Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Cơ Thập Nhất buột miệng thốt lên: “Giấc mơ so sánh.”
Nghe thấy thanh âm mơ hồ, Tô Minh Châu nghi hoặc: “Chị nói gì?”
Cô cười che giấu, “Chị đang xem tin tức trong điện thoại, hơi kinh ngạc chút thôi.”
Tin nhắn thoại trong di động đã phát xong, toàn bộ cảnh trong mơ cũng được ghi nhớ hoàn chỉnh trong đầu cô.
Vừa nghe đại khái, cô đã ngờ ngợ không biết có phải loại hình đó hay không, không ngờ lại hoàn toàn chính xác.
Ở đại lục mộng cảnh, giấc mơ so sánh khá phổ biến, nhưng cũng không có định nghĩa chi tiết và đầy đủ, mà ở thời hiện đại, giấc mơ so sánh có được một định nghĩa hoàn hảo.
So sánh sự giống nhau, gọi là mô phỏng, là bắt chước.
Nói chi tiết hơn một chút, thế nào là mô phỏng, cụ thể hơn đó chính là —— Nếu mơ thấy quan tài sẽ được làm quan, mơ thấy thứ ô uế sẽ được tiền, mơ thấy trèo cao thì có được vinh hoa phú quý…
Trong giấc mơ so sánh, mỗi hình ảnh xuất hiện đều đại diện cho một tầng ý nghĩa, nói cách khác, tất cả những chi tiết và đồ vật từng xuất hiện cần phải được ghi nhớ chính xác, như vậy thì mới có thể giải thích ra ý nghĩa thực sự của giấc mơ.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, ánh trăng, mây mù, núi, gió, bóng tối, rừng cây, dã thú, con nhím,… xuất hiện theo thứ tự, tất cả đều là hình ảnh, mỗi một sự vật đều có thể tìm thấy và đối chiếu với hiện thực.
Tuy nhiên, không giống các giấc mơ so sánh thông thường, nội dung trong giấc mộng của Lương Ninh Ninh bị ảnh hưởng sâu sắc từ tiềm thức, dẫn đến sự thay đổi trong cách đối chiếu từ hình ảnh gốc.
Nói cách khác, muốn giải giấc mộng này thì phải kết hợp với hiện thực, nếu chỉ biết ý nghĩa thông thường của những hình ảnh này thì cũng vô dụng.
Mà trên thực tế, Cơ Thập Nhất biết rõ, cho dù không cần linh lực nhắc nhở, chỉ cần đoán thôi là sẽ hiểu Lương Ninh Ninh đã từng trải qua chuyện gì.
Cô còn chưa bắt đầu giải mộng, một tin nhắn khác đã nhảy ra: “Cô Cơ, cô có thể nhìn ra giấc mơ này nói gì không?”
Cơ Thập Nhất tập trung, đặt tất cả suy nghĩ lên giấc mơ của Lương Ninh Ninh.
Thứ nhất, hình ảnh leo núi đầu tiên.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, leo núi là mục tiêu tuyệt đối của cô bé, cho dù xung quanh có tối tăm và đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng chỉ cần tới được đỉnh núi, cô bé có thể nhìn xuống mọi thứ.
Leo cao có nghĩa là trở nên cao quý, tức là giàu có hiển hách, Lương Ninh Ninh nghĩ rằng chỉ cần có được địa vị cao, cô bé có thể bỏ qua mọi mối nguy hiểm, hơn nữa, ở trên đỉnh cao nhất của ngọn núi thì sẽ không còn gì có thể ngăn cản cô bé nữa.
Trên con đường này, đường núi là con đường thành công, chỉ là, con đường ấy rất gập ghềnh và chứa đựng muôn vàn gian khổ, còn có thứ gì đó ngăn trở, cơn gió lạnh ban đầu, từ bốn phương tám hướng thổi đến, khiến cô bé đau đớn nhưng lại không làm tổn thương cô bé, không thể nghi ngờ, chắc chắn nó thể hiện cho những lời châm chọc mỉa mai từ mọi người xung quanh.
