Trong đôi mắt Mộ Dung Huyên lộ vẻ chân thành, nói xong lời cuối cùng quay lại nhìn Hiên Viên Triệt, bổ sung thêm: "Về phần Vương Chỉ Nhược đố kị, ta nghĩ ta có thể xử lý được."
Hiên Viên Triệt trầm tư một hồi, cười nhạt: "Chuyện của Tần Mục Ca ta không xen vào, ngài không cần băn khoăn về cảm nhận của ta, ta với nàng đã không còn quan hệ..."
Mộ Dung Huyên đi đến bên cạnh hắn vỗ vai của hắn, cười thiện ý, thay đổi đề tài nói: "Tiểu hoàng thúc của ta có thể sắp tới kinh thành -- mặc kệ ngươi có thích hắn hay không, hắn đối với giang sơn Nam Tần rất quan trọng..."
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lập tức nổi lên một tầng gợn sóng, sau đó nhạt đi, chỉ nhìn phía trước chậm rãi nói: "Ta không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy."
Hai người đang trò chuyện, thái giám tổng quản tiến vào bẩm báo có đại thần muốn gặp Tam điện hạ.
Hiên Viên Triệt rất thức thời cáo từ rời khỏi ngự thư phòng, chuẩn bị hồi phủ, trên đường chợt nghe cung nữ nói mẫu đơn ở ngự hoa viên nở hoa, nhất thời trong lòng tò mò liền chuyển đổi phương hướng, mượn dịp đi thăm bệnh Hoàng Thượng, hướng hoa viên mà đi qua.
Chỉ là, hắn không có nghĩ đến sẽ gặp Thái hậu ở trên đường.
Thái Hậu nhìn thấy Hiên Viên Triệt ánh mắt mơ hồ sáng lên, hôm nay hắn mặc triều phục màu tím, càng hiện ra thân hình như ngọc, dung nhan phong hoa tuyệt đại (tao nhã, độc nhất vô nhị).
"Tham kiến Thái Hậu." Thân thể Hiên Viên Triệt lóe lên tránh sang bên cạnh một chút, quỳ lạy thi lễ.
"Hiên Viên không cần đa lễ," Thái Hậu mỉm cười tự tiến đến nâng Hiên Viên Triệt lên, sóng mắt ôn nhu, hỏi, "Ái khanh muốn đi đâu? Ngự Hoa Viên sao?"
"Thần nghe nói Mẫu Đơn nở hoa, nhất thời tò mò, muốn đi nhìn một chút." Hiên Viên Triệt nói xong có chút hối hận, nhưng hắn khe cắn răng, không biểu hiện ra ngoài.
Thái Hậu lập tức đáp lại nói: "Vừa đúng lúc, ai gia cũng đi nơi đó, chúng ta đi chung một đường."
Hiên Viên Triệt không dám từ chối, đành phải đi theo Thái Hậu chậm rãi đi Ngự Hoa Viên.
Thái Hậu ra hiệu cho cung nữ ma ma xung quanh lui ra phía sau, chỉ một mình mình sóng vai đi cùng Hiên Viên Triệt.
-
Không đề cập tới Hiên Viên Triệt và Thái Hậu cùng đi tới Ngự Hoa Viên, chỉ nói tới Tần Mục Ca lúc này cũng đang đi tới Ngự Hoa Viên, nụ hoa Mẫu Đơn đã có, ngay hôm nay có thể tiến hành, công việc của mình xem như kết thúc mỹ mãn, nếu như Thái Hậu cao hứng, ban cho minh một chút kim ngân tài bảo gì đó, không phải là chuyện tốt sao?
Làm xong chuyện này, mình muốn bắt đầu tìm kiếm cơ hội theo đuổi sự nghiệp, nghe nói mở trà lâu ở kinh thành không tệ, cho nên mình cũng thử tìm một chỗ tốt xem sao, chờ mình có thể đứng vững, lại câu một kim quy tế ( con rể rùa vàng) yên ổn sống qua ngày, như vậy mình cũng có chỗ dựa vào, cũng có thể thoát khỏi cái lão nữ nhân ở Tần phủ kia, xem như nhất cử lưỡng tiện(một công đôi việc).
Dọc đường nàng luôn suy nghĩ, đi đường không tập trung, giữa lúc đi tới vô ý ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa một nam một nữ đang dây dưa -- không, hai người đang ôm nhau!
Ánh mắt Tần Mục Ca mở thật to, cẩn thận nhìn lại, phát hiện đúng là Hiên Viên Triệt và đương kim Thái Hậu, hắn nắm vòng eo đối phương, hai tay Thái Hậu ôm lấy cổ của hắn! ( Aha, bắt gian...bà Thái Hậu khoái phi công trẻ nè)
Trường hợp này quá kinh khủng rồi! Tần Mục Ca dùng sức xoa xoa mắt, sợ mình nhìn lầm, chỉ thấy hai người kia nhìn nhau, không biết đang nói cái gì, có thể là bởi vì ban ngày ban mặt, cho nên hai người lại rời đi một chút, Thái Hậu lưu luyến không rời buông lỏng cổ đối phương ra!
Tần Mục Ca biết mình không nên nhìn cái này, cho nên dưới tình thế cấp bách vội vàng trốn vào lùm cây ven đường, một bên nhìn lén, một bên mắng thầm trong lòng: "Vương bát đản, ngươi nhẫn tâm đuổi ta đi, còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu si tình hoài niệm nữ nhân trong lòng trước kia, thì ra là tồn tại tâm tư này, muốn làm khách quý sau màn của Thái Hậu!
