Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Đầu kia điện thoại, Hoàng Hiểu Yến banh mặt, nhìn chằm chằm màn hình, chờ đối phương trả lời.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, trả lời chưa?”
Cô ấy lắc đầu, “Tớ còn chưa thấy hiển thị đã đọc, chắc là vẫn chưa xem, có lẽ sẽ phải đợi thêm, không biết bao giờ cô ấy mới xem.”
Hoàng Hiểu Yến sẽ trở thành sinh viên năm nhất sau khi khai giảng vào tháng 9 năm nay, từ phương bắc đến phương nam, lần đầu tiên trải nghiệm sự khác biệt về thời tiết.
Nhà trường yêu cầu nhập học sớm, bọn họ đều đến trước nửa tháng.
Cô ấy sống trong một căn phòng dành cho bốn người, bốn người đến từ năm sông bốn bể, không có nơi nào giống nhau, mọi người sống chung tương đối hòa hợp, ít nhất là chính cô ấy cảm thấy như vậy.
Nhưng mới nhập học được khoảng hai, ba ngày, tức là vào buổi trưa cách đây một tuần, lúc cô ấy đang ngủ trưa thì đột nhiên bị bóng đè.
Sở dĩ gọi đó là bóng đè, bởi vì khi đó cô ấy đang ngủ trên giường, rõ ràng đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể biết được bạn cùng phòng đang nói gì.
Giường của Hoàng Hiểu Yến ở cạnh cửa, cô ấy nằm nghiêng quay mặt về phía lối đi, nhắm hai mắt, nhưng lại có thể biết được ba người bạn cùng phòng người thì đang ngủ, người đọc sách, người đang nghịch điện thoại, đối với cô ấy mà nói, điều đó thực sự quá mức đáng sợ.
Cô ấy biết chắc mình bị bóng đè, quả nhiên, vừa muốn mở mắt ra, cô ấy phát hiện mí mắt không tài nào nhấc lên được, giống như có sức nặng ngàn cân, thân thể cũng không cách nào động đậy, như có người trói cô ấy lại vậy.
Cô ấy muốn gọi người, nhưng lại phát hiện ngay cả miệng cũng không mở được, chỉ có thể để mặc cho cảm giác đè nặng trên người ngày càng nghiêm trọng.
Những người bạn cùng phòng xung quanh vẫn đang làm việc riêng của mình, cô ấy có thể cảm nhận rất rõ từng âm thanh một, nhưng vẫn không thể tỉnh dậy.
Không phải Hoàng Hiểu Yến chưa từng nghe qua bóng đè, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể cứng rắn, tuy nhiên, nó cũng chẳng có chút tác dụng nào.
Không biết qua bao lâu, khi cô ấy sắp bỏ cuộc và chìm vào giấc ngủ, thân thể đột nhiên co giật, sau đó tỉnh lại.
Cô ấy ngồi phắt dậy, chiếc giường phát ra âm thanh không nhỏ.
Bạn cùng phòng Lý Tử nghe thấy tiếng động, nghi ngờ nhìn sang, “Sao vậy? Trông sắc mặt cậu rất hoảng, gặp ác mộng sao?”
Hoàng Hiểu Yến lắc đầu, nuốt nước miếng, “Tớ vừa bị bóng đè, tớ cảm thấy mình gần như không thể tỉnh dậy.”
Lý Tử kinh ngạc vài giây, sau đó an ủi: “Có thể gần đây áp lực lớn, thời tiết nóng bức, cậu nên nằm ngửa khi ngủ, đừng đè ép lên ngực, tớ nghe nói như vậy có thể dẫn tới việc bị bóng đè.”
Nghe thế, Hoàng Hiểu Yến gật đầu, “Được, tớ biết rồi.”
Hai người đều không ngờ rằng, đó mới chỉ là bắt đầu.
Vì ngày hôm trước có thể là chuyện ngoài ý muốn, nên cả hai người đều không để tâm, nhưng tới ngày hôm sau, Hoàng Hiểu Yến lại bị bóng đè trong lúc ngủ trưa.
