“Thi thể biến thành bộ dạng kia, tại sao ngươi có thể xác định đó là Phùng Cố? Có lẽ thi thể đó cũng không phải là Phùng Cố.” Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lên tiếng. [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Đúng, ta đến xem khối thây khô, lại thấy được khối ngọc bội kia. Nhưng lúc đó ta không dám nghĩ hắn chính là đệ đệ ta, ta nói với người nha môn, nói đệ đệ đã xuất môn buôn bán, đây không phải là hắn…”
Lúc đó Phùng Thiên nói cực kỳ kiên định, sau đó lập tức rời khỏi nha môn, hắn không dám nhìn thi thể kia nữa, sợ nếu nhìn nhiều thì nó sẽ biến thành đệ đệ mình.
Phùng Thiên hồi phủ, lập tức tìm lại tất cả những bức thư của Phùng Cố mà hắn đang giữ, rồi mở ra xem, tất cả đều là chữ viết của Phùng Cố, bọn họ đã ở chung với nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, làm sao hắn có thể nhận lầm.
Phùng Thiên tin tưởng mình, nhưng hắn lại càng thêm hoảng hốt.
Hắn đứng ngồi không yên, đợi đến lần tiếp theo Phùng Cố sai người đưa thư về, còn phải đợi thêm hai ngày.
Phùng Thiên thu dọn hết thư, rồi mau chóng dắt ngựa rời phủ, lúc ấy có gia đinh vội vàng đuổi theo, hỏi Phùng Thiên muốn đi đâu, nhưng Phùng Thiên không để ý tới, cưỡi ngựa rời đi. [Đào Hoa Cư_HHN]
Thân thể Phùng đại thiếu gia không cường tráng bằng Nhị thiếu gia, ba ngày trước còn phải uống canh thuốc, trước khi Nhị thiếu gia xuất môn buôn bán đã dặn dò thật kĩ, nhất định phải chú ý đến thân thể của Đại thiếu gia, đừng để hắn chạy loạn khắp nơi.
Gia đinh nhanh chóng đi tìm Phùng Thiên, nhưng Phùng Thiên đi quá nhanh, gia đinh căn bản không thể đuổi kịp.
Phùng Thiên nói: “Ta cưỡi ngựa đi tìm Nhị đệ. Nơi đó không xa lắm, cưỡi ngựa không ngừng, khoảng hơn một ngày đã tới nơi. Ta đến nơi đó…”
Phùng Thiên nói tới chỗ này, dường như không nói được nữa, dừng lại thật lâu, mới tiếp tục nói.
Phùng Thiên đến nơi đó, xuống ngựa gõ cửa, trước cửa có gia đinh canh giữ, vừa nhìn thấy Phùng Thiên, dường như đã nhận ra hắn. [Đào Hoa Cư_HHN]
Lúc ấy gia đinh nói: “Phùng nhị thiếu đến làm gì?”
Phùng Thiên bị nhìn nhầm thành đệ đệ của mình …
Phùng Thiên nói: “Dường như lúc đó ta đã hiểu rõ…”
Trong đầu Phùng Thiên vang lên một tiếng “Vù”, dường như hắn đã hiểu được tất cả, nhưng vẫn không thể tin được. Có lẽ do chấn kinh ngạc quá độ, thân thể lại không tốt, Phùng Thiên trực tiếp hôn mê ngã xuống trước cửa phủ đệ kia.
Gia đinh kinh hãi, vội vàng kêu người mang Phùng Thiên vào, sau lại đi gọi Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ra xem tình hình.
Lúc Phùng Thiên tỉnh, người nhà kia còn tưởng rằng hắn là Phùng nhị thiếu gia Phùng Cố. [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Thiên không có thời gian giải thích cho bọn họ, lập tức hỏi họ, có thấy Phùng Cố hay không, Phùng Cố đến đây khi nào.
Lương thiếu gia lấy làm kinh hãi, thế mới biết người trước mặt không phải Phùng Cố, mà là người ca ca mà Phùng Cố thường nhắc đến.
