Tần thị lang vưa thấy, lập tức tươi cười rạng rỡ mỉm cười nói: " Hài nhi, có nhớ phụ thân hay không?"
Tần Vũ Phỉ chạy đến bên cạnh Tần thị lang làm nũng mà lắc lắc cánh tay ông, cười nói: "Làm sao lại không nhớ phụ thân chứ? Nghe mẫu thân nhắc nhiều nói hôm nay cha trở lại, hài nhi không có ngủ ngon được đây!"
Mấy cái nếp nhăn trên mặt Tần thị lang giãn ra không ít, hắn vừa dắt Tần Vũ Phỉ vừa đi nói: "Con ta ngoan nhất -- đúng rồi, Tam điện hạ hồi kinh, ngươi có qua bái phỏng hay không?"
"Bái thiếp đã đưa qua, nhưng mà thời gian còn chưa xắp xếp được, chắc chắn ngài bận nhiều việc, hiện tại điện hạ làm giám quốc, đây có phải hay không có nghĩa ngài sắp..."
Tần Vũ Phỉ chưa nói hết, Tần thị lang lập tức thấp giọng nói: "Lời nói như thế không nên nói lung tung, nhớ đấy!"
Tần Vũ Phỉ le lưỡi một cái, tầm mắt chuyển đến trên người Tần Mục Ca, cố ý a một tiếng, hỏi: "Phụ thân, có biệt chuyện của tỷ tỷ không?"
Ánh mắt Tần thị lang phức tạp liếc qua Tần Mục Ca một cái, quay đầu đi nói: "Chuyện này trước không được nói ra, mấy ngày sau phụ thân sẽ rời khỏi, hiện tại gảy một khúc cho phụ thân nghe, thật lâu rồi không có nghe con ta đàn."
Tân phu nhân cao ngạo quay đầu liếc Tần Mục Ca một cái, hiện tại ở trong lòng phu quân phân lượng nữ nhi của mình nặng hơn, mà Tần Mục Ca vốn là dòng chính nữ nhưng không được chào đón, hơn nữa phát sinh thêm chuyện này, càng đừng nghĩ thay đổi cục diện.
Tần Mục Ca thu hết thảy trước mặt thu vào đáy mắt, chỉ là rất kỳ quái, nàng chắc cũng không khổ sở, giống như mình chỉ là người ngoài cuộc, tỉnh táo nhìn tất cả chuyện này.
Đây là cuộc sống trước đây của mình? Nhưng trong đầu mình còn sót lại một chút hình ảnh, cùng với tình huống trước mặt cũng không có liên quan gì, nhất là thỉnh thoảng còn xuất hiện một nam tử tuấn mỹ vô song, nụ cười yếu ớt như có như không trên trán, cao quý tiêu diêu tự tại. Hắn là ai, mình không có một chút ấn tượng, nhưng tại sao lại xuất hiện trong đầu của mình?
Nàng có quá nhiều thắc mắc không có chỗ giải đáp, cho nên cũng lười nhìn đối phương một nhà thân thiết, liền nói mình mệt mỏi, trở lại viện của mình.
-
Tần Mục Ca trở về Tần Phủ, Phủ Cầm và Nghênh Xuân cũng trở lại theo. Bất quá, không ngoài dự liệu của nàng, trở lại Tần phủ sau giờ ngọ, Tần Vũ Phỉ liền mang theo mấy ma ma vênh váo tự đắc xuất hiện.
"Tần Mục Ca, ngươi tốt nhất cách xa Tam điện hạ một chút, không nên để thanh danh ô uế của ngươi làm bẩn địa vị cao quý của Tam điện hạ!" Tần Vũ Phỉ nghe được Mộ Dung Huyên chứa chấp Tần Mục Ca, trong lòng vừa tức vừa ghen tỵ, nàng một nữ nhân bị đuổi ra khỏi cửa làm sao có thể đến gàn Tam điện hạ, mà mình đưa bái thiếp đến cũng không chiếm được một cơ hội để gặp ngài? !