Nói là bóng đè, bởi vì cảm giác rất giống lần trước, cũng cảm thấy trên người như nặng ngàn cân, mí mắt không mở ra được.
Nhưng lần này khác ở chỗ, cô ấy nằm nghiêng quay mặt vào tường, cả người mơ mơ màng màng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, luôn muốn thức dậy.
Không lâu sau, cô ấy nghe thấy âm thanh, rồi lại nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Hoàng Hiểu Yến cứ liên tục như vậy cho đến khi mở được mắt, cả người như bị vớt ra từ trong nước, trên mặt đầy mồ hôi.
Cô ấy hoảng sợ nói với Lý Tử: “Tớ cảm giác có người đang gọi mình!”
Lý Tử nói: “Có phải cậu sinh ra ảo giác rồi không, trong phòng ngủ không có ai gọi cậu cả, tớ vẫn luôn để ý mà.”
Hoàng Hiểu Yến cũng không bị cô bạn thuyết phục, mặc dù cô ấy mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, nhưng vì quá mơ hồ nên không biết là nam hay nữ, hiện tại cũng không thể phân biệt rốt cuộc người đó gọi tên cô ấy hay gọi gì.
Trải qua hai lần bị bóng đè, Lý Tử và cô ấy đều có phần chú ý.
Bóng đè không lạ, nhưng hai ngày liên tiếp thì có hơi đáng sợ, hơn nữa, dù cô ấy ngủ trong tư thế nằm nghiêng, nhưng không hề đè ép lên tim và lồng nguc.
Hôm nay Hoàng Hiểu Yến đi dạo phố cùng bạn trai, tâm trạng rất vui vẻ, tưởng chừng như sẽ không thể bị bóng đè, nhưng nó vẫn tiếp tục xảy ra vào buổi trưa.
Cả hai người đều có phần không rõ nguyên nhân, lên mạng tìm kiếm, lại thấy không có lời giải thích nào hợp lý, đành phải cứ thế vứt ra sau đầu, dù sao cũng không có gì quan trọng.
Cho đến trưa ngày thứ ba, cô ấy lại bắt đầu chuyện tương tự.
Khác với hai lần trước, lần này thân thể không những không cử động được, ngược lại còn bị ù tai, nghe thấy âm thanh bén nhọn, như tiếng loa của thầy giáo, vô cùng chói tai.
Giữa cơn ù tai này, cô ấy lại nghe thấy giọng nói mơ hồ kia, lần này vẫn không nghe rõ người đó đang gọi gì.
Sau khi tỉnh dậy, Hoàng Hiểu Yến khẳng định lần này chắc chắn mình gặp phải chuyện lạ.
Một hay hai lần thì cũng thôi đi, người ta thường nói, chuyện không nên quá ba lần, cô ấy đến lần thứ ba vẫn như vậy, thật sự quá bất thường.
Cô ấy tới thư viện tra cứu, phát hiện bóng đè và quỷ đè giường (*) có sự khác biệt.
(*) Quỷ đè giường: ám chỉ việc đột nhiên tỉnh táo nhưng không thể cử động cơ thể khi đang ngủ, thực chất là mắc chứng bệnh rối loạn giấc ngủ. Hiện tượng “quỷ đè” là một triệu chứng của bệnh tê liệt thần kinh giấc ngủ, trong khi ngủ, bệnh nhân xuất hiện trạng thái nửa tỉnh, nửa ngủ, sóng não là biên độ thức. Ảo giác thị giác kết hợp nhưng giảm thiểu trương lực cơ toàn thân.
Bóng đè giống như lần đầu tiên, cô ấy không thể cử động, không thể nói năng, nhưng tình huống ở ngày thứ ba đã có thể xem như quỷ đè giường, mặc dù cô ấy không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, nhưng nghe thấy âm thanh không sạch sẽ cũng coi như là đúng rồi.
Sau đó, Lý Tử cũng rất quan tâm đến cô ấy, đặc biệt đổi giường ngủ, kết quả là không gặp phải quỷ đè giường nữa, ngủ rất ngon.
Mấy người đều yên tâm, cảm thấy chuyện này cứ thế trôi qua rồi.
