“Thanh thuỷ xuất phù dung” (Nước trong xuất hoa sen – Một câu thơ nổi tiếng của Lý Bạch)
“Dục trì xuất loã nữ” (Bể tắm xuất nữ nhân loã thể)
“… Cùng tắc độc thiện kỳ thân” (Cùng thì tự tốt lấy ta – Trích lời Mạnh Tử khi nói về tính cách bậc đại trượng phu)
“Phú tắc thê thiếp thành quần” (Giàu thì thê thiếp thành đàn)
“Bồ… Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” (Rượu ngon Bồ Đào trong ly dạ quang – Trích bài thơ Lương Châu từ của Vương Hàn)
” Kim ngân tài bảo nhất đại đôi” (Tiền bạc châu báu một đống lớn)
“Ngô, ngô, ngô… sinh dã hữu nhai” (Sự sống là hữu hạn – Trích một câu nói của Trang Tử)
“Nhĩ tử dã vô biên” (Ngươi chết cũng không giới hạn)
Mới đối thơ đến đây, sắc mặt lão nho từ Hàn Lâm viện đến dạy các Hoàng tử Công chúa học đã xanh mét, ông vừa hận vừa sầu vừa khổ lại vừa oán nhìn chằm chằm thiếu niên chuyên môn đối nghịch cùng ông ngay từ ngày đầu tiên, chỉ cảm thấy mình đã giận đến mức không còn lời gì để nói.
Trái ngược với sắc mặt xanh mét của lão nho, Lật Xuyên Quận vương A Kiêu lại càng đắc ý dào dạt, xuân sắc đầy mặt vô cùng tương xứng với bộ quần áo lụa màu hồng nhạt, nếu nhìn qua thì sẽ nghĩ là một tiểu cô nương đang tuổi dậy thì – nếu hắn không mở miệng bại lộ chất giọng đang dần biến thành vịt đực của mình.
A Kiêu thầy đùa đủ rồi, chỉnh trang lại vẻ mặt, chuẩn bị an ủi lão tiên sinh vài câu, thể hiện mình cũng không đến nỗi là không có học vấn.
“Ha ha, vừa rồi tiểu vương đã đắc tội, chỉ đùa một chút thôi, tiên sinh đừng tức giận, tiên sinh ra lại một đề khác đi, tiểu vương nhất định sẽ chân thành đáp lại”
Lão nho nửa tin nửa ngờ nhìn thiếu niên, haiz… mặc kệ đi! Nói một câu “Anh hùng mộ niên” (Anh hùng về già) như đang cảm khái với bản thân mình
Lúc trước lão tiên sinh bị chọc tức đến không nói nên lời, hiện giờ oán thán đọc ra câu này, A Kiêu để tâm nghe thật kỹ
Hả?… Anh hùng mộ niên? Sao không nhớ trong mấy bản thơ cổ có câu này nhỉ? Chẳng lẽ lão tiên sinh đang kiểm tra thơ từ mình? A Kiêu không để yếu thế, đầu óc xoay chuyển đối đáp một câu ngay cả bản thân cũng thấy vô cùng hợp với câu trước
“Diêm la điện thượng” (Diêm La trên bàn thờ)
Lão nho hít một hơi khí lạnh, lần đầu tiên ra quyết định “Không phải nó chết thì là ta mất mạng” với một đệ tử.
Trước đây nghe người ta nói con cháu Hoàng thất đọc sách học tập rất nghiêm túc, thật không hiểu sao lại xuất hiện một thành viên không chịu giáo hoá thế này? Vấn đề đó phải quay ngược thời gian về nửa tháng trước.
A Kiêu ăn mặc như con gái bị lão tiên sinh xếp chỗ ngồi cạnh đám công chúa bên kia, thiếu niên đã nói một câu “Lão đại nhân ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi, còn dám làm giáo sư dạy đạo thánh nhân cho người khác sao?” Cứ như thế tạo nên trận giằng co của hắn và lão nho.
Còn về phần Lật Xuyên Quận vương với trang phục dị thường tự dưng làm học sinh được xếp vào lớp của lão nho? Thì lại quay ngược lại một tháng trước. Một bản công văn của Giám sát Ngự sử địa phương “Hiện giờ Lật Xuyên Quận vương tuổi còn trẻ mà hết sức lông bông, không tuân theo luật pháp, không tuân theo đạo đức luân thường, vô cớ dùng trọng hình với dân chúng, lặp lại nhiều lần, đúng là tai hoạ của tôn thất…”, đã làm Hoàng đế không thể không lo lắng kéo người cháu này về Kinh giáo dục lại một lượt, mong rằng tránh được nhiều tai bay vạ gió sau này…
Lật Xuyên Vương A Kiêu, năm nay mười bốn tuổi. Từ lúc hắn tám tuổi kế thừa tước vị thân Vương của phụ thân đã mất thì có sáu năm trưởng thành tự do tự tại, ai ngờ gần đây trên Ngự án của Hoàng đế nhiều ra mấy tập tấu sớ nói, người này trình độ vô lương tỷ lệ thuận với tuổi tác, cho đến lúc náo loạn đến án hình sự cho người vây đánh dân chúng bình dân bên đường, thì Hoàng đế không thể nhắm một mắt mở một mắt được nữa, đành phải vội vàng kéo hắn về Kinh, nhìn xăm người cháu này rốt cuộc hư hỏng đến mức nào.
“Bởi vì tên đó trước mặt mọi người cười nhạo tiểu chất (cháu) là ái nam ái nữ, tiểu chất thích mặc đồ gì là chuyện của tiểu chất, còn sợ hắn nói ra nói vào chắc? Đối với người không có giáo dưỡng như thế thì phải đánh!”