Bởi vì thân thể Phùng Thiên có vấn đề, Phùng Cố chưa bao giờ đưa hắn xuất môn buôn bán, sợ hắn đi xa không chịu được mệt nhọc, nhưng Lương thiếu gia là bạn làm ăn của Phùng Cố, cũng nghe đến tên Phùng Thiên không ít lần, ít nhất là khi Phùng Cố đến đây, luôn nói về hắn không ngừng.
Lương thiếu gia lần đầu tiên gặp mặt Phùng Thiên, cảm thán bọn họ quá giống nhau, căn bản không thể nhận ra.
Lương thiếu gia nói với Phùng Thiên rằng gần đây Phùng Cố chưa tới, bởi vì bọn họ thường xuyên có việc làm ăn phải bàn với nhau, cho nên trên căn bản hàng năm đều gặp mặt, vào lúc này hàng năm Phùng Cố sẽ đến.
Nhưng năm nay lại khác, nửa tháng trước Lương thiếu gia nhận được thứ của Phùng Cố, nói hắn có chuyện không tới được. [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Cố căn bản không tới Lương gia, khi gia đinh nhìn thấy Phùng Thiên, còn buồn bực, tại sao Phùng nhị thiếu gia bỗng nhiên lại tới đây.
Phùng Thiên càng nghe trong lòng càng lạnh, hắn không chịu về, ở phụ cận hỏi thăm thật lâu, hoàn toàn không có tin tức gì, không ai gặp qua Phùng Cố.
Trong lòng hắn càng ngày càng bất an, rốt cục vẫn trở về…
Phùng Thiên nói: “Hắn rõ ràng có gửi thư cho ta, làm sao có thể đã chết được? Hắn xuất môn hai tháng, trong thư viết, sẽ lập tức quay về, rất nhanh…”
Phùng Thiên nâng tay lau mặt, rồi nói: “Ta chưa từng nghĩa tới hắn sẽ trở về như vậy, dùng phương thức như vậy…”
Một thời gian dài sau khi phát hiện thây khô kia, không có bất kỳ tin tức nào của Phùng Cố, cho dù Phùng Thiên cứ tiếp tục lừa mình dối người, hắn cũng không còn chịu nổi. [Đào Hoa Cư_HHN]
Thây khô vẫn luôn để trong nha môn, vụ án chưa được phá, thi thể không thể mang đi. Thây khô không giống như thi thể bình thường, trong thời gian ngắn sẽ không bị phân hủy.
Nhưng vụ án căn bản không có tiến triển, cũng giống như việc Phùng Cố sẽ không bao giờ trở về.
Trì Long gãi gãi sau gáy, nói: “Phùng đại thiếu gia, bộ thi thể kia có liên quan tới Xà Văn đồ đằng hả?”
Bọn họ đi từ xa đến đây, chủ yếu là vì vấn đề Xà Văn đồ đằng, nếu không thì vụ án ở nơi xa như vậy vốn không tới phiên họ điều tra.
Phùng Thiên nói: “Trên chiếc hòm đặt thi thể có khắc một đồ án. Hòm đang ở trong nha môn.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong không lên tiếng, chỉ có con ngươi luôn chuyển động, dường như đang suy nghĩ gì. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, rồi hỏi: “Ngươi và đệ đệ ngươi, khác nhau ở chỗ nào?”
Phùng Thiên bị hỏi đến sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là cánh tay.”
“Cánh tay?”
Mọi người có chút kỳ quái, không hiểu rõ lắm.
Phùng Thiên nói: “Cánh tay trái của ta có một vết bớt, nhưng không lớn lắm, hơn nữa bình thường không để lộ ra ngoài, nên người khác cũng không biết.”
“Bớt?” Mộ Dung Trường Tình cau mày, nhìn lướt qua cánh tay trái của Phùng Thiên, sau đó liền vô thức nhíu lông mày. [Đào Hoa Cư_HHN]
Nghê Diệp Tâm nói: “Có thể cho ta xem một chút không?”
