Nhân vật thứ 6 xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:
Miêu nữ
Mèo, từ xưa đến nay được mệnh danh là biểu tượng của sự thần bí và bất tử.
Về sự sùng bái loài mèo, có thể liên tưởng tới nền văn minh Ai Cập cổ xưa, trong các bức vẽ trên tường ở Ai Cập, mèo chính là con vật thánh ngồibên cạnh vua Pharaoh.
Chỉ là sau đó, sự thần bí và kỳ lạ của loài mèo đã khiến chúng bị quy vào cùng loại với các nữ phù thủy trong thờikỳ Trung cổ ở châu Âu; trong con mắt của các giáo sĩ cổ xưa khi đi lùnggiết các nữ phù thủy, mèo là sinh vật có thể liên lạc với thế giới âmhồn.
Cho đến thời đại khoa học kỹ thuật văn minh ngày nay, conngười vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi loài mèo, và coi mèo đen là mộtđiềm báo xấu.
Hơn nữa, còn không ngừng có lời đồn rằng, mèo có chín mạng, và có khả năng không ngừng tái sinh.
Còn truyền thuyết về Miêu nữ, cũng bắt nguồn từ những câu chuyện này màkhông ngừng lưu truyền và Miêu nữ đã trở thành nhân vật ai ai cũng biết.
Toa tàu số 10, lúc này vẫn là một màn đêm đen kịt, Người sói T nắm chặt hai tay, chờ đợi sự xuất hiện của Miêu nữ - kẻ đứng đầu bọn dã thú,
Xung quanh T là hàng trăm đôi mắt tròn xoe xanh biếc đang hấp háy, mũi củachúng không ngừng phả ra hơi thở nồng nặc, miệng phát ra những tiếng gầm gừ của mãnh thú trước khi tấn công khiến anh thấp thỏm không yên, nhưthể đang rơi vào tình thế nguy hiểm trước nay chưa từng có.
T tuy hơi lo lắng nhưng không hề sợ hãi, đã có câu “bắt giặc bắt kẻ đứngđầu”, anh tin rằng chỉ cần đánh bại Miêu nữ, khống chế được ả thì vẫncòn một tia hy vọng chiến thắng.
Thế là, Người sói và hàng trămcon mãnh thú, trong bóng tối đen kịt của toa tàu, cứ thế lặng im đứngnhìn nhau, nhìn nhau... nhưng, chính trong thời khắc đó, thái độ của Tđột nhiên biến đổi.
Người sói T vốn đang duy trì được trạng tháibình tĩnh, thì đột nhiên hai bên trán anh cứ như đang mưa, từng giọt,từng giọt mồ hôi rất to chảy dọc theo vài sợi tóc mai hai bên tháidương, từ từ lăn xuống, dừng lại ở gò má trong giây lát, một giọt mồ hôi khác đuổi kịp, và cũng rơi xuống sàn tàu.
Sàn tàu, rất nhanh, đã bị mồ hôi của anh làm cho ướt sũng.
Mồ hôi trộn với máu của con dã thú vừa chết bốc lên một thứ mùi rất khó ngửi.
Nhưng, trước mắt T, rõ ràng chẳng có bóng người nào. Là điều gì đã khiến người sói nổi tiếng can đảm đột nhiên có biểu hiện khác lạ như vậy, và sợ hãi đến như vậy?
Rốt cuộc, trong toa tàu tối om không ánh sáng này, T đã nhìn thấy gì?
Không, T chẳng nhìn thấy gì cả, anh không nhìn thấy có người xuất hiện trướcmắt mình, càng không có Miêu nữ hay được nhắc đến trong truyền thuyết.
Nhưng, chính vì chẳng nhìn thấy gì... mới thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Bởi vì, chính trong thời khắc đó, T đột nhiên hiểu ra rằng...
Miêu nữ không phải không xuất hiện, mà là đã xuất hiện từ lâu rồi.
Bởi vì, bụng của anh lúc này đang bị năm móng vuốt không gì sắc nhọn bằng cào rách ra.
T thậm chí không cúi đầu xuống, đã biết ruột của mình đã bị năm móng vuốt này lôi ra ngoài, kẻ địch thậm chí còn dùng cái lưỡi dài thườn thượt từ từ nếm thử mớ ruột này.
Còn ở bên cạnh chân anh, phát ra tiếng cười “hi hi, hi hi”.
T cũng đã tỏ tường một việc khác, đó là những con dã thú mắt xanh này sởdĩ không động đậy, thực ra không phải là đang chờ mệnh lệnh của Miêu nữ, mà là chúng có đủ lòng tin vào kỹ thuật giết người của thủ lĩnh.
