người, ngoài trừ Thân Hoài với dáng vẻ không quan tâm ra, bốn người còn lại đều có chút lo lắng.
“Đừng lo, lúc làm ta đã biết trước sẽ thế này, chuyện trong triều đã có Kì Vương lo, yên tâm đi, Quân Lạc Hải không làm được trò trống gì đâu. Hơn nữa, nhân cơ hội này nhổ luôn gốc rễ của đại hoàng tử trong triều. Đợi lấy được đồ về, chúng ta sẽ giải quyết triệt để mối họa Quân Lạc Hải này.” Quân Lạc Huy vừa nghiêm túc vừa thong thả nói, mặc dù vừa nãy khi thấy bảng vàng, sắc mặt hắn rất khó coi nhưng đó chỉ là do hành động trắng trợn của Quân Lạc Hải mà thôi.
Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, trong lòng Văn Cảnh Dương cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng hiện tại trong lòng cậu còn có một thắc mắc khác: “Thiếu gia, sao phải mua căn nhà này? Không phải chúng ta cần mau chóng đến núi Thái Hành Sơn sao?”
Nghe Văn Cảnh Dương hỏi, Quân Lạc Huy nhướng mày nói: “Thấy ngươi mấy ngày nay đi đường vất vả, ta đau lòng, muốn ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nhưng nói xong lại thấy Văn Cảnh Dương cau mày, câu này hình như nịnh không đúng chỗ, Quân Lạc Huy vội vã sửa lại: “Được rồi... Nói giỡn thôi, mua căn nhà này là để ở đây chờ một người, có lẽ đêm nay người đó sẽ tới, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.”
Những lời này mới khiến Văn Cảnh Dương thoải mái hơn, gì mà vì cậu làm trễ nải hành trình, mấy chuyện như vậy cậu không muốn chút nào. Có thời gian nghỉ ngơi, Văn Cảnh Dương bèn nói: “Để ta đi nấu mì cho mọi người, mấy món khác không biết chứ một tô mì ăn tạm thì được.”
“Không được!” Nhưng lời đề nghị của cậu lập tức bị Quân Lạc Huy phản đối, mì Văn Cảnh Dương nấu là độc quyền của hắn, sao có thể chia sẻ với người khác được chứ? Ngay sau đó liền phân phó: “Để Tuyên Vũ đi đi, cô ấy là con gái, chắc là phải nấu ăn được chứ hả?”
Thân Hoài vẻ mặt bỡn cợt nhìn Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy, ngáp một cái nói: “Có người chính là độc tài, đúng là độc tài nha.”
Câu này khiến Văn Cảnh Dương có chút ngượng ngùng, nhưng thấy nét hiển nhiên trên mặt Quân Lạc Huy, cả Văn Cảnh Dương cũng bất giác thấy có chút buồn cười, đồng thời trong lòng còn gợn sóng. Nhưng cuối cùng cũng không để Tuyên Vũ đi nấu, Văn Cảnh Dương nói với Tuyên Vũ: “Đi tửu lầu mua vài món về đi.”
Nghe Văn Cảnh Dương nói câu này, Tuyên Vũ lặng lẽ thở phào, nếu thật sự để cô nấu, vậy là tới công chuyện đó, dù không phải là không biết nấu, nhưng mùi vị không ra làm sao, cô không muốn lại cho Quân Lạc Huy cái cớ hành hạ mình, có trời biết khẩu vị của vị hoàng đế này cao cấp cỡ nào.
Sau khi dùng bữa tối mà Tuyên Vũ mua ở tửu lầu về, bọn người Thân Hoài biết ý đều rời khỏi đại sảnh, để hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy ở riêng với nhau, Quân Lạc Huy kéo tay Văn Cảnh Dương nói: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc trở về, Cảnh Dương, ngươi có bằng lòng làm hoàng hậu của ta không?”
Những lời nói đột ngột này làm Văn Cảnh Dương sợ hãi, hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi Quân Lạc Huy gọi tên cậu lần nữa, Văn Cảnh Dương mới bừng tỉnh lại, sau đó nói: “Chuyện này tuyệt đối không được.”
“Tại sao?” Quân Lạc Huy cau mày hỏi, cậu bằng lòng, hắn liền để Văn Cảnh Dương làm hoàng hậu của hắn, chuyện này có gì mà không được?
Văn Cảnh Dương chỉ nhắm mắt, lắc đầu, không nói gì thêm, chuyện này muốn hắn làm sao nói? Làm nam phi còn chưa đủ sao? Để cậu làm hoàng hậu, để một nam nhân như cậu quản lý cả một hậu cung toàn nữ nhân. Giúp Quân Lạc Huy sắp xếp mấy chuyện phòng the, đây không phải là chuyện nực cười sao?
Điều này cũng giúp Văn Cảnh Dương ý thức được rằng, sau khi cậu chập nhận Quân Lạc Huy, khi về cung cậu sẽ đối diện với những chuyện gì, những chuyện trước đây không để ý sẽ dần dần chiếm lấy trái tim cậu, vậy có khi nào cậu sẽ trở thành kiểu oán phụ trong thâm cung không? Chỉ cần nghĩ đến đó, Văn Cảnh Dương đã rùng mình, với cậu mà nói đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương rũ mắt xuống, hành động né tránh hắn khiến hắn khẽ cau mày, Quân Lạc Huy đang định hỏi tiếp thì nghe tiếng Ám Tầm bẩm báo: “Thiếu gia, Kì Vương đến rồi.”
Nghe báo, Quân Lạc Huy lặng lẽ thở dài, sau khi nhìn Văn Cảnh Dương một cái, Quân Lạc Huy mới nói với bên ngoài: “Cho Kì Vương vào đi.”
Không lâu sau, một người mặc áo choàng màu xanh lam nhạt bước vào: “Ca!” Cùng đi vào là một thanh niên mặc áo choàng màu xanh đậm.
“Thuộc hạ tham kiến thiếu gia.” Thanh niên mặc áo choàng xanh đậm kia hành lễ với Quân Lạc Huy.
Văn Cảnh Dương vốn đang cúi đầu, khi nghe gọng nói liền ngẩng đầu lên, thấy người đã lâu không gặp, Văn Cảnh Dương mở to mắt, có chút không chắc chắn cất tiếng gọi: “Đại ca?”
Người đến chính là Văn Cảnh Thịnh, đại ca của Văn Cảnh Dương, ban đầu hắn ta bị Quân Lạc Huy điều đến Giang Nam điều tra vụ án lương thực, sau đó cả Quân Lạc Vũ cũng bị Quân Lạc Huy phái đến Giang Nam, Quân Lạc Huy liền bảo Văn Cảnh Thịnh hỗ trợ Quân Lạc Vũ làm việc.
“Tiểu đệ.” Đáp lại Văn Cảnh Dương một câu, từ nụ cười rạng rỡ của Văn Cảnh Thịnh có thể nhìn ra được hắn ta vui cỡ nào khi gặp lại đệ đệ, nay đã thành phi tử.
/80
|