Mộ Dung Trường Tình đã đứng lên, đi về phía cửa, nói: “Chỉ sợ có xem cũng phí công.”
Y nói xong liền đi, người khác đều không hiểu ra sao.
Phùng Thiên vén tay áo mình lên, nói: “Vị đại nhân này, thực sự rất xin lỗi, chỉ sợ là xem không được.”
Ống tay áo của Phùng Thiên đã vén lên, mọi người liền thấy rõ ràng, cánh tay trái của hắn đang băng bó, có vẻ như đang bị thương.
Phùng Thiên nói: “Lúc ta trở về từ Lương gia, trên đường thân thể không được khỏe lắm, ngã từ trên ngựa xuống, vừa vặn ngã xuống dưới sườn núi, bị thương nhẹ, tay trái đến bây giờ vẫn không thể dùng lực.” [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Thiên nói xong liền cẩn thận tháo băng vết thương, cánh tay hắn vốn rất trắng, nhưng khi cởi băng ra, liền thấy trên cánh tay đã loang lổ vết thương, hoặc đã kết vảy hoặc là vết sẹo còn chưa lành hẳn.
Nếu nói trên cánh tay của Phùng Thiên vốn có vết bớt gì kia, chỉ sợ bây giờ căn bản không thể thấy được.
Mọi người có hơi thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Bọn Nghê Diệp ở lại Phùng gia, bắt tay vào điều tra vụ án này. Nhưng bởi vì sắc trời đã tối, nên sáng sớm mai người nha môn mới đến dẫn họ đi xem thây khô kia.
Nói trắng ra là, người nha môn vẫn sợ sệt, chỉ sợ thây khô kia đột nhiên ngồi dậy vân vân.
Phùng Thiên đã dàn xếp ổn thỏa, Nghê Diệp Tâm lập tức thí điên thí điên* đi theo Mộ Dung Trường Tình về phòng. [Đào Hoa Cư_HHN]
* Có 2 nghĩa: – Vui vẻ như trẻ con; – Đi theo sau lưng người khác, nịnh nọt lấy lòng.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên quay đầu, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa va vào trong lồng ngực của y.
Nhưng mà rất đáng tiếc, hắn vẫn chưa vào, không phải do hắn dừng lại đúng lúc, mà bị Mộ Dung Trường Tình dùng một ngón tay đẩy ra.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi thật là lợi hại a, làm sao ngươi biết tay trái của hắn không thể thấy được gì hết?”
Mộ Dung Trường Tình thấy hắn cười nịnh nọt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nhưng nói thật, được Nghê Diệp Tâm khen là thông minh lợi hại, thật ra cũng rất hưởng thụ.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Tay trái hắn vẫn luôn không tự nhiên, hiển nhiên là bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, có cái gì đáng kinh ngạc.”
“Thì ra là như vậy.” Nghê Diệp Tâm nói. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ngươi muốn lại gần ngắm Phùng thiếu gia sao? Không phát hiện gì hết à? Chắc là ngươi chỉ ngắm khuôn mặt hắn thôi nhỉ.”
Nghê Diệp Tâm lập tức cười híp mắt hỏi: “Đại hiệp, ngươi đang ghen à?”
Mộ Dung Trường Tình: “Câm…”
Mộ Dung Trường Tình vốn muốn kêu Nghê Diệp Tâm câm miệng, nhưng vừa mới nói một chữ, nhất thời liên tưởng tới hình ảnh kỳ quái, lập tức tự mình ngậm miệng, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, quay người vào phòng, “Oành” đóng cửa lại.
Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, Nghê Diệp Tâm cũng không theo kịp, còn có một ‘thứ’ chưa theo kịp, đó là…
Ngọc Mễ. [Đào Hoa Cư_HHN]
Ngọc Mễ rất ủy khuất, lắc lắc đầu nhỏ, nó lại bị chủ nhân nhốt ở ngoài cửa, tuyệt đối là bị giận cá chém thớt.
