Hiểu ra vấn đề liền gật đầu, cũng tức là lần này cậu tự chủ trương cứu người nói không chừng rất quan trọng đối với Giang gia, nhờ vậy cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, nói gì đi nữa thì lần này cậu cứu người không cứu sai người khiến cậu cũng yên tâm không ít.
Thấy không còn chuyện gì nữa Văn Cảnh Dương cũng rời khỏi xe ngựa, khi cậu quay lại bên ngựa của mình thì thấy có một thị vệ đang đứng bên cạnh ngựa của cậu, không đợi cậu đi qua, thị vệ đó liền đi về phía cậu, sau đó nói: "Chuẩn bị lên đường rồi, thiếu gia nói ngươi ra xe ngựa phía sau chăm sóc kẻ bị thương kia."
Lời vừa dứt làm Văn Cảnh Dương ngẩn người, chăm sóc người bị thương kia để Thân Hoài lo không phải là được rồi sao? Còn cần cậu làm gì? Nhưng không đợi cậu nghĩ nhiều, cậu chỉ có thể lập tức trả lời người thị vệ kia: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Cho đến khi người thị vệ truyền lệnh kia rời đi, Văn Cảnh Dương mới buông tay bao quyền xuống, cảm giác ngứa rát ở lòng bàn tay khiến cậu đột nhiên nghĩ có thể là Quân Lạc Huy không muốn tay cậu bị thương nữa? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương liền xòe hai lòng bàn tay của mình nhìn vết thương đã bắt đầu đóng mài, nhớ lại cảnh lúc bên bở suối, tâm trạng đang bình tĩnh lại bắt đầu xao động.
Cho đến khi nghe tiếng ngựa hía Văn Cảnh Dương mới bừng tỉnh lại, thì ra đoàn xe chuẩn bị tiếp tục lên đường, mà lúc này Ám Lân đang dắt ngựa của cậu, làm cho cậu có chút ngại ngùng vội nói: "Đưa ngựa cho ta, ta tự dắt."
Ám Lân nghe xong chỉ lắc đầu và nói: "Thiếu gia nói ngài lên xe ngựa phía sau, con ngựa này thuộc hạ sẽ dắt theo."
Lúc này Văn Cảnh Dương mới nhớ lại khi nãy có thị vệ truyền lệnh cho cậu, sau khi vuốt mũi Văn Cảnh Dương mới nói: "Làm phiền ngươi rồi." Nói xong mới quay người đi về chiếc xe ngựa thứ ba ở phía sau.
"Tướng công, người khi nãy là ai vậy?" Lâm Mật Nhi sau khi thấy Quân Lạc Huy lên xe thì hỏi hắn, biểu cảm lo lắng vô cùng hợp lý, khi người khác nhìn thấy sẽ không chịu được mà an ủi, đồng thời vui mừng vì cô ta lo lắng cho mình.
Quân Lạc Huy chính là thể hiện như vậy, nhanh chóng đến bên Lâm Mật Nhi, một tay nắm lấy tay Lâm Mật Nhi nói: "Nương tử không cần lo lắng, người đó phu quân mới phát hiện bên bờ suối, thấy người đó bị thương năng nên đem về chữa trị, lần này chúng ta đi cầu phúc, nhìn thấy người như vậy không thể không cứu."
Nghe Quân Lạc Huy nhỏ tiếng giải thích, vẻ lo lắng trên mặt Lâm Mật Nhi mới bớt đi phần nào, đồng thời nói với Quân Lạc Huy: "Cho dù là đi cầu phúc, tướng công chàng cũng không nên ai cũng cứu về a, chẳng may..."
Lời vẫn chưa nói xong đã bị Quân Lạc Huy dùng tay bịt miệng lại, sau đó Quân Lạc Huy nói: "Yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán, ta sẽ không để bất cứ chuyện gì cản trở chuyến đi lần này của chúng ta."
Sự tự tin trong lời nói làm sắc mặt Lâm Mật Nhi hơi ửng hồng, cô biết Quân Lạc Huy sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, có đôi lúc cô thậm chí còn cảm giác cứ như vầy cũng không tệ, nửa người dựa vào ngực Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi suy nghĩ mông lung.