Mà nghiêm trọng hơn cả chính là hình ảnh ánh trăng bị mây đen che khuất, ánh trăng nhìn thấy tất cả nhưng lại chọn cách phớt lờ, tác dụng ban đầu của nó là soi sáng dẫn lối, mà hiện giờ lại ẩn vào trong bóng tối, coi như không thấy gì. Có nghĩa là, trong thực tế, người nọ đã phát hiện ra việc này, nhưng không có biện pháp hành động nào, mà còn xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lương Ninh Ninh chỉ có thể tự mình mò mẫm dò đường.
Tất cả những chuyện cô bé trải qua sau đó đều là trở ngại trên con đường dẫn tới thành công của cô bé, không biết là vô tình hay cố ý, cô bé gặp phải đủ loại khó khăn cách trở.
Cây cối được trồng phức tạp, không theo quy luật trên núi khiến đường đi của cô bé càng thêm gian nan, cho dù chỉ đứng ở đó không có hành động gì, nhiều cây cối khắp núi như vậy, Cơ Thập Nhất chỉ có một suy nghĩ: Nhất định là nó đại diện cho các bạn cùng lớp!
Kế tiếp, cô bé gặp thú hoang.
Dã thú đã nấp trong bóng tối theo dõi cô bé từ lâu, cẩn thận quan sát chờ đợi thời cơ, mãi đến khi bị phát hiện thì nó mới xông lên.
Dù ở hiện thực hay trong mộng, dã thú đều đại diện cho các tình huống nguy hiểm, là nỗi sợ hãi bị đè nén sâu trong tiềm thức, hay nỗi sợ hãi về cái chết.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, cô bé bị dã thú phát hiện nên vội vàng trốn vào trong rừng cây, cô bé cho rằng những thứ đó có thể giúp được mình, kết quả lại vô dụng, cuối cùng vẫn bị dã thú ngậm ra ngoài cắn xé.
Vì sợ hãi nên né tránh.
Trong hiện thực, cô bé không tiếp xúc với những loại động vật như dã thú này, nói cách khác, trên thực tế, cô bé đang chống lại người nào đó rất nguy hiểm, người này từng xuất hiện trong cuộc sống của cô bé.
Kết quả cho thấy, cô bé đã thất bại, dù có giãy giụa hay đấu tranh đều vô ích, cuối cùng vẫn phải chịu những tổn thương không thể gọi thành tên. Mà dã thú cũng không làm hại đến tính mạng của cô bé, từ đó có thể thấy được, người nọ không có ý định gi3t ch3t cô bé, chỉ muốn làm tổn thương mà thôi.
Cô bé hy vọng có một con vật tốt bụng nào đó xuất hiện, trong tiềm thức cô bé mong muốn có người nào đó sẽ giúp mình, nhưng thực tế là chẳng có ai ra tay cả.
Vậy nên mọi chuyện mới phát triển theo hướng Lương Ninh Ninh trơ mắt nhìn mình bị người nọ làm tổn thương, cuối cùng lựa chọn thức tỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau đó là con nhím rình trộm.
Con nhím thường tượng trưng cho những hành vi xấu trong giấc mơ, các tình huống quá mức tồi tệ phức tạp mà không thể xử lý chính đáng, nó khiến cho Lương Ninh Ninh đã đau nay càng thêm đau, thật khó để nói liệu có phải do nó nhìn thấy dã thú cắn xé cô bé hay không.
Nhưng con nhím chắc chắn là người Lương Ninh Ninh quen biết, trong lòng cô bé nghĩ rằng người này sẽ không gây thương tổn cho mình, nhưng tiềm thức đã đưa ra đáp án, người này đã khiến cô bé tổn thương lần thứ hai.
Kết thúc chuyện đó.
Đường núi trở nên dốc đứng, Lương Ninh Ninh cảm thấy mình sắp thành công rồi, đúng lúc này, cô bé lại phát hiện ra xác chết.
Xác chết cản trở bước chân của cô bé, khiến trong lòng cô bé do dự, sợ hãi, cuối cùng lựa chọn tiến lên đối mặt với nó, phi giới tính, diện mạo và tứ chi kỳ quái.
