Văn Cảnh Dương chưa kịp phản ứng thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh này làm Quân Lạc Huy vô cùng bực bội, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý dự định bồi đắp tình cảm với Văn Cảnh Dương, rốt cuộc là kẻ nào không hiểu chuyện, đúng lúc này đến làm phiền bọn họ! Không lẽ tên này không biết vừa nãy mình bị bất tỉnh, đây là lúc nên cần được nghỉ ngơi nhất sao!
"Ai!" Trong giọng nói chất vấn có chút thiếu kiên nhẫn, Quân Lạc Huy nghĩ, nếu người này không có việc gì quan trọng thì nhất định phải cho hắn biết tay.
Nhưng ngoài cửa vang lên lại không phải là âm thanh mà hắn nghĩ, mà là một giọng nữ xa lạ hắn chưa từng nghe qua, "Vị thiếu gia này, làm phiền rồi, ta đến tìm Cảnh Dương ca, huynh ấy có ở trong đó không?"
Giọng nữ này khiến tâm trạng vốn đang cáu kỉnh vốn của Quân Lạc Huy phút chốc chuyển thành cảnh giác, hắn nghi hoặc liếc nhìn Văn Cảnh Dương bên cạnh, trên mặt viết rõ ràng 'Người phụ nữ này là ai'. Lúc này hắn cực kỳ muốn hét lên với người ngoài cửa rằng, "Không ở đây!"
Nhưng khi thấy Văn Cảnh Dương nhìn mình có chút áy náy, hắn chỉ đành chấp nhận, lớn tiếng nói với người bên ngoài: "Vào đi." Tuy rằng lúc này hắn rất tò mò thân phận của nữ nhân này, nhưng bề ngoài hắn cũng không tỏ vẻ gì cả.
Cửa gỗ được mở ra, bước vào là một thiếu nữ mặc bộ đồ đen, khi thấy Văn Cảnh Dương, đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên, nhưng cô ta vẫn quy củ đến trước mặt Quân Lạc Huy hành lễ.
Trái ngược với đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, ánh mắt của Quân Lạc Huy lại u ám, hắn hơi nheo mắt lại đánh giá cô gái trước mặt, một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Không biết lần này cô nương tới là có việc gì?"
"Tuyên Vũ lần này đến là muốn cùng tâm sự chuyện cũ với Cảnh Dương ca, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đặc biệt nhờ chủ tiệm hâm một ấm trà, muốn mời Cảnh Dương ca nếm thử." Trước câu hỏi của Quân Lạc Huy, Tuyên Vũ trả lời một cách thoải mái.
'Giờ gì rồi chứ, còn uống trà, chắc không phải uống một hồi rồi vào phòng luôn chứ?' Quân Lạc Huy trên mặt thì cười rạng rỡ nhưng trong lòng bất giác lại nghi ngờ, kế đó liền nghe Quân Lạc Huy nói: "Là chủ nhân hiện nay của Cảnh Dương, không biết ta có vinh hạnh được đi cùng với hai người không?"
Không ngờ Quân Lạc Huy lại nói vậy, Tuyên Vũ khi nghe được lời này thì có chút ngớ ra, nhưng rất nhanh liền mỉm cười và nói: "Tất nhiên, nếu thiếu gia không chê thì cùng đi không sao cả, chỉ cần không chê mọi thứ sơ sài là được."
Bản thân Văn Cảnh Dương cũng không ngờ rằng Quân Lạc Huy lại muốn đi cùng, mặc dù vốn dĩ cậu muốn từ chối, dù sao hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày mai còn phải khởi hành sớm, nhưng lúc này Quân Lạc Huy chấp nhận rồi, cậu cũng không tiện nói gì. Hơn nữa cậu thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Quân Lạc Huy, hình như rất có hứng thú với vị muội muội này của cậu, nghĩ vậy trong lòng cậu dường như cảm thấy có chút gì đó quái quái.
Nếu Quân Lạc Huy biết được lúc này Văn Cảnh Dương đang nghĩ gì, nhất định hận không thể tát mình một cái, ai biểu bản thân nhiều lời! Tiếc là hắn không biết, hắn chỉ biết rằng không muốn hai người này ra ngoài riêng với nhau, vì lý do này nên hắn bèn nói muốn đi cùng nhau.
Một nhóm ba người rất nhanh liền đến căn phòng riêng mà Tuyên Vũ đã kêu người chuẩn bị từ trước, so với căn phòng lúc nãy của Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi vừa ở, căn phòng được Tuyên Vũ chuẩn bị rộng hơn và tao nhã hơn, Quân Lạc Huy còn chú ý thấy, người đứng hầu trong phòng lại là ông chủ của quán rượu này, hắn ta lễ phép đứng sau lưng Tuyên Vũ, giống như sẵn sàng đợi lệnh.
