Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật là quá không công bằng. Vì sao bản thân mình không được ôm mỹ nhân vào ngày hôm sau khi gặp được Mộ Dung đại hiệp? Mỹ nhân ngược lại ghét bỏ mình.
Nghê Diệp Tâm không khỏi nhớ lại thời điểm muốn hôn, Mộ Dung đại hiệp một hai còn bắt phải súc miệng trước.
Thảm không muốn nhớ......
Nghê Diệp Tâm nhớ lại liền cảm thấy mình nếm đủ mùi vị, nhịn không được lại muốn cười. Mà Mộ Dung Trường Tình nói cái gì Nghê Diệp Tâm cũng không nghe thấy.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm không để ý tới mình, ngược lại cứ ngây ngô cười, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tức khắc liền không hài lòng.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, sau đó đi qua đem người ấn ở trên vách, nói:
"Cười cái gì?"
Lúc này Nghê Diệp Tâm mới phản ứng lại, nói:
"Không nói cho nghe đâu."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
"Không nói cho ta nghe?"
Hắn nói xong liền đưa tay ra sau lưng Nghê Diệp Tâm, ở trên mông nhéo một cái. Nghê Diệp Tâm lập tức trừng lớn đôi mắt.
"Đồ lưu manh."
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Cái này mà là lưu manh? Ta đây chỉ muốn cho ngươi mở mang kiến thức."
Nghê Diệp Tâm cảm giác tay Mộ Dung Trường Tình vói vào quần áo của mình, hắn sờ đến mức thiếu chút nữa mông Nghê Diệp Tâm ngồi phịch xuống đất. Nghê Diệp Tâm nhanh tay ngăn chặn hắn.
"Đừng náo loạn đại hiệp, hiện tại eo của ta còn đau đây."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
"Nhưng không phải ngươi muốn ta bù đắp phần thiếu sót trước kia sao?"
Nghe có vẻ rất tốt đẹp, nhưng suy nghĩ một chút, Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:
"Đại hiệp cho rằng ta là búp bê cao su sao? Sẽ tinh tẫn nhân vong đó."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, lại không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên xoay chuyển tròng mắt, nói:
"Đại... hiệp...."
Giọng Nghê Diệp Tâm nũng nịu, vừa nghe liền biết không có ý tốt, vừa nói còn đem đôi tay câu cổ Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm nói:
"Không bằng như vậy đi, phần thiếu kia không cần bù đắp. Cho ta làm một lần, được không?"
Nghê Diệp Tâm nói cũng thật hứng chí. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
"Ngươi sao cứ thích nói cái này?"
"Đương nhiên thích. Trước khi gặp đại hiệp, ta vẫn luôn nghĩ mình là công. Gặp được đại hiệp rồi, ta cũng cảm thấy mình vẫn là công."
Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau. Nghê Diệp Tâm bị lột sạch, bị Mộ Dung Trường Tình đè ra làm đến kêu cha gọi mẹ. Người tập võ thể lực không bình thường, đặc biệt là Mộ Dung đại hiệp thể lực dư thừa, vĩnh viễn đều làm Nghê Diệp Tâm gần như ngất xỉu.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Nhưng mỗi lần ngươi bị ta làm đều kêu thực thoải mái, cắn thực chặt, đều không cho ta đi ra ngoài."
"......"
Nghê Diệp Tâm liền bưng kín miệng Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Câm... câm miệng đi! Đừng nói chuyện."
Mộ Dung Trường Tình hôn một cái vào lòng bàn tay bịt miệng mình, nói:
"Thật vất vả hôm nay trong phòng mới không có người khác, ta đương nhiên muốn nói nhiều hơn cùng ngươi. Hơn nữa ta còn muốn nghe giọng kêu thoải mái của ngươi rõ ràng một chút."
"......"
Môi Mộ Dung Trường Tình kề cận lòng bàn tay, Nghê Diệp Tâm cảm giác thời điểm đại hiệp nói chuyện lòng bàn tay nóng, lại còn thực ngứa, làm cho tâm Nghê Diệp Tâm cũng ngứa. Đặc biệt lời Mộ Dung đại hiệp nói còn đặc biệt thô tục, làm Nghê Diệp Tâm nhịn không được tâm viên ý mã, bắt đầu miên man suy nghĩ.
Hơn nữa đều nghĩ chuyện thực cảm thấy thẹn.
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình mê hoặc, bất quá nghĩ lại nhất thời phóng túng, ngày mai mông thật sự sẽ không thoải mái. Rốt cuộc mấy ngày nay, Mộ Dung đại hiệp có chút thời gian liền đè Nghê Diệp Tâm ra làm làm làm.
Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sao?
Mà vì cái gì thời điểm hưởng tuần trăng mật luôn có người chết?
Đây chẳng lẽ là khủng bố thời xưa sao?
Thời điểm Nghê Diệp Tâm miên man suy nghĩ, đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm trở lại giường rồi. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:
"Đại hiệp, từ từ!"
"Suỵt"
Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng hôn bờ môi của Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi nếu mệt, ta không chạm vào ngươi. Hôm nay thật vất vả trong phòng không có người khác, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đại hiệp đột nhiên săn sóc như vậy làm Nghê Diệp Tâm thật là không thích ứng.
Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước ấm tới. Sau khi Nghê Diệp Tâm tắm rửa xong liền lên giường nằm. Mộ Dung Trường Tình sau đó mới thong thả ung dung đi tắm.
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ đã mệt nhọc, bất quá nằm ở trên giường mà lỗ tai luôn nghe được tiếng nước xao động. Nhịn không được, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu thưởng thức "mỹ nhân tắm gội đồ". Tức khắc nước miếng chảy tí tách, thiếu chút nữa chảy cả máu mũi.