Trên mặt Quân Lạc Huy mang theo nét dịu dàng mỉm cười nhìn người trong lòng, chỉ là trong đôi mắt đang cúp xuống thì không hề có ý cười nào, chỉ có sự lạnh lẽo.
"Thiếu gia và phu nhân đúng là khiến người khác ngưỡng mộ nha, ta có cảm giác mình ở đây có chút làm phiền phu thê hai người." Âm thanh được phát ra từ người phụ nữ trang phục mộc mạc đang ngồi phía bên kia của xe ngựa, trong lời nói mặc dù là nói ngưỡng mộ, nhưng biểu cảm trên mặt lại là thanh thản và tự hào.
"Nương, người lại chọc con!" Nghe giọng nói của quý phu nhân, Lâm Mật Nhi từ trong lòng Quân Lạc Huy ngồi thẳng dậy hờn dỗi, đồng thời cũng e thẹn liếc nhìn Quân Lạc Huy rồi mới đứng dậy đi về phía Lâm phu nhân.
Sau khi Lâm Mật Nhi đứng dậy, trong lòng Quân Lạc Huy mới hơi nhẹ nhõm, rất tán thưởng với việc Lâm phu nhân lên tiếng rất đúng lúc, Lâm Như Nghi còn được việc hơn so với những gì hắn nghĩ.
"Phu nhân sao lại nói vậy, nếu để nói thì ta còn phải gọi người một tiếng nhạc mẫu, chuyến đi lần này làm phiền phu nhân phải đi theo, trong lòng ta còn cảm thấy hơi có lỗi, dù sao chuyến đi này đường xá xa xôi gập ghềnh." Đối với Lâm phu nhân, người mà mình dùng để kềm chế Lâm Mật Nhi, sau khi giải vây cho mình, lời nói của Quân Lạc Huy cũng có chút thật lòng, có trời mới biết hắn khó chịu thế nào khi Lâm Mật Nhi cứ hỡ là dán dính lên người hắn.
Đối với những lời này của Quân Lạc Huy, Lâm Như Nghi có chút vui mừng và sợ hãi, vội lắc tay nói: "Thiếu gia, làm gì có chứ, thiếu gia cho ta theo đã là phúc khí rồi, làm sao lại nói chuyện phiền hay không phiền chứ." Bà thật không dám nhận những lời này của Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy chỉ mỉm cười, không nhiều lời nữa, nhưng khi hắn nhìn về phía hai người đang ngồi bên canh hắn, đặc biệt là biểu cảm khi nhìn Lâm Mật Nhi, thì liền biết hành động lần này đã thành công một nửa rồi, Quân Lạc Huy lúc này không thể không bội phục Văn Cảnh Dương, người này rõ ràng không có ký ức của hắn ở kiếp trước, nhưng lại nắm bắt vô cùng chính xác điểm yếu của Lâm Mật Nhi, điểm yếu này đến hắn cũng chưa từng chú ý đến.
Nghĩ vậy khiến Quân Lạc Huy bất giác lại nhớ đến người lúc này chắc là đang ngồi ở xe ngựa phía sau, mới rời xa một chút lại bắt đầu nhớ nhung rồi, suy nghĩ trong lòng khiến biểu cảm trên mặt Quân Lạc Huy càng dịu dàng thêm mấy phần.
Mà biểu cảm này của Quân Lạc Huy, trong mắt Lâm Như Nghi chính là đang thể hiện với con gái bà, khiến lòng bà cảm thán, con gái bà quả thật đã tìm được một phu quân tốt a, tốt hơn nhiều so với bà...... Nghĩ vậy nét mặt Lâm Như Nghi hiện lên chút mất mát.
Trong khi Lâm Mật Nhi vì thẹn thùng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân Lạc Huy lại chú ý đến vẻ mất mát chợt lóe lên trên mặt Lâm Như Nghi, cảnh này khiến hắn có đôi điều suy nghĩ.