Ai biết đâu, buổi trưa ngày hôm sau, khi Hoàng Hiểu Yến đang ngủ trên giường của mình, lại gặp quỷ đè giường lần nữa, cả người không thể nhúc nhích, nhưng lần này cô ấy thật sự nghe thấy tiếng gọi người kia.
Cũng không thể xem là gọi người, vì nó vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô ấy cảm thấy đó hẳn là tiếng nói chuyện, lúc to lúc nhỏ, cô ấy cố gắng vẫn không thể nghe thấy, đành cứ để như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, bên trên như có thứ gì đó đang đ3 xuống, cô ấy cố gắng giãy giụa, sau khi không có kết quả, cô ấy thử mở mắt, phải mất rất nhiều công sức cuối cùng mới mở được một khe hở, đúng lúc này, cô ấy nhìn thấy thứ gì đó khiến cô ấy hoảng sợ.
Không ngờ trên tường lại có một gương mặt quỷ đang đối diện với cô ấy, nhưng rồi nó lại nhanh chóng biến mất trên vách tường.
Hoàng Hiểu Yến bị cảnh tượng này doạ sợ tới mức ngồi bật dậy, nhảy từ trên giường xuống dưới, suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng.
Đây là lần thứ tư.
Lần đầu tiên cô ấy bị bóng đè, lần thứ hai nghi ngờ bị quỷ đè giường, lần thứ ba nghe thấy âm thanh, lần thứ tư không chỉ nghe thấy âm thanh mà còn nhìn thấy mặt quỷ. Mỗi lần đều cho cảm giác khác nhau, không hề trùng lặp.
Mấy cô gái trong ký túc xá đều có chút sợ hãi, dù sao thì đã như thế này vài ngày rồi, hơn nữa, cô ấy là người duy nhất trong ký túc xá bị, thật sự có hơi đáng sợ.
Lý Tử nói: “Hay là dọn đi thôi, làm tớ buổi tối cũng không dám ngủ.”
Hoàng Hiểu Yến cũng muốn lắm, nhưng trường học có quy định, sinh viên năm nhất phải ở lại trường, muốn đi cũng không được, về phần đổi ký túc xá, chuyện đó lại càng rắc rối hơn, phải có chữ ký của giáo viên hướng dẫn, lý do chính đáng, mà lý do của cô ấy, nói ra chắc chẳng có ai thèm tin.
Mang theo những lo lắng như vậy sang ngày hôm sau, đây có thể xem là lần thứ năm, tình huống lần này khiến cho tất cả mọi người trong ký túc xá đều khiếp sợ.
Buổi trưa, Hoàng Hiểu Yến vốn không định ngủ trưa, dù sao cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến tiếng gọi vào buổi trưa ngày hôm trước, cô ấy lại tràn ngập sự tò mò, cuối cùng không chống đỡ được mà chạy đi ngủ.
Lần này cô ấy để tâm hơn, nhờ Lý Tử nằm ở phía đối diện ghi lại trạng thái khi ngủ của mình, chắc hẳn có thể nhìn ra điều gì đó.
Ngoại trừ cô ấy, tất cả mọi người trong ký túc xá đều nằm run rẩy trên giường Lý Tử, cảnh tượng này giống như phim kinh dị, cố tình bọn họ đều rất tò mò, cũng tin chắc buổi trưa mặt trời chói chang như vậy sẽ không có chuyện gì.
Hoàng Hiểu Yến lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này quỷ đè giường khiến da đầu cô ấy tê dại.
Cô ấy nằm ngửa, giường cũng chỉ rộng hơn một mét, không lớn lắm, nhưng cô ấy lại có cảm giác như bên cạnh mình đột nhiên có “người” nằm xuống, cứ thế trực tiếp nằm xuống.
Loại cảm giác có người nằm ngủ bên cạnh này vô cùng mãnh liệt, từ ngày nhập học đến bây giờ cô ấy luôn ngủ một mình, thế nên mới lập tức cảm nhận được, hơn nữa, hình như tai bị hỏng rồi, vẫn luôn ù ù không ngừng.
Một lát sau, Hoàng Hiểu Yến phát hiện không có chuyện gì, trong lòng yên lặng thở phào.
Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, “người” nằm bên cạnh kia đột nhiên bắt đầu lôi kéo cô ấy!
Cảm giác như linh hồn bị xé rách, cả người sắp bị kéo ra ngoài, cô ấy vô thức mở miệng bắt đầu la hét. Cái “người” kia cũng không kéo cô ấy một cách bình thường, mà tách cô ấy ra, quay về phía vách tường.
Lần này Hoàng Hiểu Yến bắt đầu giãy giụa kịch liệt, từ một góc nhỏ dần kéo theo toàn bộ cơ thể, có lẽ phải qua thật lâu sau toàn bộ cơ thể mới có thể cử động, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn giãy giụa.
Cô ấy tỉnh dậy, hơn nữa, vẫn còn nằm ngửa như cũ.
Hoàng Hiểu Yến nhìn về phía Lý Tử trên chiếc giường đối diện, phát hiện cả ba người đều hoảng sợ nhìn mình.
Từ lời kể của họ, Hoàng Hiểu Yến mới biết trưa nay mình thực sự kêu thành tiếng, hơn nữa, trong video cô ấy cũng giãy giụa trên giường, thậm chí biểu cảm còn có chút vặn vẹo, quả thực nhìn có chút đáng sợ.
Lý Tử nói: “Hiểu Yến, cậu chỉ là gặp ác mộng thôi nhỉ…”
Hai người còn lại cũng gật đầu, “Vừa rồi cậu kêu thành tiếng dọa chúng tớ sợ chết khiếp, cảm giác có chút kinh khủng, cậu có muốn đi gặp bác sĩ không?”
“Gặp bác sĩ có tác dụng không?”
“Bác sĩ tâm lý, tớ cảm giác có lẽ bác sĩ tâm lý sẽ am hiểu việc này hơn, không phải trong trường chúng ta cũng có phòng tư vấn tâm lý hay sao, để tớ đi cùng cậu.”
Về cơ bản, phòng tư vấn tâm lý ở trường đại học luôn hoạt động 24 /24.
Mấy người cùng đến phòng tư vấn tâm lý, nhưng tình huống bên kia đưa ra có thể là lần đầu tiên rời khỏi nhà dẫn tới tinh thần không tốt, dặn bọn họ yên tâm, nên xem thêm những video hài hước để thư giãn, trước khi ngủ hãy nghe thêm vài bản nhạc thuần tuý.
Sao có thể yên tâm được, cô ấy đã bị quỷ đè giường năm ngày liên tục, nói ra còn khiến người ta sợ chết khiếp, hôm nay cũng sợ tới mức hét thành tiếng, hơn nữa, cô ấy đã từng bật nhạc vào buổi trưa nhưng không có tác dụng gì.
Mấy người sóng vai đi trên đường, đột nhiên Lý Tử nói: “Đi tìm Cơ Thập Nhất trên Weibo thử xem?”
Lý Tử thường thích lướt Weibo, mặc dù không theo đuổi thần tượng hay người nổi tiếng nào, nhưng luôn nắm bắt rất tốt những tin tức mới nhất, Cơ Thập Nhất thường xuất hiện nhiều lần trên hot search Weibo, Lý Tử đã quen mặt từ lâu.
Tình cờ thay, khi nãy cô ấy vừa mới thấy Cơ Thập Nhất xuất hiện trên hot search Weibo, đột nhiên nảy ra một ý, hay là đi tìm Cơ Thập Nhất xem sao.
“Cô ấy biết giải mã giấc mơ, tớ đọc thấy hầu hết các bình luận đều ứng nghiệm, mặc dù có cảm giác hơi khó xảy ra nhưng sự thật chính là như vậy, tuy rằng bóng đè không phải mơ, Hiểu Yến, cậu cứ thử xem!”
“Cứ coi ngựa sống như ngựa chết mà chạy chữa, biết đâu lại thành công thì sao?”
Nằm trong ký túc xá chia sẻ Weibo cả buổi trưa, cuối cùng cũng may mắn rút được vé khán giả, thế nên mới có cảnh Hoàng Hiểu Yến xuất hiện ở đài truyền hình Tô Nam.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Đầu kia điện thoại, Hoàng Hiểu Yến banh mặt, nhìn chằm chằm màn hình, chờ đối phương trả lời.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, trả lời chưa?”