Mà Mộ Dung Trường Tình thật là quá hào phóng, căn bản không có kiêng dè gì. Đặc biệt sau khi tắm xong, hắn thoải mái hào phóng thong thả đi ra. Thân thể hoàn mỹ khiến người ta đố kỵ phơi bày trước mắt Nghê Diệp Tâm. Những khối cơ bắp cũng không biết sao có thể cuồn cuộn như thế, đặc biệt làn da trắng lại không có một chút cảm giác yếu ớt.
Nghê Diệp Tâm nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhìn từ dưới lên trên, xem đến cằm sắp trật khớp.
Trên làn da trắng trẻo của Mộ Dung Trường Tình có rất nhiều bọt nước, quả thực mang lại hiệu ứng cao, làm cho Mộ Dung Trường Tình càng nhiều mị lực.
Nghê Diệp Tâm xem đến mặt ngu ngơ. Mộ Dung Trường Tình còn thong thả ung dung lau khô thân thể, sau đó đem áo mặc vào.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình có thể đang dùng sắc dụ chính mình. Đại hiệp trước nay đều là muộn tao như vậy.
Nhưng mà Mộ Dung Trường Tình mặc quần áo rồi liền quy quy củ củ lên giường nằm ngủ, còn nhẹ nhàng hôn môi Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
"Ngủ đi, thời gian không còn sớm."
Đôi mắt Nghê Diệp Tâm trừng lớn. Phía dưới của Nghê Diệp Tâm đã kéo cờ, đại hiệp lại đi ngủ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy đại hiệp tuyệt đối là cố ý trả thù mình.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được, liền bò dậy, ngồi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, hào khí ngút trời nói:
"Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi..."
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống nhún nhún, còn chưa nói xong lời, kết quả đôi mắt trừng lớn hơn nữa, vẻ mặt là biểu tình phát ngốc. Bởi vì Nghê Diệp Tâm phát hiện kéo cờ không chỉ là mình.
Mộ Dung yêu tinh rõ ràng cũng đã cứng muốn chết, vật kia cũng đâm vào mông ta còn gì!
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười. Hắn đích xác tương đối muộn tao, cho nên vừa rồi cũng là cố ý dùng sắc dụ Nghê Diệp Tâm. Mỹ nhân kế lần nào cũng linh, đối với Nghê Diệp Tâm là chiêu dùng tốt nhất.
Cho nên Mộ Dung đại hiệp giả bộ bình tĩnh, chờ Nghê Diệp Tâm tự nhào vào trong ngực hắn.
Mộ Dung Trường Tình đã cứng muốn chết, đỉnh eo một chút liền đụng vào mông Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên người mình, nói:
"Thì ra ngươi cũng thích cái tư thế này."
Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng, lập tức liền muốn từ trên người Mộ Dung Trường Tình bò xuống.
"Phi! Ta muốn là người làm."
Mộ Dung Trường Tình cố định eo Nghê Diệp Tâm lại, nói:
"Cái tư thế này ngươi kẹp đặc biệt chặt, hơn nữa ta cũng có thể tiến vào càng sâu."
Nghê Diệp Tâm nghe không nổi nữa, nhanh tay kéo chăn che lại Mộ Dung Trường Tình.
"Cái đồ lưu manh này nhanh ngủ đi."
Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ không tính ngủ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cuối cùng Nghê Diệp Tâm không chống đỡ được mỹ nhân kế, hai người liền lăn lộn một trận.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình như vậy là không được, có lẽ hôm nào đó nên tìm một ít thuốc đại bổ, bằng không còn chưa có về đến nhà Mộ Dung Trường Tình, có lẽ đã bị yêu tinh Mộ Dung Trường Tình ép khô.
Bất quá ngày hôm sau vẫn còn tốt, thời điểm Nghê Diệp Tâm mở mắt sắc trời là tờ mờ sáng, cũng không phải rất khó chịu, eo cũng không phải rất đau.
Mộ Dung Trường Tình còn chưa có dậy, vẫn đang ngủ. Nghê Diệp Tâm lăn một vòng liền bò dậy, tự mặc quần áo. Nghê Diệp Tâm còn trở lại giường nắm tóc Mộ Dung Trường Tình lên, hướng trên mặt hắn quét qua quét lại, chọc chọc cả lỗ tai.
Mộ Dung Trường Tình lập tức liền mở mắt, sắc mặt tương đối khó coi.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực sảng khoái, lập tức vọt xuống giường, sau đó thực vui vẻ chạy ra cửa.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến mặt cũng đen. Bất quá Nghê Diệp Tâm sớm có chuẩn bị, đã mặc quần áo, xuống giường mở cửa liền chạy ra ngoài. Mộ Dung Trường Tình cái gì cũng chưa mặc. Bởi vì đêm qua lăn lộn nên cũng không có mặc đồ, cho nên căn bản không có biện pháp đuổi theo Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy siêu cấp có thành tựu, thần thanh khí sảng chạy ra sân. Vừa ra tới Nghê Diệp Tâm liền gặp Quan Trang dậy sớm luyện đao, còn có Thập Nữ ngồi ở một bên nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được chạy tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh Thập Nữ. Bất quá ngồi quá nhanh, có điểm đắc ý vênh váo, mông Nghê Diệp Tâm tức khắc rất đau.
Thấy Nghê Diệp Tâm ngồi xuống liền nhe răng trợn mắt, Thập Nữ hoảng sợ, nói:
"...... không có việc gì chứ?"