Xe ngựa đi thẳng một đường, so với bầu không khí ấm cúng giả tạo trong xe ngựa kia do Quân Lạc Huy cố ý tạo nền, thì ở xe ngựa thứ ba trong đoàn xe, Văn Cảnh Dương lại đang trò chuyện vui vẻ với Thân Hoài, Thân Hoài và Văn Cảnh Dương tuổi tác không chênh lệch là bao, nhưng cũng có rất nhiều kiến thức.
"Cuộc sống tự do tự tại sao không chịu, lại chọn tiến cung làm ngự y? Rốt cuộc là ngươi nghĩ cái gì vậy?" Do đã nói chuyện với nhau cả buổi trưa, giờ đây Văn Cảnh Dương và Thân Hoài cũng thân thiết hơn, lúc này nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.
Thân Hoài đang chơi đùa với mấy loại thuốc trong tay, không biết thuốc gì với thuốc gì, nghe Văn Cảnh Dương hỏi thì ngừng tay lại, sau đó mới nghe hắn trả lời: "Các loại thuốc tốt đều vào cung rồi, nếu ta không tiến cung, ta biết đi đâu tìm thuốc tốt chứ."
Văn Cảnh Dương nghe những lời này liền biết Thân Hoài không có nói thật, nhưng mỗi người đều có những chuyện khó nói, nếu người ta đã không muốn nói thì cậu cũng không hỏi, chuyển qua chủ đề khác: "Hôm nay người bị thương là người của Giang gia nhỉ? Tại sao tìm đại thiếu gia của Giang gia lại phải tìm sư huynh của ngươi đến?"
Lần này Thân Hoài trả lời nhanh hơn nhiều, giọng điệu còn có ý cười, "Bởi vì Giang đại thiếu gia thường hay đi theo sau sư huynh ta, sư huynh ta ở đâu thì hắn ta ở đó, giống như cái đuôi vậy, đuổi cũng không đi, bảo hắn rời khỏi sư huynh ta là chuyện không thể nào, vì vậy chỉ có thể mời sư huynh ta tới, như vậy Giang đại thiếu gia tự nhiên sẽ đi theo thôi."
Nghe những lời này Văn Cảnh Dương ngẩn người, suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra gì, không chắc chắn lắm mà nói: "Sư huynh của ngươi và Giang đại thiếu gia là......"
Thấy không còn chuyện gì nữa Văn Cảnh Dương cũng rời khỏi xe ngựa, khi cậu quay lại bên ngựa của mình thì thấy có một thị vệ đang đứng bên cạnh ngựa của cậu, không đợi cậu đi qua, thị vệ đó liền đi về phía cậu, sau đó nói: "Chuẩn bị lên đường rồi, thiếu gia nói ngươi ra xe ngựa phía sau chăm sóc kẻ bị thương kia."
Lời vừa dứt làm Văn Cảnh Dương ngẩn người, chăm sóc người bị thương kia để Thân Hoài lo không phải là được rồi sao? Còn cần cậu làm gì? Nhưng không đợi cậu nghĩ nhiều, cậu chỉ có thể lập tức trả lời người thị vệ kia: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Cho đến khi người thị vệ truyền lệnh kia rời đi, Văn Cảnh Dương mới buông tay bao quyền xuống, cảm giác ngứa rát ở lòng bàn tay khiến cậu đột nhiên nghĩ có thể là Quân Lạc Huy không muốn tay cậu bị thương nữa? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương liền xòe hai lòng bàn tay của mình nhìn vết thương đã bắt đầu đóng mài, nhớ lại cảnh lúc bên bở suối, tâm trạng đang bình tĩnh lại bắt đầu xao động.
Cho đến khi nghe tiếng ngựa hía Văn Cảnh Dương mới bừng tỉnh lại, thì ra đoàn xe chuẩn bị tiếp tục lên đường, mà lúc này Ám Lân đang dắt ngựa của cậu, làm cho cậu có chút ngại ngùng vội nói: "Đưa ngựa cho ta, ta tự dắt."
Ám Lân nghe xong chỉ lắc đầu và nói: "Thiếu gia nói ngài lên xe ngựa phía sau, con ngựa này thuộc hạ sẽ dắt theo."