Nghê Diệp Tâm ngược lại không tiếp tục đi tới gõ cửa, trái lại khom lưng bế Bạo Mễ Hoa lên, sau đó ngồi trên thềm đá trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, vuốt lông Bạo Mễ Hoa.
Ngọc Mễ hiếu kỳ duỗi đầu sang, bò bên cạnh Nghê Diệp Tâm, dường như không biết Nghê Diệp Tâm đang làm gì.
Bạo Mễ Hoa được Nghê Diệp Tâm sờ đến thoải mái, kêu hai tiếng “Uông uông”.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, nói: “Bạo Mễ Hoa, ngươi nói thử xem, Mộ Dung đại hiệp có thích ta chút nào không?”
“Gâu…” [Đào Hoa Cư_HHN]
Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt mê man, nó không hiểu Nghê diệp Tâm nói gì.
Nghê Diệp Tâm đánh nhẹ lên đầu Bạo Mễ Hoa, nói: “Đã nói nghiêng đầu là cử động giả vờ đáng yêu phô tình lẳng lơ, không được nghiêng đầu, mau trả lời câu hỏi của ta.”
“Gâu…”
Bạo Mễ Hoa bị chủ nhân đánh, liền ngạo kiều quay đầu sang hướng khác.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Ngọc Mễ bò bên cạnh, kêu “Tê ——” một tiếng, trong đôi mắt nhỏ kia tràn đầy khinh thường, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm cùng Bạo Mễ Hoa. [Đào Hoa Cư_HHN]
Nghê Diệp Tâm lại hỏi: ” Ngọc Mễ, ngươi nói có đúng hay không?”
“Tê —— “
Ngọc Mễ rất không nể mặt lắc lắc đầu tiếp tục bò loạn.
Nghê Diệp Tâm lại lầm bầm lầu bầu nói: “Được rồi, ta hiểu ta hiểu, ngươi đang nói là, y thật sự có hơi ghen tị, nhưng còn kém hơn nhiều so với thích, có đúng không? Ta hiểu mà, đây là một loại trạng thái tâm lý dục vọng chiếm hữu của y, y đã quen việc ta đi quanh y, ta đột nhiên chú ý tới người khác, y đương nhiên sẽ không quen, đây là phản ứng bình thường. Nhưng mà!”
Nghê Diệp Tâm chuyển giọng, chọt chọt mũi nhỏ của Bạo Mễ Hoa, nói: “Nhưng thật ra cũng không kém yêu thích bao xa, đây quả thực là tiến triển vượt bậc, tiến triển mang tính lịch sử, phải không? Hơn nữa có dục vọng chiếm hữu cũng là chuyện tốt a, người như vậy tương đối chung tình.”
“Uông —— “ [Đào Hoa Cư_HHN]
Lúc này Bạo Mễ Hoa không nghiêng đầu nữa, nó cùng Ngọc Mễ đột nhiên tháo chạy ra ngoài, nhảy ra thật xa khỏi lồng ngực của Nghê Diệp Tâm.
“Oành” một tiếng.
Cửa phòng phía sau Nghê Diệp Tâm bị mở ra một cách mạnh bạo, Mộ Dung Trường Tình sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, rất không có thành ý nói: “Mộ Dung đại hiệp? Làm sao vậy? Ta quấy rầy ngươi à?”
Hai người bọn họ cách nhau một cánh cửa, Mộ Dung Trường Tình võ công tốt như vậy, nghe được nhất thanh nhị sở.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa và Ngọc Mễ nói những lời kia, Bạo Mễ Hoa với Ngọc Mễ đều nghe không hiểu, nhưng Mộ Dung Trường Tình đứng sau cửa càng nghe càng xanh mặt, đột nhiên có một loại linh cảm không lành. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình lạnh mặt, cắn răng nói: “Nghê Diệp Tâm, nếu ngươi dám nói thêm một chữ nữa, ta liền…”
Phùng Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Đúng, ta đến xem khối thây khô, lại thấy được khối ngọc bội kia. Nhưng lúc đó ta không dám nghĩ hắn chính là đệ đệ ta, ta nói với người nha môn, nói đệ đệ đã xuất môn buôn bán, đây không phải là hắn…”
Lúc đó Phùng Thiên nói cực kỳ kiên định, sau đó lập tức rời khỏi nha môn, hắn không dám nhìn thi thể kia nữa, sợ nếu nhìn nhiều thì nó sẽ biến thành đệ đệ mình.
