Chuyến Tàu Địa Ngục

Chương 22: Võ sĩ hùng mạnh nhất: Lancelot

/40


Nhân vật thứ 11 xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:

Lancelot

Lancelot xuất hiện trong truyền thuyết về vua Arthur, ông tới từ vương quốc thần bí trong hồ, vì vậy được gọi là hiệp sĩ bên hồ.

Là thủ lĩnh của 28 vị hiệp sĩ bàn tròn, chức danh này rất xứng với ông, vẻ bề ngoài anh tuấn vô song và kiếm thuật không có đối thủ của ông cùngnổi danh tự cổ chí kim.

Trong truyền thuyết về hội hiệp sĩ bàntròn, những chiến tích của nhân vật này không ít, chỉ thua nhân vậtchính là vua Arthur, nhưng tranh cãi về ông cũng không ít, bởi tuy ônganh dũng vô song, nhưng lại có mối quan hệ tình ái với hoàng hậu khiếnmọi người mất lòng tin.

Sau này, vua Arthur nghi ngờ hoàng hậukhông còn trong sạch nên đã cấm đoán bà, Lancelot lúc đó đã dấy quân tấn công vị quốc vương mà chính mình từng thề sẽ trung thành.

Trongquá trình giao tranh với vua Arthur, đôi tay của Lancelot đã nhuốm đầymáu tươi của những chiến hữu ngày xưa, hiệp sĩ bàn tròn trung thành dũng cảm nổi tiếng Gawain cũng chết trong tay của Lancelot.

Em traicủa Gawain chính là hiệp sĩ bàn tròn Gareth, cũng bị Lancelot vũ trangđầy mình giết hại khi trong tay anh không có tấc sắt.

Toa tàu số 2.

Chỉ thấy Kỵ sĩ U hồn không ngừng hít vào, thở ra.

Hít vào, thở ra.

Hít vào, thở ra.

Mỗi lần hít vào thở ra như vậy đều là để làm dịu đi trạng thái tinh thần căng thẳng và trái tim đang đập liên hồi.

Toàn bộ trạng thái tâm lý đó đều do người đàn ông đứng trước mặt ông mang lại.

Người đàn ông được Thằng hề hiểm ác gọi tới từ địa ngục toàn thân vận một bộgiáp trắng, cơ thể khôi vĩ đẹp đẽ, bên hông giắt một thanh trường kiếmmàu xanh biếc, trông như một ông vua cao lớn vĩ đại.

Thêm vào đólà mái tóc vàng óng phóng khoáng buông bên bờ vai, mắt xanh, mũi cao với nụ cười ấm áp hào hoa. Đây chẳng phải là hiệp sĩ bên hồ, thủ lĩnh củahội hiệp sĩ bàn tròn Lancelot hay sao?

“Sáu trăm năm? Bảy trăm năm?” Đôi tay vốn quen nắm chặt thương của Kỵ sĩ U hồn bất giác run lên.

“Lancelot à, ngươi có biết ta chờ đợi giờ phút này đã bao lâu rồi không?”

“À, ta tưởng ai... dám đánh thức ta đang ngon giấc dưới địa ngục dậy?”Khuôn mặt đẹp trai của Lancelot để lộ nụ cười mê đắm lòng người.

“Ha, ta nhận ra cây trường thương vân rồng này rồi, ngươi là Gareth?”

“Đúng, Gareth... không sai, lúc đó tên ta đúng là Gareth.”

Kỵ sĩ U hồn vừa nói vừa cười, lấy tay khẽ vuốt nhẹ lên cây trường thương màu đồng cổ, như đang vuốt ve lên cơ thể người yêu.

Kỳ lạ là, những vân rồng trên cây thương sau khi được tay kỵ sĩ vuốt lênlại ánh lên vài tia sáng, như đang đáp trả tình cảm của chủ nhân.

“Ta đặc biệt tới đây để tiễn ngươi tới nơi sâu nhất dưới địa ngục, Lancelot.”

“Hơn sáu trăm năm rồi ư?” Dáng vẻ đẹp trai của Lancelot chợt Lạnh lùng.“Ngươi là em trai của Gawain mà. Tiểu đệ Gareth trong hội hiệp sĩ bàntròn năm đó giờ sao lại trở nên tự kiêu tự đại như vậy nhỉ? Hê hê, cóphải muốn thỉnh giáo vài đường từ thanh kiếm bên hồ của ta không?”