Bọn dã thú tin rằng, chẳng cần chúng cùng lúc xông lên, Miêu nữ cũng có đủnăng lực tuyệt đối, giết chết kẻ xâm nhập đang đứng trước mắt.
Cặp răng nanh sắc nhọn của T đột nhiên run lên, phát ra những âm thanh lậpcập lập cập, anh đứng thẳng người dậy, mồ hôi không ngừng rơi xuống từhai bên thái dương, như đã biến thành một dòng sông nhỏ uốn lượn.
Anh còn hiểu ra một điều cuối cùng, đó chính là anh đã phạm một sai lầm, một sai lầm chết người!
Người sói T gia nhập tiểu đội săn quỷ đã mấy trăm năm, anh đã phạm không ítsai lầm, nhưng có thể khẳng định rằng, đây là sai lầm nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng tới mức phải lấy mạng sống của anh để đánh đổi.
Vừa rồi, anh đã không xác minh một việc rằng con vật đánh lén bị anh giếtchết ban nãy liệu có tiếp tục chiến đấu được không? Cả khi lưng của nóđã bị cắn nát, cổ họng đã bị cắn đứt.
Nếu là dã thú thông thường, lưng bị cắn nát, họng bị cắn đứt thì chắc chắn đã bỏ mạng, đây lànguyên tắc cơ bản trong giới sinh vật, nhưng, cái nguyên tắc này đối với “Miêu nữ bất tử” có chín mạng trong truyền thuyết thì chưa chắc đãđúng.
Cho nên, Miêu nữ chết rồi lại hồi sinh, đã khe khẽ và tàn nhẫn cào một đòn xuyên tâm lên bụng của Người sói.
“Có thích chiêu đánh lén của em không? Anh đẹp giai?” Miêu nữ cười ngâythơ, vừa nói vừa dùng những ngón tay vờn khắp lên từng cơ bắp cuồn cuộncủa Người sói T.
Sau đó, thân hình cao lớn của T từ từ run lên.
Đổ xuống.
Đổ xuống cái sàn tàu nhầy nhụa máu và mồ hôi lẫn lộn.
Anh đã thua, T biết, trong trận quyết chiến giữa Người sói và Miêu nữ này, anh đã thua cả mạng sống của mình!
Miêu nữ
Mèo, từ xưa đến nay được mệnh danh là biểu tượng của sự thần bí và bất tử.
Về sự sùng bái loài mèo, có thể liên tưởng tới nền văn minh Ai Cập cổ xưa, trong các bức vẽ trên tường ở Ai Cập, mèo chính là con vật thánh ngồibên cạnh vua Pharaoh.
Chỉ là sau đó, sự thần bí và kỳ lạ của loài mèo đã khiến chúng bị quy vào cùng loại với các nữ phù thủy trong thờikỳ Trung cổ ở châu Âu; trong con mắt của các giáo sĩ cổ xưa khi đi lùnggiết các nữ phù thủy, mèo là sinh vật có thể liên lạc với thế giới âmhồn.
Cho đến thời đại khoa học kỹ thuật văn minh ngày nay, conngười vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi loài mèo, và coi mèo đen là mộtđiềm báo xấu.
Hơn nữa, còn không ngừng có lời đồn rằng, mèo có chín mạng, và có khả năng không ngừng tái sinh.
Còn truyền thuyết về Miêu nữ, cũng bắt nguồn từ những câu chuyện này màkhông ngừng lưu truyền và Miêu nữ đã trở thành nhân vật ai ai cũng biết.
Toa tàu số 10, lúc này vẫn là một màn đêm đen kịt, Người sói T nắm chặt hai tay, chờ đợi sự xuất hiện của Miêu nữ - kẻ đứng đầu bọn dã thú,
Xung quanh T là hàng trăm đôi mắt tròn xoe xanh biếc đang hấp háy, mũi củachúng không ngừng phả ra hơi thở nồng nặc, miệng phát ra những tiếng gầm gừ của mãnh thú trước khi tấn công khiến anh thấp thỏm không yên, nhưthể đang rơi vào tình thế nguy hiểm trước nay chưa từng có.
T tuy hơi lo lắng nhưng không hề sợ hãi, đã có câu “bắt giặc bắt kẻ đứngđầu”, anh tin rằng chỉ cần đánh bại Miêu nữ, khống chế được ả thì vẫncòn một tia hy vọng chiến thắng.