Hành vi của cháu trai rõ ràng đã vượt quá phạm trù tự vệ do bị phỉ báng rồi, nhưng càng làm cho Hoàng đế tức giận là, lúc hồi Kinh diện thánh A Kiêu vẫn còn ngang nhiên mặc bộ trang phục kia, trâm cài ngọc bội đầy đủ, làm Hoàng đế lúc mới gặp mặt còn hoài nghi đại ca có con gái riêng.
“Chuyện đánh người tạm thời không nói tới, nhưng… ngươi sao lại ăn mặc thế này đến gặp trẫm? Còn ra thể thống gì!”
Đối mặt với sự tức giận của Hoàng đế, A Kiêu không cho rằng đó là nhục nhã mà còn lấy làm vinh hạnh. Áo dài, áo trong, dây lưng, ngọc bội, những gì hắn đang mặc đem ra triển lãm một lượt, cho thấy không có chỗ nào không hợp với quy định lễ chế.
“Hình thức chẳng qua chỉ đổi thành kiểu dáng con gái mà thôi, những gì cần có trong thể chế tiểu chất đều có, những gì không nên có tiểu chất đều không có, những chỗ không nhắc tới chẳng lẽ không để cho tiểu chất được tự do phát huy sao?”
Cổ nhân nói “Vô ý, vô tất, vô cố” – cuối cùng cháu trai còn trích lời của người hiền chiết ra nói, Hoàng đế còn nói được gì nữa? Huống chi trong thể chế cũng không có gì quy định rõ ràng trang phục A Kiêu mặc không thể chế thành trang phục nữ nhân, cuối cùng Hoàng đế đành mặc kệ A Kiểu một tên vịt đực ăn mặc hoa lệ rực rỡ như một thiếu nữ.
(Tử tuyệt tứ của Khổng Tử: vô ý, vô tất, vô cố, vô ngã; “vô ý” là xét việc thì đừng lấy ý riêng (hoặc tư dục) của mình vào mà cứ theo lẽ phải; “vô tất” tức chớ quyết rằng điều đó tất đúng, việc đó tất làm được; “vô cố” tức không cố chấp, “vô ngã” tức quên mình đi, đừng để cho cái ta làm mờ (hoặc không ích kỉ mà phải chí công vô tư)
“Ngu muội không thông suốt, gỗ mục không thể khắc, làm xằng làm bậy, con sâu làm rầu nồi canh, không thể giáo hoá… Hoàn toàn không cứu chữa được!”
Hoàng đế lặp lại toàn bộ lời vàng ý ngọc của học sĩ Hàn Lâm viện nói với A Kiêu.
Nhưng mà lúc này A Kiêu dù có vô lý cũng tự cảm thấy mình nói có lý, sao nghe nổi lời người khác nói, hắn cảm thấy mình thật oan uổng, tất nhiên không nhẫn nại ngồi nghe Hoàng đế thuyết giáo, lập tức tung ánh mắt xem thường đến Hoàng đế, rồi phất tay áo bỏ đi.
“Tiểu tử này chẳng lẽ thật sự cho rằng trẫm không dám trị hắn? !”
Hoàng đế tức giận đập bàn ầm ầm, đáng tiếc A Kiêu đi càng lúc càng xa căn bản không nghe thấy, Hoàng đế cũng đành đập bàn cho Hoàng hậu nghe
“Hoàng thượng…”
Hoàng hậu rất biết dùng từ diễn ý, nhưng lúc này thật sự không biết nên nói gì. Lật Xuyên Quận vương sau khi tiến cung, cuộc sống hằng ngày đều do nàng phụ trách, nhưng Hoàng hậu chưa từng nuôi qua đứa nhỏ mười mấy tuổi, tất nhiên không có kinh nghiệm đối phó với tính cách quỷ thần đều ghét của A Kiêu. Càng phục tùng chiều chuộng hắn lại càng chèn ép, càng bắt hắn đi về hướng đông hắn lại càng đi về hướng tây, càng nóng tính hắn lại càng vui vẻ, càng vui mừng thì hắn lại càng bực bội… Chỉ hơi khinh suất một chút là nhận ngay ánh mắt “khinh thường”!
Nghĩ đến mình có một đứa con đã không ngừng lo lắng rồi, giờ lại còn thêm yêu tinh chuyên gây chuyện, Hoàng hậu cảm thấy choáng váng cả đầu óc.
Thật ra tâm tính đối nghịch với toàn thế giới của Lật Xuyên Quận vương cũng không tính là vấn đề gì nghiêm trọng, nói một cách thông tục là “phản nghịch”, còn nói hoa lệ cụ thể hơn là “chứng tinh thần tính cách bị áp bách”, đều thuộc một trong những vấn đề tâm lý trong thời kỳ trưởng thành.
Đáng tiếc lúc này, không có nhân sĩ xuyên không nào tới thuyết giảng tri thức về tâm lý trẻ vị thành niên, vì thế tất cả mọi người đều quy kết tính cách bất thường của thiếu niên mười mấy tuổi là quái dị, mà bản thân A Kiêu lại càng làm rùm beng lên sự hận đời của mình.
“Ah ah ah ~~~~ Tam Biến Trại Ngọc… Tam Biến Trại Ngọc của ta! Kim Quế Phiêu Hương của ta! Yên Nhung Tử của ta! Triệu Phấn của ta! Dạ Quang Bạch của ta… Ah ~~ Ô Kim Diệu Huy của ta ~~~!”
Hôm nay mọi người đều đang ở Xích Phong cung của Cung phi thưởng thức hoa mẫu đơn, mà các loại mẫu đơn quý báu mà Cung phi vừa hô lên, lúc này không phải đang nở hoa trên phần đất màu mỡ nó được nuôi trồng, mà bị biến thành vòng hoa đội trên đầu người nào đó. Mọi người hướng theo bàn tay run run của Cung phi mà nhìn, đúng là A Kiêu, đầu đội một vòng hoa mẫu đơn tranh nhau khoe sắc đứng trong bụi hoa cười đến quái dị.