“Đừng gọi ta là Gareth.” Kỵ sĩ U hồn chĩa thương về phía trước, cây trườngthương lúc nãy suýt lấy mạng Thằng hề hiểm ác lóe Lên ánh sáng phẫn nộ.“Ngươi đã giết chết anh trai của ta! Còn phản bội vua Arthur ngươi đãtừng trung thành! Thậm chí, ngươi còn bỉ ổi vô liêm sỉ, giết chết kẻkhông tấc sắt trong tay là ta đây!”

“Ồ, ngươi nói những chuyện đó ư?” Lancelot đẹp trai chẳng tỏ ra áy náy chút nào. “Anh trai ngươi làGawain, anh chàng trung thành mù quáng đó ư? Trận quyết đấu đó chúng tađã đánh liền ba ngày ba đêm, đáng tiếc là hắn đã bị sự trung thành vàphẫn nộ làm cho u mê, cuối cùng cũng không thoát khỏi lưỡi kiếm trongtay ta.”

“Thằng hề hiểm ác à!” Kỵ sĩ U hồn cười, “Thật sự ta rất cảm ơn ngươi, bởi vì ta đã tìm kẻ khốn nạn này suốt sáu trăm năm trời!”

“Sáu trăm năm rồi!”

Trong nháy mắt, không hẹn trước, hai vệt sáng ánh lên trong không khí giao vào nhau.

Vũ khí trong tay hai người đồng loạt tung ra.

Cùng lúc đó, trong không khí tung tóe vài giọt máu tươi.

Địa điểm: Toa tàu số 3.

Tên trong tay không ngừng bắn về phía trước, những mũi tên thần mang đầylinh khí đó chỉ đủ sức giảm bớt chút xíu sự công kích như vũ bão của đám quân trước mặt.

Quân đoàn bị tra tấn dã man quả thực hung hãn,bằng các loại vũ khí với hình dạng khác nhau vừa kỳ dị vừa xảo trá,chúng đã thể hiện cái gọi là “Lấy quái dị trấn áp sức mạnh”, tuy J không ngừng bắn tên nhưng hiệu quả không đáng kể.

Người treo cổ do vua Charles biến thành lại trốn đằng sau đội quân tra tấn, ung dung tự tại cười ha hả.

“Nhà ngươi giống Anubis, đều dùng Linh khí biến thành cung tên, để ta xemngươi còn có thể bắn ra bao nhiêu tên!” Người treo cổ cười lớn. “Nếu nói về kẻ đứng đầu trong các toa tàu, Người treo cổ ta chắc chắn không được xếp thứ ba, nhưng đội quân bị tra tấn dã man này của ta Lại có vũ khítuyệt đỉnh đó là sức chiến đấu mạnh nhất.”

Mồ hôi J không ngừngtúa ra, mũi tên lông vũ trong tay anh tuy đã được nước thánh tăng thêmuy lực, nếu bắn trúng quân địch, có thể phát ra tiếng nổ và ánh sángthần thánh khiến kẻ địch tan thành trăm mảnh.

Nhưng, anh chỉ cảmthấy đội quân chết thảm bằng hình thức tra tấn dã man kỳ dị này kẻ nọmạnh hơn kẻ kia, lại tiến lui có trật tự, biết che chở lẫn nhau, như một đội quân vô cùng thiện chiến, nếu không vì anh trấn giữ con đường chủđạo, lại thêm sự trợ giúp của Anubis, thì chỉ trong nháy mắt, anh đãchết thảm trên đoàn tàu này rồi!

Chả trách, vị thần cai quản suối vàng hàng trăm năm nay của địa ngục - Anubis gặp phải đội quân bị tratấn dã man này cũng chỉ có thể cầm cự một cách khó khăn.

