"Mật Nhi nếu thích, mỗi năm vào khoảng thời gian nay phu quân ta đây đều dẫn nàng ra ngoài chơi, vậy được không nào?" Người trả lời chính là Quân Lạc Huy đang mặc thường phục xuất tuần, hắn nở nụ cười ấm áp trả lời như vậy, một tay còn giúp Lâm Mật Nhi vén tóc bị gió thổi ra sau tai.
Lâm Mật Nhi thẹn thùng cúi đầu, sau đó liền thấy cô buông màn xuống đến ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy, dựa vào lòng Quân Lạc Huy mà nói: "Tướng công đối với Mật Nhi tốt như vậy, làm Mật Nhi không biết phải làm sao mới được."
Lúc Lâm Mật Nhi dựa vào mình, Quân Lạc Huy âm thầm lặng lẽ cau mày, sau đó hờ hững khoác vai cô, nghe những lời Lâm Mật Nhi nói, Quân Lạc Huy cả tâm trạng cười khẩy cũng không có, miệng cứng đờ nói: "Đối tốt với nàng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Lúc này gió bên ngoài xe thổi tung màn lên, bóng dáng người đang cưỡi ngựa ngoài xe đập vào mắt Quân Lạc Huy, trong phút chốc nhìn thấy bóng người ngoài cửa xe, thấp giọng nói: "Ta đời này chỉ muốn đối xử tốt với ngươi, cưng chiều ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, mà người chỉ được thuộc về ta mà thôi." Giọng nói rất dịu dàng, lời thì thầm của những người yêu nhau cũng chỉ có vậy.
Lâm Mật Nhi nghe những lời Quân Lạc Huy nói càng vùi mặt mình vào cổ Quân Lạc Huy, cô lại không biết rằng những lời Quân Lạc Huy nói hoàn toàn không phải dành cho cô, cô còn không chú ý tới ánh mắt của Quân Lạc Huy đăng chăm chú nhìn bóng dáng người kia ngoài cửa xe.
Lúc này cô cảm thấy đắc ý, nghĩ rằng mặc dù lần xuất hành này có ngoài dự liệu của cô, nhưng chỉ dựa vào sự say mê của Quân Lạc Huy đối với cô, nói không chừng cô không cần tiến hành nước cờ kia cũng có thể khiến Quân Lạc Huy phải hứa với cô thì sao?
Văn Cảnh Dương giơ tay lau mồ hôi trên trán, thời tiết mùa thu mặc dù đã không còn quá nóng, nhưng dưới ánh nắng đi lâu như vậy cũng khó tránh việc ra mồ hôi, huống chi Văn Cảnh Dương lúc này còn phải dốc toàn lực để khống chế con ngựa đang cưỡi dưới thân, điều này càng khiến trán cậu không ngừng đổ mồ hôi.
Thở một hơi dài, Văn Cảnh Dương biết cậu đó quá đề cao thể lực của mình, mặc dù không phải là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ xem ra hình như cũng sắp thành như vậy rồi, điều này khiến cậu khá phiền não. Song song đó, trong lòng cũng cảm thấy may mắn việc cưỡi ngựa này lúc trước khi còn ở trong phủ được đại ca Văn Cảnh Thịnh dạy dỗ đàng hoàng, nếu không e là bây giờ đến ngựa cậu cũng không cưỡi được, những lúc như thế này quả thật khiến cậu có giác mình là thư sinh vô dụng.
Mặc dù lúc này cơ thể có hơi mệt mỏi, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mặt làm cậu rất hưởng thụ, điều này khiến cậu không khỏi suy nghĩ nếu như cưỡi nhanh, vậy thì cảm giác lướt nhanh như chớp sẽ như thế nào nhỉ, mặc dù tư thế cưỡi ngựa của cậu bây giờ nhìn có vẻ đúng chuẩn, nhưng cậu biết muốn cưỡi nhanh thì đúng là không thực tiễn lắm.
