Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Nhìn từ trên xuống dưới, qua độ cao của căn gác này, có vẻ nó ở tầng hai, nhưng so với tầng hai bình thường thì cao hơn một chút. Tầng dưới là sân, sân được lát đá, không phải bùn đất.
Ngọn lửa lan rất nhanh, chớp mắt đã đến gần sát bọn họ.
Tô Minh Châu mím môi, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh nhìn xung quanh, thừa dịp Cơ Thập Nhất chưa kịp phản ứng, anh trực tiếp xoay người lại ôm cô vào lòng, lật người ra sau, phá lan can cũ nát, hai người cùng nhau rơi xuống căn gác.
“Anh ——” Cơ Thập Nhất chỉ mới thốt ra một chữ đã bị che mắt lại.
Tiếng gió thổi rít gào bên tai, nhưng sau lưng lại là một luồng nhiệt nóng rực, trái tim của Cơ Thập Nhất đập ngày một nhanh hơn. Cô không nhịn được mà nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bàn tay đang che trước mắt mình.
Tô Minh Châu ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn căn gác nhỏ bị lửa thiêu trụi. Một người phụ nữ hốt hoảng xuất hiện trước mắt anh, bà ấy đứng trên căn gác mỉm cười với anh, phía sau là ngọn lửa lan rộng, giống như phượng hoàng niết bàn.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người đã rơi từ trên căn gác xuống tầng dưới. Nhưng một giây sau đó, mắt hai người tối sầm lại, bất tỉnh.
Một cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu, Cơ Thập Nhất mừng vui.
Điều này có nghĩa là bọn họ đã rời khỏi giấc mơ thứ hai, cảnh cuối sẽ không bị thương, Châu Châu cũng sẽ không bị thương.
Cô biết tại sao anh lại làm như vậy. Hành lang đã bắt đầu đứt đoạn, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, e là đi được nửa đường sẽ bị rơi xuống, sợ rằng lúc đó lại rơi vào khốn cảnh khác.
Nếu giữa chừng bị dằm gỗ đâm vào người, có lẽ khả năng bị thương sẽ rất cao.
Nhưng cô không ngờ rằng, khoảnh khắc rơi xuống đất lại chính là khoảnh khắc rời khỏi giấc mơ. Cơ Thập Nhất cũng mơ hồ đoán được.
Căn gác nhỏ này đại diện cho những bí mật và tội lỗi, một lần nữa biến mất trong trận hỏa hoạn, không hẳn là do tiềm thức của Châu Châu, có lẽ là do hành vi năm đó của mẹ khiến anh lựa chọn làm như vậy.
Suy cho cùng, giấc mơ này cũng là của anh, tư tưởng và suy nghĩ của anh sẽ ảnh hưởng đến nội dung giấc mơ. Cảnh tượng cuối cùng trên căn gác là minh chứng rõ ràng nhất.
Cơ Thập Nhất không khỏi suy đoán xem rốt cuộc ai là người đã phóng hỏa. Bây giờ cô đã mơ hồ đoán ra được là do mẹ Châu Châu, bà ấy phóng hỏa để giải thoát bản thân. Nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán, phải trở về hiện thực thì mới có thể nhận được đáp án.
Sau khi ở trong bóng tối một lúc lâu, Cơ Thập Nhất từ từ mở mắt, phát hiện bản thân đang được cõng trên tấm lưng rắn chắc, mà người này, dĩ nhiên là Châu Châu.
Lần này bọn họ không tách nhau ra, mà quay lại giấc mơ đầu tiên, trở lại nhà ga – nơi bọn họ cùng nhau rơi xuống giấc mơ thứ hai.
Có thể nhìn ra một điều, rằng, bí mật của giấc mơ thứ hai đã bị phơi bày nên họ mới có cơ hội rời khỏi đó. Điều bí mật còn lại nằm trong giấc mơ thứ nhất, là chuyện năm đó Châu Châu bị bắt cóc.
Bầu trời vẫn còn sương mù như lúc ban đầu, không tối, nhưng ảm đạm, tầm nhìn thấp, mang theo sự đè nén.