Phùng Thiên hồi phủ, lập tức tìm lại tất cả những bức thư của Phùng Cố mà hắn đang giữ, rồi mở ra xem, tất cả đều là chữ viết của Phùng Cố, bọn họ đã ở chung với nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, làm sao hắn có thể nhận lầm.
Phùng Thiên tin tưởng mình, nhưng hắn lại càng thêm hoảng hốt.
Hắn đứng ngồi không yên, đợi đến lần tiếp theo Phùng Cố sai người đưa thư về, còn phải đợi thêm hai ngày.
Phùng Thiên thu dọn hết thư, rồi mau chóng dắt ngựa rời phủ, lúc ấy có gia đinh vội vàng đuổi theo, hỏi Phùng Thiên muốn đi đâu, nhưng Phùng Thiên không để ý tới, cưỡi ngựa rời đi. [Đào Hoa Cư_HHN]
Thân thể Phùng đại thiếu gia không cường tráng bằng Nhị thiếu gia, ba ngày trước còn phải uống canh thuốc, trước khi Nhị thiếu gia xuất môn buôn bán đã dặn dò thật kĩ, nhất định phải chú ý đến thân thể của Đại thiếu gia, đừng để hắn chạy loạn khắp nơi.
Gia đinh nhanh chóng đi tìm Phùng Thiên, nhưng Phùng Thiên đi quá nhanh, gia đinh căn bản không thể đuổi kịp.
Phùng Thiên nói: “Ta cưỡi ngựa đi tìm Nhị đệ. Nơi đó không xa lắm, cưỡi ngựa không ngừng, khoảng hơn một ngày đã tới nơi. Ta đến nơi đó…”
Phùng Thiên nói tới chỗ này, dường như không nói được nữa, dừng lại thật lâu, mới tiếp tục nói.
Phùng Thiên đến nơi đó, xuống ngựa gõ cửa, trước cửa có gia đinh canh giữ, vừa nhìn thấy Phùng Thiên, dường như đã nhận ra hắn. [Đào Hoa Cư_HHN]
Lúc ấy gia đinh nói: “Phùng nhị thiếu đến làm gì?”
Phùng Thiên bị nhìn nhầm thành đệ đệ của mình …
Phùng Thiên nói: “Dường như lúc đó ta đã hiểu rõ…”
Trong đầu Phùng Thiên vang lên một tiếng “Vù”, dường như hắn đã hiểu được tất cả, nhưng vẫn không thể tin được. Có lẽ do chấn kinh ngạc quá độ, thân thể lại không tốt, Phùng Thiên trực tiếp hôn mê ngã xuống trước cửa phủ đệ kia.
Gia đinh kinh hãi, vội vàng kêu người mang Phùng Thiên vào, sau lại đi gọi Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân ra xem tình hình.
Lúc Phùng Thiên tỉnh, người nhà kia còn tưởng rằng hắn là Phùng nhị thiếu gia Phùng Cố. [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Thiên không có thời gian giải thích cho bọn họ, lập tức hỏi họ, có thấy Phùng Cố hay không, Phùng Cố đến đây khi nào.
Lương thiếu gia lấy làm kinh hãi, thế mới biết người trước mặt không phải Phùng Cố, mà là người ca ca mà Phùng Cố thường nhắc đến.
