Tần Mục Ca thấy vẻ mặt đối phương hơi tránh né, trong lòng cho rằng đối phương là lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn hỏi chuyện của hắn và Triệu Hiểu Uyển thì trả lời ngay: "Đại tướng quân yên tâm, Vương Gia hắn cũng không hỏi đến tình huống của ngươi và Triệu trắc phi -- cho dù hắn hỏi, ta cũng sẽ không nói ra lời có hại với các ngươi, ngươi cứ việc yên tâm được rồi."
Hiên Viên Triệt dừng lại, nàng lại cho rằng mình tới hỏi chuyện liên quan với Triệu Hiểu Uyển, cô gái này, giữa mình và Triệu Hiểu Uyển nào có chuyện không thể gặp người, mình có chột dạ như vậy sao, còn cả đêm tới hỏi?!
"Không phải chuyện này, là ta muốn hỏi -- về chuyện của ngươi. . ." Hiên Viên Triệt hơi khó có thể mở miệng, chỉ là may mà đêm khuya, mình đỏ mặt cũng không thấy thế nào được rõ ràng, ít đi một chút lúng túng, hoặc nói đêm khuya là lúc da mặt sẽ trở nên dầy chút.
Chuyện của mình? Đôi mắt Tần Mục Ca rung động, nhìn Hiên Viên Triệt chậm rãi hỏi: "Đại tướng quân muốn hỏi cái gì? -- Thanh Dương vương nói cái gì với ta?"
Hiên Viên Triệt gật đầu, nhẹ nhàng mím môi, sau đó lại mất tự nhiên hơi cong môi một chút, ánh mắt hơi né tránh.
Tần Mục Ca đứng dậy đi tới cái ghế dựa cách Hiên Viên Triệt một cái bàn từ từ ngồi xuống, sau đó nói khẽ: "Hắn kiên quyết nói ta là vương phi sống lại của hắn. . ."
"Ngươi không có nói là không phải ngươi không? Ta có thể chứng minh, ngươi đã luôn luôn ở Kinh Thành, ngoài ý muốn gì đó cũng không có xảy ra, tại sao linh hồn khác đi vào? Ngươi cảm thấy khác thường không?"
Tần Mục Ca âm thầm thở dài, tại sao mình có thể không cảm giác được khác thường? Từ khi tỉnh lại trong miếu đổ nát, mình đã cảm thấy có cái gì không đúng, trí nhớ hoàn toàn mơ hồ một số gần như trống không, còn lại những hình ảnh kia với trí nhớ vụn vỡ và cuộc sống bây giờ của mình khác nhau chút xíu, quan trọng nhất là, trong trí nhớ của mình có bóng dáng Mộ Dung Khinh Hàn, chỉ là mình không biết hắn.
Mình phải giải thích những thứ này thế nào?
"Ta đã nói với hắn rồi, ta không phải, ta không nhớ rõ hắn, càng không có ký ức cùng với hắn. . ." Tần Mục Ca trả lời hơi rối rắm, hai mắt lóe ra mờ mịt và hoang mang.
"Tần Mục Ca, " Hiên Viên Triệt không nhịn được hai tay nắm ngón tay nhỏ nhắn của Tần Mục Ca, tràn đầy chân thành nhìn đối phương, mang theo vài phần yêu thương, nói khẽ, "Ngươi có nhớ tại sao lúc trước ngươi không muốn gả cho Mộ Dung Khinh Hàn hay không? -- ngươi chán ghét hắn đa tình, hậu viện rất nhiều phụ nữ, ngươi không muốn trải qua cuộc sống như thế, cho nên kiên trì đi, mặc kệ ngươi giống hay không giống vương phi của hắn, hoặc là không phải vương phi của hắn, ngươi cũng không được quay lại nữa, trải qua những ngày vui vẻ của ngươi thật tốt, tìm ngươi thích -- đàn ông ngươi yêu . . . Có được hay không?"
Nhiệt độ tay hắn ấm áp xuyên qua trên tay Tần Mục Ca, trang bubble cảm giác kia giống như lông vũ, trêu chọc lòng của nàng.