“Pháp y nói con bé mới sảy thai không lâu!”
“Con bé ngoan ngoãn như vậy, sao có thể mang thai!”
Lời nói của mẹ Lương chợt nhảy vào tai, Cơ Thập Nhất thở dài, nói vậy, điều này đại diện cho sự cố sảy thai, sự cố sảy thai khiến trong lòng cô bé sợ hãi, sau khi đối mặt, cuối cùng lựa chọn trốn thoát, nhưng lại bị vấp ngã, cho thấy việc đó đã để lại một nút thắt dưới đáy lòng.
Người chết thường muốn quên đi quá khứ không vui trong giấc mơ, dự định đứng lên lần nữa, tạm biệt quá khứ và mang ý nghĩa tái sinh, nhưng hoàn cảnh trong giấc mộng này lại vô cùng áp lực, cho thấy cảm xúc rất bất ổn, điều cô bé muốn quên đi đã trở thành một nút thắt.
Sau đó, cô bé đi tới một nơi xa lạ, sương mù bao phủ dày đặc, cảnh tượng biến thành hôn lễ.
Đối với ông cụ kia, thân thể thôi thúc cô bé tiếp cận, trong lòng tràn ngập sự vui sướng, nhưng cô bé lại không cách nào chấp nhận được, nếu không có màn công bố phía sau, kết quả cuối cùng của giấc mơ này chắc chắn là hỉ mộng.
Tuy nhiên, mọi chuyện thường phát triển theo hướng không tốt, ngay từ đầu, hôn lễ đó đã là ảo tưởng, những gì cô bé nghĩ là thật thì đều là giả cả.
Trong mơ, cưới ông cụ tượng trưng cho người quyền quý, điều này có nghĩa là Lương Ninh Ninh đã từng cho rằng người nào đó có thể giúp mình, khi đến gần thì cô bé mới hay, hoá ra người nọ chẳng hề giúp mình một chút nào.
Hoặc cô bé hy vọng người này sẽ là quý nhân của mình, trong lòng lại có chút không muốn tiếp xúc với đối phương, do đó mà đã bỏ lỡ quý nhân này.
Cuối cùng cô bé vẫn lựa chọn lên đường.
Chỉ là, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lương Ninh Ninh đã không phân biệt được đâu là đúng và đâu là sai, mục tiêu leo l3n đỉnh núi để thành công thuở ban đầu vẫn vẹn nguyên, nhưng hiện giờ cô bé đã đi sai đường, rơi vào chốn mê man bất định.
Cuối cùng là sụp đổ.
Cơ Thập Nhất sắp xếp tất cả thông tin, sau đó gửi cho mẹ Lương, rồi cẩn thận đón nhận lời nhắc nhở từ linh lực.
Con đường vốn như thoi đưa chìm vào bóng tối, chẳng mấy chốc đã xuất hiện rất nhiều người, nhìn không rõ dáng vẻ, miệng mấp máy, cuộc tranh cãi phức tạp gần như khiến cô muốn kêu lên thành tiếng, ngay sau đó, hình ảnh trước mắt thay đổi, bóng dáng của hai người đàn ông phủ kín tầm nhìn.
Vài giây sau, thị giác trở lại bình thường, Cơ Thập Nhất chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng.
…
Khi mẹ Lương biết được nội dung giải mộng, bà ngồi trên sô pha im lặng rơi lệ.
Nếu những gì người này nói là đúng, vậy rốt cuộc con gái mình đã gặp phải đả kích gì, cuối cùng lại đi đến bước đường sụp đổ?
Thế giới này đã tới mức đó rồi sao, ngay cả bạn học và giáo viên đều không giúp cô bé, nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng?
Điện thoại đột nhiên rung lên, trong tin nhắn lại có thêm nội dung.
“Chắc hẳn dã thú và con nhím đều là đàn ông, cô Lương, chị có thể đối chiếu với những người xung quanh Lương Ninh Ninh, có người nào ôm ác ý cực kỳ lớn với cô bé, đặc biệt là ngay từ đầu cô bé thường gần gũi với người đó nhất.”