Lúc này, Văn Cảnh Dương vừa nhấp ngụm trà vừa đáp lời với Tuyên Vũ: "Lúc muội còn nhỏ đã không giống con gái, cũng chỉ có đại ca mới trị được muội." Nhắc đến chuyện ngày xửa, trên mặt Văn Cảnh Dương không khỏi có chút hoài niệm.
"Không sợ sao được? Chỉ có đại ca dám đánh muội, chỉ cần không đúng liền bị huynh ấy đánh không thương tiếc, huynh ấy không hề xem muội là con gái!" Nhắc đến chuyện trước đây, Tuyên Vũ không khỏi phàn nàn, tuy là phàn nàn, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười.
"Lúc đó ai xem muội là con gái chứ, con nghịch hơn con trai, dì Tuyên lúc đó còn nói rằng khuê nữ này lớn lên cũng không gã đi được." Trong lời nói của Văn Cảnh Dương có ý trêu chọc, cũng có ý cười đùa.
"Ca!" Tuyên Vũ giọng điệu nũng nịu đúng là có một vẻ đẹp khác, bớt đi vẻ hào khí, thêm vài phần e thẹn của nữ nhi, đây là điều hiếm thấy ở Tuyên Vũ, qua nét mặt hơi sửng sốt của ông chủ đứng bên cạnh cô ta là biết.
Chỉ có lúc mới vào phòng nói được vài câu, từ lúc đó đến giờ Quân Lạc Huy không nói được câu nào làm hắn sắp không nhịn được, bầu không khí khiến hắn không thể hòa nhập làm hắn vô cùng khó chịu, đó là những khoảng thời gian không thuộc về hắn, đó là khoảng thời gian hắn không hề biết tới mà chỉ thuộc về hai người trước mặt, cảm giác bài xích mạnh mẽ này khiến sự bực bội trong lòng hắn đạt đến cực điểm, thông qua sức lực trên tay có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc này, một tiếng "tách" vang lên, ly sứ trên tay hắn nứt ra, mảnh vở của lý sứ đâm vào tay hắn, cảm giác đâu đớn khiến cơn cáu kỉnh của hắn dịu đi vài phần.
Theo động tác của hắn, một tiếng la thất thanh vàng lên, "Thiếu gia!" Sau khi la lên một tiếng, Văn Cảnh Dương vội bắt lấy tay của Quân Lạc Huy, sau khi kiểm tra vết thương không quá sâu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ân hận mãi lo nói chuyện với Tuyên Vũ mà quên mất bên cạnh còn có người khác.
Vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực ra, cẩn thận quấn ngón tay bị đứt của Quân Lạc Huy lại, giữ thật chặt, một lúc lâu sau, Văn Cảnh Dương mới lấy chiếc khăn tay ra, sau khi nhìn qua thì lấy bình thuốc mà trước kia Quân Lạc Huy cho cậu, rắc một ít bột thuốc lên vết thương trên tay Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy dịu dàng nhìn người trước mặt bận rộn với vết thương của hắn, nhìn thấy vẻ căng thẳng của Văn Cảnh Dương, sự khó chịu của hắn cũng biến mất, đối với bản thân mình Quân Lạc Huy chỉ biết thầm thở dài, hắn đôi lúc cũng không biết tình cảm của hắn đối với Văn Cảnh Dương rốt cuộc là gì, trước khi chết biết được người trước mặt này là kẻ duy nhất chưa từng phản bội hắn, thậm chí dường như còn từng yêu hắn, hắn giống như nắm được một cọng cỏ cứu mạng, chỉ muốn nắm chặt trong tay.
Cho đến giờ, khi nhớ lại những chuyện của Văn Cảnh Dương đều khiến trái tim Quân Lạc Huy run lên, sau khi bị tất cả mọi người phản bội, vẫn còn có một người hi sinh cho mình nhiều như vậy, làm sao hắn không cảm động được, vì vậy trước khi chết, Quân Lạc Huy chỉ nghĩ rằng, nếu như có kiếp sau, hắn tuyệt đối sẽ không phụ người này, không ngờ hắn lại trọng sinh, thật sự có cơ hội bù đắp những sai lầm ở kiếp trước.
Có thể lúc đầu hắn đối với Văn Cảnh Dương chỉ có áy náy và một cái gì đó khác, nhưng giờ đây, hắn thật lòng cảm thấy người nam nhân trước mặt này có thể chạm vào nơi mềm yếu sâu trong trái tim hắn.