Lúc này từ bên cạnh có túi nước đưa đến trước mặt Văn Cảnh Dương, làm cậu hơi ngẩn người, quay đầu qua nhìn thì thấy một thanh niên với gương mặt không cảm xúc, nhìn ý này có vẻ như kêu cậu uống nước? Tay trái giữ chặt dây cương, Văn Cảnh Dương dùng tay phải nhận lấy túi nước, sau đó nhẹ giọng nói với người này: "Cảm ơn."
Sau khi Văn Cảnh Dương nhận túi nước, thanh niên kia liếc nhìn cánh tay phải mà Văn Cảnh Dương nhận túi nước, nhưng cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ gật đầu với Văn Cảnh Dương rồi quay ngựa rời đi.
Uống nước xong, Văn Cảnh Dương còn muốn trả lại túi nước, nhưng quay đầu qua thì người đã đi mất từ sớm rồi, nhìn xung quanh thì phát hiện thanh niên đưa túi nước cho cậu đã đi lên phía trước, cậu chỉ còn cách đành đợi lát nữa khi đoàn xe nghỉ ngơi sẽ trả lại sau.
Một lát sau Văn Cảnh Dương liền phát hiện đoàn xe bắt đầu đi chậm lại, qua một lúc đoàn xe dừng lại ở bên bìa khu rừng nhỏ, Văn Cảnh Dương lúc này cũng xuống ngựa, sau khi tiếp đất chắc chắn cậu có chút thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa cả một buổi sáng quả thật là có hơi đuối.
Sau khi cả người được thả lỏng, Văn Cảnh Dương mới chú ý đến lòng bàn tay hơi có cảm giác đau rát, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đã bị trầy, cậu cho rằng do cả buổi sáng nắm dây cương có hơi quá sức, vậy mà cả buổi vẫn không phát hiện ra.
Khi cậu nhìn lòng bàn tay của mình, lại có một lọ sứ xuất hiện trước mặt cậu, còn có một giọng nói trong trẻo vang lên trước mặt cậu: "Cầm lấy bôi lên đi, buổi tối là lành thôi."
Văn Cảnh Dương vội ngẩng đầu, liền thấy là người thanh niên khi nãy đưa túi nước cho cậu, làm cậu vội vàng nói: "Chuyện đó, khi nãy cảm ơn ngươi, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, ngươi cầm thuốc về đi." Nhưng khi nói xong chỉ thấy lọ sứ vẫn bất động trước mặt mình, dáng vẻ như nếu cậu không nhận thì người này sẽ cứ giơ lên như vậy.
Thở dài một hơi, Văn Cảnh Dương chỉ đành nhận lấy lọ sứ, lại nói thêm tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó Văn Cảnh Dương phát hiện người này hình như không có ý rời đi, ngước mắt nhìn thấy người này vẫn nhìn chằm chằm vào tay cậu, Văn Cảnh Dương lập tức hiểu ý của đối phương, đành bất lực mở lọ sứ cẩn thận đổ thứ trong lọ ra lòng bàn tay, sau đó phát hiện đổ ra tay trái, đến lượt tay phải thì có chút không thuận, đang suy nghĩ phải làm sao thì phát hiện lọ sứ bị lấy đi, liền sau đó vết thương bên tay phải cũng bị rắc bột thuốc lên.
Thấy tay mình bị đối phương giữ, cho đến khi vết thương được rắc đều bột thuốc xong, Văn Cảnh Dương mới rút tay lại nói: "Hôm nay rất cảm ơn ngươi, ta tên là Kính Dương, không biết huynh đài là ai?" Mặc dù bản thân không cần đối phương giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, Văn Cảnh Dương chỉ đành vội vã nói lời cảm tạ, cậu phát hiện hôm nay nói cảm ơn nhiều hơn cả một năm qua.
"Lân." Người thanh niên sau khi gật đầu chỉ trả lời Văn Cảnh Dương có một chữ, sau đó lại im lặng không nói gì.