"Đương nhiên không có việc gì.... Chỉ là nơi này có chút lạnh."
Nghê Diệp Tâm vẫn luôn ở cùng Mộ Dung Trường Tình, cho nên căn bản không dậy sớm nên ít khi thấy người khác luyện võ.
Quan Trang mặc rất ít, tuy rằng là ngày mùa đông, bất quá để lộ hai cánh tay, cơ bắp cũng không ít. Nghê Diệp Tâm cảm thấy cánh tay của mình so ra kém Quan Trang một chút.
Cây đại đao của Quan Trang là bảo vật, đặc biệt uy phong, thời điểm vùn vụt tạo ra gió thực khí phách.
Nghê Diệp Tâm tức khắc hâm mộ, nghĩ thầm nếu mình cũng có võ công như Quan Trang, hơn nữa người đầy cơ bắp, tuyệt đối có thể phản công Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền hâm mộ đến không chịu nổi, lập tức liền nói:
"Quan đại ca, bộ đao pháp này tên gọi là gì vậy, lợi hại ghê."
Quan Trang đã luyện đến đầu đầy mồ hôi, nghe được Nghê Diệp Tâm nói liền dừng tay, cười đi tới nói:
"Là ta tự mình luyện."
Thì ra là Quan Trang tự mình sáng tạo ra. Lúc trước Quan Trang bị cắt gân tay, tuy rằng đã học qua một ít đao pháp tinh diệu, nhưng đều không dùng được. Cho nên hắn chỉ có thể luyện tập một ít chiêu thức tương đối đơn giản, bất quá đơn giản cũng có ảo diệu của đơn giản.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt sùng bái nói:
"Quan đại ca có thể dạy ta mấy chiêu hay không?"
Quan Trang vừa nghe liền cười, nói:
"Ân công nói giỡn, ta chỉ múa may đơn giản có lẽ sẽ không dạy ai được đâu."
Mộ Dung Trường Tình từ trong phòng đi ra, liền nghe được Nghê Diệp Tâm khen ngợi Quan Trang, hơn nữa một bộ dạng thực sùng bái, ánh mắt nhìn Quan Trang lóe sáng, đặc biệt chăm chú.
Thập Nữ vừa thấy Giáo chủ tới, tức khắc liền cảm thấy không tốt, bởi vì sắc mặt Giáo chủ quá sức đen.
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình đi tới. Lúc này Quan Trang còn thực hào sảng cho Nghê Diệp Tâm mượn đại đao, sau đó tay cầm tay dạy Nghê Diệp Tâm cách dùng đao.
Nháy mắt Mộ Dung Trường Tình đã thành một bình giấm chua quá nhiều.
Mộ Dung Trường Tình đi tới, Nghê Diệp Tâm còn cùng hắn khoe khoang, nói:
"Đại hiệp xem, Quan đại ca đang dạy ta dùng đao."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó đi tới bên cạnh cúi đầu, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cho rằng Mộ Dung Trường Tình sẽ hôn mình trước mặt mọi người, sợ tới mức rụt rụt cổ.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng không phải muốn hôn, ngược lại cười cười, cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi...... vừa rồi có phải mặc quần của ta hay không?"
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nói bên tai Nghê Diệp Tâm, nhưng giọng không giống như nói thầm, Quan Trang cùng Thập Nữ đều nghe được rõ ràng.
Quan Trang vẻ mặt ngốc nhìn Nghê Diệp Tâm, Thập Nữ lại là vẻ mặt xấu hổ.
Nghê Diệp Tâm tức khắc liền trợn tròn mắt, nói:
"Nói hươu nói vượn! Đại hiệp mặc quần ta thì có."
Nghê Diệp Tâm nói xong rồi mới cảm thấy xấu hổ, nghĩ Mộ Dung Trường Tình tức giận nên muốn làm hại mình mất mặt.
Mộ Dung Trường Tình bình thản nói:
"Quần của ngươi nhỏ như vậy, ta sao mặc được."
"Không phải đại hiệp không có quần mặc sao?"
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, bất quá có điểm chột dạ. Bị Mộ Dung Trường Tình nói như vậy, Nghê Diệp Tâm thật sự cảm giác được quần của mình hôm nay có chút rộng nha.
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Ta mặc cái mới."
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt.
Đã có cái mới thì thôi đi. Vì cái gì còn muốn tìm ta nói về chuyện cái quần chứ!
Tuyệt đối là cố ý.
Lúc này Quan Trang đã từ vẻ mặt ngốc đổi thành bừng tỉnh, bất quá nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình biểu tình lại phát ngốc hơn.
Lúc này Quan Trang tựa hồ mới phát hiện Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc là cái quan hệ gì, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng.
Mộ Dung Trường Tình đùa giỡn Nghê Diệp Tâm xong rồi, liền đi tới trước mặt Thập Nữ, nói:
"Đem kiếm cho ta mượn."
Thập Nữ vội vàng lấy kiếm, sau đó dùng hai tay dâng cho Mộ Dung Trường Tình.
Kiếm của Thập Nữ cũng không phải bảo kiếm gì, thoạt nhìn rất bình thường, bất quá kiếm trong tay Mộ Dung Trường Tình, lập tức tạo ra mấy đường kiếm hoa mỹ. Nghê Diệp Tâm nhìn hoa cả mắt, cảm giác soái khí không ai bì được.
Mộ Dung Trường Tình cầm kiếm liền đi trở về, sau đó trường kiếm liền đánh lên cây đại đao ở trong tay Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm lập tức cảm giác cánh tay chấn động, cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng đại đao không giữ được, đã rời khỏi tay.