“Diệp tàng ngô tế phượng, chi động kính trung loan” (Một câu thơ trong bài Mẫu đơn của Bạch Cư Dị – TM bất tài, không hiểu câu thơ này T^T)
Khang phi vẫn hứng thú ngâm một câu thơ, Cung phi không thèm lườm nàng, đã sớm phát điên đuổi theo A Kiêu
“Ha ha ha, ai bảo nương nương nói con trai không được đeo vòng hoa!”
A Kiêu nói ra một câu thể hiện mục đích lần này của hắn
Hoá ra là hắn nhìn thấy hai nữ nhi của Cung phi mỗi người cài một đoá “Ngân Phấn Kim Lân” rất đẹp, vì thế cũng có ý đi hái một bông cài lên đầu, ai ngờ bị Cung phi nói “Con trai con đứa cài hoa hoa cỏ cỏ cái gì” rồi ngăn lại, ngay lập tức chạm đến tật xấu “Khiêu chiến thế tục” của hắn.
Cung phi vốn không phải nữ nhân thích vận động, nhưng mà lần nàng sợ rằng quá đau lòng vì mẫu đơn của nàng, cho nên không ngờ bắt được A Kiêu nhảy lên nhảy xuống, nàng đang định giáo huấn tên cuồng phá hoa này, thì Thái hậu nãy giờ thờ ơ bỗng dưng mở miệng nói
“Ui dào, Kiêu nhi cài hoa cũng rất đẹp, con cứ để nó cài đi, dù sao con cũng có nhiều hoa”
Mọi người ở đây – bao gồm cả A Kiêu, đều kinh ngạc nhìn Thái hậu, hiện giờ trong cung, người vẫn giữ thái độ ủng hộ với A Kiêu, đại khái chỉ có mỗi mình Thái hậu.
“Còn không phải sao, Khang phi, có câu thơ gì hợp với tình hình này không?”
Thái hậu nháy mắt với Khang phi, ám chỉ nàng nhanh ngâm thơ thanh nhã cho người nghe
“Bí xa nhuyễn dư quý công chủ, hương sam tế mã hào gia lang” (Trích bài Mẫu đơn phương của Bạch Cư Dị, đại ý là quý công chúa ngồi trên xe ngựa mềm mại, lang quân cưỡi ngựa áo toả hương @@ ai biết chỉ TM với)
Thi nhân bình thường ghét nhất lại bất đắc dĩ bị ép đọc thơ, cho nên Khang phi sắc mặt khó coi phun ra mấy câu thơ cổ, cũng không tính là hợp với tình cảnh hiện giờ lắm. Nhưng có người sắc mặc còn khó coi hơn cả nàng, chính là Lật Xuyên Quận vương A Kiêu, lúc hắn mặt hắn hết xanh rồi lại trắng, tâm tình đúng như kiểu làm chuyện xấu mà vô ý cứu được người khác, kết quả đối phương cảm động đến rơi nước mắt.
Nhìn thấy A Kiểu thở phì phì chạy ra khỏi Xích Phong cung, Hoàng hậu chẳng hiểu gì cả hỏi Thái hậu
“Thái hậu, vừa rồi người có ý gì?”
Thái hậu hài lòng nở nụ cười, lộ ra vẻ tự tin lão luyện từng trải, nói với chư phi bối phận là con dâu
“Chuyện này mà mấy con cũng không hiểu, đứa nhỏ ấy phần lớn đến tuổi Kiêu nhi sẽ có một thời gian dị thường như thế, con càng áp đặt dạy bảo hắn thì hắn càng chống đối, nếu con không muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cho bằng được, mà ngược lại, nếu khen hắn, thì hắn sẽ không chịu nổi”
Chư vị phi tần nghe lời nói của Thái hậu mà sửng sốt, đều không tin tưởng lắm, Thái hậu nhận ra nghi hoặc của các nàng, cực kỳ bất mãn nhấn mạnh
“Các con đừng có cho rằng ai gia đang nói vớ vẩn! Bản thân ai gia tuy rằng không có con, nhưng đã dạy dỗ không ít Hoàng tử đấy!”
Có thể thấy được câu “lý luận thông qua thực tiễn” chung quy không hề thay đổi. Thái hậu tuy không biết sự tồn tại của “tâm lý phản nghịch thời kỳ trưởng thành”, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra chút bí quyết cho vấn đề này…
Quả nhiên, phương pháp dục ức tiên dương (kiềm chế cảm xúc, trước tiên phải khen ngợi) của Thái hậu làm Hoàng hậu lần nào áp dụng cũng thấy đúng. Nhìn thấy A Kiêu mặc nữ trang nàng gật đầu lia lịa khen đẹp mắt, còn chủ động làm cho hắn mấy bộ; Thấy A Kiêu đùa dai nàng khen hắn rất sáng tạo, còn cổ vũ hắn nghĩ ra nhiều trò hại người hơn nữa… Dưới sự đả kích bọc đường của mọi người, những ngày tiêu dao vui vẻ của A Kiêu đã dần biến mất, hắn chỉ cảm thấy từ buổi chiều hôm đó, tất cả mọi người đều chuyển biến 180 độ, tán thưởng hắn, hoà ái khoan dung như thế, không chỉ làm hắn cảm thấy chẳng hiểu gì cả, mà thậm chí bắt đầu thấy sờ sợ, nổi hết cả da gà.