"Cám ơn đại tướng quân nửa đêm đến nhắc nhở, ta sẽ không làm gì với Vương Gia, mặc kệ là quá khứ gì cũng đã qua, ta không giữ lại ký ức đáng nhớ gì đó, cho nên cũng không lưu luyến cái gì. . ."
Tần Mục Ca không nói với Hiên Viên Triệt, rất có thể mình chính là vương phi kia, dù sao việc này hơi khác thường, nhưng mình muốn nói cho hắn biết, mình sẽ tiếp tục cuộc sống thật tốt, trải qua những ngày mình muốn.
Tay Hiên Viên Triệt lại hơi run một chút -- Nàng có ý gì? Có phải mình tổn thương nàng quá sâu, cho nên nàng mới nói ra lời như vậy hay không? Không có chỗ nào để cho nàng lưu luyến.
Do dự chốc lát, hắn cúi đầu, nói nhỏ ba chữ: "Thật xin lỗi . . ."
"Ngươi có cái gì có lỗi với ta hay sao?" Tần Mục Ca cười nhàn nhạt, biết hắn hiểu lầm lời nói của mình, chỉ là mình và hắn cũng đã qua, tất cả đều đã đi qua, bây giờ mình chỉ muốn cuộc sống kinh doanh của mình thật tốt, trước kia mình đã lãng phí quá nhiều thời gian tốt, "Chúng ta cũng không ai nợ ai, có lúc duyên phận này thật sự là rất xa xỉ. . ."
"Ta hiểu lầm ngươi quá lâu, tổn thương ngươi quá nhiều, Tần Mục Ca, ta rất muốn tìm một cách thích hợp đền bù một chút . . . Nếu có thể . . ." Tiếng nói Hiên Viên Triệt không cao, nhưng Tần Mục Ca đều nghe được.
Nàng cười dịu dàng rút tay ra từ trong tay Hiên Viên Triệt, lạnh nhạt nói: "Ta đã quên, đại tướng quân, cho nên ngươi cũng quên đi, trong lòng luôn có gánh nặng thì sống quá mệt mỏi. Về sau tìm một tiểu thư khuê các (cô gái nhà quyền quý) tốt đẹp, không cần luôn nhớ tới Triệu Hiểu Uyển, người luôn phải nhìn về phía trước . . ."
Hiên Viên Triệt dừng một chút, chợt hỏi: "Ngươi thì sao? . . ."
"Năm nay không phải có Trạng Nguyên tân khoa (khoa mới) sao? Nếu như có thích hợp với ta, đại tướng quân có thể tiết lộ một tin tức cho ta, ngươi cũng thấy con người của ta đấy, bàn về vẻ ngoài, bàn về phẩm đức, cũng còn lấy ra được, danh tiếng của giai đoạn trước không phải rất tốt, nhưng bây giờ cũng gần như lấy lại hoàn toàn rồi, chuyện đánh mẹ kế kia ta không định giải thích nhiều, ngươi tìm ai đó không có cha mẹ giới thiệu cho ta là được rồi -- chắc có chứ?"
Khóe miệng Hiên Viên Triệt co rút, mơ hồ gật đầu: "Ta sẽ để ý cho ngươi . . ."
Mình tới làm cái gì, sao cuối cùng đề tài lại chạy đến làm mối cho Tần Mục Ca?
"Ngươi nghỉ ngơi đi, hai ngày nay chắc chắn mệt muốn chết rồi." Hiên Viên Triệt đúng lúc đứng dậy cáo từ (xin từ biệt) với Tần Mục Ca.
Theo lễ phép, Tần Mục Ca đưa đối phương đến bên ngoài viện.
Hiên Viên Triệt ở phía trước bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò: "Dường như Lãnh Thanh Phong có lẽ đã vượt qua tình tỷ đệ bình thường với ngươi, cho nên ngươi phải chú ý đúng mực -- ta là nói, ta tìm kiếm thích hợp hơn cho ngươi, ngươi cũng không cần dính dáng gì đó với hắn . . ."
"Ta cũng không có cái gì với hắn, ta chỉ xem hắn thành đệ đệ . . ." Tần Mục Ca trả lời thành thật.
"Nhưng, hắn cũng không thật sự xem ngươi thành tỷ tỷ hắn . . ." Hiên Viên Triệt không quay đầu lại, nói xong câu đó lại nhanh chóng đi về phía trước.
