"Lập tức cút xa ra cho ta, đừng để cho ta gặp lại ngươi!" Hiên Viên Triệt môi mỏng khẽ mở, từ trong kẽ răng phun ra những lời này, giống như nếu mà Tần Mục Ca nán lại thêm một khắc, nhất định hắn sẽ không chút lưu tình mà làm thịt nàng!
"Không biết xấu hổ, bản tiểu thư nếu đi cũng tự bước đi chắc chắn sẽ không cút, nếu tướng quân muốn tự mình làm mẫu, ta cũng có thể miễn cưỡng nhìn xem một chút!" Tần Mục Ca nhịn xuống cánh tay đang bị đau do Hiên Viên Triệt đoạt lấy cây cậy, hời hợt mang theo vẻ khinh thường nói xong quay đầu tiếp tục lớn tiếng nói với mọi người xung quanh," l - q - d Người nào trợ giúp nha hoàn của ta, ta Tần Mục Ca nguyện ý làm người hầu hầu hạ hắn, cho đến khi trả hết số bạc nợ mới thôi, cầu xin người hảo tâm trợ giúp Mục Ca! Người nào phá hư danh dự của ta ắt gặp trời đánh ngũ lôi!" ( bị năm tia sét giáng xuống--chắc tan xác)
Lòng bàn tay Hiên Viên Triệt xiết chặt, đây không phải là chửi mình sao? ! Tiện phụ đáng chết này!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài trên đỉnh đầu đám người một kiệu nhỏ tinh xảo mỹ lệ ngừng lại trong khoảnh khắc một giọng nam dịu dàng truyền tới:"Thiên Quân, đi cho nàng một trăm lượng bạc."
Nam tử vừa nói xong, bên cạnh cỗ kiệu một thị vệ thanh tú liền từ bên trong y phục lấy ra một tờ ngân phiếu bước vào đám người đi tới trước mặt Tần Mục Ca, nhìn qua thương thế của Nghênh Xuân, con ngươi liền chuyển đến trên gương mặt xinh đẹp của Tần Mục Ca.
Có lẽ hắn không nghĩ tới Tần Mục Ca xinh đẹp khiến người ta kinh diễm như vậy, cho nên hơi sửng sốt một chút sau mới khôi phục bình thường đưa ngân phiếu tới trước mặt Tần Mục Ca, vẻ mặt không thay đổi nói: " Cầm đi tìm đại phu chữa trị cho nàng đi."
Tần Mục Ca cúi đầu xem một chút ngân phiếu kia, một trăm lượng, tròng mắt nóng lên vội vàng nhận lấy nói với nam tử kia: " Đa tạ công tử, chỉ có điều Tần Mục Ca giữ đúng lời, về sau liền hầu hạ công tử, thẳng cho đến đủ số tiền kia mới thôi!"
Gương mặt tuấn tú của Thiên Quân không khỏi quẫn bách, đưa ngón tay chỉ sau lưng cỗ kiệu cách đó không xa.
Hiên Viên Triệt vừa nhìn ra là thị vệ của Tam điện hạ, biết người trong kiệu là Tam điện hạ mới vừa hồi kinh, ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng đến trước cỗ kiệu, hai tay hơi ôm quyền nói: " Tam điện hạ mới vừa hồi kinh, trăm chuyện bề bộn vẫn quan tâm tình hình dân chúng, thật là làm cho người kính phục."
Tần Mục Ca theo tầm mắt nhìn sang, rèm cửa cỗ kiệu vừa đúng lúc kéo ra, hé ra gương mặt tuấn tú xinh đẹp , ngũ quan dịu dàng, khí chất cao quý, khóe mắt thanh tú, đáy mắt trầm ổn, một bộ trường bào màu đỏ sẫm lộ ra trung y trắng như tuyết, khiến tầm mắt của mọi người không đành lòng rời đi.
Tam hoàng tử Mộ Dung Huyên lông mày nhếch lên, nhìn Hiên Viên Triệt cười nhạt thấp giọng nói: "Một nữ tử bán mình cứu nha hoàn, đáng khen ngợi, ta chỉ là thành toàn cho nàng thôi -- khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, Hiên Viên."
Hiên Viên Triệt đang muốn nói chuyện, trên bậc thang tướng quân phủ lại xuất hiện một nữ tử minh diễm ( trong sáng+xinh đẹp), đến trước mặt Mộ Dung Huyên hành lễ, yểu điệu nói: " Điện hạ có điều không biết, nữ tử này vốn là tướng quân phu nhân, hai ngày trước bởi vì hành vi không đứng đắn bị đuổi rồi, nhà mẹ cũng chê nàng bẽ mặt, đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng! Chuyện này cả thành đều đã biết ! Tướng quân hắn..."
Hiên Viên Triệt lập tức cho nàng một ánh mắt âm lãnh (âm u+lạnh lẽo), đối phương im lặng không dám tiếp tục nói gì.
Mộ Dung Huyên hơi ngước mắt nhìn Hiên Viên Triệt chậm rãi nói: " Mặc kệ trước đó nàng như thế nào, hiện tại nàng chỉ là một nữ tử không có chỗ có thể đi, chỉ muốn chữa trị nha hoàn của nàng thôi, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là cho nàng cơ hội này mà thôi."
Tần Mục Ca nghe đối thoại của hai người này, mới biết nam tử trong kiệu này là Tam hoàng tử, hiện tại nhất thời mình không có chỗ để di, trước hết dứt khoát ôm cái bắp đùi này rồi hãy nói! Nàng thoáng cái suy nghĩ thật nhanh, đi lên từng bước đến gần cỗ kiệu cúi người nói:" Tần Mục Ca không thích thiếu ân tình, cho nên nguyện ý đi theo làm tỳ nữ hầu hạ, cho đến khi trả hết bạc mới thôi, xin điện hạ đồng ý."