Cô ấy lắc đầu, “Tớ còn chưa thấy hiển thị đã đọc, chắc là vẫn chưa xem, có lẽ sẽ phải đợi thêm, không biết bao giờ cô ấy mới xem.”
Hoàng Hiểu Yến sẽ trở thành sinh viên năm nhất sau khi khai giảng vào tháng 9 năm nay, từ phương bắc đến phương nam, lần đầu tiên trải nghiệm sự khác biệt về thời tiết.
Nhà trường yêu cầu nhập học sớm, bọn họ đều đến trước nửa tháng.
Cô ấy sống trong một căn phòng dành cho bốn người, bốn người đến từ năm sông bốn bể, không có nơi nào giống nhau, mọi người sống chung tương đối hòa hợp, ít nhất là chính cô ấy cảm thấy như vậy.
Nhưng mới nhập học được khoảng hai, ba ngày, tức là vào buổi trưa cách đây một tuần, lúc cô ấy đang ngủ trưa thì đột nhiên bị bóng đè.
Sở dĩ gọi đó là bóng đè, bởi vì khi đó cô ấy đang ngủ trên giường, rõ ràng đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể biết được bạn cùng phòng đang nói gì.
Giường của Hoàng Hiểu Yến ở cạnh cửa, cô ấy nằm nghiêng quay mặt về phía lối đi, nhắm hai mắt, nhưng lại có thể biết được ba người bạn cùng phòng người thì đang ngủ, người đọc sách, người đang nghịch điện thoại, đối với cô ấy mà nói, điều đó thực sự quá mức đáng sợ.
Cô ấy biết chắc mình bị bóng đè, quả nhiên, vừa muốn mở mắt ra, cô ấy phát hiện mí mắt không tài nào nhấc lên được, giống như có sức nặng ngàn cân, thân thể cũng không cách nào động đậy, như có người trói cô ấy lại vậy.
Cô ấy muốn gọi người, nhưng lại phát hiện ngay cả miệng cũng không mở được, chỉ có thể để mặc cho cảm giác đè nặng trên người ngày càng nghiêm trọng.
Những người bạn cùng phòng xung quanh vẫn đang làm việc riêng của mình, cô ấy có thể cảm nhận rất rõ từng âm thanh một, nhưng vẫn không thể tỉnh dậy.
Không phải Hoàng Hiểu Yến chưa từng nghe qua bóng đè, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể cứng rắn, tuy nhiên, nó cũng chẳng có chút tác dụng nào.
Không biết qua bao lâu, khi cô ấy sắp bỏ cuộc và chìm vào giấc ngủ, thân thể đột nhiên co giật, sau đó tỉnh lại.
Cô ấy ngồi phắt dậy, chiếc giường phát ra âm thanh không nhỏ.
Bạn cùng phòng Lý Tử nghe thấy tiếng động, nghi ngờ nhìn sang, “Sao vậy? Trông sắc mặt cậu rất hoảng, gặp ác mộng sao?”
Hoàng Hiểu Yến lắc đầu, nuốt nước miếng, “Tớ vừa bị bóng đè, tớ cảm thấy mình gần như không thể tỉnh dậy.”
Lý Tử kinh ngạc vài giây, sau đó an ủi: “Có thể gần đây áp lực lớn, thời tiết nóng bức, cậu nên nằm ngửa khi ngủ, đừng đè ép lên ngực, tớ nghe nói như vậy có thể dẫn tới việc bị bóng đè.”
Nghe thế, Hoàng Hiểu Yến gật đầu, “Được, tớ biết rồi.”
Hai người đều không ngờ rằng, đó mới chỉ là bắt đầu.
Vì ngày hôm trước có thể là chuyện ngoài ý muốn, nên cả hai người đều không để tâm, nhưng tới ngày hôm sau, Hoàng Hiểu Yến lại bị bóng đè trong lúc ngủ trưa.
Nói là bóng đè, bởi vì cảm giác rất giống lần trước, cũng cảm thấy trên người như nặng ngàn cân, mí mắt không mở ra được.