Chỉ để Tần Mục Ca ở tại chỗ sinh ra chút sững sờ.
-
Nơi thư phòng tạm thời của Mộ Dung Khinh Hàn.
Đêm đã rất khuya, hắn vẫn không buồn ngủ, Lãnh Thanh Phong cũng ở đây, còn có một đạo sĩ hơn năm mươi cải trang người đàn ông, ba người đều là một vẻ mặt suy nghĩ.
"Hiện tại, không thể nghi ngờ Nhược Nhi sống lại ở trên người Tần Mục Ca, chỉ là vì sao nàng lại không có một chút ký ức?" Mộ Dung Khinh Hàn lại nói ra vấn đề cân nhắc không tới nhất của mình, "Nàng thật sự không biết Bổn vương, không phải cố ý, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Thanh Phong ngồi một bên, nâng má nặng nề nói: "Nói sống lại phải có ký ức, tỷ tỷ không phải đầu thai sao sẽ không có ký ức, ngay cả ta cũng không nhận ra, không có một chút ký ức với Hồng Phất Cung, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"
Đạo trưởng kia vuốt râu ngắn, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Chẳng lẽ ở trong quá trình sống lại vương phi gặp phải trở ngại gì rồi? Lẽ ra không có khả năng, chúng ta cũng đã trải rất kỹ càng, không có sơ súât."
"Vậy ở trong phạm vi nhận thức của ngươi, có tình huống gì sẽ xuất hiện kết quả như vậy?" Ngón trỏ Mộ Dung Khinh Hàn gõ nhẹ mặt bàn, tràn đầy mong đợi nhìn về phía đạo sĩ kia.
Đạo trưởng rất nghiêm túc nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, do dự một chút, vẫn là nói: "Theo trong thuật Mao Sơn ghi lại, nếu sau khi người qua đời đang nhập liệm (đưa vào quan tài) mà thân thể đảo lộn, trong miệng nhét trấu, sẽ rất khó sống lại, sống lại kịp thời, cũng sẽ không có ký ức lúc trước . . ."
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong đều sửng sốt!
Ngày hôm sau, Tần Mục Ca vẫn ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới chính thức tỉnh táo.
Nàng vừa tỉnh lại thì Phủ Cầm đi lên phía trước vừa giúp mặc quần áo, vừa mỉm cười nói: "Tiểu thư đã tỉnh, Lãnh công tử tới vài chuyến, còn có đại tướng quân nói không cần làm phiền người, nhưng chờ người tỉnh lại thì mau đi qua, hình như Thanh Dương vương phải về Cao Vực."
"Vậy sao? Ngươi nên nói cho ta biết, nhanh!" Sau khi Tần Mục Ca vội vàng rửa mặt đơn giản, mặc sửa sang lại áo bước nhanh đến viện Mộ Dung Khinh Hàn nghỉ ngơi tạm thời.
Ai ngờ mới ra khỏi viện, đã thấy Lãnh Thanh Phong xuất hiện lần thứ N.
"Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!" Lãnh Thanh Phong vui sướng chạy tới định kéo tay Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca nhớ tới nhắc nhở lần nữa của Hiên Viên Triệt, nàng đưa tay ý bảo Lãnh Thanh Phong không cần như thế, chỉ là vẻ mặt của nàng lại giống như thường ngày, nụ cười chứa nhàn nhạt ý tốt, nói: "Vương Gia phải rời đi, sao nhanh như vậy?"
Lãnh Thanh Phong ngừng một chút, lại lấy lại bình thường nói: "Hình như có việc gấp, đợi tỷ tỷ tỉnh lại cáo biệt với ngươi đấy . . ."
Hai người vừa nói, vừa đi tới viện Mộ Dung Khinh Hàn ở.
Mộ Dung Khinh Hàn đang ngồi nói chuyện với Hiên Viên Triệt ở nhà chính, vẻ mặt hai bên cũng đều rất nặng nề.