“Hẳn là người có địa vị tốt trong trường học, có thể là giáo viên biết chuyện này, nhưng chọn cách thờ ơ, theo thông tin chị nói với tôi trước đó, hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm lớp có thể giữ loại thái độ này.”
“Mối quan hệ của cô bé với bạn học có lẽ cũng không tốt, từng bị cười nhạo hoặc cô lập, hy vọng chị có thể tìm được đáp án chị muốn.”
“Về phần hung thủ, tự sát hay bị giết, thật sự rất xin lỗi, trong mộng không cung cấp tin tức nào, nhưng tôi biết, từ đầu đến cuối con gái của chị đều muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhưng hiện thực đã khiến cô bé rơi vào vòng xoáy đả kích vô hạn.”
Đọc xong mấy dòng chữ này, đôi mắt của mẹ Lương đỏ bừng lên, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, vẫy xe đi đến trường học.
Khó trách trường học muốn dàn xếp ổn thỏa, hóa ra bọn họ đã biết chuyện này từ sớm, nhưng vẫn dung túng cho đầu sỏ gây tội!
Trường cấp ba Dục Tài vẫn đang giảng dạy, trùng hợp là nhân viên bảo vệ không ở đó, bà nắm chắc cơ hội chạy nhanh vào, đi thẳng đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp Ninh Ninh.
Trước đó bà từng đến trường học, nhưng không có bất kỳ ai nguyện ý nói cho bà biết phòng hiệu trưởng ở đâu, thậm chí còn đuổi bà ra ngoài, thế nên bà chỉ biết văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu mà thôi.
Khi sắp đến ngã rẽ trước cầu thang, bà dừng lại.
Bà vẫn còn nhớ lời nói vừa rồi, rốt cuộc hai người đàn ông xâm hại Ninh Ninh là ai? Chủ nhiệm lớp có nằm trong đó hay không?
“Reng reng ~”
Tiếng chuông tan học cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, mẹ Lương lập tức thay đổi phương hướng, đi thẳng đến phòng học.
Bà từng đến lớp của Lương Ninh Ninh làm ầm ĩ một trận, nhưng lúc đó đang học, giáo viên nhanh chóng kéo bà đi, thậm chí, ngay cả những người bên trong bà cũng chưa nhìn thấy hết.
Bây giờ nhìn từ phía sau cửa sổ, trong lòng căm hận, những người này từng thờ ơ cười nhạo con gái bà, tất cả đều là đồng lõa!
Khi ánh mắt bà đăm đăm, có người phát hiện ra bà, kinh sợ chạy về phía văn phòng.
“Mẹ của Lương Ninh Ninh lại tới nữa rồi! Mau báo cho chủ nhiệm lớp!”
“Bà điên kia vào bằng cách nào, không phải còn có bảo vệ sao?! Sẽ không làm ầm một trận nữa chứ?”
“Đã nói Lương Ninh Ninh tự sát rồi mà, cứ đến đây gây chuyện có ý nghĩa gì sao? Còn không phải là muốn đòi thêm chút tiền, làm chậm trễ việc học của chúng ta sao!”
“Chủ nhiệm lớp tới chưa, trời ạ, nhìn thấy bà ta thôi mà tôi đã thấy phiền rồi, Lương Ninh Ninh chết rồi mà cũng không để người ta yên nữa, thật là.”
“Cậu nhìn vẻ mặt của bà ta đi, đáng sợ thật, buổi tối trở về chắc chắn tôi sẽ gặp ác mộng, nhất định phải nói cho ba tôi, để ông ấy tạo chút áp lực cho chủ nhiệm lớp mới được!”
Mà ở một góc không ai để ý, một nữ sinh nghe thấy cuộc đối thoại ấy, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Cô bé dùng hai tay che cặp sách, tóc mái dài che khuất đôi mắt, trên tay di chuyển qua lại, cho thấy sự do dự của chủ nhân.
Giữa lúc ra ra vào vào, mơ hồ để lộ ra cuốn sổ có mật khẩu in những bông hoa.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Âm thanh cuối cùng rơi xuống, Cơ Thập Nhất buột miệng thốt lên: “Giấc mơ so sánh.”