Nhưng lần này khác ở chỗ, cô ấy nằm nghiêng quay mặt vào tường, cả người mơ mơ màng màng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, luôn muốn thức dậy.
Không lâu sau, cô ấy nghe thấy âm thanh, rồi lại nhanh chóng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Hoàng Hiểu Yến cứ liên tục như vậy cho đến khi mở được mắt, cả người như bị vớt ra từ trong nước, trên mặt đầy mồ hôi.
Cô ấy hoảng sợ nói với Lý Tử: “Tớ cảm giác có người đang gọi mình!”
Lý Tử nói: “Có phải cậu sinh ra ảo giác rồi không, trong phòng ngủ không có ai gọi cậu cả, tớ vẫn luôn để ý mà.”
Hoàng Hiểu Yến cũng không bị cô bạn thuyết phục, mặc dù cô ấy mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, nhưng vì quá mơ hồ nên không biết là nam hay nữ, hiện tại cũng không thể phân biệt rốt cuộc người đó gọi tên cô ấy hay gọi gì.
Trải qua hai lần bị bóng đè, Lý Tử và cô ấy đều có phần chú ý.
Bóng đè không lạ, nhưng hai ngày liên tiếp thì có hơi đáng sợ, hơn nữa, dù cô ấy ngủ trong tư thế nằm nghiêng, nhưng không hề đè ép lên tim và lồng nguc.
Hôm nay Hoàng Hiểu Yến đi dạo phố cùng bạn trai, tâm trạng rất vui vẻ, tưởng chừng như sẽ không thể bị bóng đè, nhưng nó vẫn tiếp tục xảy ra vào buổi trưa.
Cả hai người đều có phần không rõ nguyên nhân, lên mạng tìm kiếm, lại thấy không có lời giải thích nào hợp lý, đành phải cứ thế vứt ra sau đầu, dù sao cũng không có gì quan trọng.
Cho đến trưa ngày thứ ba, cô ấy lại bắt đầu chuyện tương tự.
Khác với hai lần trước, lần này thân thể không những không cử động được, ngược lại còn bị ù tai, nghe thấy âm thanh bén nhọn, như tiếng loa của thầy giáo, vô cùng chói tai.
Giữa cơn ù tai này, cô ấy lại nghe thấy giọng nói mơ hồ kia, lần này vẫn không nghe rõ người đó đang gọi gì.
Sau khi tỉnh dậy, Hoàng Hiểu Yến khẳng định lần này chắc chắn mình gặp phải chuyện lạ.
Một hay hai lần thì cũng thôi đi, người ta thường nói, chuyện không nên quá ba lần, cô ấy đến lần thứ ba vẫn như vậy, thật sự quá bất thường.
Cô ấy tới thư viện tra cứu, phát hiện bóng đè và quỷ đè giường (*) có sự khác biệt.
(*) Quỷ đè giường: ám chỉ việc đột nhiên tỉnh táo nhưng không thể cử động cơ thể khi đang ngủ, thực chất là mắc chứng bệnh rối loạn giấc ngủ. Hiện tượng “quỷ đè” là một triệu chứng của bệnh tê liệt thần kinh giấc ngủ, trong khi ngủ, bệnh nhân xuất hiện trạng thái nửa tỉnh, nửa ngủ, sóng não là biên độ thức. Ảo giác thị giác kết hợp nhưng giảm thiểu trương lực cơ toàn thân.
Bóng đè giống như lần đầu tiên, cô ấy không thể cử động, không thể nói năng, nhưng tình huống ở ngày thứ ba đã có thể xem như quỷ đè giường, mặc dù cô ấy không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, nhưng nghe thấy âm thanh không sạch sẽ cũng coi như là đúng rồi.
Sau đó, Lý Tử cũng rất quan tâm đến cô ấy, đặc biệt đổi giường ngủ, kết quả là không gặp phải quỷ đè giường nữa, ngủ rất ngon.
Mấy người đều yên tâm, cảm thấy chuyện này cứ thế trôi qua rồi.