Mộ Dung Trường Tình lại dùng mũi kiếm một chút, cây đại đao không có rơi trên mặt đất, ngược lại bay lên, trực tiếp hướng về phía Quan Trang.
Quan Trang vội vàng duỗi tay tiếp, nhưng cảm giác lực tác động lên đại đao thực bá đạo, hắn bị bức lui hai bước mới tiếp ổn.
Mộ Dung Trường Tình đem kiếm chỉ vào Quan Trang, nói:
"Đã lâu không có cùng người khác luận võ. Không bằng so mười chiêu thì như thế nào, Quan đại hiệp?"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe là biết Mộ Dung Trường Tình đang ghen. Ngữ khí bình đạm, nhưng vào lỗ tai Nghê Diệp Tâm chính là cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Sáng sớm có thể xem luận võ, Nghê Diệp Tâm liền vui vẻ, lập tức chạy về ngồi xuống bên cạnh Thập Nữ.
Thập Nữ có chút lo lắng, ngược lại đứng lên.
Quan Trang tiếp được đại đao, nói:
"Mộ Dung huynh đệ võ công cao thâm, chỉ sợ ta đánh không lại ngươi."
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
"Chỉ là tỷ thí mà thôi, không nói chuyện thắng thua."
Nghê Diệp Tâm chịu không nổi nữa. Mộ Dung đại hiệp nói rất chính nghĩa làm Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền cười một tràng.
Mộ Dung Trường Tình lại ném kiếm một cái, dùng tay trái tiếp lấy, nói:
"Tay ngươi đã bị thương, ta dùng tay trái cùng ngươi so. Trong mười chiêu, quá mười chiêu liền tính ngươi thắng, như thế nào?"
Mộ Dung Trường Tình khẩu khí vẫn là bình đạm, nhưng ngạo khí thật là làm người chịu không nổi.
Quan Trang nghe xong nhíu nhíu mày. Tốt xấu gì hắn cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng là người có tiếng tăm, Mộ Dung Trường Tình nói vậy làm hắn có chút khó chịu.
Quan Trang lập tức cao giọng đáp ứng, nói:
"Được, Mộ Dung huynh đệ cẩn thận!"
Tiếng nói Quan Trang vừa dứt, lập tức đề đao liền bổ tới, tốc độ cực nhanh. Nghê Diệp Tâm cùng Thập Nữ có thể cảm giác được tiếng gió vun vút.
Đôi mắt Mộ Dung Trường Tình nhíu lại, cổ tay trái vừa chuyển, kiếm vun lên mang theo một đạo ngân quang.
"Keng"
Trường kiếm cùng đại đao va chạm nhau.
"Keng"
"Keng keng keng!"
Đao kiếm đánh nhau tạo ra âm thanh nối thành một chuỗi. Nghê Diệp Tâm vốn đang muốn thưởng thức mười chiêu như Mộ Dung Trường Tình nói, nhưng mà thực đáng tiếc đã thấy không rõ lắm.
Liên tiếp vài tiếng va chạm, đại đao lập tức rời tay Quan Trang bay ra.
"Vụt"
Đại đao bay ra liền cắm vào phiến đá ở trên mặt đất cách đó không xa.
Phiến đá xanh trên mặt đất bị tạo ra một cái lỗ to, bên cạnh tất cả đều bị dập nát. Cây đại đao cấm vào phiến đá hai phần ba, cơ hồ lộ ra chỉ tay cầm bên ngoài.
Quan Trang sửng sốt, ngay sau đó mới cười, nói:
"Mộ Dung huynh đệ võ công cao thâm, là ta thua."
Quan Trang lúc này đã chịu phục. Hắn vốn dĩ cho rằng Mộ Dung Trường Tình tự đại, tuổi còn trẻ thế nhưng khẩu xuất cuồng ngôn, dùng tay trái còn muốn nội trong mười chiêu thắng hắn. Kết quả không nghĩ tới, chỉ là tám chiêu mà thôi, vũ khí của hắn đã bị Mộ Dung Trường Tình thu.
Nghê Diệp Tâm xoa xoa lỗ tai, nói:
"Lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc."
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới không nhanh không chậm đến trả kiếm cho Thập Nữ. Thập Nữ cúi đầu nhìn. Trên thân kiếm thế nhưng một chút sứt mẻ cũng không có, vẫn như cũ.
Mộ Dung Trường Tình vẫn là một bộ dáng thực bình đạm. Bất quá Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung đại hiệp chính là đồ muộn tao, lúc này có lẽ đang chờ người khen ngợi hắn đây mà.
Nghê Diệp Tâm có chút buồn cười, bất quá vẫn chạy tới, nói:
"Đại hiệp, đại hiệp soái kinh người."
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới cong khóe miệng, tựa hồ đối với phản ứng của Nghê Diệp Tâm xem như vừa lòng.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu tới gần, lần này là thì thầm nói:
"Ngươi dù có luyện võ công bằng Quan Trang cũng vẫn đánh không lại ta."
Thì ra Mộ Dung đại hiệp là dùng chiêu nhất tiễn hạ song điêu. Một là bởi vì ghen mới tìm Quan Trang luận võ. Hai là phải chứng minh cho Nghê Diệp Tâm thấy cả đời cũng đừng nghĩ phản công.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng lớn đôi mắt, sau đó liền bất ngờ đạp một chân vào mông Mộ Dung Trường Tình. Tức khắc đạp ra một cái dấu chân đen thui.
"Đồ khoe khoang!"
Bất quá Nghê Diệp Tâm đá xong rồi liền có chút hối hận.
Chọc giận đại hiệp hậu quả tựa hồ......