Bởi vì thân thể Phùng Thiên có vấn đề, Phùng Cố chưa bao giờ đưa hắn xuất môn buôn bán, sợ hắn đi xa không chịu được mệt nhọc, nhưng Lương thiếu gia là bạn làm ăn của Phùng Cố, cũng nghe đến tên Phùng Thiên không ít lần, ít nhất là khi Phùng Cố đến đây, luôn nói về hắn không ngừng.
Lương thiếu gia lần đầu tiên gặp mặt Phùng Thiên, cảm thán bọn họ quá giống nhau, căn bản không thể nhận ra.
Lương thiếu gia nói với Phùng Thiên rằng gần đây Phùng Cố chưa tới, bởi vì bọn họ thường xuyên có việc làm ăn phải bàn với nhau, cho nên trên căn bản hàng năm đều gặp mặt, vào lúc này hàng năm Phùng Cố sẽ đến.
Nhưng năm nay lại khác, nửa tháng trước Lương thiếu gia nhận được thứ của Phùng Cố, nói hắn có chuyện không tới được. [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Cố căn bản không tới Lương gia, khi gia đinh nhìn thấy Phùng Thiên, còn buồn bực, tại sao Phùng nhị thiếu gia bỗng nhiên lại tới đây.
Phùng Thiên càng nghe trong lòng càng lạnh, hắn không chịu về, ở phụ cận hỏi thăm thật lâu, hoàn toàn không có tin tức gì, không ai gặp qua Phùng Cố.
Trong lòng hắn càng ngày càng bất an, rốt cục vẫn trở về…
Phùng Thiên nói: “Hắn rõ ràng có gửi thư cho ta, làm sao có thể đã chết được? Hắn xuất môn hai tháng, trong thư viết, sẽ lập tức quay về, rất nhanh…”
Phùng Thiên nâng tay lau mặt, rồi nói: “Ta chưa từng nghĩa tới hắn sẽ trở về như vậy, dùng phương thức như vậy…”
Một thời gian dài sau khi phát hiện thây khô kia, không có bất kỳ tin tức nào của Phùng Cố, cho dù Phùng Thiên cứ tiếp tục lừa mình dối người, hắn cũng không còn chịu nổi. [Đào Hoa Cư_HHN]
Thây khô vẫn luôn để trong nha môn, vụ án chưa được phá, thi thể không thể mang đi. Thây khô không giống như thi thể bình thường, trong thời gian ngắn sẽ không bị phân hủy.
Nhưng vụ án căn bản không có tiến triển, cũng giống như việc Phùng Cố sẽ không bao giờ trở về.
Trì Long gãi gãi sau gáy, nói: “Phùng đại thiếu gia, bộ thi thể kia có liên quan tới Xà Văn đồ đằng hả?”
Bọn họ đi từ xa đến đây, chủ yếu là vì vấn đề Xà Văn đồ đằng, nếu không thì vụ án ở nơi xa như vậy vốn không tới phiên họ điều tra.
Phùng Thiên nói: “Trên chiếc hòm đặt thi thể có khắc một đồ án. Hòm đang ở trong nha môn.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong không lên tiếng, chỉ có con ngươi luôn chuyển động, dường như đang suy nghĩ gì. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, rồi hỏi: “Ngươi và đệ đệ ngươi, khác nhau ở chỗ nào?”
Phùng Thiên bị hỏi đến sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là cánh tay.”
“Cánh tay?”
Mọi người có chút kỳ quái, không hiểu rõ lắm.
Phùng Thiên nói: “Cánh tay trái của ta có một vết bớt, nhưng không lớn lắm, hơn nữa bình thường không để lộ ra ngoài, nên người khác cũng không biết.”
“Bớt?” Mộ Dung Trường Tình cau mày, nhìn lướt qua cánh tay trái của Phùng Thiên, sau đó liền vô thức nhíu lông mày. [Đào Hoa Cư_HHN]
Nghê Diệp Tâm nói: “Có thể cho ta xem một chút không?”
Mộ Dung Trường Tình đã đứng lên, đi về phía cửa, nói: “Chỉ sợ có xem cũng phí công.”