Nghe thấy thanh âm mơ hồ, Tô Minh Châu nghi hoặc: “Chị nói gì?”
Cô cười che giấu, “Chị đang xem tin tức trong điện thoại, hơi kinh ngạc chút thôi.”
Tin nhắn thoại trong di động đã phát xong, toàn bộ cảnh trong mơ cũng được ghi nhớ hoàn chỉnh trong đầu cô.
Vừa nghe đại khái, cô đã ngờ ngợ không biết có phải loại hình đó hay không, không ngờ lại hoàn toàn chính xác.
Ở đại lục mộng cảnh, giấc mơ so sánh khá phổ biến, nhưng cũng không có định nghĩa chi tiết và đầy đủ, mà ở thời hiện đại, giấc mơ so sánh có được một định nghĩa hoàn hảo.
So sánh sự giống nhau, gọi là mô phỏng, là bắt chước.
Nói chi tiết hơn một chút, thế nào là mô phỏng, cụ thể hơn đó chính là —— Nếu mơ thấy quan tài sẽ được làm quan, mơ thấy thứ ô uế sẽ được tiền, mơ thấy trèo cao thì có được vinh hoa phú quý…
Trong giấc mơ so sánh, mỗi hình ảnh xuất hiện đều đại diện cho một tầng ý nghĩa, nói cách khác, tất cả những chi tiết và đồ vật từng xuất hiện cần phải được ghi nhớ chính xác, như vậy thì mới có thể giải thích ra ý nghĩa thực sự của giấc mơ.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, ánh trăng, mây mù, núi, gió, bóng tối, rừng cây, dã thú, con nhím,… xuất hiện theo thứ tự, tất cả đều là hình ảnh, mỗi một sự vật đều có thể tìm thấy và đối chiếu với hiện thực.
Tuy nhiên, không giống các giấc mơ so sánh thông thường, nội dung trong giấc mộng của Lương Ninh Ninh bị ảnh hưởng sâu sắc từ tiềm thức, dẫn đến sự thay đổi trong cách đối chiếu từ hình ảnh gốc.
Nói cách khác, muốn giải giấc mộng này thì phải kết hợp với hiện thực, nếu chỉ biết ý nghĩa thông thường của những hình ảnh này thì cũng vô dụng.
Mà trên thực tế, Cơ Thập Nhất biết rõ, cho dù không cần linh lực nhắc nhở, chỉ cần đoán thôi là sẽ hiểu Lương Ninh Ninh đã từng trải qua chuyện gì.
Cô còn chưa bắt đầu giải mộng, một tin nhắn khác đã nhảy ra: “Cô Cơ, cô có thể nhìn ra giấc mơ này nói gì không?”
Cơ Thập Nhất tập trung, đặt tất cả suy nghĩ lên giấc mơ của Lương Ninh Ninh.
Thứ nhất, hình ảnh leo núi đầu tiên.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, leo núi là mục tiêu tuyệt đối của cô bé, cho dù xung quanh có tối tăm và đầy rẫy những nguy hiểm, nhưng chỉ cần tới được đỉnh núi, cô bé có thể nhìn xuống mọi thứ.
Leo cao có nghĩa là trở nên cao quý, tức là giàu có hiển hách, Lương Ninh Ninh nghĩ rằng chỉ cần có được địa vị cao, cô bé có thể bỏ qua mọi mối nguy hiểm, hơn nữa, ở trên đỉnh cao nhất của ngọn núi thì sẽ không còn gì có thể ngăn cản cô bé nữa.
Trên con đường này, đường núi là con đường thành công, chỉ là, con đường ấy rất gập ghềnh và chứa đựng muôn vàn gian khổ, còn có thứ gì đó ngăn trở, cơn gió lạnh ban đầu, từ bốn phương tám hướng thổi đến, khiến cô bé đau đớn nhưng lại không làm tổn thương cô bé, không thể nghi ngờ, chắc chắn nó thể hiện cho những lời châm chọc mỉa mai từ mọi người xung quanh.