Tần Mục Ca đang tựa vào trước cửa sổ ngắm phong cảnh, nghe vậy mắt long lanh khẽ cong, cười nhạt một tiếng: " Liên quan gì đến ngươi? Hắn là người nào của ngươi, ngươi là gì của hắn? Nói nghe một chút."
"Ngươi..." Tần Vũ Phỉ nhất thời không có trả lời được, ngay sau đó mày liễu nhíu lại, đổi đề tài nói, " Không cần ngươi quản ! Danh tiếng ngươi thối như vậy chẳng lẽ không biết tự ti mặc cảm sao? ! Da mặt ngươi thật là dầy! Nếu như muốn để mình trong sạch, ngươi nên tìm cái chết đi, như vậy mới sạch sẽ!"
Đối với thái độ kích bác của đổi phương Tần Mục Ca căm tức, nàng đứng thẳng người, khóe môi nhếch lên cười lạnh một cái, chậm rãi nói: " Tự ti mặc cảm? Tại sao ta phải tự ti mặc cảm? Ta bị hãm hại đến bước này, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, đối với ai ta cũng không thẹn với lương tâm! Ngược lại ngươi, còn có mẫu thân đại nhân đáng kính, dường như chỉ sợ người khác không biết chuyện này, la lối ầm ĩ hét lớn chận ta ngoài cửa, đẩy ta đến tuyệt cảnh. Hiện tại mọi người đều biết, các ngươi hài lòng chưa?"
"Chúng ta hài lòng là sao? Đây đều do ngươi làm bậy, ngược lại tới trách chúng ta!" Tần Vũ Phỉ nói tới chỗ này, dừng một cái, ngay sau đó lóe ra nụ cười lạnh vô cùng khinh thường, "Đại tướng quân là nam tử ưu tú như vậy bị ngươi tính kế giành được? Còn không phải vẫn bị hắn đuổi ra khỏi cửa, còn dẫn đến danh dự bị mất sạch, thật đáng đời! Người trong lòng của hắn thay ngươi gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, hắn làm sao có thể tiếp nhận ngươi? ! Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Mình tính kế mới gả cho Hiên Viên Triệt? Trong lòng Tần Mục Ca nghi ngờ một hồi, quả thật là như vậy hay là Tần Vũ Phỉ ăn nói lung tung?
Tần Vũ Phỉ chạy đến bên cạnh Tần thị lang làm nũng mà lắc lắc cánh tay ông, cười nói: "Làm sao lại không nhớ phụ thân chứ? Nghe mẫu thân nhắc nhiều nói hôm nay cha trở lại, hài nhi không có ngủ ngon được đây!"
Mấy cái nếp nhăn trên mặt Tần thị lang giãn ra không ít, hắn vừa dắt Tần Vũ Phỉ vừa đi nói: "Con ta ngoan nhất -- đúng rồi, Tam điện hạ hồi kinh, ngươi có qua bái phỏng hay không?"
"Bái thiếp đã đưa qua, nhưng mà thời gian còn chưa xắp xếp được, chắc chắn ngài bận nhiều việc, hiện tại điện hạ làm giám quốc, đây có phải hay không có nghĩa ngài sắp..."
Tần Vũ Phỉ chưa nói hết, Tần thị lang lập tức thấp giọng nói: "Lời nói như thế không nên nói lung tung, nhớ đấy!"
Tần Vũ Phỉ le lưỡi một cái, tầm mắt chuyển đến trên người Tần Mục Ca, cố ý a một tiếng, hỏi: "Phụ thân, có biệt chuyện của tỷ tỷ không?"
Ánh mắt Tần thị lang phức tạp liếc qua Tần Mục Ca một cái, quay đầu đi nói: "Chuyện này trước không được nói ra, mấy ngày sau phụ thân sẽ rời khỏi, hiện tại gảy một khúc cho phụ thân nghe, thật lâu rồi không có nghe con ta đàn."
Tân phu nhân cao ngạo quay đầu liếc Tần Mục Ca một cái, hiện tại ở trong lòng phu quân phân lượng nữ nhi của mình nặng hơn, mà Tần Mục Ca vốn là dòng chính nữ nhưng không được chào đón, hơn nữa phát sinh thêm chuyện này, càng đừng nghĩ thay đổi cục diện.