Y nói xong liền đi, người khác đều không hiểu ra sao.
Phùng Thiên vén tay áo mình lên, nói: “Vị đại nhân này, thực sự rất xin lỗi, chỉ sợ là xem không được.”
Ống tay áo của Phùng Thiên đã vén lên, mọi người liền thấy rõ ràng, cánh tay trái của hắn đang băng bó, có vẻ như đang bị thương.
Phùng Thiên nói: “Lúc ta trở về từ Lương gia, trên đường thân thể không được khỏe lắm, ngã từ trên ngựa xuống, vừa vặn ngã xuống dưới sườn núi, bị thương nhẹ, tay trái đến bây giờ vẫn không thể dùng lực.” [Đào Hoa Cư_HHN]
Phùng Thiên nói xong liền cẩn thận tháo băng vết thương, cánh tay hắn vốn rất trắng, nhưng khi cởi băng ra, liền thấy trên cánh tay đã loang lổ vết thương, hoặc đã kết vảy hoặc là vết sẹo còn chưa lành hẳn.
Nếu nói trên cánh tay của Phùng Thiên vốn có vết bớt gì kia, chỉ sợ bây giờ căn bản không thể thấy được.
Mọi người có hơi thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Bọn Nghê Diệp ở lại Phùng gia, bắt tay vào điều tra vụ án này. Nhưng bởi vì sắc trời đã tối, nên sáng sớm mai người nha môn mới đến dẫn họ đi xem thây khô kia.
Nói trắng ra là, người nha môn vẫn sợ sệt, chỉ sợ thây khô kia đột nhiên ngồi dậy vân vân.
Phùng Thiên đã dàn xếp ổn thỏa, Nghê Diệp Tâm lập tức thí điên thí điên* đi theo Mộ Dung Trường Tình về phòng. [Đào Hoa Cư_HHN]
* Có 2 nghĩa: – Vui vẻ như trẻ con; – Đi theo sau lưng người khác, nịnh nọt lấy lòng.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên quay đầu, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa va vào trong lồng ngực của y.
Nhưng mà rất đáng tiếc, hắn vẫn chưa vào, không phải do hắn dừng lại đúng lúc, mà bị Mộ Dung Trường Tình dùng một ngón tay đẩy ra.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi thật là lợi hại a, làm sao ngươi biết tay trái của hắn không thể thấy được gì hết?”
Mộ Dung Trường Tình thấy hắn cười nịnh nọt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nhưng nói thật, được Nghê Diệp Tâm khen là thông minh lợi hại, thật ra cũng rất hưởng thụ.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Tay trái hắn vẫn luôn không tự nhiên, hiển nhiên là bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, có cái gì đáng kinh ngạc.”
“Thì ra là như vậy.” Nghê Diệp Tâm nói. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ngươi muốn lại gần ngắm Phùng thiếu gia sao? Không phát hiện gì hết à? Chắc là ngươi chỉ ngắm khuôn mặt hắn thôi nhỉ.”
Nghê Diệp Tâm lập tức cười híp mắt hỏi: “Đại hiệp, ngươi đang ghen à?”
Mộ Dung Trường Tình: “Câm…”
Mộ Dung Trường Tình vốn muốn kêu Nghê Diệp Tâm câm miệng, nhưng vừa mới nói một chữ, nhất thời liên tưởng tới hình ảnh kỳ quái, lập tức tự mình ngậm miệng, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, quay người vào phòng, “Oành” đóng cửa lại.
Mộ Dung Trường Tình đi quá nhanh, Nghê Diệp Tâm cũng không theo kịp, còn có một ‘thứ’ chưa theo kịp, đó là…
Ngọc Mễ. [Đào Hoa Cư_HHN]
Ngọc Mễ rất ủy khuất, lắc lắc đầu nhỏ, nó lại bị chủ nhân nhốt ở ngoài cửa, tuyệt đối là bị giận cá chém thớt.