Lúc này Văn Cảnh Dương mới nhớ lại khi nãy có thị vệ truyền lệnh cho cậu, sau khi vuốt mũi Văn Cảnh Dương mới nói: "Làm phiền ngươi rồi." Nói xong mới quay người đi về chiếc xe ngựa thứ ba ở phía sau.
"Tướng công, người khi nãy là ai vậy?" Lâm Mật Nhi sau khi thấy Quân Lạc Huy lên xe thì hỏi hắn, biểu cảm lo lắng vô cùng hợp lý, khi người khác nhìn thấy sẽ không chịu được mà an ủi, đồng thời vui mừng vì cô ta lo lắng cho mình.
Quân Lạc Huy chính là thể hiện như vậy, nhanh chóng đến bên Lâm Mật Nhi, một tay nắm lấy tay Lâm Mật Nhi nói: "Nương tử không cần lo lắng, người đó phu quân mới phát hiện bên bờ suối, thấy người đó bị thương năng nên đem về chữa trị, lần này chúng ta đi cầu phúc, nhìn thấy người như vậy không thể không cứu."
Nghe Quân Lạc Huy nhỏ tiếng giải thích, vẻ lo lắng trên mặt Lâm Mật Nhi mới bớt đi phần nào, đồng thời nói với Quân Lạc Huy: "Cho dù là đi cầu phúc, tướng công chàng cũng không nên ai cũng cứu về a, chẳng may..."
Lời vẫn chưa nói xong đã bị Quân Lạc Huy dùng tay bịt miệng lại, sau đó Quân Lạc Huy nói: "Yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán, ta sẽ không để bất cứ chuyện gì cản trở chuyến đi lần này của chúng ta."
Sự tự tin trong lời nói làm sắc mặt Lâm Mật Nhi hơi ửng hồng, cô biết Quân Lạc Huy sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, có đôi lúc cô thậm chí còn cảm giác cứ như vầy cũng không tệ, nửa người dựa vào ngực Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi suy nghĩ mông lung.
Trên mặt Quân Lạc Huy mang theo nét dịu dàng mỉm cười nhìn người trong lòng, chỉ là trong đôi mắt đang cúp xuống thì không hề có ý cười nào, chỉ có sự lạnh lẽo.
"Thiếu gia và phu nhân đúng là khiến người khác ngưỡng mộ nha, ta có cảm giác mình ở đây có chút làm phiền phu thê hai người." Âm thanh được phát ra từ người phụ nữ trang phục mộc mạc đang ngồi phía bên kia của xe ngựa, trong lời nói mặc dù là nói ngưỡng mộ, nhưng biểu cảm trên mặt lại là thanh thản và tự hào.
"Nương, người lại chọc con!" Nghe giọng nói của quý phu nhân, Lâm Mật Nhi từ trong lòng Quân Lạc Huy ngồi thẳng dậy hờn dỗi, đồng thời cũng e thẹn liếc nhìn Quân Lạc Huy rồi mới đứng dậy đi về phía Lâm phu nhân.
Sau khi Lâm Mật Nhi đứng dậy, trong lòng Quân Lạc Huy mới hơi nhẹ nhõm, rất tán thưởng với việc Lâm phu nhân lên tiếng rất đúng lúc, Lâm Như Nghi còn được việc hơn so với những gì hắn nghĩ.
"Phu nhân sao lại nói vậy, nếu để nói thì ta còn phải gọi người một tiếng nhạc mẫu, chuyến đi lần này làm phiền phu nhân phải đi theo, trong lòng ta còn cảm thấy hơi có lỗi, dù sao chuyến đi này đường xá xa xôi gập ghềnh." Đối với Lâm phu nhân, người mà mình dùng để kềm chế Lâm Mật Nhi, sau khi giải vây cho mình, lời nói của Quân Lạc Huy cũng có chút thật lòng, có trời mới biết hắn khó chịu thế nào khi Lâm Mật Nhi cứ hỡ là dán dính lên người hắn.
Đối với những lời này của Quân Lạc Huy, Lâm Như Nghi có chút vui mừng và sợ hãi, vội lắc tay nói: "Thiếu gia, làm gì có chứ, thiếu gia cho ta theo đã là phúc khí rồi, làm sao lại nói chuyện phiền hay không phiền chứ." Bà thật không dám nhận những lời này của Quân Lạc Huy.