Nghê Diệp Tâm không khỏi nhớ lại thời điểm muốn hôn, Mộ Dung đại hiệp một hai còn bắt phải súc miệng trước.
Thảm không muốn nhớ......
Nghê Diệp Tâm nhớ lại liền cảm thấy mình nếm đủ mùi vị, nhịn không được lại muốn cười. Mà Mộ Dung Trường Tình nói cái gì Nghê Diệp Tâm cũng không nghe thấy.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm không để ý tới mình, ngược lại cứ ngây ngô cười, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tức khắc liền không hài lòng.
Mộ Dung Trường Tình đứng lên, sau đó đi qua đem người ấn ở trên vách, nói:
"Cười cái gì?"
Lúc này Nghê Diệp Tâm mới phản ứng lại, nói:
"Không nói cho nghe đâu."
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
"Không nói cho ta nghe?"
Hắn nói xong liền đưa tay ra sau lưng Nghê Diệp Tâm, ở trên mông nhéo một cái. Nghê Diệp Tâm lập tức trừng lớn đôi mắt.
"Đồ lưu manh."
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
"Cái này mà là lưu manh? Ta đây chỉ muốn cho ngươi mở mang kiến thức."
Nghê Diệp Tâm cảm giác tay Mộ Dung Trường Tình vói vào quần áo của mình, hắn sờ đến mức thiếu chút nữa mông Nghê Diệp Tâm ngồi phịch xuống đất. Nghê Diệp Tâm nhanh tay ngăn chặn hắn.
"Đừng náo loạn đại hiệp, hiện tại eo của ta còn đau đây."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
"Nhưng không phải ngươi muốn ta bù đắp phần thiếu sót trước kia sao?"
Nghe có vẻ rất tốt đẹp, nhưng suy nghĩ một chút, Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:
"Đại hiệp cho rằng ta là búp bê cao su sao? Sẽ tinh tẫn nhân vong đó."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, lại không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên xoay chuyển tròng mắt, nói:
"Đại... hiệp...."
Giọng Nghê Diệp Tâm nũng nịu, vừa nghe liền biết không có ý tốt, vừa nói còn đem đôi tay câu cổ Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm nói:
"Không bằng như vậy đi, phần thiếu kia không cần bù đắp. Cho ta làm một lần, được không?"
Nghê Diệp Tâm nói cũng thật hứng chí. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
"Ngươi sao cứ thích nói cái này?"
"Đương nhiên thích. Trước khi gặp đại hiệp, ta vẫn luôn nghĩ mình là công. Gặp được đại hiệp rồi, ta cũng cảm thấy mình vẫn là công."
Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau. Nghê Diệp Tâm bị lột sạch, bị Mộ Dung Trường Tình đè ra làm đến kêu cha gọi mẹ. Người tập võ thể lực không bình thường, đặc biệt là Mộ Dung đại hiệp thể lực dư thừa, vĩnh viễn đều làm Nghê Diệp Tâm gần như ngất xỉu.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Nhưng mỗi lần ngươi bị ta làm đều kêu thực thoải mái, cắn thực chặt, đều không cho ta đi ra ngoài."
"......"
Nghê Diệp Tâm liền bưng kín miệng Mộ Dung Trường Tình, nói:
"Câm... câm miệng đi! Đừng nói chuyện."
Mộ Dung Trường Tình hôn một cái vào lòng bàn tay bịt miệng mình, nói:
"Thật vất vả hôm nay trong phòng mới không có người khác, ta đương nhiên muốn nói nhiều hơn cùng ngươi. Hơn nữa ta còn muốn nghe giọng kêu thoải mái của ngươi rõ ràng một chút."
"......"
Môi Mộ Dung Trường Tình kề cận lòng bàn tay, Nghê Diệp Tâm cảm giác thời điểm đại hiệp nói chuyện lòng bàn tay nóng, lại còn thực ngứa, làm cho tâm Nghê Diệp Tâm cũng ngứa. Đặc biệt lời Mộ Dung đại hiệp nói còn đặc biệt thô tục, làm Nghê Diệp Tâm nhịn không được tâm viên ý mã, bắt đầu miên man suy nghĩ.
Hơn nữa đều nghĩ chuyện thực cảm thấy thẹn.
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình mê hoặc, bất quá nghĩ lại nhất thời phóng túng, ngày mai mông thật sự sẽ không thoải mái. Rốt cuộc mấy ngày nay, Mộ Dung đại hiệp có chút thời gian liền đè Nghê Diệp Tâm ra làm làm làm.
Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sao?
Mà vì cái gì thời điểm hưởng tuần trăng mật luôn có người chết?
Đây chẳng lẽ là khủng bố thời xưa sao?
Thời điểm Nghê Diệp Tâm miên man suy nghĩ, đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm trở lại giường rồi. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:
"Đại hiệp, từ từ!"
"Suỵt"
Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng hôn bờ môi của Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi nếu mệt, ta không chạm vào ngươi. Hôm nay thật vất vả trong phòng không có người khác, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Đại hiệp đột nhiên săn sóc như vậy làm Nghê Diệp Tâm thật là không thích ứng.
Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước ấm tới. Sau khi Nghê Diệp Tâm tắm rửa xong liền lên giường nằm. Mộ Dung Trường Tình sau đó mới thong thả ung dung đi tắm.
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ đã mệt nhọc, bất quá nằm ở trên giường mà lỗ tai luôn nghe được tiếng nước xao động. Nhịn không được, Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu thưởng thức "mỹ nhân tắm gội đồ". Tức khắc nước miếng chảy tí tách, thiếu chút nữa chảy cả máu mũi.