"Chuyện kinh thành thì Đại Tướng quân lo lắng nhiều hơn, tình huống hiện tại của hoàng thượng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể lạc quan, Bổn vương có việc gấp cần trở về Cao Vực một chuyến, chẳng qua nếu như không xảy ra bất ngờ gì, rất nhanh sẽ trở về. Bây giờ những tên rục rịch chộn rộn kia đang nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ không dám hành động thiếu suy nghĩ, qua một thời gian chúng ta xem tình huống có thể tiếp tục dọn dẹp, lại nhổ cỏ tận gốc cũng là cần thiết . . ."
"Vương Gia yên tâm, ty chức chắc chắn dốc hết toàn lực."
Hai người đang nói, chợt thấy Tần Mục Ca xuất hiện trong tầm mắt, trên mặt của hai người cũng thoáng lóe ra một nụ cười dịu dàng, mặc dù trong lòng mỗi người cũng không nghĩ giống nhau.
Sau khi Tần Mục Ca đi vào hành lễ cho hai người, trực tiếp hỏi Mộ Dung Khinh Hàn: "Nghe nói Vương Gia muốn rời khỏi Kinh Thành? Có việc gấp sao?"
"Ừ, có chút việc gấp cần trở về xử lý một chút -- Tần tiểu thư có đồng ý cùng trở về với Bổn Vương hay không, Cao Vực có rất nhiều nơi chơi vui!" Mộ Dung Khinh Hàn gửi lời mời nhiệt tình tới Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca biết đối phương cũng không phải nói giỡn, nếu đồng ý với hắn chắc chắn sẽ mang mình đi -- hình như hắn có thể đã cho rằng mình là vương phi đã qua đời của hắn.
"Đa tạ thịnh tình của vương gia, đúng lúc dân nữ cần bàn cửa hiệu vải kia, cho nên tạm thời không thể đi Cao Vực, về sau có thời gian nhất định đi xem . . ."
Được rồi, lại một lần bị từ chối. Mộ Dung Khinh Hàn cười nhàn nhạt, còn nhiều thời gian, mình sẽ quay lại rất nhanh, mặc kệ nàng có nhớ mình hay không, mình cũng muốn quay lại.
"Qua một khoản thời gian Bổn vương trở lại chúng ta lại nói tốt lắm -- thời gian không còn sớm, Bổn vương phải lên đường." Sau khi Mộ Dung Khinh Hàn đã gặp Tần Mục Ca cũng hiểu rõ nỗi lòng, cũng không dừng lại lâu, bởi vì còn có một chuyện quan trọng hơn cần tự mình đi làm.
Hiên Viên Triệt dừng lại, nàng lại cho rằng mình tới hỏi chuyện liên quan với Triệu Hiểu Uyển, cô gái này, giữa mình và Triệu Hiểu Uyển nào có chuyện không thể gặp người, mình có chột dạ như vậy sao, còn cả đêm tới hỏi?!
"Không phải chuyện này, là ta muốn hỏi -- về chuyện của ngươi. . ." Hiên Viên Triệt hơi khó có thể mở miệng, chỉ là may mà đêm khuya, mình đỏ mặt cũng không thấy thế nào được rõ ràng, ít đi một chút lúng túng, hoặc nói đêm khuya là lúc da mặt sẽ trở nên dầy chút.
Chuyện của mình? Đôi mắt Tần Mục Ca rung động, nhìn Hiên Viên Triệt chậm rãi hỏi: "Đại tướng quân muốn hỏi cái gì? -- Thanh Dương vương nói cái gì với ta?"
Hiên Viên Triệt gật đầu, nhẹ nhàng mím môi, sau đó lại mất tự nhiên hơi cong môi một chút, ánh mắt hơi né tránh.
Tần Mục Ca đứng dậy đi tới cái ghế dựa cách Hiên Viên Triệt một cái bàn từ từ ngồi xuống, sau đó nói khẽ: "Hắn kiên quyết nói ta là vương phi sống lại của hắn. . ."
"Ngươi không có nói là không phải ngươi không? Ta có thể chứng minh, ngươi đã luôn luôn ở Kinh Thành, ngoài ý muốn gì đó cũng không có xảy ra, tại sao linh hồn khác đi vào? Ngươi cảm thấy khác thường không?"