Nhưng mà đang lúc tất cả mọi người đều vui mừng vì Lật Xuyên quận vương đã lột xác, thì các nàng lại quên mất một nguyên tắc vô cùng trọng yếu trong giáo dục “Tuỳ người khác biệt” – chính là tuỳ từng vấn đề cụ thể mà phân tích cụ thể. Biện pháp áp chế theo đường cong của Thái hậu tuy rằng hiệu quả, nhưng không phải lúc nào cũng dùng được mọi lúc mọi nơi.
“Thật không? Cháu cảm thấy tiểu thư Hà gia không tệ sao”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn thiếu niên trước mắt có vẻ không được tự nhiên, làm người giám hộ của hắn, mà có thể nhìn thấy hắn dáng vẻ ngại ngùng đến xin mình cố vấn một chút vấn đề tư nhân, điều này làm cho Hoàng hậu không thể không thừa nhận lời nói của Thái hậu thỉnh thoảng cũng có tác dụng.
Ban đầu, Thái hậu thấy tôn tử bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường, thì bà lại nổi lên hứng thú làm nguyệt lão
“Con cháu thế gia quần áo là lượt, sau khi kết hôn xong thì không ai không biến đổi thành dáng vẻ nghiêm trang chính trực, quan trọng là phải cần mẫn, nếu có cả đứa nhỏ nữa thì…”
Thái hậu vừa mới tưởng tượng, đã cười đến toe toét, Hoàng hậu lại cảm thấy cháu mình vừa mới có dấu hiệu chuyển biến tốt lên lại vội vã dùng hôn nhân trói buộc hắn như vậy, lo lắng nhỡ như vật cực tất phản? (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Ai ngờ tình thế lại phát triển theo chiều hướng tốt hơn mọi người dự tính, A Kiêu vừa liếc mắt đã nhìn trúng một vị thiên kim tiểu thư, làm Thái hậu mấy ngày nay đắm chìm trong sự vui sướng khôn cùng từ “lý luận lực lượng vô hạn của hôn nhân” của mình.
“Ngày mai gặp nàng cháu nên nói gì đây? Nương nương”
Hoàng hậu cười “Ha ha” vài tiếng, đang chuẩn bị nói cho A Kiêu biết đủ loại kỳ diệu trong suy nghĩ của một thiếu nữ, thì bỗng dưng nhớ tới phương pháp “Kìm nén, khen thưởng” của Thái hậu. Thời gian này các nàng nói ngược với A Kiêu đã thuận miệng đến mức thành phản xạ có điều kiện, việc trước mắt này… Hoàng hậu nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên dựa theo phương pháp của Thái hậu mà nói có vẻ an toàn hơn.
Vì vậy từ miệng Hoàng hậu, tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm là một thân sĩ thân thiết, rộng lượng, tinh thần tính cách đạt đến trình độ không thiếu gì cả, đã biến thành hình tượng thiến niên lạnh lùng, dã man, bá đạo cùng nói lời ác liệt.
Nhìn bóng lưng thẳng thớm của A Kiêu sau khi thụ giáo bước đi, trong lòng Hoàng hậu yên lặng thở dài, cầu trời tác hợp cho mối nhân duyên này, thuận tiện đá A Kiêu ra khỏi cung tự dựng phủ đệ là tốt nhất.
“Tiểu tử này sao lại tử khôi phục nhiên (sự việc đã lụn bại, nay sống lại) thế này? Hơn nữa lại càng ngày càng nghiêm trọng!”
Hoàng đế phẫn nộ trần thuật với Hoàng hậu việc A Kiêu đặt bẫy hại người qua đường Giáo Ất Bính Đinh nào đấy trên đường quan viên vào triều, Hoàng hậu chỉ có thể đỡ lời hộ cháu, còn làm gì được nữa, ai bảo nàng đuối lý chứ!
Lần này xem ra Hoàng hậu thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, nàng sao lại quên mất sự thật “Lực lượng tình yêu sẽ khiến con người mù quáng” chứ? A Kiêu lại nghe lọt tai những lời “dạy bảo” khuôn vàng thước ngọc sau khi bị chỉnh sửa của nàng…
Tình cảnh gặp mặt thân thiết ngày hôm đó, Hoàng hậu đã nghe lại toàn bộ quá trình từ những cung nữ thái giám tuỳ tùng, A Kiêu đúng là đã lấy tạo hình thiếu niên ác bá ra diễn, toàn bộ quá trình gặp mặt đều tràn ngập sự công kích chanh chua của hắn.
“Cuối cùng… Quận Vương… Quận Vương nói…”
“Nói gì hả!”
Hoàng hậu thúc giục thái giám đến báo cáo, vội vàng muốn biết A Kiêu rốt cuộc đã phá hoại đến trình độ nào
“… Nói Hà tiểu thư cũng giống các thái giám trong cung… cái gì… cái gì cũng không có…”
Sắc mặt của Hoàng hậu, cùng sắc mặt của thái giám bẩm báo, lúc này đều ảm đạm đi
“Chẳng lẽ không còn cách nào vãn hồi sao?”
Hoàng đế nghe Hoàng hậu kể lại hết nguyên nhân hậu quả xong, thì ưu sầu hỏi Hoàng hậu. Đứa cháu này chỉ sợ đã vượt quá sự phẫn nộ rồi, hiện giờ cũng dám giương oai đến ngoài nơi tiếp triều, phương pháp của Thái hậu kia chỉ sợ cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng.
“Haiz… Từ từ rồi xem xét đi, cứ như thế đã, vị tiểu thư Hà gia kia đại khái cũng khó gả ra ngoài rồi, thần thiếp thấy biện pháp tốt nhất là ghép nàng ấy với Kiêu nhi thành một đôi “
Hoàng hậu dù sao cũng là Hoàng hậu, nàng hiển nhiên không suy sụp chỉ vì một lần tính sai, nàng nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, bắt đầu quy hoạch “kế hoạch năm năm” của nàng đến N bước về sau.