Một lúc lâu sau, trong lúc Quân Lạc Huy đang suy nghĩ lung tung thì Văn Cảnh Dương bôi xong bột thuốc cho hắn, sau đó nghe Văn Cảnh Dương nói: "Vết thương không sâu, không có gì nghiêm trọng."
"Cảm ơn ngươi, Cảnh Dương."
"Ai!" Trong giọng nói chất vấn có chút thiếu kiên nhẫn, Quân Lạc Huy nghĩ, nếu người này không có việc gì quan trọng thì nhất định phải cho hắn biết tay.
Nhưng ngoài cửa vang lên lại không phải là âm thanh mà hắn nghĩ, mà là một giọng nữ xa lạ hắn chưa từng nghe qua, "Vị thiếu gia này, làm phiền rồi, ta đến tìm Cảnh Dương ca, huynh ấy có ở trong đó không?"
Giọng nữ này khiến tâm trạng vốn đang cáu kỉnh vốn của Quân Lạc Huy phút chốc chuyển thành cảnh giác, hắn nghi hoặc liếc nhìn Văn Cảnh Dương bên cạnh, trên mặt viết rõ ràng 'Người phụ nữ này là ai'. Lúc này hắn cực kỳ muốn hét lên với người ngoài cửa rằng, "Không ở đây!"
Nhưng khi thấy Văn Cảnh Dương nhìn mình có chút áy náy, hắn chỉ đành chấp nhận, lớn tiếng nói với người bên ngoài: "Vào đi." Tuy rằng lúc này hắn rất tò mò thân phận của nữ nhân này, nhưng bề ngoài hắn cũng không tỏ vẻ gì cả.
Cửa gỗ được mở ra, bước vào là một thiếu nữ mặc bộ đồ đen, khi thấy Văn Cảnh Dương, đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên, nhưng cô ta vẫn quy củ đến trước mặt Quân Lạc Huy hành lễ.
Trái ngược với đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, ánh mắt của Quân Lạc Huy lại u ám, hắn hơi nheo mắt lại đánh giá cô gái trước mặt, một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Không biết lần này cô nương tới là có việc gì?"
"Tuyên Vũ lần này đến là muốn cùng tâm sự chuyện cũ với Cảnh Dương ca, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đặc biệt nhờ chủ tiệm hâm một ấm trà, muốn mời Cảnh Dương ca nếm thử." Trước câu hỏi của Quân Lạc Huy, Tuyên Vũ trả lời một cách thoải mái.
'Giờ gì rồi chứ, còn uống trà, chắc không phải uống một hồi rồi vào phòng luôn chứ?' Quân Lạc Huy trên mặt thì cười rạng rỡ nhưng trong lòng bất giác lại nghi ngờ, kế đó liền nghe Quân Lạc Huy nói: "Là chủ nhân hiện nay của Cảnh Dương, không biết ta có vinh hạnh được đi cùng với hai người không?"
Không ngờ Quân Lạc Huy lại nói vậy, Tuyên Vũ khi nghe được lời này thì có chút ngớ ra, nhưng rất nhanh liền mỉm cười và nói: "Tất nhiên, nếu thiếu gia không chê thì cùng đi không sao cả, chỉ cần không chê mọi thứ sơ sài là được."
Bản thân Văn Cảnh Dương cũng không ngờ rằng Quân Lạc Huy lại muốn đi cùng, mặc dù vốn dĩ cậu muốn từ chối, dù sao hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngày mai còn phải khởi hành sớm, nhưng lúc này Quân Lạc Huy chấp nhận rồi, cậu cũng không tiện nói gì. Hơn nữa cậu thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Quân Lạc Huy, hình như rất có hứng thú với vị muội muội này của cậu, nghĩ vậy trong lòng cậu dường như cảm thấy có chút gì đó quái quái.
Nếu Quân Lạc Huy biết được lúc này Văn Cảnh Dương đang nghĩ gì, nhất định hận không thể tát mình một cái, ai biểu bản thân nhiều lời! Tiếc là hắn không biết, hắn chỉ biết rằng không muốn hai người này ra ngoài riêng với nhau, vì lý do này nên hắn bèn nói muốn đi cùng nhau.
Một nhóm ba người rất nhanh liền đến căn phòng riêng mà Tuyên Vũ đã kêu người chuẩn bị từ trước, so với căn phòng lúc nãy của Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi vừa ở, căn phòng được Tuyên Vũ chuẩn bị rộng hơn và tao nhã hơn, Quân Lạc Huy còn chú ý thấy, người đứng hầu trong phòng lại là ông chủ của quán rượu này, hắn ta lễ phép đứng sau lưng Tuyên Vũ, giống như sẵn sàng đợi lệnh.