Tần Mục Ca âm thầm thở dài, tại sao mình có thể không cảm giác được khác thường? Từ khi tỉnh lại trong miếu đổ nát, mình đã cảm thấy có cái gì không đúng, trí nhớ hoàn toàn mơ hồ một số gần như trống không, còn lại những hình ảnh kia với trí nhớ vụn vỡ và cuộc sống bây giờ của mình khác nhau chút xíu, quan trọng nhất là, trong trí nhớ của mình có bóng dáng Mộ Dung Khinh Hàn, chỉ là mình không biết hắn.
Mình phải giải thích những thứ này thế nào?
"Ta đã nói với hắn rồi, ta không phải, ta không nhớ rõ hắn, càng không có ký ức cùng với hắn. . ." Tần Mục Ca trả lời hơi rối rắm, hai mắt lóe ra mờ mịt và hoang mang.
"Tần Mục Ca, " Hiên Viên Triệt không nhịn được hai tay nắm ngón tay nhỏ nhắn của Tần Mục Ca, tràn đầy chân thành nhìn đối phương, mang theo vài phần yêu thương, nói khẽ, "Ngươi có nhớ tại sao lúc trước ngươi không muốn gả cho Mộ Dung Khinh Hàn hay không? -- ngươi chán ghét hắn đa tình, hậu viện rất nhiều phụ nữ, ngươi không muốn trải qua cuộc sống như thế, cho nên kiên trì đi, mặc kệ ngươi giống hay không giống vương phi của hắn, hoặc là không phải vương phi của hắn, ngươi cũng không được quay lại nữa, trải qua những ngày vui vẻ của ngươi thật tốt, tìm ngươi thích -- đàn ông ngươi yêu . . . Có được hay không?"
Nhiệt độ tay hắn ấm áp xuyên qua trên tay Tần Mục Ca, trang bubble cảm giác kia giống như lông vũ, trêu chọc lòng của nàng.
"Cám ơn đại tướng quân nửa đêm đến nhắc nhở, ta sẽ không làm gì với Vương Gia, mặc kệ là quá khứ gì cũng đã qua, ta không giữ lại ký ức đáng nhớ gì đó, cho nên cũng không lưu luyến cái gì. . ."
Tần Mục Ca không nói với Hiên Viên Triệt, rất có thể mình chính là vương phi kia, dù sao việc này hơi khác thường, nhưng mình muốn nói cho hắn biết, mình sẽ tiếp tục cuộc sống thật tốt, trải qua những ngày mình muốn.
Tay Hiên Viên Triệt lại hơi run một chút -- Nàng có ý gì? Có phải mình tổn thương nàng quá sâu, cho nên nàng mới nói ra lời như vậy hay không? Không có chỗ nào để cho nàng lưu luyến.
Do dự chốc lát, hắn cúi đầu, nói nhỏ ba chữ: "Thật xin lỗi . . ."
"Ngươi có cái gì có lỗi với ta hay sao?" Tần Mục Ca cười nhàn nhạt, biết hắn hiểu lầm lời nói của mình, chỉ là mình và hắn cũng đã qua, tất cả đều đã đi qua, bây giờ mình chỉ muốn cuộc sống kinh doanh của mình thật tốt, trước kia mình đã lãng phí quá nhiều thời gian tốt, "Chúng ta cũng không ai nợ ai, có lúc duyên phận này thật sự là rất xa xỉ. . ."
"Ta hiểu lầm ngươi quá lâu, tổn thương ngươi quá nhiều, Tần Mục Ca, ta rất muốn tìm một cách thích hợp đền bù một chút . . . Nếu có thể . . ." Tiếng nói Hiên Viên Triệt không cao, nhưng Tần Mục Ca đều nghe được.
Nàng cười dịu dàng rút tay ra từ trong tay Hiên Viên Triệt, lạnh nhạt nói: "Ta đã quên, đại tướng quân, cho nên ngươi cũng quên đi, trong lòng luôn có gánh nặng thì sống quá mệt mỏi. Về sau tìm một tiểu thư khuê các (cô gái nhà quyền quý) tốt đẹp, không cần luôn nhớ tới Triệu Hiểu Uyển, người luôn phải nhìn về phía trước . . ."
Hiên Viên Triệt dừng một chút, chợt hỏi: "Ngươi thì sao? . . ."