“Dục trì xuất loã nữ” (Bể tắm xuất nữ nhân loã thể)
“… Cùng tắc độc thiện kỳ thân” (Cùng thì tự tốt lấy ta – Trích lời Mạnh Tử khi nói về tính cách bậc đại trượng phu)
“Phú tắc thê thiếp thành quần” (Giàu thì thê thiếp thành đàn)
“Bồ… Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” (Rượu ngon Bồ Đào trong ly dạ quang – Trích bài thơ Lương Châu từ của Vương Hàn)
” Kim ngân tài bảo nhất đại đôi” (Tiền bạc châu báu một đống lớn)
“Ngô, ngô, ngô… sinh dã hữu nhai” (Sự sống là hữu hạn – Trích một câu nói của Trang Tử)
“Nhĩ tử dã vô biên” (Ngươi chết cũng không giới hạn)
Mới đối thơ đến đây, sắc mặt lão nho từ Hàn Lâm viện đến dạy các Hoàng tử Công chúa học đã xanh mét, ông vừa hận vừa sầu vừa khổ lại vừa oán nhìn chằm chằm thiếu niên chuyên môn đối nghịch cùng ông ngay từ ngày đầu tiên, chỉ cảm thấy mình đã giận đến mức không còn lời gì để nói.
Trái ngược với sắc mặt xanh mét của lão nho, Lật Xuyên Quận vương A Kiêu lại càng đắc ý dào dạt, xuân sắc đầy mặt vô cùng tương xứng với bộ quần áo lụa màu hồng nhạt, nếu nhìn qua thì sẽ nghĩ là một tiểu cô nương đang tuổi dậy thì – nếu hắn không mở miệng bại lộ chất giọng đang dần biến thành vịt đực của mình.
A Kiêu thầy đùa đủ rồi, chỉnh trang lại vẻ mặt, chuẩn bị an ủi lão tiên sinh vài câu, thể hiện mình cũng không đến nỗi là không có học vấn.
“Ha ha, vừa rồi tiểu vương đã đắc tội, chỉ đùa một chút thôi, tiên sinh đừng tức giận, tiên sinh ra lại một đề khác đi, tiểu vương nhất định sẽ chân thành đáp lại”
Lão nho nửa tin nửa ngờ nhìn thiếu niên, haiz… mặc kệ đi! Nói một câu “Anh hùng mộ niên” (Anh hùng về già) như đang cảm khái với bản thân mình
Lúc trước lão tiên sinh bị chọc tức đến không nói nên lời, hiện giờ oán thán đọc ra câu này, A Kiêu để tâm nghe thật kỹ
Hả?… Anh hùng mộ niên? Sao không nhớ trong mấy bản thơ cổ có câu này nhỉ? Chẳng lẽ lão tiên sinh đang kiểm tra thơ từ mình? A Kiêu không để yếu thế, đầu óc xoay chuyển đối đáp một câu ngay cả bản thân cũng thấy vô cùng hợp với câu trước
“Diêm la điện thượng” (Diêm La trên bàn thờ)
Lão nho hít một hơi khí lạnh, lần đầu tiên ra quyết định “Không phải nó chết thì là ta mất mạng” với một đệ tử.
Trước đây nghe người ta nói con cháu Hoàng thất đọc sách học tập rất nghiêm túc, thật không hiểu sao lại xuất hiện một thành viên không chịu giáo hoá thế này? Vấn đề đó phải quay ngược thời gian về nửa tháng trước.
A Kiêu ăn mặc như con gái bị lão tiên sinh xếp chỗ ngồi cạnh đám công chúa bên kia, thiếu niên đã nói một câu “Lão đại nhân ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi, còn dám làm giáo sư dạy đạo thánh nhân cho người khác sao?” Cứ như thế tạo nên trận giằng co của hắn và lão nho.
Còn về phần Lật Xuyên Quận vương với trang phục dị thường tự dưng làm học sinh được xếp vào lớp của lão nho? Thì lại quay ngược lại một tháng trước. Một bản công văn của Giám sát Ngự sử địa phương “Hiện giờ Lật Xuyên Quận vương tuổi còn trẻ mà hết sức lông bông, không tuân theo luật pháp, không tuân theo đạo đức luân thường, vô cớ dùng trọng hình với dân chúng, lặp lại nhiều lần, đúng là tai hoạ của tôn thất…”, đã làm Hoàng đế không thể không lo lắng kéo người cháu này về Kinh giáo dục lại một lượt, mong rằng tránh được nhiều tai bay vạ gió sau này…
Lật Xuyên Vương A Kiêu, năm nay mười bốn tuổi. Từ lúc hắn tám tuổi kế thừa tước vị thân Vương của phụ thân đã mất thì có sáu năm trưởng thành tự do tự tại, ai ngờ gần đây trên Ngự án của Hoàng đế nhiều ra mấy tập tấu sớ nói, người này trình độ vô lương tỷ lệ thuận với tuổi tác, cho đến lúc náo loạn đến án hình sự cho người vây đánh dân chúng bình dân bên đường, thì Hoàng đế không thể nhắm một mắt mở một mắt được nữa, đành phải vội vàng kéo hắn về Kinh, nhìn xăm người cháu này rốt cuộc hư hỏng đến mức nào.
“Bởi vì tên đó trước mặt mọi người cười nhạo tiểu chất (cháu) là ái nam ái nữ, tiểu chất thích mặc đồ gì là chuyện của tiểu chất, còn sợ hắn nói ra nói vào chắc? Đối với người không có giáo dưỡng như thế thì phải đánh!”