Mộ Dung Huyên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tần Mục Ca.
"Không biết xấu hổ, bản tiểu thư nếu đi cũng tự bước đi chắc chắn sẽ không cút, nếu tướng quân muốn tự mình làm mẫu, ta cũng có thể miễn cưỡng nhìn xem một chút!" Tần Mục Ca nhịn xuống cánh tay đang bị đau do Hiên Viên Triệt đoạt lấy cây cậy, hời hợt mang theo vẻ khinh thường nói xong quay đầu tiếp tục lớn tiếng nói với mọi người xung quanh," l - q - d Người nào trợ giúp nha hoàn của ta, ta Tần Mục Ca nguyện ý làm người hầu hầu hạ hắn, cho đến khi trả hết số bạc nợ mới thôi, cầu xin người hảo tâm trợ giúp Mục Ca! Người nào phá hư danh dự của ta ắt gặp trời đánh ngũ lôi!" ( bị năm tia sét giáng xuống--chắc tan xác)
Lòng bàn tay Hiên Viên Triệt xiết chặt, đây không phải là chửi mình sao? ! Tiện phụ đáng chết này!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài trên đỉnh đầu đám người một kiệu nhỏ tinh xảo mỹ lệ ngừng lại trong khoảnh khắc một giọng nam dịu dàng truyền tới:"Thiên Quân, đi cho nàng một trăm lượng bạc."
Nam tử vừa nói xong, bên cạnh cỗ kiệu một thị vệ thanh tú liền từ bên trong y phục lấy ra một tờ ngân phiếu bước vào đám người đi tới trước mặt Tần Mục Ca, nhìn qua thương thế của Nghênh Xuân, con ngươi liền chuyển đến trên gương mặt xinh đẹp của Tần Mục Ca.
Có lẽ hắn không nghĩ tới Tần Mục Ca xinh đẹp khiến người ta kinh diễm như vậy, cho nên hơi sửng sốt một chút sau mới khôi phục bình thường đưa ngân phiếu tới trước mặt Tần Mục Ca, vẻ mặt không thay đổi nói: " Cầm đi tìm đại phu chữa trị cho nàng đi."
Tần Mục Ca cúi đầu xem một chút ngân phiếu kia, một trăm lượng, tròng mắt nóng lên vội vàng nhận lấy nói với nam tử kia: " Đa tạ công tử, chỉ có điều Tần Mục Ca giữ đúng lời, về sau liền hầu hạ công tử, thẳng cho đến đủ số tiền kia mới thôi!"
Gương mặt tuấn tú của Thiên Quân không khỏi quẫn bách, đưa ngón tay chỉ sau lưng cỗ kiệu cách đó không xa.
Hiên Viên Triệt vừa nhìn ra là thị vệ của Tam điện hạ, biết người trong kiệu là Tam điện hạ mới vừa hồi kinh, ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng đến trước cỗ kiệu, hai tay hơi ôm quyền nói: " Tam điện hạ mới vừa hồi kinh, trăm chuyện bề bộn vẫn quan tâm tình hình dân chúng, thật là làm cho người kính phục."
Tần Mục Ca theo tầm mắt nhìn sang, rèm cửa cỗ kiệu vừa đúng lúc kéo ra, hé ra gương mặt tuấn tú xinh đẹp , ngũ quan dịu dàng, khí chất cao quý, khóe mắt thanh tú, đáy mắt trầm ổn, một bộ trường bào màu đỏ sẫm lộ ra trung y trắng như tuyết, khiến tầm mắt của mọi người không đành lòng rời đi.
Tam hoàng tử Mộ Dung Huyên lông mày nhếch lên, nhìn Hiên Viên Triệt cười nhạt thấp giọng nói: "Một nữ tử bán mình cứu nha hoàn, đáng khen ngợi, ta chỉ là thành toàn cho nàng thôi -- khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, Hiên Viên."
Hiên Viên Triệt đang muốn nói chuyện, trên bậc thang tướng quân phủ lại xuất hiện một nữ tử minh diễm ( trong sáng+xinh đẹp), đến trước mặt Mộ Dung Huyên hành lễ, yểu điệu nói: " Điện hạ có điều không biết, nữ tử này vốn là tướng quân phu nhân, hai ngày trước bởi vì hành vi không đứng đắn bị đuổi rồi, nhà mẹ cũng chê nàng bẽ mặt, đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng! Chuyện này cả thành đều đã biết ! Tướng quân hắn..."
Hiên Viên Triệt lập tức cho nàng một ánh mắt âm lãnh (âm u+lạnh lẽo), đối phương im lặng không dám tiếp tục nói gì.
Mộ Dung Huyên hơi ngước mắt nhìn Hiên Viên Triệt chậm rãi nói: " Mặc kệ trước đó nàng như thế nào, hiện tại nàng chỉ là một nữ tử không có chỗ có thể đi, chỉ muốn chữa trị nha hoàn của nàng thôi, ta không có ý tứ gì khác, chỉ là cho nàng cơ hội này mà thôi."
Tần Mục Ca nghe đối thoại của hai người này, mới biết nam tử trong kiệu này là Tam hoàng tử, hiện tại nhất thời mình không có chỗ để di, trước hết dứt khoát ôm cái bắp đùi này rồi hãy nói! Nàng thoáng cái suy nghĩ thật nhanh, đi lên từng bước đến gần cỗ kiệu cúi người nói:" Tần Mục Ca không thích thiếu ân tình, cho nên nguyện ý đi theo làm tỳ nữ hầu hạ, cho đến khi trả hết bạc mới thôi, xin điện hạ đồng ý."
Mộ Dung Huyên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tần Mục Ca.
/113
|