Lúc lâu sau Văn Cảnh Dương mới hiểu đây là tên của người này, nhưng Văn Cảnh Dương nhất thời cũng không biết làm sao tiếp lời, cũng đành im lặng như vậy, không đợi họ im lặng quá lâu, Văn Cảnh Dương bèn thấy Lân cung kính nói với người đang tiến về phía cậu: "Thuộc hạ tham kiến thiếu gia."
Lúc Văn Cảnh Dương quay đầu nhìn lại cũng đã thấy Quân Lạc Huy đang đi đến chỗ bọn họ, vội vã nói theo: "Thuộc hạ tham kiến thiếu gia."
Sau khi Quân Lạc Huy bảo Lâm Mật Nhi nghỉ ngơi trên xe mới xuống xe, vừa mới xuống xe ánh mắt liền nhìn về hướng Văn Cảnh Dương đang đứng, nhưng lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn cau mày, vì hắn nhìn thấy Văn Cảnh Dương đang trò chuyện vui vẻ với người khác, điều này làm hắn có hơi bực tức trong lòng, nhưng tình huống sau đó không chỉ khiến hắn cám thấy bực tức, Quân Lạc Huy sắc mặt vô cùng khó coi.
Đến lúc Quân Lạc Huy đến gần nhìn rõ người đang nói chuyện với Văn Cảnh Dương là ai thì tâm trạng bực bội của hắn mới vơi đi chút ít, lúc hai người hành lễ hắn cũng chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn qua Văn Cảnh Dương, lúc này hắn mới phát hiện trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương có ít bột thuốc, hình như tay Văn Cảnh Dương bị thương? Ý nghĩ này vừa nảy ra, Quân Lạc Huy lập tức bắt lấy tay Văn Cảnh Dương, sau đó xòe ra trước mặt mình. Khi nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương, lòng Quân Lạc Huy xót xa, mặc dù chỉ hơi tróc da, nhưng nhìn cả lòng bàn tay và ngón tay đều có vết thương vẫn khiến Quân Lạc Huy đau lòng, người này đến cưỡi ngựa không mà cũng làm bản thân thành ra như vầy, vậy hắn làm sao yên tâm được.
Lâm Mật Nhi thẹn thùng cúi đầu, sau đó liền thấy cô buông màn xuống đến ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy, dựa vào lòng Quân Lạc Huy mà nói: "Tướng công đối với Mật Nhi tốt như vậy, làm Mật Nhi không biết phải làm sao mới được."
Lúc Lâm Mật Nhi dựa vào mình, Quân Lạc Huy âm thầm lặng lẽ cau mày, sau đó hờ hững khoác vai cô, nghe những lời Lâm Mật Nhi nói, Quân Lạc Huy cả tâm trạng cười khẩy cũng không có, miệng cứng đờ nói: "Đối tốt với nàng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Lúc này gió bên ngoài xe thổi tung màn lên, bóng dáng người đang cưỡi ngựa ngoài xe đập vào mắt Quân Lạc Huy, trong phút chốc nhìn thấy bóng người ngoài cửa xe, thấp giọng nói: "Ta đời này chỉ muốn đối xử tốt với ngươi, cưng chiều ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, mà người chỉ được thuộc về ta mà thôi." Giọng nói rất dịu dàng, lời thì thầm của những người yêu nhau cũng chỉ có vậy.
Lâm Mật Nhi nghe những lời Quân Lạc Huy nói càng vùi mặt mình vào cổ Quân Lạc Huy, cô lại không biết rằng những lời Quân Lạc Huy nói hoàn toàn không phải dành cho cô, cô còn không chú ý tới ánh mắt của Quân Lạc Huy đăng chăm chú nhìn bóng dáng người kia ngoài cửa xe.
Lúc này cô cảm thấy đắc ý, nghĩ rằng mặc dù lần xuất hành này có ngoài dự liệu của cô, nhưng chỉ dựa vào sự say mê của Quân Lạc Huy đối với cô, nói không chừng cô không cần tiến hành nước cờ kia cũng có thể khiến Quân Lạc Huy phải hứa với cô thì sao?