Tần Mục Ca thu hết thảy trước mặt thu vào đáy mắt, chỉ là rất kỳ quái, nàng chắc cũng không khổ sở, giống như mình chỉ là người ngoài cuộc, tỉnh táo nhìn tất cả chuyện này.
Đây là cuộc sống trước đây của mình? Nhưng trong đầu mình còn sót lại một chút hình ảnh, cùng với tình huống trước mặt cũng không có liên quan gì, nhất là thỉnh thoảng còn xuất hiện một nam tử tuấn mỹ vô song, nụ cười yếu ớt như có như không trên trán, cao quý tiêu diêu tự tại. Hắn là ai, mình không có một chút ấn tượng, nhưng tại sao lại xuất hiện trong đầu của mình?
Nàng có quá nhiều thắc mắc không có chỗ giải đáp, cho nên cũng lười nhìn đối phương một nhà thân thiết, liền nói mình mệt mỏi, trở lại viện của mình.
-
Tần Mục Ca trở về Tần Phủ, Phủ Cầm và Nghênh Xuân cũng trở lại theo. Bất quá, không ngoài dự liệu của nàng, trở lại Tần phủ sau giờ ngọ, Tần Vũ Phỉ liền mang theo mấy ma ma vênh váo tự đắc xuất hiện.
"Tần Mục Ca, ngươi tốt nhất cách xa Tam điện hạ một chút, không nên để thanh danh ô uế của ngươi làm bẩn địa vị cao quý của Tam điện hạ!" Tần Vũ Phỉ nghe được Mộ Dung Huyên chứa chấp Tần Mục Ca, trong lòng vừa tức vừa ghen tỵ, nàng một nữ nhân bị đuổi ra khỏi cửa làm sao có thể đến gàn Tam điện hạ, mà mình đưa bái thiếp đến cũng không chiếm được một cơ hội để gặp ngài? !
Tần Mục Ca đang tựa vào trước cửa sổ ngắm phong cảnh, nghe vậy mắt long lanh khẽ cong, cười nhạt một tiếng: " Liên quan gì đến ngươi? Hắn là người nào của ngươi, ngươi là gì của hắn? Nói nghe một chút."
"Ngươi..." Tần Vũ Phỉ nhất thời không có trả lời được, ngay sau đó mày liễu nhíu lại, đổi đề tài nói, " Không cần ngươi quản ! Danh tiếng ngươi thối như vậy chẳng lẽ không biết tự ti mặc cảm sao? ! Da mặt ngươi thật là dầy! Nếu như muốn để mình trong sạch, ngươi nên tìm cái chết đi, như vậy mới sạch sẽ!"
Đối với thái độ kích bác của đổi phương Tần Mục Ca căm tức, nàng đứng thẳng người, khóe môi nhếch lên cười lạnh một cái, chậm rãi nói: " Tự ti mặc cảm? Tại sao ta phải tự ti mặc cảm? Ta bị hãm hại đến bước này, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, đối với ai ta cũng không thẹn với lương tâm! Ngược lại ngươi, còn có mẫu thân đại nhân đáng kính, dường như chỉ sợ người khác không biết chuyện này, la lối ầm ĩ hét lớn chận ta ngoài cửa, đẩy ta đến tuyệt cảnh. Hiện tại mọi người đều biết, các ngươi hài lòng chưa?"
"Chúng ta hài lòng là sao? Đây đều do ngươi làm bậy, ngược lại tới trách chúng ta!" Tần Vũ Phỉ nói tới chỗ này, dừng một cái, ngay sau đó lóe ra nụ cười lạnh vô cùng khinh thường, "Đại tướng quân là nam tử ưu tú như vậy bị ngươi tính kế giành được? Còn không phải vẫn bị hắn đuổi ra khỏi cửa, còn dẫn đến danh dự bị mất sạch, thật đáng đời! Người trong lòng của hắn thay ngươi gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, hắn làm sao có thể tiếp nhận ngươi? ! Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Mình tính kế mới gả cho Hiên Viên Triệt? Trong lòng Tần Mục Ca nghi ngờ một hồi, quả thật là như vậy hay là Tần Vũ Phỉ ăn nói lung tung?
/113
|