Nghê Diệp Tâm ngược lại không tiếp tục đi tới gõ cửa, trái lại khom lưng bế Bạo Mễ Hoa lên, sau đó ngồi trên thềm đá trước cửa phòng Mộ Dung Trường Tình, vuốt lông Bạo Mễ Hoa.
Ngọc Mễ hiếu kỳ duỗi đầu sang, bò bên cạnh Nghê Diệp Tâm, dường như không biết Nghê Diệp Tâm đang làm gì.
Bạo Mễ Hoa được Nghê Diệp Tâm sờ đến thoải mái, kêu hai tiếng “Uông uông”.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, nói: “Bạo Mễ Hoa, ngươi nói thử xem, Mộ Dung đại hiệp có thích ta chút nào không?”
“Gâu…” [Đào Hoa Cư_HHN]
Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt mê man, nó không hiểu Nghê diệp Tâm nói gì.
Nghê Diệp Tâm đánh nhẹ lên đầu Bạo Mễ Hoa, nói: “Đã nói nghiêng đầu là cử động giả vờ đáng yêu phô tình lẳng lơ, không được nghiêng đầu, mau trả lời câu hỏi của ta.”
“Gâu…”
Bạo Mễ Hoa bị chủ nhân đánh, liền ngạo kiều quay đầu sang hướng khác.
Nghê Diệp Tâm: “…”
Ngọc Mễ bò bên cạnh, kêu “Tê ——” một tiếng, trong đôi mắt nhỏ kia tràn đầy khinh thường, nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm cùng Bạo Mễ Hoa. [Đào Hoa Cư_HHN]
Nghê Diệp Tâm lại hỏi: ” Ngọc Mễ, ngươi nói có đúng hay không?”
“Tê —— “
Ngọc Mễ rất không nể mặt lắc lắc đầu tiếp tục bò loạn.
Nghê Diệp Tâm lại lầm bầm lầu bầu nói: “Được rồi, ta hiểu ta hiểu, ngươi đang nói là, y thật sự có hơi ghen tị, nhưng còn kém hơn nhiều so với thích, có đúng không? Ta hiểu mà, đây là một loại trạng thái tâm lý dục vọng chiếm hữu của y, y đã quen việc ta đi quanh y, ta đột nhiên chú ý tới người khác, y đương nhiên sẽ không quen, đây là phản ứng bình thường. Nhưng mà!”
Nghê Diệp Tâm chuyển giọng, chọt chọt mũi nhỏ của Bạo Mễ Hoa, nói: “Nhưng thật ra cũng không kém yêu thích bao xa, đây quả thực là tiến triển vượt bậc, tiến triển mang tính lịch sử, phải không? Hơn nữa có dục vọng chiếm hữu cũng là chuyện tốt a, người như vậy tương đối chung tình.”
“Uông —— “ [Đào Hoa Cư_HHN]
Lúc này Bạo Mễ Hoa không nghiêng đầu nữa, nó cùng Ngọc Mễ đột nhiên tháo chạy ra ngoài, nhảy ra thật xa khỏi lồng ngực của Nghê Diệp Tâm.
“Oành” một tiếng.
Cửa phòng phía sau Nghê Diệp Tâm bị mở ra một cách mạnh bạo, Mộ Dung Trường Tình sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, rất không có thành ý nói: “Mộ Dung đại hiệp? Làm sao vậy? Ta quấy rầy ngươi à?”
Hai người bọn họ cách nhau một cánh cửa, Mộ Dung Trường Tình võ công tốt như vậy, nghe được nhất thanh nhị sở.
Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa và Ngọc Mễ nói những lời kia, Bạo Mễ Hoa với Ngọc Mễ đều nghe không hiểu, nhưng Mộ Dung Trường Tình đứng sau cửa càng nghe càng xanh mặt, đột nhiên có một loại linh cảm không lành. [Đào Hoa Cư_HHN]
Mộ Dung Trường Tình lạnh mặt, cắn răng nói: “Nghê Diệp Tâm, nếu ngươi dám nói thêm một chữ nữa, ta liền…”
/176
|