Quân Lạc Huy chỉ mỉm cười, không nhiều lời nữa, nhưng khi hắn nhìn về phía hai người đang ngồi bên canh hắn, đặc biệt là biểu cảm khi nhìn Lâm Mật Nhi, thì liền biết hành động lần này đã thành công một nửa rồi, Quân Lạc Huy lúc này không thể không bội phục Văn Cảnh Dương, người này rõ ràng không có ký ức của hắn ở kiếp trước, nhưng lại nắm bắt vô cùng chính xác điểm yếu của Lâm Mật Nhi, điểm yếu này đến hắn cũng chưa từng chú ý đến.
Nghĩ vậy khiến Quân Lạc Huy bất giác lại nhớ đến người lúc này chắc là đang ngồi ở xe ngựa phía sau, mới rời xa một chút lại bắt đầu nhớ nhung rồi, suy nghĩ trong lòng khiến biểu cảm trên mặt Quân Lạc Huy càng dịu dàng thêm mấy phần.
Mà biểu cảm này của Quân Lạc Huy, trong mắt Lâm Như Nghi chính là đang thể hiện với con gái bà, khiến lòng bà cảm thán, con gái bà quả thật đã tìm được một phu quân tốt a, tốt hơn nhiều so với bà...... Nghĩ vậy nét mặt Lâm Như Nghi hiện lên chút mất mát.
Trong khi Lâm Mật Nhi vì thẹn thùng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân Lạc Huy lại chú ý đến vẻ mất mát chợt lóe lên trên mặt Lâm Như Nghi, cảnh này khiến hắn có đôi điều suy nghĩ.
Xe ngựa đi thẳng một đường, so với bầu không khí ấm cúng giả tạo trong xe ngựa kia do Quân Lạc Huy cố ý tạo nền, thì ở xe ngựa thứ ba trong đoàn xe, Văn Cảnh Dương lại đang trò chuyện vui vẻ với Thân Hoài, Thân Hoài và Văn Cảnh Dương tuổi tác không chênh lệch là bao, nhưng cũng có rất nhiều kiến thức.
"Cuộc sống tự do tự tại sao không chịu, lại chọn tiến cung làm ngự y? Rốt cuộc là ngươi nghĩ cái gì vậy?" Do đã nói chuyện với nhau cả buổi trưa, giờ đây Văn Cảnh Dương và Thân Hoài cũng thân thiết hơn, lúc này nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.
Thân Hoài đang chơi đùa với mấy loại thuốc trong tay, không biết thuốc gì với thuốc gì, nghe Văn Cảnh Dương hỏi thì ngừng tay lại, sau đó mới nghe hắn trả lời: "Các loại thuốc tốt đều vào cung rồi, nếu ta không tiến cung, ta biết đi đâu tìm thuốc tốt chứ."
Văn Cảnh Dương nghe những lời này liền biết Thân Hoài không có nói thật, nhưng mỗi người đều có những chuyện khó nói, nếu người ta đã không muốn nói thì cậu cũng không hỏi, chuyển qua chủ đề khác: "Hôm nay người bị thương là người của Giang gia nhỉ? Tại sao tìm đại thiếu gia của Giang gia lại phải tìm sư huynh của ngươi đến?"
Lần này Thân Hoài trả lời nhanh hơn nhiều, giọng điệu còn có ý cười, "Bởi vì Giang đại thiếu gia thường hay đi theo sau sư huynh ta, sư huynh ta ở đâu thì hắn ta ở đó, giống như cái đuôi vậy, đuổi cũng không đi, bảo hắn rời khỏi sư huynh ta là chuyện không thể nào, vì vậy chỉ có thể mời sư huynh ta tới, như vậy Giang đại thiếu gia tự nhiên sẽ đi theo thôi."
Nghe những lời này Văn Cảnh Dương ngẩn người, suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra gì, không chắc chắn lắm mà nói: "Sư huynh của ngươi và Giang đại thiếu gia là......"
/80
|