Hơn nữa, trong cái đám người bị tra tấn dã man này, có kẻ tuy J không nhận ranhưng chỉ cần nhìn vào sức mạnh và khí phách của hắn, anh cũng biết ởtrên nhân gian họ nếu không phải Là vua xưng bá một phương thì cũng làđại tướng thống lĩnh hàng nghìn quân lính, điều khiến người khác cảmthấy khó hiểu là những người này tại sao lại tập trung vào một chỗ, vàtrở thành đội quân bị tra tấn dã man này?

“J à, chắc chắn ngươiđang nghi ngờ đúng không? Tại sao trong cái đội quân bị tra tấn dã mannày lại nhiều người giỏi như thế?” Người treo cổ dường như nhìn thấu tâm can của J, cười nhạt.

“Điều này rất dễ lý giải...Từ xưa tới nay, những người như thế nào sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc nhất? Chắc chắn là tướng lĩnh hoặc quân vương uy danh lừng lẫy, hoặc là những con quỷgiết người vô cùng hung ác mới có đủ tư cách để bị tra tấn dã man, phảikhông nào? Ngay cả ta cũng không phải là kẻ mạnh nhất trong đó! Chẳngqua họ tôn trọng ta là vua, nên mới coi ta là đại ca thôi!”

“Hừ.” J lại bắn ra một mũi tên, đánh lùi một phạm nhân bị tra tấn đang cháyđùng đùng. Người này khi chết chắc chắn chịu hình phạt vô cùng tàn khốcLà hỏa thiêu, thế nên linh hồn mới mang ngọn lửa khủng khiếp như vậy.

Lúc này, J đột nhiên chú ý tới bên cạnh Người treo cổ có một văn nhân ăn mặc rất cổ điển nho nhã đứng đó.

Văn nhân này tướng mạo phong nhã, đứng cạnh Người treo cổ thao thao bấttuyệt, không ngừng giơ ngón tay chỉ chỉ cục diện trận chiến trước mắt.

Còn Người treo cổ chỉ nghe rồi gật đầu, sau đó phát lệnh tới toàn bộ độiquân tra tấn, khiến cho đám người chịu hình hỗn loạn trước đó biến thành một đội quân vừa tấn công vừa phòng thủ chặt chẽ.

J hiểu rarằng, văn nhân đặc biệt kia chắc chắn là tổng tư lệnh của toàn bộ độiquân tra tấn này! Nếu nói Người treo cổ là thủ lĩnh của quân đoàn chịuhình, thì văn nhân đưa ra chiến lược này chắc chắn là bộ não của hắn.

Cho nên… đội quân tra tấn này sở dĩ khó xử lý triệt để, chắc chắn là có quan hệ mật thiết với người này.

Nghĩ tới đây, J đã có tính toán của mình.

“Anubis, yểm trợ tôi.” J nói khẽ với trưởng tàu đang đứng cạnh mình.

“Được.” Trưởng tàu gật đầu, tay phải tập trung linh khí, biến thành một cây súng săn, quét một hàng đạn.

J khẽ gật đầu, trong lúc loạt đạn bắn ra tới tấp, đội quân tra tấn củaNgười treo cổ chưa kịp phản ứng gì, J đã chọn được một góc bắn tên vôcùng đẹp.

J giương cung, ngón tay mảnh mai nhưng đầy sức mạnh của anh kẹp chặt mũi tên trong tay, với một lực bắn vừa đủ, mũi tên phóngthẳng tới mục tiêu, đấy là một mũi tên tuyệt đỉnh siêu phàm.

Nhưng, mũi tên này không nhắm vào Người treo cổ mà nhắm vào bên cạnh hắn ta, tên văn nhân kỳ dị khác người.

“Văn nhân quân sư.” Hai làn ria mép của J khẽ rung lên để lộ một nụ cười tuyệt đẹp.

“Xin lỗi, hãy hạ màn đi!”

Phừng! Dây cung rung lên, với kỹ thuật như thần, mũi tên phóng ra như tiachớp, xuyên qua tầng tầng lớp Lớp bọn người bị tra tấn, bay thẳng tớitrước cổ họng văn nhân.

“J! Ngươi!” Người treo cổ vô cùng kinh ngạc lập tức đứng phắt dậy.

Mũi tên xuyên qua cổ họng văn nhân, con người này dường như chẳng hiểu gìvề chiến đấu, ngay cả động tác né tránh cũng không làm được, liền bị mũi tên cắm trúng, rướn người lên rồi ngã gục.