“Thả em xuống đi.” Cơ Thập Nhất nói nhỏ.
Giọng nói của Tô Minh Châu ở phía trước truyền đến, “Không cần, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Có vẻ như tâm tình của anh đã khôi phục lại ít nhiều, Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Ảnh hưởng của chuyện này quả thực là không nhỏ, cô là người ngoài cuộc còn cảm thấy khó tin, huống chi anh là người trong cuộc.
Châu Châu vẫn luôn quý trọng ông cụ Tô, nhưng bây giờ chân tướng bại lộ, sau này anh phải đối mặt với ông cụ Tô, với người nhà họ Tô như thế nào đây?
Năm đó nhà họ Tô làm ra chuyện này, giấu giếm đến tận bây giờ, Cơ Thập Nhất nghi ngờ bọn họ biết chuyện này, có lẽ chuyện này có sự liên quan rất lớn đến vụ bắt cóc.
Tô Minh Châu cõng Cơ Thập Nhất, họ nhanh chóng đi đến cửa bán vé nhà ga.
Nhân viên bán vé bên cạnh cửa đang nằm ngủ, nhưng có lẽ ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động bọn họ đi đến thì ngẩng đầu lên, gương mặt bằng phẳng như tờ giấy, không có ngũ quan.
Nhìn thấy người vô diện, Tô Minh Châu cũng không quá kinh ngạc.
Kể từ khi anh mơ thấy giấc mơ này, anh đã nhìn thấy không ít người vô diện, hơn nữa, trên toa tàu đều là người vô diện. Đã thế, người đàn ông đã đẩy họ lần trước còn kỳ quái hơn.
Nói đến người đàn ông đó, từ khi Tô Minh Châu quay trở lại giấc mơ thứ nhất thì không nhìn thấy anh ta nữa, không biết anh ta đã đi đâu rồi.
Lúc anh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên mặt đất, Thập Nhất ở trong lòng anh, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, sau đó anh thấy hô hấp của cô ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Tô Minh Châu rất nóng lòng muốn biết tất cả bí mật, biết những ký ức của năm đó. Đối với bàn tay sau bức màn – kẻ gây tội ác bắt cóc anh, anh cực kỳ muốn biết mục đích của hành vi này.
Vì vậy, anh cõng Cơ Thập Nhất trên lưng và tiếp tục đi về phía trước. May mắn là nhà ga này không có ai, cũng không xảy ra chuyện gì lộn xộn, khiến anh yên tâm hơn khá nhiều.
Khi đến cửa bán vé, anh đặt Cơ Thập Nhất xuống. Người vô diện trong cửa bán vé vẫn luôn di chuyển, nhưng cả hai người đều không biết người kia đang nói gì, người đó cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ ở bên trong khoa tay múa chân.
Tô Minh Châu liếc nhìn Cơ Thập Nhất, cả hai người đều mờ mịt.
Cơ Thập Nhất chưa từng nghĩ đến tình huống trước mắt. Cô đưa mắt nhìn những nơi khác trên cửa bán vé, cuối cùng cũng phát hiện được tin tức quan trọng sau khi đưa mắt tìm hiểu nhiều lần.
Nơi cửa sổ bán vé có một tấm biển bị người vô diện ấn xuống, phía trên thấp thoáng có viết chữ gì đó, nhìn không rõ.
Cơ Thập Nhất lén lút kéo mạnh góc áo của Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu nghiêng người, Cơ Thập Nhất nói nhỏ vào tai anh: “Dưới cánh tay của anh ta có một tấm biển nhỏ có ghi chữ.”
Bọn họ ngồi tàu đi đến, thế nhưng, nơi xuất phát chính là thành phố phồn hoa, kết cấu nhà ga rất tân tiến. Còn nơi này vừa tồi tàn vừa cũ nát, với lại, hơn mười năm trước, một số thông tin đã không còn đầy đủ.
Tấm bảng này có thể là địa điểm.
Người vô diện khoa tay múa chân cả nửa ngày rồi nằm ngủ, không quan tâm hai người bọn họ nữa, vừa vặn cho họ một cơ hội.