Thế là, Người sói và hàng trămcon mãnh thú, trong bóng tối đen kịt của toa tàu, cứ thế lặng im đứngnhìn nhau, nhìn nhau... nhưng, chính trong thời khắc đó, thái độ của Tđột nhiên biến đổi.
Người sói T vốn đang duy trì được trạng tháibình tĩnh, thì đột nhiên hai bên trán anh cứ như đang mưa, từng giọt,từng giọt mồ hôi rất to chảy dọc theo vài sợi tóc mai hai bên tháidương, từ từ lăn xuống, dừng lại ở gò má trong giây lát, một giọt mồ hôi khác đuổi kịp, và cũng rơi xuống sàn tàu.
Sàn tàu, rất nhanh, đã bị mồ hôi của anh làm cho ướt sũng.
Mồ hôi trộn với máu của con dã thú vừa chết bốc lên một thứ mùi rất khó ngửi.
Nhưng, trước mắt T, rõ ràng chẳng có bóng người nào. Là điều gì đã khiến người sói nổi tiếng can đảm đột nhiên có biểu hiện khác lạ như vậy, và sợ hãi đến như vậy?
Rốt cuộc, trong toa tàu tối om không ánh sáng này, T đã nhìn thấy gì?
Không, T chẳng nhìn thấy gì cả, anh không nhìn thấy có người xuất hiện trướcmắt mình, càng không có Miêu nữ hay được nhắc đến trong truyền thuyết.
Nhưng, chính vì chẳng nhìn thấy gì... mới thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Bởi vì, chính trong thời khắc đó, T đột nhiên hiểu ra rằng...
Miêu nữ không phải không xuất hiện, mà là đã xuất hiện từ lâu rồi.
Bởi vì, bụng của anh lúc này đang bị năm móng vuốt không gì sắc nhọn bằng cào rách ra.
T thậm chí không cúi đầu xuống, đã biết ruột của mình đã bị năm móng vuốt này lôi ra ngoài, kẻ địch thậm chí còn dùng cái lưỡi dài thườn thượt từ từ nếm thử mớ ruột này.
Còn ở bên cạnh chân anh, phát ra tiếng cười “hi hi, hi hi”.
T cũng đã tỏ tường một việc khác, đó là những con dã thú mắt xanh này sởdĩ không động đậy, thực ra không phải là đang chờ mệnh lệnh của Miêu nữ, mà là chúng có đủ lòng tin vào kỹ thuật giết người của thủ lĩnh.
Bọn dã thú tin rằng, chẳng cần chúng cùng lúc xông lên, Miêu nữ cũng có đủnăng lực tuyệt đối, giết chết kẻ xâm nhập đang đứng trước mắt.
Cặp răng nanh sắc nhọn của T đột nhiên run lên, phát ra những âm thanh lậpcập lập cập, anh đứng thẳng người dậy, mồ hôi không ngừng rơi xuống từhai bên thái dương, như đã biến thành một dòng sông nhỏ uốn lượn.
Anh còn hiểu ra một điều cuối cùng, đó chính là anh đã phạm một sai lầm, một sai lầm chết người!
Người sói T gia nhập tiểu đội săn quỷ đã mấy trăm năm, anh đã phạm không ítsai lầm, nhưng có thể khẳng định rằng, đây là sai lầm nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng tới mức phải lấy mạng sống của anh để đánh đổi.
Vừa rồi, anh đã không xác minh một việc rằng con vật đánh lén bị anh giếtchết ban nãy liệu có tiếp tục chiến đấu được không? Cả khi lưng của nóđã bị cắn nát, cổ họng đã bị cắn đứt.
Nếu là dã thú thông thường, lưng bị cắn nát, họng bị cắn đứt thì chắc chắn đã bỏ mạng, đây lànguyên tắc cơ bản trong giới sinh vật, nhưng, cái nguyên tắc này đối với “Miêu nữ bất tử” có chín mạng trong truyền thuyết thì chưa chắc đãđúng.
Cho nên, Miêu nữ chết rồi lại hồi sinh, đã khe khẽ và tàn nhẫn cào một đòn xuyên tâm lên bụng của Người sói.
“Có thích chiêu đánh lén của em không? Anh đẹp giai?” Miêu nữ cười ngâythơ, vừa nói vừa dùng những ngón tay vờn khắp lên từng cơ bắp cuồn cuộncủa Người sói T.
Sau đó, thân hình cao lớn của T từ từ run lên.
Đổ xuống.
Đổ xuống cái sàn tàu nhầy nhụa máu và mồ hôi lẫn lộn.
Anh đã thua, T biết, trong trận quyết chiến giữa Người sói và Miêu nữ này, anh đã thua cả mạng sống của mình!
/40
|