Tần Mục Ca mở ra một góc của khăn tay, gương mặt thanh tú chứa nụ cười tự tin yếu ớt, liếc mắt nhìn Như phu nhân nỏ mạnh hết đà và Ý phu nhân vẻ mặt bất an, chậm rãi nói: " Thái hậu, nơi này có mấy chữ, thời điểm ban nãy ta quan sát ta mới phát hiện, nếu không nhìn cẩn thận, sẽ chìm giữa màu sắc rực rỡ của hoa Mẫu Đơn -- Thanh Nô, chắc là nhũ danh của nam tử này, hơn nữa chữ này nhất định là nam tử này viết, tú công thêu từ dưới lên, kiểu chữ và thư giống nhau cùng một dạng, có thể khẳng định là cùng một người, trước đó ta đã kết luận khăn tay này từ tứ gia Giang Nam xuất ra, mà đến bây giờ ta cũng có thể khẳng định nam tử này nhất định đến từ họ Trần - ở chỗ Trần phủ Ý phu nhân!"
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt lóe ra một chút thâm sâu khó đoán, hắn vẫn như cũn không nói lời nào, hình như chỉ mắt lạnh quan sát tiến triển của câu chuyện.
Tam điện hạ cách đó không xa thu hết thảy tất cả vào trong tai, gương mặt tuấn tú không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó một phần tán thưởng đáy mắt, phơi bày rõ ràng ra ngoài.
Tần Vũ Phỉ nhìn ở trong mắt, trong lòng tức tối, nàng nhìn thấy đáy mắt thưởng thức của Mộ Dung Huyên kia, trong lòng càng thêm một tầng chán ghét với Tần Mục Ca.
Không phải là ván đã đóng thuyền sao? Làm sao lại bị nàng đảo lộn rồi, hơn nữa bộ dáng kia còn là rất có lý chứ? !
Thái hậu nhìn Hiên Viên Triệt, đáy mắt không khỏi bắt đầu khởi động sóng ngầm, bà cũng lựa chọn không lên tiếng, chỉ nhìn ba nữ nhân đấu đá ngầm.
Bỗng nhiên, Như phu nhân giống như là phát hiện tân đại lục, nhìn về Hiên Viên Triệt nói: "Đại tướng quân, ta phát hiện ta biết gian phu kia là ai! Tần Mục Ca thủy tính dương hoa này chưa đánh đã khai, gian phu kia chính là Trần gia công tử! Thanh Nô này ta có nghe Ý phu nhân nói qua, là biểu ca của nàng, người này cũng có ít tài năng, hiện kinh doanh buôn bán ở trong kinh thành, Tần Mục Ca quyến rũ hắn cũng không phải là chuyện không có khả năng!"
Ý phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng tiếp tục nói: " Ta có một biểu ca, trước đó đã tới trong phủ mấy lần, có thể Tần Mục Ca này nhìn thấy đối phương là người lịch sự văn nhã, trong lòng có ý nghĩ không sạch sẽ, sau đó nghĩ biện pháp cùng đối phương tư thông -- bất quá biểu ca của ta là người đàng hoàng, nhất định do nàng câu ..."
Nàng chợt ý thức được mình phải chú ý hình tượng trong trường hợp như vậy, cho nên liền dừng lại không nói.
"Vậy sao? Vậy thì gọi hắn tới đường đường chính chính đối chứng! Rốt cuộc ai là yêu quái, sẽ hiện nguyên hình ngay trước mặt Thái hậu!" Tần Mục Ca đập nồi dìm thuyền* hướng Thái hậu phúc thân xin cứu giúp nói, "Thái hậu, thần nữ cầu xin Thái hậu cho gọi Thanh Nô kia, thần nữ muốn trực tiếp đối mặt thẩm vấn với hắn, hôm nay thần nữ cần phải đòi lại trong sạch của mình!"
*Dập nồi dìm thuyền: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.Giống như cá chết lưới rách vậy.
Phía bên kia vậy mà chủ động chứng thực suy đoán của mình thật chính xác, vậy đúng là cầu còn không được, bây giờ còn dám nói ra lời vu oan, ý đồ muốn mình sa vào vũng lầy không thể tự thoát ra được, vậy càng tốt, đến lúc đó không nên trách mình không để lại đường lui cho các nàng!
Đây chính là trời làm bậy còn có đường sống, tự gây nghiệt, không thể sống!
"Ngươi cản thấy thế nào, Hiên Viên?" Thái hậu đem nguyện vọng của Tần Mục Ca quăng cho Hiên Viên Triệt, thừa dịp hắn đang suy tư, bà nói với các phụ nhân khác, " Mọi người trước giải tán đi, nếu Tần Mục Ca có thể làm Mẫu Đơn ra hoa lần nữa, đến lúc đó ai gia sẽ mời các ngươi vào cung." .
Hiên Viên Triệt thấy Thái hậu nhân cơ hội thân thiện điều những người khác đi, liền nhàn nhạt nói: "Vậy thì gọi Thanh Nô tới được rồi, ta muốn trông thấy hắn."
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng sát khí nơi đáy mắt dần dần bốc lên, giọng điệu cũng là cắn răng nghiến lợi. Đồ của mình, cho dù chỉ là giày rách, cũng không cho người khác đến khiêu chiến tôn nghiêm của mình!
Thái hậu hỏi chỗ ở của Thanh Nô, liền gọi người nhanh chóng đi truyền.