Mà Mộ Dung Trường Tình thật là quá hào phóng, căn bản không có kiêng dè gì. Đặc biệt sau khi tắm xong, hắn thoải mái hào phóng thong thả đi ra. Thân thể hoàn mỹ khiến người ta đố kỵ phơi bày trước mắt Nghê Diệp Tâm. Những khối cơ bắp cũng không biết sao có thể cuồn cuộn như thế, đặc biệt làn da trắng lại không có một chút cảm giác yếu ớt.
Nghê Diệp Tâm nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhìn từ dưới lên trên, xem đến cằm sắp trật khớp.
Trên làn da trắng trẻo của Mộ Dung Trường Tình có rất nhiều bọt nước, quả thực mang lại hiệu ứng cao, làm cho Mộ Dung Trường Tình càng nhiều mị lực.
Nghê Diệp Tâm xem đến mặt ngu ngơ. Mộ Dung Trường Tình còn thong thả ung dung lau khô thân thể, sau đó đem áo mặc vào.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình có thể đang dùng sắc dụ chính mình. Đại hiệp trước nay đều là muộn tao như vậy.
Nhưng mà Mộ Dung Trường Tình mặc quần áo rồi liền quy quy củ củ lên giường nằm ngủ, còn nhẹ nhàng hôn môi Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
"Ngủ đi, thời gian không còn sớm."
Đôi mắt Nghê Diệp Tâm trừng lớn. Phía dưới của Nghê Diệp Tâm đã kéo cờ, đại hiệp lại đi ngủ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy đại hiệp tuyệt đối là cố ý trả thù mình.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được, liền bò dậy, ngồi ở trên eo Mộ Dung Trường Tình, hào khí ngút trời nói:
"Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi..."
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống nhún nhún, còn chưa nói xong lời, kết quả đôi mắt trừng lớn hơn nữa, vẻ mặt là biểu tình phát ngốc. Bởi vì Nghê Diệp Tâm phát hiện kéo cờ không chỉ là mình.
Mộ Dung yêu tinh rõ ràng cũng đã cứng muốn chết, vật kia cũng đâm vào mông ta còn gì!
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười. Hắn đích xác tương đối muộn tao, cho nên vừa rồi cũng là cố ý dùng sắc dụ Nghê Diệp Tâm. Mỹ nhân kế lần nào cũng linh, đối với Nghê Diệp Tâm là chiêu dùng tốt nhất.
Cho nên Mộ Dung đại hiệp giả bộ bình tĩnh, chờ Nghê Diệp Tâm tự nhào vào trong ngực hắn.
Mộ Dung Trường Tình đã cứng muốn chết, đỉnh eo một chút liền đụng vào mông Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên người mình, nói:
"Thì ra ngươi cũng thích cái tư thế này."
Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng, lập tức liền muốn từ trên người Mộ Dung Trường Tình bò xuống.
"Phi! Ta muốn là người làm."
Mộ Dung Trường Tình cố định eo Nghê Diệp Tâm lại, nói:
"Cái tư thế này ngươi kẹp đặc biệt chặt, hơn nữa ta cũng có thể tiến vào càng sâu."
Nghê Diệp Tâm nghe không nổi nữa, nhanh tay kéo chăn che lại Mộ Dung Trường Tình.
"Cái đồ lưu manh này nhanh ngủ đi."
Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ không tính ngủ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cuối cùng Nghê Diệp Tâm không chống đỡ được mỹ nhân kế, hai người liền lăn lộn một trận.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình như vậy là không được, có lẽ hôm nào đó nên tìm một ít thuốc đại bổ, bằng không còn chưa có về đến nhà Mộ Dung Trường Tình, có lẽ đã bị yêu tinh Mộ Dung Trường Tình ép khô.
Bất quá ngày hôm sau vẫn còn tốt, thời điểm Nghê Diệp Tâm mở mắt sắc trời là tờ mờ sáng, cũng không phải rất khó chịu, eo cũng không phải rất đau.
Mộ Dung Trường Tình còn chưa có dậy, vẫn đang ngủ. Nghê Diệp Tâm lăn một vòng liền bò dậy, tự mặc quần áo. Nghê Diệp Tâm còn trở lại giường nắm tóc Mộ Dung Trường Tình lên, hướng trên mặt hắn quét qua quét lại, chọc chọc cả lỗ tai.
Mộ Dung Trường Tình lập tức liền mở mắt, sắc mặt tương đối khó coi.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực sảng khoái, lập tức vọt xuống giường, sau đó thực vui vẻ chạy ra cửa.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến mặt cũng đen. Bất quá Nghê Diệp Tâm sớm có chuẩn bị, đã mặc quần áo, xuống giường mở cửa liền chạy ra ngoài. Mộ Dung Trường Tình cái gì cũng chưa mặc. Bởi vì đêm qua lăn lộn nên cũng không có mặc đồ, cho nên căn bản không có biện pháp đuổi theo Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy siêu cấp có thành tựu, thần thanh khí sảng chạy ra sân. Vừa ra tới Nghê Diệp Tâm liền gặp Quan Trang dậy sớm luyện đao, còn có Thập Nữ ngồi ở một bên nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được chạy tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh Thập Nữ. Bất quá ngồi quá nhanh, có điểm đắc ý vênh váo, mông Nghê Diệp Tâm tức khắc rất đau.
Thấy Nghê Diệp Tâm ngồi xuống liền nhe răng trợn mắt, Thập Nữ hoảng sợ, nói:
"...... không có việc gì chứ?"
"Đương nhiên không có việc gì.... Chỉ là nơi này có chút lạnh."