Hành vi của cháu trai rõ ràng đã vượt quá phạm trù tự vệ do bị phỉ báng rồi, nhưng càng làm cho Hoàng đế tức giận là, lúc hồi Kinh diện thánh A Kiêu vẫn còn ngang nhiên mặc bộ trang phục kia, trâm cài ngọc bội đầy đủ, làm Hoàng đế lúc mới gặp mặt còn hoài nghi đại ca có con gái riêng.
“Chuyện đánh người tạm thời không nói tới, nhưng… ngươi sao lại ăn mặc thế này đến gặp trẫm? Còn ra thể thống gì!”
Đối mặt với sự tức giận của Hoàng đế, A Kiêu không cho rằng đó là nhục nhã mà còn lấy làm vinh hạnh. Áo dài, áo trong, dây lưng, ngọc bội, những gì hắn đang mặc đem ra triển lãm một lượt, cho thấy không có chỗ nào không hợp với quy định lễ chế.
“Hình thức chẳng qua chỉ đổi thành kiểu dáng con gái mà thôi, những gì cần có trong thể chế tiểu chất đều có, những gì không nên có tiểu chất đều không có, những chỗ không nhắc tới chẳng lẽ không để cho tiểu chất được tự do phát huy sao?”
Cổ nhân nói “Vô ý, vô tất, vô cố” – cuối cùng cháu trai còn trích lời của người hiền chiết ra nói, Hoàng đế còn nói được gì nữa? Huống chi trong thể chế cũng không có gì quy định rõ ràng trang phục A Kiêu mặc không thể chế thành trang phục nữ nhân, cuối cùng Hoàng đế đành mặc kệ A Kiểu một tên vịt đực ăn mặc hoa lệ rực rỡ như một thiếu nữ.
(Tử tuyệt tứ của Khổng Tử: vô ý, vô tất, vô cố, vô ngã; “vô ý” là xét việc thì đừng lấy ý riêng (hoặc tư dục) của mình vào mà cứ theo lẽ phải; “vô tất” tức chớ quyết rằng điều đó tất đúng, việc đó tất làm được; “vô cố” tức không cố chấp, “vô ngã” tức quên mình đi, đừng để cho cái ta làm mờ (hoặc không ích kỉ mà phải chí công vô tư)
“Ngu muội không thông suốt, gỗ mục không thể khắc, làm xằng làm bậy, con sâu làm rầu nồi canh, không thể giáo hoá… Hoàn toàn không cứu chữa được!”
Hoàng đế lặp lại toàn bộ lời vàng ý ngọc của học sĩ Hàn Lâm viện nói với A Kiêu.
Nhưng mà lúc này A Kiêu dù có vô lý cũng tự cảm thấy mình nói có lý, sao nghe nổi lời người khác nói, hắn cảm thấy mình thật oan uổng, tất nhiên không nhẫn nại ngồi nghe Hoàng đế thuyết giáo, lập tức tung ánh mắt xem thường đến Hoàng đế, rồi phất tay áo bỏ đi.
“Tiểu tử này chẳng lẽ thật sự cho rằng trẫm không dám trị hắn? !”
Hoàng đế tức giận đập bàn ầm ầm, đáng tiếc A Kiêu đi càng lúc càng xa căn bản không nghe thấy, Hoàng đế cũng đành đập bàn cho Hoàng hậu nghe
“Hoàng thượng…”
Hoàng hậu rất biết dùng từ diễn ý, nhưng lúc này thật sự không biết nên nói gì. Lật Xuyên Quận vương sau khi tiến cung, cuộc sống hằng ngày đều do nàng phụ trách, nhưng Hoàng hậu chưa từng nuôi qua đứa nhỏ mười mấy tuổi, tất nhiên không có kinh nghiệm đối phó với tính cách quỷ thần đều ghét của A Kiêu. Càng phục tùng chiều chuộng hắn lại càng chèn ép, càng bắt hắn đi về hướng đông hắn lại càng đi về hướng tây, càng nóng tính hắn lại càng vui vẻ, càng vui mừng thì hắn lại càng bực bội… Chỉ hơi khinh suất một chút là nhận ngay ánh mắt “khinh thường”!
Nghĩ đến mình có một đứa con đã không ngừng lo lắng rồi, giờ lại còn thêm yêu tinh chuyên gây chuyện, Hoàng hậu cảm thấy choáng váng cả đầu óc.
Thật ra tâm tính đối nghịch với toàn thế giới của Lật Xuyên Quận vương cũng không tính là vấn đề gì nghiêm trọng, nói một cách thông tục là “phản nghịch”, còn nói hoa lệ cụ thể hơn là “chứng tinh thần tính cách bị áp bách”, đều thuộc một trong những vấn đề tâm lý trong thời kỳ trưởng thành.
Đáng tiếc lúc này, không có nhân sĩ xuyên không nào tới thuyết giảng tri thức về tâm lý trẻ vị thành niên, vì thế tất cả mọi người đều quy kết tính cách bất thường của thiếu niên mười mấy tuổi là quái dị, mà bản thân A Kiêu lại càng làm rùm beng lên sự hận đời của mình.
“Ah ah ah ~~~~ Tam Biến Trại Ngọc… Tam Biến Trại Ngọc của ta! Kim Quế Phiêu Hương của ta! Yên Nhung Tử của ta! Triệu Phấn của ta! Dạ Quang Bạch của ta… Ah ~~ Ô Kim Diệu Huy của ta ~~~!”
Hôm nay mọi người đều đang ở Xích Phong cung của Cung phi thưởng thức hoa mẫu đơn, mà các loại mẫu đơn quý báu mà Cung phi vừa hô lên, lúc này không phải đang nở hoa trên phần đất màu mỡ nó được nuôi trồng, mà bị biến thành vòng hoa đội trên đầu người nào đó. Mọi người hướng theo bàn tay run run của Cung phi mà nhìn, đúng là A Kiêu, đầu đội một vòng hoa mẫu đơn tranh nhau khoe sắc đứng trong bụi hoa cười đến quái dị.
