"Phú Quý phong lưu bạt đẳng huân*..." Tần Mục Ca trầm ngâm nín thở ngâm ra một câu, bước chân từ từ bước lên trước một bước.
"Hai bước."
"Bách hoa đê thủ bái phương trần. Họa lan tú ác vi hồng ngọc, vân cẩm hà thường quyên thúy nhân. Thiên thị hữu các năng cái thế, quốc trung vô sắc khả vi lân. Danh hoa dã tự nan bồi thực, hợp phí thiên công vạn hộc xuân*..." Tần Mục Ca từ từ đi tới, trầm giọng ngâm ra một câu lại một câu.
*Bài thơ về hoa mẫu đơn, mình để nguyên hán việt, nếu ai biết dịch giùm mình nhé.Thank trước nha.
Ngâm xong một câu cuối cùng, vừa khéo đi đến bước thừ bảy.
Trên tràng diện tất cả mọi người đều an tĩnh, ngay sau đó, Mộ Dung Huyên cố gắng thu hồi ánh mắt kinh diễm, dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay.
Tiếp theo là tiếng vỗ tay toàn trường.
Con ngươi đen Hiên Viên Triệt hoàn toàn chấn kinh, ngoài ý muốn trong đáy mắt và kinh diễm càng nồng nặc hơn so với Mộ Dung Huyên, lập tức, hắn cũng không tiếc rẻ tiếng vỗ tay của mình, bày tỏ tán thành cho sự xuất sắc của Tần Mục Ca.
Chỉ bảy bước, là có thể làm ra bài thơ có trình độ cao siêu như vậy, tài sáng tạo căn bản không phải giống như nhanh nhẹn!
"Hảo một cái 'Bách hoa đê thủ bái phương trần' (Trăm hoa cúi đầu bái hương thơm cõi trần), Tần tư thư suy nghĩ thật là hay..." Thái Hậu như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng nói một câu, tầm mắt lần nữa vượt qua trên người Hiên Viên Triệt, lập tức rơi vào trên người Tần Mục Ca.
Lúc này Tần Mục Ca đứng trước hoa mẫu đơn, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan minh diễm (xinh đẹp trong sáng), so với mẫu đơn còn đẹp hơn, hơn nữa mắt to này, trắng đen rõ ràng, lông mi dài như cánh quạt nhẹ nhàng chớp động, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.
Ánh mắt Tư Đồ Dung và Hiên Viên Triệt không hẹn mà cùng tập trung trên thân thể nàng, vẻ mặt Tam điện hạ ôn nhuận như ngọc lúc này lại tràn đầy ý cười nhìn Tần Mục Ca, trong đôi mắt chớp động tán thưởng vừa đủ, không phô trương, cũng không ẩn dấu.
Lòng bàn tay Thái Hậu nắm thật chặt một cái -- dường như nữ nhân này vẫn rất được hoan nghênh.
Trương đại nhân kia cũng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Tần Mục Ca làm ra được thể loại thơ này, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, ngay sau đó hắn liếc qua Hiên Viên Triệt một cái, tức giận ném ra một câu: "Một người bị chồng ruồng bỏ mà có được năng lực như vậy cũng là hiếm thấy..."
Tần Mục Ca lại bị đối phương nói thành bị chồng ruồng bỏ, sắc mặt không khỏi đỏ lên, đang muốn phản bác, sau lưng âm thanh của Hiên Viên Triệt không nhanh không chậm vang lên: "Một vị sứ giả, không có trình độ như vậy thật là buồn cười! Giữa ta với Tần tư thư không hề tồn tại vứt bỏ và bị vứt bỏ. Nếu như ngươi có lối suy nghĩ bình thường, sẽ không nói cái gì mà bị chồng ruồng bỏ gì đó, đồ bị người nhạo báng!"
"Đại tướng quân lật lọng phản lời ư? Trong kinh thành này ai mà chẳng biết ngươi bị nàng đội nón xanh cho nên hưu khí nàng -- chẳng lẽ là ngươi không dậy nổi với Tần tư thư?" Trương đại nhân ban đầu là quýnh lên, tiếp theo là vòng vo, ánh mắt giảo hoạt nhìn Hiên Viên Triệt, "Đại tướng quân trước đúng là ... Ha ha..."
"Trương đại nhân lời ấy sai rồi, chúng ta đều là người ngoài, đối với gia sự của đại tướng quân thật không nên nghị luận nhiều, dù sao chúng ta không phải thôn phụ đầu đường xó chợ..." Lúc này Tam điện hạ Mộ Dung Huyên không nặng không nhẹ nói một câu, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, nói năng có ý tứ.
Trương đại nhân kia nhìn Mộ Dung Huyên có chút không vui, vẻ mặt có chút ấm ức nói tiếng xin lỗi trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này nhị hoàng tử Mộ Dung Thùy vẫn ngồi trầm mặc dưới Thái Hậu cười ha ha, che giấu tinh quang trong mắt: "Tam đệ nói quá lời rồi, Trương đại nhân chỉ là nói đùa thôi, huống chi ta thật sự có chút tò mò với chuyện trước kia của đại tướng quân đấy..."
"Nhị ca, hôm nay là ngày tốt hội họp, điều Trương đại nhân nói có chút không hợp thời điểm..." Vẻ mặt Mộ Dung Huyên không thay đổi, giọng nói nhàn nhạt, nhìn như khách khí, sự thật lại uyển chuyển nói cho đối phương biết, hiện tại trọng tâm câu chuyện nói về Hiên Viên Triệt đều là không đúng lúc.