Lúc này, Văn Cảnh Dương vừa nhấp ngụm trà vừa đáp lời với Tuyên Vũ: "Lúc muội còn nhỏ đã không giống con gái, cũng chỉ có đại ca mới trị được muội." Nhắc đến chuyện ngày xửa, trên mặt Văn Cảnh Dương không khỏi có chút hoài niệm.
"Không sợ sao được? Chỉ có đại ca dám đánh muội, chỉ cần không đúng liền bị huynh ấy đánh không thương tiếc, huynh ấy không hề xem muội là con gái!" Nhắc đến chuyện trước đây, Tuyên Vũ không khỏi phàn nàn, tuy là phàn nàn, nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười.
"Lúc đó ai xem muội là con gái chứ, con nghịch hơn con trai, dì Tuyên lúc đó còn nói rằng khuê nữ này lớn lên cũng không gã đi được." Trong lời nói của Văn Cảnh Dương có ý trêu chọc, cũng có ý cười đùa.
"Ca!" Tuyên Vũ giọng điệu nũng nịu đúng là có một vẻ đẹp khác, bớt đi vẻ hào khí, thêm vài phần e thẹn của nữ nhi, đây là điều hiếm thấy ở Tuyên Vũ, qua nét mặt hơi sửng sốt của ông chủ đứng bên cạnh cô ta là biết.
Chỉ có lúc mới vào phòng nói được vài câu, từ lúc đó đến giờ Quân Lạc Huy không nói được câu nào làm hắn sắp không nhịn được, bầu không khí khiến hắn không thể hòa nhập làm hắn vô cùng khó chịu, đó là những khoảng thời gian không thuộc về hắn, đó là khoảng thời gian hắn không hề biết tới mà chỉ thuộc về hai người trước mặt, cảm giác bài xích mạnh mẽ này khiến sự bực bội trong lòng hắn đạt đến cực điểm, thông qua sức lực trên tay có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc này, một tiếng "tách" vang lên, ly sứ trên tay hắn nứt ra, mảnh vở của lý sứ đâm vào tay hắn, cảm giác đâu đớn khiến cơn cáu kỉnh của hắn dịu đi vài phần.
Theo động tác của hắn, một tiếng la thất thanh vàng lên, "Thiếu gia!" Sau khi la lên một tiếng, Văn Cảnh Dương vội bắt lấy tay của Quân Lạc Huy, sau khi kiểm tra vết thương không quá sâu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ân hận mãi lo nói chuyện với Tuyên Vũ mà quên mất bên cạnh còn có người khác.
Vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực ra, cẩn thận quấn ngón tay bị đứt của Quân Lạc Huy lại, giữ thật chặt, một lúc lâu sau, Văn Cảnh Dương mới lấy chiếc khăn tay ra, sau khi nhìn qua thì lấy bình thuốc mà trước kia Quân Lạc Huy cho cậu, rắc một ít bột thuốc lên vết thương trên tay Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy dịu dàng nhìn người trước mặt bận rộn với vết thương của hắn, nhìn thấy vẻ căng thẳng của Văn Cảnh Dương, sự khó chịu của hắn cũng biến mất, đối với bản thân mình Quân Lạc Huy chỉ biết thầm thở dài, hắn đôi lúc cũng không biết tình cảm của hắn đối với Văn Cảnh Dương rốt cuộc là gì, trước khi chết biết được người trước mặt này là kẻ duy nhất chưa từng phản bội hắn, thậm chí dường như còn từng yêu hắn, hắn giống như nắm được một cọng cỏ cứu mạng, chỉ muốn nắm chặt trong tay.
Cho đến giờ, khi nhớ lại những chuyện của Văn Cảnh Dương đều khiến trái tim Quân Lạc Huy run lên, sau khi bị tất cả mọi người phản bội, vẫn còn có một người hi sinh cho mình nhiều như vậy, làm sao hắn không cảm động được, vì vậy trước khi chết, Quân Lạc Huy chỉ nghĩ rằng, nếu như có kiếp sau, hắn tuyệt đối sẽ không phụ người này, không ngờ hắn lại trọng sinh, thật sự có cơ hội bù đắp những sai lầm ở kiếp trước.
Có thể lúc đầu hắn đối với Văn Cảnh Dương chỉ có áy náy và một cái gì đó khác, nhưng giờ đây, hắn thật lòng cảm thấy người nam nhân trước mặt này có thể chạm vào nơi mềm yếu sâu trong trái tim hắn.
Một lúc lâu sau, trong lúc Quân Lạc Huy đang suy nghĩ lung tung thì Văn Cảnh Dương bôi xong bột thuốc cho hắn, sau đó nghe Văn Cảnh Dương nói: "Vết thương không sâu, không có gì nghiêm trọng."
"Cảm ơn ngươi, Cảnh Dương."
/80
|