Tần Mục Ca cảm thấy thật bất ngờ, không khỏi quay đầu nhìn lại. Một góc vạt áo trên y phục màu tím nhẹ nhàng bay lên trong gió đêm, búi tóc song loa kế cực kỳ thanh tú lịch sự tao nhã, cùng với dung nhan trắng trẻo xinh đẹp, khiến người ta nhìn mà lòng mê say.
Nơi nào đó trong lòng Hiên Viên Triệt bất ngờ liền xúc động một cái, lúc này nàng xinh đẹp thanh tú khó tả, mắt long lanh kèm theo một chút nghi hoặc, giống như tiểu muội nhà bên chọc người yêu thương.
Hiên Viên Triệt đi đến trước mặt nàng, đón nhân ánh mắt nghi hoặc của nàng có chút xấu hổ thúc giục: "Còn không đi?..."
Nói xong, cất bước lướt qua Tần Mục Ca đi về phía trước.
Lúc này Tần Mục Ca mới phản ứng kịp, nâng váy áo bước nhỏ tăng nhanh hết sức đuổi theo Hiên Viên Triệt.
Dường như cảm giác được Tần Mục Ca có chút cố hết sức đi theo, Hiên Viên Triệt vô tình hay cố ý bước chậm lại, cho phép đối phương cách mình chưa đủ nửa thước.
"Ngươi vẫn muốn giúp Tam điện hạ làm việc sao?..." Hắn không quay đầu lại, không hề báo trước mà phát ra những lời này.
Tần Mục Ca không thấy được mặt chính diện của đối phương, không biết biểu tình lúc này của hắn là cái gì, càng không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, vì thế lạnh nhạt trả lời: "Dĩ nhiên sẽ không lâu dài, Tam điện hạ giúp ta trong lúc ta khó khăn, đương nhiên ra sẽ dũng tuyền tương báo*, đợi tình huống cho phép, ta sẽ rời đi."
* Trích trong câu: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” -nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền
Thật lâu sau, Hiên Viên Triệt nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết Tam điện hạ muốn kết hôn với người nào không? -- Là nữ nhi Đại Tư Mã Vương Chỉ Nhược. Nữ nhân này ghen tị thành tính, ngang ngược kiêu ngạo, nếu ngươi không muốn bị nàng làm tổn thương, sớm một chút..."
"Tướng quân cẩn thận!"
Hiên Viên Triệt còn muốn nói thêm điều gì, Ngọc Tiêu phía sau la to một tiếng!
Gần như đồng thời, hơn mười phi tiêu từ phía trước bay tới!
Cái trường này sao quen thuộc như vậy! Tần Mục Ca kinh ngạc đồng thời gần như không có làm bất kỳ suy nghĩ gì, động thân bảo hộ Hiên Viên Triệt ở sau người!
Lúc nào đã từng, chính là trường hợp như vậy, mình cũng đã từng làm như vậy không chút do dự, chỉ là nam tử được mình bảo vệ sau lưng không phải là Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt gần như có chút không tin tại thời khắc nguy hiểm như vậy, tay không tấc sắt, Tần Mục Ca căn bản không biết võ công lại dùng thân thể bảo vệ mình!
Trong điện quang hỏa thạch, hắn ôm thắt lưng Tần Mục Ca xoay người té trên mặt đất lăn mấy vòng, tránh thoát ám khí trí mạng.
Điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa.
Vút vút! Vài chục phi tiêu sắc bén từ bốn phía bắn ra bay nhanh mà đến! Có hai cái thậm chí bay sượt qua thân thể hai người.
Theo phi tiêu, có mấy bóng đen cầm đao đi lên không chút nương tay đâm vào Hiên Viên Triệt!
Trong lòng Tần Mục Ca có chút giật mình, nhưng cũng không hề sợ hãi, nàng ngã xuống đất bị Hiên Viên Triệt ôm vào ngực, lại nhanh chóng bị hắn kéo lên tránh né trái phải.
Bởi vì hắn bảo vệ, nên từ đầu đến cuối quân dịch không thể đến gần người.
Tần Mục Ca nhìn thấy thân thủ Hiên Viên Triệt cực kỳ lưu loát, qua mấy chiêu đối phương liền có thương vong. Chiêu thức của hắn cực kỳ đặc biệt, không lòe loẹt, hoàn toàn thực chiến một chiêu mất mạng, cho nên lại thêm mấy chiêu, trên mặt đất lại thêm hai cỗ thi thể.
Nhìn hắc y nhân đã chết năm, chỉ còn hai tên, liền lập tức phí thân chạy trốn xung quanh.
Hiên Viên Triệt dừng lại thân hình, mắt lạnh nhìn đối phương trốn xa, xoay người lại phát hiện mình vẫn gắt gao nắm chặt tay Tần Mục Ca, vội vàng buông ra, làm ra một bộ điềm nhiên như không có việc gì hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
Tần Mục Ca vừa định muốn đứng vững, bỗng nhiên mắt cá chân truyền đến một hồi đau nhói, nàng không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình cũng có chút không ổn định.
Hiên Viên Triệt nhanh tay lẹ mắt lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, vội vàng hỏi: "Bị thương ở đâu rồi hả?..."
"Chân của ta giống như bị trật rồi..." Tần Mục Ca muốn rời khỏi sự giúp đỡ của Hiên Viên Triệt, nhưng mà mắt cá chân đau đơn lại khiến nàng không thể không tìm một chỗ dựa, hoặc là nói điểm chống đỡ. Tình huống khẩn cấp vừa rồi không chú ý, hiện tại vừa chậm lại liền có cảm giác, nàng cảm thấy thân thể Hiên Viên Triệt có chút cứng nhắc, hình như có chút miễn cưỡng, liền rất tự giác nhìn Ngọc Tiêu, phát ra thỉnh cầu, "Cái kia, làm phiền ngươi đến đỡ ta một cái có được không?..."