Cửa bán vé không lớn cũng không nhỏ, dư dả để một tay luồn vào. Tô Minh Châu đợi người vô diện yên tĩnh nằm xuống một lúc rồi mới đưa tay vào. Tấm biển hiện đang ở dưới cánh tay của người vô diện, anh nhẹ nhàng chạm vào mép tấm biển đó.
Tô Minh Châu cẩn thận nhìn kích thước, sau khi cảm thấy có thể đưa nó ra khỏi cửa sổ bán vé thì nín thở, dùng tốc độ ánh sáng rút tấm biển ra, mà người vô diện bên trong chỉ động đậy, chẳng hề phát hiện…
Hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đều lo lo sợ sợ làm chuyện không nên làm.
Tấm biển đến tay, Cơ Thập Nhất lấy xem, thấy trên biển chỉ có một mũi tên. Theo như hướng cô cầm thì nó chỉ sang trái, mà cô cầm ngược lại thì chỉ sang phải.
Rốt cuộc là phải đi hướng nào? Cô nhìn Tô Minh Châu, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Cô không thể nào biết rõ ràng chuyện này được. Ký ức năm đó chỉ có Châu Châu biết rõ. Mũi tên này là thứ tương đối quan trọng mà anh ghi nhớ, chỉ cần biết rõ là được.
Tô Minh Châu nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh. Anh cầm lấy tấm biển, nhắm mắt, mở mắt làm động tác đặt tấm biển lên tường.
Tấm biển cũ nát đặt trên tường xoay tới xoay lui, đột nhiên anh lóe lên linh cảm, xoay nó về một hướng.
“Là bên phải.” Tô Minh Châu nặng nề nói.
Cơ Thập Nhất không nghi ngờ gì: “Vậy thì đi bên phải, mọi chuyện không còn xa nữa rồi.”
Nếu ngay cả phương hướng cũng mơ hồ nhớ ra, thì đối với chuyện ban đầu, càng đi sẽ càng nhớ ra nhiều thứ, cuối cùng, tất cả chân tướng ắt sẽ bị phơi bày.
Bên phải là hướng xuống tàu, bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì, nhưng hai người đều biết, nhất định họ phải đi đến đó.
May mắn thay, bọn họ đi đến gần thì phát hiện con đường đất ẩn trong lớp sương mù rộng khoảng chừng một mét, coi như bằng phẳng, hai người có thể đi bộ lên đó.
Tô Minh Châu hít sâu một hơi, cất bước đầu tiên.
Con đường này không có gì đặc biệt, cũng không có phong cảnh. Đi hết một mét đầu tiên, trước mắt vẫn là sương mù mờ mịt.
Cứ đi như vậy không biết bao lâu, trong sương mù đột nhiên xuất hiện một thứ giống như một gò đất nhỏ, gò đất không lớn nhưng lại ngăn con cản đường ngay trước mắt họ.
Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất nhìn nhau, gia tăng tốc độ, bước hai ba bước.
Lúc nãy cách khá xa nên không nhìn rõ, nhưng bây giờ đi đến gần, nhìn ra được đây là một ngôi mộ mới xây. Trong lăng mộ có một lối đi, mà trong lối đi lại đặt một cỗ quan tài.
Quan tài cũng mới, nhưng một nửa được đặt ở bên ngoài. Theo lý mà nói, khi chôn cất nên chôn hết quan tài mới đúng, không thể nào chỉ chôn một nửa, nửa còn lại lại đặt bên ngoài.
Tô Minh Châu nghĩ như vậy, bình tĩnh kéo Cơ Thập Nhất lùi về phía sau một chút.
Sắc mặt Cơ Thập Nhất hơi thay đổi, ánh mắt cô hàm chứa ý cười, quay đầu lại nói: “Đây là chuyện tốt.”
Trong giấc mơ này, hiển nhiên quan tài mang ý nghĩa khác. Đó chính là một kiểu vứt bỏ quá khứ. Xem ra giấc mơ này cũng đã bắt đầu chuyển thành giấc mơ may mắn dựa trên tâm tình của Châu Châu.