“Diệp tàng ngô tế phượng, chi động kính trung loan” (Một câu thơ trong bài Mẫu đơn của Bạch Cư Dị – TM bất tài, không hiểu câu thơ này T^T)
Khang phi vẫn hứng thú ngâm một câu thơ, Cung phi không thèm lườm nàng, đã sớm phát điên đuổi theo A Kiêu
“Ha ha ha, ai bảo nương nương nói con trai không được đeo vòng hoa!”
A Kiêu nói ra một câu thể hiện mục đích lần này của hắn
Hoá ra là hắn nhìn thấy hai nữ nhi của Cung phi mỗi người cài một đoá “Ngân Phấn Kim Lân” rất đẹp, vì thế cũng có ý đi hái một bông cài lên đầu, ai ngờ bị Cung phi nói “Con trai con đứa cài hoa hoa cỏ cỏ cái gì” rồi ngăn lại, ngay lập tức chạm đến tật xấu “Khiêu chiến thế tục” của hắn.
Cung phi vốn không phải nữ nhân thích vận động, nhưng mà lần nàng sợ rằng quá đau lòng vì mẫu đơn của nàng, cho nên không ngờ bắt được A Kiêu nhảy lên nhảy xuống, nàng đang định giáo huấn tên cuồng phá hoa này, thì Thái hậu nãy giờ thờ ơ bỗng dưng mở miệng nói
“Ui dào, Kiêu nhi cài hoa cũng rất đẹp, con cứ để nó cài đi, dù sao con cũng có nhiều hoa”
Mọi người ở đây – bao gồm cả A Kiêu, đều kinh ngạc nhìn Thái hậu, hiện giờ trong cung, người vẫn giữ thái độ ủng hộ với A Kiêu, đại khái chỉ có mỗi mình Thái hậu.
“Còn không phải sao, Khang phi, có câu thơ gì hợp với tình hình này không?”
Thái hậu nháy mắt với Khang phi, ám chỉ nàng nhanh ngâm thơ thanh nhã cho người nghe
“Bí xa nhuyễn dư quý công chủ, hương sam tế mã hào gia lang” (Trích bài Mẫu đơn phương của Bạch Cư Dị, đại ý là quý công chúa ngồi trên xe ngựa mềm mại, lang quân cưỡi ngựa áo toả hương @@ ai biết chỉ TM với)
Thi nhân bình thường ghét nhất lại bất đắc dĩ bị ép đọc thơ, cho nên Khang phi sắc mặt khó coi phun ra mấy câu thơ cổ, cũng không tính là hợp với tình cảnh hiện giờ lắm. Nhưng có người sắc mặc còn khó coi hơn cả nàng, chính là Lật Xuyên Quận vương A Kiêu, lúc hắn mặt hắn hết xanh rồi lại trắng, tâm tình đúng như kiểu làm chuyện xấu mà vô ý cứu được người khác, kết quả đối phương cảm động đến rơi nước mắt.
Nhìn thấy A Kiểu thở phì phì chạy ra khỏi Xích Phong cung, Hoàng hậu chẳng hiểu gì cả hỏi Thái hậu
“Thái hậu, vừa rồi người có ý gì?”
Thái hậu hài lòng nở nụ cười, lộ ra vẻ tự tin lão luyện từng trải, nói với chư phi bối phận là con dâu
“Chuyện này mà mấy con cũng không hiểu, đứa nhỏ ấy phần lớn đến tuổi Kiêu nhi sẽ có một thời gian dị thường như thế, con càng áp đặt dạy bảo hắn thì hắn càng chống đối, nếu con không muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cho bằng được, mà ngược lại, nếu khen hắn, thì hắn sẽ không chịu nổi”
Chư vị phi tần nghe lời nói của Thái hậu mà sửng sốt, đều không tin tưởng lắm, Thái hậu nhận ra nghi hoặc của các nàng, cực kỳ bất mãn nhấn mạnh
“Các con đừng có cho rằng ai gia đang nói vớ vẩn! Bản thân ai gia tuy rằng không có con, nhưng đã dạy dỗ không ít Hoàng tử đấy!”
Có thể thấy được câu “lý luận thông qua thực tiễn” chung quy không hề thay đổi. Thái hậu tuy không biết sự tồn tại của “tâm lý phản nghịch thời kỳ trưởng thành”, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra chút bí quyết cho vấn đề này…
Quả nhiên, phương pháp dục ức tiên dương (kiềm chế cảm xúc, trước tiên phải khen ngợi) của Thái hậu làm Hoàng hậu lần nào áp dụng cũng thấy đúng. Nhìn thấy A Kiêu mặc nữ trang nàng gật đầu lia lịa khen đẹp mắt, còn chủ động làm cho hắn mấy bộ; Thấy A Kiêu đùa dai nàng khen hắn rất sáng tạo, còn cổ vũ hắn nghĩ ra nhiều trò hại người hơn nữa… Dưới sự đả kích bọc đường của mọi người, những ngày tiêu dao vui vẻ của A Kiêu đã dần biến mất, hắn chỉ cảm thấy từ buổi chiều hôm đó, tất cả mọi người đều chuyển biến 180 độ, tán thưởng hắn, hoà ái khoan dung như thế, không chỉ làm hắn cảm thấy chẳng hiểu gì cả, mà thậm chí bắt đầu thấy sờ sợ, nổi hết cả da gà.