"Năm nay không phải có Trạng Nguyên tân khoa (khoa mới) sao? Nếu như có thích hợp với ta, đại tướng quân có thể tiết lộ một tin tức cho ta, ngươi cũng thấy con người của ta đấy, bàn về vẻ ngoài, bàn về phẩm đức, cũng còn lấy ra được, danh tiếng của giai đoạn trước không phải rất tốt, nhưng bây giờ cũng gần như lấy lại hoàn toàn rồi, chuyện đánh mẹ kế kia ta không định giải thích nhiều, ngươi tìm ai đó không có cha mẹ giới thiệu cho ta là được rồi -- chắc có chứ?"
Khóe miệng Hiên Viên Triệt co rút, mơ hồ gật đầu: "Ta sẽ để ý cho ngươi . . ."
Mình tới làm cái gì, sao cuối cùng đề tài lại chạy đến làm mối cho Tần Mục Ca?
"Ngươi nghỉ ngơi đi, hai ngày nay chắc chắn mệt muốn chết rồi." Hiên Viên Triệt đúng lúc đứng dậy cáo từ (xin từ biệt) với Tần Mục Ca.
Theo lễ phép, Tần Mục Ca đưa đối phương đến bên ngoài viện.
Hiên Viên Triệt ở phía trước bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò: "Dường như Lãnh Thanh Phong có lẽ đã vượt qua tình tỷ đệ bình thường với ngươi, cho nên ngươi phải chú ý đúng mực -- ta là nói, ta tìm kiếm thích hợp hơn cho ngươi, ngươi cũng không cần dính dáng gì đó với hắn . . ."
"Ta cũng không có cái gì với hắn, ta chỉ xem hắn thành đệ đệ . . ." Tần Mục Ca trả lời thành thật.
"Nhưng, hắn cũng không thật sự xem ngươi thành tỷ tỷ hắn . . ." Hiên Viên Triệt không quay đầu lại, nói xong câu đó lại nhanh chóng đi về phía trước.
Chỉ để Tần Mục Ca ở tại chỗ sinh ra chút sững sờ.
-
Nơi thư phòng tạm thời của Mộ Dung Khinh Hàn.
Đêm đã rất khuya, hắn vẫn không buồn ngủ, Lãnh Thanh Phong cũng ở đây, còn có một đạo sĩ hơn năm mươi cải trang người đàn ông, ba người đều là một vẻ mặt suy nghĩ.
"Hiện tại, không thể nghi ngờ Nhược Nhi sống lại ở trên người Tần Mục Ca, chỉ là vì sao nàng lại không có một chút ký ức?" Mộ Dung Khinh Hàn lại nói ra vấn đề cân nhắc không tới nhất của mình, "Nàng thật sự không biết Bổn vương, không phải cố ý, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Thanh Phong ngồi một bên, nâng má nặng nề nói: "Nói sống lại phải có ký ức, tỷ tỷ không phải đầu thai sao sẽ không có ký ức, ngay cả ta cũng không nhận ra, không có một chút ký ức với Hồng Phất Cung, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"
Đạo trưởng kia vuốt râu ngắn, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Chẳng lẽ ở trong quá trình sống lại vương phi gặp phải trở ngại gì rồi? Lẽ ra không có khả năng, chúng ta cũng đã trải rất kỹ càng, không có sơ súât."
"Vậy ở trong phạm vi nhận thức của ngươi, có tình huống gì sẽ xuất hiện kết quả như vậy?" Ngón trỏ Mộ Dung Khinh Hàn gõ nhẹ mặt bàn, tràn đầy mong đợi nhìn về phía đạo sĩ kia.
Đạo trưởng rất nghiêm túc nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, do dự một chút, vẫn là nói: "Theo trong thuật Mao Sơn ghi lại, nếu sau khi người qua đời đang nhập liệm (đưa vào quan tài) mà thân thể đảo lộn, trong miệng nhét trấu, sẽ rất khó sống lại, sống lại kịp thời, cũng sẽ không có ký ức lúc trước . . ."
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong đều sửng sốt!
Ngày hôm sau, Tần Mục Ca vẫn ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới chính thức tỉnh táo.