Ai biết đâu, buổi trưa ngày hôm sau, khi Hoàng Hiểu Yến đang ngủ trên giường của mình, lại gặp quỷ đè giường lần nữa, cả người không thể nhúc nhích, nhưng lần này cô ấy thật sự nghe thấy tiếng gọi người kia.
Cũng không thể xem là gọi người, vì nó vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô ấy cảm thấy đó hẳn là tiếng nói chuyện, lúc to lúc nhỏ, cô ấy cố gắng vẫn không thể nghe thấy, đành cứ để như vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, bên trên như có thứ gì đó đang đ3 xuống, cô ấy cố gắng giãy giụa, sau khi không có kết quả, cô ấy thử mở mắt, phải mất rất nhiều công sức cuối cùng mới mở được một khe hở, đúng lúc này, cô ấy nhìn thấy thứ gì đó khiến cô ấy hoảng sợ.
Không ngờ trên tường lại có một gương mặt quỷ đang đối diện với cô ấy, nhưng rồi nó lại nhanh chóng biến mất trên vách tường.
Hoàng Hiểu Yến bị cảnh tượng này doạ sợ tới mức ngồi bật dậy, nhảy từ trên giường xuống dưới, suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng.
Đây là lần thứ tư.
Lần đầu tiên cô ấy bị bóng đè, lần thứ hai nghi ngờ bị quỷ đè giường, lần thứ ba nghe thấy âm thanh, lần thứ tư không chỉ nghe thấy âm thanh mà còn nhìn thấy mặt quỷ. Mỗi lần đều cho cảm giác khác nhau, không hề trùng lặp.
Mấy cô gái trong ký túc xá đều có chút sợ hãi, dù sao thì đã như thế này vài ngày rồi, hơn nữa, cô ấy là người duy nhất trong ký túc xá bị, thật sự có hơi đáng sợ.
Lý Tử nói: “Hay là dọn đi thôi, làm tớ buổi tối cũng không dám ngủ.”
Hoàng Hiểu Yến cũng muốn lắm, nhưng trường học có quy định, sinh viên năm nhất phải ở lại trường, muốn đi cũng không được, về phần đổi ký túc xá, chuyện đó lại càng rắc rối hơn, phải có chữ ký của giáo viên hướng dẫn, lý do chính đáng, mà lý do của cô ấy, nói ra chắc chẳng có ai thèm tin.
Mang theo những lo lắng như vậy sang ngày hôm sau, đây có thể xem là lần thứ năm, tình huống lần này khiến cho tất cả mọi người trong ký túc xá đều khiếp sợ.
Buổi trưa, Hoàng Hiểu Yến vốn không định ngủ trưa, dù sao cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến tiếng gọi vào buổi trưa ngày hôm trước, cô ấy lại tràn ngập sự tò mò, cuối cùng không chống đỡ được mà chạy đi ngủ.
Lần này cô ấy để tâm hơn, nhờ Lý Tử nằm ở phía đối diện ghi lại trạng thái khi ngủ của mình, chắc hẳn có thể nhìn ra điều gì đó.
Ngoại trừ cô ấy, tất cả mọi người trong ký túc xá đều nằm run rẩy trên giường Lý Tử, cảnh tượng này giống như phim kinh dị, cố tình bọn họ đều rất tò mò, cũng tin chắc buổi trưa mặt trời chói chang như vậy sẽ không có chuyện gì.
Hoàng Hiểu Yến lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này quỷ đè giường khiến da đầu cô ấy tê dại.
Cô ấy nằm ngửa, giường cũng chỉ rộng hơn một mét, không lớn lắm, nhưng cô ấy lại có cảm giác như bên cạnh mình đột nhiên có “người” nằm xuống, cứ thế trực tiếp nằm xuống.
Loại cảm giác có người nằm ngủ bên cạnh này vô cùng mãnh liệt, từ ngày nhập học đến bây giờ cô ấy luôn ngủ một mình, thế nên mới lập tức cảm nhận được, hơn nữa, hình như tai bị hỏng rồi, vẫn luôn ù ù không ngừng.
Một lát sau, Hoàng Hiểu Yến phát hiện không có chuyện gì, trong lòng yên lặng thở phào.
Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, “người” nằm bên cạnh kia đột nhiên bắt đầu lôi kéo cô ấy!
Cảm giác như linh hồn bị xé rách, cả người sắp bị kéo ra ngoài, cô ấy vô thức mở miệng bắt đầu la hét. Cái “người” kia cũng không kéo cô ấy một cách bình thường, mà tách cô ấy ra, quay về phía vách tường.
Lần này Hoàng Hiểu Yến bắt đầu giãy giụa kịch liệt, từ một góc nhỏ dần kéo theo toàn bộ cơ thể, có lẽ phải qua thật lâu sau toàn bộ cơ thể mới có thể cử động, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn giãy giụa.
Cô ấy tỉnh dậy, hơn nữa, vẫn còn nằm ngửa như cũ.
Hoàng Hiểu Yến nhìn về phía Lý Tử trên chiếc giường đối diện, phát hiện cả ba người đều hoảng sợ nhìn mình.
Từ lời kể của họ, Hoàng Hiểu Yến mới biết trưa nay mình thực sự kêu thành tiếng, hơn nữa, trong video cô ấy cũng giãy giụa trên giường, thậm chí biểu cảm còn có chút vặn vẹo, quả thực nhìn có chút đáng sợ.
Lý Tử nói: “Hiểu Yến, cậu chỉ là gặp ác mộng thôi nhỉ…”
Hai người còn lại cũng gật đầu, “Vừa rồi cậu kêu thành tiếng dọa chúng tớ sợ chết khiếp, cảm giác có chút kinh khủng, cậu có muốn đi gặp bác sĩ không?”
“Gặp bác sĩ có tác dụng không?”
“Bác sĩ tâm lý, tớ cảm giác có lẽ bác sĩ tâm lý sẽ am hiểu việc này hơn, không phải trong trường chúng ta cũng có phòng tư vấn tâm lý hay sao, để tớ đi cùng cậu.”
Về cơ bản, phòng tư vấn tâm lý ở trường đại học luôn hoạt động 24 /24.
Mấy người cùng đến phòng tư vấn tâm lý, nhưng tình huống bên kia đưa ra có thể là lần đầu tiên rời khỏi nhà dẫn tới tinh thần không tốt, dặn bọn họ yên tâm, nên xem thêm những video hài hước để thư giãn, trước khi ngủ hãy nghe thêm vài bản nhạc thuần tuý.
Sao có thể yên tâm được, cô ấy đã bị quỷ đè giường năm ngày liên tục, nói ra còn khiến người ta sợ chết khiếp, hôm nay cũng sợ tới mức hét thành tiếng, hơn nữa, cô ấy đã từng bật nhạc vào buổi trưa nhưng không có tác dụng gì.
Mấy người sóng vai đi trên đường, đột nhiên Lý Tử nói: “Đi tìm Cơ Thập Nhất trên Weibo thử xem?”
Lý Tử thường thích lướt Weibo, mặc dù không theo đuổi thần tượng hay người nổi tiếng nào, nhưng luôn nắm bắt rất tốt những tin tức mới nhất, Cơ Thập Nhất thường xuất hiện nhiều lần trên hot search Weibo, Lý Tử đã quen mặt từ lâu.
Tình cờ thay, khi nãy cô ấy vừa mới thấy Cơ Thập Nhất xuất hiện trên hot search Weibo, đột nhiên nảy ra một ý, hay là đi tìm Cơ Thập Nhất xem sao.
“Cô ấy biết giải mã giấc mơ, tớ đọc thấy hầu hết các bình luận đều ứng nghiệm, mặc dù có cảm giác hơi khó xảy ra nhưng sự thật chính là như vậy, tuy rằng bóng đè không phải mơ, Hiểu Yến, cậu cứ thử xem!”
“Cứ coi ngựa sống như ngựa chết mà chạy chữa, biết đâu lại thành công thì sao?”
Nằm trong ký túc xá chia sẻ Weibo cả buổi trưa, cuối cùng cũng may mắn rút được vé khán giả, thế nên mới có cảnh Hoàng Hiểu Yến xuất hiện ở đài truyền hình Tô Nam.
- -----oOo------
/186
|