Mà nghiêm trọng hơn cả chính là hình ảnh ánh trăng bị mây đen che khuất, ánh trăng nhìn thấy tất cả nhưng lại chọn cách phớt lờ, tác dụng ban đầu của nó là soi sáng dẫn lối, mà hiện giờ lại ẩn vào trong bóng tối, coi như không thấy gì. Có nghĩa là, trong thực tế, người nọ đã phát hiện ra việc này, nhưng không có biện pháp hành động nào, mà còn xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lương Ninh Ninh chỉ có thể tự mình mò mẫm dò đường.
Tất cả những chuyện cô bé trải qua sau đó đều là trở ngại trên con đường dẫn tới thành công của cô bé, không biết là vô tình hay cố ý, cô bé gặp phải đủ loại khó khăn cách trở.
Cây cối được trồng phức tạp, không theo quy luật trên núi khiến đường đi của cô bé càng thêm gian nan, cho dù chỉ đứng ở đó không có hành động gì, nhiều cây cối khắp núi như vậy, Cơ Thập Nhất chỉ có một suy nghĩ: Nhất định là nó đại diện cho các bạn cùng lớp!
Kế tiếp, cô bé gặp thú hoang.
Dã thú đã nấp trong bóng tối theo dõi cô bé từ lâu, cẩn thận quan sát chờ đợi thời cơ, mãi đến khi bị phát hiện thì nó mới xông lên.
Dù ở hiện thực hay trong mộng, dã thú đều đại diện cho các tình huống nguy hiểm, là nỗi sợ hãi bị đè nén sâu trong tiềm thức, hay nỗi sợ hãi về cái chết.
Trong giấc mơ của Lương Ninh Ninh, cô bé bị dã thú phát hiện nên vội vàng trốn vào trong rừng cây, cô bé cho rằng những thứ đó có thể giúp được mình, kết quả lại vô dụng, cuối cùng vẫn bị dã thú ngậm ra ngoài cắn xé.
Vì sợ hãi nên né tránh.
Trong hiện thực, cô bé không tiếp xúc với những loại động vật như dã thú này, nói cách khác, trên thực tế, cô bé đang chống lại người nào đó rất nguy hiểm, người này từng xuất hiện trong cuộc sống của cô bé.
Kết quả cho thấy, cô bé đã thất bại, dù có giãy giụa hay đấu tranh đều vô ích, cuối cùng vẫn phải chịu những tổn thương không thể gọi thành tên. Mà dã thú cũng không làm hại đến tính mạng của cô bé, từ đó có thể thấy được, người nọ không có ý định gi3t ch3t cô bé, chỉ muốn làm tổn thương mà thôi.
Cô bé hy vọng có một con vật tốt bụng nào đó xuất hiện, trong tiềm thức cô bé mong muốn có người nào đó sẽ giúp mình, nhưng thực tế là chẳng có ai ra tay cả.
Vậy nên mọi chuyện mới phát triển theo hướng Lương Ninh Ninh trơ mắt nhìn mình bị người nọ làm tổn thương, cuối cùng lựa chọn thức tỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau đó là con nhím rình trộm.
Con nhím thường tượng trưng cho những hành vi xấu trong giấc mơ, các tình huống quá mức tồi tệ phức tạp mà không thể xử lý chính đáng, nó khiến cho Lương Ninh Ninh đã đau nay càng thêm đau, thật khó để nói liệu có phải do nó nhìn thấy dã thú cắn xé cô bé hay không.
Nhưng con nhím chắc chắn là người Lương Ninh Ninh quen biết, trong lòng cô bé nghĩ rằng người này sẽ không gây thương tổn cho mình, nhưng tiềm thức đã đưa ra đáp án, người này đã khiến cô bé tổn thương lần thứ hai.
Kết thúc chuyện đó.
Đường núi trở nên dốc đứng, Lương Ninh Ninh cảm thấy mình sắp thành công rồi, đúng lúc này, cô bé lại phát hiện ra xác chết.
Xác chết cản trở bước chân của cô bé, khiến trong lòng cô bé do dự, sợ hãi, cuối cùng lựa chọn tiến lên đối mặt với nó, phi giới tính, diện mạo và tứ chi kỳ quái.