Một ngôi mộ mới và quan tài cùng tồn tại, nhìn thì giống như là điềm xấu, nhưng thực ra thì nó ngược lại, đó là điềm báo tâm sự của người nằm mơ có thể giải được, mang ý nghĩa điềm lành.
Tô Minh Châu nghe cô nói vậy thì thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ khi bước vào giấc mơ này, thật sự áp lực rất nặng nề, gặp từ chuyện này đến chuyện khác, chuyện nào cũng vượt quá sức tưởng tượng, cộng thêm sự thật khó có thể chấp nhận được, giờ đây, tinh thần của anh cực kỳ căng thẳng.
Tô Minh Châu không nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Cơ Thập Nhất. Nếu cô đã nói an toàn thì nhất định là an toàn. Nghĩ vậy, anh dắt cô từ từ đi vòng qua ngôi mộ đột ngột xuất hiện này.
Vị trí của ngôi mộ này vừa vặn là ở ngay chính giữa con đường, mà hai bên đường đều ẩn hiện trong sương mù, tầm nhìn trước mắt như ảo ảnh, có nhìn cũng không thấy rõ.
Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể đi ở đây, đi qua ngôi một là điều tất nhiên.
Cơ Thập Nhất nhéo nhẹ ngón út của anh để an ủi.
Nhưng khi hai người vừa đi đến cạnh quan tài, nắp quan tài đột nhiên văng ra, rơi xuống một bên, phát ra âm thanh nặng nề.
Trong lòng Cơ Thập Nhất thoáng hiện lên sự bất an, lập tức kéo Tô Minh Châu lui qua một bên, thì nhìn thấy một bàn tay bỗng chìa ra từ trong quan tài, cực kỳ đáng sợ, khô đen, da bọc xương.
Sau khi bàn tay này chìa ra thì muốn nắm lấy thứ gì đó ở trong không trung, nhưng lại không bắt được cái gì, hiển nhiên là nó không hài lòng, lại duỗi dài ra bên ngoài.
Cơ Thập Nhất nhận ra ý đồ của nó, sắc mặt trở nên khó coi, nắm chặt lấy tay Tô Minh Châu.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Nhìn từ trên xuống dưới, qua độ cao của căn gác này, có vẻ nó ở tầng hai, nhưng so với tầng hai bình thường thì cao hơn một chút. Tầng dưới là sân, sân được lát đá, không phải bùn đất.
Ngọn lửa lan rất nhanh, chớp mắt đã đến gần sát bọn họ.
Tô Minh Châu mím môi, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Anh nhìn xung quanh, thừa dịp Cơ Thập Nhất chưa kịp phản ứng, anh trực tiếp xoay người lại ôm cô vào lòng, lật người ra sau, phá lan can cũ nát, hai người cùng nhau rơi xuống căn gác.
“Anh ——” Cơ Thập Nhất chỉ mới thốt ra một chữ đã bị che mắt lại.
Tiếng gió thổi rít gào bên tai, nhưng sau lưng lại là một luồng nhiệt nóng rực, trái tim của Cơ Thập Nhất đập ngày một nhanh hơn. Cô không nhịn được mà nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bàn tay đang che trước mắt mình.
Tô Minh Châu ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn căn gác nhỏ bị lửa thiêu trụi. Một người phụ nữ hốt hoảng xuất hiện trước mắt anh, bà ấy đứng trên căn gác mỉm cười với anh, phía sau là ngọn lửa lan rộng, giống như phượng hoàng niết bàn.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người đã rơi từ trên căn gác xuống tầng dưới. Nhưng một giây sau đó, mắt hai người tối sầm lại, bất tỉnh.
Một cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu, Cơ Thập Nhất mừng vui.
Điều này có nghĩa là bọn họ đã rời khỏi giấc mơ thứ hai, cảnh cuối sẽ không bị thương, Châu Châu cũng sẽ không bị thương.
Cô biết tại sao anh lại làm như vậy. Hành lang đã bắt đầu đứt đoạn, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, e là đi được nửa đường sẽ bị rơi xuống, sợ rằng lúc đó lại rơi vào khốn cảnh khác.
Nếu giữa chừng bị dằm gỗ đâm vào người, có lẽ khả năng bị thương sẽ rất cao.