Văn Cảnh Dương giơ tay lau mồ hôi trên trán, thời tiết mùa thu mặc dù đã không còn quá nóng, nhưng dưới ánh nắng đi lâu như vậy cũng khó tránh việc ra mồ hôi, huống chi Văn Cảnh Dương lúc này còn phải dốc toàn lực để khống chế con ngựa đang cưỡi dưới thân, điều này càng khiến trán cậu không ngừng đổ mồ hôi.
Thở một hơi dài, Văn Cảnh Dương biết cậu đó quá đề cao thể lực của mình, mặc dù không phải là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ xem ra hình như cũng sắp thành như vậy rồi, điều này khiến cậu khá phiền não. Song song đó, trong lòng cũng cảm thấy may mắn việc cưỡi ngựa này lúc trước khi còn ở trong phủ được đại ca Văn Cảnh Thịnh dạy dỗ đàng hoàng, nếu không e là bây giờ đến ngựa cậu cũng không cưỡi được, những lúc như thế này quả thật khiến cậu có giác mình là thư sinh vô dụng.
Mặc dù lúc này cơ thể có hơi mệt mỏi, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mặt làm cậu rất hưởng thụ, điều này khiến cậu không khỏi suy nghĩ nếu như cưỡi nhanh, vậy thì cảm giác lướt nhanh như chớp sẽ như thế nào nhỉ, mặc dù tư thế cưỡi ngựa của cậu bây giờ nhìn có vẻ đúng chuẩn, nhưng cậu biết muốn cưỡi nhanh thì đúng là không thực tiễn lắm.
Lúc này từ bên cạnh có túi nước đưa đến trước mặt Văn Cảnh Dương, làm cậu hơi ngẩn người, quay đầu qua nhìn thì thấy một thanh niên với gương mặt không cảm xúc, nhìn ý này có vẻ như kêu cậu uống nước? Tay trái giữ chặt dây cương, Văn Cảnh Dương dùng tay phải nhận lấy túi nước, sau đó nhẹ giọng nói với người này: "Cảm ơn."
Sau khi Văn Cảnh Dương nhận túi nước, thanh niên kia liếc nhìn cánh tay phải mà Văn Cảnh Dương nhận túi nước, nhưng cũng không tỏ vẻ gì cả, chỉ gật đầu với Văn Cảnh Dương rồi quay ngựa rời đi.
Uống nước xong, Văn Cảnh Dương còn muốn trả lại túi nước, nhưng quay đầu qua thì người đã đi mất từ sớm rồi, nhìn xung quanh thì phát hiện thanh niên đưa túi nước cho cậu đã đi lên phía trước, cậu chỉ còn cách đành đợi lát nữa khi đoàn xe nghỉ ngơi sẽ trả lại sau.
Một lát sau Văn Cảnh Dương liền phát hiện đoàn xe bắt đầu đi chậm lại, qua một lúc đoàn xe dừng lại ở bên bìa khu rừng nhỏ, Văn Cảnh Dương lúc này cũng xuống ngựa, sau khi tiếp đất chắc chắn cậu có chút thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa cả một buổi sáng quả thật là có hơi đuối.
Sau khi cả người được thả lỏng, Văn Cảnh Dương mới chú ý đến lòng bàn tay hơi có cảm giác đau rát, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đã bị trầy, cậu cho rằng do cả buổi sáng nắm dây cương có hơi quá sức, vậy mà cả buổi vẫn không phát hiện ra.
Khi cậu nhìn lòng bàn tay của mình, lại có một lọ sứ xuất hiện trước mặt cậu, còn có một giọng nói trong trẻo vang lên trước mặt cậu: "Cầm lấy bôi lên đi, buổi tối là lành thôi."