Nàng vừa tỉnh lại thì Phủ Cầm đi lên phía trước vừa giúp mặc quần áo, vừa mỉm cười nói: "Tiểu thư đã tỉnh, Lãnh công tử tới vài chuyến, còn có đại tướng quân nói không cần làm phiền người, nhưng chờ người tỉnh lại thì mau đi qua, hình như Thanh Dương vương phải về Cao Vực."
"Vậy sao? Ngươi nên nói cho ta biết, nhanh!" Sau khi Tần Mục Ca vội vàng rửa mặt đơn giản, mặc sửa sang lại áo bước nhanh đến viện Mộ Dung Khinh Hàn nghỉ ngơi tạm thời.
Ai ngờ mới ra khỏi viện, đã thấy Lãnh Thanh Phong xuất hiện lần thứ N.
"Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi đã tỉnh!" Lãnh Thanh Phong vui sướng chạy tới định kéo tay Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca nhớ tới nhắc nhở lần nữa của Hiên Viên Triệt, nàng đưa tay ý bảo Lãnh Thanh Phong không cần như thế, chỉ là vẻ mặt của nàng lại giống như thường ngày, nụ cười chứa nhàn nhạt ý tốt, nói: "Vương Gia phải rời đi, sao nhanh như vậy?"
Lãnh Thanh Phong ngừng một chút, lại lấy lại bình thường nói: "Hình như có việc gấp, đợi tỷ tỷ tỉnh lại cáo biệt với ngươi đấy . . ."
Hai người vừa nói, vừa đi tới viện Mộ Dung Khinh Hàn ở.
Mộ Dung Khinh Hàn đang ngồi nói chuyện với Hiên Viên Triệt ở nhà chính, vẻ mặt hai bên cũng đều rất nặng nề.
"Chuyện kinh thành thì Đại Tướng quân lo lắng nhiều hơn, tình huống hiện tại của hoàng thượng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể lạc quan, Bổn vương có việc gấp cần trở về Cao Vực một chuyến, chẳng qua nếu như không xảy ra bất ngờ gì, rất nhanh sẽ trở về. Bây giờ những tên rục rịch chộn rộn kia đang nhìn mặt mà nói chuyện, chỉ không dám hành động thiếu suy nghĩ, qua một thời gian chúng ta xem tình huống có thể tiếp tục dọn dẹp, lại nhổ cỏ tận gốc cũng là cần thiết . . ."
"Vương Gia yên tâm, ty chức chắc chắn dốc hết toàn lực."
Hai người đang nói, chợt thấy Tần Mục Ca xuất hiện trong tầm mắt, trên mặt của hai người cũng thoáng lóe ra một nụ cười dịu dàng, mặc dù trong lòng mỗi người cũng không nghĩ giống nhau.
Sau khi Tần Mục Ca đi vào hành lễ cho hai người, trực tiếp hỏi Mộ Dung Khinh Hàn: "Nghe nói Vương Gia muốn rời khỏi Kinh Thành? Có việc gấp sao?"
"Ừ, có chút việc gấp cần trở về xử lý một chút -- Tần tiểu thư có đồng ý cùng trở về với Bổn Vương hay không, Cao Vực có rất nhiều nơi chơi vui!" Mộ Dung Khinh Hàn gửi lời mời nhiệt tình tới Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca biết đối phương cũng không phải nói giỡn, nếu đồng ý với hắn chắc chắn sẽ mang mình đi -- hình như hắn có thể đã cho rằng mình là vương phi đã qua đời của hắn.
"Đa tạ thịnh tình của vương gia, đúng lúc dân nữ cần bàn cửa hiệu vải kia, cho nên tạm thời không thể đi Cao Vực, về sau có thời gian nhất định đi xem . . ."
Được rồi, lại một lần bị từ chối. Mộ Dung Khinh Hàn cười nhàn nhạt, còn nhiều thời gian, mình sẽ quay lại rất nhanh, mặc kệ nàng có nhớ mình hay không, mình cũng muốn quay lại.
"Qua một khoản thời gian Bổn vương trở lại chúng ta lại nói tốt lắm -- thời gian không còn sớm, Bổn vương phải lên đường." Sau khi Mộ Dung Khinh Hàn đã gặp Tần Mục Ca cũng hiểu rõ nỗi lòng, cũng không dừng lại lâu, bởi vì còn có một chuyện quan trọng hơn cần tự mình đi làm.
/113
|