Nhưng mà đang lúc tất cả mọi người đều vui mừng vì Lật Xuyên quận vương đã lột xác, thì các nàng lại quên mất một nguyên tắc vô cùng trọng yếu trong giáo dục “Tuỳ người khác biệt” – chính là tuỳ từng vấn đề cụ thể mà phân tích cụ thể. Biện pháp áp chế theo đường cong của Thái hậu tuy rằng hiệu quả, nhưng không phải lúc nào cũng dùng được mọi lúc mọi nơi.
“Thật không? Cháu cảm thấy tiểu thư Hà gia không tệ sao”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn thiếu niên trước mắt có vẻ không được tự nhiên, làm người giám hộ của hắn, mà có thể nhìn thấy hắn dáng vẻ ngại ngùng đến xin mình cố vấn một chút vấn đề tư nhân, điều này làm cho Hoàng hậu không thể không thừa nhận lời nói của Thái hậu thỉnh thoảng cũng có tác dụng.
Ban đầu, Thái hậu thấy tôn tử bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường, thì bà lại nổi lên hứng thú làm nguyệt lão
“Con cháu thế gia quần áo là lượt, sau khi kết hôn xong thì không ai không biến đổi thành dáng vẻ nghiêm trang chính trực, quan trọng là phải cần mẫn, nếu có cả đứa nhỏ nữa thì…”
Thái hậu vừa mới tưởng tượng, đã cười đến toe toét, Hoàng hậu lại cảm thấy cháu mình vừa mới có dấu hiệu chuyển biến tốt lên lại vội vã dùng hôn nhân trói buộc hắn như vậy, lo lắng nhỡ như vật cực tất phản? (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Ai ngờ tình thế lại phát triển theo chiều hướng tốt hơn mọi người dự tính, A Kiêu vừa liếc mắt đã nhìn trúng một vị thiên kim tiểu thư, làm Thái hậu mấy ngày nay đắm chìm trong sự vui sướng khôn cùng từ “lý luận lực lượng vô hạn của hôn nhân” của mình.
“Ngày mai gặp nàng cháu nên nói gì đây? Nương nương”
Hoàng hậu cười “Ha ha” vài tiếng, đang chuẩn bị nói cho A Kiêu biết đủ loại kỳ diệu trong suy nghĩ của một thiếu nữ, thì bỗng dưng nhớ tới phương pháp “Kìm nén, khen thưởng” của Thái hậu. Thời gian này các nàng nói ngược với A Kiêu đã thuận miệng đến mức thành phản xạ có điều kiện, việc trước mắt này… Hoàng hậu nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên dựa theo phương pháp của Thái hậu mà nói có vẻ an toàn hơn.
Vì vậy từ miệng Hoàng hậu, tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm là một thân sĩ thân thiết, rộng lượng, tinh thần tính cách đạt đến trình độ không thiếu gì cả, đã biến thành hình tượng thiến niên lạnh lùng, dã man, bá đạo cùng nói lời ác liệt.
Nhìn bóng lưng thẳng thớm của A Kiêu sau khi thụ giáo bước đi, trong lòng Hoàng hậu yên lặng thở dài, cầu trời tác hợp cho mối nhân duyên này, thuận tiện đá A Kiêu ra khỏi cung tự dựng phủ đệ là tốt nhất.
“Tiểu tử này sao lại tử khôi phục nhiên (sự việc đã lụn bại, nay sống lại) thế này? Hơn nữa lại càng ngày càng nghiêm trọng!”
Hoàng đế phẫn nộ trần thuật với Hoàng hậu việc A Kiêu đặt bẫy hại người qua đường Giáo Ất Bính Đinh nào đấy trên đường quan viên vào triều, Hoàng hậu chỉ có thể đỡ lời hộ cháu, còn làm gì được nữa, ai bảo nàng đuối lý chứ!
Lần này xem ra Hoàng hậu thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, nàng sao lại quên mất sự thật “Lực lượng tình yêu sẽ khiến con người mù quáng” chứ? A Kiêu lại nghe lọt tai những lời “dạy bảo” khuôn vàng thước ngọc sau khi bị chỉnh sửa của nàng…
Tình cảnh gặp mặt thân thiết ngày hôm đó, Hoàng hậu đã nghe lại toàn bộ quá trình từ những cung nữ thái giám tuỳ tùng, A Kiêu đúng là đã lấy tạo hình thiếu niên ác bá ra diễn, toàn bộ quá trình gặp mặt đều tràn ngập sự công kích chanh chua của hắn.
“Cuối cùng… Quận Vương… Quận Vương nói…”
“Nói gì hả!”
Hoàng hậu thúc giục thái giám đến báo cáo, vội vàng muốn biết A Kiêu rốt cuộc đã phá hoại đến trình độ nào
“… Nói Hà tiểu thư cũng giống các thái giám trong cung… cái gì… cái gì cũng không có…”
Sắc mặt của Hoàng hậu, cùng sắc mặt của thái giám bẩm báo, lúc này đều ảm đạm đi
“Chẳng lẽ không còn cách nào vãn hồi sao?”
Hoàng đế nghe Hoàng hậu kể lại hết nguyên nhân hậu quả xong, thì ưu sầu hỏi Hoàng hậu. Đứa cháu này chỉ sợ đã vượt quá sự phẫn nộ rồi, hiện giờ cũng dám giương oai đến ngoài nơi tiếp triều, phương pháp của Thái hậu kia chỉ sợ cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng.
“Haiz… Từ từ rồi xem xét đi, cứ như thế đã, vị tiểu thư Hà gia kia đại khái cũng khó gả ra ngoài rồi, thần thiếp thấy biện pháp tốt nhất là ghép nàng ấy với Kiêu nhi thành một đôi “
Hoàng hậu dù sao cũng là Hoàng hậu, nàng hiển nhiên không suy sụp chỉ vì một lần tính sai, nàng nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, bắt đầu quy hoạch “kế hoạch năm năm” của nàng đến N bước về sau.
/23
|