Văn Cảnh Dương vội ngẩng đầu, liền thấy là người thanh niên khi nãy đưa túi nước cho cậu, làm cậu vội vàng nói: "Chuyện đó, khi nãy cảm ơn ngươi, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, ngươi cầm thuốc về đi." Nhưng khi nói xong chỉ thấy lọ sứ vẫn bất động trước mặt mình, dáng vẻ như nếu cậu không nhận thì người này sẽ cứ giơ lên như vậy.
Thở dài một hơi, Văn Cảnh Dương chỉ đành nhận lấy lọ sứ, lại nói thêm tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó Văn Cảnh Dương phát hiện người này hình như không có ý rời đi, ngước mắt nhìn thấy người này vẫn nhìn chằm chằm vào tay cậu, Văn Cảnh Dương lập tức hiểu ý của đối phương, đành bất lực mở lọ sứ cẩn thận đổ thứ trong lọ ra lòng bàn tay, sau đó phát hiện đổ ra tay trái, đến lượt tay phải thì có chút không thuận, đang suy nghĩ phải làm sao thì phát hiện lọ sứ bị lấy đi, liền sau đó vết thương bên tay phải cũng bị rắc bột thuốc lên.
Thấy tay mình bị đối phương giữ, cho đến khi vết thương được rắc đều bột thuốc xong, Văn Cảnh Dương mới rút tay lại nói: "Hôm nay rất cảm ơn ngươi, ta tên là Kính Dương, không biết huynh đài là ai?" Mặc dù bản thân không cần đối phương giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, Văn Cảnh Dương chỉ đành vội vã nói lời cảm tạ, cậu phát hiện hôm nay nói cảm ơn nhiều hơn cả một năm qua.
"Lân." Người thanh niên sau khi gật đầu chỉ trả lời Văn Cảnh Dương có một chữ, sau đó lại im lặng không nói gì.
Lúc lâu sau Văn Cảnh Dương mới hiểu đây là tên của người này, nhưng Văn Cảnh Dương nhất thời cũng không biết làm sao tiếp lời, cũng đành im lặng như vậy, không đợi họ im lặng quá lâu, Văn Cảnh Dương bèn thấy Lân cung kính nói với người đang tiến về phía cậu: "Thuộc hạ tham kiến thiếu gia."
Lúc Văn Cảnh Dương quay đầu nhìn lại cũng đã thấy Quân Lạc Huy đang đi đến chỗ bọn họ, vội vã nói theo: "Thuộc hạ tham kiến thiếu gia."
Sau khi Quân Lạc Huy bảo Lâm Mật Nhi nghỉ ngơi trên xe mới xuống xe, vừa mới xuống xe ánh mắt liền nhìn về hướng Văn Cảnh Dương đang đứng, nhưng lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn cau mày, vì hắn nhìn thấy Văn Cảnh Dương đang trò chuyện vui vẻ với người khác, điều này làm hắn có hơi bực tức trong lòng, nhưng tình huống sau đó không chỉ khiến hắn cám thấy bực tức, Quân Lạc Huy sắc mặt vô cùng khó coi.
Đến lúc Quân Lạc Huy đến gần nhìn rõ người đang nói chuyện với Văn Cảnh Dương là ai thì tâm trạng bực bội của hắn mới vơi đi chút ít, lúc hai người hành lễ hắn cũng chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn qua Văn Cảnh Dương, lúc này hắn mới phát hiện trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương có ít bột thuốc, hình như tay Văn Cảnh Dương bị thương? Ý nghĩ này vừa nảy ra, Quân Lạc Huy lập tức bắt lấy tay Văn Cảnh Dương, sau đó xòe ra trước mặt mình. Khi nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay Văn Cảnh Dương, lòng Quân Lạc Huy xót xa, mặc dù chỉ hơi tróc da, nhưng nhìn cả lòng bàn tay và ngón tay đều có vết thương vẫn khiến Quân Lạc Huy đau lòng, người này đến cưỡi ngựa không mà cũng làm bản thân thành ra như vầy, vậy hắn làm sao yên tâm được.
/80
|