Nhưng cô không ngờ rằng, khoảnh khắc rơi xuống đất lại chính là khoảnh khắc rời khỏi giấc mơ. Cơ Thập Nhất cũng mơ hồ đoán được.
Căn gác nhỏ này đại diện cho những bí mật và tội lỗi, một lần nữa biến mất trong trận hỏa hoạn, không hẳn là do tiềm thức của Châu Châu, có lẽ là do hành vi năm đó của mẹ khiến anh lựa chọn làm như vậy.
Suy cho cùng, giấc mơ này cũng là của anh, tư tưởng và suy nghĩ của anh sẽ ảnh hưởng đến nội dung giấc mơ. Cảnh tượng cuối cùng trên căn gác là minh chứng rõ ràng nhất.
Cơ Thập Nhất không khỏi suy đoán xem rốt cuộc ai là người đã phóng hỏa. Bây giờ cô đã mơ hồ đoán ra được là do mẹ Châu Châu, bà ấy phóng hỏa để giải thoát bản thân. Nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán, phải trở về hiện thực thì mới có thể nhận được đáp án.
Sau khi ở trong bóng tối một lúc lâu, Cơ Thập Nhất từ từ mở mắt, phát hiện bản thân đang được cõng trên tấm lưng rắn chắc, mà người này, dĩ nhiên là Châu Châu.
Lần này bọn họ không tách nhau ra, mà quay lại giấc mơ đầu tiên, trở lại nhà ga – nơi bọn họ cùng nhau rơi xuống giấc mơ thứ hai.
Có thể nhìn ra một điều, rằng, bí mật của giấc mơ thứ hai đã bị phơi bày nên họ mới có cơ hội rời khỏi đó. Điều bí mật còn lại nằm trong giấc mơ thứ nhất, là chuyện năm đó Châu Châu bị bắt cóc.
Bầu trời vẫn còn sương mù như lúc ban đầu, không tối, nhưng ảm đạm, tầm nhìn thấp, mang theo sự đè nén.
“Thả em xuống đi.” Cơ Thập Nhất nói nhỏ.
Giọng nói của Tô Minh Châu ở phía trước truyền đến, “Không cần, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Có vẻ như tâm tình của anh đã khôi phục lại ít nhiều, Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Ảnh hưởng của chuyện này quả thực là không nhỏ, cô là người ngoài cuộc còn cảm thấy khó tin, huống chi anh là người trong cuộc.
Châu Châu vẫn luôn quý trọng ông cụ Tô, nhưng bây giờ chân tướng bại lộ, sau này anh phải đối mặt với ông cụ Tô, với người nhà họ Tô như thế nào đây?
Năm đó nhà họ Tô làm ra chuyện này, giấu giếm đến tận bây giờ, Cơ Thập Nhất nghi ngờ bọn họ biết chuyện này, có lẽ chuyện này có sự liên quan rất lớn đến vụ bắt cóc.
Tô Minh Châu cõng Cơ Thập Nhất, họ nhanh chóng đi đến cửa bán vé nhà ga.
Nhân viên bán vé bên cạnh cửa đang nằm ngủ, nhưng có lẽ ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động bọn họ đi đến thì ngẩng đầu lên, gương mặt bằng phẳng như tờ giấy, không có ngũ quan.
Nhìn thấy người vô diện, Tô Minh Châu cũng không quá kinh ngạc.
Kể từ khi anh mơ thấy giấc mơ này, anh đã nhìn thấy không ít người vô diện, hơn nữa, trên toa tàu đều là người vô diện. Đã thế, người đàn ông đã đẩy họ lần trước còn kỳ quái hơn.
Nói đến người đàn ông đó, từ khi Tô Minh Châu quay trở lại giấc mơ thứ nhất thì không nhìn thấy anh ta nữa, không biết anh ta đã đi đâu rồi.
Lúc anh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên mặt đất, Thập Nhất ở trong lòng anh, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, sau đó anh thấy hô hấp của cô ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Tô Minh Châu rất nóng lòng muốn biết tất cả bí mật, biết những ký ức của năm đó. Đối với bàn tay sau bức màn – kẻ gây tội ác bắt cóc anh, anh cực kỳ muốn biết mục đích của hành vi này.