“Thành công rồi!” J cười lớn, sau khi thu cung lại đã lập tức trở về bên cạnh trưởng tàu.

“J... ngươi... ta thật không biết nên tán thưởng hay nguyền rủa ngươi?” Người treo cổ trợn mắt nhìn văn nhân đang nằm gục bên cạnh mình khẽ kêu.

“J à, ta không thể không thán phục con mắt của nhà ngươi, đúng là ngươi đã chọn trúng kẻ chủ mưu của đội quân tra tấn, không có hắn, đúng là không có đội quân tra tấn hoàn hảo như vậy... có điều, ta không thể không lolắng cho nhà ngươi... J…”

“Lo lắng cho ta?” J nghe vậy, giật mình quay đầu lại, nhìn Người treo cổ với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“J, nếu ngươi biết được người này đã chịu hình phạt gì khi chết, ta tin rằng ngươi sẽ không lựa chọn hình thức bắn chết hắn.”

“Hắn, hắn chết thế nào?” J cũng cảm thấy có gì đó bất bình thường.

Bọn người chịu hình sát khí đằng đằng đang đứng chật cả toa tàu số 3 độtnhiên im lặng, rồi từ từ lùi về phía sau, ngoan ngoãn đứng dựa vào thành tàu, để trống một lối đi tương đối rộng rãi.

Lối đi rộng rãiđược để trống giữa toa tàu, ở hai đầu lối đi này, một bên là J, một bênchính là văn nhân vừa bị mũi tên bắn chết.

“Người này là ngườiTrung Quốc.” Người treo cổ vừa nói, vừa từ từ lùi về phía sau, trôngdáng vẻ vô cùng khiếp sợ. “Có lúc, ta thực sự phải khâm phục khả năngtra tấn của người Trung Quốc, cả trí tưởng tượng tàn sát đồng bào của họ nữa.”

“Người treo cổ... ngươi... ngươi đang nói gì thế?” J cảmthấy có gì đó bất bình thường, cũng lùi lại một bước, anh phát hiện rarằng cái xác của văn nhân đang từ từ nhúc nhích.

“Người TrungQuốc này đã chết hàng nghìn năm, lúc đó Trung Quốc bị chia cắt thành bảy nước, bảy nước chiến tranh liên miên, đến khi người này xuất hiện, khiấy không những hắn đã cải cách thành công thể chế nước mình mà còn làcông thần giúp chủ nhân thống nhất bảy nước.”

Người treo cổ nói tới đây liền dừng lại một lúc thở dài.

“Nhưng, ngươi có biết không? Hắn chết thảm lắm, đây gọi là ‘Thỏ chết thì giếtchó săn’, cách hắn chết thật thê thảm, hai tay của hắn, hai chân, còn cả đầu nữa đều bị dây thừng to buộc chặt, đầu kia của sợi dây buộc lênmình ngựa.”

“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Người treo cổ!” J giương cung, Lòng bàn tay toát mồ hôi, nhắm chuẩn vào cái xác đang từtừ động đậy, anh cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới từ sau lưng.

“Sau đó thì sao? Sau đó người Trung Quốc dùng roi quất mạnh vào năm con ngựa đó, năm con ngựa không ngừng kéo theo năm hướng khác nhau, cũng khôngngừng giằng co người này về năm phía khác nhau, giằng co... Cũng có thểxương cốt của người này quá chắc khỏe, nghe nói kéo suốt ba ngày bađêm... mới giằng xé được đại công thần cứng rắn này thành năm phần khácnhau.”

Năm phần! Đây là... hình phạt ngũ mã phanh thây nổi tiếng!

Rầm!!!

J chưa kịp bắn ra mũi tên trong tay thì từ xác của văn nhân đột nhiênhiện ra năm chú ngựa lớn, năm con ngựa này chen chúc trong toa tàu chậthẹp, hí vang trời chạy thẳng về phía J.

“Hãy nhớ Lấy tên của ta!” Tay, chân, đầu của văn nhân này bị năm con ngựa kéo đi, phát ra tiếnghét đẫm máu. “Tên ta là Thương Ưởng! Thương Ưởng!”

/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status