Nghê Diệp Tâm vẫn luôn ở cùng Mộ Dung Trường Tình, cho nên căn bản không dậy sớm nên ít khi thấy người khác luyện võ.
Quan Trang mặc rất ít, tuy rằng là ngày mùa đông, bất quá để lộ hai cánh tay, cơ bắp cũng không ít. Nghê Diệp Tâm cảm thấy cánh tay của mình so ra kém Quan Trang một chút.
Cây đại đao của Quan Trang là bảo vật, đặc biệt uy phong, thời điểm vùn vụt tạo ra gió thực khí phách.
Nghê Diệp Tâm tức khắc hâm mộ, nghĩ thầm nếu mình cũng có võ công như Quan Trang, hơn nữa người đầy cơ bắp, tuyệt đối có thể phản công Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền hâm mộ đến không chịu nổi, lập tức liền nói:
"Quan đại ca, bộ đao pháp này tên gọi là gì vậy, lợi hại ghê."
Quan Trang đã luyện đến đầu đầy mồ hôi, nghe được Nghê Diệp Tâm nói liền dừng tay, cười đi tới nói:
"Là ta tự mình luyện."
Thì ra là Quan Trang tự mình sáng tạo ra. Lúc trước Quan Trang bị cắt gân tay, tuy rằng đã học qua một ít đao pháp tinh diệu, nhưng đều không dùng được. Cho nên hắn chỉ có thể luyện tập một ít chiêu thức tương đối đơn giản, bất quá đơn giản cũng có ảo diệu của đơn giản.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt sùng bái nói:
"Quan đại ca có thể dạy ta mấy chiêu hay không?"
Quan Trang vừa nghe liền cười, nói:
"Ân công nói giỡn, ta chỉ múa may đơn giản có lẽ sẽ không dạy ai được đâu."
Mộ Dung Trường Tình từ trong phòng đi ra, liền nghe được Nghê Diệp Tâm khen ngợi Quan Trang, hơn nữa một bộ dạng thực sùng bái, ánh mắt nhìn Quan Trang lóe sáng, đặc biệt chăm chú.
Thập Nữ vừa thấy Giáo chủ tới, tức khắc liền cảm thấy không tốt, bởi vì sắc mặt Giáo chủ quá sức đen.
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình đi tới. Lúc này Quan Trang còn thực hào sảng cho Nghê Diệp Tâm mượn đại đao, sau đó tay cầm tay dạy Nghê Diệp Tâm cách dùng đao.
Nháy mắt Mộ Dung Trường Tình đã thành một bình giấm chua quá nhiều.
Mộ Dung Trường Tình đi tới, Nghê Diệp Tâm còn cùng hắn khoe khoang, nói:
"Đại hiệp xem, Quan đại ca đang dạy ta dùng đao."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó đi tới bên cạnh cúi đầu, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa cho rằng Mộ Dung Trường Tình sẽ hôn mình trước mặt mọi người, sợ tới mức rụt rụt cổ.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng không phải muốn hôn, ngược lại cười cười, cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi...... vừa rồi có phải mặc quần của ta hay không?"
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nói bên tai Nghê Diệp Tâm, nhưng giọng không giống như nói thầm, Quan Trang cùng Thập Nữ đều nghe được rõ ràng.
Quan Trang vẻ mặt ngốc nhìn Nghê Diệp Tâm, Thập Nữ lại là vẻ mặt xấu hổ.
Nghê Diệp Tâm tức khắc liền trợn tròn mắt, nói:
"Nói hươu nói vượn! Đại hiệp mặc quần ta thì có."
Nghê Diệp Tâm nói xong rồi mới cảm thấy xấu hổ, nghĩ Mộ Dung Trường Tình tức giận nên muốn làm hại mình mất mặt.
Mộ Dung Trường Tình bình thản nói:
"Quần của ngươi nhỏ như vậy, ta sao mặc được."
"Không phải đại hiệp không có quần mặc sao?"
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, bất quá có điểm chột dạ. Bị Mộ Dung Trường Tình nói như vậy, Nghê Diệp Tâm thật sự cảm giác được quần của mình hôm nay có chút rộng nha.
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Ta mặc cái mới."
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trợn trắng mắt.
Đã có cái mới thì thôi đi. Vì cái gì còn muốn tìm ta nói về chuyện cái quần chứ!
Tuyệt đối là cố ý.
Lúc này Quan Trang đã từ vẻ mặt ngốc đổi thành bừng tỉnh, bất quá nhìn Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình biểu tình lại phát ngốc hơn.
Lúc này Quan Trang tựa hồ mới phát hiện Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc là cái quan hệ gì, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng.
Mộ Dung Trường Tình đùa giỡn Nghê Diệp Tâm xong rồi, liền đi tới trước mặt Thập Nữ, nói:
"Đem kiếm cho ta mượn."
Thập Nữ vội vàng lấy kiếm, sau đó dùng hai tay dâng cho Mộ Dung Trường Tình.
Kiếm của Thập Nữ cũng không phải bảo kiếm gì, thoạt nhìn rất bình thường, bất quá kiếm trong tay Mộ Dung Trường Tình, lập tức tạo ra mấy đường kiếm hoa mỹ. Nghê Diệp Tâm nhìn hoa cả mắt, cảm giác soái khí không ai bì được.
Mộ Dung Trường Tình cầm kiếm liền đi trở về, sau đó trường kiếm liền đánh lên cây đại đao ở trong tay Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm lập tức cảm giác cánh tay chấn động, cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng đại đao không giữ được, đã rời khỏi tay.