Vì vậy, anh cõng Cơ Thập Nhất trên lưng và tiếp tục đi về phía trước. May mắn là nhà ga này không có ai, cũng không xảy ra chuyện gì lộn xộn, khiến anh yên tâm hơn khá nhiều.
Khi đến cửa bán vé, anh đặt Cơ Thập Nhất xuống. Người vô diện trong cửa bán vé vẫn luôn di chuyển, nhưng cả hai người đều không biết người kia đang nói gì, người đó cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ ở bên trong khoa tay múa chân.
Tô Minh Châu liếc nhìn Cơ Thập Nhất, cả hai người đều mờ mịt.
Cơ Thập Nhất chưa từng nghĩ đến tình huống trước mắt. Cô đưa mắt nhìn những nơi khác trên cửa bán vé, cuối cùng cũng phát hiện được tin tức quan trọng sau khi đưa mắt tìm hiểu nhiều lần.
Nơi cửa sổ bán vé có một tấm biển bị người vô diện ấn xuống, phía trên thấp thoáng có viết chữ gì đó, nhìn không rõ.
Cơ Thập Nhất lén lút kéo mạnh góc áo của Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu nghiêng người, Cơ Thập Nhất nói nhỏ vào tai anh: “Dưới cánh tay của anh ta có một tấm biển nhỏ có ghi chữ.”
Bọn họ ngồi tàu đi đến, thế nhưng, nơi xuất phát chính là thành phố phồn hoa, kết cấu nhà ga rất tân tiến. Còn nơi này vừa tồi tàn vừa cũ nát, với lại, hơn mười năm trước, một số thông tin đã không còn đầy đủ.
Tấm bảng này có thể là địa điểm.
Người vô diện khoa tay múa chân cả nửa ngày rồi nằm ngủ, không quan tâm hai người bọn họ nữa, vừa vặn cho họ một cơ hội.
Cửa bán vé không lớn cũng không nhỏ, dư dả để một tay luồn vào. Tô Minh Châu đợi người vô diện yên tĩnh nằm xuống một lúc rồi mới đưa tay vào. Tấm biển hiện đang ở dưới cánh tay của người vô diện, anh nhẹ nhàng chạm vào mép tấm biển đó.
Tô Minh Châu cẩn thận nhìn kích thước, sau khi cảm thấy có thể đưa nó ra khỏi cửa sổ bán vé thì nín thở, dùng tốc độ ánh sáng rút tấm biển ra, mà người vô diện bên trong chỉ động đậy, chẳng hề phát hiện…
Hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đều lo lo sợ sợ làm chuyện không nên làm.
Tấm biển đến tay, Cơ Thập Nhất lấy xem, thấy trên biển chỉ có một mũi tên. Theo như hướng cô cầm thì nó chỉ sang trái, mà cô cầm ngược lại thì chỉ sang phải.
Rốt cuộc là phải đi hướng nào? Cô nhìn Tô Minh Châu, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Cô không thể nào biết rõ ràng chuyện này được. Ký ức năm đó chỉ có Châu Châu biết rõ. Mũi tên này là thứ tương đối quan trọng mà anh ghi nhớ, chỉ cần biết rõ là được.
Tô Minh Châu nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh. Anh cầm lấy tấm biển, nhắm mắt, mở mắt làm động tác đặt tấm biển lên tường.
Tấm biển cũ nát đặt trên tường xoay tới xoay lui, đột nhiên anh lóe lên linh cảm, xoay nó về một hướng.
“Là bên phải.” Tô Minh Châu nặng nề nói.
Cơ Thập Nhất không nghi ngờ gì: “Vậy thì đi bên phải, mọi chuyện không còn xa nữa rồi.”
Nếu ngay cả phương hướng cũng mơ hồ nhớ ra, thì đối với chuyện ban đầu, càng đi sẽ càng nhớ ra nhiều thứ, cuối cùng, tất cả chân tướng ắt sẽ bị phơi bày.
Bên phải là hướng xuống tàu, bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì, nhưng hai người đều biết, nhất định họ phải đi đến đó.