Nơi nào đó trong lòng Hiên Viên Triệt bất ngờ liền xúc động một cái, lúc này nàng xinh đẹp thanh tú khó tả, mắt long lanh kèm theo một chút nghi hoặc, giống như tiểu muội nhà bên chọc người yêu thương.
Hiên Viên Triệt đi đến trước mặt nàng, đón nhân ánh mắt nghi hoặc của nàng có chút xấu hổ thúc giục: "Còn không đi?..."
Nói xong, cất bước lướt qua Tần Mục Ca đi về phía trước.
Lúc này Tần Mục Ca mới phản ứng kịp, nâng váy áo bước nhỏ tăng nhanh hết sức đuổi theo Hiên Viên Triệt.
Dường như cảm giác được Tần Mục Ca có chút cố hết sức đi theo, Hiên Viên Triệt vô tình hay cố ý bước chậm lại, cho phép đối phương cách mình chưa đủ nửa thước.
"Ngươi vẫn muốn giúp Tam điện hạ làm việc sao?..." Hắn không quay đầu lại, không hề báo trước mà phát ra những lời này.
Tần Mục Ca không thấy được mặt chính diện của đối phương, không biết biểu tình lúc này của hắn là cái gì, càng không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, vì thế lạnh nhạt trả lời: "Dĩ nhiên sẽ không lâu dài, Tam điện hạ giúp ta trong lúc ta khó khăn, đương nhiên ra sẽ dũng tuyền tương báo*, đợi tình huống cho phép, ta sẽ rời đi."
* Trích trong câu: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” -nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền
Thật lâu sau, Hiên Viên Triệt nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết Tam điện hạ muốn kết hôn với người nào không? -- Là nữ nhi Đại Tư Mã Vương Chỉ Nhược. Nữ nhân này ghen tị thành tính, ngang ngược kiêu ngạo, nếu ngươi không muốn bị nàng làm tổn thương, sớm một chút..."
"Tướng quân cẩn thận!"
Hiên Viên Triệt còn muốn nói thêm điều gì, Ngọc Tiêu phía sau la to một tiếng!
Gần như đồng thời, hơn mười phi tiêu từ phía trước bay tới!
Cái trường này sao quen thuộc như vậy! Tần Mục Ca kinh ngạc đồng thời gần như không có làm bất kỳ suy nghĩ gì, động thân bảo hộ Hiên Viên Triệt ở sau người!
Lúc nào đã từng, chính là trường hợp như vậy, mình cũng đã từng làm như vậy không chút do dự, chỉ là nam tử được mình bảo vệ sau lưng không phải là Hiên Viên Triệt!
Hiên Viên Triệt gần như có chút không tin tại thời khắc nguy hiểm như vậy, tay không tấc sắt, Tần Mục Ca căn bản không biết võ công lại dùng thân thể bảo vệ mình!
Trong điện quang hỏa thạch, hắn ôm thắt lưng Tần Mục Ca xoay người té trên mặt đất lăn mấy vòng, tránh thoát ám khí trí mạng.
Điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa.
Vút vút! Vài chục phi tiêu sắc bén từ bốn phía bắn ra bay nhanh mà đến! Có hai cái thậm chí bay sượt qua thân thể hai người.
Theo phi tiêu, có mấy bóng đen cầm đao đi lên không chút nương tay đâm vào Hiên Viên Triệt!
Trong lòng Tần Mục Ca có chút giật mình, nhưng cũng không hề sợ hãi, nàng ngã xuống đất bị Hiên Viên Triệt ôm vào ngực, lại nhanh chóng bị hắn kéo lên tránh né trái phải.
Bởi vì hắn bảo vệ, nên từ đầu đến cuối quân dịch không thể đến gần người.
Tần Mục Ca nhìn thấy thân thủ Hiên Viên Triệt cực kỳ lưu loát, qua mấy chiêu đối phương liền có thương vong. Chiêu thức của hắn cực kỳ đặc biệt, không lòe loẹt, hoàn toàn thực chiến một chiêu mất mạng, cho nên lại thêm mấy chiêu, trên mặt đất lại thêm hai cỗ thi thể.
Nhìn hắc y nhân đã chết năm, chỉ còn hai tên, liền lập tức phí thân chạy trốn xung quanh.
Hiên Viên Triệt dừng lại thân hình, mắt lạnh nhìn đối phương trốn xa, xoay người lại phát hiện mình vẫn gắt gao nắm chặt tay Tần Mục Ca, vội vàng buông ra, làm ra một bộ điềm nhiên như không có việc gì hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
Tần Mục Ca vừa định muốn đứng vững, bỗng nhiên mắt cá chân truyền đến một hồi đau nhói, nàng không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình cũng có chút không ổn định.
Hiên Viên Triệt nhanh tay lẹ mắt lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, vội vàng hỏi: "Bị thương ở đâu rồi hả?..."
"Chân của ta giống như bị trật rồi..." Tần Mục Ca muốn rời khỏi sự giúp đỡ của Hiên Viên Triệt, nhưng mà mắt cá chân đau đơn lại khiến nàng không thể không tìm một chỗ dựa, hoặc là nói điểm chống đỡ. Tình huống khẩn cấp vừa rồi không chú ý, hiện tại vừa chậm lại liền có cảm giác, nàng cảm thấy thân thể Hiên Viên Triệt có chút cứng nhắc, hình như có chút miễn cưỡng, liền rất tự giác nhìn Ngọc Tiêu, phát ra thỉnh cầu, "Cái kia, làm phiền ngươi đến đỡ ta một cái có được không?..."
/113
|