"Hai bước."
"Bách hoa đê thủ bái phương trần. Họa lan tú ác vi hồng ngọc, vân cẩm hà thường quyên thúy nhân. Thiên thị hữu các năng cái thế, quốc trung vô sắc khả vi lân. Danh hoa dã tự nan bồi thực, hợp phí thiên công vạn hộc xuân*..." Tần Mục Ca từ từ đi tới, trầm giọng ngâm ra một câu lại một câu.
*Bài thơ về hoa mẫu đơn, mình để nguyên hán việt, nếu ai biết dịch giùm mình nhé.Thank trước nha.
Ngâm xong một câu cuối cùng, vừa khéo đi đến bước thừ bảy.
Trên tràng diện tất cả mọi người đều an tĩnh, ngay sau đó, Mộ Dung Huyên cố gắng thu hồi ánh mắt kinh diễm, dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay.
Tiếp theo là tiếng vỗ tay toàn trường.
Con ngươi đen Hiên Viên Triệt hoàn toàn chấn kinh, ngoài ý muốn trong đáy mắt và kinh diễm càng nồng nặc hơn so với Mộ Dung Huyên, lập tức, hắn cũng không tiếc rẻ tiếng vỗ tay của mình, bày tỏ tán thành cho sự xuất sắc của Tần Mục Ca.
Chỉ bảy bước, là có thể làm ra bài thơ có trình độ cao siêu như vậy, tài sáng tạo căn bản không phải giống như nhanh nhẹn!
"Hảo một cái 'Bách hoa đê thủ bái phương trần' (Trăm hoa cúi đầu bái hương thơm cõi trần), Tần tư thư suy nghĩ thật là hay..." Thái Hậu như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng nói một câu, tầm mắt lần nữa vượt qua trên người Hiên Viên Triệt, lập tức rơi vào trên người Tần Mục Ca.
Lúc này Tần Mục Ca đứng trước hoa mẫu đơn, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan minh diễm (xinh đẹp trong sáng), so với mẫu đơn còn đẹp hơn, hơn nữa mắt to này, trắng đen rõ ràng, lông mi dài như cánh quạt nhẹ nhàng chớp động, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.
Ánh mắt Tư Đồ Dung và Hiên Viên Triệt không hẹn mà cùng tập trung trên thân thể nàng, vẻ mặt Tam điện hạ ôn nhuận như ngọc lúc này lại tràn đầy ý cười nhìn Tần Mục Ca, trong đôi mắt chớp động tán thưởng vừa đủ, không phô trương, cũng không ẩn dấu.
Lòng bàn tay Thái Hậu nắm thật chặt một cái -- dường như nữ nhân này vẫn rất được hoan nghênh.
Trương đại nhân kia cũng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Tần Mục Ca làm ra được thể loại thơ này, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, ngay sau đó hắn liếc qua Hiên Viên Triệt một cái, tức giận ném ra một câu: "Một người bị chồng ruồng bỏ mà có được năng lực như vậy cũng là hiếm thấy..."
Tần Mục Ca lại bị đối phương nói thành bị chồng ruồng bỏ, sắc mặt không khỏi đỏ lên, đang muốn phản bác, sau lưng âm thanh của Hiên Viên Triệt không nhanh không chậm vang lên: "Một vị sứ giả, không có trình độ như vậy thật là buồn cười! Giữa ta với Tần tư thư không hề tồn tại vứt bỏ và bị vứt bỏ. Nếu như ngươi có lối suy nghĩ bình thường, sẽ không nói cái gì mà bị chồng ruồng bỏ gì đó, đồ bị người nhạo báng!"
"Đại tướng quân lật lọng phản lời ư? Trong kinh thành này ai mà chẳng biết ngươi bị nàng đội nón xanh cho nên hưu khí nàng -- chẳng lẽ là ngươi không dậy nổi với Tần tư thư?" Trương đại nhân ban đầu là quýnh lên, tiếp theo là vòng vo, ánh mắt giảo hoạt nhìn Hiên Viên Triệt, "Đại tướng quân trước đúng là ... Ha ha..."
"Trương đại nhân lời ấy sai rồi, chúng ta đều là người ngoài, đối với gia sự của đại tướng quân thật không nên nghị luận nhiều, dù sao chúng ta không phải thôn phụ đầu đường xó chợ..." Lúc này Tam điện hạ Mộ Dung Huyên không nặng không nhẹ nói một câu, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, nói năng có ý tứ.
Trương đại nhân kia nhìn Mộ Dung Huyên có chút không vui, vẻ mặt có chút ấm ức nói tiếng xin lỗi trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này nhị hoàng tử Mộ Dung Thùy vẫn ngồi trầm mặc dưới Thái Hậu cười ha ha, che giấu tinh quang trong mắt: "Tam đệ nói quá lời rồi, Trương đại nhân chỉ là nói đùa thôi, huống chi ta thật sự có chút tò mò với chuyện trước kia của đại tướng quân đấy..."
"Nhị ca, hôm nay là ngày tốt hội họp, điều Trương đại nhân nói có chút không hợp thời điểm..." Vẻ mặt Mộ Dung Huyên không thay đổi, giọng nói nhàn nhạt, nhìn như khách khí, sự thật lại uyển chuyển nói cho đối phương biết, hiện tại trọng tâm câu chuyện nói về Hiên Viên Triệt đều là không đúng lúc.
/113
|