Mộ Dung Trường Tình lại dùng mũi kiếm một chút, cây đại đao không có rơi trên mặt đất, ngược lại bay lên, trực tiếp hướng về phía Quan Trang.
Quan Trang vội vàng duỗi tay tiếp, nhưng cảm giác lực tác động lên đại đao thực bá đạo, hắn bị bức lui hai bước mới tiếp ổn.
Mộ Dung Trường Tình đem kiếm chỉ vào Quan Trang, nói:
"Đã lâu không có cùng người khác luận võ. Không bằng so mười chiêu thì như thế nào, Quan đại hiệp?"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe là biết Mộ Dung Trường Tình đang ghen. Ngữ khí bình đạm, nhưng vào lỗ tai Nghê Diệp Tâm chính là cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Sáng sớm có thể xem luận võ, Nghê Diệp Tâm liền vui vẻ, lập tức chạy về ngồi xuống bên cạnh Thập Nữ.
Thập Nữ có chút lo lắng, ngược lại đứng lên.
Quan Trang tiếp được đại đao, nói:
"Mộ Dung huynh đệ võ công cao thâm, chỉ sợ ta đánh không lại ngươi."
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
"Chỉ là tỷ thí mà thôi, không nói chuyện thắng thua."
Nghê Diệp Tâm chịu không nổi nữa. Mộ Dung đại hiệp nói rất chính nghĩa làm Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền cười một tràng.
Mộ Dung Trường Tình lại ném kiếm một cái, dùng tay trái tiếp lấy, nói:
"Tay ngươi đã bị thương, ta dùng tay trái cùng ngươi so. Trong mười chiêu, quá mười chiêu liền tính ngươi thắng, như thế nào?"
Mộ Dung Trường Tình khẩu khí vẫn là bình đạm, nhưng ngạo khí thật là làm người chịu không nổi.
Quan Trang nghe xong nhíu nhíu mày. Tốt xấu gì hắn cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng là người có tiếng tăm, Mộ Dung Trường Tình nói vậy làm hắn có chút khó chịu.
Quan Trang lập tức cao giọng đáp ứng, nói:
"Được, Mộ Dung huynh đệ cẩn thận!"
Tiếng nói Quan Trang vừa dứt, lập tức đề đao liền bổ tới, tốc độ cực nhanh. Nghê Diệp Tâm cùng Thập Nữ có thể cảm giác được tiếng gió vun vút.
Đôi mắt Mộ Dung Trường Tình nhíu lại, cổ tay trái vừa chuyển, kiếm vun lên mang theo một đạo ngân quang.
"Keng"
Trường kiếm cùng đại đao va chạm nhau.
"Keng"
"Keng keng keng!"
Đao kiếm đánh nhau tạo ra âm thanh nối thành một chuỗi. Nghê Diệp Tâm vốn đang muốn thưởng thức mười chiêu như Mộ Dung Trường Tình nói, nhưng mà thực đáng tiếc đã thấy không rõ lắm.
Liên tiếp vài tiếng va chạm, đại đao lập tức rời tay Quan Trang bay ra.
"Vụt"
Đại đao bay ra liền cắm vào phiến đá ở trên mặt đất cách đó không xa.
Phiến đá xanh trên mặt đất bị tạo ra một cái lỗ to, bên cạnh tất cả đều bị dập nát. Cây đại đao cấm vào phiến đá hai phần ba, cơ hồ lộ ra chỉ tay cầm bên ngoài.
Quan Trang sửng sốt, ngay sau đó mới cười, nói:
"Mộ Dung huynh đệ võ công cao thâm, là ta thua."
Quan Trang lúc này đã chịu phục. Hắn vốn dĩ cho rằng Mộ Dung Trường Tình tự đại, tuổi còn trẻ thế nhưng khẩu xuất cuồng ngôn, dùng tay trái còn muốn nội trong mười chiêu thắng hắn. Kết quả không nghĩ tới, chỉ là tám chiêu mà thôi, vũ khí của hắn đã bị Mộ Dung Trường Tình thu.
Nghê Diệp Tâm xoa xoa lỗ tai, nói:
"Lỗ tai thiếu chút nữa bị điếc."
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới không nhanh không chậm đến trả kiếm cho Thập Nữ. Thập Nữ cúi đầu nhìn. Trên thân kiếm thế nhưng một chút sứt mẻ cũng không có, vẫn như cũ.
Mộ Dung Trường Tình vẫn là một bộ dáng thực bình đạm. Bất quá Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung đại hiệp chính là đồ muộn tao, lúc này có lẽ đang chờ người khen ngợi hắn đây mà.
Nghê Diệp Tâm có chút buồn cười, bất quá vẫn chạy tới, nói:
"Đại hiệp, đại hiệp soái kinh người."
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới cong khóe miệng, tựa hồ đối với phản ứng của Nghê Diệp Tâm xem như vừa lòng.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu tới gần, lần này là thì thầm nói:
"Ngươi dù có luyện võ công bằng Quan Trang cũng vẫn đánh không lại ta."
Thì ra Mộ Dung đại hiệp là dùng chiêu nhất tiễn hạ song điêu. Một là bởi vì ghen mới tìm Quan Trang luận võ. Hai là phải chứng minh cho Nghê Diệp Tâm thấy cả đời cũng đừng nghĩ phản công.
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng lớn đôi mắt, sau đó liền bất ngờ đạp một chân vào mông Mộ Dung Trường Tình. Tức khắc đạp ra một cái dấu chân đen thui.
"Đồ khoe khoang!"
Bất quá Nghê Diệp Tâm đá xong rồi liền có chút hối hận.
Chọc giận đại hiệp hậu quả tựa hồ......
/176
|