May mắn thay, bọn họ đi đến gần thì phát hiện con đường đất ẩn trong lớp sương mù rộng khoảng chừng một mét, coi như bằng phẳng, hai người có thể đi bộ lên đó.
Tô Minh Châu hít sâu một hơi, cất bước đầu tiên.
Con đường này không có gì đặc biệt, cũng không có phong cảnh. Đi hết một mét đầu tiên, trước mắt vẫn là sương mù mờ mịt.
Cứ đi như vậy không biết bao lâu, trong sương mù đột nhiên xuất hiện một thứ giống như một gò đất nhỏ, gò đất không lớn nhưng lại ngăn con cản đường ngay trước mắt họ.
Tô Minh Châu và Cơ Thập Nhất nhìn nhau, gia tăng tốc độ, bước hai ba bước.
Lúc nãy cách khá xa nên không nhìn rõ, nhưng bây giờ đi đến gần, nhìn ra được đây là một ngôi mộ mới xây. Trong lăng mộ có một lối đi, mà trong lối đi lại đặt một cỗ quan tài.
Quan tài cũng mới, nhưng một nửa được đặt ở bên ngoài. Theo lý mà nói, khi chôn cất nên chôn hết quan tài mới đúng, không thể nào chỉ chôn một nửa, nửa còn lại lại đặt bên ngoài.
Tô Minh Châu nghĩ như vậy, bình tĩnh kéo Cơ Thập Nhất lùi về phía sau một chút.
Sắc mặt Cơ Thập Nhất hơi thay đổi, ánh mắt cô hàm chứa ý cười, quay đầu lại nói: “Đây là chuyện tốt.”
Trong giấc mơ này, hiển nhiên quan tài mang ý nghĩa khác. Đó chính là một kiểu vứt bỏ quá khứ. Xem ra giấc mơ này cũng đã bắt đầu chuyển thành giấc mơ may mắn dựa trên tâm tình của Châu Châu.
Một ngôi mộ mới và quan tài cùng tồn tại, nhìn thì giống như là điềm xấu, nhưng thực ra thì nó ngược lại, đó là điềm báo tâm sự của người nằm mơ có thể giải được, mang ý nghĩa điềm lành.
Tô Minh Châu nghe cô nói vậy thì thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Từ khi bước vào giấc mơ này, thật sự áp lực rất nặng nề, gặp từ chuyện này đến chuyện khác, chuyện nào cũng vượt quá sức tưởng tượng, cộng thêm sự thật khó có thể chấp nhận được, giờ đây, tinh thần của anh cực kỳ căng thẳng.
Tô Minh Châu không nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Cơ Thập Nhất. Nếu cô đã nói an toàn thì nhất định là an toàn. Nghĩ vậy, anh dắt cô từ từ đi vòng qua ngôi mộ đột ngột xuất hiện này.
Vị trí của ngôi mộ này vừa vặn là ở ngay chính giữa con đường, mà hai bên đường đều ẩn hiện trong sương mù, tầm nhìn trước mắt như ảo ảnh, có nhìn cũng không thấy rõ.
Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể đi ở đây, đi qua ngôi một là điều tất nhiên.
Cơ Thập Nhất nhéo nhẹ ngón út của anh để an ủi.
Nhưng khi hai người vừa đi đến cạnh quan tài, nắp quan tài đột nhiên văng ra, rơi xuống một bên, phát ra âm thanh nặng nề.
Trong lòng Cơ Thập Nhất thoáng hiện lên sự bất an, lập tức kéo Tô Minh Châu lui qua một bên, thì nhìn thấy một bàn tay bỗng chìa ra từ trong quan tài, cực kỳ đáng sợ, khô đen, da bọc xương.
Sau khi bàn tay này chìa ra thì muốn nắm lấy thứ gì đó ở trong không trung, nhưng lại không bắt được cái gì, hiển nhiên là nó không hài lòng, lại duỗi dài ra bên ngoài.
Cơ Thập Nhất nhận ra ý đồ của nó, sắc mặt trở nên khó coi, nắm chặt lấy tay Tô Minh Châu.
- -----oOo------
/186
|