Trong lòng nàng bỗng nhiên có một khoái cảm bắt gian!
Hiên Viên Triệt trầm tư một hồi, cười nhạt: "Chuyện của Tần Mục Ca ta không xen vào, ngài không cần băn khoăn về cảm nhận của ta, ta với nàng đã không còn quan hệ..."
Mộ Dung Huyên đi đến bên cạnh hắn vỗ vai của hắn, cười thiện ý, thay đổi đề tài nói: "Tiểu hoàng thúc của ta có thể sắp tới kinh thành -- mặc kệ ngươi có thích hắn hay không, hắn đối với giang sơn Nam Tần rất quan trọng..."
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lập tức nổi lên một tầng gợn sóng, sau đó nhạt đi, chỉ nhìn phía trước chậm rãi nói: "Ta không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy."
Hai người đang trò chuyện, thái giám tổng quản tiến vào bẩm báo có đại thần muốn gặp Tam điện hạ.
Hiên Viên Triệt rất thức thời cáo từ rời khỏi ngự thư phòng, chuẩn bị hồi phủ, trên đường chợt nghe cung nữ nói mẫu đơn ở ngự hoa viên nở hoa, nhất thời trong lòng tò mò liền chuyển đổi phương hướng, mượn dịp đi thăm bệnh Hoàng Thượng, hướng hoa viên mà đi qua.
Chỉ là, hắn không có nghĩ đến sẽ gặp Thái hậu ở trên đường.
Thái Hậu nhìn thấy Hiên Viên Triệt ánh mắt mơ hồ sáng lên, hôm nay hắn mặc triều phục màu tím, càng hiện ra thân hình như ngọc, dung nhan phong hoa tuyệt đại (tao nhã, độc nhất vô nhị).
"Tham kiến Thái Hậu." Thân thể Hiên Viên Triệt lóe lên tránh sang bên cạnh một chút, quỳ lạy thi lễ.
"Hiên Viên không cần đa lễ," Thái Hậu mỉm cười tự tiến đến nâng Hiên Viên Triệt lên, sóng mắt ôn nhu, hỏi, "Ái khanh muốn đi đâu? Ngự Hoa Viên sao?"
"Thần nghe nói Mẫu Đơn nở hoa, nhất thời tò mò, muốn đi nhìn một chút." Hiên Viên Triệt nói xong có chút hối hận, nhưng hắn khe cắn răng, không biểu hiện ra ngoài.
Thái Hậu lập tức đáp lại nói: "Vừa đúng lúc, ai gia cũng đi nơi đó, chúng ta đi chung một đường."
Hiên Viên Triệt không dám từ chối, đành phải đi theo Thái Hậu chậm rãi đi Ngự Hoa Viên.
Thái Hậu ra hiệu cho cung nữ ma ma xung quanh lui ra phía sau, chỉ một mình mình sóng vai đi cùng Hiên Viên Triệt.
-
Không đề cập tới Hiên Viên Triệt và Thái Hậu cùng đi tới Ngự Hoa Viên, chỉ nói tới Tần Mục Ca lúc này cũng đang đi tới Ngự Hoa Viên, nụ hoa Mẫu Đơn đã có, ngay hôm nay có thể tiến hành, công việc của mình xem như kết thúc mỹ mãn, nếu như Thái Hậu cao hứng, ban cho minh một chút kim ngân tài bảo gì đó, không phải là chuyện tốt sao?
Làm xong chuyện này, mình muốn bắt đầu tìm kiếm cơ hội theo đuổi sự nghiệp, nghe nói mở trà lâu ở kinh thành không tệ, cho nên mình cũng thử tìm một chỗ tốt xem sao, chờ mình có thể đứng vững, lại câu một kim quy tế ( con rể rùa vàng) yên ổn sống qua ngày, như vậy mình cũng có chỗ dựa vào, cũng có thể thoát khỏi cái lão nữ nhân ở Tần phủ kia, xem như nhất cử lưỡng tiện(một công đôi việc).
Dọc đường nàng luôn suy nghĩ, đi đường không tập trung, giữa lúc đi tới vô ý ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa một nam một nữ đang dây dưa -- không, hai người đang ôm nhau!
Ánh mắt Tần Mục Ca mở thật to, cẩn thận nhìn lại, phát hiện đúng là Hiên Viên Triệt và đương kim Thái Hậu, hắn nắm vòng eo đối phương, hai tay Thái Hậu ôm lấy cổ của hắn! ( Aha, bắt gian...bà Thái Hậu khoái phi công trẻ nè)
Trường hợp này quá kinh khủng rồi! Tần Mục Ca dùng sức xoa xoa mắt, sợ mình nhìn lầm, chỉ thấy hai người kia nhìn nhau, không biết đang nói cái gì, có thể là bởi vì ban ngày ban mặt, cho nên hai người lại rời đi một chút, Thái Hậu lưu luyến không rời buông lỏng cổ đối phương ra!
Tần Mục Ca biết mình không nên nhìn cái này, cho nên dưới tình thế cấp bách vội vàng trốn vào lùm cây ven đường, một bên nhìn lén, một bên mắng thầm trong lòng: "Vương bát đản, ngươi nhẫn tâm đuổi ta đi, còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu si tình hoài niệm nữ nhân trong lòng trước kia, thì ra là tồn tại tâm tư này, muốn làm khách quý sau màn của Thái Hậu!
Trong lòng nàng bỗng nhiên có một khoái cảm bắt gian!
/113
|