“Pháp y nói con bé mới sảy thai không lâu!”
“Con bé ngoan ngoãn như vậy, sao có thể mang thai!”
Lời nói của mẹ Lương chợt nhảy vào tai, Cơ Thập Nhất thở dài, nói vậy, điều này đại diện cho sự cố sảy thai, sự cố sảy thai khiến trong lòng cô bé sợ hãi, sau khi đối mặt, cuối cùng lựa chọn trốn thoát, nhưng lại bị vấp ngã, cho thấy việc đó đã để lại một nút thắt dưới đáy lòng.
Người chết thường muốn quên đi quá khứ không vui trong giấc mơ, dự định đứng lên lần nữa, tạm biệt quá khứ và mang ý nghĩa tái sinh, nhưng hoàn cảnh trong giấc mộng này lại vô cùng áp lực, cho thấy cảm xúc rất bất ổn, điều cô bé muốn quên đi đã trở thành một nút thắt.
Sau đó, cô bé đi tới một nơi xa lạ, sương mù bao phủ dày đặc, cảnh tượng biến thành hôn lễ.
Đối với ông cụ kia, thân thể thôi thúc cô bé tiếp cận, trong lòng tràn ngập sự vui sướng, nhưng cô bé lại không cách nào chấp nhận được, nếu không có màn công bố phía sau, kết quả cuối cùng của giấc mơ này chắc chắn là hỉ mộng.
Tuy nhiên, mọi chuyện thường phát triển theo hướng không tốt, ngay từ đầu, hôn lễ đó đã là ảo tưởng, những gì cô bé nghĩ là thật thì đều là giả cả.
Trong mơ, cưới ông cụ tượng trưng cho người quyền quý, điều này có nghĩa là Lương Ninh Ninh đã từng cho rằng người nào đó có thể giúp mình, khi đến gần thì cô bé mới hay, hoá ra người nọ chẳng hề giúp mình một chút nào.
Hoặc cô bé hy vọng người này sẽ là quý nhân của mình, trong lòng lại có chút không muốn tiếp xúc với đối phương, do đó mà đã bỏ lỡ quý nhân này.
Cuối cùng cô bé vẫn lựa chọn lên đường.
Chỉ là, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lương Ninh Ninh đã không phân biệt được đâu là đúng và đâu là sai, mục tiêu leo l3n đỉnh núi để thành công thuở ban đầu vẫn vẹn nguyên, nhưng hiện giờ cô bé đã đi sai đường, rơi vào chốn mê man bất định.
Cuối cùng là sụp đổ.
Cơ Thập Nhất sắp xếp tất cả thông tin, sau đó gửi cho mẹ Lương, rồi cẩn thận đón nhận lời nhắc nhở từ linh lực.
Con đường vốn như thoi đưa chìm vào bóng tối, chẳng mấy chốc đã xuất hiện rất nhiều người, nhìn không rõ dáng vẻ, miệng mấp máy, cuộc tranh cãi phức tạp gần như khiến cô muốn kêu lên thành tiếng, ngay sau đó, hình ảnh trước mắt thay đổi, bóng dáng của hai người đàn ông phủ kín tầm nhìn.
Vài giây sau, thị giác trở lại bình thường, Cơ Thập Nhất chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng.
…
Khi mẹ Lương biết được nội dung giải mộng, bà ngồi trên sô pha im lặng rơi lệ.
Nếu những gì người này nói là đúng, vậy rốt cuộc con gái mình đã gặp phải đả kích gì, cuối cùng lại đi đến bước đường sụp đổ?
Thế giới này đã tới mức đó rồi sao, ngay cả bạn học và giáo viên đều không giúp cô bé, nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng?
Điện thoại đột nhiên rung lên, trong tin nhắn lại có thêm nội dung.
“Chắc hẳn dã thú và con nhím đều là đàn ông, cô Lương, chị có thể đối chiếu với những người xung quanh Lương Ninh Ninh, có người nào ôm ác ý cực kỳ lớn với cô bé, đặc biệt là ngay từ đầu cô bé thường gần gũi với người đó nhất.”