Mộ Dung Huyên quay đầu hướng Tần Vũ Phỉ nhẹ giọng nói:" Tỷ tỷ này của ngươi không chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa còn thông minh cơ trí, hôm nay nhìn xem nàng nhất định sẽ làm được, muốn vì mình rửa sạch sỉ nhục..."
"Điện hạ làm sao mà tin tưởng nàng như thế?" Tần Vũ Phỉ không khỏi hỏi một câu, Hiên Viên Triệt cương quyết đuổi Tần Mục Ca thế nhưng đến nơi này của Mộ Dung Huyên lại được coi trọng, thật sự làm cho người ta khó hiểu!
Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt lóe ra một chút thâm sâu khó đoán, hắn vẫn như cũn không nói lời nào, hình như chỉ mắt lạnh quan sát tiến triển của câu chuyện.
Tam điện hạ cách đó không xa thu hết thảy tất cả vào trong tai, gương mặt tuấn tú không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó một phần tán thưởng đáy mắt, phơi bày rõ ràng ra ngoài.
Tần Vũ Phỉ nhìn ở trong mắt, trong lòng tức tối, nàng nhìn thấy đáy mắt thưởng thức của Mộ Dung Huyên kia, trong lòng càng thêm một tầng chán ghét với Tần Mục Ca.
Không phải là ván đã đóng thuyền sao? Làm sao lại bị nàng đảo lộn rồi, hơn nữa bộ dáng kia còn là rất có lý chứ? !
Thái hậu nhìn Hiên Viên Triệt, đáy mắt không khỏi bắt đầu khởi động sóng ngầm, bà cũng lựa chọn không lên tiếng, chỉ nhìn ba nữ nhân đấu đá ngầm.
Bỗng nhiên, Như phu nhân giống như là phát hiện tân đại lục, nhìn về Hiên Viên Triệt nói: "Đại tướng quân, ta phát hiện ta biết gian phu kia là ai! Tần Mục Ca thủy tính dương hoa này chưa đánh đã khai, gian phu kia chính là Trần gia công tử! Thanh Nô này ta có nghe Ý phu nhân nói qua, là biểu ca của nàng, người này cũng có ít tài năng, hiện kinh doanh buôn bán ở trong kinh thành, Tần Mục Ca quyến rũ hắn cũng không phải là chuyện không có khả năng!"
Ý phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng tiếp tục nói: " Ta có một biểu ca, trước đó đã tới trong phủ mấy lần, có thể Tần Mục Ca này nhìn thấy đối phương là người lịch sự văn nhã, trong lòng có ý nghĩ không sạch sẽ, sau đó nghĩ biện pháp cùng đối phương tư thông -- bất quá biểu ca của ta là người đàng hoàng, nhất định do nàng câu ..."
Nàng chợt ý thức được mình phải chú ý hình tượng trong trường hợp như vậy, cho nên liền dừng lại không nói.
"Vậy sao? Vậy thì gọi hắn tới đường đường chính chính đối chứng! Rốt cuộc ai là yêu quái, sẽ hiện nguyên hình ngay trước mặt Thái hậu!" Tần Mục Ca đập nồi dìm thuyền* hướng Thái hậu phúc thân xin cứu giúp nói, "Thái hậu, thần nữ cầu xin Thái hậu cho gọi Thanh Nô kia, thần nữ muốn trực tiếp đối mặt thẩm vấn với hắn, hôm nay thần nữ cần phải đòi lại trong sạch của mình!"
*Dập nồi dìm thuyền: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.Giống như cá chết lưới rách vậy.
Phía bên kia vậy mà chủ động chứng thực suy đoán của mình thật chính xác, vậy đúng là cầu còn không được, bây giờ còn dám nói ra lời vu oan, ý đồ muốn mình sa vào vũng lầy không thể tự thoát ra được, vậy càng tốt, đến lúc đó không nên trách mình không để lại đường lui cho các nàng!
Đây chính là trời làm bậy còn có đường sống, tự gây nghiệt, không thể sống!
"Ngươi cản thấy thế nào, Hiên Viên?" Thái hậu đem nguyện vọng của Tần Mục Ca quăng cho Hiên Viên Triệt, thừa dịp hắn đang suy tư, bà nói với các phụ nhân khác, " Mọi người trước giải tán đi, nếu Tần Mục Ca có thể làm Mẫu Đơn ra hoa lần nữa, đến lúc đó ai gia sẽ mời các ngươi vào cung." .
Hiên Viên Triệt thấy Thái hậu nhân cơ hội thân thiện điều những người khác đi, liền nhàn nhạt nói: "Vậy thì gọi Thanh Nô tới được rồi, ta muốn trông thấy hắn."
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng sát khí nơi đáy mắt dần dần bốc lên, giọng điệu cũng là cắn răng nghiến lợi. Đồ của mình, cho dù chỉ là giày rách, cũng không cho người khác đến khiêu chiến tôn nghiêm của mình!
Thái hậu hỏi chỗ ở của Thanh Nô, liền gọi người nhanh chóng đi truyền.
Mộ Dung Huyên quay đầu hướng Tần Vũ Phỉ nhẹ giọng nói:" Tỷ tỷ này của ngươi không chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa còn thông minh cơ trí, hôm nay nhìn xem nàng nhất định sẽ làm được, muốn vì mình rửa sạch sỉ nhục..."
"Điện hạ làm sao mà tin tưởng nàng như thế?" Tần Vũ Phỉ không khỏi hỏi một câu, Hiên Viên Triệt cương quyết đuổi Tần Mục Ca thế nhưng đến nơi này của Mộ Dung Huyên lại được coi trọng, thật sự làm cho người ta khó hiểu!
/113
|