“Hẳn là người có địa vị tốt trong trường học, có thể là giáo viên biết chuyện này, nhưng chọn cách thờ ơ, theo thông tin chị nói với tôi trước đó, hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm lớp có thể giữ loại thái độ này.”
“Mối quan hệ của cô bé với bạn học có lẽ cũng không tốt, từng bị cười nhạo hoặc cô lập, hy vọng chị có thể tìm được đáp án chị muốn.”
“Về phần hung thủ, tự sát hay bị giết, thật sự rất xin lỗi, trong mộng không cung cấp tin tức nào, nhưng tôi biết, từ đầu đến cuối con gái của chị đều muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhưng hiện thực đã khiến cô bé rơi vào vòng xoáy đả kích vô hạn.”
Đọc xong mấy dòng chữ này, đôi mắt của mẹ Lương đỏ bừng lên, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, vẫy xe đi đến trường học.
Khó trách trường học muốn dàn xếp ổn thỏa, hóa ra bọn họ đã biết chuyện này từ sớm, nhưng vẫn dung túng cho đầu sỏ gây tội!
Trường cấp ba Dục Tài vẫn đang giảng dạy, trùng hợp là nhân viên bảo vệ không ở đó, bà nắm chắc cơ hội chạy nhanh vào, đi thẳng đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp Ninh Ninh.
Trước đó bà từng đến trường học, nhưng không có bất kỳ ai nguyện ý nói cho bà biết phòng hiệu trưởng ở đâu, thậm chí còn đuổi bà ra ngoài, thế nên bà chỉ biết văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu mà thôi.
Khi sắp đến ngã rẽ trước cầu thang, bà dừng lại.
Bà vẫn còn nhớ lời nói vừa rồi, rốt cuộc hai người đàn ông xâm hại Ninh Ninh là ai? Chủ nhiệm lớp có nằm trong đó hay không?
“Reng reng ~”
Tiếng chuông tan học cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, mẹ Lương lập tức thay đổi phương hướng, đi thẳng đến phòng học.
Bà từng đến lớp của Lương Ninh Ninh làm ầm ĩ một trận, nhưng lúc đó đang học, giáo viên nhanh chóng kéo bà đi, thậm chí, ngay cả những người bên trong bà cũng chưa nhìn thấy hết.
Bây giờ nhìn từ phía sau cửa sổ, trong lòng căm hận, những người này từng thờ ơ cười nhạo con gái bà, tất cả đều là đồng lõa!
Khi ánh mắt bà đăm đăm, có người phát hiện ra bà, kinh sợ chạy về phía văn phòng.
“Mẹ của Lương Ninh Ninh lại tới nữa rồi! Mau báo cho chủ nhiệm lớp!”
“Bà điên kia vào bằng cách nào, không phải còn có bảo vệ sao?! Sẽ không làm ầm một trận nữa chứ?”
“Đã nói Lương Ninh Ninh tự sát rồi mà, cứ đến đây gây chuyện có ý nghĩa gì sao? Còn không phải là muốn đòi thêm chút tiền, làm chậm trễ việc học của chúng ta sao!”
“Chủ nhiệm lớp tới chưa, trời ạ, nhìn thấy bà ta thôi mà tôi đã thấy phiền rồi, Lương Ninh Ninh chết rồi mà cũng không để người ta yên nữa, thật là.”
“Cậu nhìn vẻ mặt của bà ta đi, đáng sợ thật, buổi tối trở về chắc chắn tôi sẽ gặp ác mộng, nhất định phải nói cho ba tôi, để ông ấy tạo chút áp lực cho chủ nhiệm lớp mới được!”
Mà ở một góc không ai để ý, một nữ sinh nghe thấy cuộc đối thoại ấy, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Cô bé dùng hai tay che cặp sách, tóc mái dài che khuất đôi mắt, trên tay di chuyển qua lại, cho thấy sự do dự của chủ nhân.
Giữa lúc ra ra vào vào, mơ hồ để lộ ra cuốn sổ có mật khẩu in những bông hoa.
- -----oOo------
/186
|